Muội Muội Tình Phụ
Chương 9
Edit: Linh Nhi.
Beta: Vịt
Từ sau khi Tâm Hân trở lại, cô liền mở miệng yêu cầu Tề Lỗi tổ chức đám cưới sớm hơn dự định. Hai tuần trước,cô đã thử qua áo cưới, mọi thứ hầu như đã chuẩn bị khá đầy đủ, nhưng mà cho dù không có lễ phục, không có tân khách, cô cũng tuyệt không để ý! Cô hy vọng có thể mau chóng gả cho Tề Lỗi. Không ngờ thấy cô vội vã, Tề Lỗi lại quyết không đáp ứng.
“Vì sao phải vội vàng như vậy? Dù sao hôn lễ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, tân khách cũng mời rồi, sau một tuần nữa hôn lễ sẽ được tổ chức, thực không có lý gì lại phải cử hành sớm lên cả!"
Anh không rõ nên càng muốn biết trong ba ngày mất tích, cô thực sự đã ở nơi nào? Anh càng ngày càng không hiểu Tâm Hân, anh biết người cô nhớ thương nhất là Điềm Điềm, tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ đem Điềm Điềm bỏ lại ba ngày không hề có tin tức, nhưng cô lại làm vậy!
“Anh không muốn kết hôn sao?"
Tâm Hân hỏi lại anh, phiền lòng, không muốn giải thích lý do. Tuy rằng, cô biết sắp xếp như vậy cũng không có đạo lý cho lắm.
“Anh dĩ nhiên muốn, nhưng là ──" Tề Lỗi hít sâu một hơi. Có mấy lời anh muốn nói, nhưng trong tình huống cấp bách như vậy, anh cũng không muốn nghĩ nhiều.
“Kết hôn không phải là một sự trốn tránh! Tâm Hân, em sẽ không bao giờ là một người mẹ bỏ mặc con mình không thèm quan tâm trong ba ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em vì sao không cho anh biết? Anh cảm thấy ── Anh và em, khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa."
Lời Tề Lỗi nói ra khiến Tâm Hân á khẩu.
“Anh...... Anh vì sao nói kết hôn là trốn tránh?"
Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng hỏi.
“Ngay từ sau khi chúng ta quyết định kết hôn, em đã trở nên rất không bình tĩnh." Anh nói ra sự thật.
Tâm Hân không biết nguyên nhân khiến mình bất an là gì, cũng biết chính mình thực không phải với Tề Lỗi...... nhưng cô không muốn nói với anh. Năm năm trước tình yêu của cô đã hoàn toàn đóng chặt, trừ bỏ người đàn ông nhiều năm trước cô yêu thương kia ra, cô chưa từng thực sự yêu một người nào khác. Cô đối với Tề Lỗi chỉ là tình cảm anh em, chưa từng chạm đến tình yêu nam nữ. Hiện tại cô biết cô không thể cứ ích kỷ như vậy, không thể đem anh trở thành bức tường tránh gió của mình. Huống hồ, dù có thể chắn hết phong ba bão táp cho cô, nhưng nó cũng không thể dẹp yên phong ba bão táp trong lòng cô được...... ngẩng đầu, Tâm Hân ánh mắt kiên định nhìn Tề Lỗi.
“Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi." Thản nhiên nói, thậm chí còn có một loại cảm giác như được giải thoát. Tề Lỗi ngây dại, nháy mắt sắc mặt nghiêm túc.
“Cho anh một lý do."
Anh bình tĩnh hỏi cô, dường như đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả này. Đầu tiên là cô vô duyên vô cớ mất tích ba ngày, nội tâm của anh đã bắt đầu bất an. Những hành vi như vậy thật không giống với Tâm Hân mà anh biết năm năm qua, có vẻ giống cô bé năm năm trước anh nhặt được trên vỉa hè trong đêm mưa hơn......
“Không có lý do gì......" Tâm Hân trả lời.
Bởi vì lý do này sẽ làm tổn thương người khác, cô nói không được, đành phải quên đi.
Tề Lỗi nhìn cô, thật lâu thật lâu sau rốt cục thở dài một hơi.
“Anh đã biết."
Ngữ khí của anh cũng không kích động. Cho dù cô không nói, anh cũng đã sớm hiểu được vì sao. Tình cảm vốn là không ai nợ ai, cái giá mà anh sở dĩ phải trả này hoàn toàn đều là cam tâm tình nguyện, không thể một mực cố chấp bắt đối phương phải đáp trả lại tình cảm của mình, tuy rằng ở nơi sâu kín nhất trong lòng anh kỳ thật hiểu được cô cũng không thương anh ── ít nhất không phải là tình cảm nam nữ......
“Thực xin lỗi......" Cô đột nhiên ngồi xổm xuống dùng hai tay ôm mặt, kích động khóc nức nở── cô rất muốn gả cho Tề Lỗi ── thật sự rất muốn, rất muốn! Bởi vì cho tới nay anh vẫn một mực ở bên cạnh che chở cho cô, không chút do dự để cô mượn bờ vai── nhưng là như vậy đối với anh thật không công bằng, bởi vì thứ anh muốn từ cô không phải chỉ là tình cảm anh em.
“Không cần nói xin lỗi......" Giống như từ trước đến giờ, anh rất tự nhiên đưa tay ra muốn an ủi cô, che chở, bao bọc, bảo vệ cô, nhưng cánh tay đưa ra được một nửa thì dừng lại giữa không trung. Cũng đã đến lúc anh nên thu tay về rồi...... năm năm cố gắng chung quy đánh không lại một bóng dáng vô hình kia ── anh biết Tâm Hân vì người đó mới sinh hạ đứa nhỏ, người đàn ông đó mới là người cô yêu nhất, tuy rằng thời gian qua anh vẫn tự thuyết phục chính mình, Tâm Hân rồi sẽ bị thành ý của anh làm cảm động...... Ngẩng đầu lên, anh không tiếng động thở dài, sau đó bật cười. Nguyên lai tình yêu không phải chỉ dựa vào thời gian là có thể tích lũy được, mà chỉ cần nháy mắt trượt chân ── anh, ngay từ đầu đã thất bại a!
Tâm Hân vụng trộm xin nghỉ học cho Điềm Điềm, vào đêm trước khi hôn lễ bắt đầu, cô thu thập hành lý suốt đêm mang theo Điềm Điềm đáp xe lửa xuống phía nam trở lại Đài Trung. Trở lại ngôi nhà của bố mẹ đã mất của cô từng sống, phòng ở do nhiều năm không ai sửa sang lại đã trở nên cũ kỹ, may mà diện tích căn phòng không lớn, cô dành ra thời gian một ngày để sửa sang, đã có thể cung cấp cho Điềm Điềm một chỗ trú ngụ sạch sẽ. cô không biết rồi sau cô có thể làm gì, nhưng dù là gì cô đều chấp nhận, tuy rằng Tề Lỗi vẫn thực chiếu cố cô, nhưng cô cũng không ỷ lại anh, chỉ có về mặt tinh thần là cô vẫn duy trì dựa vào Tề Lỗi, sinh hoạt hằng ngày của cô cũng sớm đã quen với cuộc sống mồ côi cha mẹ. Mang theo Điềm Điềm rời đi mặc dù là quyết định vội vàng, nhưng cô không thể không đi, bởi vì Đường Lạc cùng năm năm trước đã không giống nhau, anh hiện tại còn khó hiểu hơn lúc đó! Cho dù là ích kỷ, cô vẫn phải né tránh anh như thời đó thôi......
“Mẹ, con muốn về nhà."
Con gái bé bỏng đứng ở bên cạnh ngẩng cái đầu nhỏ nhìn mẹ, thanh âm trẻ thơ non nớt mang theo tia nức nở. Điềm Điềm thật là đứa trẻ hướng nội rồi, nó không có thói quen đến nơi xa lạ, ấn đường đang nhăn tít lại.
“Ngoan, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta."
Cô ngồi xổm xuống bên con, nhẹ giọng dỗ dành nó. Cô cảm thấy thực có lỗi với Điềm Điềm, đứa trẻ này nếu như đi theo ba ba thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp, nhưng cô lại đem nó đến chỗ tồi tàn này. Có điều cô vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, bởi vì cô thật sự không thể không có Điềm Điềm.
“Điềm Điềm không muốn ở nơi này."
Đứa bé lắc đầu, trong hốc mắt chứa đầy nước, hi vọng mẹ nhanh chút mang bé “Về nhà".
“Thực xin lỗi, Điềm Điềm, về sau...... Về sau con phải tập làm quen với nơi này, Điềm Điềm có thể vì mẹ mà ở lại đây không?"
Tâm Hân cầm tay Điềm Điềm, hi vọng đứa nhỏ có thể cảm nhận được tâm tình của cô. Cô bé vẫn còn ầng ậng nước trong mắt, đột nhiên vươn tay nhỏ bé ôm chặt lấy mẹ, nhẫn nhịn cảm giác sợ hãi hoàn cảnh xa lạ và không tình nguyện, đem đến niềm an ủi lớn nhất cho mẹ bé.
“Con yêu mẹ!"
Điềm Điềm nói bằng giọng trẻ con đáng yêu, dụi đầu vào hõm vai mẹ, con ngươi lóe lên một tia tinh nghịch, nhẹ nhàng tiếp tục dụi dụi......
“Mẹ yêu nhất cũng là Điềm Điềm!" Tâm Hân kích động quay lại ôm chặt cô con gái tri kỷ vào lòng. Giờ phút này đáy lòng cô suy nghĩ ── vì Điềm Điềm, hết thảy đều là đáng giá!
Cô tìm được một chân kế toán nho nhỏ trong một công ty tại thành phố lân cận, một phần không đáng kể là tuy công ty có quy mô nhỏ, nhưng có thể nhanh chóng trong thời gian ngắn tìm được công tác, cô đã muốn thực cảm tạ lão thiên gia. Tuy rằng Tâm Hân biết Điềm Điềm cá tính hướng nội, việc thích ứng với hoàn cảnh mới phi thường khó khăn, nhưng Điềm Điềm vẫn phải thích ứng với cuộc sống mới, huống chi cô ban ngày phải đi làm, đành phải đem Điềm Điềm đưa đến nhà trẻ gần đó. Năm giờ chiều sau khi tan tầm, cô đúng giờ đến nhà trẻ đón Điềm Điềm, cô giáo lại nói cho cô biết Điềm Điềm đã sớm tan học.
“Không có khả năng, Điềm Điềm sẽ không đi theo bất cứ người nào không phải tôi."
Cô kiên định nói, tin tưởng Điềm Điềm nhất định còn ở trường học.
“Thật sự, buổi sáng có một vị tiên sinh đến đưa Điềm Điềm đi rồi."
Cô giáo bắt đầu lo sợ.
“Tiên sinh? Các người làm sao có thể tùy tiện để cho người khác mang con tôi đi?!"
Nhìn thấy ánh mắt cô giáo hoảng sợ, cô kích động hét.
“Nhưng người đó nói anh ta là ba ba của Điềm Điềm, còn bày ra giấy chứng nhận chứng minh thân phận của mình, hơn nữa tôi thấy Điềm Điềm thật sự biết anh ấy, còn mở miệng gọi ba ──"
“Cái gì mà giấy chứng nhận?! Không có khả năng, cô nói bậy ──"
Cô vốn muốn nói Điềm Điềm căn bản không có ba! Nhưng lời còn chưa nói ra trong lòng đột nhiên chấn kinh, ngạc nhiên nhớ tới Đường Lạc...... lắc lắc đầu, cô đem cái ý tưởng này trục xuất ra khỏi đầu, bởi vì Điềm Điềm căn bản không có khả năng kêu người xa lạ là ba, càng không có khả năng đi theo anh.
“Thật sự, Đường tiểu thư à, quy củ nơi này của chúng tôi thực nghiêm khắc, tôi không có khả năng đem con của cô giao cho người lạ."
Cô giáo kiên nhẫn giải thích, cũng hy vọng có thể thoát khỏi phiền toái. Nếu đứa nhỏ thật sự mất tích, cô sẽ bị đưa ra tòa! Người nhà này thoạt nhìn rất có vấn đề, nữ nhân này bộ dạng xinh đẹp như vậy, chính là một bộ dạng bất an, có thể là một nữ nhân lén đem con bỏ đi. Nhưng là chồng cô gái này suất, rất đẹp trai, nếu thực đem anh ta đến cho ta, ta cam nguyện a! Thật không biết người phụ nữ này trong lòng đang suy nghĩ gì.
Cô giáo liếc mắt đánh giá Tâm Hân. Tâm Hân đương nhiên nghe thấy người ta giải thích, chỉ là cô ngơ ngác trừng mắt về phía phòng học, thầm nghĩ chỉ có một người mang được con gái cô đi...... ngay cả hành lý cũng không kịp thu thập liền vội vàng đuổi tới Đài Bắc tìm Đường Lạc, nhưng là tìm hết trên lầu, dưới lầu, Tâm Hân vẫn không tìm được con gái âu yếm.
“Vì sao? Năm năm qua anh căn bản không biết sự tồn tại của nó, Điềm Điềm là con gái của tôi, anh không có tư cách mang nó đi, đem nó trả lại cho tôi!"
Cô đứng ở đại sảnh của Đường gia thương tâm kêu gào, nước mắt đong đầy đáy mắt, tùy thời đều có thể rớt xuống.
“Hiện tại em đã không phải là người của Đường gia, Điềm Điềm không thể cho em."
Đường Lạc bình tĩnh đáp, từ khi cô vào cửa tìm người, anh vẫn đứng chờ ở đại sảnh.
“Anh là tên đê tiện! Cố ý ép tôi buông tha thân phận Đường gia vì muốn đoạt con của tôi, đúng không?!"
Cô lên án, ánh mắt vẫn đang không ngừng tìm kiếm bốn phía, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Điềm Điềm.
“Không cần nhìn, tôi đã đưa Điềm Điềm đến Mĩ."
Anh lãnh huyết tuyên bố làm trái tim Tâm Hân đau đớn!
“Dựa vào cái gì? Điềm Điềm là con tôi, không có sự đồng ý của tôi, anh dựa vào cái gì mà đem nó ra khỏi nước?"
Cô tin Điềm Điềm không có khả năng tùy tiện cùng người lạ đi nước ngoài, anh nhất định đem nó giấu ở Đài Loan.
“Tôi không phải người lạ, tôi là ba của nó." Anh trầm thấp nói.
“Nếu không tin, em có thể tìm một lần nữa." Tâm Hân đứng ở giữa đại sảnh trong đầu trống rỗng, đáy lòng loáng thoáng hiểu được sự uy hiếp của anh......
“Tin lời tôi nói rồi?" Thanh âm của anh thủy chung bình tĩnh.
“Coi như tôi cầu xin anh...... trả Điềm Điềm lại cho tôi......" Cô yếu ớt cúi đầu van xin anh.
Nếu mất Điềm Điềm, cô không biết mình sống còn có ý nghĩa gì.
“Làm không được." Anh cự tuyệt.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Cô tuyệt vọng hỏi.
Đường gia tài cao thế lớn, anh có biện pháp đưa Điềm Điềm ra nước ngoài dù chưa được cô đồng ý, còn có biện pháp vĩnh viễn tách biệt hai mẹ con cô.
“Nếu em trở lại Đường gia ──"
“Tôi sẽ không quay về Đường gia!"
“Còn chưa nghe hết lời tôi nói đã cự tuyệt, như vậy là quá nhanh đi?" Anh chậm rãi đến gần cô.
Cô bộ dáng nâng cáo cảnh giới nhưng lại không làm cho anh hờn giận.
“Ý của anh là ── trừ phi em gả cho anh. Chỉ có cách này để trở lại Đường gia, em mới có thể nhìn thấy Điềm Điềm." (Lik: yê yê, cuối cùng anh cũng cầu hôn rồi) (Chú thích: sau khi Lạc ca cầu hôn xong ta bắt đầu thay đổi xưng hô của anh là gọi em xưng anh, còn của Hân tỷ ta vẫn giữ nguyên. ^^)
“Anh điên rồi...... Tôi sẽ không đồng ý làm như vậy!"
Cô trừng mắt nhìn anh, không rõ anh tại sao có thể đề nghị vớ vẩn như vậy, lại càng không hiểu được anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
“Em không có lý do để không đồng ý! Con bé kia thực ỷ lại em, trong thời gian ngắn anh không có cách nào dỗ nó bình tĩnh trở lại, nếu em có thể đến Mĩ, đối với cả hai chúng ta đều là tốt nhất. Nói gì thì nói ──"
Anh bá đạo bắt lấy thân thể mảnh khảnh của cô, thẳng đến khi xác định cô ở trong vòng tay anh, anh mới hài lòng nói tiếp.
“Nói gì thì nói, năm năm trước em liều mạng muốn ở lại bên cạnh anh, tình huống đó không phải em đã quên rồi chứ?"
Trên thực tế, là anh cùng Điềm Điềm “Đồng mưu" muốn lừa cô đến Mĩ. Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết sự thật ── nếu để cho Tâm Hân biết con bé thoạt nhìn yếu ớt, nguyên lai là lấy giả ngu làm màu sắc tự vệ, cô có thể sẽ chịu không nổi đả kích này.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?!"
Anh điên rồi! Cô tuyệt đối sẽ không để cho anh lợi dụng chính mình.
“Không cần lừa mình dối người! Em không thể không thương anh, nếu không sẽ không chủ động giải trừ hôn ước." Anh đắc ý nói.
“Tôi cùng Tề Lỗi giải trừ hôn ước là chuyện riêng của chúng tôi!"
Cô đấy anh ra, khổ sở muốn khóc. Năm năm trôi qua, cô không tin mình còn không thể thoát khỏi anh.
“Nếu là chuyện không liên quan đến anh, tại sao muốn giải trừ hôn ước? Trừ phi ngoài anh ta ra, em còn có người đàn ông thứ ba."
Anh ác liệt nói, ngăn chặn cái eo nhỏ vặn vẹo, thẳng đến khi ngửi được hương thơm trên người cô.
“Anh thật nhàm chán!" Cô né anh, đánh anh, lại làm cho anh thừa cơ ngăn chặn mình.
“Năm năm qua thân thể em thật không có người nào yêu thương qua sao?" Bắt lấy hai tay cô đặt ở trên đỉnh đầu, anh cường thế đem cô đặt ở trên sô pha phòng khách.
“Anh mau buông ra ──" Cô khủng hoảng nhìn quanh bốn phía, bị anh giam hãm dưới thân. Loại tình huống này làm cô nhớ lại quá khứ, ở trên sô pha, cái đêm anh cùng cô......
“Yên tâm, hiện tại nơi này không có người khác." Nhìn thấu lo lắng của cô, hắn thấp giọng cười nhạo.
“Anh tránh ra ──"
Cô liều mạng đẩy anh, hi vọng anh có thể rời khởi thân thể mình, đừng nhục nhã mình......
“Tại sao phải tránh né? Thân thể của em đã có phản ứng." Bàn tay của anh đã dò vào vạt áo, cách một lớp ngoài áo bra, nắm lấy khuôn ngực no đủ. Thân thể nhuyễn ngọc ôn hương làm cho Đường Lạc quyến luyến, mỗi một đường cong này đều rất quen thuộc...... ôm lấy cô, anh khẽ hít sâu một hơi, mùi vị kia vẫn giống như năm năm trước, ngọt ngào mà tươi mát, vẫn mê hoặc tâm trí anh, làm cho anh vì cô mà chết mê chết mệt, không thể buông tay ──
“Vô sỉ!"
Cô vừa tức vừa thẹn, dùng sức đẩy lồng ngực của anh ra, thân thể anh cường tráng lại không bị lay động đến nửa phần.
“Nam nữ hoan ái, thân thể có phản ứng là bình thường thôi mà."
Anh làm như không có việc gì nói, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước luồn vào trong vạt áo xoa nắn vặn vẹo chà đạp khuôn ngực mà anh ngày đêm đói khát. Biết rõ ngoài anh ra, không có người đàn ông nào khác chạm vào cô, nhưng anh vẫn nhịn không được ghen tị với bọn. Họ vì được tới gần cô. Lời của anh lại làm cho trái tim Tâm Hân trở nên giá lạnh. Ý nghĩ của anh không hề thay đổi so với quá khứ,anh muốn chính là tình ái, mà không phải tình yêu, đưa ra kết hôn chỉ là vì Điềm Điềm......
“Buông ──"
Cô dùng hết tất cả khí lực đẩy anh, bởi vì dùng sức mà cô té khỏi ghế sa lông đến nỗi trật chân ──
“A......"
Cô đau đến nỗi không có biện pháp đứng lên. Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ ấy, Đường Lạc liền biến sắc.
“Làm sao vậy?" Anh khẩn trương hỏi, bàn tay to nóng rực cầm thật chặt mắt cá chân của cô.
“Không được đụng vào tôi......"
Cô rên rỉ, kéo người lui đến góc sô pha, chính là không cho anh chạm vào mình. Nhìn thấy cô người lại, anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười.
“Ông trời của anh, em cứ như vậy vì không cho anh chạm vào người em sao?"
Bá đạo tóm chân cô, hoàn toàn không cho phép cô cự tuyệt. Anh tự động mát xa, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp cẩn thận, ánh mắt chuyên chú, dường như sợ sẽ làm cô đau.
“Anh đang ở đây làm cái gì?"
Tâm Hân ngây dại, không thể tin được anh sẽ có mặt ôn nhu như thế.
“Mát xa a!"
Anh nhếch môi, gương mặt anh tuấn tuy rằng thành thục lõi đời, lại ngoài ý muốn lộ ra dáng vẻ cô đã quen biết năm năm trước, giống như đứa trẻ cười gian tà...... Tâm Hân thất thần, cô kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên một loại cảm giác kỳ quái xâm chiếm mọi giác quan thần kinh của cô...... vì sao, cô vẫn đang không thể khống chế chính mình không động tâm vì anh?
“Kỹ thuật của anh cũng được đấy chứ."
Anh thấp giọng hỏi, con ngươi hơi dị sắc chặt chẽ khóa lại khuôn mặt cô đang dần dần ửng đỏ, bàn tay to lặng lẽ đụng đến bắp đùi......
“Đó là đương nhiên, không biết đã mát xa cho bao nhiêu người phụ nữ khác nữa......" Nàng quay mặt đi chỗ khác, trào phúng quở trách anh.
Anh đương nhiên nghe thấy được, miệng càng mở rộng ──
“Em sai rồi, kỹ thuật tuyệt hảo này chỉ dùng trên người bà nội ── lão nhân gia nhiều năm phong thấp chỉ có mát xa mới thoải mái thôi."
Anh cười đáp, không giải thích nhiều. Năm năm, bởi vì anh cố gắng trên nhiều phương diện ── bao gồm đạt nhiều thành tựu to lớn trong sự nghiệp hùng mạnh của Đường gia, hơn nữa lại vô cùng kiên nhẫn ở chung cùng lão nhân gia ── rốt cục mới được lão nhân gia tín nhiệm, kéo gần khoảng cách tổ tôn giữa hai người. Năm năm cố gắng rốt cục mới làm cho tâm lão nhân trở nên mềm mại không còn ngoan cố, nguyện ý lắng nghe, có thể thông cảm tâm tình của người yêu cùng với được yêu, giúp xua đi mâu thuẫn giữa bà nôi và mẹ ngày nào...... Mẹ Đường có thể trở lại Đường gia, có thể nói đó hoàn toàn là công lao của Đường Lạc.
“Chân của tôi không có sao......" Cô lúng ta lúng túng nói nhỏ.
Anh nắm ôn nhu như vậy, làm cho tình huống trở nên thực xấu hổ.
“Nhưng là anh có việc."
Anh tà ác nắm tay cô đặt lên nơi đã trở nên cứng rắn──
“Không biết xấu hổ ──"
Tâm Hân sợ tới mức muốn rút tay về, lại không thoát khỏi cái nắm tay tựa như gông xiềng của anh.
“Muốn chửi thì chửi, không sao cả, nhưng là em không thể ngăn cản anh muốn em!" Anh khàn khàn lên tiếng, tiến thêm một bước kéo xuống khóa quần, khiến đôi tay lạnh lẽo của cô nắm lấy vật nóng bỏng của mình. Thời gian xa cô, anh ngày đêm tưởng nhớ, năm năm khiến cô biến hóa từ một thiếu nữ trúc trắc trở thành một phụ nữ thành thục quyến rũ, tùy thời có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho anh vô cùng bất an, làm cho anh muốn đem cô giấu đi! Hiện tại anh liền khẩn cấp muốn thưởng thức hương vị của cô......
Tâm Hân hít vào một hơi, cuồng dã của anh khiến tim cô quả thực muốn ngừng đập.
“Tôi không muốn ── anh buông tay ──"
Cô nhịn không được thét chói tai, mặt đỏ như quả táo. Nhiều năm không tiếp xúc với người khác giới, cho dù là trước kia cô cũng không có phóng đãng như vậy, trong lúc nhất thời cô quả thực không biết nên làm như thế nào cho đúng.
“Vậy hãy để cho anh sờ em." Anh tà á cười trộm, một bàn tay đã muốn đưa đến váy chạm vào quần lót cô, nhéo viên hoa đã sưng đỏ (Lik: *Đỏ mặt* ta không dịch chỗ này đâu *>.<*, Vịt: Vâng, cô để tôi beta đây này cô ạ).
“A ── đừng."
Bị đùa nghịch phần thân dưới, anh dễ dàng làm cô thẹn thùng, liều mạng muốn giãy dụa thoát ra, trái lại càng đem quần lót kéo thấp hơn, thẳng đến khi lộ ra tâm hoa tối mật.(Lik: Aaaaa. Phi lễ, chớ nhìn… Vịt: đi, ta với mi đi ra ngoài)
“Nơi này là của anh, chỉ có anh mới có thể chạm vào!" Bàn tay to của anh nắm nhẹ, ngón cái đè lại ngay trước nơi mẫn cảm của cô, bá đạo xoa nắn huyệt hoa.
“Dừng tay ──" Anh dừng tay lại, hạ thể truyền đến từng trận đau đớn...... Nàng không tiếc tự làm mình bị thương. Thối lui đến một góc rất xa, ôm lấy hai đầu gối cuộn mình lại tựa như một con thú nhỏ bị thương, cảnh giác nhìn anh chăm chú, không thể nhẫn nhịn chịu đựng anh giống như trước đây đùa bỡn chính mình!
Đường Lạc không hề hành động thiếu suy nghĩ. Cường hãn nhịn xuống dục hỏa trong cơ thể đang hừng hực bùng nổ, mâu quang có vẻ hung ác nham hiểm.
“Đôi khi, tình yêu bắt đầu không đúng thời điểm, chỉ có bất đắc dĩ, không có kết cục." Qua thật lâu, anh đánh vỡ trầm mặc.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!"
Cô bỏ qua một bên, căn bản không muốn biết. Cô nhận định anh là ích kỷ.
Không khí lại lâm vào cục diện bế tắc, nhìn cô quật cường, anh hít sâu một hơi, đôi mắt hung ác nham hiểm lại thâm sâu thêm vài phần ──
“Như vậy, vì Điềm Điềm, em phải đưa ra một quyết định." Anh uy hiếp cô.
Tâm Hân ngửa mặt lên, con ngươi mơ hồ xẹt qua một tia mê mang pha chút căm phẫn..
“Gả cho anh hoặc là mất đi Điềm Điềm, em chọn cách nào."
Trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, anh nín thở ném ra tiền đặt cược ── tại ván đặt cược cuối cùng này, anh tin chỉ cần đem cô con gái cưng ra chắc chắn sẽ chiếm được lợi thế, cuối cùng anh sẽ giành được tình yêu của mình!
Beta: Vịt
Từ sau khi Tâm Hân trở lại, cô liền mở miệng yêu cầu Tề Lỗi tổ chức đám cưới sớm hơn dự định. Hai tuần trước,cô đã thử qua áo cưới, mọi thứ hầu như đã chuẩn bị khá đầy đủ, nhưng mà cho dù không có lễ phục, không có tân khách, cô cũng tuyệt không để ý! Cô hy vọng có thể mau chóng gả cho Tề Lỗi. Không ngờ thấy cô vội vã, Tề Lỗi lại quyết không đáp ứng.
“Vì sao phải vội vàng như vậy? Dù sao hôn lễ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, tân khách cũng mời rồi, sau một tuần nữa hôn lễ sẽ được tổ chức, thực không có lý gì lại phải cử hành sớm lên cả!"
Anh không rõ nên càng muốn biết trong ba ngày mất tích, cô thực sự đã ở nơi nào? Anh càng ngày càng không hiểu Tâm Hân, anh biết người cô nhớ thương nhất là Điềm Điềm, tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ đem Điềm Điềm bỏ lại ba ngày không hề có tin tức, nhưng cô lại làm vậy!
“Anh không muốn kết hôn sao?"
Tâm Hân hỏi lại anh, phiền lòng, không muốn giải thích lý do. Tuy rằng, cô biết sắp xếp như vậy cũng không có đạo lý cho lắm.
“Anh dĩ nhiên muốn, nhưng là ──" Tề Lỗi hít sâu một hơi. Có mấy lời anh muốn nói, nhưng trong tình huống cấp bách như vậy, anh cũng không muốn nghĩ nhiều.
“Kết hôn không phải là một sự trốn tránh! Tâm Hân, em sẽ không bao giờ là một người mẹ bỏ mặc con mình không thèm quan tâm trong ba ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em vì sao không cho anh biết? Anh cảm thấy ── Anh và em, khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa."
Lời Tề Lỗi nói ra khiến Tâm Hân á khẩu.
“Anh...... Anh vì sao nói kết hôn là trốn tránh?"
Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng hỏi.
“Ngay từ sau khi chúng ta quyết định kết hôn, em đã trở nên rất không bình tĩnh." Anh nói ra sự thật.
Tâm Hân không biết nguyên nhân khiến mình bất an là gì, cũng biết chính mình thực không phải với Tề Lỗi...... nhưng cô không muốn nói với anh. Năm năm trước tình yêu của cô đã hoàn toàn đóng chặt, trừ bỏ người đàn ông nhiều năm trước cô yêu thương kia ra, cô chưa từng thực sự yêu một người nào khác. Cô đối với Tề Lỗi chỉ là tình cảm anh em, chưa từng chạm đến tình yêu nam nữ. Hiện tại cô biết cô không thể cứ ích kỷ như vậy, không thể đem anh trở thành bức tường tránh gió của mình. Huống hồ, dù có thể chắn hết phong ba bão táp cho cô, nhưng nó cũng không thể dẹp yên phong ba bão táp trong lòng cô được...... ngẩng đầu, Tâm Hân ánh mắt kiên định nhìn Tề Lỗi.
“Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi." Thản nhiên nói, thậm chí còn có một loại cảm giác như được giải thoát. Tề Lỗi ngây dại, nháy mắt sắc mặt nghiêm túc.
“Cho anh một lý do."
Anh bình tĩnh hỏi cô, dường như đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả này. Đầu tiên là cô vô duyên vô cớ mất tích ba ngày, nội tâm của anh đã bắt đầu bất an. Những hành vi như vậy thật không giống với Tâm Hân mà anh biết năm năm qua, có vẻ giống cô bé năm năm trước anh nhặt được trên vỉa hè trong đêm mưa hơn......
“Không có lý do gì......" Tâm Hân trả lời.
Bởi vì lý do này sẽ làm tổn thương người khác, cô nói không được, đành phải quên đi.
Tề Lỗi nhìn cô, thật lâu thật lâu sau rốt cục thở dài một hơi.
“Anh đã biết."
Ngữ khí của anh cũng không kích động. Cho dù cô không nói, anh cũng đã sớm hiểu được vì sao. Tình cảm vốn là không ai nợ ai, cái giá mà anh sở dĩ phải trả này hoàn toàn đều là cam tâm tình nguyện, không thể một mực cố chấp bắt đối phương phải đáp trả lại tình cảm của mình, tuy rằng ở nơi sâu kín nhất trong lòng anh kỳ thật hiểu được cô cũng không thương anh ── ít nhất không phải là tình cảm nam nữ......
“Thực xin lỗi......" Cô đột nhiên ngồi xổm xuống dùng hai tay ôm mặt, kích động khóc nức nở── cô rất muốn gả cho Tề Lỗi ── thật sự rất muốn, rất muốn! Bởi vì cho tới nay anh vẫn một mực ở bên cạnh che chở cho cô, không chút do dự để cô mượn bờ vai── nhưng là như vậy đối với anh thật không công bằng, bởi vì thứ anh muốn từ cô không phải chỉ là tình cảm anh em.
“Không cần nói xin lỗi......" Giống như từ trước đến giờ, anh rất tự nhiên đưa tay ra muốn an ủi cô, che chở, bao bọc, bảo vệ cô, nhưng cánh tay đưa ra được một nửa thì dừng lại giữa không trung. Cũng đã đến lúc anh nên thu tay về rồi...... năm năm cố gắng chung quy đánh không lại một bóng dáng vô hình kia ── anh biết Tâm Hân vì người đó mới sinh hạ đứa nhỏ, người đàn ông đó mới là người cô yêu nhất, tuy rằng thời gian qua anh vẫn tự thuyết phục chính mình, Tâm Hân rồi sẽ bị thành ý của anh làm cảm động...... Ngẩng đầu lên, anh không tiếng động thở dài, sau đó bật cười. Nguyên lai tình yêu không phải chỉ dựa vào thời gian là có thể tích lũy được, mà chỉ cần nháy mắt trượt chân ── anh, ngay từ đầu đã thất bại a!
Tâm Hân vụng trộm xin nghỉ học cho Điềm Điềm, vào đêm trước khi hôn lễ bắt đầu, cô thu thập hành lý suốt đêm mang theo Điềm Điềm đáp xe lửa xuống phía nam trở lại Đài Trung. Trở lại ngôi nhà của bố mẹ đã mất của cô từng sống, phòng ở do nhiều năm không ai sửa sang lại đã trở nên cũ kỹ, may mà diện tích căn phòng không lớn, cô dành ra thời gian một ngày để sửa sang, đã có thể cung cấp cho Điềm Điềm một chỗ trú ngụ sạch sẽ. cô không biết rồi sau cô có thể làm gì, nhưng dù là gì cô đều chấp nhận, tuy rằng Tề Lỗi vẫn thực chiếu cố cô, nhưng cô cũng không ỷ lại anh, chỉ có về mặt tinh thần là cô vẫn duy trì dựa vào Tề Lỗi, sinh hoạt hằng ngày của cô cũng sớm đã quen với cuộc sống mồ côi cha mẹ. Mang theo Điềm Điềm rời đi mặc dù là quyết định vội vàng, nhưng cô không thể không đi, bởi vì Đường Lạc cùng năm năm trước đã không giống nhau, anh hiện tại còn khó hiểu hơn lúc đó! Cho dù là ích kỷ, cô vẫn phải né tránh anh như thời đó thôi......
“Mẹ, con muốn về nhà."
Con gái bé bỏng đứng ở bên cạnh ngẩng cái đầu nhỏ nhìn mẹ, thanh âm trẻ thơ non nớt mang theo tia nức nở. Điềm Điềm thật là đứa trẻ hướng nội rồi, nó không có thói quen đến nơi xa lạ, ấn đường đang nhăn tít lại.
“Ngoan, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta."
Cô ngồi xổm xuống bên con, nhẹ giọng dỗ dành nó. Cô cảm thấy thực có lỗi với Điềm Điềm, đứa trẻ này nếu như đi theo ba ba thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp, nhưng cô lại đem nó đến chỗ tồi tàn này. Có điều cô vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, bởi vì cô thật sự không thể không có Điềm Điềm.
“Điềm Điềm không muốn ở nơi này."
Đứa bé lắc đầu, trong hốc mắt chứa đầy nước, hi vọng mẹ nhanh chút mang bé “Về nhà".
“Thực xin lỗi, Điềm Điềm, về sau...... Về sau con phải tập làm quen với nơi này, Điềm Điềm có thể vì mẹ mà ở lại đây không?"
Tâm Hân cầm tay Điềm Điềm, hi vọng đứa nhỏ có thể cảm nhận được tâm tình của cô. Cô bé vẫn còn ầng ậng nước trong mắt, đột nhiên vươn tay nhỏ bé ôm chặt lấy mẹ, nhẫn nhịn cảm giác sợ hãi hoàn cảnh xa lạ và không tình nguyện, đem đến niềm an ủi lớn nhất cho mẹ bé.
“Con yêu mẹ!"
Điềm Điềm nói bằng giọng trẻ con đáng yêu, dụi đầu vào hõm vai mẹ, con ngươi lóe lên một tia tinh nghịch, nhẹ nhàng tiếp tục dụi dụi......
“Mẹ yêu nhất cũng là Điềm Điềm!" Tâm Hân kích động quay lại ôm chặt cô con gái tri kỷ vào lòng. Giờ phút này đáy lòng cô suy nghĩ ── vì Điềm Điềm, hết thảy đều là đáng giá!
Cô tìm được một chân kế toán nho nhỏ trong một công ty tại thành phố lân cận, một phần không đáng kể là tuy công ty có quy mô nhỏ, nhưng có thể nhanh chóng trong thời gian ngắn tìm được công tác, cô đã muốn thực cảm tạ lão thiên gia. Tuy rằng Tâm Hân biết Điềm Điềm cá tính hướng nội, việc thích ứng với hoàn cảnh mới phi thường khó khăn, nhưng Điềm Điềm vẫn phải thích ứng với cuộc sống mới, huống chi cô ban ngày phải đi làm, đành phải đem Điềm Điềm đưa đến nhà trẻ gần đó. Năm giờ chiều sau khi tan tầm, cô đúng giờ đến nhà trẻ đón Điềm Điềm, cô giáo lại nói cho cô biết Điềm Điềm đã sớm tan học.
“Không có khả năng, Điềm Điềm sẽ không đi theo bất cứ người nào không phải tôi."
Cô kiên định nói, tin tưởng Điềm Điềm nhất định còn ở trường học.
“Thật sự, buổi sáng có một vị tiên sinh đến đưa Điềm Điềm đi rồi."
Cô giáo bắt đầu lo sợ.
“Tiên sinh? Các người làm sao có thể tùy tiện để cho người khác mang con tôi đi?!"
Nhìn thấy ánh mắt cô giáo hoảng sợ, cô kích động hét.
“Nhưng người đó nói anh ta là ba ba của Điềm Điềm, còn bày ra giấy chứng nhận chứng minh thân phận của mình, hơn nữa tôi thấy Điềm Điềm thật sự biết anh ấy, còn mở miệng gọi ba ──"
“Cái gì mà giấy chứng nhận?! Không có khả năng, cô nói bậy ──"
Cô vốn muốn nói Điềm Điềm căn bản không có ba! Nhưng lời còn chưa nói ra trong lòng đột nhiên chấn kinh, ngạc nhiên nhớ tới Đường Lạc...... lắc lắc đầu, cô đem cái ý tưởng này trục xuất ra khỏi đầu, bởi vì Điềm Điềm căn bản không có khả năng kêu người xa lạ là ba, càng không có khả năng đi theo anh.
“Thật sự, Đường tiểu thư à, quy củ nơi này của chúng tôi thực nghiêm khắc, tôi không có khả năng đem con của cô giao cho người lạ."
Cô giáo kiên nhẫn giải thích, cũng hy vọng có thể thoát khỏi phiền toái. Nếu đứa nhỏ thật sự mất tích, cô sẽ bị đưa ra tòa! Người nhà này thoạt nhìn rất có vấn đề, nữ nhân này bộ dạng xinh đẹp như vậy, chính là một bộ dạng bất an, có thể là một nữ nhân lén đem con bỏ đi. Nhưng là chồng cô gái này suất, rất đẹp trai, nếu thực đem anh ta đến cho ta, ta cam nguyện a! Thật không biết người phụ nữ này trong lòng đang suy nghĩ gì.
Cô giáo liếc mắt đánh giá Tâm Hân. Tâm Hân đương nhiên nghe thấy người ta giải thích, chỉ là cô ngơ ngác trừng mắt về phía phòng học, thầm nghĩ chỉ có một người mang được con gái cô đi...... ngay cả hành lý cũng không kịp thu thập liền vội vàng đuổi tới Đài Bắc tìm Đường Lạc, nhưng là tìm hết trên lầu, dưới lầu, Tâm Hân vẫn không tìm được con gái âu yếm.
“Vì sao? Năm năm qua anh căn bản không biết sự tồn tại của nó, Điềm Điềm là con gái của tôi, anh không có tư cách mang nó đi, đem nó trả lại cho tôi!"
Cô đứng ở đại sảnh của Đường gia thương tâm kêu gào, nước mắt đong đầy đáy mắt, tùy thời đều có thể rớt xuống.
“Hiện tại em đã không phải là người của Đường gia, Điềm Điềm không thể cho em."
Đường Lạc bình tĩnh đáp, từ khi cô vào cửa tìm người, anh vẫn đứng chờ ở đại sảnh.
“Anh là tên đê tiện! Cố ý ép tôi buông tha thân phận Đường gia vì muốn đoạt con của tôi, đúng không?!"
Cô lên án, ánh mắt vẫn đang không ngừng tìm kiếm bốn phía, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Điềm Điềm.
“Không cần nhìn, tôi đã đưa Điềm Điềm đến Mĩ."
Anh lãnh huyết tuyên bố làm trái tim Tâm Hân đau đớn!
“Dựa vào cái gì? Điềm Điềm là con tôi, không có sự đồng ý của tôi, anh dựa vào cái gì mà đem nó ra khỏi nước?"
Cô tin Điềm Điềm không có khả năng tùy tiện cùng người lạ đi nước ngoài, anh nhất định đem nó giấu ở Đài Loan.
“Tôi không phải người lạ, tôi là ba của nó." Anh trầm thấp nói.
“Nếu không tin, em có thể tìm một lần nữa." Tâm Hân đứng ở giữa đại sảnh trong đầu trống rỗng, đáy lòng loáng thoáng hiểu được sự uy hiếp của anh......
“Tin lời tôi nói rồi?" Thanh âm của anh thủy chung bình tĩnh.
“Coi như tôi cầu xin anh...... trả Điềm Điềm lại cho tôi......" Cô yếu ớt cúi đầu van xin anh.
Nếu mất Điềm Điềm, cô không biết mình sống còn có ý nghĩa gì.
“Làm không được." Anh cự tuyệt.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Cô tuyệt vọng hỏi.
Đường gia tài cao thế lớn, anh có biện pháp đưa Điềm Điềm ra nước ngoài dù chưa được cô đồng ý, còn có biện pháp vĩnh viễn tách biệt hai mẹ con cô.
“Nếu em trở lại Đường gia ──"
“Tôi sẽ không quay về Đường gia!"
“Còn chưa nghe hết lời tôi nói đã cự tuyệt, như vậy là quá nhanh đi?" Anh chậm rãi đến gần cô.
Cô bộ dáng nâng cáo cảnh giới nhưng lại không làm cho anh hờn giận.
“Ý của anh là ── trừ phi em gả cho anh. Chỉ có cách này để trở lại Đường gia, em mới có thể nhìn thấy Điềm Điềm." (Lik: yê yê, cuối cùng anh cũng cầu hôn rồi) (Chú thích: sau khi Lạc ca cầu hôn xong ta bắt đầu thay đổi xưng hô của anh là gọi em xưng anh, còn của Hân tỷ ta vẫn giữ nguyên. ^^)
“Anh điên rồi...... Tôi sẽ không đồng ý làm như vậy!"
Cô trừng mắt nhìn anh, không rõ anh tại sao có thể đề nghị vớ vẩn như vậy, lại càng không hiểu được anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
“Em không có lý do để không đồng ý! Con bé kia thực ỷ lại em, trong thời gian ngắn anh không có cách nào dỗ nó bình tĩnh trở lại, nếu em có thể đến Mĩ, đối với cả hai chúng ta đều là tốt nhất. Nói gì thì nói ──"
Anh bá đạo bắt lấy thân thể mảnh khảnh của cô, thẳng đến khi xác định cô ở trong vòng tay anh, anh mới hài lòng nói tiếp.
“Nói gì thì nói, năm năm trước em liều mạng muốn ở lại bên cạnh anh, tình huống đó không phải em đã quên rồi chứ?"
Trên thực tế, là anh cùng Điềm Điềm “Đồng mưu" muốn lừa cô đến Mĩ. Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết sự thật ── nếu để cho Tâm Hân biết con bé thoạt nhìn yếu ớt, nguyên lai là lấy giả ngu làm màu sắc tự vệ, cô có thể sẽ chịu không nổi đả kích này.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?!"
Anh điên rồi! Cô tuyệt đối sẽ không để cho anh lợi dụng chính mình.
“Không cần lừa mình dối người! Em không thể không thương anh, nếu không sẽ không chủ động giải trừ hôn ước." Anh đắc ý nói.
“Tôi cùng Tề Lỗi giải trừ hôn ước là chuyện riêng của chúng tôi!"
Cô đấy anh ra, khổ sở muốn khóc. Năm năm trôi qua, cô không tin mình còn không thể thoát khỏi anh.
“Nếu là chuyện không liên quan đến anh, tại sao muốn giải trừ hôn ước? Trừ phi ngoài anh ta ra, em còn có người đàn ông thứ ba."
Anh ác liệt nói, ngăn chặn cái eo nhỏ vặn vẹo, thẳng đến khi ngửi được hương thơm trên người cô.
“Anh thật nhàm chán!" Cô né anh, đánh anh, lại làm cho anh thừa cơ ngăn chặn mình.
“Năm năm qua thân thể em thật không có người nào yêu thương qua sao?" Bắt lấy hai tay cô đặt ở trên đỉnh đầu, anh cường thế đem cô đặt ở trên sô pha phòng khách.
“Anh mau buông ra ──" Cô khủng hoảng nhìn quanh bốn phía, bị anh giam hãm dưới thân. Loại tình huống này làm cô nhớ lại quá khứ, ở trên sô pha, cái đêm anh cùng cô......
“Yên tâm, hiện tại nơi này không có người khác." Nhìn thấu lo lắng của cô, hắn thấp giọng cười nhạo.
“Anh tránh ra ──"
Cô liều mạng đẩy anh, hi vọng anh có thể rời khởi thân thể mình, đừng nhục nhã mình......
“Tại sao phải tránh né? Thân thể của em đã có phản ứng." Bàn tay của anh đã dò vào vạt áo, cách một lớp ngoài áo bra, nắm lấy khuôn ngực no đủ. Thân thể nhuyễn ngọc ôn hương làm cho Đường Lạc quyến luyến, mỗi một đường cong này đều rất quen thuộc...... ôm lấy cô, anh khẽ hít sâu một hơi, mùi vị kia vẫn giống như năm năm trước, ngọt ngào mà tươi mát, vẫn mê hoặc tâm trí anh, làm cho anh vì cô mà chết mê chết mệt, không thể buông tay ──
“Vô sỉ!"
Cô vừa tức vừa thẹn, dùng sức đẩy lồng ngực của anh ra, thân thể anh cường tráng lại không bị lay động đến nửa phần.
“Nam nữ hoan ái, thân thể có phản ứng là bình thường thôi mà."
Anh làm như không có việc gì nói, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước luồn vào trong vạt áo xoa nắn vặn vẹo chà đạp khuôn ngực mà anh ngày đêm đói khát. Biết rõ ngoài anh ra, không có người đàn ông nào khác chạm vào cô, nhưng anh vẫn nhịn không được ghen tị với bọn. Họ vì được tới gần cô. Lời của anh lại làm cho trái tim Tâm Hân trở nên giá lạnh. Ý nghĩ của anh không hề thay đổi so với quá khứ,anh muốn chính là tình ái, mà không phải tình yêu, đưa ra kết hôn chỉ là vì Điềm Điềm......
“Buông ──"
Cô dùng hết tất cả khí lực đẩy anh, bởi vì dùng sức mà cô té khỏi ghế sa lông đến nỗi trật chân ──
“A......"
Cô đau đến nỗi không có biện pháp đứng lên. Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ ấy, Đường Lạc liền biến sắc.
“Làm sao vậy?" Anh khẩn trương hỏi, bàn tay to nóng rực cầm thật chặt mắt cá chân của cô.
“Không được đụng vào tôi......"
Cô rên rỉ, kéo người lui đến góc sô pha, chính là không cho anh chạm vào mình. Nhìn thấy cô người lại, anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười.
“Ông trời của anh, em cứ như vậy vì không cho anh chạm vào người em sao?"
Bá đạo tóm chân cô, hoàn toàn không cho phép cô cự tuyệt. Anh tự động mát xa, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp cẩn thận, ánh mắt chuyên chú, dường như sợ sẽ làm cô đau.
“Anh đang ở đây làm cái gì?"
Tâm Hân ngây dại, không thể tin được anh sẽ có mặt ôn nhu như thế.
“Mát xa a!"
Anh nhếch môi, gương mặt anh tuấn tuy rằng thành thục lõi đời, lại ngoài ý muốn lộ ra dáng vẻ cô đã quen biết năm năm trước, giống như đứa trẻ cười gian tà...... Tâm Hân thất thần, cô kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên một loại cảm giác kỳ quái xâm chiếm mọi giác quan thần kinh của cô...... vì sao, cô vẫn đang không thể khống chế chính mình không động tâm vì anh?
“Kỹ thuật của anh cũng được đấy chứ."
Anh thấp giọng hỏi, con ngươi hơi dị sắc chặt chẽ khóa lại khuôn mặt cô đang dần dần ửng đỏ, bàn tay to lặng lẽ đụng đến bắp đùi......
“Đó là đương nhiên, không biết đã mát xa cho bao nhiêu người phụ nữ khác nữa......" Nàng quay mặt đi chỗ khác, trào phúng quở trách anh.
Anh đương nhiên nghe thấy được, miệng càng mở rộng ──
“Em sai rồi, kỹ thuật tuyệt hảo này chỉ dùng trên người bà nội ── lão nhân gia nhiều năm phong thấp chỉ có mát xa mới thoải mái thôi."
Anh cười đáp, không giải thích nhiều. Năm năm, bởi vì anh cố gắng trên nhiều phương diện ── bao gồm đạt nhiều thành tựu to lớn trong sự nghiệp hùng mạnh của Đường gia, hơn nữa lại vô cùng kiên nhẫn ở chung cùng lão nhân gia ── rốt cục mới được lão nhân gia tín nhiệm, kéo gần khoảng cách tổ tôn giữa hai người. Năm năm cố gắng rốt cục mới làm cho tâm lão nhân trở nên mềm mại không còn ngoan cố, nguyện ý lắng nghe, có thể thông cảm tâm tình của người yêu cùng với được yêu, giúp xua đi mâu thuẫn giữa bà nôi và mẹ ngày nào...... Mẹ Đường có thể trở lại Đường gia, có thể nói đó hoàn toàn là công lao của Đường Lạc.
“Chân của tôi không có sao......" Cô lúng ta lúng túng nói nhỏ.
Anh nắm ôn nhu như vậy, làm cho tình huống trở nên thực xấu hổ.
“Nhưng là anh có việc."
Anh tà ác nắm tay cô đặt lên nơi đã trở nên cứng rắn──
“Không biết xấu hổ ──"
Tâm Hân sợ tới mức muốn rút tay về, lại không thoát khỏi cái nắm tay tựa như gông xiềng của anh.
“Muốn chửi thì chửi, không sao cả, nhưng là em không thể ngăn cản anh muốn em!" Anh khàn khàn lên tiếng, tiến thêm một bước kéo xuống khóa quần, khiến đôi tay lạnh lẽo của cô nắm lấy vật nóng bỏng của mình. Thời gian xa cô, anh ngày đêm tưởng nhớ, năm năm khiến cô biến hóa từ một thiếu nữ trúc trắc trở thành một phụ nữ thành thục quyến rũ, tùy thời có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho anh vô cùng bất an, làm cho anh muốn đem cô giấu đi! Hiện tại anh liền khẩn cấp muốn thưởng thức hương vị của cô......
Tâm Hân hít vào một hơi, cuồng dã của anh khiến tim cô quả thực muốn ngừng đập.
“Tôi không muốn ── anh buông tay ──"
Cô nhịn không được thét chói tai, mặt đỏ như quả táo. Nhiều năm không tiếp xúc với người khác giới, cho dù là trước kia cô cũng không có phóng đãng như vậy, trong lúc nhất thời cô quả thực không biết nên làm như thế nào cho đúng.
“Vậy hãy để cho anh sờ em." Anh tà á cười trộm, một bàn tay đã muốn đưa đến váy chạm vào quần lót cô, nhéo viên hoa đã sưng đỏ (Lik: *Đỏ mặt* ta không dịch chỗ này đâu *>.<*, Vịt: Vâng, cô để tôi beta đây này cô ạ).
“A ── đừng."
Bị đùa nghịch phần thân dưới, anh dễ dàng làm cô thẹn thùng, liều mạng muốn giãy dụa thoát ra, trái lại càng đem quần lót kéo thấp hơn, thẳng đến khi lộ ra tâm hoa tối mật.(Lik: Aaaaa. Phi lễ, chớ nhìn… Vịt: đi, ta với mi đi ra ngoài)
“Nơi này là của anh, chỉ có anh mới có thể chạm vào!" Bàn tay to của anh nắm nhẹ, ngón cái đè lại ngay trước nơi mẫn cảm của cô, bá đạo xoa nắn huyệt hoa.
“Dừng tay ──" Anh dừng tay lại, hạ thể truyền đến từng trận đau đớn...... Nàng không tiếc tự làm mình bị thương. Thối lui đến một góc rất xa, ôm lấy hai đầu gối cuộn mình lại tựa như một con thú nhỏ bị thương, cảnh giác nhìn anh chăm chú, không thể nhẫn nhịn chịu đựng anh giống như trước đây đùa bỡn chính mình!
Đường Lạc không hề hành động thiếu suy nghĩ. Cường hãn nhịn xuống dục hỏa trong cơ thể đang hừng hực bùng nổ, mâu quang có vẻ hung ác nham hiểm.
“Đôi khi, tình yêu bắt đầu không đúng thời điểm, chỉ có bất đắc dĩ, không có kết cục." Qua thật lâu, anh đánh vỡ trầm mặc.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!"
Cô bỏ qua một bên, căn bản không muốn biết. Cô nhận định anh là ích kỷ.
Không khí lại lâm vào cục diện bế tắc, nhìn cô quật cường, anh hít sâu một hơi, đôi mắt hung ác nham hiểm lại thâm sâu thêm vài phần ──
“Như vậy, vì Điềm Điềm, em phải đưa ra một quyết định." Anh uy hiếp cô.
Tâm Hân ngửa mặt lên, con ngươi mơ hồ xẹt qua một tia mê mang pha chút căm phẫn..
“Gả cho anh hoặc là mất đi Điềm Điềm, em chọn cách nào."
Trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, anh nín thở ném ra tiền đặt cược ── tại ván đặt cược cuối cùng này, anh tin chỉ cần đem cô con gái cưng ra chắc chắn sẽ chiếm được lợi thế, cuối cùng anh sẽ giành được tình yêu của mình!
Tác giả :
Đường Quyên