Mướn Chồng
Chương 304
Loan đánh vần tên của anh ta. Domenech là một chàng trai dễ mến và hài hước. Loan bật cười khi anh ta ví đường phố ở Mỹ giống như một trại bò bị xổng chuồng.
Từ lúc Domenech xuất hiện. Felipe không làm sao rời mắt khỏi Loan. Từ nụ cười, ánh mắt và những câu nói hưởng ứng của Loan dành cho Domenech đều khiến Felipe tức tối và khó chịu.
Felipe không còn cảm giác ngon miệng. Mọi chuyện không đơn giản như Felipe tưởng, dù cô nhân tình có nóng bỏng, quyến rũ và xinh đẹp đến đâu cũng không giúp Felipe quên được Loan mà càng khiến Felipe so sánh cô ta với Loan.
Felipe so sánh cảm giác khi ở bên cô ta và khi ở bên cạnh Loan sẽ như thế nào. Felipe ghen tị với địa vị của anh chàng người Ý kia, anh ta đã đã chiếm được cảm tình của Loan, đã được Loan cười, nói chuyện vui vẻ. Còn Felipe chưa từng được nhìn thấy nụ cười duyên dáng, được nghe một câu nói dễ chịu của Loan.
Felipe chỉ biết ngắm nhìn và chiêm ngưỡng Loan từ xa. Felipe đã bị thần ái tình đánh trúng. Càng cố trốn chạy, càng yêu nhiều hơn.
Ăn xong Loan còn nói chuyện với Domenech một lúc Loan mới chịu về phòng. Loan cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi làm quen với Domenech.
Domenech khác hẳn Felipe, ít ra anh chàng không tìm cách bắt Loan làm theo lời mình nói như Felipe. Loan ghét Felipe. Mặc dù ngồi nói chuyện với Domenech, thỉnh thoảng Loan vẫn quay lại nhìn lén Felipe. Loan thừa nhận mình bị Felipe thu hút, thừa nhận ngày càng nghĩ về anh ta nhiều hơn.
Loan thấy tức khi anh ta dám nói chuyện và công khai tán tỉnh cô bồ người Pháp của anh ta. Vì tức nên Loan mới cố tình nói chuyện thật vui vẻ và cười đùa với anh chàng người Ý.
Loan cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình. Không ngờ chỉ vì muốn trêu tức Felipe. Loan có thể mượn một anh chàng khác làm con tốt.
Loan ôm lấy đầu. Loan tự nhủ sẽ không rời phòng cho đến khi tàu cập bến ở một cảng nào đó. Loan sẽ lên bờ ngay lập tức. Loan không còn chịu đựng hơn được nữa rồi.
Loan giật mình, lùi một bước, hai tay ôm lấy ngực. Loan cáu.
_Anh có biết là anh làm tôi sợ lắm không hả? ít ra anh phải lên tiếng chứ? mà anh đứng ở đây làm gì? Phòng của anh không ở khu vực này.
_Cô lắm mồm quá. Nói chuyện vui chứ?
Loan bực tức.
_Tại sao anh cứ thích xen vào chuyện riêng tư của tôi làm gì? Chẳng phải anh cũng đã rất vui vẻ bên cô nhân tình của anh còn gì?
_Cô đang ghen?
_Tôi không rảnh đi ghen người dưng.
Felipe lôi Loan ngã vào lòng mình. Loan cố đẩy Felipe tránh xa người mình ra.
_Anh đứng bắt ép tôi phải la lên cho mọi người nghe thấy.
_Cô muốn họ biết tôi và cô có quan hệ với nhau à?
_Tôi không muốn có quan hệ gì với anh.
_Vì cô sợ cô yêu tôi hay là không muốn bị tôi quyến rũ cô?
_Đó là việc của tôi.
_Cô đúng là một người đàn bà lắm mồm.
_Điều này thì ….
Felipe hôn Loan. Mắt Loan mở to nhìn Felipe. Những lời Loan định nói đều bị nụ hôn của Felipe chặn đứng. Ôm eo Loan thật chặt. Miệng Felipe không ngừng khám phá môi Loan. Cơ thể Loan mềm nhũn, đầu gối run rẩy. Loan đứng không còn vững nữa. Nụ hôn của Felipe đã hút cạn sinh lực của Loan.
Đến khi Felipe buông Loan ra. Đứng dựa vào tường. Loan không còn là chính mình nữa. Loan sợ hãi vì cơ thể Loan như muốn tan chảy dưới nụ hôn của Felipe.
Loan chưa từng cảm thấy như thế này trước đây, trái tim Loan đang nhảy điệu Valse trong lồng ngực. Mặt Loan nóng bừng, hai dòng nước mắt đang chảy dài xuống má. Loan bàng hoàng nhận ra mình đã yêu Felipe.
Loan run rẩy tìm chìa khóa phòng. Loan muốn được yên tĩnh một mình để suy ngẫm về những điều vừa mới xảy ra. Loan không dám tin là mình có thể yêu ai đó trong vòng chưa đầy mười ngày. Không! Không thể! Điều này không thể xẩy ra!
Felipe cũng bàng hoàng không kém gì Loan. Felipe cúi xuống lau hai dòng lệ trên má Loan.
_Cô…à em không sao chứ? Anh xin lỗi.
Loan cắn chặt môi.
_Anh đi đi. Để cho tôi yên.
Felipe khó nhọc mở lời.
_Anh biết là em không tin anh nhưng chúng ta không thể làm bạn của nhau được sao?
_Tôi không muốn làm bạn với anh.
_Em không muốn hay là em không thể?
Loan đã tìm thấy được chiếc chìa khóa trong ngăn ngoài cùng túi sách. Tiếng cạch vang lên. Cánh cửa phòng mở ra. Loan chưa kịp đóng cửa, Felipe nhanh chóng bước vào trong.
Loan run rẩy hỏi.
_Anh..anh còn nuốn gì nữa?
_Nói chuyện với em.
_Tôi muốn đi ngủ. Anh làm ơn đi cho.
_Sao em luôn tìm cách tránh mặt anh?
_Tôi không tránh mặt anh.
_Nếu em không tránh mặt anh. Em ngồi xuống đây, chúng ta cần nói chuyện.
Loan khoanh tay phòng thủ.
_Anh nói đi tôi nghe đây.
Felipe cố nín cười. Nhìn khuôn mặt giận dỗi của Loan. Felipe thấy Loan thật dễ thương và đáng yêu.
Loan giục.
_Anh nói nhanh đi. Tôi không định đứng đây chờ nghe anh nói đến sáng mai đâu.
Felipe mở lời.
_Mấy hôm nữa, tàu sẽ cập bến. Lúc đó anh có thể mời em đi chơi cùng anh chứ?
Loan nói ngay.
_Cảm ơn anh nhưng e rằng tôi không đi được.
Felipe thất vọng hỏi.
_Tại sao? Em vì ghét anh nên không nhận lời đi cùng anh hay là em đã nhận lời đi cùng anh chàng người Ý kia?
_Anh ấy tên là Domenech.
Felipe cau có.
_Hay thật anh ta còn cho em biết tên của anh ta. Xem ra đúng là em đã nhận lời đi cùng với anh ta rồi.
Loan bực mình nói.
_Tôi không nhận lời đi cùng anh ta, cũng không nhận lời đi cùng anh. Khi nào tàu cập bến, tôi sẽ lên bờ và đi luôn.
Felipe đứng bật dậy.
_Em có chuyện gì gấp gáp đến nỗi bỏ ngang chuyến du lịch như thế?
_Tôi không muốn đi tiếp nên rời sớm hơn thế thôi.
_Em nói dối. Có phải vì sự xuất hiện của anh nên em muốn chạy trốn đúng không?
Loan nhún vai.
_Anh muốn nghĩ sao cũng được. Tôi đã nghe được chuyện muốn nói của anh. Bây giờ anh có thể đi được rồi chứ?
Felipe đi ra cửa.
_Anh hy vọng là em sẽ suy nghĩ lại lời của anh nói.
_Cảm ơn anh nhưng không có chuyện đó đâu.
Loan đóng cánh cửa lại. Thả phịch thân hình xuống giường. Loan nghĩ ngợi vu vơ. Bàn tay quẹt nhẹ lên môi. Nụ hôn nồng nàn, tan chảy vẫn còn vương vấn trên môi. Đầu Loan rỗng tuếch. Loan không còn nghĩ được chuyện gì nữa. Loan sợ rằng mình đang hướng dần về phía Felipe. Loan sợ phải đau khổ thêm một lần nữa. Felipe là một người không chung tình và lăng nhăng. Yêu một người như Felipe sẽ không có tương lại.
Lòng đã quyết. Loan muốn thoát khỏi ảnh hương của Felipe càng nhanh càng tốt. Loan chỉ còn phải chịu đựng tình trạng bồng bềnh không định hướng này mấy hôm nữa thôi. Sau đó Loan sẽ đi thật ra. Loan không chịu đựng được ý nghĩ là sẽ cùng sống với Felipe trong một đất nước. loan không phải là một phụ nữ dũng cảm nên Loan chọn cách chạy trốn.
Quân đi cả ngày, đến tối cũng không về nhà ăn cơm cùng gia đình. Diễm vì không muốn bố mẹ chồng và thằng bé buồn nên cố vui vẻ nói chuyện cùng mọi người.
Từ lúc Domenech xuất hiện. Felipe không làm sao rời mắt khỏi Loan. Từ nụ cười, ánh mắt và những câu nói hưởng ứng của Loan dành cho Domenech đều khiến Felipe tức tối và khó chịu.
Felipe không còn cảm giác ngon miệng. Mọi chuyện không đơn giản như Felipe tưởng, dù cô nhân tình có nóng bỏng, quyến rũ và xinh đẹp đến đâu cũng không giúp Felipe quên được Loan mà càng khiến Felipe so sánh cô ta với Loan.
Felipe so sánh cảm giác khi ở bên cô ta và khi ở bên cạnh Loan sẽ như thế nào. Felipe ghen tị với địa vị của anh chàng người Ý kia, anh ta đã đã chiếm được cảm tình của Loan, đã được Loan cười, nói chuyện vui vẻ. Còn Felipe chưa từng được nhìn thấy nụ cười duyên dáng, được nghe một câu nói dễ chịu của Loan.
Felipe chỉ biết ngắm nhìn và chiêm ngưỡng Loan từ xa. Felipe đã bị thần ái tình đánh trúng. Càng cố trốn chạy, càng yêu nhiều hơn.
Ăn xong Loan còn nói chuyện với Domenech một lúc Loan mới chịu về phòng. Loan cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi làm quen với Domenech.
Domenech khác hẳn Felipe, ít ra anh chàng không tìm cách bắt Loan làm theo lời mình nói như Felipe. Loan ghét Felipe. Mặc dù ngồi nói chuyện với Domenech, thỉnh thoảng Loan vẫn quay lại nhìn lén Felipe. Loan thừa nhận mình bị Felipe thu hút, thừa nhận ngày càng nghĩ về anh ta nhiều hơn.
Loan thấy tức khi anh ta dám nói chuyện và công khai tán tỉnh cô bồ người Pháp của anh ta. Vì tức nên Loan mới cố tình nói chuyện thật vui vẻ và cười đùa với anh chàng người Ý.
Loan cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình. Không ngờ chỉ vì muốn trêu tức Felipe. Loan có thể mượn một anh chàng khác làm con tốt.
Loan ôm lấy đầu. Loan tự nhủ sẽ không rời phòng cho đến khi tàu cập bến ở một cảng nào đó. Loan sẽ lên bờ ngay lập tức. Loan không còn chịu đựng hơn được nữa rồi.
Loan giật mình, lùi một bước, hai tay ôm lấy ngực. Loan cáu.
_Anh có biết là anh làm tôi sợ lắm không hả? ít ra anh phải lên tiếng chứ? mà anh đứng ở đây làm gì? Phòng của anh không ở khu vực này.
_Cô lắm mồm quá. Nói chuyện vui chứ?
Loan bực tức.
_Tại sao anh cứ thích xen vào chuyện riêng tư của tôi làm gì? Chẳng phải anh cũng đã rất vui vẻ bên cô nhân tình của anh còn gì?
_Cô đang ghen?
_Tôi không rảnh đi ghen người dưng.
Felipe lôi Loan ngã vào lòng mình. Loan cố đẩy Felipe tránh xa người mình ra.
_Anh đứng bắt ép tôi phải la lên cho mọi người nghe thấy.
_Cô muốn họ biết tôi và cô có quan hệ với nhau à?
_Tôi không muốn có quan hệ gì với anh.
_Vì cô sợ cô yêu tôi hay là không muốn bị tôi quyến rũ cô?
_Đó là việc của tôi.
_Cô đúng là một người đàn bà lắm mồm.
_Điều này thì ….
Felipe hôn Loan. Mắt Loan mở to nhìn Felipe. Những lời Loan định nói đều bị nụ hôn của Felipe chặn đứng. Ôm eo Loan thật chặt. Miệng Felipe không ngừng khám phá môi Loan. Cơ thể Loan mềm nhũn, đầu gối run rẩy. Loan đứng không còn vững nữa. Nụ hôn của Felipe đã hút cạn sinh lực của Loan.
Đến khi Felipe buông Loan ra. Đứng dựa vào tường. Loan không còn là chính mình nữa. Loan sợ hãi vì cơ thể Loan như muốn tan chảy dưới nụ hôn của Felipe.
Loan chưa từng cảm thấy như thế này trước đây, trái tim Loan đang nhảy điệu Valse trong lồng ngực. Mặt Loan nóng bừng, hai dòng nước mắt đang chảy dài xuống má. Loan bàng hoàng nhận ra mình đã yêu Felipe.
Loan run rẩy tìm chìa khóa phòng. Loan muốn được yên tĩnh một mình để suy ngẫm về những điều vừa mới xảy ra. Loan không dám tin là mình có thể yêu ai đó trong vòng chưa đầy mười ngày. Không! Không thể! Điều này không thể xẩy ra!
Felipe cũng bàng hoàng không kém gì Loan. Felipe cúi xuống lau hai dòng lệ trên má Loan.
_Cô…à em không sao chứ? Anh xin lỗi.
Loan cắn chặt môi.
_Anh đi đi. Để cho tôi yên.
Felipe khó nhọc mở lời.
_Anh biết là em không tin anh nhưng chúng ta không thể làm bạn của nhau được sao?
_Tôi không muốn làm bạn với anh.
_Em không muốn hay là em không thể?
Loan đã tìm thấy được chiếc chìa khóa trong ngăn ngoài cùng túi sách. Tiếng cạch vang lên. Cánh cửa phòng mở ra. Loan chưa kịp đóng cửa, Felipe nhanh chóng bước vào trong.
Loan run rẩy hỏi.
_Anh..anh còn nuốn gì nữa?
_Nói chuyện với em.
_Tôi muốn đi ngủ. Anh làm ơn đi cho.
_Sao em luôn tìm cách tránh mặt anh?
_Tôi không tránh mặt anh.
_Nếu em không tránh mặt anh. Em ngồi xuống đây, chúng ta cần nói chuyện.
Loan khoanh tay phòng thủ.
_Anh nói đi tôi nghe đây.
Felipe cố nín cười. Nhìn khuôn mặt giận dỗi của Loan. Felipe thấy Loan thật dễ thương và đáng yêu.
Loan giục.
_Anh nói nhanh đi. Tôi không định đứng đây chờ nghe anh nói đến sáng mai đâu.
Felipe mở lời.
_Mấy hôm nữa, tàu sẽ cập bến. Lúc đó anh có thể mời em đi chơi cùng anh chứ?
Loan nói ngay.
_Cảm ơn anh nhưng e rằng tôi không đi được.
Felipe thất vọng hỏi.
_Tại sao? Em vì ghét anh nên không nhận lời đi cùng anh hay là em đã nhận lời đi cùng anh chàng người Ý kia?
_Anh ấy tên là Domenech.
Felipe cau có.
_Hay thật anh ta còn cho em biết tên của anh ta. Xem ra đúng là em đã nhận lời đi cùng với anh ta rồi.
Loan bực mình nói.
_Tôi không nhận lời đi cùng anh ta, cũng không nhận lời đi cùng anh. Khi nào tàu cập bến, tôi sẽ lên bờ và đi luôn.
Felipe đứng bật dậy.
_Em có chuyện gì gấp gáp đến nỗi bỏ ngang chuyến du lịch như thế?
_Tôi không muốn đi tiếp nên rời sớm hơn thế thôi.
_Em nói dối. Có phải vì sự xuất hiện của anh nên em muốn chạy trốn đúng không?
Loan nhún vai.
_Anh muốn nghĩ sao cũng được. Tôi đã nghe được chuyện muốn nói của anh. Bây giờ anh có thể đi được rồi chứ?
Felipe đi ra cửa.
_Anh hy vọng là em sẽ suy nghĩ lại lời của anh nói.
_Cảm ơn anh nhưng không có chuyện đó đâu.
Loan đóng cánh cửa lại. Thả phịch thân hình xuống giường. Loan nghĩ ngợi vu vơ. Bàn tay quẹt nhẹ lên môi. Nụ hôn nồng nàn, tan chảy vẫn còn vương vấn trên môi. Đầu Loan rỗng tuếch. Loan không còn nghĩ được chuyện gì nữa. Loan sợ rằng mình đang hướng dần về phía Felipe. Loan sợ phải đau khổ thêm một lần nữa. Felipe là một người không chung tình và lăng nhăng. Yêu một người như Felipe sẽ không có tương lại.
Lòng đã quyết. Loan muốn thoát khỏi ảnh hương của Felipe càng nhanh càng tốt. Loan chỉ còn phải chịu đựng tình trạng bồng bềnh không định hướng này mấy hôm nữa thôi. Sau đó Loan sẽ đi thật ra. Loan không chịu đựng được ý nghĩ là sẽ cùng sống với Felipe trong một đất nước. loan không phải là một phụ nữ dũng cảm nên Loan chọn cách chạy trốn.
Quân đi cả ngày, đến tối cũng không về nhà ăn cơm cùng gia đình. Diễm vì không muốn bố mẹ chồng và thằng bé buồn nên cố vui vẻ nói chuyện cùng mọi người.
Tác giả :
Mysweetlovlyday