Mười Năm Sau Giành Em Về
Chương 5
Ở dưới tình huống được bà Thi bảo vệ, Thi Gia Phong rất ít khi nhìn thấy Tang Văn Nhi nữa, đều chỉ có thể nhìn Tang Tuấn chạy tới chạy lui trước mặt mình, anh thật sự không hiểu, chẳng lẽ mẹ anh cho rằng anh thật sự thích Tang Văn Nhi sao? Tuy rằng anh có cảm tình với Tang Văn Nhi, nhưng cũng không phát triển sâu đến như vậy?
Thi Gia Phong ở trong quán bar uống hai ly rượu, vẫn không biết nên giải quyết thế nào, hai người Lê Tường Dương đã đến, chỉ là đã đi sang quyến rũ mỹ nữ, không để ý đến bạn tốt, kỳ quái, Thi Gia Phong lại không cảm thấy mình bị bạn tốt lạnh nhạt, tự mình chìm đắm trong thế giới của bản thân, Lê Tưởng Dương ra hiệu bằng mắt với Cung Tề Nhân, hai người lập tức buông tha mỹ nữ đi đến bên cạnh bạn tốt.
“Gia Phong, sao vậy?" Lê Tường Dương vỗ vai anh.
Thi Gia Phong không có trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi bọn họ. “Sao mấy người lại lâu như vậy?"
“Ai yêu,mình còn tưởng rằng có người muốn ở một mình, không muốn người khác quấy rầy!" Cung Tề Nhân trêu chọc.
Thi Gia Phong trừng mắt với anh. “Giả bộ thâm trầm cái gì, mình chỉ đang suy nghĩ các cậu đi đâu quyến rũ mỹ nữ, lại có thể ném mình ở chỗ này."
Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân mới không tin, nhìn anh sắp uống hết bình rượu trước mặt, không phải có tâm sự thì là cái gì?
“Nói đi, chuyện gì?" Cung Tề Nhân tự rót cho mình một ly rượu.
Lê Tường Dương phản ứng đầu tiên. “Sẽ không phải vì Lương Tiểu Tuyền chứ?"
Tại sao khi chính bị có tâm sự, bọn họ sẽ tự động nghĩ đến Lương Tiểu Tuyền, cô ấy đã sớm chỉ là chuyện của quá khứ rồi, người chân chính có thể khiến anh động lòng, chỉ có người phụ nữ trong hồi ức kia.
Hai người liếc nhìn nét mặt của Thi Gia Phong, mặc dù sắc mặt khó coi hơn một chút, nhưng hẳn không phải là Lương Tiểu Tuyền mới đúng.
“Cậu đần à? Không phải là vì người phụ nữ khác sao?" Cung Tề Nhân đập bàn.
“Ai vậy?" Lê Tường Dương nhất thời chưa kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút. “Là người giúp việc nhỏ? Cậu đang phiền muộn vì cô nàng giúp việc đó?"
Cung Tề Nhân nhắc nhở lần nữa. “Biết là tốt rồi, không cần phải nói ra đâu."
Thi Gia Phong vẫn không trả lời, chuyện này đúng là khiến anh có chút phiền não, không chỉ thế tại sao mình lại phiền lòng ví cô nàng đó.
“Không phải cậu thích cô giúp việc đó chứ?" Lê Tường Dương kinh ngạc hỏi.
Thi Gia Phong phản ứng cực mạnh, anh trả lời. “Cậu nói cái gì? Cho tới bây giờ mình cũng chưa nói mình thích cô ấy."
Nhưng mà hai người đều cảm thấy đúng mà! Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân lại ăn ý nhìn nhau một cái.
“Không phải cậu thích cô ấy, vậy là cái gì?" Bình thường Lê Tường Dương cũng hơi ngốc, nhưng cũng biết một chút về chuyện tình cảm, nếu muốn lừa gạt anh, cũng không đơn giản.
Thi Gia Phong cũng nghĩ tới, nếu như anh không thích Tang Văn Nhi, tại sao phải quan tâm đến chuyện của cô? Thậm chí việc mẹ không cho mình thấy cô cũng cảm thấy khó chịu, bắt đầu từ ngày đó, bộ dạng cô thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt anh, đặc biệt là trong những giấc mơ vào ban đêm, anh vẫn còn nhớ đến nụ hôn của cô, ngay cả anh cũng cảm thấy mình điên rồi, nếu không tại sao lại muốn những thứ này đây?
“Bây giờ mình vẫn còn chưa yêu cô ấy!" Anh nói lời này,lập tức khiến hai người hiểu một ít chuyện, dù anh nói thế nào, nhưng biểu hiện bên ngoài đã khác rồi.
“Ồ! Hiểu!" Hai người cười to.
Thi Gia Phong bỗng thấy không ổn. “Có phải mấy người nghĩ sai rồi không?"
“Không có, bọn mình có thể rất khắng định, cậu đã để quá khứ xuống, hiện tại đã đi về phía ánh mắt trời!" Cung Tề Nhân trêu ghẹo.
Đây là cái gì? Họ đang ví dụ những gì?
“Không hiểu sao? Vậy để mình giải thích cho cậu nghe!" Cung Tề Nhân nói rất cẩn thận. “Nói đúng hơn là, cậu đã buông được Lương Tiểu Tuyền xuống, đi về phía người phụ nữ mới rồi, sẽ không rối rắm vì những chuyện đã qua nữa."
Thi Gia Phong phủ nhận. “Mình đã sớm buông quá khứ xuống, nhưng mình lại không có người phụ nữ mới!" Anh đã sớm không thèm để ý đến chuyện của Lương Tiểu Tuyền rồi, chuyện anh đang tính là chuyện khác, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.
“Nếu không có, cậu đang phiền lòng cái gì? Mình thấy cậu nên tận hưởng niềm vui trước mắt thì tốt hơn!" Cung Tề Nhân nâng chén mới rượu anh, biết chắc anh sẽ không dễ dàng thừa nhận.
“Đúng rồi, vữa này mình mới thấy một cô gái rất đẹp ngồi bên kia! Có hứng thú không? Đi nhìn với tụi mình một chút?"
Bộ dạng anh bây giờ giống như đang có tâm tình sao?
“Thôi, tự cậu đi đi! Mình ở đây uống rượu là được rồi." Thi Gia Phong không thích tham gia náo nhiệt.
Sau khi Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân ra ngoài, hai người núp ở một bên yên lặng nói. “Nhất định cậu ta xảy ra chuyện, xem ra cậu ta vẫn khó thoát khỏi một kiếp này!"
“Nói thật cậu ta như người chết vậy, cậu yên tâm! Chờ cậu ta nghĩ thông suốt, sẽ trở nên tốt hơn bất kỳ ai!" Cung Tề Nhân chỉ trích lê Tường Dương, anh đã sớm nhìn ra cô gái giúp việc nhỏ đó thích Thi Gia Phong, cũng không biết cô nàng cố ý lạnh lùng là có mục đích gì, nếu như cô nàng không có ác ý, vậy chuyện đò rơi vào tay cậu ta cũng không phải là chuyện không tốt, chỉ sợ tâm địa của cô nàng không tốt.
Mà ở vị trí đó, Thi Gia Phong vẫn uống rượu, cảm giác giống như phát hiện ra thứ gì, nhưng lại không bắt được, anh rất không thích loại cảm giác này, anh có dự cảm, nó giống như cảm xúc anh đối với Lương Tiểu Tuyền, nhưng anh không muốn thể nghiệm lần nữa, anh đã nói với chính mình, anh sẽ không làm lại loại chuyện ngu xuẩn đó.
Mặc dù lễ Mừng thọ của bà Thi không có nhiều khách mời, nhưng đều là bạn bè trên 60, 70 tuổi, tất cả đều tụ tập trong khách sạn tham gia lễ mừng thọ.
Mặc dù thân phận của Tang Văn Nhi ở nhà họ Thi có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn bị bà Thi mang đến, dĩ nhiên còn có Tang Tuấn, Tang Văn Nhi bị Lương Tiểu Tuyển bắt phải ăn mặc một phen, một bộ váy màu trắng, nhìn cô không ai nghĩ cô đã là mẹ của một đứa bé.
Bây giờ, cô cảm giác cũng giống như mình được tham gia những buổi lễ với ba mẹ mình vào mười mấy năm trước, nhưng cô lại không dám tưởng tượng mình thành công chúa, vì như vậy quá xa vời, huống chi cô còn không phải chủ nhân bữa tiệc.
Tang Tuấn đi với bà Thi một vòng quanh bữa tiệc, Tang Văn Nhi biết bà muốn giới thiệu Tang Tuấn cho tất cả mọi người, dù sao nó cũng là con trai của bà, cô cũng không có lý do để cự tuyệt.
Tang Tuấn chạy nhanh tới, đứng bên cạnh Tang Văn Nhi, vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Thi Gia Phong đã sớm có mặt, cũng sớm thấy Tang Văn Nhi đang ngồi bên cạnh bàn, cô không muốn trở thành người chói mắt nhất, nhưng cô không biết, cô đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn hội trường.
Vừa rồi anh cũng nhìn thấy Tang Tuấn đi một vòng quanh hội trường với mẹ mình, anh biết bà muốn giới thiệu Tang Tuấn là con trai của mình, còn cô thì sao? Mẹ anh có ý kiến gì với Tang Văn Nhi sao? Nhìn cô nói chuyện với Tang Tuấn vẫn luôn vui vẻ, vẫn mang theo nụ cười thật đẹp, thì ra cô chưng diện lại trở nên xinh đẹp như vậy.
Người chủ trì nói màn nhảy mở màn hôm nay sẽ là màn nhày của bà Thi và Thi Gia Phong, một khúc kết thúc, anh chạy về phía Tang Văn Nhi. Mà Lê Tường Dương vẫn luôn nhìn động tĩnh của Thi Gia Phong, Cung Tề Nhân cũng đáng tới gần Tang Văn Nhi.
Tang Văn Nhi vốn còn đang nói chuyện vui vẻ với Tang Tuấn, sau khi phát hiện Thi Gia Phong đi tới, lập tức thu lại nụ cười,mấy ngày này cô cố ý xa lánh anh, chẳng lẽ anh không biết? Tại sao lại đến đây?
Bà người đàn ông đi tới trước mặt cô.
“Văn Nhi, tại sao cô lại ngồi ở đây? Không đi chơi sao?" Lê Tường Dương nhìn cô, nở nụ cười như ánh mặt trời.
Thi Gia Phong cũng bày ra tư thế mời. “Đừng buồn bã như vậy, có thể nể mặt nhảy cùng tôi một bài không?"
Cùng lúc này, Lê Tường Dong cũng bày ra động tác. “Nhảy cùng tôi đi! Gia Phong cũng mệt rồi."
Thi Gia Phong nhìn về phía Lê Tường Dương, không hiểu anh đang làm cái gì?
Tang Văn Nhi nhìn hai bàn tay, chuyện gì xảy ra vào tối nay vậy? Hai người đều muốn mời cô khiêu vũ sao? Nhưng cô không muốn nhảy.
“Mấy người…" hiện tại cô không biết phải lựa chọn như thế nào, quá khó khăn, chọn ai cũng không được.
Tang Tuấn đứng ra hỏi Tang Văn Nhi. “Mẹ, đây là ý gì?"
Tang Tuấn cảm thấy chơi thật vui. “Vậy con cũng muốn mời mẹ khiêu vũ với con!" Cậu vội vã học theo bày ra tư thế.
Cô thật sự nên cảm ơn Tang Tuấn, đứa bé ham học hỏi này, cậu có thể lập tức giải quyết vấn đề khó khăn của cô. “Được rồi! mẹ khiêu vũ với con!" Tang Văn Nhi đưa tay vào trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tang Tuấn, lôi cậu đi ra ngoài.
Thi Gia Phong trợn mắt nhìn Lê Tường Dương một cái. “Cậu tới đây làm gì?" Làm hại anh bỏ lỡ cơ hôi được khiêu vũ với Tang Văn Nhi.
Lê Tường Dương nhìn anh, thẳng thắn nói. “Không phải cậu không thích cô ấy sao? Tại sao lại muốn mời cô ấy khiêu vũ? Mình cảm thấy mình giống như đã thích Văn Nhi rồi, cho nên mình muốn tạo cơ hội! Cậu không nên thò một chân vào mới đúng."
Cái gì? Lê Tường Dương thích Tang Văn Nhi? Thi Gia Phong kinh ngạc, nhưng anh không muốn giao Tang Văn Nhi cho lê Tường Dương chút nào, nhìn một lớn một nhỏ trong sàn nhảy, anh cảm giác hai người đều là người của anh.
“Cậu cảm thấy điều đó đơn giản sao?" Sau khi Thi Gia Phong bỏ xuống những lời này, chạy về phía Tang Văn Nhi.
Lê Tường Dương lập tức nhìn về phía Cung Tề Nhân, cho anh chàng một ánh mắt thắng lợi, hai người nhìn nhau cười.
Tang Văn Nhi và Tang Tuấn vui vẻ nhảy vòng quanh, mặc dù Tang Văn Nhi biếu khiêu vũ, nhưng Tang Tuấn không biết nhảy, huống hồ vóc người cậu nhỏ nhắn, cũng không thể nhảy với cô được, mà chân của cô còn như bị hành hạ, càng thêm không thoải mái.
Thi Gia Phong đến bên cạnh hai người, nói với Tang Tuấn. “Tiểu Tuấn, con có thể cho chú Gia Phong và mẹ con khiêu vũ với nhau một khúc không?"
Tang Tuấn nhìn Tang Văn Nhi và Thi Gia Phong một chút, mỉm cười gật đầu. “Được!"
Thi Gia Phong nhận tay Tang Văn Nhi từ tay Tang Tuấn, anh nhẹ nhàng để tay ngang hông cô, nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên. “Dù vừa rồi cô vừa cự tuyệt tôi, hiện tại không phải cô cũng đang ở trong long tôi rồi sao?" Thi Gia Phong hả hê nói.
Tang Văn Nhi muốn giữ một khoảng cách với anh, nhưng Thi Gia Phong giống như biết từ trước, lực đạo trên tay tăng lên, khiến cô dán thật chặt lên thân thể mình. “Nhị thiếu gia, hẳn anh còn chưa quên lời phu nhân nói với tôi! Bà ấy nói tôi nên ít đến gần anh!" Tang Văn Nhi cau mày nói.
Thi Gia Phong không bị ảnh hưởng, còn mỉm cười trả lời. “Cô cho rằng tôi sẽ coi là quan trọng sao? Huống hồ, thời gian này, cô cũng tránh tôi quá lâu rồi."
Tang Văn Nhi không thèm nói gì, dù sao kết thúc một khúc này, hai người cũng phải tách ra.
“Văn Nhi, tôi nghe Lê Tường Dương nói cậu ấy thích cô!" Thi Gia Phong muốn nhìn phản ứng của cô, cũng muốn biết cô có cái nhìn gì về Lê Tường Dương.
Tang Văn Nhi ngạc nhiên nhìn về phía Lê Tường Dương, mà người này lại đang cười nói với một mỹ nữ, lúc này cô mới bừng tỉnh, nếu không phải Lê Tường Dương lừa anh, thì chính là Thi Gia Phong muốn lừa gạt cô.
“A." Cô lạnh nhạt trả lời.
Thi Gia Phong nhìn không hiểu nét mặt cô, lúc bắt đầu không phải rất kinh ngạc sao? Tại sao lại đột nhiên trở nên như không có gì cả vậy?
“Cô có nghĩ qua mình nên tìm cho Tang Tuấn một người ba không?" Thi Gia Phong bật thốt lên.
Tang Văn Nhi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mà vấn đề này lại từ trong miệng anh nói ra, khiến cô luôn có một loại cảm giác bị anh ném bỏ.
“Không có, tôi thấy hiện tại rất tốt! Cũng không cần bất kỳ ai đến chăm sóc chúng tôi!" Cô tức giận, muốn rời khỏi, nhưng vừa nhấc chân lại không thể di chuyển, chân cô sưng lên, bước đi rất đau.
Thi Gia Phong vốn đang ôm hông cô, cho nên có thể thuận thế bồng cô lên. “Sao vậy?"
Tang Văn Nhi khó có thể thể hiện một mặt đáng thương của mình. “Giày không vừa, chân sưng lên rồi!"
“Vậy mà cô còn cố gắng gượng được? Cô là đồ ngốc sao?" Thi Gia Phong đau lòng nói.
Lần đầu tiên Tang Văn Nhi phát hiện, đâu là câu đầu tiên của anh khiến cô nội tâm cô ấm áp, mặc dù giọng điệu cũng không tốt, nhưng anh lại thật sự quan tâm cô.
“Tôi còn đi được, không nhảy được không?" Tang văn Nhi nói.
Thi Gia Phong cảm thấy cô đúng là đồ ngốc, rõ ràng đã đau muốn chết, còn nhảy làm gì?
“Đi thôi!" Anh càng ôm chặt hơn, nếu không có nhiều người ở đây như vậy, anh nhất định sẽ bồng cô lên.
Hai người vừa định rời khỏi sàn nhảy, lập tức bị bà Thi ngăn cản. “Gia Phong, con chưa quên mẹ từng nói gì chứ? Buông Văn Nhi ra! Con bé không phải là người con có thể đụng vào."
Thi Gia Phong không ngờ mình lại bị coi như ôn dịch, bị cấm không được chạm vào cô?
Nhìn tay anh vẫn không chịu buông cô ra, bà Thi lại cảnh cáo lần nữa. “Nhanh lên một chút, con không hợp với Văn Nhi."
Bà Thi rất lo lắng cho Tang Văn Nhi mà bà yêu thương nhất sẽ bị Thi Gia Phong chà đạp, bà nhìn ra, trong ánh mắt của Tang Văn Nhi có ái mộ, nhưng bà vẫn không thể đồng ý, con bà bà biết, nhát định nó sẽ không thật lòng, bà không muốn Tang Văn Nhi bị người khác tổn thương, cho dù người đó có là con trai mình cũng không được.
“Mẹ, con cũng không có định làm gì cả, chân Văn Nhi bị thương, con đưa cô ấy về trước được không?" Thi Gia Phong thật sự hết cách rồi, cũng không phải anh sẽ xuống tay với Tang Văn Nhi, sao bà phải khẩn trương như vậy?
Bà Thi nghe nói cũng rất lo lắng. “Sao lại bị thương? Không sao chứ?" Tiếp đó lại nói với Thi Gia Phong. “Sao con có thể chăm sóc tốt cho con bé đây?"
Thi Gia phong vô tội nói. “Vừa rồi không biết là ai không cho con đến gần cô ấy."
Tang Văn Nhi nhìn một già một trẻ cãi nhau, rốt cuộc lúc nào mới có thể kết thúc? Ánh mắt mọi người liên tục nhìn sang, cô cũng không bị xấu hổ trong chính lễ mừng thọ của bà Thi.
“Phu nhân, nhị thiếu gia, con có thể về trước không?" Thật ra cô cũng không muốn cắt ngang bọn họ, nhưng thật sự cô đã đứng quá lâu rồi.
Thi Gia Phong không cãi nhau với mẹ mình nữa, trực tiếp ôm ngang lấy Tang Văn Nhi đi ra ngoài, Tang Văn Nhi cảm thấy vô cùng mất mặt, vốn còn muốn khiêm tốn một chút, nhưng hiện tại tất cả mọi người ở đây đều thấy được.
Vừa về tới nhà, Thi Gia Phong lập tức tìm hòm thuốc và một chậu nước nóng, Tang Văn Nhi vốn có thể tự mình xử lý, nhưng lại bị Thi Gia Phong ngăn lại. “Để tôi làm! Chính cô làm sao làm được?" Thi Gia Phong đặt một chân cô lên ghế salon, chân khác lại đặt lên đùi mình.
Tang Văn Nhi nhìn động tác của anh, dáng vẻ vô cùng thuần thục. “Anh đã học qua việc xử lý vết thương?"
“Không có!" Anh chỉ từng nhìn người ta xử lý vết thương thế nào mà thôi.
“Thật ra thì… anh không cần phải đưa tôi về, tôi có thể tự đi quá giang xe để trở về." Dù gì Thi Gia Phong cũng có thể coi là một trong những người chủ trì bữa tiệc, nói rời đi đã lập tức rời đi như vật thật không tốt.
Thi Gia Phong ngẩng đầu lên nhìn cô. “Tôi còn phải nên cảm ơn cô, nếu không phải vì cô bị thương, tôi còn không thể về sớm như vậy, tôi không thích loại tiệc tùng biến thành lễ xem mắt như vậy?"
Xem mắt? Vừa rồi anh nói xem mắt là sao? Cô không đi theo bọn họ nên không biết. “Đó không phải rất tốt sao? Anh có thể biết rất nhiều cô gái."
Tang Văn Nhi không biết lời mình nói lúc này mang theo chút ghen tức, nhưng Thi Gia Phong lại như đã hiểu. “Cái người này nói gì vậy, không phải cô đang ghen đó chứ?"
Tang Văn Nhi vội vàng ngụy biện. “Mới không phải, ai lại không biết anh là công tử trăng hoa, bây giờ không phải là cơ hội vàng sao, để cho anh gặp được nhiều phụ nữ hơn sao?"
Thi Gia Phong đột nhiên thay đổi vẻ mặt nói. “Nhưng hiện tại tôi lại muốn cô thích tôi hơn!"
“Tôi? Anh đừng mơ tưởng! Tôi sẽ không yêu người nào hết." Tang Văn Nhi trả lời ngay.
“Tại sao?" Thi Gia Phong không hiểu, tại sao cô không có thể không yêu người nào? Nhất định trong lòng cô có một người quan trọng, mới có thể không thương không yêu, người đó là ai vậy? Anh có thể hơn được anh ta không?
Nhưng Tang Văn Nhi cũng không nguyện ý trả lời.
Thi Gia Phong biết cô có nhiều bí mật, nhưng không chịu nói cho bất kỳ người nào, bất kể là mẹ anh, hay là con ruột cô cũng không biết, rốt cuộc bí mật này là gì?
“Cô có rất nhiều tâm sự, nhưng tại sao lại không chịu nói cho bất kỳ ai?"
“Không muốn nói thì chính là không muốn nói, không vì cái gì cả! Anh hỏi nhiều về chuyện đó làm gì?" Cô không nhịn được kéo chân lại, muốn đi giày vào, trở về phòng của mình, nhưng người đàn ông này lại bắt được chân của cô, không để cho cô rời đi, cô lại mặc váy, lôi lôi kéo kéo thế này quả thật rất khó nhìn. “Anh buông tôi ra!"
“Không thả, trừ khi cô cho tối biết tại sao?" Thi Gia Phong muốn biết tại sao.
Tang Văn Nhi không thích người ta đào chuyện riêng tư của mình, vì bí mật này chỉ cần mình cô biết là được rồi.
“Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao anh lại muốn biết?"
Sau khi Thi Gia Phong nghe xong, sửng sốt một chút, tại sao anh lại muốn biết chuyện của cô như vậy? Chẳng lẽ anh giống như lời của đám người Cung Tề Nhân, thích Tang Văn Nhi rồi? Có thể sao?
Nhưng, tối hôm nay, ánh mắt anh đều đặt trên người Tang Văn Nhi, hoàn toàn không chú ý đến những người khác trong buổi lễ, anh lại có thể luôn nhìn Tang Văn Nhi, anh thật sự thích người phụ nữ trước mặt rồi sao? Cô có một đứa trẻ gần mười tuổi, có thể đã từng là vợ của người khác, người phụ nữ như vậy, anh thật sự có thể tiếp nhận sao? Sau khi ngẫm nghĩ, phát hiện anh thật sự có thể tiếp nhận, hơn nữa còn không thèm để ý những thứ đó, anh thật sự cảm thấy kinh ngạc vì suy nghĩ điên cuồng này của mình.
“Anh không nói được! Nếu không nói được, vậy thì cũng không nên hỏi tôi." Tang Văn Nhi tức giận trợn mắt trừng anh.
Thi Gia Phong dùng sức kéo chân cô, để cô càng nhích lại gần mình hơn, đi tới trước mặt mình, giờ phút này chiếc đùi đẹp mịn màng của cô đang ở trên đùi anh, mà váy của cô cũng vì như vậy mà trượt lên trên.
“Anh đang làm gì đó?" Tang Văn Nhi giãy dụa kéo váy xuống, không muốn để lộ da thịt của mình trước mặt anh.
Sau khi Thi Gia Phong kinh ngạc, ngược lại anh mỉm cười nhìn cô. “Văn Nhi, tôi có thể trả lời vấn đề vừa rồi của cô, nhưng cô cũng phải nói cho tôi biết, tại sao cô lại không chịu nói."
“Không cần, tôi tuyệt đối sẽ không nói, anh đừng lãng phí thời gian như vậy! Tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
“Tại sao cô vẫn không chịu nói cho tôi biết? Lý do này rất khó mở miệng sao?" Nếu như trong lòng cô đã sớm có một người, vậy cô cứ việc nói thẳng, tại sao vẫn luôn không chịu nói như vậy?
Tang Văn Nhi vẫn không muốn nói, nhưng cũng biết mình không thể lừa gạt anh lâu, nếu như có một ngày Thi Gia Phong biết được chân tướng, cô thật sự không biết anh sẽ nói về mình như thế nào, cho nên cô tình nguyện cả đời này cũng không nói cho anh biết.
“Anh có thể không hỏi không? Tôi có suy nghĩ của tôi, chẳng lẽ anh không thể bỏ qua cho tôi sao?" Hốc mắt Tang Văn Nhi ẩm ướt.
Thi Gia Phong không ngờ cô sẽ khóc vì chuyện này, giọng nói anh mang theo thương tiếc. “Được, tôi không hỏi nữa, xin lỗi!"Dù anh đã nói lời xin lỗi, nhưng nước mắt cô vẫn chảy ra khỏi hốc mắt, anh dịu dàng lại gần cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô, mặn mặn, lại mang theo chút khổ sở.
Tang Văn Nhi không quen việc anh gần gũi như vậy. “Anh có thể đừng đối xử với tôi như vậy không? Nó khiến tôi cảm thấy…"
“Cảm thấy cái gì? Thi Gia Phong tươi cười, muốn nói cô đừng khổ sở như vậy.
“Khiến tôi cảm thấy anh như đang quan tâm người phụ nữ anh yêu!" Cô biết mình không có cơ hội đó, có điều hành động của anh vẫn khiến cô động lòng.
Thi Gia Phong khẽ mỉm cười. “Vậy cô muốn cho tôi quan tâm sao?"
Tang Văn Nhi dĩ nhiên muốn, nhưng cô càng sợ, không thể làm gì hơn là nói dối. “Không muốn!"
Câu trả lời của cô khiến sắc mặt Thi gia Phong trầm xuống. “Tại sao?"
“Vì tôi không phải người phụ nữ dễ dàng bị những thứ đó lừa!"
Thi Gia Phong có chút thất bại, tại sao cô không cảm giác được mình thể hiện sự dịu dàng trên người cô chứ?
“Tang Văn Nhi, cô có thể thể hiện dáng vẻ nhẹ nhàng trước mặt tôi không?"
Cô không hiểu lời của anh. “Tôi thể hiện dáng vẻ nhẹ nhàng gì trước mặt anh? Anh cũng phải là gì của tôi? Nếu anh là con tôi, tôi có thể đói xử rất tốt với anh!"
Thi Gia Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy nước mắt của cô, nói. “Cô muốn tôi phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ cô vẫn không hiểu chút nào sao?"
Anh cho rằng từ trước tới na anh luôn đối xử với cô dịu dàng như thế, cô sẽ hiểu, không ngờ cô lại càng không hiểu, sao anh lại cảm giác cô chưa từng yêu người nào vậy?
“Có ý gì?" Tang Văn Nhi đích xác là không hiểu.
“Rốt cuộc cô đã yêu người nào chưa? Tại sao lại không hiểu vậy?" Thi Gia Phong rối rắm.
Ánh mắt Tang Văn Nhi lóe lên mốt cái, thật sự cô chưa từng yêu, người đàn ông đầu tiên cô yêu, cũng yêu một người phụ nữ khác, muốn cô phải làm thế nào đây!
“Liên quan gì tới anh!" Tang Văn Nhi lại bắt đầu mạnh miệng.
Thi Gia Phong dĩ nhiên sẽ không cho rằng một người đã có con như Tang Văn Nhi lại chưa từng yêu.
“Ngu ngốc, tôi muốn hôn cô!" Anh còn chưa dứt lời, môi đã đặt lên môi cô.
Tang Văn Nhi trừng to mắt nhìn anh, tại sao anh lại hôn cô? Lần này lại rất dịu dàng, dịu dàng giống như những gì cô thấy trong phim truyền hình vậy, những thứ đó giống như một cặp tình nhân, những những điều này có khả năng sao?
Thi Gia Phong nhẹ mút lấy môi dưới của Tang Văn Nhi, mặc dù cánh môi cô rất mềm, nhưng anh lại trực tiếp tấn công vào trong khoang miệng cô, lè lưỡi tấn công hàm răng đang đóng chặt của cô, đây là lần đầu tiên anh hôn cô sâu như vậy, lần trước nếu không bị mẹ mình cắt đứt, không làm được nụ hôn tuyệt hảo như vậy, nhưng không sao, bây giờ bù lại đủ.
“Đợi… đợi…" Tang Văn Nhi thừa dịp có khe hở muốn tạm ngừng, nhưng người đàn ông trên người cô cũng không dừng lại ngay lập tức, ngược lại còn ôm cô ngồi lên đùi anh.
“Em còn muốn làm gì nữa?" Thi Gia Phong nhìn gương mặt ửng đỏ của Tang Văn Nhi.
Tang Văn Nhi có chút không rõ ràng lắm. “Tại sao anh lại muốn hôn tôi?"
Thi Gia Phong cười khẽ. “Anh phát hiện trong tình yêu, em lại là ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ em không phát hiện anh đối xử đặc biệt hơn với em sao?"
Tang Văn Nhi suy nghĩ một chút, lại như không nghĩ ra được chỗ nào đặc biệt. “Không có."
Thi Gia Phong nhéo hông cô một cái. “Thật ngốc, anh thích em rồi!"
“Cái gì?" Tang Văn Nhi kinh ngạc nhìn anh.
“Sao bộ dạng em lại như không thể tin như vậy? Chẳng lẽ anh không thể thích em sao?"
Vẻ mặt Tang Văn Nhi nghi hoặc, không phải được hay không, là vì cô không dám tin? Tại sao anh lại đột nhiên thích cô?
“Tại sao anh lại…" Cô lại quá tò mò rồi.
Thi Gia Phong cũng không biết nguyên nhân, cho nên trực tiếp nói. “Không nên hỏi anh nguyên nhân, anh cũng không biết, dù anh sao thích em, cho nên từ hôm nay chúng ta bắt đầu hẹn hò."
Tang Văn Nhi vẫn chưa tỉnh táo lại, anh nói muốn hẹn hò với cô? Không phải anh nói mình không kết hôn sao, không muốn có con sao? Thậm hí cô còn có một đứa con hơn chín tuổi. “Tại sao anh lại thích tôi? Tôi đã có một đứa bé chín tuổi."
“Vậy thì sao? Dù sao mẹ cũng thích Tiểu Tuấn như vậy, thế này không phải tốt sao?" Thi Gia Phong dùng lỗ mui cộ xát cô một chút.
Nhưng Tang Văn Nhi nhớ rõ anh từng nói. “Anh đã nói không kết hôn, không muốn có con."
Thi Gia Phong dĩ nhiên nhớ những lời mình đã nói. “Tôi không nói chúng ta sẽ kết hôn, sinh con, chỉ hẹn hò trước xem một chút."
Những lời này khiến Tang Văn Nhi có cảm giác rơi xuống đáy cốc.
“Em biết muốn anh lập tức thay đổi là không thể nào, chẳng qua anh sẽ cố gắng thay đổi, nên chúng ta hẹn hò trước được không?"
Hẹn hò trước xem một chút? Anh có ý gì? Anh không nói rõ ràng sẽ khiến cô suy nghĩ rất nhiều, có phải vì Lương Tiểu Tuyền không[r cùng một chỗ với anh, cho nên anh mới tìm cô làm vật thế thân? Vậy thì cô tình nguyện không cần đoạn tình yêu không tốt đẹp này.
“Không! Tôi không muốn trở thành vật hi sinh hay thay thế!" Tang Văn Nhi ám chỉ, không biết Thi Gia Phong có nghe hiểu hay không, nhưng cô không muốn trở thành người như vậy.
Thi Gia Phong cau mày, anh không coi cô là vật hi sinh, hau có ý nghĩ để cô thay thế cho bất kỳ ai, cô chính là cô, bây giờ cô là người phụ nữ anh thích, cho nên anh vừa nói lời như vậy, là vì anh không biết cảm giác mới mẻ này sẽ duy trì bao lâu, nhưng anh vẫn không khống chế được muốn hẹn hò với cô, cho nên anh mới đưa ra yêu cầu này.
“Sẽ không trở thành người như vậy, hiện tại người anh thích, muốn được ở cạnh là em! Anh không muốn bỏ qua cơ hội lần này, em không biết, anh thích một người phụ nữ có bao nhiêu khó khăn!" Trước kia,trái tim anh bị một người phụ nữ chiếm cứ, hiện tại không dễ dàng để tìm được một vị trí dành cho cô, nhưng cô lại còn cự tuyệt anh?
Tang Văn Nhi suy nghĩ một chút, quả thật, trong lòng Thi Gia Phong đã có Lương Tiểu Tuyền rồi, muốn có một vị trí ở trong lòng anh, là một việc rất khó, nhưng trong lòng anh thật sự có cô sao?
“Là vì tôi khá thú vị, hay là vì phu nhân ngăn cản anh không được đến gần tôi, nên anh mới cố ý làm vậy?" Cô không thể hiểu rõ ràng, mặc dù cô có thể tìm ra rất nhiều lý do, nhưng đều không cho rằng anh thật lòng.
“Ngu ngốc, anh mới nói em không hiểu gì về tình cảm, em không thể xác định được!"
Tang Văn Nhi thừa nhận mình không hiểu, cho nên cô vẫn do dự.
Thi Gia Phong thở dài, ôm chặt eo thon của cô. “Anh biết hiện tại chỉ là thích mà thôi, còn chưa có yêu em, nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cơ hội lần này, anh muốn thử một chút, rốt cuốc an có yêu em không."
Tang Văn Nhi ngây ngốc nhìn anh, cô có thể cự tuyệt anh sao? Đáp án dĩ nhiên là không! Lời nói của anh, hành động của anh, vẫn luôn rối vào lòng cô.
Thi Gia Phong thấy ánh mắt Tang Văn Nhi trở nên mềm mại, nói rõ trong lòng cô cũng đã mềm nhũn, không khỏi vui mừng chạm khẽ lên môi cô. “Được rồi, Văn Nhi, em nên đồng ý đi! Chúng ta ở cùng một chỗ là tốt vô cùng, không phải sao?"
Không chịu nổi công kích của anh, khuôn mặt Tang Văn Nhi đã sớm đỏ bừng, cô chỉ có thể gật đầu. “Ừm!"
Thi Gia Phong càng vui vẻ hơn, ôm cô vào trong lòng mình, anh cuồng nhiệt hôn môi cô, anh biết mình muốn cô, mỹ nhân trong ngực, làm sao vẫn có thể thờ ơ? Bụng dưới của anh đã rục rịch, nhưng nhìn cô vẫn luôn không đồng ý, mới không dám để cô nhích lại gần mình.
Thi Gia Phong kéo thân thể cô lại gần hơn, để cho cô cảm nhận nhiệt độ dưới bụng mình, cảm thụ lửa nóng của mình đối với cô.
Tang Văn Nhi cau mày, hiện tại hai người chỉ vừa xác định quan hệ mà thôi! Mặc dù thân thể cô đã sớm là của anh, nhưng cũng không nên chọn lúc này, huống chi bây giờ hai người đang ở nhà, bà Thi và Tang Tuấn có thể trở về lúc nào.
“Đừng…" Tang Văn Nhi đẩy anh ra.
“Tại sao?" Chẳng lẽ cô không cảm thấy lửa nóng của anh sao?
“Hiện tại không thích hợp, phu nhân và Tiểu Tuấn có thể trở về, chân của em vẫn còn đau!" Cô tìm các loại lý do.
Thi Gia Phong chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha, anh ôm cô đứng dậy,đưa cô về phòng.
Thi Gia Phong ở trong quán bar uống hai ly rượu, vẫn không biết nên giải quyết thế nào, hai người Lê Tường Dương đã đến, chỉ là đã đi sang quyến rũ mỹ nữ, không để ý đến bạn tốt, kỳ quái, Thi Gia Phong lại không cảm thấy mình bị bạn tốt lạnh nhạt, tự mình chìm đắm trong thế giới của bản thân, Lê Tưởng Dương ra hiệu bằng mắt với Cung Tề Nhân, hai người lập tức buông tha mỹ nữ đi đến bên cạnh bạn tốt.
“Gia Phong, sao vậy?" Lê Tường Dương vỗ vai anh.
Thi Gia Phong không có trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi bọn họ. “Sao mấy người lại lâu như vậy?"
“Ai yêu,mình còn tưởng rằng có người muốn ở một mình, không muốn người khác quấy rầy!" Cung Tề Nhân trêu chọc.
Thi Gia Phong trừng mắt với anh. “Giả bộ thâm trầm cái gì, mình chỉ đang suy nghĩ các cậu đi đâu quyến rũ mỹ nữ, lại có thể ném mình ở chỗ này."
Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân mới không tin, nhìn anh sắp uống hết bình rượu trước mặt, không phải có tâm sự thì là cái gì?
“Nói đi, chuyện gì?" Cung Tề Nhân tự rót cho mình một ly rượu.
Lê Tường Dương phản ứng đầu tiên. “Sẽ không phải vì Lương Tiểu Tuyền chứ?"
Tại sao khi chính bị có tâm sự, bọn họ sẽ tự động nghĩ đến Lương Tiểu Tuyền, cô ấy đã sớm chỉ là chuyện của quá khứ rồi, người chân chính có thể khiến anh động lòng, chỉ có người phụ nữ trong hồi ức kia.
Hai người liếc nhìn nét mặt của Thi Gia Phong, mặc dù sắc mặt khó coi hơn một chút, nhưng hẳn không phải là Lương Tiểu Tuyền mới đúng.
“Cậu đần à? Không phải là vì người phụ nữ khác sao?" Cung Tề Nhân đập bàn.
“Ai vậy?" Lê Tường Dương nhất thời chưa kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút. “Là người giúp việc nhỏ? Cậu đang phiền muộn vì cô nàng giúp việc đó?"
Cung Tề Nhân nhắc nhở lần nữa. “Biết là tốt rồi, không cần phải nói ra đâu."
Thi Gia Phong vẫn không trả lời, chuyện này đúng là khiến anh có chút phiền não, không chỉ thế tại sao mình lại phiền lòng ví cô nàng đó.
“Không phải cậu thích cô giúp việc đó chứ?" Lê Tường Dương kinh ngạc hỏi.
Thi Gia Phong phản ứng cực mạnh, anh trả lời. “Cậu nói cái gì? Cho tới bây giờ mình cũng chưa nói mình thích cô ấy."
Nhưng mà hai người đều cảm thấy đúng mà! Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân lại ăn ý nhìn nhau một cái.
“Không phải cậu thích cô ấy, vậy là cái gì?" Bình thường Lê Tường Dương cũng hơi ngốc, nhưng cũng biết một chút về chuyện tình cảm, nếu muốn lừa gạt anh, cũng không đơn giản.
Thi Gia Phong cũng nghĩ tới, nếu như anh không thích Tang Văn Nhi, tại sao phải quan tâm đến chuyện của cô? Thậm chí việc mẹ không cho mình thấy cô cũng cảm thấy khó chịu, bắt đầu từ ngày đó, bộ dạng cô thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt anh, đặc biệt là trong những giấc mơ vào ban đêm, anh vẫn còn nhớ đến nụ hôn của cô, ngay cả anh cũng cảm thấy mình điên rồi, nếu không tại sao lại muốn những thứ này đây?
“Bây giờ mình vẫn còn chưa yêu cô ấy!" Anh nói lời này,lập tức khiến hai người hiểu một ít chuyện, dù anh nói thế nào, nhưng biểu hiện bên ngoài đã khác rồi.
“Ồ! Hiểu!" Hai người cười to.
Thi Gia Phong bỗng thấy không ổn. “Có phải mấy người nghĩ sai rồi không?"
“Không có, bọn mình có thể rất khắng định, cậu đã để quá khứ xuống, hiện tại đã đi về phía ánh mắt trời!" Cung Tề Nhân trêu ghẹo.
Đây là cái gì? Họ đang ví dụ những gì?
“Không hiểu sao? Vậy để mình giải thích cho cậu nghe!" Cung Tề Nhân nói rất cẩn thận. “Nói đúng hơn là, cậu đã buông được Lương Tiểu Tuyền xuống, đi về phía người phụ nữ mới rồi, sẽ không rối rắm vì những chuyện đã qua nữa."
Thi Gia Phong phủ nhận. “Mình đã sớm buông quá khứ xuống, nhưng mình lại không có người phụ nữ mới!" Anh đã sớm không thèm để ý đến chuyện của Lương Tiểu Tuyền rồi, chuyện anh đang tính là chuyện khác, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.
“Nếu không có, cậu đang phiền lòng cái gì? Mình thấy cậu nên tận hưởng niềm vui trước mắt thì tốt hơn!" Cung Tề Nhân nâng chén mới rượu anh, biết chắc anh sẽ không dễ dàng thừa nhận.
“Đúng rồi, vữa này mình mới thấy một cô gái rất đẹp ngồi bên kia! Có hứng thú không? Đi nhìn với tụi mình một chút?"
Bộ dạng anh bây giờ giống như đang có tâm tình sao?
“Thôi, tự cậu đi đi! Mình ở đây uống rượu là được rồi." Thi Gia Phong không thích tham gia náo nhiệt.
Sau khi Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân ra ngoài, hai người núp ở một bên yên lặng nói. “Nhất định cậu ta xảy ra chuyện, xem ra cậu ta vẫn khó thoát khỏi một kiếp này!"
“Nói thật cậu ta như người chết vậy, cậu yên tâm! Chờ cậu ta nghĩ thông suốt, sẽ trở nên tốt hơn bất kỳ ai!" Cung Tề Nhân chỉ trích lê Tường Dương, anh đã sớm nhìn ra cô gái giúp việc nhỏ đó thích Thi Gia Phong, cũng không biết cô nàng cố ý lạnh lùng là có mục đích gì, nếu như cô nàng không có ác ý, vậy chuyện đò rơi vào tay cậu ta cũng không phải là chuyện không tốt, chỉ sợ tâm địa của cô nàng không tốt.
Mà ở vị trí đó, Thi Gia Phong vẫn uống rượu, cảm giác giống như phát hiện ra thứ gì, nhưng lại không bắt được, anh rất không thích loại cảm giác này, anh có dự cảm, nó giống như cảm xúc anh đối với Lương Tiểu Tuyền, nhưng anh không muốn thể nghiệm lần nữa, anh đã nói với chính mình, anh sẽ không làm lại loại chuyện ngu xuẩn đó.
Mặc dù lễ Mừng thọ của bà Thi không có nhiều khách mời, nhưng đều là bạn bè trên 60, 70 tuổi, tất cả đều tụ tập trong khách sạn tham gia lễ mừng thọ.
Mặc dù thân phận của Tang Văn Nhi ở nhà họ Thi có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn bị bà Thi mang đến, dĩ nhiên còn có Tang Tuấn, Tang Văn Nhi bị Lương Tiểu Tuyển bắt phải ăn mặc một phen, một bộ váy màu trắng, nhìn cô không ai nghĩ cô đã là mẹ của một đứa bé.
Bây giờ, cô cảm giác cũng giống như mình được tham gia những buổi lễ với ba mẹ mình vào mười mấy năm trước, nhưng cô lại không dám tưởng tượng mình thành công chúa, vì như vậy quá xa vời, huống chi cô còn không phải chủ nhân bữa tiệc.
Tang Tuấn đi với bà Thi một vòng quanh bữa tiệc, Tang Văn Nhi biết bà muốn giới thiệu Tang Tuấn cho tất cả mọi người, dù sao nó cũng là con trai của bà, cô cũng không có lý do để cự tuyệt.
Tang Tuấn chạy nhanh tới, đứng bên cạnh Tang Văn Nhi, vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Thi Gia Phong đã sớm có mặt, cũng sớm thấy Tang Văn Nhi đang ngồi bên cạnh bàn, cô không muốn trở thành người chói mắt nhất, nhưng cô không biết, cô đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn hội trường.
Vừa rồi anh cũng nhìn thấy Tang Tuấn đi một vòng quanh hội trường với mẹ mình, anh biết bà muốn giới thiệu Tang Tuấn là con trai của mình, còn cô thì sao? Mẹ anh có ý kiến gì với Tang Văn Nhi sao? Nhìn cô nói chuyện với Tang Tuấn vẫn luôn vui vẻ, vẫn mang theo nụ cười thật đẹp, thì ra cô chưng diện lại trở nên xinh đẹp như vậy.
Người chủ trì nói màn nhảy mở màn hôm nay sẽ là màn nhày của bà Thi và Thi Gia Phong, một khúc kết thúc, anh chạy về phía Tang Văn Nhi. Mà Lê Tường Dương vẫn luôn nhìn động tĩnh của Thi Gia Phong, Cung Tề Nhân cũng đáng tới gần Tang Văn Nhi.
Tang Văn Nhi vốn còn đang nói chuyện vui vẻ với Tang Tuấn, sau khi phát hiện Thi Gia Phong đi tới, lập tức thu lại nụ cười,mấy ngày này cô cố ý xa lánh anh, chẳng lẽ anh không biết? Tại sao lại đến đây?
Bà người đàn ông đi tới trước mặt cô.
“Văn Nhi, tại sao cô lại ngồi ở đây? Không đi chơi sao?" Lê Tường Dương nhìn cô, nở nụ cười như ánh mặt trời.
Thi Gia Phong cũng bày ra tư thế mời. “Đừng buồn bã như vậy, có thể nể mặt nhảy cùng tôi một bài không?"
Cùng lúc này, Lê Tường Dong cũng bày ra động tác. “Nhảy cùng tôi đi! Gia Phong cũng mệt rồi."
Thi Gia Phong nhìn về phía Lê Tường Dương, không hiểu anh đang làm cái gì?
Tang Văn Nhi nhìn hai bàn tay, chuyện gì xảy ra vào tối nay vậy? Hai người đều muốn mời cô khiêu vũ sao? Nhưng cô không muốn nhảy.
“Mấy người…" hiện tại cô không biết phải lựa chọn như thế nào, quá khó khăn, chọn ai cũng không được.
Tang Tuấn đứng ra hỏi Tang Văn Nhi. “Mẹ, đây là ý gì?"
Tang Tuấn cảm thấy chơi thật vui. “Vậy con cũng muốn mời mẹ khiêu vũ với con!" Cậu vội vã học theo bày ra tư thế.
Cô thật sự nên cảm ơn Tang Tuấn, đứa bé ham học hỏi này, cậu có thể lập tức giải quyết vấn đề khó khăn của cô. “Được rồi! mẹ khiêu vũ với con!" Tang Văn Nhi đưa tay vào trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tang Tuấn, lôi cậu đi ra ngoài.
Thi Gia Phong trợn mắt nhìn Lê Tường Dương một cái. “Cậu tới đây làm gì?" Làm hại anh bỏ lỡ cơ hôi được khiêu vũ với Tang Văn Nhi.
Lê Tường Dương nhìn anh, thẳng thắn nói. “Không phải cậu không thích cô ấy sao? Tại sao lại muốn mời cô ấy khiêu vũ? Mình cảm thấy mình giống như đã thích Văn Nhi rồi, cho nên mình muốn tạo cơ hội! Cậu không nên thò một chân vào mới đúng."
Cái gì? Lê Tường Dương thích Tang Văn Nhi? Thi Gia Phong kinh ngạc, nhưng anh không muốn giao Tang Văn Nhi cho lê Tường Dương chút nào, nhìn một lớn một nhỏ trong sàn nhảy, anh cảm giác hai người đều là người của anh.
“Cậu cảm thấy điều đó đơn giản sao?" Sau khi Thi Gia Phong bỏ xuống những lời này, chạy về phía Tang Văn Nhi.
Lê Tường Dương lập tức nhìn về phía Cung Tề Nhân, cho anh chàng một ánh mắt thắng lợi, hai người nhìn nhau cười.
Tang Văn Nhi và Tang Tuấn vui vẻ nhảy vòng quanh, mặc dù Tang Văn Nhi biếu khiêu vũ, nhưng Tang Tuấn không biết nhảy, huống hồ vóc người cậu nhỏ nhắn, cũng không thể nhảy với cô được, mà chân của cô còn như bị hành hạ, càng thêm không thoải mái.
Thi Gia Phong đến bên cạnh hai người, nói với Tang Tuấn. “Tiểu Tuấn, con có thể cho chú Gia Phong và mẹ con khiêu vũ với nhau một khúc không?"
Tang Tuấn nhìn Tang Văn Nhi và Thi Gia Phong một chút, mỉm cười gật đầu. “Được!"
Thi Gia Phong nhận tay Tang Văn Nhi từ tay Tang Tuấn, anh nhẹ nhàng để tay ngang hông cô, nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên. “Dù vừa rồi cô vừa cự tuyệt tôi, hiện tại không phải cô cũng đang ở trong long tôi rồi sao?" Thi Gia Phong hả hê nói.
Tang Văn Nhi muốn giữ một khoảng cách với anh, nhưng Thi Gia Phong giống như biết từ trước, lực đạo trên tay tăng lên, khiến cô dán thật chặt lên thân thể mình. “Nhị thiếu gia, hẳn anh còn chưa quên lời phu nhân nói với tôi! Bà ấy nói tôi nên ít đến gần anh!" Tang Văn Nhi cau mày nói.
Thi Gia Phong không bị ảnh hưởng, còn mỉm cười trả lời. “Cô cho rằng tôi sẽ coi là quan trọng sao? Huống hồ, thời gian này, cô cũng tránh tôi quá lâu rồi."
Tang Văn Nhi không thèm nói gì, dù sao kết thúc một khúc này, hai người cũng phải tách ra.
“Văn Nhi, tôi nghe Lê Tường Dương nói cậu ấy thích cô!" Thi Gia Phong muốn nhìn phản ứng của cô, cũng muốn biết cô có cái nhìn gì về Lê Tường Dương.
Tang Văn Nhi ngạc nhiên nhìn về phía Lê Tường Dương, mà người này lại đang cười nói với một mỹ nữ, lúc này cô mới bừng tỉnh, nếu không phải Lê Tường Dương lừa anh, thì chính là Thi Gia Phong muốn lừa gạt cô.
“A." Cô lạnh nhạt trả lời.
Thi Gia Phong nhìn không hiểu nét mặt cô, lúc bắt đầu không phải rất kinh ngạc sao? Tại sao lại đột nhiên trở nên như không có gì cả vậy?
“Cô có nghĩ qua mình nên tìm cho Tang Tuấn một người ba không?" Thi Gia Phong bật thốt lên.
Tang Văn Nhi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mà vấn đề này lại từ trong miệng anh nói ra, khiến cô luôn có một loại cảm giác bị anh ném bỏ.
“Không có, tôi thấy hiện tại rất tốt! Cũng không cần bất kỳ ai đến chăm sóc chúng tôi!" Cô tức giận, muốn rời khỏi, nhưng vừa nhấc chân lại không thể di chuyển, chân cô sưng lên, bước đi rất đau.
Thi Gia Phong vốn đang ôm hông cô, cho nên có thể thuận thế bồng cô lên. “Sao vậy?"
Tang Văn Nhi khó có thể thể hiện một mặt đáng thương của mình. “Giày không vừa, chân sưng lên rồi!"
“Vậy mà cô còn cố gắng gượng được? Cô là đồ ngốc sao?" Thi Gia Phong đau lòng nói.
Lần đầu tiên Tang Văn Nhi phát hiện, đâu là câu đầu tiên của anh khiến cô nội tâm cô ấm áp, mặc dù giọng điệu cũng không tốt, nhưng anh lại thật sự quan tâm cô.
“Tôi còn đi được, không nhảy được không?" Tang văn Nhi nói.
Thi Gia Phong cảm thấy cô đúng là đồ ngốc, rõ ràng đã đau muốn chết, còn nhảy làm gì?
“Đi thôi!" Anh càng ôm chặt hơn, nếu không có nhiều người ở đây như vậy, anh nhất định sẽ bồng cô lên.
Hai người vừa định rời khỏi sàn nhảy, lập tức bị bà Thi ngăn cản. “Gia Phong, con chưa quên mẹ từng nói gì chứ? Buông Văn Nhi ra! Con bé không phải là người con có thể đụng vào."
Thi Gia Phong không ngờ mình lại bị coi như ôn dịch, bị cấm không được chạm vào cô?
Nhìn tay anh vẫn không chịu buông cô ra, bà Thi lại cảnh cáo lần nữa. “Nhanh lên một chút, con không hợp với Văn Nhi."
Bà Thi rất lo lắng cho Tang Văn Nhi mà bà yêu thương nhất sẽ bị Thi Gia Phong chà đạp, bà nhìn ra, trong ánh mắt của Tang Văn Nhi có ái mộ, nhưng bà vẫn không thể đồng ý, con bà bà biết, nhát định nó sẽ không thật lòng, bà không muốn Tang Văn Nhi bị người khác tổn thương, cho dù người đó có là con trai mình cũng không được.
“Mẹ, con cũng không có định làm gì cả, chân Văn Nhi bị thương, con đưa cô ấy về trước được không?" Thi Gia Phong thật sự hết cách rồi, cũng không phải anh sẽ xuống tay với Tang Văn Nhi, sao bà phải khẩn trương như vậy?
Bà Thi nghe nói cũng rất lo lắng. “Sao lại bị thương? Không sao chứ?" Tiếp đó lại nói với Thi Gia Phong. “Sao con có thể chăm sóc tốt cho con bé đây?"
Thi Gia phong vô tội nói. “Vừa rồi không biết là ai không cho con đến gần cô ấy."
Tang Văn Nhi nhìn một già một trẻ cãi nhau, rốt cuộc lúc nào mới có thể kết thúc? Ánh mắt mọi người liên tục nhìn sang, cô cũng không bị xấu hổ trong chính lễ mừng thọ của bà Thi.
“Phu nhân, nhị thiếu gia, con có thể về trước không?" Thật ra cô cũng không muốn cắt ngang bọn họ, nhưng thật sự cô đã đứng quá lâu rồi.
Thi Gia Phong không cãi nhau với mẹ mình nữa, trực tiếp ôm ngang lấy Tang Văn Nhi đi ra ngoài, Tang Văn Nhi cảm thấy vô cùng mất mặt, vốn còn muốn khiêm tốn một chút, nhưng hiện tại tất cả mọi người ở đây đều thấy được.
Vừa về tới nhà, Thi Gia Phong lập tức tìm hòm thuốc và một chậu nước nóng, Tang Văn Nhi vốn có thể tự mình xử lý, nhưng lại bị Thi Gia Phong ngăn lại. “Để tôi làm! Chính cô làm sao làm được?" Thi Gia Phong đặt một chân cô lên ghế salon, chân khác lại đặt lên đùi mình.
Tang Văn Nhi nhìn động tác của anh, dáng vẻ vô cùng thuần thục. “Anh đã học qua việc xử lý vết thương?"
“Không có!" Anh chỉ từng nhìn người ta xử lý vết thương thế nào mà thôi.
“Thật ra thì… anh không cần phải đưa tôi về, tôi có thể tự đi quá giang xe để trở về." Dù gì Thi Gia Phong cũng có thể coi là một trong những người chủ trì bữa tiệc, nói rời đi đã lập tức rời đi như vật thật không tốt.
Thi Gia Phong ngẩng đầu lên nhìn cô. “Tôi còn phải nên cảm ơn cô, nếu không phải vì cô bị thương, tôi còn không thể về sớm như vậy, tôi không thích loại tiệc tùng biến thành lễ xem mắt như vậy?"
Xem mắt? Vừa rồi anh nói xem mắt là sao? Cô không đi theo bọn họ nên không biết. “Đó không phải rất tốt sao? Anh có thể biết rất nhiều cô gái."
Tang Văn Nhi không biết lời mình nói lúc này mang theo chút ghen tức, nhưng Thi Gia Phong lại như đã hiểu. “Cái người này nói gì vậy, không phải cô đang ghen đó chứ?"
Tang Văn Nhi vội vàng ngụy biện. “Mới không phải, ai lại không biết anh là công tử trăng hoa, bây giờ không phải là cơ hội vàng sao, để cho anh gặp được nhiều phụ nữ hơn sao?"
Thi Gia Phong đột nhiên thay đổi vẻ mặt nói. “Nhưng hiện tại tôi lại muốn cô thích tôi hơn!"
“Tôi? Anh đừng mơ tưởng! Tôi sẽ không yêu người nào hết." Tang Văn Nhi trả lời ngay.
“Tại sao?" Thi Gia Phong không hiểu, tại sao cô không có thể không yêu người nào? Nhất định trong lòng cô có một người quan trọng, mới có thể không thương không yêu, người đó là ai vậy? Anh có thể hơn được anh ta không?
Nhưng Tang Văn Nhi cũng không nguyện ý trả lời.
Thi Gia Phong biết cô có nhiều bí mật, nhưng không chịu nói cho bất kỳ người nào, bất kể là mẹ anh, hay là con ruột cô cũng không biết, rốt cuộc bí mật này là gì?
“Cô có rất nhiều tâm sự, nhưng tại sao lại không chịu nói cho bất kỳ ai?"
“Không muốn nói thì chính là không muốn nói, không vì cái gì cả! Anh hỏi nhiều về chuyện đó làm gì?" Cô không nhịn được kéo chân lại, muốn đi giày vào, trở về phòng của mình, nhưng người đàn ông này lại bắt được chân của cô, không để cho cô rời đi, cô lại mặc váy, lôi lôi kéo kéo thế này quả thật rất khó nhìn. “Anh buông tôi ra!"
“Không thả, trừ khi cô cho tối biết tại sao?" Thi Gia Phong muốn biết tại sao.
Tang Văn Nhi không thích người ta đào chuyện riêng tư của mình, vì bí mật này chỉ cần mình cô biết là được rồi.
“Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao anh lại muốn biết?"
Sau khi Thi Gia Phong nghe xong, sửng sốt một chút, tại sao anh lại muốn biết chuyện của cô như vậy? Chẳng lẽ anh giống như lời của đám người Cung Tề Nhân, thích Tang Văn Nhi rồi? Có thể sao?
Nhưng, tối hôm nay, ánh mắt anh đều đặt trên người Tang Văn Nhi, hoàn toàn không chú ý đến những người khác trong buổi lễ, anh lại có thể luôn nhìn Tang Văn Nhi, anh thật sự thích người phụ nữ trước mặt rồi sao? Cô có một đứa trẻ gần mười tuổi, có thể đã từng là vợ của người khác, người phụ nữ như vậy, anh thật sự có thể tiếp nhận sao? Sau khi ngẫm nghĩ, phát hiện anh thật sự có thể tiếp nhận, hơn nữa còn không thèm để ý những thứ đó, anh thật sự cảm thấy kinh ngạc vì suy nghĩ điên cuồng này của mình.
“Anh không nói được! Nếu không nói được, vậy thì cũng không nên hỏi tôi." Tang Văn Nhi tức giận trợn mắt trừng anh.
Thi Gia Phong dùng sức kéo chân cô, để cô càng nhích lại gần mình hơn, đi tới trước mặt mình, giờ phút này chiếc đùi đẹp mịn màng của cô đang ở trên đùi anh, mà váy của cô cũng vì như vậy mà trượt lên trên.
“Anh đang làm gì đó?" Tang Văn Nhi giãy dụa kéo váy xuống, không muốn để lộ da thịt của mình trước mặt anh.
Sau khi Thi Gia Phong kinh ngạc, ngược lại anh mỉm cười nhìn cô. “Văn Nhi, tôi có thể trả lời vấn đề vừa rồi của cô, nhưng cô cũng phải nói cho tôi biết, tại sao cô lại không chịu nói."
“Không cần, tôi tuyệt đối sẽ không nói, anh đừng lãng phí thời gian như vậy! Tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
“Tại sao cô vẫn không chịu nói cho tôi biết? Lý do này rất khó mở miệng sao?" Nếu như trong lòng cô đã sớm có một người, vậy cô cứ việc nói thẳng, tại sao vẫn luôn không chịu nói như vậy?
Tang Văn Nhi vẫn không muốn nói, nhưng cũng biết mình không thể lừa gạt anh lâu, nếu như có một ngày Thi Gia Phong biết được chân tướng, cô thật sự không biết anh sẽ nói về mình như thế nào, cho nên cô tình nguyện cả đời này cũng không nói cho anh biết.
“Anh có thể không hỏi không? Tôi có suy nghĩ của tôi, chẳng lẽ anh không thể bỏ qua cho tôi sao?" Hốc mắt Tang Văn Nhi ẩm ướt.
Thi Gia Phong không ngờ cô sẽ khóc vì chuyện này, giọng nói anh mang theo thương tiếc. “Được, tôi không hỏi nữa, xin lỗi!"Dù anh đã nói lời xin lỗi, nhưng nước mắt cô vẫn chảy ra khỏi hốc mắt, anh dịu dàng lại gần cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô, mặn mặn, lại mang theo chút khổ sở.
Tang Văn Nhi không quen việc anh gần gũi như vậy. “Anh có thể đừng đối xử với tôi như vậy không? Nó khiến tôi cảm thấy…"
“Cảm thấy cái gì? Thi Gia Phong tươi cười, muốn nói cô đừng khổ sở như vậy.
“Khiến tôi cảm thấy anh như đang quan tâm người phụ nữ anh yêu!" Cô biết mình không có cơ hội đó, có điều hành động của anh vẫn khiến cô động lòng.
Thi Gia Phong khẽ mỉm cười. “Vậy cô muốn cho tôi quan tâm sao?"
Tang Văn Nhi dĩ nhiên muốn, nhưng cô càng sợ, không thể làm gì hơn là nói dối. “Không muốn!"
Câu trả lời của cô khiến sắc mặt Thi gia Phong trầm xuống. “Tại sao?"
“Vì tôi không phải người phụ nữ dễ dàng bị những thứ đó lừa!"
Thi Gia Phong có chút thất bại, tại sao cô không cảm giác được mình thể hiện sự dịu dàng trên người cô chứ?
“Tang Văn Nhi, cô có thể thể hiện dáng vẻ nhẹ nhàng trước mặt tôi không?"
Cô không hiểu lời của anh. “Tôi thể hiện dáng vẻ nhẹ nhàng gì trước mặt anh? Anh cũng phải là gì của tôi? Nếu anh là con tôi, tôi có thể đói xử rất tốt với anh!"
Thi Gia Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy nước mắt của cô, nói. “Cô muốn tôi phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ cô vẫn không hiểu chút nào sao?"
Anh cho rằng từ trước tới na anh luôn đối xử với cô dịu dàng như thế, cô sẽ hiểu, không ngờ cô lại càng không hiểu, sao anh lại cảm giác cô chưa từng yêu người nào vậy?
“Có ý gì?" Tang Văn Nhi đích xác là không hiểu.
“Rốt cuộc cô đã yêu người nào chưa? Tại sao lại không hiểu vậy?" Thi Gia Phong rối rắm.
Ánh mắt Tang Văn Nhi lóe lên mốt cái, thật sự cô chưa từng yêu, người đàn ông đầu tiên cô yêu, cũng yêu một người phụ nữ khác, muốn cô phải làm thế nào đây!
“Liên quan gì tới anh!" Tang Văn Nhi lại bắt đầu mạnh miệng.
Thi Gia Phong dĩ nhiên sẽ không cho rằng một người đã có con như Tang Văn Nhi lại chưa từng yêu.
“Ngu ngốc, tôi muốn hôn cô!" Anh còn chưa dứt lời, môi đã đặt lên môi cô.
Tang Văn Nhi trừng to mắt nhìn anh, tại sao anh lại hôn cô? Lần này lại rất dịu dàng, dịu dàng giống như những gì cô thấy trong phim truyền hình vậy, những thứ đó giống như một cặp tình nhân, những những điều này có khả năng sao?
Thi Gia Phong nhẹ mút lấy môi dưới của Tang Văn Nhi, mặc dù cánh môi cô rất mềm, nhưng anh lại trực tiếp tấn công vào trong khoang miệng cô, lè lưỡi tấn công hàm răng đang đóng chặt của cô, đây là lần đầu tiên anh hôn cô sâu như vậy, lần trước nếu không bị mẹ mình cắt đứt, không làm được nụ hôn tuyệt hảo như vậy, nhưng không sao, bây giờ bù lại đủ.
“Đợi… đợi…" Tang Văn Nhi thừa dịp có khe hở muốn tạm ngừng, nhưng người đàn ông trên người cô cũng không dừng lại ngay lập tức, ngược lại còn ôm cô ngồi lên đùi anh.
“Em còn muốn làm gì nữa?" Thi Gia Phong nhìn gương mặt ửng đỏ của Tang Văn Nhi.
Tang Văn Nhi có chút không rõ ràng lắm. “Tại sao anh lại muốn hôn tôi?"
Thi Gia Phong cười khẽ. “Anh phát hiện trong tình yêu, em lại là ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ em không phát hiện anh đối xử đặc biệt hơn với em sao?"
Tang Văn Nhi suy nghĩ một chút, lại như không nghĩ ra được chỗ nào đặc biệt. “Không có."
Thi Gia Phong nhéo hông cô một cái. “Thật ngốc, anh thích em rồi!"
“Cái gì?" Tang Văn Nhi kinh ngạc nhìn anh.
“Sao bộ dạng em lại như không thể tin như vậy? Chẳng lẽ anh không thể thích em sao?"
Vẻ mặt Tang Văn Nhi nghi hoặc, không phải được hay không, là vì cô không dám tin? Tại sao anh lại đột nhiên thích cô?
“Tại sao anh lại…" Cô lại quá tò mò rồi.
Thi Gia Phong cũng không biết nguyên nhân, cho nên trực tiếp nói. “Không nên hỏi anh nguyên nhân, anh cũng không biết, dù anh sao thích em, cho nên từ hôm nay chúng ta bắt đầu hẹn hò."
Tang Văn Nhi vẫn chưa tỉnh táo lại, anh nói muốn hẹn hò với cô? Không phải anh nói mình không kết hôn sao, không muốn có con sao? Thậm hí cô còn có một đứa con hơn chín tuổi. “Tại sao anh lại thích tôi? Tôi đã có một đứa bé chín tuổi."
“Vậy thì sao? Dù sao mẹ cũng thích Tiểu Tuấn như vậy, thế này không phải tốt sao?" Thi Gia Phong dùng lỗ mui cộ xát cô một chút.
Nhưng Tang Văn Nhi nhớ rõ anh từng nói. “Anh đã nói không kết hôn, không muốn có con."
Thi Gia Phong dĩ nhiên nhớ những lời mình đã nói. “Tôi không nói chúng ta sẽ kết hôn, sinh con, chỉ hẹn hò trước xem một chút."
Những lời này khiến Tang Văn Nhi có cảm giác rơi xuống đáy cốc.
“Em biết muốn anh lập tức thay đổi là không thể nào, chẳng qua anh sẽ cố gắng thay đổi, nên chúng ta hẹn hò trước được không?"
Hẹn hò trước xem một chút? Anh có ý gì? Anh không nói rõ ràng sẽ khiến cô suy nghĩ rất nhiều, có phải vì Lương Tiểu Tuyền không[r cùng một chỗ với anh, cho nên anh mới tìm cô làm vật thế thân? Vậy thì cô tình nguyện không cần đoạn tình yêu không tốt đẹp này.
“Không! Tôi không muốn trở thành vật hi sinh hay thay thế!" Tang Văn Nhi ám chỉ, không biết Thi Gia Phong có nghe hiểu hay không, nhưng cô không muốn trở thành người như vậy.
Thi Gia Phong cau mày, anh không coi cô là vật hi sinh, hau có ý nghĩ để cô thay thế cho bất kỳ ai, cô chính là cô, bây giờ cô là người phụ nữ anh thích, cho nên anh vừa nói lời như vậy, là vì anh không biết cảm giác mới mẻ này sẽ duy trì bao lâu, nhưng anh vẫn không khống chế được muốn hẹn hò với cô, cho nên anh mới đưa ra yêu cầu này.
“Sẽ không trở thành người như vậy, hiện tại người anh thích, muốn được ở cạnh là em! Anh không muốn bỏ qua cơ hội lần này, em không biết, anh thích một người phụ nữ có bao nhiêu khó khăn!" Trước kia,trái tim anh bị một người phụ nữ chiếm cứ, hiện tại không dễ dàng để tìm được một vị trí dành cho cô, nhưng cô lại còn cự tuyệt anh?
Tang Văn Nhi suy nghĩ một chút, quả thật, trong lòng Thi Gia Phong đã có Lương Tiểu Tuyền rồi, muốn có một vị trí ở trong lòng anh, là một việc rất khó, nhưng trong lòng anh thật sự có cô sao?
“Là vì tôi khá thú vị, hay là vì phu nhân ngăn cản anh không được đến gần tôi, nên anh mới cố ý làm vậy?" Cô không thể hiểu rõ ràng, mặc dù cô có thể tìm ra rất nhiều lý do, nhưng đều không cho rằng anh thật lòng.
“Ngu ngốc, anh mới nói em không hiểu gì về tình cảm, em không thể xác định được!"
Tang Văn Nhi thừa nhận mình không hiểu, cho nên cô vẫn do dự.
Thi Gia Phong thở dài, ôm chặt eo thon của cô. “Anh biết hiện tại chỉ là thích mà thôi, còn chưa có yêu em, nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cơ hội lần này, anh muốn thử một chút, rốt cuốc an có yêu em không."
Tang Văn Nhi ngây ngốc nhìn anh, cô có thể cự tuyệt anh sao? Đáp án dĩ nhiên là không! Lời nói của anh, hành động của anh, vẫn luôn rối vào lòng cô.
Thi Gia Phong thấy ánh mắt Tang Văn Nhi trở nên mềm mại, nói rõ trong lòng cô cũng đã mềm nhũn, không khỏi vui mừng chạm khẽ lên môi cô. “Được rồi, Văn Nhi, em nên đồng ý đi! Chúng ta ở cùng một chỗ là tốt vô cùng, không phải sao?"
Không chịu nổi công kích của anh, khuôn mặt Tang Văn Nhi đã sớm đỏ bừng, cô chỉ có thể gật đầu. “Ừm!"
Thi Gia Phong càng vui vẻ hơn, ôm cô vào trong lòng mình, anh cuồng nhiệt hôn môi cô, anh biết mình muốn cô, mỹ nhân trong ngực, làm sao vẫn có thể thờ ơ? Bụng dưới của anh đã rục rịch, nhưng nhìn cô vẫn luôn không đồng ý, mới không dám để cô nhích lại gần mình.
Thi Gia Phong kéo thân thể cô lại gần hơn, để cho cô cảm nhận nhiệt độ dưới bụng mình, cảm thụ lửa nóng của mình đối với cô.
Tang Văn Nhi cau mày, hiện tại hai người chỉ vừa xác định quan hệ mà thôi! Mặc dù thân thể cô đã sớm là của anh, nhưng cũng không nên chọn lúc này, huống chi bây giờ hai người đang ở nhà, bà Thi và Tang Tuấn có thể trở về lúc nào.
“Đừng…" Tang Văn Nhi đẩy anh ra.
“Tại sao?" Chẳng lẽ cô không cảm thấy lửa nóng của anh sao?
“Hiện tại không thích hợp, phu nhân và Tiểu Tuấn có thể trở về, chân của em vẫn còn đau!" Cô tìm các loại lý do.
Thi Gia Phong chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha, anh ôm cô đứng dậy,đưa cô về phòng.
Tác giả :
Diệp Tình