Muội Muội Tình Phụ
Chương 3
Đường Lạc là thừa dịp khi Tâm Hân tới trường đi học liền mang hành lý đi. Tâm Hân vĩnh viễn nhớ rõ, tối hôm đó trở về nhà, hết thảy đều không có thay đổi, nhưng là xe của Đường Lạc không còn ── ba chiếc xe đậu trong ga-ra dưới lầu, bao gồm Porsche, Ferari cùng một chiếc Jauar XK8── tất cả đều là xe của anh. Cô biết anh nhân lúc cô không ở nhà mà lén đi, cô ngơ ngác giật mình ở phía trước gara ba giây, sau đó vọt lên lầu tới phòng Đường Lạc. Tất cả đồ dùng cá nhân cùng quần áo, Đường Lạc đều đem đi.
“Tâm Hân, ta đang cùng mi nói chuyện, mi rốt cuộc có nghe không đó?" Điền Hinh khuôn mặt vui vẻ quơ quơ tay trước mắt cô ba lần, cô lại một chút phản ứng cũng không có.
“Ta…ta đang nghe a." lấy lại tinh thần, Tâm Hân miễn cưỡng tươi cười.
“Ta đây vừa mới nói cái gì?" Điền Hinh nhíu mày, từ trên bàn cầm lấy một miếng khoai tây, đặt ở khóe miệng chậm rãi ăn.
“Mi...... Mi nói mi ngày hôm qua mua được một bộ quần mỏng màu đỏ rất được ──"
“Làm ơn, đó là chủ đề 10 phút trước rồi, không cần lấy ra cho có lệ có được không!" Điền Hinh thở dài một hơi."Xem mi không yên lòng, có phải hay không sinh bệnh rồi?"
Tâm Hân lắc đầu, rũ mí mắt xuống.
“Ta mới vừa nói gì…, mi thật sự ngay cả một câu cũng không nghe lọt sao?"
“Thực xin lỗi......"
“Quên đi!" Điền Hinh bĩu môi, đột nhiên lại mặt mày hớn hở, “Ta vừa rồi đang nói cho mi nghe chuyện Đoàn đại thiếu gia kia!"
“Cái gì Đoàn đại thiếu gia?"
“Chính là người lái xe theo chúng ta a, anh ta là ông chủ ở Đức Châu thánh Antony, là một trùm bất động sản đang sở hữu một khu đất có mỏ vàng a!" Tâm Hân trợn to con ngươi, hoàn toàn không biết Điền Hinh đang nói ai. “Mi quên? Lần trước ta lái xe thiếu chút nữa đụng vào người ta 6800cc. Rolls Royce, anh ta chẳng những không trách ta, còn bảo lái xe đưa cho ta tấm danh thiếp của anh ta nữa a!"
“Là anh ấy?" Tâm Hân rốt cục nhớ ra.
“Mi còn nhớ rõ nha?"
“Ai quên được? Đấy là Rolls Royce nha!" Điền Hinh khoa trương đem thanh âm đề cao lên tám tầng mây. “Người ta nhờ thư ký gọi điện thoại, nói muốn mời chúng ta ăn cơm."
“Mời chúng ta ăn cơm? Vì sao?" Tâm Hân không hiểu.
“Ai biết!" Điền Hinh nhún nhún vai.
“Dù sao có đồ ăn ngon, ta liền đi." Cá tính của cô vốn cẩu thả, chỉ cần đối phương mời khách, cô ăn cái gì cũng không soi mói.
“Ta không đi......"
“Wey wey Wey, đừng không nể mặt như vậy được không?" Điền Hinh kháng nghị.
“Ta cũng không phải không cho mi mặt mũi."
“Không phải nói như vậy, mi không đi ta cũng không thể đi, vậy không thể ăn cơm chùa nha!"
“Vì một bữa cơm mà miễn cưỡng chính mình, một chút ý nghĩa đều không có."
Điền Hinh mắt trợn trắng. “Ha, nói đến ý nghĩa ── vậy mi ngốc như vậy có cái ý nghĩa gì?! Đau khổ thầm mến người ta, kết quả anh ta khi biết mi là xử nữ liền rút lui, căn bản là không đem tình cảm của mi coi ra gì! Có tiền thì thế nào? Chỉ là muốn chơi một chút, đàn ông có tiền thực rất hiếm có ──"
“Binh" một tiếng, Tâm Hân bởi vì đứng lên quá đột ngột, làm cho ghế dựa bị ngã nằm trên mặt đất. “Tâm Hân, mi đi đâu a ──" Điền Hinh biết mình lỡ mồm, mãnh liệt xoa trán, mắng chính mình thật vô dụng, Tâm Hân đã đi ra đến cửa tiệm Fastfood, cô chạy nhanh đuổi theo. “Ta biết ta nói sai nói rồi, mi đừng tức giận được không?" Điền Hinh đuổi theo ra khỏi tiệm Fastfood. Tâm Hân đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch. Biết rõ Điền Hinh nói rất đúng, là nói thật, nhưng là cô không muốn thừa nhận......
“Phải đi giải sầu chứ, chẳng lẽ một mình mi ở nhà không cô đơn sao?" Điền Hinh hỏi khiến trong nội tâm cô đau nhói. Tâm Hân im lặng đã lâu, Điền Hinh dùng sự kiên nhẫn nhất của mình mở miệng nói chuyện......
“Được, ta cùng mi đi......"
“Như vậy mới đúng a!" Điền Hinh cười vui vẻ. Vừa rồi suy nghĩ, cô đã hạ quyết tâm muốn cho bạn tốt một lần nữa trở nên vui vẻ! “Anh ta hẹn chúng ta buổi tối ngày kia, gặp mặt ở một câu lac bộ tư nhân cao cấp."
“Câu lạc bộ tư nhân?"
“Yên tâm đi, ta điều tra qua rồi, câu lạc bộ rất sạch sẽ, không có vấn đề, chúng ta tuyệt đối sẽ không bị đem bán đi!" Điền Hinh vỗ ngực cam đoan. Tâm Hân hơi hơi nhíu mày, lập tức chớp mi.
Không sao, cô muốn bỏ cái tính rụt rè, đi cũng tốt nha......
Bữa cơm tối hôm đó, Điền Hinh muốn Tâm Hân mặc một bộ quần áo hở hang, chính cô lại mặc phi thường bảo thủ, từ trên xuống dước chỉ hở mỗi đầu ── “Nếu không phải mẹ ta tùy thời sẽ đến"kiểm tra", thì đánh chết ta cũng sẽ không mua những bộ quần áo “Không cách điệu" như vậy.
Điền Hinh nhăn mặt với Tâm Hân, lái xe đến câu lạc bộ, Điền Hinh đứng ngồi không yên, còn không ngừng oán giận, Tâm Hân không rõ cô tại sao phải mặc kỳ quái như thế, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Điền Hinh ăn mặc đoan trang, xinh đẹp. “Không biết a, mi mặc như vậy rất đẹp." Tâm Hân tự đáy lòng ca ngợi bạn tốt.
“Xinh đẹp cái quỷ! Đàn ông vĩnh viễn sẽ không nhìn ta liếc mắt một cái!" Điền Hinh phát ra thanh âm ảo não như mèo nhỏ.
Tâm Hân không tranh cãi nhiều. Vừa rồi cô rõ ràng thấy rất nhiều người đàn ông nhã nhặn, thành thục, lấy ánh mắt vụng trộm thưởng thức đánh giá Điền Hinh, chính là cô bạn tốt không chú ý mà thôi. Tâm Hân đương nhiên biết nơi mấu chốt, trọng điểm ở chỗ ── Điền Hinh muốn hấp dẫn một loại nam nhân thế nào chú ý. Đến câu lạc bộ thì Điền Hinh xuất ra danh thiếp của đối phương, chờ phục vụ dẫn hai người tiến vào câu lạc bộ, Điền Hinh lại đẩy Tâm Hân đi ở phía trước.
“Mi rốt cuộc làm sao vậy?" Tâm Hân vụng trộm hỏi bạn.
“Ta đang tìm toilet." Điền Hinh cũng hạ giọng trả lời. Tâm Hân thiếu chút nữa té xỉu."Có thể hỏi phục vụ a!"
“Không cần, chính mình tìm thì tốt rồi." Điền Hinh vẫn đang đẩy Tâm Hân đi đầu. kỳ thật cô là muốn tạo cơ hội, để cho đối phương vừa nhìn thấy Tâm Hân, còn có hiệu quả kinh diễm .
Chờ phục vụ dẫn hai người ngồi đúng chỗ, mới phát hiện đối phương đến muộn. “Như thế nào lại vậy, thật không có quan niệm thời gian!" Điền Hinh chán nản ngồi ở trên ghế, chỉ kém không đem chân gác lên, hoàn toàn không có một chút bộ dạng thục nữ.
“Kẻ có tiền đại khái chính là như vậy đi!" Tâm Hân ngăn khóe miệng cười cười.
“Cái tên họ Đường kia cũng như vậy?" Điền Hinh không cho là đúng khơi mào lông mày, không biết là mình lại lỡ lời, thẳng đến khi thấy Tâm Hân quay sang làm vẻ không nghe thấy, cô mới ngượng ngùng sờ sờ cái mũi. Nhưng sau đó cô lập tức phát hiện sắc mặt Tâm Hân đột nhiên trắng bệch. “Làm sao vậy?" Cô đứng lên quan tâm hỏi.
Theo ánh mắt Tâm Hân, cô phát hiện một người đàn ông ngồi ở bên kia. “Tâm Hân?" Điền Hinh đè thấp thanh âm, Tâm Hân lại giống như một pho tượng gỗ, hoàn toàn không có phản ứng. Điền Hinh rốt cuộc biết “Hắn" là ai. Đang định dùng tâm trạng vui vẻ thẩm vấn một chút, Tâm Hân đã tự động đứng lên đi tới bên đó── tên kia siêu cấp đại soái ca đang cùng hai người phụ nữ cũng coi là xinh đẹp, cùng nhau chuyện trò vui vẻ .
Điền Hinh nhanh chóng đuổi theo, để tránh Tâm Hân làm ra cái gì phá hỏng kế hoạch.
Chợt nhìn đến Tâm Hân xuất hiện ở trước mặt mình, Đường Lạc quả thật có một tia kinh ngạc, đánh giá quần áo hở hang trên người cô, ánh mắt của anh trở nên hơi lạnh nhạt.
Hai mỹ nữ tựa hồ cảm thấy không khí không đúng lắm, nguyên bản bọn họ thực suồng sã cười duyên tứ phía, nhất thời tất cả đều không lên tiếng.
“Anh đi đâu, vì sao không nói cho em một tiếng?" Câu nói đầu tiên, Tâm Hân trực tiếp hỏi hắn. Đây là vấn đề cô rất muốn biết rõ. Cô không hiểu, anh có thể vừa cười vừa nói với người khác, tại sao luôn lạnh nhạt với cô?
Hai mỹ nữ cơ hồ dán tại trên người Đường Lạc liếc mắt nhìn cô, âm thầm cười trộm. Điền Hinh đương nhiên nhìn ra bọn họ có hành động tiểu nhân, cô đang muốn mắng chửi người thì Tâm Hân lại mở miệng, đành nuốt xuống lời muốn nói ra── “Anh chừng nào thì sẽ trở về nhà?" Tâm Hân hỏi.
“Không trở về nữa, gian phòng ốc kia tôi cho cô, dù sao qua một tháng nữa tôi sẽ đến Newyork." Anh thản nhiên đáp. Đường Lạc là nhân vật có quyền lực trọng yếu trong tập đoàn Đường thị, anh đến Newyork là để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt của tập đoàn. Đến khi chuyện anh chuyển ra căn phòng lớn, Đường gia chủ sự lão thái thái đã muốn thông báo với mẹ của Đường Lạc, nguyên bản mẹ Đường hi vọng Đường Lạc có thể chiếu cố Tâm Hân, nhưng hiện tại lão thái thái ra mặt, mẹ Đường cũng không dám miễn cưỡng.
“Đến Newyork?" Tâm Hân sắc mặt càng tái nhợt, Điền Hinh thực quan tâm cô lại đột nhiên té xỉu. “Vô duyên vô cớ, tại sao muốn đến Newyork?" Cô lắc đầu, không muốn nhận đáp án này. Nguyên bản cô còn ôm kỳ vọng, chờ anh có một ngày trở về......
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng!" Đường Lạc có điểm không kiên nhẫn, anh cũng không có thói quen bị đàn bà chất vấn. Huống chi dưới loại tình huống này, anh không thích hợp cùng Tâm Hân nói quá nhiều ── nơi này là nơi giới thượng lưu hay lui tới, có bất kỳ điều gì chỉ cần thêm mắm dặm muối, gió thổi cỏ lay rất nhanh sẽ truyền ra ngoài! Khi anh còn chưa thuận lợi lấy được chủ quyền khu vục phía tây của Đường thị, anh sẽ không để cho lời đồn đại nào hủy đi sự nghiệp của mình. “Cô đi đâu? Ở trong này làm cái gì?"
Anh lạnh nhạt hỏi lại cô. “Bởi vì Tâm Hân muốn hẹn hò!" Điền Hinh trong lòng vui vẻ, trả lời vấn đề của Đường Lạc. Tâm Hân ngây người, không rõ Điền Hinh vì sao đột nhiên nói như vậy. “Tâm Hân, chúng ta trở về đi, Đoạn tiên sinh đã ở đó ngồi chờ chúng ta."
Điền Hinh cố ý nâng tay chỉ về vị trí vừa rồi, quả nhiên có một người đàn ông tuấn suất không thua kém Đường Lạc đã ngồi ở trên ghế, nhìn thấy Điền Hinh chỉ vào mình, anh liền lễ phép gật đầu chào hỏi.
“Nếu là đi hẹn hò, cũng đừng để cho đối phương chờ lâu." Đường Lạc chậm rãi nói, mâu quang đột nhiên trở nên nhợt nhạt, ánh mắt sâu xa, bình tĩnh suy nghĩ nhìn thẳng “em gái".
Nghe được tiếng cười trộm của hai mỹ nữ háo sắc bên người Đường Lạc, không thể nhẫn nhịn để bạn tốt bị khi dễ, Điền Hinh kéo tay Tâm Hân quay về.
Tâm Hân máy móc tính theo Điền Hinh xoay người, tùy ý bạn lôi chính mình trở lại chỗ ngồi. “Đoạn tiên sinh, vị này là Tâm Hân của chúng ta vừa xinh đẹp, hào phóng lại ngây thơ ── anh nhất định còn nhớ rõ đi?" Điền Hinh vội vã đẩy mạnh Tâm Hân, còn cố ý xả lớn giọng nói, e sợ người ngồi ở bàn khác không nghe thấy.
Đoạn Sâm ──nghe thấy Điền Hinh nói, ánh mắt lõi đời xẹt qua người ngồi gần đó – Đường Lạc, mới quay về nhìn Tâm Hân. “Anh đương nhiên nhớ rõ, có ai quên được vị tiểu thư xinh đẹp như vậy?" Anh thanh âm trầm thấp lướt qua lỗ tai mỗi người, không lớn không nhỏ, vừa vặn để Đường Lạc nghe thấy. Mà anh, cũng là cố ý. Đây là một câu lạc bộ tư nhân, Điền Hinh cùng Tâm Hân không biết tất cả hội viên trong câu lạc bộ này đều biết rõ về nhau.
Đường Lạc biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào, ngược lại ôm hai vị mỹ nữ đứng lên, chuẩn bị rời đi. “Đoạn tiên sinh, chẳng lẽ anh mời chúng tôi ăn cơm mục đích đúng là vì Tâm Hân?" Điền Hinh cố ý xả lớn giọng, rất sợ người đi tới cửa nghe không được.
Đoạn Sâm mày gảy nhẹ lên, anh nhìn Điền Hinh, quan sát cô xuống chút nữa, hôm nay “Khác hẳn với dĩ vãng" trang phục đoan trang, khóe miệng anh ý cười càng sâu. “Người hiểu anh chỉ có Điền tiểu thư, có thể cùng Tâm Hân ăn cơm là vinh hạnh của anh." Đoạn Sâm bĩu môi, nhịn xuống tiếng cười xúc động ── dáng vẻ nho nhã nói chuyện như vậy cũng là lần đầu tiên.
Nếu không biết hoàn cảnh thân phận của Điền Hinh ── anh sẽ không có thời gian rỗi cùng vị tiểu thư cử chỉ quái dị này ăn cơm. Bất quá, động cơ của anh, Điền Hinh cùng Tâm Hân đương nhiên không biết rõ.
Về phần Đường Lạc ── anh chuyển động tầm mắt liếc nhìn Đường Lạc liếc mắt một cái, tên kia bộ dạng không lộ vẻ gì có thể nói là thú vị! Khiến cho ý nghĩ muốn chơi đùa trong tâm Đoạn Sâm bốc lên, chính anh cũng là đàn ông, biết Đường Lạc kia có phản ứng với cô gái này, vì sao lại yên tâm đem cô đặt ở bên cạnh mình? “Chờ một chút dùng bữa cong không biết hai vị tiểu thư có rảnh rỗi không? Anh muốn mời hai người đi hưởng thụ một chút phấn khích buổi đêm ở đây." Tuy rằng mục tiêu của anh là Điền Hinh, nhưng đêm nay anh không vẫn có thể cùng bọn họ chơi đùa.
“Di? Buổi đêm ở đây? Tuyệt quá nha!" Điền Hinh cố ý giống háo sắc lớn tiếng vỗ tay kêu hay, mỗi một động tác đều đủ mười phần khoa trương.Cái này cô đi quá nhiều rồi, bất quá cô thật muốn biết một chút, người có tiền có cái gì khác không! Tâm Hân lại một chút cũng không muốn đi, cô căn bản không có tâm tình."Điền Hinh, ta không thể ──"
“Hư, ta không phải đã nói, đêm nay coi như giải sầu sao?" Điền Hinh dưới bàn dùng sức cầm tay Tâm Hân, để phòng bạn tốt có biểu hiện lùi bước. Cô nhất định phải thay Tâm Hân trả đũa lần này! Chỉ bằng vào điều kiện của Tâm Hân, cũng không phải nhất định là chỉ có thể có cái tên gia hỏa Đường Lạc tự cho mình là đúng kia! Đáng tiếc, Đường Lạc tựa hồ đối với một màn diễn này không có hứng thú, anh làm như không nghe thấy ôm hai mỹ nữ đi ra ngoài. Lực chú ý của Tâm Hân từ đầu tới cuối đều đặt trên người Đường Lạc, Đường Lạc vừa đi, lòng của cô cũng đi theo mất...... Trong bữa cơm, cô ăn hoàn toàn không thưởng thức được mùi vị. Sau đó cái gọi là cuộc sống về đêm, cô đương nhiên không có tâm tình hưởng thụ.
Đường Lạc sau đó bặt vô âm tín, Tâm Hân bắt đầu làm việc ở hàng kem gần trường học. Tuy rằng Đường mẹ vẫn đối với cô tốt lắm, nhưng là khi còn chưa tới Mĩ, cô đã hạ quyết tâm tay làm hàm nhai, thề không dùng một đồng tiền của Đường gia. “Tâm Hân, đổi ca rồi, em nghỉ ngơi một chút." Tề Lỗi – người làm cùng cô săn sóc thay ca.
“Còn chưa tới thời gian thay ca, em không mệt đâu." Cô lắc đầu, tiếp tục bán kem.
“Anh đây giúp em cũng được." Nói là giúp, kỳ thật cơ hồ toàn bộ công việc của Tâm Hân tất cả đều do anh làm. Tề Lỗi gia cảnh phi thường tốt, nhưng anh vẫn không dựa vào sự giúp đỡ của gia đình, vừa học vừa làm, tự sinh tự diệt ở nước ngoài, hơn nữa cuộc sống cũng khá tốt, chưa tốt nghiệp cũng đã tìm được công tác, nửa tháng nữa anh sẽ thôi đi làm thêm đến công ty mới nhận việc, ông chủ của anh vì muốn giữ anh lại, còn chủ động thay anh xin thẻ xanh. Tâm Hân rất bội phục Tề Lỗi, bình thường Tề Lỗi rất quan tâm, ở trong này hai người chơi rất thân với nhau. “Tâm Hân, em tới Mĩ đã lâu, thích ứng thế nào rồi?" Tề Lỗi đột nhiên hỏi cô.
“Hoàn hảo." Tâm Hân rũ mắt xuống, không muốn trả lời vấn đề này. Đáp án chân chính từ đáy lòng cô dĩ nhiên là: không tốt, một chút cũng không tốt!
“Sẽ tiếp tục ở lại sao?" Anh lại hỏi.
“Ân." Điểm này cô thật sự khẳng định.
“Ngôn ngữ có bất tiện không?"
Cô nhăn đầu lông mày, trầm mặc.
“Có vấn đề sao?"
Tâm Hân lúng túng gật đầu. Ở Đài Loan cô tự nhận năng lực Anh văn không tồi, nhưng đến Mĩ thì phát hiện còn kém một mảng lớn. “Có cần anh giúp em học bổ túc hay không?" Anh hỏi lại, giọng điệu chân thành. Tâm Hân kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nhưng là anh bề bộn nhiều việc......"
“Được mà, dù sao trong thời gian nửa tháng anh không phải vừa làm vừa học nên cực rảnh rỗi." Anh cười một cái, một bên trả lời một bên vô cùng thuần thục bỏ thêm kem vào ống.
“Chủ nhật, thứ ba, thứ năm buổi tối anh sẽ bổ túc cho em." Anh nói tiếp.
“Có thể hay không rất phiền toái anh?" Tâm Hân do dự.
“Yên tâm, nếu phiền toái anh sẽ không tự đề suất." Tề Lỗi cười. Anh biết Tâm Hân đáp ứng mà. Anh thực sự rất thích cô gái đến từ Đài Loan này, vẫn muốn cùng cô tiến thêm một bước, đợi lâu rồi, hiện tại anh rốt cuộc tìm được cơ hội tiếp cận cô. Tâm Hân còn lại là mang lòng cảm kích ── nếu như muốn lưu lại lâu dài ở Mĩ, vấn đề ngôn ngữ nhất định phải nhanh chút vượt qua, hiện tại Tề Lỗi muốn giúp cô là cực tốt rồi! Đương nhiên, nguyên nhân chính cô muốn lưu lại nước Mĩ vẫn là chỉ có một, đó là ── Đường Lạc, cũng chỉ bởi vì anh ấy.
Hết chương 3.
“Tâm Hân, ta đang cùng mi nói chuyện, mi rốt cuộc có nghe không đó?" Điền Hinh khuôn mặt vui vẻ quơ quơ tay trước mắt cô ba lần, cô lại một chút phản ứng cũng không có.
“Ta…ta đang nghe a." lấy lại tinh thần, Tâm Hân miễn cưỡng tươi cười.
“Ta đây vừa mới nói cái gì?" Điền Hinh nhíu mày, từ trên bàn cầm lấy một miếng khoai tây, đặt ở khóe miệng chậm rãi ăn.
“Mi...... Mi nói mi ngày hôm qua mua được một bộ quần mỏng màu đỏ rất được ──"
“Làm ơn, đó là chủ đề 10 phút trước rồi, không cần lấy ra cho có lệ có được không!" Điền Hinh thở dài một hơi."Xem mi không yên lòng, có phải hay không sinh bệnh rồi?"
Tâm Hân lắc đầu, rũ mí mắt xuống.
“Ta mới vừa nói gì…, mi thật sự ngay cả một câu cũng không nghe lọt sao?"
“Thực xin lỗi......"
“Quên đi!" Điền Hinh bĩu môi, đột nhiên lại mặt mày hớn hở, “Ta vừa rồi đang nói cho mi nghe chuyện Đoàn đại thiếu gia kia!"
“Cái gì Đoàn đại thiếu gia?"
“Chính là người lái xe theo chúng ta a, anh ta là ông chủ ở Đức Châu thánh Antony, là một trùm bất động sản đang sở hữu một khu đất có mỏ vàng a!" Tâm Hân trợn to con ngươi, hoàn toàn không biết Điền Hinh đang nói ai. “Mi quên? Lần trước ta lái xe thiếu chút nữa đụng vào người ta 6800cc. Rolls Royce, anh ta chẳng những không trách ta, còn bảo lái xe đưa cho ta tấm danh thiếp của anh ta nữa a!"
“Là anh ấy?" Tâm Hân rốt cục nhớ ra.
“Mi còn nhớ rõ nha?"
“Ai quên được? Đấy là Rolls Royce nha!" Điền Hinh khoa trương đem thanh âm đề cao lên tám tầng mây. “Người ta nhờ thư ký gọi điện thoại, nói muốn mời chúng ta ăn cơm."
“Mời chúng ta ăn cơm? Vì sao?" Tâm Hân không hiểu.
“Ai biết!" Điền Hinh nhún nhún vai.
“Dù sao có đồ ăn ngon, ta liền đi." Cá tính của cô vốn cẩu thả, chỉ cần đối phương mời khách, cô ăn cái gì cũng không soi mói.
“Ta không đi......"
“Wey wey Wey, đừng không nể mặt như vậy được không?" Điền Hinh kháng nghị.
“Ta cũng không phải không cho mi mặt mũi."
“Không phải nói như vậy, mi không đi ta cũng không thể đi, vậy không thể ăn cơm chùa nha!"
“Vì một bữa cơm mà miễn cưỡng chính mình, một chút ý nghĩa đều không có."
Điền Hinh mắt trợn trắng. “Ha, nói đến ý nghĩa ── vậy mi ngốc như vậy có cái ý nghĩa gì?! Đau khổ thầm mến người ta, kết quả anh ta khi biết mi là xử nữ liền rút lui, căn bản là không đem tình cảm của mi coi ra gì! Có tiền thì thế nào? Chỉ là muốn chơi một chút, đàn ông có tiền thực rất hiếm có ──"
“Binh" một tiếng, Tâm Hân bởi vì đứng lên quá đột ngột, làm cho ghế dựa bị ngã nằm trên mặt đất. “Tâm Hân, mi đi đâu a ──" Điền Hinh biết mình lỡ mồm, mãnh liệt xoa trán, mắng chính mình thật vô dụng, Tâm Hân đã đi ra đến cửa tiệm Fastfood, cô chạy nhanh đuổi theo. “Ta biết ta nói sai nói rồi, mi đừng tức giận được không?" Điền Hinh đuổi theo ra khỏi tiệm Fastfood. Tâm Hân đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch. Biết rõ Điền Hinh nói rất đúng, là nói thật, nhưng là cô không muốn thừa nhận......
“Phải đi giải sầu chứ, chẳng lẽ một mình mi ở nhà không cô đơn sao?" Điền Hinh hỏi khiến trong nội tâm cô đau nhói. Tâm Hân im lặng đã lâu, Điền Hinh dùng sự kiên nhẫn nhất của mình mở miệng nói chuyện......
“Được, ta cùng mi đi......"
“Như vậy mới đúng a!" Điền Hinh cười vui vẻ. Vừa rồi suy nghĩ, cô đã hạ quyết tâm muốn cho bạn tốt một lần nữa trở nên vui vẻ! “Anh ta hẹn chúng ta buổi tối ngày kia, gặp mặt ở một câu lac bộ tư nhân cao cấp."
“Câu lạc bộ tư nhân?"
“Yên tâm đi, ta điều tra qua rồi, câu lạc bộ rất sạch sẽ, không có vấn đề, chúng ta tuyệt đối sẽ không bị đem bán đi!" Điền Hinh vỗ ngực cam đoan. Tâm Hân hơi hơi nhíu mày, lập tức chớp mi.
Không sao, cô muốn bỏ cái tính rụt rè, đi cũng tốt nha......
Bữa cơm tối hôm đó, Điền Hinh muốn Tâm Hân mặc một bộ quần áo hở hang, chính cô lại mặc phi thường bảo thủ, từ trên xuống dước chỉ hở mỗi đầu ── “Nếu không phải mẹ ta tùy thời sẽ đến"kiểm tra", thì đánh chết ta cũng sẽ không mua những bộ quần áo “Không cách điệu" như vậy.
Điền Hinh nhăn mặt với Tâm Hân, lái xe đến câu lạc bộ, Điền Hinh đứng ngồi không yên, còn không ngừng oán giận, Tâm Hân không rõ cô tại sao phải mặc kỳ quái như thế, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Điền Hinh ăn mặc đoan trang, xinh đẹp. “Không biết a, mi mặc như vậy rất đẹp." Tâm Hân tự đáy lòng ca ngợi bạn tốt.
“Xinh đẹp cái quỷ! Đàn ông vĩnh viễn sẽ không nhìn ta liếc mắt một cái!" Điền Hinh phát ra thanh âm ảo não như mèo nhỏ.
Tâm Hân không tranh cãi nhiều. Vừa rồi cô rõ ràng thấy rất nhiều người đàn ông nhã nhặn, thành thục, lấy ánh mắt vụng trộm thưởng thức đánh giá Điền Hinh, chính là cô bạn tốt không chú ý mà thôi. Tâm Hân đương nhiên biết nơi mấu chốt, trọng điểm ở chỗ ── Điền Hinh muốn hấp dẫn một loại nam nhân thế nào chú ý. Đến câu lạc bộ thì Điền Hinh xuất ra danh thiếp của đối phương, chờ phục vụ dẫn hai người tiến vào câu lạc bộ, Điền Hinh lại đẩy Tâm Hân đi ở phía trước.
“Mi rốt cuộc làm sao vậy?" Tâm Hân vụng trộm hỏi bạn.
“Ta đang tìm toilet." Điền Hinh cũng hạ giọng trả lời. Tâm Hân thiếu chút nữa té xỉu."Có thể hỏi phục vụ a!"
“Không cần, chính mình tìm thì tốt rồi." Điền Hinh vẫn đang đẩy Tâm Hân đi đầu. kỳ thật cô là muốn tạo cơ hội, để cho đối phương vừa nhìn thấy Tâm Hân, còn có hiệu quả kinh diễm .
Chờ phục vụ dẫn hai người ngồi đúng chỗ, mới phát hiện đối phương đến muộn. “Như thế nào lại vậy, thật không có quan niệm thời gian!" Điền Hinh chán nản ngồi ở trên ghế, chỉ kém không đem chân gác lên, hoàn toàn không có một chút bộ dạng thục nữ.
“Kẻ có tiền đại khái chính là như vậy đi!" Tâm Hân ngăn khóe miệng cười cười.
“Cái tên họ Đường kia cũng như vậy?" Điền Hinh không cho là đúng khơi mào lông mày, không biết là mình lại lỡ lời, thẳng đến khi thấy Tâm Hân quay sang làm vẻ không nghe thấy, cô mới ngượng ngùng sờ sờ cái mũi. Nhưng sau đó cô lập tức phát hiện sắc mặt Tâm Hân đột nhiên trắng bệch. “Làm sao vậy?" Cô đứng lên quan tâm hỏi.
Theo ánh mắt Tâm Hân, cô phát hiện một người đàn ông ngồi ở bên kia. “Tâm Hân?" Điền Hinh đè thấp thanh âm, Tâm Hân lại giống như một pho tượng gỗ, hoàn toàn không có phản ứng. Điền Hinh rốt cuộc biết “Hắn" là ai. Đang định dùng tâm trạng vui vẻ thẩm vấn một chút, Tâm Hân đã tự động đứng lên đi tới bên đó── tên kia siêu cấp đại soái ca đang cùng hai người phụ nữ cũng coi là xinh đẹp, cùng nhau chuyện trò vui vẻ .
Điền Hinh nhanh chóng đuổi theo, để tránh Tâm Hân làm ra cái gì phá hỏng kế hoạch.
Chợt nhìn đến Tâm Hân xuất hiện ở trước mặt mình, Đường Lạc quả thật có một tia kinh ngạc, đánh giá quần áo hở hang trên người cô, ánh mắt của anh trở nên hơi lạnh nhạt.
Hai mỹ nữ tựa hồ cảm thấy không khí không đúng lắm, nguyên bản bọn họ thực suồng sã cười duyên tứ phía, nhất thời tất cả đều không lên tiếng.
“Anh đi đâu, vì sao không nói cho em một tiếng?" Câu nói đầu tiên, Tâm Hân trực tiếp hỏi hắn. Đây là vấn đề cô rất muốn biết rõ. Cô không hiểu, anh có thể vừa cười vừa nói với người khác, tại sao luôn lạnh nhạt với cô?
Hai mỹ nữ cơ hồ dán tại trên người Đường Lạc liếc mắt nhìn cô, âm thầm cười trộm. Điền Hinh đương nhiên nhìn ra bọn họ có hành động tiểu nhân, cô đang muốn mắng chửi người thì Tâm Hân lại mở miệng, đành nuốt xuống lời muốn nói ra── “Anh chừng nào thì sẽ trở về nhà?" Tâm Hân hỏi.
“Không trở về nữa, gian phòng ốc kia tôi cho cô, dù sao qua một tháng nữa tôi sẽ đến Newyork." Anh thản nhiên đáp. Đường Lạc là nhân vật có quyền lực trọng yếu trong tập đoàn Đường thị, anh đến Newyork là để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt của tập đoàn. Đến khi chuyện anh chuyển ra căn phòng lớn, Đường gia chủ sự lão thái thái đã muốn thông báo với mẹ của Đường Lạc, nguyên bản mẹ Đường hi vọng Đường Lạc có thể chiếu cố Tâm Hân, nhưng hiện tại lão thái thái ra mặt, mẹ Đường cũng không dám miễn cưỡng.
“Đến Newyork?" Tâm Hân sắc mặt càng tái nhợt, Điền Hinh thực quan tâm cô lại đột nhiên té xỉu. “Vô duyên vô cớ, tại sao muốn đến Newyork?" Cô lắc đầu, không muốn nhận đáp án này. Nguyên bản cô còn ôm kỳ vọng, chờ anh có một ngày trở về......
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng!" Đường Lạc có điểm không kiên nhẫn, anh cũng không có thói quen bị đàn bà chất vấn. Huống chi dưới loại tình huống này, anh không thích hợp cùng Tâm Hân nói quá nhiều ── nơi này là nơi giới thượng lưu hay lui tới, có bất kỳ điều gì chỉ cần thêm mắm dặm muối, gió thổi cỏ lay rất nhanh sẽ truyền ra ngoài! Khi anh còn chưa thuận lợi lấy được chủ quyền khu vục phía tây của Đường thị, anh sẽ không để cho lời đồn đại nào hủy đi sự nghiệp của mình. “Cô đi đâu? Ở trong này làm cái gì?"
Anh lạnh nhạt hỏi lại cô. “Bởi vì Tâm Hân muốn hẹn hò!" Điền Hinh trong lòng vui vẻ, trả lời vấn đề của Đường Lạc. Tâm Hân ngây người, không rõ Điền Hinh vì sao đột nhiên nói như vậy. “Tâm Hân, chúng ta trở về đi, Đoạn tiên sinh đã ở đó ngồi chờ chúng ta."
Điền Hinh cố ý nâng tay chỉ về vị trí vừa rồi, quả nhiên có một người đàn ông tuấn suất không thua kém Đường Lạc đã ngồi ở trên ghế, nhìn thấy Điền Hinh chỉ vào mình, anh liền lễ phép gật đầu chào hỏi.
“Nếu là đi hẹn hò, cũng đừng để cho đối phương chờ lâu." Đường Lạc chậm rãi nói, mâu quang đột nhiên trở nên nhợt nhạt, ánh mắt sâu xa, bình tĩnh suy nghĩ nhìn thẳng “em gái".
Nghe được tiếng cười trộm của hai mỹ nữ háo sắc bên người Đường Lạc, không thể nhẫn nhịn để bạn tốt bị khi dễ, Điền Hinh kéo tay Tâm Hân quay về.
Tâm Hân máy móc tính theo Điền Hinh xoay người, tùy ý bạn lôi chính mình trở lại chỗ ngồi. “Đoạn tiên sinh, vị này là Tâm Hân của chúng ta vừa xinh đẹp, hào phóng lại ngây thơ ── anh nhất định còn nhớ rõ đi?" Điền Hinh vội vã đẩy mạnh Tâm Hân, còn cố ý xả lớn giọng nói, e sợ người ngồi ở bàn khác không nghe thấy.
Đoạn Sâm ──nghe thấy Điền Hinh nói, ánh mắt lõi đời xẹt qua người ngồi gần đó – Đường Lạc, mới quay về nhìn Tâm Hân. “Anh đương nhiên nhớ rõ, có ai quên được vị tiểu thư xinh đẹp như vậy?" Anh thanh âm trầm thấp lướt qua lỗ tai mỗi người, không lớn không nhỏ, vừa vặn để Đường Lạc nghe thấy. Mà anh, cũng là cố ý. Đây là một câu lạc bộ tư nhân, Điền Hinh cùng Tâm Hân không biết tất cả hội viên trong câu lạc bộ này đều biết rõ về nhau.
Đường Lạc biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào, ngược lại ôm hai vị mỹ nữ đứng lên, chuẩn bị rời đi. “Đoạn tiên sinh, chẳng lẽ anh mời chúng tôi ăn cơm mục đích đúng là vì Tâm Hân?" Điền Hinh cố ý xả lớn giọng, rất sợ người đi tới cửa nghe không được.
Đoạn Sâm mày gảy nhẹ lên, anh nhìn Điền Hinh, quan sát cô xuống chút nữa, hôm nay “Khác hẳn với dĩ vãng" trang phục đoan trang, khóe miệng anh ý cười càng sâu. “Người hiểu anh chỉ có Điền tiểu thư, có thể cùng Tâm Hân ăn cơm là vinh hạnh của anh." Đoạn Sâm bĩu môi, nhịn xuống tiếng cười xúc động ── dáng vẻ nho nhã nói chuyện như vậy cũng là lần đầu tiên.
Nếu không biết hoàn cảnh thân phận của Điền Hinh ── anh sẽ không có thời gian rỗi cùng vị tiểu thư cử chỉ quái dị này ăn cơm. Bất quá, động cơ của anh, Điền Hinh cùng Tâm Hân đương nhiên không biết rõ.
Về phần Đường Lạc ── anh chuyển động tầm mắt liếc nhìn Đường Lạc liếc mắt một cái, tên kia bộ dạng không lộ vẻ gì có thể nói là thú vị! Khiến cho ý nghĩ muốn chơi đùa trong tâm Đoạn Sâm bốc lên, chính anh cũng là đàn ông, biết Đường Lạc kia có phản ứng với cô gái này, vì sao lại yên tâm đem cô đặt ở bên cạnh mình? “Chờ một chút dùng bữa cong không biết hai vị tiểu thư có rảnh rỗi không? Anh muốn mời hai người đi hưởng thụ một chút phấn khích buổi đêm ở đây." Tuy rằng mục tiêu của anh là Điền Hinh, nhưng đêm nay anh không vẫn có thể cùng bọn họ chơi đùa.
“Di? Buổi đêm ở đây? Tuyệt quá nha!" Điền Hinh cố ý giống háo sắc lớn tiếng vỗ tay kêu hay, mỗi một động tác đều đủ mười phần khoa trương.Cái này cô đi quá nhiều rồi, bất quá cô thật muốn biết một chút, người có tiền có cái gì khác không! Tâm Hân lại một chút cũng không muốn đi, cô căn bản không có tâm tình."Điền Hinh, ta không thể ──"
“Hư, ta không phải đã nói, đêm nay coi như giải sầu sao?" Điền Hinh dưới bàn dùng sức cầm tay Tâm Hân, để phòng bạn tốt có biểu hiện lùi bước. Cô nhất định phải thay Tâm Hân trả đũa lần này! Chỉ bằng vào điều kiện của Tâm Hân, cũng không phải nhất định là chỉ có thể có cái tên gia hỏa Đường Lạc tự cho mình là đúng kia! Đáng tiếc, Đường Lạc tựa hồ đối với một màn diễn này không có hứng thú, anh làm như không nghe thấy ôm hai mỹ nữ đi ra ngoài. Lực chú ý của Tâm Hân từ đầu tới cuối đều đặt trên người Đường Lạc, Đường Lạc vừa đi, lòng của cô cũng đi theo mất...... Trong bữa cơm, cô ăn hoàn toàn không thưởng thức được mùi vị. Sau đó cái gọi là cuộc sống về đêm, cô đương nhiên không có tâm tình hưởng thụ.
Đường Lạc sau đó bặt vô âm tín, Tâm Hân bắt đầu làm việc ở hàng kem gần trường học. Tuy rằng Đường mẹ vẫn đối với cô tốt lắm, nhưng là khi còn chưa tới Mĩ, cô đã hạ quyết tâm tay làm hàm nhai, thề không dùng một đồng tiền của Đường gia. “Tâm Hân, đổi ca rồi, em nghỉ ngơi một chút." Tề Lỗi – người làm cùng cô săn sóc thay ca.
“Còn chưa tới thời gian thay ca, em không mệt đâu." Cô lắc đầu, tiếp tục bán kem.
“Anh đây giúp em cũng được." Nói là giúp, kỳ thật cơ hồ toàn bộ công việc của Tâm Hân tất cả đều do anh làm. Tề Lỗi gia cảnh phi thường tốt, nhưng anh vẫn không dựa vào sự giúp đỡ của gia đình, vừa học vừa làm, tự sinh tự diệt ở nước ngoài, hơn nữa cuộc sống cũng khá tốt, chưa tốt nghiệp cũng đã tìm được công tác, nửa tháng nữa anh sẽ thôi đi làm thêm đến công ty mới nhận việc, ông chủ của anh vì muốn giữ anh lại, còn chủ động thay anh xin thẻ xanh. Tâm Hân rất bội phục Tề Lỗi, bình thường Tề Lỗi rất quan tâm, ở trong này hai người chơi rất thân với nhau. “Tâm Hân, em tới Mĩ đã lâu, thích ứng thế nào rồi?" Tề Lỗi đột nhiên hỏi cô.
“Hoàn hảo." Tâm Hân rũ mắt xuống, không muốn trả lời vấn đề này. Đáp án chân chính từ đáy lòng cô dĩ nhiên là: không tốt, một chút cũng không tốt!
“Sẽ tiếp tục ở lại sao?" Anh lại hỏi.
“Ân." Điểm này cô thật sự khẳng định.
“Ngôn ngữ có bất tiện không?"
Cô nhăn đầu lông mày, trầm mặc.
“Có vấn đề sao?"
Tâm Hân lúng túng gật đầu. Ở Đài Loan cô tự nhận năng lực Anh văn không tồi, nhưng đến Mĩ thì phát hiện còn kém một mảng lớn. “Có cần anh giúp em học bổ túc hay không?" Anh hỏi lại, giọng điệu chân thành. Tâm Hân kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nhưng là anh bề bộn nhiều việc......"
“Được mà, dù sao trong thời gian nửa tháng anh không phải vừa làm vừa học nên cực rảnh rỗi." Anh cười một cái, một bên trả lời một bên vô cùng thuần thục bỏ thêm kem vào ống.
“Chủ nhật, thứ ba, thứ năm buổi tối anh sẽ bổ túc cho em." Anh nói tiếp.
“Có thể hay không rất phiền toái anh?" Tâm Hân do dự.
“Yên tâm, nếu phiền toái anh sẽ không tự đề suất." Tề Lỗi cười. Anh biết Tâm Hân đáp ứng mà. Anh thực sự rất thích cô gái đến từ Đài Loan này, vẫn muốn cùng cô tiến thêm một bước, đợi lâu rồi, hiện tại anh rốt cuộc tìm được cơ hội tiếp cận cô. Tâm Hân còn lại là mang lòng cảm kích ── nếu như muốn lưu lại lâu dài ở Mĩ, vấn đề ngôn ngữ nhất định phải nhanh chút vượt qua, hiện tại Tề Lỗi muốn giúp cô là cực tốt rồi! Đương nhiên, nguyên nhân chính cô muốn lưu lại nước Mĩ vẫn là chỉ có một, đó là ── Đường Lạc, cũng chỉ bởi vì anh ấy.
Hết chương 3.
Tác giả :
Đường Quyên