Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang
Chương 16
Tôi trợn tròn mắt nhìn Hình, anh vẫn bộ dạng trách móc.
- Vì anh đâu đâu lại đem về một em gái à đến 2 cô cơ mà, giờ còn trách em?
Hình có chút giật mình, anh cười trừ:
- Anh vô tội, là Ngọc nó tự tìm đến chứ anh..
Tôi cắt ngang:
- Thôi không cần giải thích đâu, anh đưa ấm thủy đây, em lau cho cu Min. Chuyện này để sau đi, chẳng quan trọng lắm.
Hình gật đầu, anh cùng tôi pha nước lau rửa cho cu Min. Cu cậu mát mẻ nên chịu chơi một chút sau mới cho uống thuốc rồi ngủ khiếp đi. Đến chiều thì đã dừng sốt nhưng thân nhiệt vẫn chưa hạ xuống như thân nhiệt bình thường.
Hình ở cùng với tôi trong bệnh viện 3 hôm, cu Min đã ổn định trở lại anh mới chịu về nhà nghỉ ngơi, đến tối hôm ấy thì lên thẳng cơ quan vì có tình hình khẩn cấp.
Cái việc của Ngọc với cô gái tên Thùy, Hình cũng không có nhắc lại, anh chỉ bảo đã không còn gì quan trọng. Mà tôi thì không muốn tò mò, hiện tại tôi chưa nhận lời bắt đầu tình cảm với Hình. Mà nếu có tình cảm với nhau thì cũng không nên tìm hiểu sâu quá vào quá khứ của Hình làm gì. Có những việc không biết sẽ không đau...Hiện tại mới là quan trọng, quá khứ mãi cũng chỉ là quá khứ mà thôi!
Cu Min còn theo dõi vài hôm nữa sẽ được xuất viện, cu cậu đã khỏe trở lại, ăn, chơi đều trộm vía rất ngoan. Nhưng Hình vẫn còn lo nên anh xin cho thằng bé ở thêm đến hết tuần.
Trước ngày xuất viện, Viễn có đến thăm cu Min. Anh đến bất thình lình trong lúc tôi đang cho cu Min ăn, nhìn thấy ánh mắt Viễn nhìn cu Min, trong lòng tôi không biết vì sao lại sinh ra cảm giác lo sợ..Tôi sợ rằng Viễn sẽ tìm hiểu về cu Min, dù sao cu Min vẫn còn nét giống Viễn chứ không hoàn toàn giống Hình hết thảy..
- Giao, cu Min đã khỏe hơn chưa?
Tôi không mặn không nhạt trả lời:
- Thằng bé ổn rồi, mà anh cũng không cần phải đến thăm đâu.
Viễn có chút buồn:
- Ừ thì anh lo cho thằng bé, mấy hôm trước bận quá không đến thăm được, hôm nay sắp xếp một chút nên đến xem xem..
Tôi từ chối thẳng thừng:
- Thằng bé cũng ổn rồi, sau này anh không cần quan tâm đến nữa. Chồng tôi hay ghen lắm, anh đến nhiều anh ấy sinh ra nghi ngờ tôi với anh, khi ấy khổ cho tôi, khổ cho cu Min. Cuộc đời tôi trước kia khổ lắm rồi, tôi không muốn lại vì anh mà khổ thêm nữa.
Viễn sụ mặt, nhìn nét xấu hổ, ngượng ngùng trên mặt anh mà tôi tự dưng lại cảm thấy càng giận thêm nữa.
- Tôi nói rất rất nhiều lần với anh rồi, tôi hận anh, hận gia đình anh, hận mẹ anh.. Nếu tôi không gặp Hình thì tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh dù cho anh có thay đổi, có tốt, có giàu có đến mức độ nào đi nữa. Anh biết không, một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.. Còn tôi chẳng những sợ dây thừng mà ngay cả dây thun dây nhựa gì đều sợ cả. Cuộc đời tôi có vết nhơ là vì anh, đau khổ, tủi nhục đều là vì anh!
Viễn im lặng nghe tôi oán than, mãi sau mới lên tiếng:
- Giao em chưa từng oán than điều gì kể từ cái hôm em về lại nhà 2 năm trước. Anh biết bản thân anh tệ, nếu anh không lầm lỡ thì giờ đây có lẽ cu Min đã có thể là con của anh rồi. Anh không trách em, anh cũng không có quyền trách em, mọi thứ bây giờ đều là do em quyết định. Em ở bên Hình, anh thấy em hạnh phúc, anh thấy em càng ngày càng vui tươi chứ không giống khi còn là vợ anh.. Bản thân anh sai ở đâu anh hiểu rõ, đến thời điểm này thì anh cũng chẳng mong em có thể nhìn về phía anh, dù chỉ một lần..
Viễn hít một hơi sâu, anh như dùng cả tấm lòng của mình mà nói ra:
- Anh thương em, vẫn còn thương em, đến ngay cả cu Min anh nhìn qua một lần là ngay liền có cảm giác yêu thương thằng bé sâu đậm, chắc do nó là con trai của em.. Đời này ngoài có lỗi với anh Vinh ra, anh chỉ có lỗi duy nhất với em. Anh nuôi bé Bối là vì anh nợ Mỹ, nợ cô ta những sai lầm do anh gây ra. Anh từng tìm em đến mất ăn mất ngủ, nhưng bây giờ thấy em bình yên, thấy em hạnh phúc là anh vui rồi.. Anh đến đây không phải vì dày mặt xin em quay lại, anh đơn giản chỉ đến vì quan tâm đến cu Min. Anh xin em bỏ lại những quá khứ đi được không, để anh chịu đựng một mình là đủ rồi. Về sau em chỉ cần sống tốt với chồng với con là được..
Trái tim tôi nghe những lời Viễn nói, nó như muốn gào thét đập loạn nhịp lên. Bao nhiêu kí ức trước kia như sống lại một lần nữa.. Đậm chất đến nỗi ngay cả nói tôi cũng không nói được nên hồn.. Viễn.. anh trước kia đừng làm bậy thì có lẽ giờ đây chúng ta đã rất an ổn trong chính tâm hồn của mình..
Viễn quay lưng, giọng anh nghẹn ngào:
- Em có thể không tin nhưng đời này anh sẽ chỉ yêu duy nhất em và công việc.. Anh luôn muốn bồi thường cho em những thứ tốt nhất.. Em có thể không cần nhưng anh cần, anh cần phải cho em. Nếu có kiếp sau, anh xin nguyện đi trước, ở yên một chỗ mà chờ em, chờ em đến giày vò anh như cách anh từng làm em tổn thương.. Rồi sau đó chỉ cần em quay lại nhìn anh một lần thôi cũng được. Em biết mà, người đàn ông em đã từng yêu bây giờ hay trước kia gì cũng vậy, đều yêu em theo cách mạnh mẽ nhất. Nếu cần anh, chỉ cần em nói em cần anh giúp thì anh sẵn sàng có mặt..
Viễn quay đi, tôi chỉ còn nhìn thấy bóng lưng cao gầy của anh. Trong tim lại nhói lên từng hồi, là sự đau lòng, sự thương xót, sự khốn khổ.. Hay có cả sự chấp nhận..
Đến mãi khi cu Min gọi mom mom tôi mới giật mình nhìn thằng bé.. Cu cậu không biết gì lại nhìn tôi cười, lại đòi xuống giường đi chập chững..
Lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra rằng, tôi cũng nợ Viễn, nợ anh một đứa con. Chúng ta xem như kiếp này hòa nhau!!
Cu Min sang ngày hôm sau là xuất viện, đợt này về lại tăng độ nghịch, độ khó ưa lên thêm vài bật. Hết bệnh rồi lại nghịch, lại chạy nhảy dù té ngã chỏng vó mấy lần u cả đầu. Hình thì ngày nào cũng gọi điện về, nghe cu Min ngã thì cười khoái chí bảo rằng con mau ngã mau lớn.. Tôi thì lo sốt lên thôi, con ngã xót hết cả ruột chứ đùa được.
Hình bảo tôi lo nhiều, trẻ con đứa nào không thế, rèn luyện chút sau này đi nhà trẻ không sợ đánh không lại bạn.. Cái tên Hình này, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc dạy con đánh nhau.
Sang việc của tôi và Hình, anh dạo đây không thường về nhà. Mà có về cũng một hai hôm lại đi, bọn tôi cũng không phát sinh ra loại chuyện gì. Chỉ là bản thân tôi cảm thấy hình như tôi đang dần dần nảy sinh tình cảm với anh. Còn anh vẫn như thế, vẫn quan tâm tôi như cách anh đã từng, ngọt ngào, nhẹ nhàng cũng không tẻ nhạt.
Hình bảo, đợi anh xong việc anh sẽ ở nhà nhiều hơn, có thời gian chăm sóc cho mẹ con tôi nhiều hơn nữa.. Tôi thật sự cũng chẳng cần anh chăm lo gì nhiều, chỉ cần anh mãi mãi đừng phản bội lại tôi là được.
Sáng hôm nay là chủ nhật tôi không cần đến trường nên ngủ muộn hơn một chút, cu Min được bà ngoại bồng đi về quê chơi chắc tối muộn mới về. Cu cậu được đi chơi khoái chí nên chẳng thèm nhìn đến người làm mẹ như tôi.
Tối đêm thức đọc bộ truyện tình cảm của tác giả viết online nên gần đến 1,2 giờ sáng mới ngủ. Biết cu Min được bà đưa đi từ 6 giờ sáng nên tôi tranh thủ ngủ thêm chút nữa. Đang ngủ thì tôi hình như nghe loáng thoáng có tiếng mở cửa nhưng nghĩ chắc do tôi nằm mơ chứ nhà có ai đâu. Một lát sau lại như có cảm giác nhột nhột trên má, tôi lại phải trở mình mấy lần. Lát sau phía trên giường như lún xuống một khoảng, từ phía sau có người choàng tay ôn lấy eo tôi. Đến khi này tôi mới giật mình tỉnh dậy..
Ơ hóa ra là Hình, anh về từ khi nào vậy chứ?
- Ơ anh về sao không bảo em? Mà sao lại không về phòng mà ngủ hả?
Hình nhìn tôi, gương mặt anh có chút phờ phạc:
- Anh nhớ em quá nên trốn về thăm em, anh đã thế em còn bắt anh về phòng ngủ một mình thì có ác với anh quá không?
Tôi méo mặt, vẫn còn muốn ngủ thêm nên bảo:
- Anh về bên kia ngủ đi để em ngủ thêm chút nữa sẽ dậy nấu cho anh cái gì ngon ngon ăn nhé. Chứ anh ngủ cùng em e là không được đâu..
Hình nheo mắt, anh ôm chầm lấy tôi, đè cả người tôi xuống dưới nệm.
- Em sợ anh có ý đồ xấu à? Hay bây giờ anh làm điều xấu luôn cho em vừa lòng để đỡ công anh bị em hiểu lầm nhé.
Nói rồi anh cười đểu hôn lên môi tôi, cứ ghì xuống mà hôn, nụ hôn đầu tiên của tôi và anh... Mạnh mẽ, sâu sắc và đầy cuốn hút.. Tôi không bài xích với anh, mà hình như bản thân lại có chút thích thú..
Hình hôn rất điêu luyện, lưỡi anh thâm nhập vào môi tôi, anh nhẹ nhàng dùng răng cắn nhẹ lên môi để khiến tôi há mồm.. Rồi cứ thế anh đưa đầu lưỡi tiến vào nhẹ nhàng khuấy một vòng quanh khoan miệng..Ướt át rất dễ chịu..
Tay tôi bị anh cố định trên đỉnh đầu, như thêm một tầng kích thích.. Bản thân tôi chỉ mong anh dừng lại ở việc hôn là được vì tôi sẽ không thể nào đi quá giới hạn. Tôi vẫn còn nhiều định kiến chưa thể nào phá giải được.
Hình hôn xuống cổ rồi dựng lại trước ngực tôi, anh ngước đôi mắt hơi đỏ lên nhìn tôi, miệng cười duyên, nói:
- Mặc dù biết em rất muốn nhưng tiếc quá anh không thể để tấm thân này bị em phá bỏ được.
Ôi trời, tên này nói chuyện cứ ngược ngạo làm sao ấy, bao nhiêu kích thích liền bị anh làm cho tan biến cả.
- Anh nói chuyện lại không biết ngượng mồm à?
Hình hôn lên má tôi, anh nhìn tôi, nói:
- Anh đùa thôi. Anh có thể làm các bước sau nữa nhưng anh không muốn...Trước khi em nhận lời yêu anh, anh sẽ không làm những việc đi quá giới hạn..
Tôi nhìn anh, trong mắt anh tôi cảm nhận được sự thật lòng.. Hóa ra nếu yêu ai đó thật lòng, con người ta vẫn có thể ép bản thân mình chịu đựng một cách khổ sở nhất.. Tôi đã từng nghĩ đa số rất nhiều đàn ông đều sống mạnh hơn về nửa thân dưới, nhưng chắc có lẽ tôi nhầm thật rồi.. Ít ra ngay thời điểm này chẳng biết là do anh thế nào nhưng tôi cảm thấy anh đã nhịn rất nhiều.. Nhịn vì tôi không thích!
Có những lúc trái tim run động vì những điều nhỏ nhoi nhất!!
Hình về được một chút lại đi, trước khi đi anh có dặn dò tôi trông nom cu Min cho cẩn thận.
- Anh đi đây, chắc phải tuần sau anh mới về được. Em tầm này ở nhà trông cu Min cho cẩn thận.
Tôi phì cười:
- Anh nghĩ em không trông con à?
- Không, dạo gần đây bọn tội phạm đối đầu với bọn anh đang có xu hướng bắt cóc vợ con của đội anh phụ trách. Mấy hôm trước em không liên lạc được với anh là do bọn anh đang giải cứu con bé con gái của một anh trong đội bị bắt. Phải khó khăn lắm mới cứu được con bé kịp thời.
Tôi có chút lo sợ.
- Thôi, chưa gì đã méo mó rồi, xem kìa... Anh dặn thế thôi, cũng chưa xác định được tâm lý hoạt động của bọn tội phạm. Em cũng không cần lo quá, cẩn thận một chút là được.
Tôi gật đầu, vẫn hơi lo:
- Vâng, em sẽ cẩn thận hơn, anh cũng phải cẩn thận nhé.
Hình không nói thêm gì nữa, anh nhìn tôi chăm chú, chốc cái lại hôn lên má tôi sau đó nhanh chóng quay lưng đi mất.
Tôi đứng nhìn anh đến khi xe anh khuất dạng, trong lòng bỗng chốc sinh ra cảm giác nhớ nhung...
Hình đi được mấy hôm thì có khách đến thăm....
Sáng hôm ấy tôi xin nghỉ để đưa cu Min đi tái khám, vừa về đến nhà thì nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa. Ngẫm nghĩ chẳng biết ai đến vì tôi ít bạn bè, bình thường cũng không có ai đến chơi.
Trao cu Min cho mẹ, tôi đi nhanh ra cửa.
- Ui chị này, có mở cửa mà sao lâu vậy?
Trời, tiếng con Ngọc.
- Ngọc, nói chuyện gì không biết nể nang ai vậy?
Nghe tiếng nói, tôi mới biết hôm nay Ngọc nó đi cùng với một cô gái khá xinh đẹp. Tôi gần như đơ người chẳng biết 2 cô gái hôm nay đến đây có việc gì.
- Giao, tôi là Thùy, hôm trước nghe cái Ngọc bảo con anh Hình bị bệnh, hôm nay mới có thời gian đến thăm. Chị đừng để bụng nhé.
Thùy?? À là cô gái mà Ngọc nhắc đây mà..
Tôi quan sát một lượt, thấy có vẻ cũng không tốt lành gì nhưng khách đến nhà chẳng lẽ không tiếp. Với lại cũng xem thử xem bọn họ lần này đến đây là có ý đồ gì.
- À chào Thùy nhé, hai người vào nhà đi, kẻo rét.
Ngọc nắm tay Thùy vào trong, Thùy nhẹ nhàng chứ không ồn ào vô lễ như Ngọc. Nhưng chung quy người càng điềm tĩnh càng đáng sợ..
Vào trong nhà, tôi xuống bếp lấy nước với một ít bánh ngọt khi nãy tôi vừa mua.
- Ngọc với Thùy uống nước đi.
Ngọc nó đứng phắt dậy, giọng điệu có chút không vui:
- Anh Hình đi, sao chị không bảo anh ấy ra tiếp khách?
Tôi cười nhạt:
- Anh Hình không có nhà đâu, anh ấy đi công tác rồi.
Ngọc vẫn ngó nghiêng, nó gọi với lên:
- Anh Hình, anh Hình ơi. Em với Thùy đến thăm anh này.. Anh Hình..
Tôi vẫn cười, lại để yên cho Ngọc nó kêu mấy đợt. Lúc này tôi mới có dịp quan sát Thùy, Thùy xinh lắm, kiểu nhẹ nhàng thanh thoát. Thấy Ngọc gọi, cô ta cũng ngó theo, ra điều như đang trông mong lắm. Ây...đến đây thì Hình có bảo giữa anh và cô Thùy này không có gì thì tôi có ngu mới tin. Hôm nay người ta đến tìm tận nhà rồi còn gì nữa!?
Mẹ tôi đi từ trên xuống, thấy Ngọc nên cố tình nói với giọng không vui:
- Cái gì ồn ào vậy Giao, cu Min đang muốn giờ ngủ...
Thấy mẹ tôi xuống, Ngọc bị sượng mặt, cô ta bực dọc ngồi xuống. Có Thùy là lên tiếng:
- Vâng cháu xin lỗi bác, vì nghĩ anh Hình có nhà, bọn cháu đến thăm cu Min.
Mẹ tôi gật đầu, bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi xuống bếp.
- Sao anh Hình không có nhà chị không nói tôi biết?
Tôi cười cười:
- Tôi nói với cô rồi mà, chẳng qua cô không tin sợ tôi giấu anh ấy nên kêu inh ỏi còn gì.
Ngọc đỏ bừng mặt:
- Tôi dù sao cũng em anh Hình, chị nói chuyện không tốt hơn được sao. Người ta nói giặc bên ngô không bằng bà cô bên chồng, chị nên cư xử cho cẩn thận chút.
Tôi định bật lại ngay nhưng Thùy nhanh miệng.
- Giao cô đừng để ý cái Ngọc, nó thẳng tính chứ không có ý gì đâu.
- Thẳng tính với vô duyên nó khác nhau nhiều lắm, cô Ngọc đây thì tôi lạ gì đâu. Thôi nhưng chiều em chồng tí cũng không mất gì đâu Thùy nhỉ?
Thùy gật gật, mặt cô ta có chút tái đỏ, cả Ngọc sau đó cũng không nói gì. Tôi cũng hoàn toàn im lặng, tôi vẫn chưa biết mục đích 2 người này đến đây ngày hôm nay là thế nào..
- Anh Hình đi khi nào về?
Ngọc hỏi, mà lại hỏi kiểu vô lễ, tôi cũng không màn trả lời.
- Tôi hỏi anh Hình khi nào về?
- Cô hỏi tôi sao bà cô bên chồng?
Ngọc nó tức anh ách, nó lớn tiếng:
- Chị kênh kiệu vừa thôi, chị nghĩ chị là vợ anh Hình thì muốn nói muốn làm gì thì làm à? Thùy về rồi thì chị hết đường huênh hoang nhé..
Thùy bên cạnh cười cười kéo tay Ngọc, ý bảo như Ngọc đừng nói nữa nhưng sự thật thì có khi Thùy lại đang mong cái Ngọc nói càng nhiều càng tốt.
- Chị kéo tay em làm gì, chị không thấy cô ta khó ưa sao. Nếu khi xưa chị không rời VN thì chắc gì giờ có cô ta ngồi ở đây. Nhà này là nhà của chị, anh Hình là chồng của chị kìa. Chị chỉ cần nói vẫn còn yêu anh Hình thì anh ấy sẽ quay lại ngay thôi, chị sợ cái gì.
Thùy lấp bấp.
- Ngọc, em nói gì lung tung vậy. Chị với anh Hình đã làm quá...khứ rồi.. Chị...
Ngọc kéo tay Thùy:
- Chị sợ chị ta hả? Thứ vô duyên như chị ta chắc mòi chài anh Hình có con chứ tốt lành gì. Chị là con gái đàng hoàng thì chị thua gì mà sợ..
Thùy im lặng, còn tôi lại buồn cười đến mức muốn cười thật to. Hai cô gái này diễn sâu thật đấy nhưng lừa được ai chứ chẳng lừa được tôi.
- 2 cô có cần không gian riêng tư để nói chuyện không, để tôi vào trong cho 2 cô dễ bàn bạc nhé.
Ngọc đứng hình, còn Thùy thì trợn tròn mắt, chắc bọn họ ngạc nhiên lắm..
- Chị nói vậy là sao?
- Tôi thấy 2 cô cần không gian riêng nên để 2 cô thoải mái chút. Không cần à?
Thùy lấp bấp:
- Giao..chị đừng hiểu lầm.. không có gì đâu..
Tôi cười nhạt:
- Tôi đâu có hiểu lầm cái gì, cô với Ngọc cứ nói chuyện tiếp đi. Khi nào xong thì về, tôi không quấy rầy nữa..
Ngọc nó điên tiết:
- Ý cô bảo bọn tôi diễn trò hả?
Tôi xua tay:
- Ý là cô Ngọc nói chứ tôi không có nói đâu.
Ngọc nó còn định nói nữa nhưng Thùy ngăn lại. Cô ta cười nhạt, thay đổi hoàn toàn thành con người khác:
- Cô cũng ghê gớm thật đấy, nghe cái Ngọc bảo cô nóng tính, tôi tưởng thế nào hóa ra đều là cáo.. Hèn gì anh Hình nuông chiều cô như thế..
Tôi bật cười, nói tới nói lui, hồ ly cũng tòi cái đuôi ra ngoài.
- Vì các cô khinh người nên mới mắc công diễn một hồi sâu sắc như vậy. Nhưng tôi nghĩ nên để diễn cho anh Hình xem chứ đừng đến diễn trước mặt tôi. Mấy cái trò tình ngay lý gian này, tôi đâu có lạ gì. Tôi không ghê gớm nhưng không phải phụ nữ hồ đồ, ai nói gì cũng tin.
Ngọc có chút hoảng sợ, nó kéo tay Thùy. Thùy trợn mắt trừng lại, trong rất đáng sợ.
- Theo tôi biết thì anh Hình thích phụ nữ hiền dịu chứ đanh đá như cô chắc lại chơi trò bẩn giữ chân anh ấy chứ gì?
Tôi gật đầu:
- Cô nói phải, tôi để có con trước mới về với anh Hình. Quan trọng không phải thủ đoạn gì mà là ai được làm mẹ của con anh ấy chứ dăm ba cái thủ đoạn của đàn bà, ai làm không được.
- Cô nghĩ cô giữ chân anh ấy được bao lâu, tôi nói cho cô biết, Hình là đàn ông đào hoa, nay cô này mai cô khác, cô chịu được bao nhiêu?
Tôi phì cười:
- Chịu được hay không không cần cô nhắc.
Thùy cười đểu:
- Mèo chê mỡ bao giờ, con mèo tham ăn thì chẳng dại bỏ lỡ. Cô là vợ ngon sao bằng tình nhân. Tôi nói tóm lại cho cô có cái đề phòng, tôi yêu anh Hình, muốn quay lại với anh ấy. Làm vợ bé cũng được, chủ yếu làm tình nhân giữ chân anh ấy thôi. Anh Hình là cảnh sát sẽ không để cô ly hôn đâu, nhưng thế tôi càng thích.
Tôi điên hết cả người, thời đại gì mà thứ giật chồng người khác lại có suy nghĩ công khai trơ trẽn đến như thế. Trước kia tôi hiền quá nên để Mỹ qua mặt, còn bây giờ đừng hòng qua mặt được tôi.
Ly nước dưới bàn vẫn còn đầy, tôi tiện tay tạt hết vào mặt Thùy. Cô ta ướt sũng cả người, gào lên:
- Cô bị điên hả?
Tôi chẳng những tạt nước mà ngay cả ly thủy tinh tôi cũng thẳng tay ném thẳng vào người cô ta.
- Cô nghĩ mình là ai? Lấy tư cách gì hâm dọa tôi?
Thùy né không kịp nên ly thủy tinh văng trúng bụng cô ta sau đó vỡ tan tành dưới nền nhà. Ngọc nó không tin tôi làm thế nên chắc sợ chẳng dám nói gì.
- 2 đứa tụi bây nên biến đi trước khi tao điên lên sẽ làm ra chuyện không tốt. Đến đây ra oai à, ngu vừa thôi.
Thùy trừng mắt:
- Nhất định rồi mày phải xin tao, xin tao bỏ qua cho mày, xin tao trả chồng cho mày. Đừng vội mừng..
Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng đi ra ngoài, đưa tay như kiểu tiễn khách.
Thùy với Ngọc nhìn nhau, sau đó lại hậm hực bỏ đi ra ngoài.
- Sau này đừng dại đến đây làm trò điên nữa, lần này là ly thủy tinh vào bụng, lần sau là ấm trà vào đầu. Nhớ cho rõ..
Thùy tức lắm nhưng chẳng nói lại tôi, cô ta cùng cái Ngọc kéo nhau đi về.
Tôi không biết giữa cô ta và Hình thật sự có chuyện gì hay không nhưng ngày hôm nay cô ta công khai đòi cướp chồng tôi cũng khiến tôi có chút lo lắng. Quan trọng tôi chưa thật sự tin tưởng Hình... Một lần bị phản bội, tôi không hề muốn lại một lần nữa bị phản bội..
Còn về Thùy, đàn bà ngu như cô ta thế gian này ít lắm.. Như chị Mỹ trước kia mới là đáng sợ chứ Thùy với Ngọc thì có là gì?!
- Vì anh đâu đâu lại đem về một em gái à đến 2 cô cơ mà, giờ còn trách em?
Hình có chút giật mình, anh cười trừ:
- Anh vô tội, là Ngọc nó tự tìm đến chứ anh..
Tôi cắt ngang:
- Thôi không cần giải thích đâu, anh đưa ấm thủy đây, em lau cho cu Min. Chuyện này để sau đi, chẳng quan trọng lắm.
Hình gật đầu, anh cùng tôi pha nước lau rửa cho cu Min. Cu cậu mát mẻ nên chịu chơi một chút sau mới cho uống thuốc rồi ngủ khiếp đi. Đến chiều thì đã dừng sốt nhưng thân nhiệt vẫn chưa hạ xuống như thân nhiệt bình thường.
Hình ở cùng với tôi trong bệnh viện 3 hôm, cu Min đã ổn định trở lại anh mới chịu về nhà nghỉ ngơi, đến tối hôm ấy thì lên thẳng cơ quan vì có tình hình khẩn cấp.
Cái việc của Ngọc với cô gái tên Thùy, Hình cũng không có nhắc lại, anh chỉ bảo đã không còn gì quan trọng. Mà tôi thì không muốn tò mò, hiện tại tôi chưa nhận lời bắt đầu tình cảm với Hình. Mà nếu có tình cảm với nhau thì cũng không nên tìm hiểu sâu quá vào quá khứ của Hình làm gì. Có những việc không biết sẽ không đau...Hiện tại mới là quan trọng, quá khứ mãi cũng chỉ là quá khứ mà thôi!
Cu Min còn theo dõi vài hôm nữa sẽ được xuất viện, cu cậu đã khỏe trở lại, ăn, chơi đều trộm vía rất ngoan. Nhưng Hình vẫn còn lo nên anh xin cho thằng bé ở thêm đến hết tuần.
Trước ngày xuất viện, Viễn có đến thăm cu Min. Anh đến bất thình lình trong lúc tôi đang cho cu Min ăn, nhìn thấy ánh mắt Viễn nhìn cu Min, trong lòng tôi không biết vì sao lại sinh ra cảm giác lo sợ..Tôi sợ rằng Viễn sẽ tìm hiểu về cu Min, dù sao cu Min vẫn còn nét giống Viễn chứ không hoàn toàn giống Hình hết thảy..
- Giao, cu Min đã khỏe hơn chưa?
Tôi không mặn không nhạt trả lời:
- Thằng bé ổn rồi, mà anh cũng không cần phải đến thăm đâu.
Viễn có chút buồn:
- Ừ thì anh lo cho thằng bé, mấy hôm trước bận quá không đến thăm được, hôm nay sắp xếp một chút nên đến xem xem..
Tôi từ chối thẳng thừng:
- Thằng bé cũng ổn rồi, sau này anh không cần quan tâm đến nữa. Chồng tôi hay ghen lắm, anh đến nhiều anh ấy sinh ra nghi ngờ tôi với anh, khi ấy khổ cho tôi, khổ cho cu Min. Cuộc đời tôi trước kia khổ lắm rồi, tôi không muốn lại vì anh mà khổ thêm nữa.
Viễn sụ mặt, nhìn nét xấu hổ, ngượng ngùng trên mặt anh mà tôi tự dưng lại cảm thấy càng giận thêm nữa.
- Tôi nói rất rất nhiều lần với anh rồi, tôi hận anh, hận gia đình anh, hận mẹ anh.. Nếu tôi không gặp Hình thì tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh dù cho anh có thay đổi, có tốt, có giàu có đến mức độ nào đi nữa. Anh biết không, một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.. Còn tôi chẳng những sợ dây thừng mà ngay cả dây thun dây nhựa gì đều sợ cả. Cuộc đời tôi có vết nhơ là vì anh, đau khổ, tủi nhục đều là vì anh!
Viễn im lặng nghe tôi oán than, mãi sau mới lên tiếng:
- Giao em chưa từng oán than điều gì kể từ cái hôm em về lại nhà 2 năm trước. Anh biết bản thân anh tệ, nếu anh không lầm lỡ thì giờ đây có lẽ cu Min đã có thể là con của anh rồi. Anh không trách em, anh cũng không có quyền trách em, mọi thứ bây giờ đều là do em quyết định. Em ở bên Hình, anh thấy em hạnh phúc, anh thấy em càng ngày càng vui tươi chứ không giống khi còn là vợ anh.. Bản thân anh sai ở đâu anh hiểu rõ, đến thời điểm này thì anh cũng chẳng mong em có thể nhìn về phía anh, dù chỉ một lần..
Viễn hít một hơi sâu, anh như dùng cả tấm lòng của mình mà nói ra:
- Anh thương em, vẫn còn thương em, đến ngay cả cu Min anh nhìn qua một lần là ngay liền có cảm giác yêu thương thằng bé sâu đậm, chắc do nó là con trai của em.. Đời này ngoài có lỗi với anh Vinh ra, anh chỉ có lỗi duy nhất với em. Anh nuôi bé Bối là vì anh nợ Mỹ, nợ cô ta những sai lầm do anh gây ra. Anh từng tìm em đến mất ăn mất ngủ, nhưng bây giờ thấy em bình yên, thấy em hạnh phúc là anh vui rồi.. Anh đến đây không phải vì dày mặt xin em quay lại, anh đơn giản chỉ đến vì quan tâm đến cu Min. Anh xin em bỏ lại những quá khứ đi được không, để anh chịu đựng một mình là đủ rồi. Về sau em chỉ cần sống tốt với chồng với con là được..
Trái tim tôi nghe những lời Viễn nói, nó như muốn gào thét đập loạn nhịp lên. Bao nhiêu kí ức trước kia như sống lại một lần nữa.. Đậm chất đến nỗi ngay cả nói tôi cũng không nói được nên hồn.. Viễn.. anh trước kia đừng làm bậy thì có lẽ giờ đây chúng ta đã rất an ổn trong chính tâm hồn của mình..
Viễn quay lưng, giọng anh nghẹn ngào:
- Em có thể không tin nhưng đời này anh sẽ chỉ yêu duy nhất em và công việc.. Anh luôn muốn bồi thường cho em những thứ tốt nhất.. Em có thể không cần nhưng anh cần, anh cần phải cho em. Nếu có kiếp sau, anh xin nguyện đi trước, ở yên một chỗ mà chờ em, chờ em đến giày vò anh như cách anh từng làm em tổn thương.. Rồi sau đó chỉ cần em quay lại nhìn anh một lần thôi cũng được. Em biết mà, người đàn ông em đã từng yêu bây giờ hay trước kia gì cũng vậy, đều yêu em theo cách mạnh mẽ nhất. Nếu cần anh, chỉ cần em nói em cần anh giúp thì anh sẵn sàng có mặt..
Viễn quay đi, tôi chỉ còn nhìn thấy bóng lưng cao gầy của anh. Trong tim lại nhói lên từng hồi, là sự đau lòng, sự thương xót, sự khốn khổ.. Hay có cả sự chấp nhận..
Đến mãi khi cu Min gọi mom mom tôi mới giật mình nhìn thằng bé.. Cu cậu không biết gì lại nhìn tôi cười, lại đòi xuống giường đi chập chững..
Lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra rằng, tôi cũng nợ Viễn, nợ anh một đứa con. Chúng ta xem như kiếp này hòa nhau!!
Cu Min sang ngày hôm sau là xuất viện, đợt này về lại tăng độ nghịch, độ khó ưa lên thêm vài bật. Hết bệnh rồi lại nghịch, lại chạy nhảy dù té ngã chỏng vó mấy lần u cả đầu. Hình thì ngày nào cũng gọi điện về, nghe cu Min ngã thì cười khoái chí bảo rằng con mau ngã mau lớn.. Tôi thì lo sốt lên thôi, con ngã xót hết cả ruột chứ đùa được.
Hình bảo tôi lo nhiều, trẻ con đứa nào không thế, rèn luyện chút sau này đi nhà trẻ không sợ đánh không lại bạn.. Cái tên Hình này, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc dạy con đánh nhau.
Sang việc của tôi và Hình, anh dạo đây không thường về nhà. Mà có về cũng một hai hôm lại đi, bọn tôi cũng không phát sinh ra loại chuyện gì. Chỉ là bản thân tôi cảm thấy hình như tôi đang dần dần nảy sinh tình cảm với anh. Còn anh vẫn như thế, vẫn quan tâm tôi như cách anh đã từng, ngọt ngào, nhẹ nhàng cũng không tẻ nhạt.
Hình bảo, đợi anh xong việc anh sẽ ở nhà nhiều hơn, có thời gian chăm sóc cho mẹ con tôi nhiều hơn nữa.. Tôi thật sự cũng chẳng cần anh chăm lo gì nhiều, chỉ cần anh mãi mãi đừng phản bội lại tôi là được.
Sáng hôm nay là chủ nhật tôi không cần đến trường nên ngủ muộn hơn một chút, cu Min được bà ngoại bồng đi về quê chơi chắc tối muộn mới về. Cu cậu được đi chơi khoái chí nên chẳng thèm nhìn đến người làm mẹ như tôi.
Tối đêm thức đọc bộ truyện tình cảm của tác giả viết online nên gần đến 1,2 giờ sáng mới ngủ. Biết cu Min được bà đưa đi từ 6 giờ sáng nên tôi tranh thủ ngủ thêm chút nữa. Đang ngủ thì tôi hình như nghe loáng thoáng có tiếng mở cửa nhưng nghĩ chắc do tôi nằm mơ chứ nhà có ai đâu. Một lát sau lại như có cảm giác nhột nhột trên má, tôi lại phải trở mình mấy lần. Lát sau phía trên giường như lún xuống một khoảng, từ phía sau có người choàng tay ôn lấy eo tôi. Đến khi này tôi mới giật mình tỉnh dậy..
Ơ hóa ra là Hình, anh về từ khi nào vậy chứ?
- Ơ anh về sao không bảo em? Mà sao lại không về phòng mà ngủ hả?
Hình nhìn tôi, gương mặt anh có chút phờ phạc:
- Anh nhớ em quá nên trốn về thăm em, anh đã thế em còn bắt anh về phòng ngủ một mình thì có ác với anh quá không?
Tôi méo mặt, vẫn còn muốn ngủ thêm nên bảo:
- Anh về bên kia ngủ đi để em ngủ thêm chút nữa sẽ dậy nấu cho anh cái gì ngon ngon ăn nhé. Chứ anh ngủ cùng em e là không được đâu..
Hình nheo mắt, anh ôm chầm lấy tôi, đè cả người tôi xuống dưới nệm.
- Em sợ anh có ý đồ xấu à? Hay bây giờ anh làm điều xấu luôn cho em vừa lòng để đỡ công anh bị em hiểu lầm nhé.
Nói rồi anh cười đểu hôn lên môi tôi, cứ ghì xuống mà hôn, nụ hôn đầu tiên của tôi và anh... Mạnh mẽ, sâu sắc và đầy cuốn hút.. Tôi không bài xích với anh, mà hình như bản thân lại có chút thích thú..
Hình hôn rất điêu luyện, lưỡi anh thâm nhập vào môi tôi, anh nhẹ nhàng dùng răng cắn nhẹ lên môi để khiến tôi há mồm.. Rồi cứ thế anh đưa đầu lưỡi tiến vào nhẹ nhàng khuấy một vòng quanh khoan miệng..Ướt át rất dễ chịu..
Tay tôi bị anh cố định trên đỉnh đầu, như thêm một tầng kích thích.. Bản thân tôi chỉ mong anh dừng lại ở việc hôn là được vì tôi sẽ không thể nào đi quá giới hạn. Tôi vẫn còn nhiều định kiến chưa thể nào phá giải được.
Hình hôn xuống cổ rồi dựng lại trước ngực tôi, anh ngước đôi mắt hơi đỏ lên nhìn tôi, miệng cười duyên, nói:
- Mặc dù biết em rất muốn nhưng tiếc quá anh không thể để tấm thân này bị em phá bỏ được.
Ôi trời, tên này nói chuyện cứ ngược ngạo làm sao ấy, bao nhiêu kích thích liền bị anh làm cho tan biến cả.
- Anh nói chuyện lại không biết ngượng mồm à?
Hình hôn lên má tôi, anh nhìn tôi, nói:
- Anh đùa thôi. Anh có thể làm các bước sau nữa nhưng anh không muốn...Trước khi em nhận lời yêu anh, anh sẽ không làm những việc đi quá giới hạn..
Tôi nhìn anh, trong mắt anh tôi cảm nhận được sự thật lòng.. Hóa ra nếu yêu ai đó thật lòng, con người ta vẫn có thể ép bản thân mình chịu đựng một cách khổ sở nhất.. Tôi đã từng nghĩ đa số rất nhiều đàn ông đều sống mạnh hơn về nửa thân dưới, nhưng chắc có lẽ tôi nhầm thật rồi.. Ít ra ngay thời điểm này chẳng biết là do anh thế nào nhưng tôi cảm thấy anh đã nhịn rất nhiều.. Nhịn vì tôi không thích!
Có những lúc trái tim run động vì những điều nhỏ nhoi nhất!!
Hình về được một chút lại đi, trước khi đi anh có dặn dò tôi trông nom cu Min cho cẩn thận.
- Anh đi đây, chắc phải tuần sau anh mới về được. Em tầm này ở nhà trông cu Min cho cẩn thận.
Tôi phì cười:
- Anh nghĩ em không trông con à?
- Không, dạo gần đây bọn tội phạm đối đầu với bọn anh đang có xu hướng bắt cóc vợ con của đội anh phụ trách. Mấy hôm trước em không liên lạc được với anh là do bọn anh đang giải cứu con bé con gái của một anh trong đội bị bắt. Phải khó khăn lắm mới cứu được con bé kịp thời.
Tôi có chút lo sợ.
- Thôi, chưa gì đã méo mó rồi, xem kìa... Anh dặn thế thôi, cũng chưa xác định được tâm lý hoạt động của bọn tội phạm. Em cũng không cần lo quá, cẩn thận một chút là được.
Tôi gật đầu, vẫn hơi lo:
- Vâng, em sẽ cẩn thận hơn, anh cũng phải cẩn thận nhé.
Hình không nói thêm gì nữa, anh nhìn tôi chăm chú, chốc cái lại hôn lên má tôi sau đó nhanh chóng quay lưng đi mất.
Tôi đứng nhìn anh đến khi xe anh khuất dạng, trong lòng bỗng chốc sinh ra cảm giác nhớ nhung...
Hình đi được mấy hôm thì có khách đến thăm....
Sáng hôm ấy tôi xin nghỉ để đưa cu Min đi tái khám, vừa về đến nhà thì nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa. Ngẫm nghĩ chẳng biết ai đến vì tôi ít bạn bè, bình thường cũng không có ai đến chơi.
Trao cu Min cho mẹ, tôi đi nhanh ra cửa.
- Ui chị này, có mở cửa mà sao lâu vậy?
Trời, tiếng con Ngọc.
- Ngọc, nói chuyện gì không biết nể nang ai vậy?
Nghe tiếng nói, tôi mới biết hôm nay Ngọc nó đi cùng với một cô gái khá xinh đẹp. Tôi gần như đơ người chẳng biết 2 cô gái hôm nay đến đây có việc gì.
- Giao, tôi là Thùy, hôm trước nghe cái Ngọc bảo con anh Hình bị bệnh, hôm nay mới có thời gian đến thăm. Chị đừng để bụng nhé.
Thùy?? À là cô gái mà Ngọc nhắc đây mà..
Tôi quan sát một lượt, thấy có vẻ cũng không tốt lành gì nhưng khách đến nhà chẳng lẽ không tiếp. Với lại cũng xem thử xem bọn họ lần này đến đây là có ý đồ gì.
- À chào Thùy nhé, hai người vào nhà đi, kẻo rét.
Ngọc nắm tay Thùy vào trong, Thùy nhẹ nhàng chứ không ồn ào vô lễ như Ngọc. Nhưng chung quy người càng điềm tĩnh càng đáng sợ..
Vào trong nhà, tôi xuống bếp lấy nước với một ít bánh ngọt khi nãy tôi vừa mua.
- Ngọc với Thùy uống nước đi.
Ngọc nó đứng phắt dậy, giọng điệu có chút không vui:
- Anh Hình đi, sao chị không bảo anh ấy ra tiếp khách?
Tôi cười nhạt:
- Anh Hình không có nhà đâu, anh ấy đi công tác rồi.
Ngọc vẫn ngó nghiêng, nó gọi với lên:
- Anh Hình, anh Hình ơi. Em với Thùy đến thăm anh này.. Anh Hình..
Tôi vẫn cười, lại để yên cho Ngọc nó kêu mấy đợt. Lúc này tôi mới có dịp quan sát Thùy, Thùy xinh lắm, kiểu nhẹ nhàng thanh thoát. Thấy Ngọc gọi, cô ta cũng ngó theo, ra điều như đang trông mong lắm. Ây...đến đây thì Hình có bảo giữa anh và cô Thùy này không có gì thì tôi có ngu mới tin. Hôm nay người ta đến tìm tận nhà rồi còn gì nữa!?
Mẹ tôi đi từ trên xuống, thấy Ngọc nên cố tình nói với giọng không vui:
- Cái gì ồn ào vậy Giao, cu Min đang muốn giờ ngủ...
Thấy mẹ tôi xuống, Ngọc bị sượng mặt, cô ta bực dọc ngồi xuống. Có Thùy là lên tiếng:
- Vâng cháu xin lỗi bác, vì nghĩ anh Hình có nhà, bọn cháu đến thăm cu Min.
Mẹ tôi gật đầu, bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi xuống bếp.
- Sao anh Hình không có nhà chị không nói tôi biết?
Tôi cười cười:
- Tôi nói với cô rồi mà, chẳng qua cô không tin sợ tôi giấu anh ấy nên kêu inh ỏi còn gì.
Ngọc đỏ bừng mặt:
- Tôi dù sao cũng em anh Hình, chị nói chuyện không tốt hơn được sao. Người ta nói giặc bên ngô không bằng bà cô bên chồng, chị nên cư xử cho cẩn thận chút.
Tôi định bật lại ngay nhưng Thùy nhanh miệng.
- Giao cô đừng để ý cái Ngọc, nó thẳng tính chứ không có ý gì đâu.
- Thẳng tính với vô duyên nó khác nhau nhiều lắm, cô Ngọc đây thì tôi lạ gì đâu. Thôi nhưng chiều em chồng tí cũng không mất gì đâu Thùy nhỉ?
Thùy gật gật, mặt cô ta có chút tái đỏ, cả Ngọc sau đó cũng không nói gì. Tôi cũng hoàn toàn im lặng, tôi vẫn chưa biết mục đích 2 người này đến đây ngày hôm nay là thế nào..
- Anh Hình đi khi nào về?
Ngọc hỏi, mà lại hỏi kiểu vô lễ, tôi cũng không màn trả lời.
- Tôi hỏi anh Hình khi nào về?
- Cô hỏi tôi sao bà cô bên chồng?
Ngọc nó tức anh ách, nó lớn tiếng:
- Chị kênh kiệu vừa thôi, chị nghĩ chị là vợ anh Hình thì muốn nói muốn làm gì thì làm à? Thùy về rồi thì chị hết đường huênh hoang nhé..
Thùy bên cạnh cười cười kéo tay Ngọc, ý bảo như Ngọc đừng nói nữa nhưng sự thật thì có khi Thùy lại đang mong cái Ngọc nói càng nhiều càng tốt.
- Chị kéo tay em làm gì, chị không thấy cô ta khó ưa sao. Nếu khi xưa chị không rời VN thì chắc gì giờ có cô ta ngồi ở đây. Nhà này là nhà của chị, anh Hình là chồng của chị kìa. Chị chỉ cần nói vẫn còn yêu anh Hình thì anh ấy sẽ quay lại ngay thôi, chị sợ cái gì.
Thùy lấp bấp.
- Ngọc, em nói gì lung tung vậy. Chị với anh Hình đã làm quá...khứ rồi.. Chị...
Ngọc kéo tay Thùy:
- Chị sợ chị ta hả? Thứ vô duyên như chị ta chắc mòi chài anh Hình có con chứ tốt lành gì. Chị là con gái đàng hoàng thì chị thua gì mà sợ..
Thùy im lặng, còn tôi lại buồn cười đến mức muốn cười thật to. Hai cô gái này diễn sâu thật đấy nhưng lừa được ai chứ chẳng lừa được tôi.
- 2 cô có cần không gian riêng tư để nói chuyện không, để tôi vào trong cho 2 cô dễ bàn bạc nhé.
Ngọc đứng hình, còn Thùy thì trợn tròn mắt, chắc bọn họ ngạc nhiên lắm..
- Chị nói vậy là sao?
- Tôi thấy 2 cô cần không gian riêng nên để 2 cô thoải mái chút. Không cần à?
Thùy lấp bấp:
- Giao..chị đừng hiểu lầm.. không có gì đâu..
Tôi cười nhạt:
- Tôi đâu có hiểu lầm cái gì, cô với Ngọc cứ nói chuyện tiếp đi. Khi nào xong thì về, tôi không quấy rầy nữa..
Ngọc nó điên tiết:
- Ý cô bảo bọn tôi diễn trò hả?
Tôi xua tay:
- Ý là cô Ngọc nói chứ tôi không có nói đâu.
Ngọc nó còn định nói nữa nhưng Thùy ngăn lại. Cô ta cười nhạt, thay đổi hoàn toàn thành con người khác:
- Cô cũng ghê gớm thật đấy, nghe cái Ngọc bảo cô nóng tính, tôi tưởng thế nào hóa ra đều là cáo.. Hèn gì anh Hình nuông chiều cô như thế..
Tôi bật cười, nói tới nói lui, hồ ly cũng tòi cái đuôi ra ngoài.
- Vì các cô khinh người nên mới mắc công diễn một hồi sâu sắc như vậy. Nhưng tôi nghĩ nên để diễn cho anh Hình xem chứ đừng đến diễn trước mặt tôi. Mấy cái trò tình ngay lý gian này, tôi đâu có lạ gì. Tôi không ghê gớm nhưng không phải phụ nữ hồ đồ, ai nói gì cũng tin.
Ngọc có chút hoảng sợ, nó kéo tay Thùy. Thùy trợn mắt trừng lại, trong rất đáng sợ.
- Theo tôi biết thì anh Hình thích phụ nữ hiền dịu chứ đanh đá như cô chắc lại chơi trò bẩn giữ chân anh ấy chứ gì?
Tôi gật đầu:
- Cô nói phải, tôi để có con trước mới về với anh Hình. Quan trọng không phải thủ đoạn gì mà là ai được làm mẹ của con anh ấy chứ dăm ba cái thủ đoạn của đàn bà, ai làm không được.
- Cô nghĩ cô giữ chân anh ấy được bao lâu, tôi nói cho cô biết, Hình là đàn ông đào hoa, nay cô này mai cô khác, cô chịu được bao nhiêu?
Tôi phì cười:
- Chịu được hay không không cần cô nhắc.
Thùy cười đểu:
- Mèo chê mỡ bao giờ, con mèo tham ăn thì chẳng dại bỏ lỡ. Cô là vợ ngon sao bằng tình nhân. Tôi nói tóm lại cho cô có cái đề phòng, tôi yêu anh Hình, muốn quay lại với anh ấy. Làm vợ bé cũng được, chủ yếu làm tình nhân giữ chân anh ấy thôi. Anh Hình là cảnh sát sẽ không để cô ly hôn đâu, nhưng thế tôi càng thích.
Tôi điên hết cả người, thời đại gì mà thứ giật chồng người khác lại có suy nghĩ công khai trơ trẽn đến như thế. Trước kia tôi hiền quá nên để Mỹ qua mặt, còn bây giờ đừng hòng qua mặt được tôi.
Ly nước dưới bàn vẫn còn đầy, tôi tiện tay tạt hết vào mặt Thùy. Cô ta ướt sũng cả người, gào lên:
- Cô bị điên hả?
Tôi chẳng những tạt nước mà ngay cả ly thủy tinh tôi cũng thẳng tay ném thẳng vào người cô ta.
- Cô nghĩ mình là ai? Lấy tư cách gì hâm dọa tôi?
Thùy né không kịp nên ly thủy tinh văng trúng bụng cô ta sau đó vỡ tan tành dưới nền nhà. Ngọc nó không tin tôi làm thế nên chắc sợ chẳng dám nói gì.
- 2 đứa tụi bây nên biến đi trước khi tao điên lên sẽ làm ra chuyện không tốt. Đến đây ra oai à, ngu vừa thôi.
Thùy trừng mắt:
- Nhất định rồi mày phải xin tao, xin tao bỏ qua cho mày, xin tao trả chồng cho mày. Đừng vội mừng..
Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng đi ra ngoài, đưa tay như kiểu tiễn khách.
Thùy với Ngọc nhìn nhau, sau đó lại hậm hực bỏ đi ra ngoài.
- Sau này đừng dại đến đây làm trò điên nữa, lần này là ly thủy tinh vào bụng, lần sau là ấm trà vào đầu. Nhớ cho rõ..
Thùy tức lắm nhưng chẳng nói lại tôi, cô ta cùng cái Ngọc kéo nhau đi về.
Tôi không biết giữa cô ta và Hình thật sự có chuyện gì hay không nhưng ngày hôm nay cô ta công khai đòi cướp chồng tôi cũng khiến tôi có chút lo lắng. Quan trọng tôi chưa thật sự tin tưởng Hình... Một lần bị phản bội, tôi không hề muốn lại một lần nữa bị phản bội..
Còn về Thùy, đàn bà ngu như cô ta thế gian này ít lắm.. Như chị Mỹ trước kia mới là đáng sợ chứ Thùy với Ngọc thì có là gì?!
Tác giả :
Trần Phan Trúc Giang