Mười Năm Sau Giành Em Về
Chương 7
Buổi tối, sau khi Tang Văn Nhi trấn an Tang Tuấn đi ngủ, lập tức bị Thi Gia Phong kéo vào phòng mình, anh hi vọng tối nay hai người có thể cùng nhau ngắm trăng, anh biết cô sợ lạnh, cho nên đặc biệt chuẩn bị một chiếc giường ấm ở trên ban công, còn lấy một cái chăn từ trong phòng, hai người cùng đắp chăn nhìn lên không trung.
Sau nhiều ngày chung đụng, Tang Văn Nhi cảm thấy thật ra Thi Gia Phong cũng không tệ lắm, chỉ là quá trăng hoa thôi, nhưng anh có một ưu điểm, nếu như anh có một bạn gái cố định, anh sẽ không đi trêu chọc người phụ nữ khác, cho nên trước mắt anh chỉ có Tang Văn Nhi.
Tang Văn Nhi bị anh ép nằm trên bả vai anh, chỉ có thể nhìn lên bầu trời, đã lâu cô không được nhàn nhã ngắm trăng như thế này? Bình thường khi hết bận cô đều đi ngủ.
“Văn Nhi, em có phát hiện em rất giống ánh trăng không?"
Có ý gì? Tang Văn Nhi không hiểu, nghiêng đầu nhìn Thi Gia Phong.
“Anh cảm giác em cũng thuần khiết giống như ánh trăng, nhưng trong lòng lại chồng chất vết thương!" Thi Gia Phong nói một cách ngụ ý.
Tang Văn Nhi cảm thấy anh rất kỳ quái, tại sao anh lại nói như vậy? Cô vẫn luôn sống rất tốt, cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng.
“Văn Nhi, em muốn kể chuyện quá khứ của em cho anh không?" Thi Gia Phong khó có được lúc dịu dàng, thật ra anh muốn nghe được, những suy đoàn vào buổi sáng của anh có đúng hay không.
Mặt tang Văn Nhi lập tức biến sắc. “Tại sao lại hỏi như vậy?"
Thi Gia Phong giả dạng vô tội nói. “Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, dù sao chúng ta cũng đang hẹn hò, anh đột nhiên muốn biết, bây giờ em có thể nói cho anh biết không?"
Ban đầu là vì hai người không quen thuộc, cô dĩ nhiên không thể nói, nhưng hiện tại quan hệ hai người không giống vậy, có thể cô sẽ nói?
Tang Văn Nhi cau mày cúi đầu, bí mật của cô không thể dễ dàng nói cho người khác biết, nhất là anh. “Xin lỗi, em không muốn nói, đừng hỏi nữa, được không?"
Thi Gia Phong không hiểu, rốt cuộc tại sao cô lại không chịu nói. “Tại sao? Quá khứ của em rất khổ sở sao? Anh biết người nhà em đã qua đời, nhưng ngoài những thứ tình thân đó, anh còn muốn biết tại sao em lại có Tiểu Tuấn."
Tang Văn Nhi nghe Thi Gia Phong nói như vậy, trong nháy mắt, cô cho là anh đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng ngẫm lại, tuyệt đối không thể nào. “Em không muốn nói, dù sao cũng không quan trọng, nói cũng vô ích!" Tang Văn Nhi trả lời.
Ai nói không quan trọng? Nếu như bị anh biết dấu vết quan trọng, vậy anh sẽ không mơ màng như bây giờ. “Hình như em cũng không nói cho tiểu Tuấn? Chẳng lẽ em vẫn muốn gạt Tiểu Tuấn sao?"
Thi Gia Phong không hiểu, tại sao cô phải làm như vậy, ba của Tiểu Tuấn cũng có quyền lợi mình có Tiểu Tuấn chứ.
Cô cắn cánh môi. “Sẽ không, em không muốn nói! Xin anh đừng hỏi!"
Thi Gia Phong hôn lên gò má cô. “Được."
Đã như vậy, anh sẽ mở miệng trước, nhìn phản ứng của cô là được rồi. “Nhưng Văn Nhi, người nào lại không có quá khứ? Anh cũng có rất nhiều chuyện muốn kể cho em nghe! Nếu như em muốn biết, anh sẽ nói cho em biết!" Thi Gia Phong khuyên nhủ, nhưng Tang Văn Nhi vẫn quyết tâm, không chịu nói ra miệng.
“Được rồi! Nếu như em không muốn nói, vậy đến lượt anh nói!" Anh điều chỉnh tốt vị trí, vừa lúc có thể nhìn thấy nét mặt Tang Văn Nhi.
Quá khứ của anh? Anh muốn khoe khang rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền, có bao nhiều phụ nữ, hay là những chuyện khác?
“Thật ra thì, mười năm trước, có một người phụ nữ anh vẫn luôn không quên được!"
Vừa nghe anh nói như vậy, Tang Văn Nhi lập tức biết được, chắc chắn là Lương Tiểu Tuyền! Tang Văn Nhi muốn nói ra nhưng vẫn cố gắng nhịn được.
“Bọn anh xảy ra tình một đêm, chỉ một buổi tối mà thôi, lúc đó anh uống say, không thấy rõ bộ dạng cô ấy, cuối cùng, lúc cô ấy rời đi, anh cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, ngay cả việc muốn tìm người cũng không thể!"
Tang Văn Nhi kinh ngạc nhìn Thi Gia Phong, không phải anh đang nói chuyện tối hôm đó chứ?
Thi Gia Phong chú ý đến nét mặt của cô, trong lòng bắt đầu cười trộm. “Cho dù như vậy, anh vẫn nhớ bóng lưng cô ấy, mười năm nay chưa khi nào quên!"
“Anh… muốn tìm cô ấy sao?" Tang Văn Nhi không thể nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, nhưng Thi Gia Phông lại nghe thấy rất rõ ràng.
“Dĩ nhiên, anh luôn đi tìm, nhưng không biết bộ dạng cô ấy, không biết tên, muốn tìm rất khó!" Thi Gia Phong cũng cảm thấy phiền, nhưng nếu như là người trước mắt, chính là cô gái năm đó, vậy anh cũng không cảm thấy phiền.
Tang Văn Nhi không ngờ mình trong lòng anh, lại có thể nằm ở vị trí đặc biệt như vậy, thì ra anh vẫn luôn không quên được cô, nhưng… anh lại không biết, người phụ nữ đó chính là cô.
Mà cô cũng không thể nói cho Thi Gia Phong, vì một ngày nào đó, chuyện của hai người sẽ kết thúc, sẽ thay đổi, quay lại thành hai đường thẳng song song.
“Sau khi anh tìm được cô ấy, anh sẽ làm gì?" Mặc dù biết mình không nên hi vọng, nhưng Tang Văn Nhi vẫn muốn biết.
“Xem xem cuộc sống của cô ấy có tốt hay không! Hỏi mục đích nam đó cô ấy lên giường của anh, còn có tại sao lại nguyện ý giao lần đầu tiên của mình cho anh, mặc dù cô ấy lấy của anh 100 vạn, nhưng anh lại cảm thấy anh thích cô ấy, nếu như cô ấy có thể ở bên cạnh anh, anh sẽ rất vui!"
Tang Văn Nhi kinh ngạc, trải qua nhiều năm như vậy, anh muốn tìm cô chỉ vì muốn hỏi những vấn đề này thôi sao?
“Tại sao nhất định phải hỏi những chuyện này? Có lẽ người ta cũng không muốn gặp lại anh!" Tang Văn Nhi trả lời.
Thi Gia Phong cau mày, cô không muốn gặp lại anh. “Đương nhiên là muốn, vì anh thích cô ấy!" Thi Gia Phong mỉm cười nói với cô.
Sắc mặt Tang Văn Nhi trắng bệch, dù anh chỉ nhìn thấy bóng lưng anh vẫn thích người năm đó?
Thi Gia Phong cười. “Có phải em ghen không? Sắc mặt thay đổi rồi!"
Tang Văn Nhi quay mặt đi. “Ai nói? Em ghen sao?"
Thi Gia Phong thấy rất rõ ràng, Tang Văn Nhi hoàn toàn không ghen, nhưng vẻ mặt lại thật sự kinh ngạc, kinh ngạc như vậy, anh khẳng định cô là người phụ nữ anh vẫn luôn tìm kiếm, nhưng nếu cô vẫn không chịu thừa nhận, thì cũng vô ích.
“Thật sai?" Thi Gia Phong nhìn cô, mặc dù nét mặt cô rất kỳ quái, nhưng anh nhìn vẫn hiểu, cô đang né tránh, cô muốn trốn vào trong vỏ của mình, nhưng vẫn không làm được.
“Nhưng em yên tâm, đó là chuyện đã qua, mặc dù anh cũng không ngờ anh sẽ thích em, nhưng em lại đem lại cho anh cảm giác rất đặc biệt, cho nên anh mới thích em!" Thi Gia Phong an ủi cô.
Tang Văn Nhi không khống chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, hiện tại và quá khứ, người anh yêu thích vẫn luôn là cô? Cô rất vui, mười năm này, người anh nhớ tới không phải là Lương Tiểu Tuyền, mà là cô.
Cô nên vui mừng mới đúng, nhưng lại phát hiện lòng mình vô cùng phiền muộn, sau khi anh phát hiện ra chân tướng thì sẽ thế nào? Cô rất lo lắng, sợ người nhà họ Thi sẽ cướp Tang Tuấn đi, đó là điều cô không muốn nhìn thấy nhất, cô rất sợ có một ngày, anh
Biết người phu nữ đó là cô.
Nhưng sâu trong nội tâm, Tang Văn Nhi vẫn hi vọng anh biết, vì cô đã yêu Thi Gia Phong rồi.
“Sao vậy? không tin anh sao?" Thi Gia Phong nắm cằm cô, để cho cô nhìn thẳng vào mình.
Trong lòng Tang Văn Nhi đang rất hỗn loạn, đặc biệt là lúc cô nhìn anh. “Không, em tin anh!" Tang Văn Nhi đẩy ay anh ra.
Thi Gia Phong nhìn vẻ mặt mất hồn của cô, nhất định chính là cô! Nếu như không biết anh trước, lúc ấy, tại sao cô lại có vẻ mặt như vậy.
Anh quyết định tấn công một lần nữa, xem xem cô sẽ trả lời như thế nào, “Văn Nhi, thật ra anh cảm thấy em khá quen, trước đây có phải chúng ta từng gặp nhau không?"
Hai mắt Tang Văn Nhi trợn to, toàn thân cô vô cùng căng thẳng không phải anh đã phát hiện ra cái gì chứ. “Sao lại có thể như vạy? em chưa bao giờ gặp qua anh?"
Thi Gia Phong giả vờ hồ nghi: “thật sao? Nhưng anh thật sự cảm thấy em khá quen, anh nghe mẹ nới trước đây em ở San Francisco, không phải chúng ta từng gặp nhau chứ?"
Cô vội vàng phủi sạch nói “Không có, trí nhớ của em rất tốt, em không nhớ mình từng gặp anh?"
Thi Gia Phong nhíu mày, “A, có lẽ là anh nhầm."
Tang Văn Nhi thấy thời gian không còn sớm, “Vậy em về phòng trước, ngày mai còn phải dậy sớm."
Thi Gia Phong nhân cơ hội bế cô lên. “Không thể đi!"
Nhất định phải đi, nếu không khi anh hỏi tiếp, cô không chắc chắn với khả năng diễn xuất của mình, có thể lừa gạt được anh, “Đừng như vậy, em làm việc cả ngày, buổi tối nói chuyện, hẹn hè với anh, em mệt rồi."
Anh tổn thương nói: “Nói như em, vậy ở cùng anh rất vất vả sao?"
Khóe miệng Tang Văn Nhi co giật, cô không có ý này: “Không phải, chỉ là em rất mệt."
Lúc này Thi Gia Phong mới chú ý đến quầng thâm dưới mắt cô, hình như trước đây không có. “Được rồi! em là yêu anh … anh mới thả em đi."
Lại tới nữa, mỗi lần đều như vậy! Tang Văn Nhi nhìn anh chằm chằm.
“Nhanh lên một chút, nếu không sẽ không để em đi!" Thi Gia Phong uy hiếp.
Tang Văn Nhi cắn răng, hôn lên môi anh, sau đó ngay lập tức tránh ra, nhanh chóng chyaj về phòng mình.
Thi Gia Phong mỉm cười nhìn bóng dáng chạy của cô như bị người ta đuổi theo, anh ôm chặt gối ngồi trên ghế, toàn thân lộ vẻ hưng phấn và hạnh phúc, mặc dù anh không có bằng chứng chứng minh Tang Văn Nhi là người phụ nữ đó, nhưng anh lại vẫn muốn tin như vậy.
Nhưng anh vẫn cảm thấy có chút tức giạn, tại sao cô lại không nói cho anh biết? nhìn nét mặt của cô, co đúng là người phụ nữ lúc đó, vậy tại sao lại giả bộ như mình không biết, anh vừa mới mở miệng hỏi thăm, cũng cứng rắn nói không phải?
Anh cũng sẽ không ăn cô, tại sao lại nhất định phải giấu giếm chuyện đó? Vừa rồi anh cũng coi như gián điệp thổ lộ! nhưng cô vẫn không cảm động, khuôn mặt lại vô cùng buồn phiền, chẳng lẽ ở cùng anh rất chán sao?
Không thể nào! Tang Văn Nhi của anh nhất định không phải vì lý do như vậy, đó là vì cái gì?
Tang Tuấn! Thi Gia Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế, nếu như Tang Văn Nhi đúng là người phụ nữ trong tưởng tượng của anh, điều này khiến Thi Gia Phong không khỏi hoài nghi, Tang Tuấn là con anh, trời ạ! Nếu Tang Tuấn thật sự là con anh, vậy cô đúng là đã giấu anh một bí mật cực kì lớn.
Không được, ngày mai anh nhát định phải dẫn Tang Tuấn đi bệnh viện xét nghiệm DNA mới được.
Thi Gia Phong trở về phòng ngủ, nằm lên giường, trong lòng càng thêm chắc chắn, bí mật của Tang Văn Nhi nhất định là chuyện này!
Thi Gia Phong ra khỏi thư phòng, không thấy Tang Văn Nhi trong phòng khách, chỉ có Tang Tuấn đnag ngồi vẽ tranh mà thôi, anh nhìn bóng lưng Tang Tuấn, trước kia sao anh lại không thấy có điểm giống mình chứ?
“Tiểu Tuấn, mẹ đâu?" Thi Gia Phong đi đến bên cạnh Tang Tuấn hỏi.
Tang Tuấn thấy Thi Gia Phong, lập tức cười với anh, nói: “Chú Gia Phong, con không biết mẹ đâu cả."
Vậy vừa đúng lúc, anh có thể nói chuyện đó với Tang Tuấn, “Chú đã tìm người điều tra giúp con, nhưng lại không tra ra được ba con à ai." Anh nói thật, thật sự chưa tra ra được, nhưng lại hoài nghi chính mình là ba của Tang Tuấn.
Tang Tuấn vừa nghe đến tin này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trầm xuống, “Tại sao không tra ra được? chẳng lẽ con thật sự là đứa trẻ không có ba sao?"
“Tiểu Tuấn, không thể nói như vậy, con còn có mẹ thương con mà!"
“Con biết mẹ rất thương con, nhưng mẹ lại chưa bao giờ với con ba con là ai, có lúc con nghĩ có phải con là đứa trẻ mẹ nhặt được, cho nên mới không có ba!" Tang Tuấn nhìn mẹ khổ cực nuôi dưỡng mình như vậy, có cậu thật sự hi vọng cậu không phải con ruột mẹ, như vậy mẹ sẽ không phải khổ cực nữa rồi.
Thi Gia Phong tức giận nói: “Đứa ngốc, sao con có thể nghĩ như vậy? Con là con trai cô ấy, nhìn xem con lớn lên rất giống mẹ? Nếu để cô ấy biết con nghĩ vậy, cô ấy sẽ rất đau lòng!"
“Vậy tại sao chú không tra được ba con? Rốt cuộc ba con là ai?" Tang Tuấn đau lòng không biết làm sao, vốn cho rằng Thi Gia Phong có thể giúp được mình, nhưng vẫn không được.
Thi Gia Phong thiếu chút nữa nói ra chuyện mình có thể là ba cậu, lúc này giọng nói của Tang Văn Nhi lại vang lên phía sau. “Anh tìm người điều tra em?"
Lòng Thi Gia Phong dừng lại mấy giây, lập tức quay đầu về phía Tang Văn Nhi. “Văn Nhi…"
“Em nghe hết rồi!" Tang Văn Nhi tức giận nhìn Thi Gia Phong, cô vừa về phòng chuẩn bị, muốn ra cửa mua đồ, không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này của hai người.
“Văn Nhi…"
“Mẹ…"
Lửa giận của Tang văn Nhi cao thêm mấy phần. “Tại sao anh lại muốn điều tra em?"
Thi Gia Phong chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, không giống cô lúc bình thường, xem ra mình giẫm lên địa lôi rồi.
“Mẹ, là vì con muốn chú Gia Phong đi giúp con điều tra chuyện của ba, con thật sự muốn biết ba con là ai!"Tang Tuấn cũng rất sợ bộ dạng tức giận của Tang Văn Nhi, nhưng vẫn muốn giải thích giúp Thi Gia Phong.
Sau khi Tang Văn Nhi trừng mắt liếc Tang Tuấn, lại nhìn về phía Thi Gia Phong. “Dù là Tiểu Tuấn cầu xin anh, anh cũng nhất định phải đi điều tra sao? Chẳng lẽ anh không biết mỗi người đều có một bí mật sao? Chẳng lẽ em không thể có bí mật?"
“Tang Tuấn có quyền biết chuyện này, em không thể tước đoạt khát khao đó của nó." Thi Gia Phong cảm thấy mình không làm sai.
“Vậy thì sao? Em vẫn không muốn nó biết." Tang Văn Nhi không hiểu, tại sao Thi Gia Phong nhất định phải biết chuyện này, mặc dù anh là người trong cuộc, nhưng cô không hi vọng chuyện mà mình giấu bị bất kỳ người nào biết.
Thi Gia Phong cảm thấy không đáng giá thay Tang tuấn. “Em cho rằng chuyện này có thể lừa gạt được bao lâu? Chẳng lẽ không ai biết sao?"
Tang Văn Nhi chắc chắn không có người biết. “Ngoại trừ em ra, không có một ai biết, anh không thể tra ra được!"
Thật sao? Chẳng lẽ cô muốn vĩnh viễn giấu chuyện này đi. “Anh không hiểu, tại sao em nhất định phải giấu chuyện này? Cũng vì ba của Tiểu Tuấn không ở bên cạnh, nó bị người ta bắt nạt, em có biết không? Nó bị người ta nói là con hoang, em biết không? Nó sợ em đau lòng, không dám nói cho em biết, chẳng lẽ em không thể chính miệng nói cho nó biết, ba nó là ai sao?"d
Tang Văn Nhi sững sờ, Tang Tuấn bị người ta bắt nạt? Cô nhìn sang Tang Tuấn, trong ánh mắt có thêm một tia khổ sở.
“Văn Nhi, Tiểu Tuấn vẫn luôn bị người ta bắt nạt, chẳng lẽ anh không thể giúp nó sao?" Thi Gia Phong biết thái độ cô dần mềm xuống rồi.
Tang Văn Nhi khóc, cô không thể cha giấu được đau lòng. “Em không biết, em không biết anh ta là ai!"
Cô không thể nói, nhưng cô cũng không sai, trước khi gặp được Thi Gia Phong, cô không biết anh là ai.
Cô nói gì? Không biết là ai? Nếu cô thật sự không biết đó là ai, tại sao lại đau lòng như vậy?
“Em có ý gì?" Thi gIa Phong tức giận nói.
Đôi mắt Tang Văn Nhi đẫm lệ nhìn anh. “Em nói em không biết!" Bước nhanh chạy về phòng mình, cô muốn trốn khỏi những câu hỏi của anh.
Thi Gia Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô, biết cô đang trốn tránh vấn đề của mình, chuyện này không thể một câu không biết là có thể giải quyết, anh nhất định sẽ tra được chân tướng.
Thi Gia Phong ngòi o trên xe, đây là bản báo cáo xét nghiệm AND anh nhận được từ bác sĩ, Tang Tuấn quả nhiên là con trai anh, bản báo cáo này đủ chứng minh tang Văn Nhi nói dối, cô muốn che giấu sự thật, hiện tại lại bị anh đâm thủng, nhưng anh thật sự rất vui vì Tang Văn Nhi là người phụ nữ năm đó, hiện tại đã có chứng cứ, Tang Tuấn chính là kết tinh của hai người sau đêm hôm đó.
Những năm này, một mình tang văn Nhi chăm sóc đứa bé, nhất định đã rất vất vả? Tại sao lại không nói ra? Nếu như không phải mẹ anh chứa chấp cô, cuộc sống của cô có thể sẽ cực khổ hon.
Thi Gia Phong cười nhìn tập tài liệu trong tay, xem ra anh phải chuẩn bị một chút, mình không biết thì thôi đi, hiện tại biết rồi, anh phải nghĩ cách đưa người vào trong lòng mình. “Tang Văn Nhi, đừng tưởng em không nói cho anh biết thì anh sẽ không biết."
Anh lập tức lái xe về nhà, tính toán dẫn Tang Tuấn ra ngoài, nói chuyện này với Tang Tuấn, vì những ngày này bộ dạng cậu hình như rất khổ sở.
Mọi đứa trẻ đều thích vào tiệm ăn nhanh, Thi Gia Phong vẫn nhìn Tang Tuấn, phát hiện dáng vẻ ăn đồ của cậu, quả nhiên có điểm giống mình, xem ra hai người quả nhiên là cha con trời sinh.
“Tiểu Tuấn, sau đó mẹ con có mắng con không?" Sau khi uống một hớp cà phê, Thi Gia Phong mới hỏi.
Tang Tuấn lắc đầu, từ ánh mắt vẫn có thể nhìn ra tâm tình cậu vẫn khá kém. “Thật xin lỗi, chí Gia Phong, vì chuyện của con mà chú bị mẹ hiểu lầm, khiến mẹ tức giận với chú."
Thi Gia Phong cười vuốt cái đầu nhỏ của cậu, anh nói. “Không sao, mẹ con sẽ tha thứ cho chú, chỉ phải cố gắng một chút mà thôi."
“Có thật không?" Tang Tuấn không tin, vì nhìn Tang Văn Nhi giống như thật sự tức giận, hơn nữa buổi tối cô còn khóc vì chuyện này.
“Ừ, Tiểu Tuấn không cần để ý chuyện này!" Đối với chuyện này, Thi Gia Phong lựa chọn thái độ lạc quan.
Tang Tuấn gật đầu, tiếp tục ăn Hamburg.
Thi Gia Phong suy nghĩ một chút, nghĩ tới mình phải mở miệng thế nào với Tang Tuấn mới tốt. “Tiểu Tuấn, con cảm thấy chú thế nào?"
Mặc dù Tang Tuấn cảm thấy rất kỳ lạ tại sao Thi Gia Phong lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời. “Rất tốt! Trước kia, chú Gia Diệp vẫn rất ít khi nói chuyện với con, nhưng chú lại đối xử với con rất tốt! Con vô cùng thích chú!"
Thi Gia Phong vô cùng hài lòng với đáp án này. “Có thật không?"
Tang Tuấn nghiêm túc gật đầu. “Ưm! Mặc dù trước đây con cảm thấy chú giống không thích con, nhưng sau đó chú lại chơi trò chơi với con, dạy con làm bài tập, còn dạy con rất nhiều chuyện, cho nên con vô cùng thích chú!"
Cái miệng Thi Gia Phong xẹp lại. “Thì ra trước đây Tang Tuấn không thích chú?"
“Không phải! Không phải!" Tang Tuấn vội vàng muốn giải thích, lúc đó cậu không hiểu mà!
Thi Gia
Phong bị phản ứng của Tang Tuấn chọc cho tức cười, "Yên tâm, chú không có ý trách con!"
Tang Tuấn thả lỏng thở dài một hơi.
"Nếu như chú là ba con, con cảm thấy thế nào?" Thi Gia Phong nói với Tằng Tuấn.
Vì Tằng Tuấn đang cúi đầu ăn mấy thứ linh tinh, cho nên không chú ý đến nét mặt của Thi Gia Phong. "Rất tốt! Con cũng hi vọng chú có thể là ba con!" Cậu thích Thi Gia Phong, nếu như chú Gia Phong có thể trở thành ba cậu thì thật tốt, nhưng vẫn không thể! Thi Gia Phong sao có thể là ba cậu được?
Mặt mày Thi Gia Phong hớn hở, "Tiểu Tuấn, chú nói cho con biết một tin tức tốt!"
"Tin tức tốt gì?" Tang Tuấn nghiêng đầu nói.
"Chú đã tìm được ba con!"
Tang Tuấn trừng to mắt nhìn Thi Gia Phong, nét mặt đó rất giống với Tang Văn Nhi, muốn cho rằng hai người không phải là mẹ con cũng không được.
"Có thật không? Là ai?" Nhiệt tình Tang Tuấn dâng cao, nhưng sau đó lại rũ đầu xuống, "Nhưng không nói thì vẫn hay hơn, con sợ mẹ tức giận."
"Vậy cũng không được, vì chú nhất định phải nói cho con biết!" Hiện tại, Thi Gia Phong cũng không quản ai sẽ ngăn cản, chỉ muốn nói cho Tang Tuấn biết chuyện này.
"Nhưng...." Tang Tuấn do dự, thật ra cậu cũng muốn hiểu rõ rốt cuộc ba mình là ai, nhưng lại sợ phản ứng của mẹ.
Thi Gia Phong nhìn Tang Tuấn, thật ra cậu nên tin tưởng anh có thể xử lý tốt chuyện này, "Yên tâm đi tiểu Tuấn, không sao đâu, về sau có chuyện gì, ba sẽ giúp cho con!"
"Nhưng ba lại không ở bên cạnh, làm sao có thể giúp đây?" Tang Tuấn không đồng ý với cách nói của Thi Gia Phong.
Thi Gia Phong nhíu mày, rất uy nghiêm nói: "Ai nói ba không ở bên cạnh? Chú chính là ba con!"
Rất dễ nhìn ra, Tang Tuấn bị anh hù sợ, Thi Gia Phong là ba cậu? Không thể nào! Cậu tự an ủi mình! Sau một hồi, cậu mới hồi phục lại bình thường. "Chú Gia Phong, cảm ơn chú, con rất cảm ơn chú đã giúp con, nhưng con vẫn cảm thấy đã làm phiền chú, thật ra con cảm thấy chỉ có mẹ cũng tốt vô cùng."
Thi Gia Phong thật sự muốn đánh vào cái mông cậu, Tang Tuấn không tin lời của anh, "Chú nói thật, chú chính là ba con! Là ba ruột!"
Tang Tuấn nhìn THI Gia Phong như nhìn thấy quái vật, thật lâu sau, vẫn không nói thêm lời nào.
"Tiểu Tuấn, chú nói thật, mấy ngày trước không phải chú muốn một sợi tóc của con sao? Khi đó chú cầm đi xét nghiệm AND, vừa rồi chú nhận được báo cáo, chú thật sự ba con!" Lần đầu tiên Thi Gia Phong phát hiện, để giải thích cho một đứa bé nghe hiểu, là chuyện khó khăn thế nào.
Tang Tuấn không hiểu, "Trước kia chú có quen biết mẹ không?"
Thi Gia Phong suy nghĩ một chút, cái vấn đề này đúng là rất khó giải thích, không thể nói những điều xấu hổ với nó!
"Tiểu Tuấn, nguyên nhân trong này ba rất khó giải thích, ba không nhớ mẹ con, có điều mẹ lại sớm biết ba là ba con, nhưng cô ấy lại không nói cho ba, gần đây vì ba nhờ người giúp đỡ điều tra mới phát hiện ra chuyện này!"
Tang Tuấn có chút hiểu lời nói của Thi Gia Phong, thì ra mẹ muốn giấu giếm mọi chuyện, nhưng cậu nên tin lời nói của Thi Gia Phong sao?
"Chú thật sự là ba con?"
"Ừm! Là ba con!" Thi Gia Phong khẳng định.
Sau khi Tang Tuấn suy nghĩ một chút, lập tức không che giấu được nụ cười, "Chú đúng là ba con! Con có ba!"
Bộ dạng tươi cười của đứa nhỏ này thật đáng yêu.
"Lại đây, con trai của ba!" Thi Gia Phong đột nhiên thấy cảm động, mình lại có một đứa con gần mười tuổi, quan trọng hơn, Tang Văn Nhi còn nuôi dạy nó rất tốt.
Tang Tuấn không nói hai lời, lập tức nhào vào trong ngực Thi Gia Phong, không ngừng khóc, mà trong mắt của Thi Gia Phong cũng lóe ánh nước.
"Ba! Ba! Ba!"
"Ngoan! Tiểu Tuấn!"
Sau khi hai người chơi đùa với nhau, mới yên tĩnh lại.
Thi Gia Phong nghiêm túc nói với Tang Tuấn, "Tiểu Tuấn, về chuyện chúng ta là ba con này, trước không nên cho mẹ con biết."
"Tại sao?" Chú rõ ràng là ba cậu, tại sao lại không thể để cho mẹ biết?
Thi Gia Phong vuốt cái đầu nhỏ của cậu "Mẹ không muốn cho người khác biết chuyện này, vậy trước đó chúng ta phải giả vờ không biết, chờ ba dụ dỗ mẹ xong, chúng ta có thể nói ra mà!"
Tang Tuấn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thi Gia Phong nói rất đúng, vì lúc trước khi cậu nhắc tới ba, Tang Văn Nhi luôn rất buồn, hơn nữa còn khóc, cho nên trước đó đừng nói, chờ Thi Gia Phong giải quyết xong chuyện Tang Văn Nhi, thì nói với cô!
"Được, con nghe ba!"
Thi Gia Phong cười tủm tỉm nói: "Ừm! Cái này là bí mật giữa đàn ông chúng ta, không thể để cho phụ nữ biết, hiểu không? Đên bà nội cũng không được nói."
Tang Tuấn gật đầu đáp ứng.
Thi Gia Phong giảo họa nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện này anh nhất định phải xử lý cho thật tốt mới được, ngàn vạn lần không được để Tang Tuấn thất vọng, mà Tang Văn Nhi, em hãy chờ mà tiếp chiêu đi! Cô gạt anh chuyện này, anh đã biết rồi, cô nên vì chuyện này mà phải trả giá một chút, mà vẻ mặt gian trá của anh đều thu vào trong mắt Tang Tuấn.
Sau nhiều ngày chung đụng, Tang Văn Nhi cảm thấy thật ra Thi Gia Phong cũng không tệ lắm, chỉ là quá trăng hoa thôi, nhưng anh có một ưu điểm, nếu như anh có một bạn gái cố định, anh sẽ không đi trêu chọc người phụ nữ khác, cho nên trước mắt anh chỉ có Tang Văn Nhi.
Tang Văn Nhi bị anh ép nằm trên bả vai anh, chỉ có thể nhìn lên bầu trời, đã lâu cô không được nhàn nhã ngắm trăng như thế này? Bình thường khi hết bận cô đều đi ngủ.
“Văn Nhi, em có phát hiện em rất giống ánh trăng không?"
Có ý gì? Tang Văn Nhi không hiểu, nghiêng đầu nhìn Thi Gia Phong.
“Anh cảm giác em cũng thuần khiết giống như ánh trăng, nhưng trong lòng lại chồng chất vết thương!" Thi Gia Phong nói một cách ngụ ý.
Tang Văn Nhi cảm thấy anh rất kỳ quái, tại sao anh lại nói như vậy? Cô vẫn luôn sống rất tốt, cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng.
“Văn Nhi, em muốn kể chuyện quá khứ của em cho anh không?" Thi Gia Phong khó có được lúc dịu dàng, thật ra anh muốn nghe được, những suy đoàn vào buổi sáng của anh có đúng hay không.
Mặt tang Văn Nhi lập tức biến sắc. “Tại sao lại hỏi như vậy?"
Thi Gia Phong giả dạng vô tội nói. “Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, dù sao chúng ta cũng đang hẹn hò, anh đột nhiên muốn biết, bây giờ em có thể nói cho anh biết không?"
Ban đầu là vì hai người không quen thuộc, cô dĩ nhiên không thể nói, nhưng hiện tại quan hệ hai người không giống vậy, có thể cô sẽ nói?
Tang Văn Nhi cau mày cúi đầu, bí mật của cô không thể dễ dàng nói cho người khác biết, nhất là anh. “Xin lỗi, em không muốn nói, đừng hỏi nữa, được không?"
Thi Gia Phong không hiểu, rốt cuộc tại sao cô lại không chịu nói. “Tại sao? Quá khứ của em rất khổ sở sao? Anh biết người nhà em đã qua đời, nhưng ngoài những thứ tình thân đó, anh còn muốn biết tại sao em lại có Tiểu Tuấn."
Tang Văn Nhi nghe Thi Gia Phong nói như vậy, trong nháy mắt, cô cho là anh đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng ngẫm lại, tuyệt đối không thể nào. “Em không muốn nói, dù sao cũng không quan trọng, nói cũng vô ích!" Tang Văn Nhi trả lời.
Ai nói không quan trọng? Nếu như bị anh biết dấu vết quan trọng, vậy anh sẽ không mơ màng như bây giờ. “Hình như em cũng không nói cho tiểu Tuấn? Chẳng lẽ em vẫn muốn gạt Tiểu Tuấn sao?"
Thi Gia Phong không hiểu, tại sao cô phải làm như vậy, ba của Tiểu Tuấn cũng có quyền lợi mình có Tiểu Tuấn chứ.
Cô cắn cánh môi. “Sẽ không, em không muốn nói! Xin anh đừng hỏi!"
Thi Gia Phong hôn lên gò má cô. “Được."
Đã như vậy, anh sẽ mở miệng trước, nhìn phản ứng của cô là được rồi. “Nhưng Văn Nhi, người nào lại không có quá khứ? Anh cũng có rất nhiều chuyện muốn kể cho em nghe! Nếu như em muốn biết, anh sẽ nói cho em biết!" Thi Gia Phong khuyên nhủ, nhưng Tang Văn Nhi vẫn quyết tâm, không chịu nói ra miệng.
“Được rồi! Nếu như em không muốn nói, vậy đến lượt anh nói!" Anh điều chỉnh tốt vị trí, vừa lúc có thể nhìn thấy nét mặt Tang Văn Nhi.
Quá khứ của anh? Anh muốn khoe khang rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền, có bao nhiều phụ nữ, hay là những chuyện khác?
“Thật ra thì, mười năm trước, có một người phụ nữ anh vẫn luôn không quên được!"
Vừa nghe anh nói như vậy, Tang Văn Nhi lập tức biết được, chắc chắn là Lương Tiểu Tuyền! Tang Văn Nhi muốn nói ra nhưng vẫn cố gắng nhịn được.
“Bọn anh xảy ra tình một đêm, chỉ một buổi tối mà thôi, lúc đó anh uống say, không thấy rõ bộ dạng cô ấy, cuối cùng, lúc cô ấy rời đi, anh cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, ngay cả việc muốn tìm người cũng không thể!"
Tang Văn Nhi kinh ngạc nhìn Thi Gia Phong, không phải anh đang nói chuyện tối hôm đó chứ?
Thi Gia Phong chú ý đến nét mặt của cô, trong lòng bắt đầu cười trộm. “Cho dù như vậy, anh vẫn nhớ bóng lưng cô ấy, mười năm nay chưa khi nào quên!"
“Anh… muốn tìm cô ấy sao?" Tang Văn Nhi không thể nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, nhưng Thi Gia Phông lại nghe thấy rất rõ ràng.
“Dĩ nhiên, anh luôn đi tìm, nhưng không biết bộ dạng cô ấy, không biết tên, muốn tìm rất khó!" Thi Gia Phong cũng cảm thấy phiền, nhưng nếu như là người trước mắt, chính là cô gái năm đó, vậy anh cũng không cảm thấy phiền.
Tang Văn Nhi không ngờ mình trong lòng anh, lại có thể nằm ở vị trí đặc biệt như vậy, thì ra anh vẫn luôn không quên được cô, nhưng… anh lại không biết, người phụ nữ đó chính là cô.
Mà cô cũng không thể nói cho Thi Gia Phong, vì một ngày nào đó, chuyện của hai người sẽ kết thúc, sẽ thay đổi, quay lại thành hai đường thẳng song song.
“Sau khi anh tìm được cô ấy, anh sẽ làm gì?" Mặc dù biết mình không nên hi vọng, nhưng Tang Văn Nhi vẫn muốn biết.
“Xem xem cuộc sống của cô ấy có tốt hay không! Hỏi mục đích nam đó cô ấy lên giường của anh, còn có tại sao lại nguyện ý giao lần đầu tiên của mình cho anh, mặc dù cô ấy lấy của anh 100 vạn, nhưng anh lại cảm thấy anh thích cô ấy, nếu như cô ấy có thể ở bên cạnh anh, anh sẽ rất vui!"
Tang Văn Nhi kinh ngạc, trải qua nhiều năm như vậy, anh muốn tìm cô chỉ vì muốn hỏi những vấn đề này thôi sao?
“Tại sao nhất định phải hỏi những chuyện này? Có lẽ người ta cũng không muốn gặp lại anh!" Tang Văn Nhi trả lời.
Thi Gia Phong cau mày, cô không muốn gặp lại anh. “Đương nhiên là muốn, vì anh thích cô ấy!" Thi Gia Phong mỉm cười nói với cô.
Sắc mặt Tang Văn Nhi trắng bệch, dù anh chỉ nhìn thấy bóng lưng anh vẫn thích người năm đó?
Thi Gia Phong cười. “Có phải em ghen không? Sắc mặt thay đổi rồi!"
Tang Văn Nhi quay mặt đi. “Ai nói? Em ghen sao?"
Thi Gia Phong thấy rất rõ ràng, Tang Văn Nhi hoàn toàn không ghen, nhưng vẻ mặt lại thật sự kinh ngạc, kinh ngạc như vậy, anh khẳng định cô là người phụ nữ anh vẫn luôn tìm kiếm, nhưng nếu cô vẫn không chịu thừa nhận, thì cũng vô ích.
“Thật sai?" Thi Gia Phong nhìn cô, mặc dù nét mặt cô rất kỳ quái, nhưng anh nhìn vẫn hiểu, cô đang né tránh, cô muốn trốn vào trong vỏ của mình, nhưng vẫn không làm được.
“Nhưng em yên tâm, đó là chuyện đã qua, mặc dù anh cũng không ngờ anh sẽ thích em, nhưng em lại đem lại cho anh cảm giác rất đặc biệt, cho nên anh mới thích em!" Thi Gia Phong an ủi cô.
Tang Văn Nhi không khống chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, hiện tại và quá khứ, người anh yêu thích vẫn luôn là cô? Cô rất vui, mười năm này, người anh nhớ tới không phải là Lương Tiểu Tuyền, mà là cô.
Cô nên vui mừng mới đúng, nhưng lại phát hiện lòng mình vô cùng phiền muộn, sau khi anh phát hiện ra chân tướng thì sẽ thế nào? Cô rất lo lắng, sợ người nhà họ Thi sẽ cướp Tang Tuấn đi, đó là điều cô không muốn nhìn thấy nhất, cô rất sợ có một ngày, anh
Biết người phu nữ đó là cô.
Nhưng sâu trong nội tâm, Tang Văn Nhi vẫn hi vọng anh biết, vì cô đã yêu Thi Gia Phong rồi.
“Sao vậy? không tin anh sao?" Thi Gia Phong nắm cằm cô, để cho cô nhìn thẳng vào mình.
Trong lòng Tang Văn Nhi đang rất hỗn loạn, đặc biệt là lúc cô nhìn anh. “Không, em tin anh!" Tang Văn Nhi đẩy ay anh ra.
Thi Gia Phong nhìn vẻ mặt mất hồn của cô, nhất định chính là cô! Nếu như không biết anh trước, lúc ấy, tại sao cô lại có vẻ mặt như vậy.
Anh quyết định tấn công một lần nữa, xem xem cô sẽ trả lời như thế nào, “Văn Nhi, thật ra anh cảm thấy em khá quen, trước đây có phải chúng ta từng gặp nhau không?"
Hai mắt Tang Văn Nhi trợn to, toàn thân cô vô cùng căng thẳng không phải anh đã phát hiện ra cái gì chứ. “Sao lại có thể như vạy? em chưa bao giờ gặp qua anh?"
Thi Gia Phong giả vờ hồ nghi: “thật sao? Nhưng anh thật sự cảm thấy em khá quen, anh nghe mẹ nới trước đây em ở San Francisco, không phải chúng ta từng gặp nhau chứ?"
Cô vội vàng phủi sạch nói “Không có, trí nhớ của em rất tốt, em không nhớ mình từng gặp anh?"
Thi Gia Phong nhíu mày, “A, có lẽ là anh nhầm."
Tang Văn Nhi thấy thời gian không còn sớm, “Vậy em về phòng trước, ngày mai còn phải dậy sớm."
Thi Gia Phong nhân cơ hội bế cô lên. “Không thể đi!"
Nhất định phải đi, nếu không khi anh hỏi tiếp, cô không chắc chắn với khả năng diễn xuất của mình, có thể lừa gạt được anh, “Đừng như vậy, em làm việc cả ngày, buổi tối nói chuyện, hẹn hè với anh, em mệt rồi."
Anh tổn thương nói: “Nói như em, vậy ở cùng anh rất vất vả sao?"
Khóe miệng Tang Văn Nhi co giật, cô không có ý này: “Không phải, chỉ là em rất mệt."
Lúc này Thi Gia Phong mới chú ý đến quầng thâm dưới mắt cô, hình như trước đây không có. “Được rồi! em là yêu anh … anh mới thả em đi."
Lại tới nữa, mỗi lần đều như vậy! Tang Văn Nhi nhìn anh chằm chằm.
“Nhanh lên một chút, nếu không sẽ không để em đi!" Thi Gia Phong uy hiếp.
Tang Văn Nhi cắn răng, hôn lên môi anh, sau đó ngay lập tức tránh ra, nhanh chóng chyaj về phòng mình.
Thi Gia Phong mỉm cười nhìn bóng dáng chạy của cô như bị người ta đuổi theo, anh ôm chặt gối ngồi trên ghế, toàn thân lộ vẻ hưng phấn và hạnh phúc, mặc dù anh không có bằng chứng chứng minh Tang Văn Nhi là người phụ nữ đó, nhưng anh lại vẫn muốn tin như vậy.
Nhưng anh vẫn cảm thấy có chút tức giạn, tại sao cô lại không nói cho anh biết? nhìn nét mặt của cô, co đúng là người phụ nữ lúc đó, vậy tại sao lại giả bộ như mình không biết, anh vừa mới mở miệng hỏi thăm, cũng cứng rắn nói không phải?
Anh cũng sẽ không ăn cô, tại sao lại nhất định phải giấu giếm chuyện đó? Vừa rồi anh cũng coi như gián điệp thổ lộ! nhưng cô vẫn không cảm động, khuôn mặt lại vô cùng buồn phiền, chẳng lẽ ở cùng anh rất chán sao?
Không thể nào! Tang Văn Nhi của anh nhất định không phải vì lý do như vậy, đó là vì cái gì?
Tang Tuấn! Thi Gia Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế, nếu như Tang Văn Nhi đúng là người phụ nữ trong tưởng tượng của anh, điều này khiến Thi Gia Phong không khỏi hoài nghi, Tang Tuấn là con anh, trời ạ! Nếu Tang Tuấn thật sự là con anh, vậy cô đúng là đã giấu anh một bí mật cực kì lớn.
Không được, ngày mai anh nhát định phải dẫn Tang Tuấn đi bệnh viện xét nghiệm DNA mới được.
Thi Gia Phong trở về phòng ngủ, nằm lên giường, trong lòng càng thêm chắc chắn, bí mật của Tang Văn Nhi nhất định là chuyện này!
Thi Gia Phong ra khỏi thư phòng, không thấy Tang Văn Nhi trong phòng khách, chỉ có Tang Tuấn đnag ngồi vẽ tranh mà thôi, anh nhìn bóng lưng Tang Tuấn, trước kia sao anh lại không thấy có điểm giống mình chứ?
“Tiểu Tuấn, mẹ đâu?" Thi Gia Phong đi đến bên cạnh Tang Tuấn hỏi.
Tang Tuấn thấy Thi Gia Phong, lập tức cười với anh, nói: “Chú Gia Phong, con không biết mẹ đâu cả."
Vậy vừa đúng lúc, anh có thể nói chuyện đó với Tang Tuấn, “Chú đã tìm người điều tra giúp con, nhưng lại không tra ra được ba con à ai." Anh nói thật, thật sự chưa tra ra được, nhưng lại hoài nghi chính mình là ba của Tang Tuấn.
Tang Tuấn vừa nghe đến tin này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trầm xuống, “Tại sao không tra ra được? chẳng lẽ con thật sự là đứa trẻ không có ba sao?"
“Tiểu Tuấn, không thể nói như vậy, con còn có mẹ thương con mà!"
“Con biết mẹ rất thương con, nhưng mẹ lại chưa bao giờ với con ba con là ai, có lúc con nghĩ có phải con là đứa trẻ mẹ nhặt được, cho nên mới không có ba!" Tang Tuấn nhìn mẹ khổ cực nuôi dưỡng mình như vậy, có cậu thật sự hi vọng cậu không phải con ruột mẹ, như vậy mẹ sẽ không phải khổ cực nữa rồi.
Thi Gia Phong tức giận nói: “Đứa ngốc, sao con có thể nghĩ như vậy? Con là con trai cô ấy, nhìn xem con lớn lên rất giống mẹ? Nếu để cô ấy biết con nghĩ vậy, cô ấy sẽ rất đau lòng!"
“Vậy tại sao chú không tra được ba con? Rốt cuộc ba con là ai?" Tang Tuấn đau lòng không biết làm sao, vốn cho rằng Thi Gia Phong có thể giúp được mình, nhưng vẫn không được.
Thi Gia Phong thiếu chút nữa nói ra chuyện mình có thể là ba cậu, lúc này giọng nói của Tang Văn Nhi lại vang lên phía sau. “Anh tìm người điều tra em?"
Lòng Thi Gia Phong dừng lại mấy giây, lập tức quay đầu về phía Tang Văn Nhi. “Văn Nhi…"
“Em nghe hết rồi!" Tang Văn Nhi tức giận nhìn Thi Gia Phong, cô vừa về phòng chuẩn bị, muốn ra cửa mua đồ, không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này của hai người.
“Văn Nhi…"
“Mẹ…"
Lửa giận của Tang văn Nhi cao thêm mấy phần. “Tại sao anh lại muốn điều tra em?"
Thi Gia Phong chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, không giống cô lúc bình thường, xem ra mình giẫm lên địa lôi rồi.
“Mẹ, là vì con muốn chú Gia Phong đi giúp con điều tra chuyện của ba, con thật sự muốn biết ba con là ai!"Tang Tuấn cũng rất sợ bộ dạng tức giận của Tang Văn Nhi, nhưng vẫn muốn giải thích giúp Thi Gia Phong.
Sau khi Tang Văn Nhi trừng mắt liếc Tang Tuấn, lại nhìn về phía Thi Gia Phong. “Dù là Tiểu Tuấn cầu xin anh, anh cũng nhất định phải đi điều tra sao? Chẳng lẽ anh không biết mỗi người đều có một bí mật sao? Chẳng lẽ em không thể có bí mật?"
“Tang Tuấn có quyền biết chuyện này, em không thể tước đoạt khát khao đó của nó." Thi Gia Phong cảm thấy mình không làm sai.
“Vậy thì sao? Em vẫn không muốn nó biết." Tang Văn Nhi không hiểu, tại sao Thi Gia Phong nhất định phải biết chuyện này, mặc dù anh là người trong cuộc, nhưng cô không hi vọng chuyện mà mình giấu bị bất kỳ người nào biết.
Thi Gia Phong cảm thấy không đáng giá thay Tang tuấn. “Em cho rằng chuyện này có thể lừa gạt được bao lâu? Chẳng lẽ không ai biết sao?"
Tang Văn Nhi chắc chắn không có người biết. “Ngoại trừ em ra, không có một ai biết, anh không thể tra ra được!"
Thật sao? Chẳng lẽ cô muốn vĩnh viễn giấu chuyện này đi. “Anh không hiểu, tại sao em nhất định phải giấu chuyện này? Cũng vì ba của Tiểu Tuấn không ở bên cạnh, nó bị người ta bắt nạt, em có biết không? Nó bị người ta nói là con hoang, em biết không? Nó sợ em đau lòng, không dám nói cho em biết, chẳng lẽ em không thể chính miệng nói cho nó biết, ba nó là ai sao?"d
Tang Văn Nhi sững sờ, Tang Tuấn bị người ta bắt nạt? Cô nhìn sang Tang Tuấn, trong ánh mắt có thêm một tia khổ sở.
“Văn Nhi, Tiểu Tuấn vẫn luôn bị người ta bắt nạt, chẳng lẽ anh không thể giúp nó sao?" Thi Gia Phong biết thái độ cô dần mềm xuống rồi.
Tang Văn Nhi khóc, cô không thể cha giấu được đau lòng. “Em không biết, em không biết anh ta là ai!"
Cô không thể nói, nhưng cô cũng không sai, trước khi gặp được Thi Gia Phong, cô không biết anh là ai.
Cô nói gì? Không biết là ai? Nếu cô thật sự không biết đó là ai, tại sao lại đau lòng như vậy?
“Em có ý gì?" Thi gIa Phong tức giận nói.
Đôi mắt Tang Văn Nhi đẫm lệ nhìn anh. “Em nói em không biết!" Bước nhanh chạy về phòng mình, cô muốn trốn khỏi những câu hỏi của anh.
Thi Gia Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô, biết cô đang trốn tránh vấn đề của mình, chuyện này không thể một câu không biết là có thể giải quyết, anh nhất định sẽ tra được chân tướng.
Thi Gia Phong ngòi o trên xe, đây là bản báo cáo xét nghiệm AND anh nhận được từ bác sĩ, Tang Tuấn quả nhiên là con trai anh, bản báo cáo này đủ chứng minh tang Văn Nhi nói dối, cô muốn che giấu sự thật, hiện tại lại bị anh đâm thủng, nhưng anh thật sự rất vui vì Tang Văn Nhi là người phụ nữ năm đó, hiện tại đã có chứng cứ, Tang Tuấn chính là kết tinh của hai người sau đêm hôm đó.
Những năm này, một mình tang văn Nhi chăm sóc đứa bé, nhất định đã rất vất vả? Tại sao lại không nói ra? Nếu như không phải mẹ anh chứa chấp cô, cuộc sống của cô có thể sẽ cực khổ hon.
Thi Gia Phong cười nhìn tập tài liệu trong tay, xem ra anh phải chuẩn bị một chút, mình không biết thì thôi đi, hiện tại biết rồi, anh phải nghĩ cách đưa người vào trong lòng mình. “Tang Văn Nhi, đừng tưởng em không nói cho anh biết thì anh sẽ không biết."
Anh lập tức lái xe về nhà, tính toán dẫn Tang Tuấn ra ngoài, nói chuyện này với Tang Tuấn, vì những ngày này bộ dạng cậu hình như rất khổ sở.
Mọi đứa trẻ đều thích vào tiệm ăn nhanh, Thi Gia Phong vẫn nhìn Tang Tuấn, phát hiện dáng vẻ ăn đồ của cậu, quả nhiên có điểm giống mình, xem ra hai người quả nhiên là cha con trời sinh.
“Tiểu Tuấn, sau đó mẹ con có mắng con không?" Sau khi uống một hớp cà phê, Thi Gia Phong mới hỏi.
Tang Tuấn lắc đầu, từ ánh mắt vẫn có thể nhìn ra tâm tình cậu vẫn khá kém. “Thật xin lỗi, chí Gia Phong, vì chuyện của con mà chú bị mẹ hiểu lầm, khiến mẹ tức giận với chú."
Thi Gia Phong cười vuốt cái đầu nhỏ của cậu, anh nói. “Không sao, mẹ con sẽ tha thứ cho chú, chỉ phải cố gắng một chút mà thôi."
“Có thật không?" Tang Tuấn không tin, vì nhìn Tang Văn Nhi giống như thật sự tức giận, hơn nữa buổi tối cô còn khóc vì chuyện này.
“Ừ, Tiểu Tuấn không cần để ý chuyện này!" Đối với chuyện này, Thi Gia Phong lựa chọn thái độ lạc quan.
Tang Tuấn gật đầu, tiếp tục ăn Hamburg.
Thi Gia Phong suy nghĩ một chút, nghĩ tới mình phải mở miệng thế nào với Tang Tuấn mới tốt. “Tiểu Tuấn, con cảm thấy chú thế nào?"
Mặc dù Tang Tuấn cảm thấy rất kỳ lạ tại sao Thi Gia Phong lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời. “Rất tốt! Trước kia, chú Gia Diệp vẫn rất ít khi nói chuyện với con, nhưng chú lại đối xử với con rất tốt! Con vô cùng thích chú!"
Thi Gia Phong vô cùng hài lòng với đáp án này. “Có thật không?"
Tang Tuấn nghiêm túc gật đầu. “Ưm! Mặc dù trước đây con cảm thấy chú giống không thích con, nhưng sau đó chú lại chơi trò chơi với con, dạy con làm bài tập, còn dạy con rất nhiều chuyện, cho nên con vô cùng thích chú!"
Cái miệng Thi Gia Phong xẹp lại. “Thì ra trước đây Tang Tuấn không thích chú?"
“Không phải! Không phải!" Tang Tuấn vội vàng muốn giải thích, lúc đó cậu không hiểu mà!
Thi Gia
Phong bị phản ứng của Tang Tuấn chọc cho tức cười, "Yên tâm, chú không có ý trách con!"
Tang Tuấn thả lỏng thở dài một hơi.
"Nếu như chú là ba con, con cảm thấy thế nào?" Thi Gia Phong nói với Tằng Tuấn.
Vì Tằng Tuấn đang cúi đầu ăn mấy thứ linh tinh, cho nên không chú ý đến nét mặt của Thi Gia Phong. "Rất tốt! Con cũng hi vọng chú có thể là ba con!" Cậu thích Thi Gia Phong, nếu như chú Gia Phong có thể trở thành ba cậu thì thật tốt, nhưng vẫn không thể! Thi Gia Phong sao có thể là ba cậu được?
Mặt mày Thi Gia Phong hớn hở, "Tiểu Tuấn, chú nói cho con biết một tin tức tốt!"
"Tin tức tốt gì?" Tang Tuấn nghiêng đầu nói.
"Chú đã tìm được ba con!"
Tang Tuấn trừng to mắt nhìn Thi Gia Phong, nét mặt đó rất giống với Tang Văn Nhi, muốn cho rằng hai người không phải là mẹ con cũng không được.
"Có thật không? Là ai?" Nhiệt tình Tang Tuấn dâng cao, nhưng sau đó lại rũ đầu xuống, "Nhưng không nói thì vẫn hay hơn, con sợ mẹ tức giận."
"Vậy cũng không được, vì chú nhất định phải nói cho con biết!" Hiện tại, Thi Gia Phong cũng không quản ai sẽ ngăn cản, chỉ muốn nói cho Tang Tuấn biết chuyện này.
"Nhưng...." Tang Tuấn do dự, thật ra cậu cũng muốn hiểu rõ rốt cuộc ba mình là ai, nhưng lại sợ phản ứng của mẹ.
Thi Gia Phong nhìn Tang Tuấn, thật ra cậu nên tin tưởng anh có thể xử lý tốt chuyện này, "Yên tâm đi tiểu Tuấn, không sao đâu, về sau có chuyện gì, ba sẽ giúp cho con!"
"Nhưng ba lại không ở bên cạnh, làm sao có thể giúp đây?" Tang Tuấn không đồng ý với cách nói của Thi Gia Phong.
Thi Gia Phong nhíu mày, rất uy nghiêm nói: "Ai nói ba không ở bên cạnh? Chú chính là ba con!"
Rất dễ nhìn ra, Tang Tuấn bị anh hù sợ, Thi Gia Phong là ba cậu? Không thể nào! Cậu tự an ủi mình! Sau một hồi, cậu mới hồi phục lại bình thường. "Chú Gia Phong, cảm ơn chú, con rất cảm ơn chú đã giúp con, nhưng con vẫn cảm thấy đã làm phiền chú, thật ra con cảm thấy chỉ có mẹ cũng tốt vô cùng."
Thi Gia Phong thật sự muốn đánh vào cái mông cậu, Tang Tuấn không tin lời của anh, "Chú nói thật, chú chính là ba con! Là ba ruột!"
Tang Tuấn nhìn THI Gia Phong như nhìn thấy quái vật, thật lâu sau, vẫn không nói thêm lời nào.
"Tiểu Tuấn, chú nói thật, mấy ngày trước không phải chú muốn một sợi tóc của con sao? Khi đó chú cầm đi xét nghiệm AND, vừa rồi chú nhận được báo cáo, chú thật sự ba con!" Lần đầu tiên Thi Gia Phong phát hiện, để giải thích cho một đứa bé nghe hiểu, là chuyện khó khăn thế nào.
Tang Tuấn không hiểu, "Trước kia chú có quen biết mẹ không?"
Thi Gia Phong suy nghĩ một chút, cái vấn đề này đúng là rất khó giải thích, không thể nói những điều xấu hổ với nó!
"Tiểu Tuấn, nguyên nhân trong này ba rất khó giải thích, ba không nhớ mẹ con, có điều mẹ lại sớm biết ba là ba con, nhưng cô ấy lại không nói cho ba, gần đây vì ba nhờ người giúp đỡ điều tra mới phát hiện ra chuyện này!"
Tang Tuấn có chút hiểu lời nói của Thi Gia Phong, thì ra mẹ muốn giấu giếm mọi chuyện, nhưng cậu nên tin lời nói của Thi Gia Phong sao?
"Chú thật sự là ba con?"
"Ừm! Là ba con!" Thi Gia Phong khẳng định.
Sau khi Tang Tuấn suy nghĩ một chút, lập tức không che giấu được nụ cười, "Chú đúng là ba con! Con có ba!"
Bộ dạng tươi cười của đứa nhỏ này thật đáng yêu.
"Lại đây, con trai của ba!" Thi Gia Phong đột nhiên thấy cảm động, mình lại có một đứa con gần mười tuổi, quan trọng hơn, Tang Văn Nhi còn nuôi dạy nó rất tốt.
Tang Tuấn không nói hai lời, lập tức nhào vào trong ngực Thi Gia Phong, không ngừng khóc, mà trong mắt của Thi Gia Phong cũng lóe ánh nước.
"Ba! Ba! Ba!"
"Ngoan! Tiểu Tuấn!"
Sau khi hai người chơi đùa với nhau, mới yên tĩnh lại.
Thi Gia Phong nghiêm túc nói với Tang Tuấn, "Tiểu Tuấn, về chuyện chúng ta là ba con này, trước không nên cho mẹ con biết."
"Tại sao?" Chú rõ ràng là ba cậu, tại sao lại không thể để cho mẹ biết?
Thi Gia Phong vuốt cái đầu nhỏ của cậu "Mẹ không muốn cho người khác biết chuyện này, vậy trước đó chúng ta phải giả vờ không biết, chờ ba dụ dỗ mẹ xong, chúng ta có thể nói ra mà!"
Tang Tuấn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thi Gia Phong nói rất đúng, vì lúc trước khi cậu nhắc tới ba, Tang Văn Nhi luôn rất buồn, hơn nữa còn khóc, cho nên trước đó đừng nói, chờ Thi Gia Phong giải quyết xong chuyện Tang Văn Nhi, thì nói với cô!
"Được, con nghe ba!"
Thi Gia Phong cười tủm tỉm nói: "Ừm! Cái này là bí mật giữa đàn ông chúng ta, không thể để cho phụ nữ biết, hiểu không? Đên bà nội cũng không được nói."
Tang Tuấn gật đầu đáp ứng.
Thi Gia Phong giảo họa nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện này anh nhất định phải xử lý cho thật tốt mới được, ngàn vạn lần không được để Tang Tuấn thất vọng, mà Tang Văn Nhi, em hãy chờ mà tiếp chiêu đi! Cô gạt anh chuyện này, anh đã biết rồi, cô nên vì chuyện này mà phải trả giá một chút, mà vẻ mặt gian trá của anh đều thu vào trong mắt Tang Tuấn.
Tác giả :
Diệp Tình