Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 57
Trở về nhà, trời đã tối, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên tầng mười sáu, Hình Khắc Lũy cảm thấy trào lên cảm giác ấm áp.
Rón rén vào cửa, nhìn tháy trong phòng bếp bóng dáng nhỏ bé luống cuống tay chân, Hình Khắc Lũy nụ cười trên khóe miệng lớn dần.
Từ phía sau ôm Mễ Kha vào trong ngực, anh dịu dàng gọi: “Bảo bối!"
Bởi vì quá mức nhập tâm, Mễ Kha hoàn toàn không phát hiện Hình Khắc Lũy trở lại. Bị ôm lấy trong nháy mắt, cô giật mình suýt làm đổ nồi nước, may nhờ Hình Khắc Lũy nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ cô mới không bị bỏng.
Cẩn thận bỏng, Hình Khắc Lũy siết chặt cằm nhỏ của cô: “Đây là muốn biểu diễn cho anh xem nước ngập phòng bếp hả?"
Mễ Kha vỗ ngực một cái: “Anh đi không tiếng động, dọa chết người."
Hình Khắc Lũy lấy loại ánh mắt giống như thủ trưởng đang dò xét, không thể tin nhìn về phía cô: “Vì anh học?"
Nhìn hoàn cảnh lớn lên của Mễ Kha cũng không khó đoán được cô phòng bếp cũng không vào được mấy lần, Hình Khắc Lũy không hi vọng xa vời cô biết nấu cơm cho anh ăn. Nhưng cô không ngừng nấu canh, cắt món ăn, mặc dù đao pháp cho với anh là một trời một vực.
“Em đang thực hành, anh đừng làm phiền em." Mễ Kha không đáp lại, ghét bỏ đẩy Hình Khắc Lũy ra, cầm ngọn rau cải đã cắt xong, chuẩn bị “ném" vào trong chảo.
Hình Khắc Lũy thấy thế biết tiểu nha đầu sợ dầu, buồn cười đồng thời nhận lấy công việc của cô, sau đó lật món ăn và chỉ đạo: “Món ăn cho vào trong chảo là có thể đậy nắp dầu, em từng chút từng chút ném vào sẽ làm dầu văng khắp nơi, nguy hiểm."
Có lẽ là vội, cũng có thể gấp, Mễ Kha đầu đầy mồ hôi, nhìn động tác Hình Khắc Lũy thuần thục lật đồ ăn, cô cảm thấy bối rối: “Em phải làm gì bây giờ? Đúng là, làm đồ ăn thật khó, em xem người ta làm thấy rất đơn giản." Kiểm tra thực đơn, nhìn video, kết quả là… nhụt chí, ôm lấy hông Hình Khắc Lũy, Mễ Kha dụi đầu nhỏ vào lưng anh, lầu bầu: “Nấu cơm cũng không làm được, sớm muộn cũng bị ghét bỏ?"
“Anh lấy vợ không phải cưới đầu bếp." Vỗ nhẹ lên tay cô an ủi, Hình Khắc Lũy khuyên răn cô: “Chồng em cũng đủ tư cách làm đầu bếp rồi, còn băn khoăn không có cơm ăn sao?"
“Làm sao giống nhau." Mễ Kha cong môi, nhỏ giọng: “Tiểu Hạ nói muốn giữ được lòng nam nhân phải bắt được dạ dày anh ta đấy."
Hình Khắc Lũy nghe được buồn cười, nghiêng đầu hỏi cô: “Vậy anh bắt được dạ dày của em sao nàng dâu nhỏ?"
Mễ Kha nổi tính trẻ con, trên tay hơi dùng sức bấu eo anh, ra lệnh: “Chuyên tâm, món ăn ăn không ngon sẽ ăn anh."
“Cầu cũng không được." Hình Khắc Lũy mập mờ nhìn cô nháy mắt, ngay sau đó múa cái muôi xào chỉ huy: “Để đồ ăn lại cho em biểu diễn, giờ đi bày bát đũa trước."
Mễ Kha vâng lệnh đi trước, lại nghĩ lại nhón chân hôn lên gò má Hình Khắc Lũy, dí dỏm nói: “Vất vả cho anh trưởng ban Hình."
Hình Khắc Lũy sủng ái, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của cô.
Cái gọi là lưu lại đồ ăn để cô biểu diễn chính là Hình Khắc Lũy chuẩn bị sẵn sáng, cô cầm muôi nấu ăn lật hai cái tượng trưng là xong rồi. Mễ Kha cười đến nghẹn bưng món ăn ra bàn: “Em đây rõ ràng là chiếm thành quả lao động của anh, quá không vinh quang rồi."
Hình Khắc Lũy nghiêng người dán sát vào mặt cô: “Anh em đã xâm chiếm rồi, huống chi một thành quả lao động? Đừng khách sáo, của anh chính là của em."
Mễ Kha xoay lại cười ngọt ngào: “Của em vẫn là của em."
Hình Khắc Lũy bấu nhẹ mặt cô, trước sau như một cưng chiều: “Bé ngốc!"
Tài nấu nướng của Hình Khắc Lũy rất được, dù Mễ Kha đem đồ ăn cắt cho thê thảm nhưng được người nào đó cấp cứu, mùi vị không tệ chút nào. Mễ Kha vốn thuộc loại người ăn bao nhiêu cũng không mập, hôm nay dạ dày của cô lại quỳ gối trước đại trù Hình Khắc Lũy, lượng cơm ăn kinh người. Thấy cô đưa chén muốn thêm cơm, Hình Khắc Lũy ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, ngoại miệng lại nói: “Đừng ăn no quá, không tiêu hóa được."
Mễ Kha gương mặt nhỏ nhắn khẽ nghiêm lại, oán trách: “Không còn cách nào, ăn nhiều chút không được?"
Hình Khắc Lũy xới cho cô nửa chén cơm: “Còn không phải là nuôi em áp lực quá lớn."
Mễ Kha giả bộ cầm đũa đánh anh, Hình Khắc Lũy thuận thế lấy món ăn đút vào miệng cô,mỉm cười nói: “Cho nên ở bên cạnh anh, ấm no vẫn có thể đảm bảo, ít nhất gạo quân dụng và bánh bao có thể ăn no, có phải không, hả?"
Mễ Kha bướng bỉnh cắn đũa không cho anh thu tay lại.
Hình Khắc Lũy sợ cô nghẹn, nhíu mày, giống như dạy dỗ con gái nói: “Ngoan, ăn cơm."
Mễ Kha cười hì hì buông lỏng ra.
Cùng Hình Khắc Lũy ở chung một chỗ, vĩnh viễn không lo lắng buồn chán, dù Mễ Kha vui vẻ hay khổ sở, anh luôn có biện pháp khiến cho cô cười. Giống như trong bữa ăn, anh chỉ vài ba lời khiến cô cười không ngớt. Mễ Kha bắt đầu lo lắng: trên mặt liệu có thể vì cười quá nhiều mà tăng tốc độ sinh trưởng vết nhăn. Cho nên nói: yêu người đàn ông hay đùa giỡn, sẽ rất mau già.
Sau khi ăn xong, nàng dâu nhỏ Mễ Kha chủ động giành rửa chén, Hình Khắc Lũy tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, sau khi rửa mặt xong, Mễ Kha tỉ mỉ kiểm tra vết thương giúp anh, bôi thuốc băng bó.
Khi bàn tay mềm mại nhỏ bé khẽ xoa nhẹ trên người anh, Hình Khắc Lũy sát gần tai Mễ Kha nói: “Đã hết đau, làm chút vận động sẽ không ảnh hưởng chứ?"
“Đã tối rồi, anh còn vận động cái gì?" Mễ Kha nhất thời không phản ứng kịp, chuyên tâm băng bó cho anh: “Tố chất thân thể không tệ, đã khôi phục được rất tốt, chỉ là," nhẹ nhàng sờ da thịt trên lưng anh cô đau lòng bổ sung: “Chỗ này về sau sẽ để lại sẹo."
Hình Khắc Lũy cánh tay không đàng hoàng ôm cô: “Vết sẹo đối với nam nhân là huy chương, không cần để ý." Cúi đầu ác ý thổi hơi vào tai cô: “Làm vận động có lợi cho giấc ngủ, có muốn thử một chút hay không?"
Anh ôm cô, gương mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực anh. Nghe nhịp tim có lực của anh, Mễ Kha đột nhiên hiểu ý tứ vận động của anh là gì. Tránh chỗ bị thương cô đấm nhẹ, đỏ mặt sẵng giọng: “Không cần luôn nghĩ tới chuyện linh tinh, cẩn thận vết thương."
Hình Khắc Lũy cười nhẹ: “Là ai ngày đó cứ muốn cùng anh trở về, lúc này lại sợ anh bị thương, hả?"
Mễ Kha nghênh mặt phản bác: “Em muốn đi theo là vì muốn chăm sóc anh, đừng nghĩ sai lệch."
Nhẹ nhàng hôn cái cổ mịn màng của cô, Hình Khắc Lũy ăn vạ: “Mặc kệ, đã nghĩ sai, em phải phụ trách."
Bị anh làm nhột, Mễ Kha cười tránh né: “Đừng giống như cún con liếm em."
Dám nói anh là chó? Hình Khắc Lũy dường như nghiện không trả lời, Mễ Kha không chống lại được anh, mặc cho anh thích làm gì thì làm, nếu không phải ngại vết thương chưa lành, đoán chừng hai người sẽ không chỉ dừng lại ở nụ hôn.
Nhớ lại buổi chiều Hình Khắc Lũy ở khá lâu trong phòng làm việc của Thiệu Vũ Hàn, Mễ Kha ngồi trên đùi anh, ôm cổ hỏi: “Không ngờ sư huynh là bạn trai Thẩm Gia Ngưng, bọn họ làm sao chia tay?"
Hình Khắc Lũy tựa cằm vào vai cô, “Nói ra rất dài…"
Chờ Hình Khắc lũy đem chuyện kể rõ ràng, Mễ Kha nghiêm túc suy nghĩ: “Có phải cô ấy thật ra vẫn thích anh? Nếu không sao lại chia tay với sư huynh?"
Ngốc ngếch! Bàn tay trên eo cô bấu nhẹ: “Em thật là ngốc. Nếu như cô ấy thích anh sao lại liều sống liều chết muốn bỏ anh? Nếu anh đoán không sai, cô ấy chắc bị ép buộc nên mới có đứa bé, cảm thấy có lỗi với Thiệu Vũ Hàn nên mới kiên trì muốn chia tay." Chẳng qua là ai là người ép buộc, Hình Khắc Lũy bây giờ vẫn chưa nghĩ đến chính là Phó Bột Viễn kẻ có ý đồ với Mễ Kha.
“À?" Mễ Kha kinh ngạc: “Đứa bé… không phải của sư huynh sao?"
“Nếu đúng như thế sẽ không xảy ra cục diện như bây giờ." Hồi tưởng lại vẻ mặt nặng nề của Thiệu Vũ Hàn, Hình Khắc Lũy than thở: “Anh tình nguyện không làm cuộc giải phẫu này."
Nhắc tới cuộc phẫu thuật, Mễ kha tâm tình cũng trầm xuống: “Phẫu thuật cũng có nguy hiểm, giải phẫu não bộ càng nguy hiểm hơn, Thẩm Gia Ngưng lại có bệnh tim, một khi… sư huynh sợ cả đời cũng không thể cởi bỏ."
Ngay cả Mễ Kha cũng có thể nghĩ ra được, Hình Khắc Lũy làm sao lại không nghĩ tới? Phẫu thuật tỉ lệ thành công 50% nếu như không may thất bại, Thiệu Vũ Hàn làm sao chịu đựng được. Năm năm trước chia tay cùng với tai nạn xe cộ không thể cứu vãn, giống như Hình Khắc Lũy, Thiệu Vũ Hàn thật ra cũng không phải có trách nhiệm. Nhưng thân là bạn trai cũ Hình Khắc Lũy cũng có thể gánh vác trách nhiệm chăm sóc Trầm gia năm năm, đối với Thiệu Vũ Hàn vắng mặt năm năm mà nói, cái cảm giác áy náy đó không có người nào có thể trải nghiệm.
Thiệu Vũ Hàn nói: so sánh với Mễ Kha đơn thuần khả ái, anh ta thích Thẩm Gia Ngưng thanh cao, kiêu ngạo.
Lời này nếu đổi lại năm năm trước Hình Khắc Lũy sẽ tin.
Nhưng đổi thành hôm nay, anh cảm thấy loại thích này không phải chỉ đơn giản như thế.
Mấy năm tình cảm với Thẩm Gia Ngưng, không bằng được tình cảm sâu đậm mấy tháng qua với Mễ Kha, nhưng Hình Khắc Lũy chưa từng phủ nhận cô ấy từng là bạn gái của anh, cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm. Dù chưa từng nói yêu, nhưng cũng đã đem những gì quý giá trong năm năm cho đối phương. Chối bỏ cô ấy cũng giống như chối bỏ chính mình.
Không giống Hình Khắc Lũy, Thiệu Vũ Hàn là thật sự động tâm. Nếu Thẩm Gia Ngưng khỏe mạnh, chia tay, Thiệu Vũ Hàn sẽ không cưỡng cầu gì nữa. Nhưng thực tế Thẩm Gia Ngưng trải qua biến cố lớn, theo nguyên tắc của Thiệu Vũ Hàn, anh ta không thể nào bỏ mặc không quan tâm.
Thiệu Vũ Hàn vì quan niệm đạo đức không cho phép anh ta bỏ rơi Thẩm Gia Ngưng, mặc dù không phải trách nhiệm của anh ta, nhưng anh ta cũng sẽ phụ trách. Cho nên đối với Mễ Kha, anh ta chỉ có thể buông tay. Thiệu Vũ Hàn lấy lí do vì yêu mà rút lui, đối với Thẩm Gia Ngưng, là một loại trách nhiệm.
Hình Khắc Lũy đối với loại trách nhiệm của Thiệu Vũ Hàn cũng không đồng ý. Trong mắt anh, chính là đúng là đúng, sai là sai, mặc kệ người khác đánh giá thế nào, chỉ làm điều mà anh cho là đúng, phụ trách với người cần phụ trách, ngược lại chính là dối trá. Nhưng anh lại không thể không thừa nhận, ban đầu nghĩ tai nạn Trầm gia liên quan tới mình thì cũng bởi vì áy náy mới có ý niệm phụ trách cả đời, ví dụ như, cưới người tinh thần có vấn đề, Thẩm Gia Ngưng.
Cho nên nói, lập trường và thân phận, quyết định thái độ của một người đối với một chuyện vĩnh viễn không thể giống nhau.
Cho nên đối với quyết định của Thiệu Vũ Hàn, trừ từ chối cho ý kiến, Hình Khắc Lũy không đáp lại bất cứ điều gì.
Hình Khắc Lũy không phải không tin vào số mênh, cũng đang chứng kiến sự lựa chọn của Thiệu Vũ Hàn, có lễ Thẩm Gia Ngưng chính là số mệnh của Thiệu Vũ Hàn.
Ở chung một chỗ không có nghĩa là vẫn thích; không ở cùng nhau, giữ không được bỏ không xong.
Tóm lại người sống, hình như vì thế mà khó xử.
Chuyện của Thiệu Vũ Hàn và Thẩm Gia Ngưng giống như chủ đề về cuộc sống, ít nhất cho tới bây giờ, chưa kết thúc được. Hình Khắc Lũy và Mễ Kha thảo luận thật lâu cũng không thể tìm ra được kết quả, chỉ có thể để tự nhiên phát triển. Bọn họ chỉ hi vong, chuyện cuối cùng sẽ có hạnh phúc. Dù sao, mỗi người đều có quyền được hạnh phúc.
Sau khi trải qua một đoạn tình cảm thất bại, lại có thể gặp được một người con gái tốt đẹp như Mễ Kha, Hình Khắc Lũy thật lòng cảm giác mình may mắn. Nhờ ánh trăng nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm dịu dàng trong lòng anh, anh cảm thấy thỏa mãn.
Trong phòng khách là bài hát Heartbeats của Amy Diamond, giai điệu nhẹ nhàng êm ái, hòa cùng với hình ảnh ấm áp của hai người yêu nhau.
Mễ Kha tối nay trực đêm nhưng Hứa Nghiên San muốn đổi ca với cô, cô có thời gian rảnh rỗi. Nhớ đến Hình Khắc Lũy bị thương, lại nghĩ anh chủ nhật có thời gian nên mới hẹn gặp ở nhà anh. Cho nên đêm nay, chỉ dành riêng cho bọn họ.
Mễ Kha ngủ say, Hình Khắc Lũy đành bế cô vào phòng ngủ, rồi nằm bên cạnh cô. Càng ngày càng lệ thuộc vào nhiệt độ ấm áp anh mang đên, Mễ Kha hừ nhẹ tiến lại gần vào trong lòng anh. Vết thương trên lưng khiến Hình Khắc Lũy không thể nào nằm ngửa, nghiêng người ôm Mễ Kha vào trong ngực, để cho thân thể nhỏ bé mềm mại của cô dán sát vào người anh, anh giống như đang dỗ đứa bé vỗ vỗ lưng dỗ cô ngủ.
Không muốn đánh thức cô, nhưng mỗi lần ôm cô vào lòng sẽ có một loại kích động, giống như bị mê hoặc, không khống chế được lại nghĩ muốn nhiều hơn. Hơn nữa Mễ Kha mỗi lần lật người chân trần sẽ chui vào giữa chân anh, Hình Khắc Lũy bị tư thế ái muội này khiến cho không thể khống chế.
“Bảo bối em dụ dỗ anh…" Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, vén váy ngủ của cô lên, bàn tay nóng rực của Hình Khắc Lũy vuốt ve trên làn da mịn màng như con nít của cô, sau đó từng chút từng chút một khống chế cô dưới thân mình, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó Hình Khắc Lũy hôn lên đôi môi đang hé mở của Mễ Kha.
Nụ hôn càng sâu, bàn tay của anh di chuyển từng chút một chạm tới bầu ngực mềm mại của cô, Mễ Kha bỗng dưng mở to mắt.
Hình Khắc Lũy mở đèn trên tường, ánh sáng mờ mờ êm dịu, anh động tình tiếp tục động tác xoa nắn ngực cô, giọng khàn khàn hỏi: “Được không… bảo bối?"
Rón rén vào cửa, nhìn tháy trong phòng bếp bóng dáng nhỏ bé luống cuống tay chân, Hình Khắc Lũy nụ cười trên khóe miệng lớn dần.
Từ phía sau ôm Mễ Kha vào trong ngực, anh dịu dàng gọi: “Bảo bối!"
Bởi vì quá mức nhập tâm, Mễ Kha hoàn toàn không phát hiện Hình Khắc Lũy trở lại. Bị ôm lấy trong nháy mắt, cô giật mình suýt làm đổ nồi nước, may nhờ Hình Khắc Lũy nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ cô mới không bị bỏng.
Cẩn thận bỏng, Hình Khắc Lũy siết chặt cằm nhỏ của cô: “Đây là muốn biểu diễn cho anh xem nước ngập phòng bếp hả?"
Mễ Kha vỗ ngực một cái: “Anh đi không tiếng động, dọa chết người."
Hình Khắc Lũy lấy loại ánh mắt giống như thủ trưởng đang dò xét, không thể tin nhìn về phía cô: “Vì anh học?"
Nhìn hoàn cảnh lớn lên của Mễ Kha cũng không khó đoán được cô phòng bếp cũng không vào được mấy lần, Hình Khắc Lũy không hi vọng xa vời cô biết nấu cơm cho anh ăn. Nhưng cô không ngừng nấu canh, cắt món ăn, mặc dù đao pháp cho với anh là một trời một vực.
“Em đang thực hành, anh đừng làm phiền em." Mễ Kha không đáp lại, ghét bỏ đẩy Hình Khắc Lũy ra, cầm ngọn rau cải đã cắt xong, chuẩn bị “ném" vào trong chảo.
Hình Khắc Lũy thấy thế biết tiểu nha đầu sợ dầu, buồn cười đồng thời nhận lấy công việc của cô, sau đó lật món ăn và chỉ đạo: “Món ăn cho vào trong chảo là có thể đậy nắp dầu, em từng chút từng chút ném vào sẽ làm dầu văng khắp nơi, nguy hiểm."
Có lẽ là vội, cũng có thể gấp, Mễ Kha đầu đầy mồ hôi, nhìn động tác Hình Khắc Lũy thuần thục lật đồ ăn, cô cảm thấy bối rối: “Em phải làm gì bây giờ? Đúng là, làm đồ ăn thật khó, em xem người ta làm thấy rất đơn giản." Kiểm tra thực đơn, nhìn video, kết quả là… nhụt chí, ôm lấy hông Hình Khắc Lũy, Mễ Kha dụi đầu nhỏ vào lưng anh, lầu bầu: “Nấu cơm cũng không làm được, sớm muộn cũng bị ghét bỏ?"
“Anh lấy vợ không phải cưới đầu bếp." Vỗ nhẹ lên tay cô an ủi, Hình Khắc Lũy khuyên răn cô: “Chồng em cũng đủ tư cách làm đầu bếp rồi, còn băn khoăn không có cơm ăn sao?"
“Làm sao giống nhau." Mễ Kha cong môi, nhỏ giọng: “Tiểu Hạ nói muốn giữ được lòng nam nhân phải bắt được dạ dày anh ta đấy."
Hình Khắc Lũy nghe được buồn cười, nghiêng đầu hỏi cô: “Vậy anh bắt được dạ dày của em sao nàng dâu nhỏ?"
Mễ Kha nổi tính trẻ con, trên tay hơi dùng sức bấu eo anh, ra lệnh: “Chuyên tâm, món ăn ăn không ngon sẽ ăn anh."
“Cầu cũng không được." Hình Khắc Lũy mập mờ nhìn cô nháy mắt, ngay sau đó múa cái muôi xào chỉ huy: “Để đồ ăn lại cho em biểu diễn, giờ đi bày bát đũa trước."
Mễ Kha vâng lệnh đi trước, lại nghĩ lại nhón chân hôn lên gò má Hình Khắc Lũy, dí dỏm nói: “Vất vả cho anh trưởng ban Hình."
Hình Khắc Lũy sủng ái, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của cô.
Cái gọi là lưu lại đồ ăn để cô biểu diễn chính là Hình Khắc Lũy chuẩn bị sẵn sáng, cô cầm muôi nấu ăn lật hai cái tượng trưng là xong rồi. Mễ Kha cười đến nghẹn bưng món ăn ra bàn: “Em đây rõ ràng là chiếm thành quả lao động của anh, quá không vinh quang rồi."
Hình Khắc Lũy nghiêng người dán sát vào mặt cô: “Anh em đã xâm chiếm rồi, huống chi một thành quả lao động? Đừng khách sáo, của anh chính là của em."
Mễ Kha xoay lại cười ngọt ngào: “Của em vẫn là của em."
Hình Khắc Lũy bấu nhẹ mặt cô, trước sau như một cưng chiều: “Bé ngốc!"
Tài nấu nướng của Hình Khắc Lũy rất được, dù Mễ Kha đem đồ ăn cắt cho thê thảm nhưng được người nào đó cấp cứu, mùi vị không tệ chút nào. Mễ Kha vốn thuộc loại người ăn bao nhiêu cũng không mập, hôm nay dạ dày của cô lại quỳ gối trước đại trù Hình Khắc Lũy, lượng cơm ăn kinh người. Thấy cô đưa chén muốn thêm cơm, Hình Khắc Lũy ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, ngoại miệng lại nói: “Đừng ăn no quá, không tiêu hóa được."
Mễ Kha gương mặt nhỏ nhắn khẽ nghiêm lại, oán trách: “Không còn cách nào, ăn nhiều chút không được?"
Hình Khắc Lũy xới cho cô nửa chén cơm: “Còn không phải là nuôi em áp lực quá lớn."
Mễ Kha giả bộ cầm đũa đánh anh, Hình Khắc Lũy thuận thế lấy món ăn đút vào miệng cô,mỉm cười nói: “Cho nên ở bên cạnh anh, ấm no vẫn có thể đảm bảo, ít nhất gạo quân dụng và bánh bao có thể ăn no, có phải không, hả?"
Mễ Kha bướng bỉnh cắn đũa không cho anh thu tay lại.
Hình Khắc Lũy sợ cô nghẹn, nhíu mày, giống như dạy dỗ con gái nói: “Ngoan, ăn cơm."
Mễ Kha cười hì hì buông lỏng ra.
Cùng Hình Khắc Lũy ở chung một chỗ, vĩnh viễn không lo lắng buồn chán, dù Mễ Kha vui vẻ hay khổ sở, anh luôn có biện pháp khiến cho cô cười. Giống như trong bữa ăn, anh chỉ vài ba lời khiến cô cười không ngớt. Mễ Kha bắt đầu lo lắng: trên mặt liệu có thể vì cười quá nhiều mà tăng tốc độ sinh trưởng vết nhăn. Cho nên nói: yêu người đàn ông hay đùa giỡn, sẽ rất mau già.
Sau khi ăn xong, nàng dâu nhỏ Mễ Kha chủ động giành rửa chén, Hình Khắc Lũy tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, sau khi rửa mặt xong, Mễ Kha tỉ mỉ kiểm tra vết thương giúp anh, bôi thuốc băng bó.
Khi bàn tay mềm mại nhỏ bé khẽ xoa nhẹ trên người anh, Hình Khắc Lũy sát gần tai Mễ Kha nói: “Đã hết đau, làm chút vận động sẽ không ảnh hưởng chứ?"
“Đã tối rồi, anh còn vận động cái gì?" Mễ Kha nhất thời không phản ứng kịp, chuyên tâm băng bó cho anh: “Tố chất thân thể không tệ, đã khôi phục được rất tốt, chỉ là," nhẹ nhàng sờ da thịt trên lưng anh cô đau lòng bổ sung: “Chỗ này về sau sẽ để lại sẹo."
Hình Khắc Lũy cánh tay không đàng hoàng ôm cô: “Vết sẹo đối với nam nhân là huy chương, không cần để ý." Cúi đầu ác ý thổi hơi vào tai cô: “Làm vận động có lợi cho giấc ngủ, có muốn thử một chút hay không?"
Anh ôm cô, gương mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực anh. Nghe nhịp tim có lực của anh, Mễ Kha đột nhiên hiểu ý tứ vận động của anh là gì. Tránh chỗ bị thương cô đấm nhẹ, đỏ mặt sẵng giọng: “Không cần luôn nghĩ tới chuyện linh tinh, cẩn thận vết thương."
Hình Khắc Lũy cười nhẹ: “Là ai ngày đó cứ muốn cùng anh trở về, lúc này lại sợ anh bị thương, hả?"
Mễ Kha nghênh mặt phản bác: “Em muốn đi theo là vì muốn chăm sóc anh, đừng nghĩ sai lệch."
Nhẹ nhàng hôn cái cổ mịn màng của cô, Hình Khắc Lũy ăn vạ: “Mặc kệ, đã nghĩ sai, em phải phụ trách."
Bị anh làm nhột, Mễ Kha cười tránh né: “Đừng giống như cún con liếm em."
Dám nói anh là chó? Hình Khắc Lũy dường như nghiện không trả lời, Mễ Kha không chống lại được anh, mặc cho anh thích làm gì thì làm, nếu không phải ngại vết thương chưa lành, đoán chừng hai người sẽ không chỉ dừng lại ở nụ hôn.
Nhớ lại buổi chiều Hình Khắc Lũy ở khá lâu trong phòng làm việc của Thiệu Vũ Hàn, Mễ Kha ngồi trên đùi anh, ôm cổ hỏi: “Không ngờ sư huynh là bạn trai Thẩm Gia Ngưng, bọn họ làm sao chia tay?"
Hình Khắc Lũy tựa cằm vào vai cô, “Nói ra rất dài…"
Chờ Hình Khắc lũy đem chuyện kể rõ ràng, Mễ Kha nghiêm túc suy nghĩ: “Có phải cô ấy thật ra vẫn thích anh? Nếu không sao lại chia tay với sư huynh?"
Ngốc ngếch! Bàn tay trên eo cô bấu nhẹ: “Em thật là ngốc. Nếu như cô ấy thích anh sao lại liều sống liều chết muốn bỏ anh? Nếu anh đoán không sai, cô ấy chắc bị ép buộc nên mới có đứa bé, cảm thấy có lỗi với Thiệu Vũ Hàn nên mới kiên trì muốn chia tay." Chẳng qua là ai là người ép buộc, Hình Khắc Lũy bây giờ vẫn chưa nghĩ đến chính là Phó Bột Viễn kẻ có ý đồ với Mễ Kha.
“À?" Mễ Kha kinh ngạc: “Đứa bé… không phải của sư huynh sao?"
“Nếu đúng như thế sẽ không xảy ra cục diện như bây giờ." Hồi tưởng lại vẻ mặt nặng nề của Thiệu Vũ Hàn, Hình Khắc Lũy than thở: “Anh tình nguyện không làm cuộc giải phẫu này."
Nhắc tới cuộc phẫu thuật, Mễ kha tâm tình cũng trầm xuống: “Phẫu thuật cũng có nguy hiểm, giải phẫu não bộ càng nguy hiểm hơn, Thẩm Gia Ngưng lại có bệnh tim, một khi… sư huynh sợ cả đời cũng không thể cởi bỏ."
Ngay cả Mễ Kha cũng có thể nghĩ ra được, Hình Khắc Lũy làm sao lại không nghĩ tới? Phẫu thuật tỉ lệ thành công 50% nếu như không may thất bại, Thiệu Vũ Hàn làm sao chịu đựng được. Năm năm trước chia tay cùng với tai nạn xe cộ không thể cứu vãn, giống như Hình Khắc Lũy, Thiệu Vũ Hàn thật ra cũng không phải có trách nhiệm. Nhưng thân là bạn trai cũ Hình Khắc Lũy cũng có thể gánh vác trách nhiệm chăm sóc Trầm gia năm năm, đối với Thiệu Vũ Hàn vắng mặt năm năm mà nói, cái cảm giác áy náy đó không có người nào có thể trải nghiệm.
Thiệu Vũ Hàn nói: so sánh với Mễ Kha đơn thuần khả ái, anh ta thích Thẩm Gia Ngưng thanh cao, kiêu ngạo.
Lời này nếu đổi lại năm năm trước Hình Khắc Lũy sẽ tin.
Nhưng đổi thành hôm nay, anh cảm thấy loại thích này không phải chỉ đơn giản như thế.
Mấy năm tình cảm với Thẩm Gia Ngưng, không bằng được tình cảm sâu đậm mấy tháng qua với Mễ Kha, nhưng Hình Khắc Lũy chưa từng phủ nhận cô ấy từng là bạn gái của anh, cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm. Dù chưa từng nói yêu, nhưng cũng đã đem những gì quý giá trong năm năm cho đối phương. Chối bỏ cô ấy cũng giống như chối bỏ chính mình.
Không giống Hình Khắc Lũy, Thiệu Vũ Hàn là thật sự động tâm. Nếu Thẩm Gia Ngưng khỏe mạnh, chia tay, Thiệu Vũ Hàn sẽ không cưỡng cầu gì nữa. Nhưng thực tế Thẩm Gia Ngưng trải qua biến cố lớn, theo nguyên tắc của Thiệu Vũ Hàn, anh ta không thể nào bỏ mặc không quan tâm.
Thiệu Vũ Hàn vì quan niệm đạo đức không cho phép anh ta bỏ rơi Thẩm Gia Ngưng, mặc dù không phải trách nhiệm của anh ta, nhưng anh ta cũng sẽ phụ trách. Cho nên đối với Mễ Kha, anh ta chỉ có thể buông tay. Thiệu Vũ Hàn lấy lí do vì yêu mà rút lui, đối với Thẩm Gia Ngưng, là một loại trách nhiệm.
Hình Khắc Lũy đối với loại trách nhiệm của Thiệu Vũ Hàn cũng không đồng ý. Trong mắt anh, chính là đúng là đúng, sai là sai, mặc kệ người khác đánh giá thế nào, chỉ làm điều mà anh cho là đúng, phụ trách với người cần phụ trách, ngược lại chính là dối trá. Nhưng anh lại không thể không thừa nhận, ban đầu nghĩ tai nạn Trầm gia liên quan tới mình thì cũng bởi vì áy náy mới có ý niệm phụ trách cả đời, ví dụ như, cưới người tinh thần có vấn đề, Thẩm Gia Ngưng.
Cho nên nói, lập trường và thân phận, quyết định thái độ của một người đối với một chuyện vĩnh viễn không thể giống nhau.
Cho nên đối với quyết định của Thiệu Vũ Hàn, trừ từ chối cho ý kiến, Hình Khắc Lũy không đáp lại bất cứ điều gì.
Hình Khắc Lũy không phải không tin vào số mênh, cũng đang chứng kiến sự lựa chọn của Thiệu Vũ Hàn, có lễ Thẩm Gia Ngưng chính là số mệnh của Thiệu Vũ Hàn.
Ở chung một chỗ không có nghĩa là vẫn thích; không ở cùng nhau, giữ không được bỏ không xong.
Tóm lại người sống, hình như vì thế mà khó xử.
Chuyện của Thiệu Vũ Hàn và Thẩm Gia Ngưng giống như chủ đề về cuộc sống, ít nhất cho tới bây giờ, chưa kết thúc được. Hình Khắc Lũy và Mễ Kha thảo luận thật lâu cũng không thể tìm ra được kết quả, chỉ có thể để tự nhiên phát triển. Bọn họ chỉ hi vong, chuyện cuối cùng sẽ có hạnh phúc. Dù sao, mỗi người đều có quyền được hạnh phúc.
Sau khi trải qua một đoạn tình cảm thất bại, lại có thể gặp được một người con gái tốt đẹp như Mễ Kha, Hình Khắc Lũy thật lòng cảm giác mình may mắn. Nhờ ánh trăng nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm dịu dàng trong lòng anh, anh cảm thấy thỏa mãn.
Trong phòng khách là bài hát Heartbeats của Amy Diamond, giai điệu nhẹ nhàng êm ái, hòa cùng với hình ảnh ấm áp của hai người yêu nhau.
Mễ Kha tối nay trực đêm nhưng Hứa Nghiên San muốn đổi ca với cô, cô có thời gian rảnh rỗi. Nhớ đến Hình Khắc Lũy bị thương, lại nghĩ anh chủ nhật có thời gian nên mới hẹn gặp ở nhà anh. Cho nên đêm nay, chỉ dành riêng cho bọn họ.
Mễ Kha ngủ say, Hình Khắc Lũy đành bế cô vào phòng ngủ, rồi nằm bên cạnh cô. Càng ngày càng lệ thuộc vào nhiệt độ ấm áp anh mang đên, Mễ Kha hừ nhẹ tiến lại gần vào trong lòng anh. Vết thương trên lưng khiến Hình Khắc Lũy không thể nào nằm ngửa, nghiêng người ôm Mễ Kha vào trong ngực, để cho thân thể nhỏ bé mềm mại của cô dán sát vào người anh, anh giống như đang dỗ đứa bé vỗ vỗ lưng dỗ cô ngủ.
Không muốn đánh thức cô, nhưng mỗi lần ôm cô vào lòng sẽ có một loại kích động, giống như bị mê hoặc, không khống chế được lại nghĩ muốn nhiều hơn. Hơn nữa Mễ Kha mỗi lần lật người chân trần sẽ chui vào giữa chân anh, Hình Khắc Lũy bị tư thế ái muội này khiến cho không thể khống chế.
“Bảo bối em dụ dỗ anh…" Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, vén váy ngủ của cô lên, bàn tay nóng rực của Hình Khắc Lũy vuốt ve trên làn da mịn màng như con nít của cô, sau đó từng chút từng chút một khống chế cô dưới thân mình, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó Hình Khắc Lũy hôn lên đôi môi đang hé mở của Mễ Kha.
Nụ hôn càng sâu, bàn tay của anh di chuyển từng chút một chạm tới bầu ngực mềm mại của cô, Mễ Kha bỗng dưng mở to mắt.
Hình Khắc Lũy mở đèn trên tường, ánh sáng mờ mờ êm dịu, anh động tình tiếp tục động tác xoa nắn ngực cô, giọng khàn khàn hỏi: “Được không… bảo bối?"
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ