Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến
Chương 20
Diệp Miễn phát hiện ra bản thân thật sự đã xem thường Sầm Khuyết rồi, hắn còn tưởng rằng Sầm Khuyết không hiểu mấy thứ này.
Phó Duy Nhất vốn chẳng yêu hắn, Diệp Miễn biết điều này. Một người có thích một người khác hay không, không chỉ thể hiện ở lời nói và việc làm. Diệp Miễn quen Phó Duy Nhất bao nhiêu năm qua, nhưng trong mắt đối phương chẳng hề có tình yêu, hắn vẫn luôn hiểu.
Sầm Khuyết chỉ gật đầu, qua một lát mới nói:Diệp Miễn day giữa mày, kéo Phó Duy Nhất vào phòng ngủ. Hắn mở tủ lấy ra một bộ áo ngủ đặt lên giường:Lúc Diệp Miễn ra ngoài, Phó Duy Nhất đã ngủ say rồi.– Tại sao cậu lại hỏi như vậy? – Diệp Miễn nhìn anh, hắn cho rằng chuyện thích người đồng tính này phải khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mới đúng?
– Cậu ấy tên là Duy Nhất hả? – Sầm Khuyết khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Anh ngừng một lát rồi nói tiếp:Sầm Khuyết suy nghĩ một lát mới nói:
Sầm Khuyết chỉ chỉ vào tay trái mình:
– Ý nghĩa tồn tại của một con người là gì?
– Cậu đợi tôi một lát, ngồi đây đừng đi đâu hết.– Trùng hợp ghê nhỉ?– Dựa vào cảm giác của tôi.
– Cậu tò mò về cậu ấy lắm hả?
– Bản thân sự tồn tại của con người chính là ý nghĩa. – Diệp Miễn đứng dậy – Không cần thiết phải cho nó thêm định nghĩa dư thừa.
Ngày Phó Duy Nhất dụ dỗ hắn, định dùng cách xảy ra quan hệ để giữ hắn bên người, lúc ấy hắn đã từ chối nghiêm túc. Thế mà sau khi chuyện đó xảy ra, hắn đã từng nghĩ, tại sao lại không?
– Cậu ấy tên là Duy Nhất hả? – Sầm Khuyết khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng.Diệp Miễn chợt nhớ tới buổi sáng hôm nọ, Phó Duy Nhất cố ý ôm hắn trước quán bán đồ ăn sáng như thể muốn cho ai đó nhìn thấy.
– Chiếc điện thoại này tôi đã không dùng nữa, bên trong có sim sẵn, cậu cầm lấy dùng tạm.Còn có thể khiến cho ai nhìn thấy đây? Khi đó ngoại trừ Sầm Khuyết là người quen ra thì đối diện bọn họ đâu còn người nào khác.
– Tôi còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không tới.
Anh hỏi:– Chúng tôi lớn lên cùng nhau. – Diệp Miễn không nói thẳng – Cậu ấy rất ỷ lại tôi.
Hắn chậm chạp ngẩng đầu, sau đó ngạc nhiên đứng bật dậy nhìn đối phương.
***
– Anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con người là gì?
♣Chương 22+23+24♣Sầm Khuyết chỉ gật đầu, qua một lát mới nói:
Sầm Khuyết nhìn anh, không nói gì.
Khi Diệp Miễn nhận thức được chuyện này, đã nghiêm túc nói chuyện với Phó Duy Nhất.– Cậu chờ tôi lâu lắm rồi hả? – Tám giờ hơn Diệp Miễn về nhà còn chưa thấy Sầm Khuyết ngồi đây, chắc khi ấy anh còn đang bận làm việc.– Tốt thật đấy.
– Cậu đợi tôi một lát, ngồi đây đừng đi đâu hết.– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.Phó Duy Nhất nói với Diệp Miễn rằng Sầm Khuyết lớn lên ở nông thôn, không học hành, mười bảy mười tám tuổi đã rời khỏi gia đình ra ngoài làm việc.
– Gần đây cậu không đánh nhau với người khác đấy chứ?
Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ.– Cậu bị sao vậy? – Diệp Miễn hỏi – Bọn họ lại bắt nạt cậu à?Diệp Miễn cảm thấy kiểu người có lòng đề phòng người khác mạnh như Sầm Khuyết sẽ không dễ dàng kết bạn với ai, không dễ dàng tin tưởng ai, có lẽ chính vì ra ngoài xã hội khi còn nhỏ nên mới trở thành dáng vẻ như hiện tại.
– Dựa vào cảm giác của tôi.
Diệp Miễn cười:Sầm Khuyết nhìn anh, không nói gì.Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.Nghĩ tới chuyện này, Diệp Miễn cảm thấy câu nói “tốt thật đấy" của Sầm Khuyết tràn đầy ngưỡng mộ và chua xót.
– Gần đây cậu không đánh nhau với người khác đấy chứ?
– Hồi học đại học, tôi đã học văn bằng hai khoa Triết học, tuy rằng không giỏi, nhưng vẫn có thể nói vài điều.– Hai người đã nói những gì? – Diệp Miễn chuyển đề tài – Hình như cậu ấy hiểu lầm cậu rồi thì phải. Nếu như cậu ấy có nói lời nào bất lịch sự thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, cậu ấy thực sự không có ý xấu đâu.
– Nói chuyện với tôi, một lần hai mươi.
Hắn đứng ở cửa trong căng thẳng, Phó Duy Nhất không hỏi gì, thấy hắn về bèn vào trong phòng ngủ.
Mặc dù không muốn thừa nhận, song hắn bắt đầu cảm thấy sợ Phó Duy Nhất. Dường như đối phương đang cầm một sợi dây thừng, từ từ siết chặt cổ hắn.Sầm Khuyết chẳng hề quan tâm:– Tôi biết. – Sầm Khuyết nghịch móng tay – Cậu ấy rất khách sáo.
Phó Duy Nhất nói với Diệp Miễn rằng Sầm Khuyết lớn lên ở nông thôn, không học hành, mười bảy mười tám tuổi đã rời khỏi gia đình ra ngoài làm việc.
Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ.
Ngày Phó Duy Nhất dụ dỗ hắn, định dùng cách xảy ra quan hệ để giữ hắn bên người, lúc ấy hắn đã từ chối nghiêm túc. Thế mà sau khi chuyện đó xảy ra, hắn đã từng nghĩ, tại sao lại không?
Nhưng Sầm Khuyết đã phá vỡ quan niệm này của hắn, thực sự có một số người nói biến mất là biến mất được ngay.Bình thường Phó Duy Nhất đối xử với người khác rất có chừng mực, chỉ ở trước mặt hắn mới cáu kỉnh. Nếu như người khác nói với Diệp Miễn “cậu ấy rất khách sáo" chắc chắn Diệp Miễn sẽ tin, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hắn không dám chắc thái độ của Phó Duy Nhất với Sầm Khuyết sẽ ra sao.
– Không được. – Diệp Miễn nói – Rất lâu trước đây chúng ta cũng đã từng thảo luận vấn đề này rồi cơ mà?
Sầm Khuyết mím môi, không nói gì.
Cứ ngỡ rằng Sầm Khuyết cứ thế bốc hơi khỏi cuộc sống của mình, Phó Duy Nhất cũng sẽ không cần phải vì Sầm Khuyết mà rối rắm bất an, nào ngờ, Sầm Khuyết lại xuất hiện.– Bình thường cậu ấy rất hiểu chuyện, chỉ khi nhắc tới anh trai thì cậu ấy mới hơi nhạy cảm mà thôi.Diệp Miễn cúi đầu nhìn, trên tờ giấy viết hai từ xiêu vẹo: Giấy nợ.– Bình thường cậu ấy rất hiểu chuyện, chỉ khi nhắc tới anh trai thì cậu ấy mới hơi nhạy cảm mà thôi.
Sầm Khuyết im lặng một lát mới nói:
Trên mặt Sầm Khuyết có vết thương, tay trái còn quấn băng gạc.
Trước đây Diệp Miễn luôn cảm thấy xã hội hiện đại phát triển như thế, thậm chí hắn còn có thể đón giao thừa qua video với bố mẹ đi công tác ở nước ngoài. Chỉ cần muốn liên lạc, con người với con người luôn có rất nhiều cách tìm thấy dấu vết của đối phương trên mạng internet.Diệp Miễn thở dài:– Anh đã hỏi tôi rồi, cho nên cũng phải trả lời một câu hỏi của tôi.– Nhạy cảm thế nào?
– Mấy ngày trước đã định đưa cho cậu. – Diệp Miễn nói – Sắp sửa sang thu rồi, tôi cảm thấy cậu ở lán ngoài công trường đêm xuống sẽ bị lạnh, cho nên cầm cho cậu chiếc chăn.
Diệp Miễn ngồi đợi tới tận mười rưỡi, vẫn không đợi được Sầm Khuyết.Sầm Khuyết cũng mỉm cười:Sầm Khuyết hỏi câu này, Diệp Miễn lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Khi ấy Diệp Miễn đã nói: “Tôi là một người sống đàng hoàng, không phải vật sở hữu của ông, tôi cần có vòng xã giao của riêng mình, cần có không gian riêng."
– Không đi cũng đi không nổi, chẳng làm được việc gì.Sầm Khuyết luôn miệng nói mình không liên quan gì tới nhà họ Phó, vậy mà tựa hồ lại đặc biệt tò mò với chuyện của Phó Duy Nhất.
– Thưa cậu, cậu đừng cố chấp như vậy có được không. Tôi cũng đâu cho cậu hẳn, chỉ cho mượn dùng mấy ngày mà thôi, chờ khi nào cậu tìm được việc thì trả cho tôi.– Anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con người là gì?Mặc dù Diệp Miễn mới quen Sầm Khuyết chưa được mấy ngày, nhưng hắn cảm thấy anh không phải dạng người hóng hớt, có thể nói, dường như Sầm Khuyết không nhiệt tình với bất cứ chuyện gì.
Diệp Miễn đi tới, ngồi xuống cạnh anh:
Sầm Khuyết im lặng một lát mới nói:– Cậu tò mò về cậu ấy lắm hả?
♣Chương 22+23+24♣
Sầm Khuyết nói;Hai người một hỏi một đáp, như thể đang mở ra một trận giằng co, cả hai đều muốn lừa được thông tin gì đó từ miệng đối phương.
Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.
– Đừng làm ồn nữa, không phải vấn đề này.
Sầm Khuyết hỏi câu này, Diệp Miễn lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Diệp Miễn cảm thấy kiểu người có lòng đề phòng người khác mạnh như Sầm Khuyết sẽ không dễ dàng kết bạn với ai, không dễ dàng tin tưởng ai, có lẽ chính vì ra ngoài xã hội khi còn nhỏ nên mới trở thành dáng vẻ như hiện tại.– Hỏi bừa vậy thôi. – Sầm Khuyết quay đầu không nhìn Diệp Miễn, cũng không tiếp tục nghịch ngón tay mà nhìn chằm chằm phía đối diện.
– Bởi vì hôm ấy tôi đã nói mong rằng bản thân mới chính là người bị mất tích. Kết quả bọn họ mắng tôi vô lương tâm, cuối cùng cũng nói ra câu mong sao người ban đầu mất tích là tôi.
Sầm Khuyết đưa tờ giấy cho hắn.Phó Duy Nhất cắn chặt môi, cắn tới mức bật máu.Quán cà phê đối diện đã đóng cửa, tiếng nhạc cũng dừng từ lâu, chỉ có gió thổi qua giữa hai người họ, tựa như cuốn đi hết chẳng để lại gì, tựa như mang theo thứ gì đó đến nơi đây.
Diệp Miễn cảm thấy kiểu người có lòng đề phòng người khác mạnh như Sầm Khuyết sẽ không dễ dàng kết bạn với ai, không dễ dàng tin tưởng ai, có lẽ chính vì ra ngoài xã hội khi còn nhỏ nên mới trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Diệp Miễn đi tới, ngồi xuống cạnh anh:Hai người họ cứ ngồi sóng vai như thế tới tận mười một giờ hơn. Sầm Khuyết đứng dậy nói mình phải về.
Diệp Miễn bất giác siết chặt nắm tay, hắn dùng sức rất mạnh, khớp xương kêu răng rắc.Hai người một hỏi một đáp, như thể đang mở ra một trận giằng co, cả hai đều muốn lừa được thông tin gì đó từ miệng đối phương.Diệp Miễn cau mày, hắn không biết “dị loại" mà Sầm Khuyết nhắc tới đại diện cho điều gì.– Gần đây cậu không đánh nhau với người khác đấy chứ?
Dẫu biết Sầm Khuyết đã đi rồi, nhưng cứ tối tối Diệp Miễn lại ngồi trước cửa hàng tiện lợi kia, nghe nhạc của quán cà phê phía đối diện như một thói quen.Phó Duy Nhất ngồi trên sofa, nhìn hắn với đôi mắt ửng đỏ:Anh nói:Sầm Khuyết sững người, sau đó mỉm cười:
Dẫu biết Sầm Khuyết đã đi rồi, nhưng cứ tối tối Diệp Miễn lại ngồi trước cửa hàng tiện lợi kia, nghe nhạc của quán cà phê phía đối diện như một thói quen.
Anh hỏi:
Diệp Miễn chợt nhớ tới buổi sáng hôm nọ, Phó Duy Nhất cố ý ôm hắn trước quán bán đồ ăn sáng như thể muốn cho ai đó nhìn thấy.– Không.
– Anh đã hỏi tôi rồi, cho nên cũng phải trả lời một câu hỏi của tôi.
Hắn mỉm cười với Sầm Khuyết:
– Bởi vì hôm ấy tôi đã nói mong rằng bản thân mới chính là người bị mất tích. Kết quả bọn họ mắng tôi vô lương tâm, cuối cùng cũng nói ra câu mong sao người ban đầu mất tích là tôi.Phó Duy Nhất nói với Diệp Miễn rằng Sầm Khuyết lớn lên ở nông thôn, không học hành, mười bảy mười tám tuổi đã rời khỏi gia đình ra ngoài làm việc.Diệp Miễn ngồi yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh:
– Cậu ấy tìm cậu… làm gì? – Chẳng hiểu sao Diệp Miễn lại thấy căng thẳng. Trạng thái tinh thần ngày hôm nay của Phó Duy Nhất không hề tốt, Diệp Miễn rất sợ anh ta đã nói gì làm tổn thương Sầm Khuyết.
– Được, chuyện này cứ để tôi lo.
– Chúng ta trao đổi một câu hỏi đi.
Diệp Miễn nói:
Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.
Diệp Miễn sợ anh hiểu lầm mình, đang muốn giải thích thì Sầm Khuyết lại nói:Sầm Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn.
Dù sao Sầm Khuyết cũng là người vô tội, chuyện giữa bọn họ có phiền phức tới đâu cũng không liên quan gì tới Sầm Khuyết hết.
Hắn ở nhà tự nấu cơm, gần tám rưỡi mới cầm theo đồ đạc ra ngoài.
Diệp Miễn nói:– Tôi biết ý tốt của anh, nhưng không cần.– Thì tôi có thể trả lời một câu hỏi của cậu, cậu cũng có thể trả lời một câu hỏi của tôi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, song hắn bắt đầu cảm thấy sợ Phó Duy Nhất. Dường như đối phương đang cầm một sợi dây thừng, từ từ siết chặt cổ hắn.– Tại sao mấy ngày trước cậu cứ đánh nhau suốt thế? Bọn họ cô lập cậu à?– Cũng không lâu, chẳng qua chạng vạng tối có người tới tìm tôi.Sầm Khuyết hơi do dự:
Sầm Khuyết chẳng hề quan tâm:
– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.
– Chiếc điện thoại này tôi đã không dùng nữa, bên trong có sim sẵn, cậu cầm lấy dùng tạm.
– Tại sao cậu lại hỏi như vậy? – Diệp Miễn nhìn anh, hắn cho rằng chuyện thích người đồng tính này phải khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mới đúng?Anh ngừng một lát rồi nói tiếp:
– Tại sao mấy ngày trước cậu cứ đánh nhau suốt thế? Bọn họ cô lập cậu à?
Sầm Khuyết hỏi câu này, Diệp Miễn lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Anh ta cất lời, trong khoang miệng tràn mùi máu tươi:– Tôi cũng không có câu nào muốn hỏi anh.
Diệp Miễn gật đầu.
Tối hôm trước khi Diệp Miễn nói ra đề nghị kia, Sầm Khuyết mỉm cười từ chối.Ngay khi anh nói ra câu này, Diệp Miễn đã bắt đầu câu hỏi của mình:
Sầm Khuyết luôn miệng nói mình không liên quan gì tới nhà họ Phó, vậy mà tựa hồ lại đặc biệt tò mò với chuyện của Phó Duy Nhất.
– Hai người đã nói những gì? – Diệp Miễn chuyển đề tài – Hình như cậu ấy hiểu lầm cậu rồi thì phải. Nếu như cậu ấy có nói lời nào bất lịch sự thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, cậu ấy thực sự không có ý xấu đâu.– Tại sao mấy ngày trước cậu cứ đánh nhau suốt thế? Bọn họ cô lập cậu à?
Trong thời gian ba ngày Sầm Khuyết không xuất hiện, Diệp Miễn loanh quanh ở cạnh công trường nghe ngóng, hay tin Sầm Khuyết đã đi rồi.
– Cậu chờ tôi lâu lắm rồi hả? – Tám giờ hơn Diệp Miễn về nhà còn chưa thấy Sầm Khuyết ngồi đây, chắc khi ấy anh còn đang bận làm việc.
– Đợi khi phát lương tôi sẽ trả cho anh không thiếu một đồng, không cần phải dùng cách này để trả.Sầm Khuyết biết bản thân mình có thể không trả lời, nhưng anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói:
Phó Duy Nhất không chịu nghe, không chấp nhận, Diệp Miễn kiên nhẫn giảng lý lẽ với anh ta. Tóm lại, tốn rất nhiều công sức mới tạm khiến Phó Duy Nhất tin tưởng rằng Diệp Miễn kết bạn mới cũng sẽ không bỏ rơi anh ta.
– Cứ coi như tôi nhiều chuyện đi, nhưng với tình huống hiện tại của cậu, không dựa vào quan hệ thì thực sự khó kiếm việc lắm. – Diệp Miễn nói – Chúng ta cũng có thể xem như là bạn từng uống bia cùng nhau, tôi có thể giúp cậu chuyện nhỏ này.– Chắc hẳn vì con người luôn ghét dị loại.
Diệp Miễn chợt nhớ tới buổi sáng hôm nọ, Phó Duy Nhất cố ý ôm hắn trước quán bán đồ ăn sáng như thể muốn cho ai đó nhìn thấy.
Khi Diệp Miễn nhận thức được chuyện này, đã nghiêm túc nói chuyện với Phó Duy Nhất.
Diệp Miễn cau mày, hắn không biết “dị loại" mà Sầm Khuyết nhắc tới đại diện cho điều gì.
– Tại sao cậu lại hỏi như vậy? – Diệp Miễn nhìn anh, hắn cho rằng chuyện thích người đồng tính này phải khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mới đúng?
Nghĩ tới chuyện này, Diệp Miễn cảm thấy câu nói “tốt thật đấy" của Sầm Khuyết tràn đầy ngưỡng mộ và chua xót.
– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.– Anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con người là gì?
Khi nói tới câu này, anh bóp bóp cổ tay phải của mình.– Hả? – Diệp Miễn bị câu hỏi của anh kéo hồn về, vẻ mặt ngơ ngác.
***
– Không được. – Diệp Miễn nói – Rất lâu trước đây chúng ta cũng đã từng thảo luận vấn đề này rồi cơ mà?Sầm Khuyết nói;
Hắn đứng ở cửa trong căng thẳng, Phó Duy Nhất không hỏi gì, thấy hắn về bèn vào trong phòng ngủ.– Anh đã hỏi tôi rồi, cho nên cũng phải trả lời một câu hỏi của tôi.
Hắn mỉm cười với Sầm Khuyết:
Anh hỏi:
Sầm Khuyết sững người, sau đó mỉm cười:– Ý nghĩa tồn tại của một con người là gì?
Sầm Khuyết sững người, sau đó mỉm cười:
Hai người họ cứ ngồi sóng vai như thế tới tận mười một giờ hơn. Sầm Khuyết đứng dậy nói mình phải về.– Bản thân sự tồn tại của con người chính là ý nghĩa. – Diệp Miễn đứng dậy – Không cần thiết phải cho nó thêm định nghĩa dư thừa.
Lúc Diệp Miễn ra ngoài, Phó Duy Nhất đã ngủ say rồi.
Diệp Miễn không đợi Sầm Khuyết trả lời đã chạy trước, chờ khi hắn trở về với cơ thể vã mồ hôi, trong tay cầm thêm một túi giấy. – Hai người hỏi câu giống y hệt nhau. Cậu ấy chính là người bạn lạc mất anh trai mà anh từng nhắc tới hả?– Rõ ràng sự tồn tại của một số người chỉ dư thừa.
Sầm Khuyết nhìn anh, đôi mắt chan chứa ý cười.
Diệp Miễn bất giác siết chặt nắm tay, hắn dùng sức rất mạnh, khớp xương kêu răng rắc.
Sầm Khuyết đang ngồi trước cửa hàng tiện lợi, cầm một tờ giấy trong tay.
– Tốt thật đấy.– Làm gì? – Sầm Khuyết cười – Anh điều tra hộ khẩu à?– Không phải. – Diệp Miễn nói – Đã là một con người, dẫu cho họ đang trải qua những điều gì thì họ đều không phải dư thừa. Thế giới này cho mỗi người chúng ta một chốn dung thân, dù chỉ rất nhỏ bé, song vẫn có.
Thích là một việc, Diệp Miễn có thể bao dung, nhưng hắn cảm thấy cần thiết phải cho Phó Duy Nhất hiểu rõ một số chuyện, một số lẽ sống.
Suy nghĩ ấy vụt qua trong nháy mắt, Diệp Miễn chỉ cho phép bản thân mình hồ đồ trong khoảnh khắc ấy mà thôi. Con người sống thì phải kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình.
Diệp Miễn nói:
– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.
Sầm Khuyết mím môi, không nói gì.Anh ta xây dựng lên một bức tường vây trong suốt quanh Diệp Miễn, ngoại trừ anh ta, không ai được phép tới gần.– Tôi không biết tại sao cậu lại hỏi tôi câu này, chẳng qua chúng ta có thể ngồi xuống thảo luận đàng hoàng với nhau.
Hắn mỉm cười với Sầm Khuyết:
– Tại sao? – Phó Duy Nhất tức giận chất vấn – Anh ta chỉ là một công nhân, ông kết bạn với anh ta làm gì?
– Tôi biết ông khó chịu, nhưng không phải sợ, bất cứ lúc nào ông cũng đều là Duy Nhất của chúng tôi.– Hồi học đại học, tôi đã học văn bằng hai khoa Triết học, tuy rằng không giỏi, nhưng vẫn có thể nói vài điều.
– Ông cẩm thấy anh ta tốt ở đâu? Có gì anh ta biết còn tôi thì không? Tôi học không được sao?
– Cuối cùng bọn họ cũng lộ ra rồi, bao nhiêu năm nay bọn họ thực sự chịu đựng rất vất vả.– Chúng ta trao đổi một câu hỏi đi.– Tôi còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không tới.Sầm Khuyết cũng mỉm cười:
– Đang tìm việc. – Sầm Khuyết đi tới ngồi xuống cạnh Diệp Miễn – Chỉ huy công trình tốt lắm, khi tôi đi đã thanh toán tiền lương còn tặng thêm bao lì xì.
Hắn uống sạch bia còn lại, đứng dậy nói:Ngay khi anh nói ra câu này, Diệp Miễn đã bắt đầu câu hỏi của mình:– Tôi nghĩ nên thôi thì hơn, tôi cũng không hiểu những thứ ấy.
– Không được. – Diệp Miễn nói – Rất lâu trước đây chúng ta cũng đã từng thảo luận vấn đề này rồi cơ mà?
– Hai người đã nói những gì? – Diệp Miễn chuyển đề tài – Hình như cậu ấy hiểu lầm cậu rồi thì phải. Nếu như cậu ấy có nói lời nào bất lịch sự thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, cậu ấy thực sự không có ý xấu đâu.
Mặc dù Diệp Miễn mới quen Sầm Khuyết chưa được mấy ngày, nhưng hắn cảm thấy anh không phải dạng người hóng hớt, có thể nói, dường như Sầm Khuyết không nhiệt tình với bất cứ chuyện gì.– Cậu cảm thấy cậu không hiểu, thực ra cậu rất hiểu đấy chứ. – Diệp Miễn chậm rãi thả lỏng hai tay, cố giả vờ vươn vai thoải mái – Cậu ấy à, hiểu hơn tôi nhiều, chẳng qua không nói với tôi mà thôi.
– Tôi biết. – Sầm Khuyết nghịch móng tay – Cậu ấy rất khách sáo.
– Không nói gì, chỉ hỏi tôi có phải Phó Tu Kiệt hay không?Khi ấy Diệp Miễn đứng bên ngoài công trường, cả người ngơ ngác.Sầm Khuyết nhìn anh, đôi mắt chan chứa ý cười.
Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.– Được rồi, tôi phải về đây.
– Chắc hẳn vì con người luôn ghét dị loại.
Diệp Miễn cau mày, hắn không biết “dị loại" mà Sầm Khuyết nhắc tới đại diện cho điều gì.– Tối mai cậu có còn tới đây nữa không? – Diệp Miễn dùng ngón tay kẹp tờ “giấy nợ" kia – Tôi nghĩ ra một cách rất tốt để cậu thoải mái trả nợ.
– Cuối cùng bọn họ cũng lộ ra rồi, bao nhiêu năm nay bọn họ thực sự chịu đựng rất vất vả.
– Cứ coi như tôi nhiều chuyện đi, nhưng với tình huống hiện tại của cậu, không dựa vào quan hệ thì thực sự khó kiếm việc lắm. – Diệp Miễn nói – Chúng ta cũng có thể xem như là bạn từng uống bia cùng nhau, tôi có thể giúp cậu chuyện nhỏ này.
Diệp Miễn không muốn nhìn thấy Phó Duy Nhất nói năng không suy nghĩ như vậy. Hắn không thể cãi vã cùng đối phương, càng không muốn nghe đối phương công kích người không liên quan.Sầm Khuyết hỏi:
Sầm Khuyết chẳng hề quan tâm:
– Cách gì.– Cách gì.
– Trùng hợp ghê nhỉ?
– Nói chuyện với tôi, một lần hai mươi.
Phó Duy Nhất vốn chẳng yêu hắn, Diệp Miễn biết điều này. Một người có thích một người khác hay không, không chỉ thể hiện ở lời nói và việc làm. Diệp Miễn quen Phó Duy Nhất bao nhiêu năm qua, nhưng trong mắt đối phương chẳng hề có tình yêu, hắn vẫn luôn hiểu.
Sầm Khuyết chỉ gật đầu, qua một lát mới nói:Diệp Miễn day giữa mày, kéo Phó Duy Nhất vào phòng ngủ. Hắn mở tủ lấy ra một bộ áo ngủ đặt lên giường:Lúc Diệp Miễn ra ngoài, Phó Duy Nhất đã ngủ say rồi.– Tại sao cậu lại hỏi như vậy? – Diệp Miễn nhìn anh, hắn cho rằng chuyện thích người đồng tính này phải khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mới đúng?
– Cậu ấy tên là Duy Nhất hả? – Sầm Khuyết khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Anh ngừng một lát rồi nói tiếp:Sầm Khuyết suy nghĩ một lát mới nói:
Sầm Khuyết chỉ chỉ vào tay trái mình:
– Ý nghĩa tồn tại của một con người là gì?
– Cậu đợi tôi một lát, ngồi đây đừng đi đâu hết.– Trùng hợp ghê nhỉ?– Dựa vào cảm giác của tôi.
– Cậu tò mò về cậu ấy lắm hả?
– Bản thân sự tồn tại của con người chính là ý nghĩa. – Diệp Miễn đứng dậy – Không cần thiết phải cho nó thêm định nghĩa dư thừa.
Ngày Phó Duy Nhất dụ dỗ hắn, định dùng cách xảy ra quan hệ để giữ hắn bên người, lúc ấy hắn đã từ chối nghiêm túc. Thế mà sau khi chuyện đó xảy ra, hắn đã từng nghĩ, tại sao lại không?
– Cậu ấy tên là Duy Nhất hả? – Sầm Khuyết khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng.Diệp Miễn chợt nhớ tới buổi sáng hôm nọ, Phó Duy Nhất cố ý ôm hắn trước quán bán đồ ăn sáng như thể muốn cho ai đó nhìn thấy.
– Chiếc điện thoại này tôi đã không dùng nữa, bên trong có sim sẵn, cậu cầm lấy dùng tạm.Còn có thể khiến cho ai nhìn thấy đây? Khi đó ngoại trừ Sầm Khuyết là người quen ra thì đối diện bọn họ đâu còn người nào khác.
– Tôi còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không tới.
Anh hỏi:– Chúng tôi lớn lên cùng nhau. – Diệp Miễn không nói thẳng – Cậu ấy rất ỷ lại tôi.
Hắn chậm chạp ngẩng đầu, sau đó ngạc nhiên đứng bật dậy nhìn đối phương.
***
– Anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con người là gì?
♣Chương 22+23+24♣Sầm Khuyết chỉ gật đầu, qua một lát mới nói:
Sầm Khuyết nhìn anh, không nói gì.
Khi Diệp Miễn nhận thức được chuyện này, đã nghiêm túc nói chuyện với Phó Duy Nhất.– Cậu chờ tôi lâu lắm rồi hả? – Tám giờ hơn Diệp Miễn về nhà còn chưa thấy Sầm Khuyết ngồi đây, chắc khi ấy anh còn đang bận làm việc.– Tốt thật đấy.
– Cậu đợi tôi một lát, ngồi đây đừng đi đâu hết.– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.Phó Duy Nhất nói với Diệp Miễn rằng Sầm Khuyết lớn lên ở nông thôn, không học hành, mười bảy mười tám tuổi đã rời khỏi gia đình ra ngoài làm việc.
– Gần đây cậu không đánh nhau với người khác đấy chứ?
Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ.– Cậu bị sao vậy? – Diệp Miễn hỏi – Bọn họ lại bắt nạt cậu à?Diệp Miễn cảm thấy kiểu người có lòng đề phòng người khác mạnh như Sầm Khuyết sẽ không dễ dàng kết bạn với ai, không dễ dàng tin tưởng ai, có lẽ chính vì ra ngoài xã hội khi còn nhỏ nên mới trở thành dáng vẻ như hiện tại.
– Dựa vào cảm giác của tôi.
Diệp Miễn cười:Sầm Khuyết nhìn anh, không nói gì.Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.Nghĩ tới chuyện này, Diệp Miễn cảm thấy câu nói “tốt thật đấy" của Sầm Khuyết tràn đầy ngưỡng mộ và chua xót.
– Gần đây cậu không đánh nhau với người khác đấy chứ?
– Hồi học đại học, tôi đã học văn bằng hai khoa Triết học, tuy rằng không giỏi, nhưng vẫn có thể nói vài điều.– Hai người đã nói những gì? – Diệp Miễn chuyển đề tài – Hình như cậu ấy hiểu lầm cậu rồi thì phải. Nếu như cậu ấy có nói lời nào bất lịch sự thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, cậu ấy thực sự không có ý xấu đâu.
– Nói chuyện với tôi, một lần hai mươi.
Hắn đứng ở cửa trong căng thẳng, Phó Duy Nhất không hỏi gì, thấy hắn về bèn vào trong phòng ngủ.
Mặc dù không muốn thừa nhận, song hắn bắt đầu cảm thấy sợ Phó Duy Nhất. Dường như đối phương đang cầm một sợi dây thừng, từ từ siết chặt cổ hắn.Sầm Khuyết chẳng hề quan tâm:– Tôi biết. – Sầm Khuyết nghịch móng tay – Cậu ấy rất khách sáo.
Phó Duy Nhất nói với Diệp Miễn rằng Sầm Khuyết lớn lên ở nông thôn, không học hành, mười bảy mười tám tuổi đã rời khỏi gia đình ra ngoài làm việc.
Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ.
Ngày Phó Duy Nhất dụ dỗ hắn, định dùng cách xảy ra quan hệ để giữ hắn bên người, lúc ấy hắn đã từ chối nghiêm túc. Thế mà sau khi chuyện đó xảy ra, hắn đã từng nghĩ, tại sao lại không?
Nhưng Sầm Khuyết đã phá vỡ quan niệm này của hắn, thực sự có một số người nói biến mất là biến mất được ngay.Bình thường Phó Duy Nhất đối xử với người khác rất có chừng mực, chỉ ở trước mặt hắn mới cáu kỉnh. Nếu như người khác nói với Diệp Miễn “cậu ấy rất khách sáo" chắc chắn Diệp Miễn sẽ tin, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hắn không dám chắc thái độ của Phó Duy Nhất với Sầm Khuyết sẽ ra sao.
– Không được. – Diệp Miễn nói – Rất lâu trước đây chúng ta cũng đã từng thảo luận vấn đề này rồi cơ mà?
Sầm Khuyết mím môi, không nói gì.
Cứ ngỡ rằng Sầm Khuyết cứ thế bốc hơi khỏi cuộc sống của mình, Phó Duy Nhất cũng sẽ không cần phải vì Sầm Khuyết mà rối rắm bất an, nào ngờ, Sầm Khuyết lại xuất hiện.– Bình thường cậu ấy rất hiểu chuyện, chỉ khi nhắc tới anh trai thì cậu ấy mới hơi nhạy cảm mà thôi.Diệp Miễn cúi đầu nhìn, trên tờ giấy viết hai từ xiêu vẹo: Giấy nợ.– Bình thường cậu ấy rất hiểu chuyện, chỉ khi nhắc tới anh trai thì cậu ấy mới hơi nhạy cảm mà thôi.
Sầm Khuyết im lặng một lát mới nói:
Trên mặt Sầm Khuyết có vết thương, tay trái còn quấn băng gạc.
Trước đây Diệp Miễn luôn cảm thấy xã hội hiện đại phát triển như thế, thậm chí hắn còn có thể đón giao thừa qua video với bố mẹ đi công tác ở nước ngoài. Chỉ cần muốn liên lạc, con người với con người luôn có rất nhiều cách tìm thấy dấu vết của đối phương trên mạng internet.Diệp Miễn thở dài:– Anh đã hỏi tôi rồi, cho nên cũng phải trả lời một câu hỏi của tôi.– Nhạy cảm thế nào?
– Mấy ngày trước đã định đưa cho cậu. – Diệp Miễn nói – Sắp sửa sang thu rồi, tôi cảm thấy cậu ở lán ngoài công trường đêm xuống sẽ bị lạnh, cho nên cầm cho cậu chiếc chăn.
Diệp Miễn ngồi đợi tới tận mười rưỡi, vẫn không đợi được Sầm Khuyết.Sầm Khuyết cũng mỉm cười:Sầm Khuyết hỏi câu này, Diệp Miễn lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Khi ấy Diệp Miễn đã nói: “Tôi là một người sống đàng hoàng, không phải vật sở hữu của ông, tôi cần có vòng xã giao của riêng mình, cần có không gian riêng."
– Không đi cũng đi không nổi, chẳng làm được việc gì.Sầm Khuyết luôn miệng nói mình không liên quan gì tới nhà họ Phó, vậy mà tựa hồ lại đặc biệt tò mò với chuyện của Phó Duy Nhất.
– Thưa cậu, cậu đừng cố chấp như vậy có được không. Tôi cũng đâu cho cậu hẳn, chỉ cho mượn dùng mấy ngày mà thôi, chờ khi nào cậu tìm được việc thì trả cho tôi.– Anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con người là gì?Mặc dù Diệp Miễn mới quen Sầm Khuyết chưa được mấy ngày, nhưng hắn cảm thấy anh không phải dạng người hóng hớt, có thể nói, dường như Sầm Khuyết không nhiệt tình với bất cứ chuyện gì.
Diệp Miễn đi tới, ngồi xuống cạnh anh:
Sầm Khuyết im lặng một lát mới nói:– Cậu tò mò về cậu ấy lắm hả?
♣Chương 22+23+24♣
Sầm Khuyết nói;Hai người một hỏi một đáp, như thể đang mở ra một trận giằng co, cả hai đều muốn lừa được thông tin gì đó từ miệng đối phương.
Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.
– Đừng làm ồn nữa, không phải vấn đề này.
Sầm Khuyết hỏi câu này, Diệp Miễn lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Diệp Miễn cảm thấy kiểu người có lòng đề phòng người khác mạnh như Sầm Khuyết sẽ không dễ dàng kết bạn với ai, không dễ dàng tin tưởng ai, có lẽ chính vì ra ngoài xã hội khi còn nhỏ nên mới trở thành dáng vẻ như hiện tại.– Hỏi bừa vậy thôi. – Sầm Khuyết quay đầu không nhìn Diệp Miễn, cũng không tiếp tục nghịch ngón tay mà nhìn chằm chằm phía đối diện.
– Bởi vì hôm ấy tôi đã nói mong rằng bản thân mới chính là người bị mất tích. Kết quả bọn họ mắng tôi vô lương tâm, cuối cùng cũng nói ra câu mong sao người ban đầu mất tích là tôi.
Sầm Khuyết đưa tờ giấy cho hắn.Phó Duy Nhất cắn chặt môi, cắn tới mức bật máu.Quán cà phê đối diện đã đóng cửa, tiếng nhạc cũng dừng từ lâu, chỉ có gió thổi qua giữa hai người họ, tựa như cuốn đi hết chẳng để lại gì, tựa như mang theo thứ gì đó đến nơi đây.
Diệp Miễn cảm thấy kiểu người có lòng đề phòng người khác mạnh như Sầm Khuyết sẽ không dễ dàng kết bạn với ai, không dễ dàng tin tưởng ai, có lẽ chính vì ra ngoài xã hội khi còn nhỏ nên mới trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Diệp Miễn đi tới, ngồi xuống cạnh anh:Hai người họ cứ ngồi sóng vai như thế tới tận mười một giờ hơn. Sầm Khuyết đứng dậy nói mình phải về.
Diệp Miễn bất giác siết chặt nắm tay, hắn dùng sức rất mạnh, khớp xương kêu răng rắc.Hai người một hỏi một đáp, như thể đang mở ra một trận giằng co, cả hai đều muốn lừa được thông tin gì đó từ miệng đối phương.Diệp Miễn cau mày, hắn không biết “dị loại" mà Sầm Khuyết nhắc tới đại diện cho điều gì.– Gần đây cậu không đánh nhau với người khác đấy chứ?
Dẫu biết Sầm Khuyết đã đi rồi, nhưng cứ tối tối Diệp Miễn lại ngồi trước cửa hàng tiện lợi kia, nghe nhạc của quán cà phê phía đối diện như một thói quen.Phó Duy Nhất ngồi trên sofa, nhìn hắn với đôi mắt ửng đỏ:Anh nói:Sầm Khuyết sững người, sau đó mỉm cười:
Dẫu biết Sầm Khuyết đã đi rồi, nhưng cứ tối tối Diệp Miễn lại ngồi trước cửa hàng tiện lợi kia, nghe nhạc của quán cà phê phía đối diện như một thói quen.
Anh hỏi:
Diệp Miễn chợt nhớ tới buổi sáng hôm nọ, Phó Duy Nhất cố ý ôm hắn trước quán bán đồ ăn sáng như thể muốn cho ai đó nhìn thấy.– Không.
– Anh đã hỏi tôi rồi, cho nên cũng phải trả lời một câu hỏi của tôi.
Hắn mỉm cười với Sầm Khuyết:
– Bởi vì hôm ấy tôi đã nói mong rằng bản thân mới chính là người bị mất tích. Kết quả bọn họ mắng tôi vô lương tâm, cuối cùng cũng nói ra câu mong sao người ban đầu mất tích là tôi.Phó Duy Nhất nói với Diệp Miễn rằng Sầm Khuyết lớn lên ở nông thôn, không học hành, mười bảy mười tám tuổi đã rời khỏi gia đình ra ngoài làm việc.Diệp Miễn ngồi yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh:
– Cậu ấy tìm cậu… làm gì? – Chẳng hiểu sao Diệp Miễn lại thấy căng thẳng. Trạng thái tinh thần ngày hôm nay của Phó Duy Nhất không hề tốt, Diệp Miễn rất sợ anh ta đã nói gì làm tổn thương Sầm Khuyết.
– Được, chuyện này cứ để tôi lo.
– Chúng ta trao đổi một câu hỏi đi.
Diệp Miễn nói:
Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.
Diệp Miễn sợ anh hiểu lầm mình, đang muốn giải thích thì Sầm Khuyết lại nói:Sầm Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn.
Dù sao Sầm Khuyết cũng là người vô tội, chuyện giữa bọn họ có phiền phức tới đâu cũng không liên quan gì tới Sầm Khuyết hết.
Hắn ở nhà tự nấu cơm, gần tám rưỡi mới cầm theo đồ đạc ra ngoài.
Diệp Miễn nói:– Tôi biết ý tốt của anh, nhưng không cần.– Thì tôi có thể trả lời một câu hỏi của cậu, cậu cũng có thể trả lời một câu hỏi của tôi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, song hắn bắt đầu cảm thấy sợ Phó Duy Nhất. Dường như đối phương đang cầm một sợi dây thừng, từ từ siết chặt cổ hắn.– Tại sao mấy ngày trước cậu cứ đánh nhau suốt thế? Bọn họ cô lập cậu à?– Cũng không lâu, chẳng qua chạng vạng tối có người tới tìm tôi.Sầm Khuyết hơi do dự:
Sầm Khuyết chẳng hề quan tâm:
– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.
– Chiếc điện thoại này tôi đã không dùng nữa, bên trong có sim sẵn, cậu cầm lấy dùng tạm.
– Tại sao cậu lại hỏi như vậy? – Diệp Miễn nhìn anh, hắn cho rằng chuyện thích người đồng tính này phải khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mới đúng?Anh ngừng một lát rồi nói tiếp:
– Tại sao mấy ngày trước cậu cứ đánh nhau suốt thế? Bọn họ cô lập cậu à?
Sầm Khuyết hỏi câu này, Diệp Miễn lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Anh ta cất lời, trong khoang miệng tràn mùi máu tươi:– Tôi cũng không có câu nào muốn hỏi anh.
Diệp Miễn gật đầu.
Tối hôm trước khi Diệp Miễn nói ra đề nghị kia, Sầm Khuyết mỉm cười từ chối.Ngay khi anh nói ra câu này, Diệp Miễn đã bắt đầu câu hỏi của mình:
Sầm Khuyết luôn miệng nói mình không liên quan gì tới nhà họ Phó, vậy mà tựa hồ lại đặc biệt tò mò với chuyện của Phó Duy Nhất.
– Hai người đã nói những gì? – Diệp Miễn chuyển đề tài – Hình như cậu ấy hiểu lầm cậu rồi thì phải. Nếu như cậu ấy có nói lời nào bất lịch sự thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, cậu ấy thực sự không có ý xấu đâu.– Tại sao mấy ngày trước cậu cứ đánh nhau suốt thế? Bọn họ cô lập cậu à?
Trong thời gian ba ngày Sầm Khuyết không xuất hiện, Diệp Miễn loanh quanh ở cạnh công trường nghe ngóng, hay tin Sầm Khuyết đã đi rồi.
– Cậu chờ tôi lâu lắm rồi hả? – Tám giờ hơn Diệp Miễn về nhà còn chưa thấy Sầm Khuyết ngồi đây, chắc khi ấy anh còn đang bận làm việc.
– Đợi khi phát lương tôi sẽ trả cho anh không thiếu một đồng, không cần phải dùng cách này để trả.Sầm Khuyết biết bản thân mình có thể không trả lời, nhưng anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói:
Phó Duy Nhất không chịu nghe, không chấp nhận, Diệp Miễn kiên nhẫn giảng lý lẽ với anh ta. Tóm lại, tốn rất nhiều công sức mới tạm khiến Phó Duy Nhất tin tưởng rằng Diệp Miễn kết bạn mới cũng sẽ không bỏ rơi anh ta.
– Cứ coi như tôi nhiều chuyện đi, nhưng với tình huống hiện tại của cậu, không dựa vào quan hệ thì thực sự khó kiếm việc lắm. – Diệp Miễn nói – Chúng ta cũng có thể xem như là bạn từng uống bia cùng nhau, tôi có thể giúp cậu chuyện nhỏ này.– Chắc hẳn vì con người luôn ghét dị loại.
Diệp Miễn chợt nhớ tới buổi sáng hôm nọ, Phó Duy Nhất cố ý ôm hắn trước quán bán đồ ăn sáng như thể muốn cho ai đó nhìn thấy.
Khi Diệp Miễn nhận thức được chuyện này, đã nghiêm túc nói chuyện với Phó Duy Nhất.
Diệp Miễn cau mày, hắn không biết “dị loại" mà Sầm Khuyết nhắc tới đại diện cho điều gì.
– Tại sao cậu lại hỏi như vậy? – Diệp Miễn nhìn anh, hắn cho rằng chuyện thích người đồng tính này phải khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mới đúng?
Nghĩ tới chuyện này, Diệp Miễn cảm thấy câu nói “tốt thật đấy" của Sầm Khuyết tràn đầy ngưỡng mộ và chua xót.
– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.– Anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con người là gì?
Khi nói tới câu này, anh bóp bóp cổ tay phải của mình.– Hả? – Diệp Miễn bị câu hỏi của anh kéo hồn về, vẻ mặt ngơ ngác.
***
– Không được. – Diệp Miễn nói – Rất lâu trước đây chúng ta cũng đã từng thảo luận vấn đề này rồi cơ mà?Sầm Khuyết nói;
Hắn đứng ở cửa trong căng thẳng, Phó Duy Nhất không hỏi gì, thấy hắn về bèn vào trong phòng ngủ.– Anh đã hỏi tôi rồi, cho nên cũng phải trả lời một câu hỏi của tôi.
Hắn mỉm cười với Sầm Khuyết:
Anh hỏi:
Sầm Khuyết sững người, sau đó mỉm cười:– Ý nghĩa tồn tại của một con người là gì?
Sầm Khuyết sững người, sau đó mỉm cười:
Hai người họ cứ ngồi sóng vai như thế tới tận mười một giờ hơn. Sầm Khuyết đứng dậy nói mình phải về.– Bản thân sự tồn tại của con người chính là ý nghĩa. – Diệp Miễn đứng dậy – Không cần thiết phải cho nó thêm định nghĩa dư thừa.
Lúc Diệp Miễn ra ngoài, Phó Duy Nhất đã ngủ say rồi.
Diệp Miễn không đợi Sầm Khuyết trả lời đã chạy trước, chờ khi hắn trở về với cơ thể vã mồ hôi, trong tay cầm thêm một túi giấy. – Hai người hỏi câu giống y hệt nhau. Cậu ấy chính là người bạn lạc mất anh trai mà anh từng nhắc tới hả?– Rõ ràng sự tồn tại của một số người chỉ dư thừa.
Sầm Khuyết nhìn anh, đôi mắt chan chứa ý cười.
Diệp Miễn bất giác siết chặt nắm tay, hắn dùng sức rất mạnh, khớp xương kêu răng rắc.
Sầm Khuyết đang ngồi trước cửa hàng tiện lợi, cầm một tờ giấy trong tay.
– Tốt thật đấy.– Làm gì? – Sầm Khuyết cười – Anh điều tra hộ khẩu à?– Không phải. – Diệp Miễn nói – Đã là một con người, dẫu cho họ đang trải qua những điều gì thì họ đều không phải dư thừa. Thế giới này cho mỗi người chúng ta một chốn dung thân, dù chỉ rất nhỏ bé, song vẫn có.
Thích là một việc, Diệp Miễn có thể bao dung, nhưng hắn cảm thấy cần thiết phải cho Phó Duy Nhất hiểu rõ một số chuyện, một số lẽ sống.
Suy nghĩ ấy vụt qua trong nháy mắt, Diệp Miễn chỉ cho phép bản thân mình hồ đồ trong khoảnh khắc ấy mà thôi. Con người sống thì phải kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình.
Diệp Miễn nói:
– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.
Sầm Khuyết mím môi, không nói gì.Anh ta xây dựng lên một bức tường vây trong suốt quanh Diệp Miễn, ngoại trừ anh ta, không ai được phép tới gần.– Tôi không biết tại sao cậu lại hỏi tôi câu này, chẳng qua chúng ta có thể ngồi xuống thảo luận đàng hoàng với nhau.
Hắn mỉm cười với Sầm Khuyết:
– Tại sao? – Phó Duy Nhất tức giận chất vấn – Anh ta chỉ là một công nhân, ông kết bạn với anh ta làm gì?
– Tôi biết ông khó chịu, nhưng không phải sợ, bất cứ lúc nào ông cũng đều là Duy Nhất của chúng tôi.– Hồi học đại học, tôi đã học văn bằng hai khoa Triết học, tuy rằng không giỏi, nhưng vẫn có thể nói vài điều.
– Ông cẩm thấy anh ta tốt ở đâu? Có gì anh ta biết còn tôi thì không? Tôi học không được sao?
– Cuối cùng bọn họ cũng lộ ra rồi, bao nhiêu năm nay bọn họ thực sự chịu đựng rất vất vả.– Chúng ta trao đổi một câu hỏi đi.– Tôi còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không tới.Sầm Khuyết cũng mỉm cười:
– Đang tìm việc. – Sầm Khuyết đi tới ngồi xuống cạnh Diệp Miễn – Chỉ huy công trình tốt lắm, khi tôi đi đã thanh toán tiền lương còn tặng thêm bao lì xì.
Hắn uống sạch bia còn lại, đứng dậy nói:Ngay khi anh nói ra câu này, Diệp Miễn đã bắt đầu câu hỏi của mình:– Tôi nghĩ nên thôi thì hơn, tôi cũng không hiểu những thứ ấy.
– Không được. – Diệp Miễn nói – Rất lâu trước đây chúng ta cũng đã từng thảo luận vấn đề này rồi cơ mà?
– Hai người đã nói những gì? – Diệp Miễn chuyển đề tài – Hình như cậu ấy hiểu lầm cậu rồi thì phải. Nếu như cậu ấy có nói lời nào bất lịch sự thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, cậu ấy thực sự không có ý xấu đâu.
Mặc dù Diệp Miễn mới quen Sầm Khuyết chưa được mấy ngày, nhưng hắn cảm thấy anh không phải dạng người hóng hớt, có thể nói, dường như Sầm Khuyết không nhiệt tình với bất cứ chuyện gì.– Cậu cảm thấy cậu không hiểu, thực ra cậu rất hiểu đấy chứ. – Diệp Miễn chậm rãi thả lỏng hai tay, cố giả vờ vươn vai thoải mái – Cậu ấy à, hiểu hơn tôi nhiều, chẳng qua không nói với tôi mà thôi.
– Tôi biết. – Sầm Khuyết nghịch móng tay – Cậu ấy rất khách sáo.
– Không nói gì, chỉ hỏi tôi có phải Phó Tu Kiệt hay không?Khi ấy Diệp Miễn đứng bên ngoài công trường, cả người ngơ ngác.Sầm Khuyết nhìn anh, đôi mắt chan chứa ý cười.
Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.– Được rồi, tôi phải về đây.
– Chắc hẳn vì con người luôn ghét dị loại.
Diệp Miễn cau mày, hắn không biết “dị loại" mà Sầm Khuyết nhắc tới đại diện cho điều gì.– Tối mai cậu có còn tới đây nữa không? – Diệp Miễn dùng ngón tay kẹp tờ “giấy nợ" kia – Tôi nghĩ ra một cách rất tốt để cậu thoải mái trả nợ.
– Cuối cùng bọn họ cũng lộ ra rồi, bao nhiêu năm nay bọn họ thực sự chịu đựng rất vất vả.
– Cứ coi như tôi nhiều chuyện đi, nhưng với tình huống hiện tại của cậu, không dựa vào quan hệ thì thực sự khó kiếm việc lắm. – Diệp Miễn nói – Chúng ta cũng có thể xem như là bạn từng uống bia cùng nhau, tôi có thể giúp cậu chuyện nhỏ này.
Diệp Miễn không muốn nhìn thấy Phó Duy Nhất nói năng không suy nghĩ như vậy. Hắn không thể cãi vã cùng đối phương, càng không muốn nghe đối phương công kích người không liên quan.Sầm Khuyết hỏi:
Sầm Khuyết chẳng hề quan tâm:
– Cách gì.– Cách gì.
– Trùng hợp ghê nhỉ?
– Nói chuyện với tôi, một lần hai mươi.
Tác giả :
Tần Tam Kiến