Mười Ngày Thu Phục Một Thụ
Chương 14: Phiên ngoại chi khúc dạo đầu

Mười Ngày Thu Phục Một Thụ

Chương 14: Phiên ngoại chi khúc dạo đầu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhật ký tiểu công ngày 22 tháng 3 năm 2013, London, Anh quốc, trời trong

Ngày mai sẽ được gặp em, không thể nào ngủ được, dứt khoát ngồi dậy viết chút gì đó.

Lần đầu tiên nhìn thấy em là ở buổi thông báo cho tân sinh nhập học.

Em mang theo một bộ dáng uể oải chưa tỉnh ngủ, lười biếng mà mê người, thành công hấp dẫn ánh mắt của vài học muội.

Em lớn lên rất đẹp, nhưng phảng phất lại có loại khí chất băng lãnh không muốn tiếp xúc với người khác, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không dám lại gần.

Cho nên vào ngày đó, là ta dẫn em đến ký túc xá. (truyền thống của trường là sinh viên năm ba hướng dẫn cho sinh viên năm)

Sau đó, em khách khí lại xa cách nói tiếng cám ơn với ta, tươi cười chỉ trong nháy mắt, lại khả ái kinh người, khiến ta kinh hãi trong thoáng chốc.

Em mở cửa, cảm thấy kỳ quái mà liếc nhìn ta, không tiếng động đuổi khách.

Ta có loại dự cảm, khi ta vừa rời đi em sẽ liền quên mất ta là ai.

Sau đó, hội học sinh tuyển người, người làm chủ tịch như ta lần đầu tiên làm hết từ đầu đến đuôi, nhưng, em lại không xuất hiện.

Giả vờ hỏi thăm bạn bè về tình huống của hội học sinh, xã đoàn, nhưng chưa từng bắt gặp thân ảnh của em.

Em đối với phương diện này không quan tâm sao?

Ta có chút mất mát, vốn có dự định cầm tay dẫn dắt em vào hội rồi.

Cũng không ở cùng khu ký túc xá, trường học quản thật nghiêm khắc, ở khu khác sang lại không quá thuận lợi.

Nhưng hình như em cũng không thường xuyên ra khỏi cửa.

Dụ dỗ hỏi thăm trưởng phòng trong phòng ký túc xá của em, mới biết được em là một cái trạch nam, ra vẻ cũng không thân thiện gì cho lắm.

Lúc gặp em là khi em đang đăng ký môn học trong trường.

Ta cảm thấy rất may mắn vì thực tập mà còn chưa có sửa xong môn học.

Em vẫn như cũ là một bộ dáng lười biếng, lạnh như băng, nhưng mỗi khi bị hỏi vấn đề gì đó, đáp án của em luôn luôn hoàn mỹ như vậy, dẫn tới thầy giáo liên tiếp gật đầu.

Mỗi khi đến lúc đó, trong mắt em chợt lóe lên quang mang đắc ý, dường như biểu lộ cái gì đó.

Giang Tử Hi, một người rất đặc biệt.

Sau đó, càng quan sát, thu được càng nhiều thông tin, phát hiện ra bộ mặt thật của em triệt để hơn, ta lại càng vô pháp buông tay, nhưng chung quy cũng không dám làm cái gì.

Em là nam nhân, và ta cũng vậy.

Đại học năm thứ tư, ta được nhận học bổng sang Anh quốc học thạc sĩ, đóng gói ly khai cái thành phố khiến ta buồn phiền này, đồng thời để trốn khỏi người kia.

Châm chọc thay, có lẽ là em cũng không biết bên người đã từng có một người là ta đây.

Hai năm, ta say mê học tập, cố nén cảm xúc không hề quan tâm em, không chủ động thu thập tin tức của em, phần tình cảm kia cũng dần dần phai nhạt.

Ai biết một ngày nào đó lại nhận được tin tức, cư nhiên em cũng tới Anh quốc.

Vừa nghĩ tới người nọ chỉ cách mình có 2 tiếng đi xe lửa, bỗng nhiên tâm tình của ta trở nên phập phồng, sau đó ngay cả 1 từ ở trong sách cũng đọc không vào.

Là sinh viên cùng trường, có thể em sẽ liên lạc ta hay không?

Sự thực chứng minh, ta đã suy nghĩ nhiều. Nhiều năm như vậy, em một chút cũng không thay đổi, vẫn là trạch như vậy, lười như vậy, có đôi khi, thói quen này của em thật dễ khiến cho người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng ta không cách nào ngăn bản thân mình nhớ em, hai năm qua nhiều lần đi tới đi lui giữa S thị và London, ngồi trong sân trường rộng lớn, hy vọng có thể vô tình gặp được em.

Số lần có thể bắt gặp em rất ít, thế nhưng chỉ cần từ xa xa nhìn thấy em liền có thể khiến ta hưng phấn thật lâu.

Bạn thân mắng ta không tiền đồ, nhưng ta lại vui vẻ chịu đựng.

Không phải là chưa từng muốn chủ động tấn công, thế nhưng ta đã tạo thành thói quen lặng lẽ bảo hộ, em ở trong lòng ta đã nắm giữ một vị trí rất quan trọng, ta sợ phần an tĩnh tốt đẹp này sẽ bởi vì bị mình can thiệp mà phá hư.

Cứ để giấc mộng ngọt ngào này của ta có thể giữ lâu hơn được chút nữa đi.

Đủ lâu đến khi ta có thể hoàn toàn buông em xuống tìm một người khác cùng mình vượt qua cả đời.

Việc học càng ngày càng bận rộn từ từ làm lòng ta nguội lạnh.

Đây cũng là một tín hiệu tốt, mộng, luôn luôn sẽ phải tỉnh lại vào ngày hôm sau.

Lễ Phục sinh năm nay, cuối cùng ta cũng đã hoàn thành luận văn, theo như thói quen thì ta sẽ tặng cho mình một chuyến du lịch để thả lỏng tinh thần.

Vốn đã thiết kế hoàn chỉnh lộ trình, nhưng không nghĩ tới ở trên weibo (*) thấy được chuyến hành trình mà mẹ em đã đặt sẵn cho em, còn qua loa nói mình không có bạn đồng hành.

Không có bạn đồng hành… Không có bạn đồng hành…

Suy tư cả đêm, ta hủy toàn bộ khách sạn, vé xe và vé máy bay đã đặt trước, lại lấy tốc độ nhanh nhất đi liên lạc cái công ty du lịch kia.

Quản lý nói với ta vừa lúc có người lui đoàn, đoàn đi vào ngày 23 kia có thể thêm ta vào.

Ở chung một phòng với hành khách bị lẻ ra? Không thành vấn đề, đương nhiên là không thành vấn đề rồi.

Đêm đó vào thời điểm biết tên của bạn cùng phòng, ta liền mất ngủ.

Lúc này đây, coi như cho mình một cái kết đi.

——————

Nhật ký tiểu thụ ngày 22 tháng 3 năm 2013, S thị, Anh quốc, trời trong

Ngày mai sẽ phải khởi hành đến Roma, lệnh mẹ khó cãi, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi ta phải viết nhật ký, mỹ kỳ danh viết: Ghi lại những hồi ức tốc đẹp (nôn).

Đã gần mười năm không đụng đến thứ này rồi đi? Ký ức thống khổ hồi tiểu học lại ùa về, buồn bực nha.

Thực sự rất muốn ngọa tòa, (PS: Câu này khi nào đưa mẹ xem thì sẽ bôi bỏ) không phải là vì muốn lưu lại chứng cứ có con trai đi du lịch Châu Âu về hay sao? Có một người mẹ háo thắng áp lực thực lớn mà.

Chứng lười phát tác khiến ta dây dưa kéo dài gần cả tháng, nhưng dưới sự giám sát cùng uy hiếp mỗi ngày của mẹ qua QQ (phần mềm chat của Trung Quốc tương tự như Yahoo), rốt cục mới chịu ghi danh vào một đoàn du lịch. Đó là chuyến du lịch Châu Âu qua Pháp Ý Thụy Sĩ, “Có người nói" ta may mắn vì đăng ký đúng ngay chỗ cuối cùng, “Có người nói" nếu đăng ký thành hội viên sẽ có chiết khấu ưu đãi, “Có người nói" … BLABLA. Lười cùng quản lý nói lời vô ích, dù sao ta cũng rất nhanh đặt xong chỗ sau đó liền chuyển tiền qua.

Dù sao ta cũng không sợ công ty du lịch này sẽ lừa đảo, công ty “Thiên Nhai" này cũng có chút danh tiếng —— tin tức này là ta nghe được từ các nữ sinh đang nói chuyện phiếm với nhau bởi vì ta ngồi ở phía sau bọn họ.

Ngày hôm nay, cuối cùng ta cũng đã thị thực xong hộ chiếu của mình, quản lý MM (= mei mei = muội muội hoặc mỹ mi = em gái xinh đẹp)  thở phào một cái. Theo nàng tiết lộ, dạo gần đây những người thị thực dị thường nóng nảy, ta có thể ở một ngày trước khi lên đường làm xong được xem như là may mắn, có vài hành khách do nàng quản lý bị cái vụ thị thực này kéo dài tới hơn mười ngày lận đó, công ty nàng đã thay ta tính sẵn một phương án dự phòng luôn rồi.

Ngược lại ta không có cảm giác gì cả, từ nhỏ đến lớn, ta đều cảm thấy vận khí của mình cũng rất khá, gặp đại sự cơ bản cũng không mắc phải sai lầm, cho nên ngược lại là ta vô tâm vô phế đi an ủi nàng.

Vốn dĩ cũng là, bởi vì ta đang rất gấp nên sao có thể không đút lót một chút cho cái người Châu Âu kia a, như vậy hắn có thể không cho ta qua sao? (con trai, = = thật không bình tĩnh nha)

Phía dưới nói một chút tại sao ta lại muốn đăng ký vào cái đoàn này.

Ta rất trạch, rất lười. Ở Anh quốc tròn tám tháng chỉ từng rời khỏi S thôn một lần, vẫn là học viện tổ chức tham quan học tập, càng miễn bàn đến việc đi Bicester Village (*), thà rằng đi chơi trò chơi còn vui hơn!

Vì vậy mẹ nổi giận, hạ lệnh cưỡng chế ta ra ngoài! Du lịch! Xài tiền!

Được rồi, ta đoán chắc là mẹ đã đến thời kỳ mãn kinh rồi. Từ cao trung đến đại học, rồi đến du học, thậm chí còn có thân cao mặt đẹp, ta chưa từng khiến cho mẹ mất mặt, chỉ là một cái bệnh nho nhỏ như vậy thế nào lại chọc cho người người tức tối được chứ?

Đáng tiếc cho tới bây giờ ta chưa bao giờ thắng được mẹ.

Cho nên, chỉ phải ôm theo tâm tình khổ bức, cùng không tình nguyện ghi danh vào cái đoàn này.

Chỉ một người, không có bạn đồng hành.

Điểm này có chút thức tỉnh ta, thuộc tính trạch của ta làm cho người ta không nói được lời nào trực tiếp dẫn đến chuyện không xã giao được quá 3 lần liền chán nản mà từ bỏ.

Ngay lúc quản lý MM hỏi ta có bạn đồng hành không, ta rất thản nhiên nói: Không có.

Vì vậy nàng lại nhắc nhở: Đến lúc đó sẽ phân ngẫu nhiên cho ta một bạn nam cùng phòng.

Điểm ấy cũng có chút khổ bức.

Chỉ hy vọng bạn cùng phòng xa lạ sẽ không ngáy.

Đại thần DOTA (*) phù hộ con!

—————————————-Weibo: là một trang mạng tiểu blog của Trung Quốc. Tương tự như Twitter hay Facebook, đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như cái Twitter đã tạo dựng ở Mỹ.Bicester Village: Trung tâm mua sắm ở Anh.



DOTA (Defense of the Ancients): là một màn chơi tự làm dành cho trò chơi Warcraft III: Frozen Throne, dựa vào ý tưởng của bản đồ “Aeon of Strife" cho StarCraft. Mục tiêu của màn chơi là tiêu hủy Ancient (Thánh tích) của đối phương, một công trình được bảo vệ kỹ lưỡng ở một góc của màn chơi. Người chơi sẽ điều khiển các nhân vật là các anh hùng, và sẽ được sự trợ giúp của đồng minh và các nhân vật do máy tính điều khiển được gọi là “creep". Như trong các trò chơi theo lượt, người chơi sẽ gia tăng cấp độ người hùng của mình và dùng gold (vàng) kiếm được để mua trang bị.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại