Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 39
Thiệu Vũ Hàn tuổi còn trẻ nhưng chức vị cao, trừ tài năng thiên phú về phương diện y học, cùng thành tích nghiên cứu khoa học đã được công nhận, mọi người đều biết anh nổi tiếng là khiêm tốn ôn hòa, lúc này lại vì một bác sĩ thực tập mà nổi giận, làm Phó Bột Viễn giật mình đồng thời không dám chậm trễ.
Giọng nói nháy mắt chuyển sang kính cẩn, Phó Bột Viễn vội vàng: "Viện trưởng nói gì vậy, tôi chỉ là nghĩ là sẽ gọi Hứa Nghiên San làm trợ thủ." Sau đó nhìn về phía Mễ Kha, anh ta khẽ nhíu mày: "Sao lúc trước không nói, bỏng có nghiêm trọng không? Viện trưởng cũng nói vậy, sao cô không trở về nghỉ ngơi." Giống như đoán chắc Mễ Kha sẽ không tố cáo, Phó Bột Viễn lời nói không có chút chột dạ, thậm chí ánh mắt cũng lộ ra ân cần.
Đúng là diễn viên trời sinh. Mễ Kha trong nháy mắt kích động muốn kéo bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Phó Bột Viễn xuống, nhưng cô trời sinh tính lương thiện, từ trước tới giờ không tranh quyền thế, huống chi trước mặt Thiệu Vũ Hàn, Phó Bột Viễn không đối với cô có ý cợt nhả, nên không nói gì rời phòng giải phẫu, cũng không thèm nói cám ơn.
Thiệu Vũ Hàn nháy mắt cảm thấy Mễ Kha có gì khác thường, anh lấy cớ thuận đường đưa cô về. Mễ Kha từ chối không được, đành lên xe. Nhưng Thiệu Vũ Hàn cũng không biết Mễ Kha mấy ngày nay cùng Hình Khắc Lũy ở chung một chỗ, Mễ Kha cũng không thể nói cho anh biết. Cho nên, xe lái về hướng Mễ trạch.
Trên đường đi hai người không nói gì, xe dừng bên ngoài Mễ trạch, Thiệu Vũ Hàn phá vỡ trầm mặc, "Anh ta gây khó dễ cho em?"
Mễ Kha rất muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng cô không có thói quen như vậy. Khẽ cúi đầu, cô tiếp tục cởi dây an toàn, "Không có." Cũng đang chuẩn bị xuống xe thì nghe "tích" một tiếng cửa xe bị khóa.
Thiệu Vũ Hàn cũng không nói một lời. Trong giây lát, Mễ Kha không thể không xoay đầu lại đối mặt với anh.
Tay vịn trên tay lái, Thiệu Vũ Hàn nghiên đầu nhìn cô, mở miệng khẳng định: "Sẽ không nói dối."
Thẩm Gia Nam xuất hiện khiến trong lòng cô rối loạn, Phó Bột Viễn lại có hành động làm cô uất ức, Mễ Kha thật sự không có tâm tình cùng Thiệu Vũ Hàn nói tỉ mỉ. Đối với lời hỏi thăm của anh, ánh mắt Mễ Kha có ý cầu khẩn: "Sư huynh, có thể trước hết để em về nhà được không?"
Thiệu Vũ Hàn khẽ cau mày, anh đưa mắt nhìn gương mặt cô, không vội vã nói chuyện. Mễ Kha thấy anh yên lặng nhìn, cô cảm thấy mình có chút hèn nhát, yếu ớt, một lúc sau thấy anh nói: "Được." Sau đó cửa xe mở ra.
Mễ Kha như trút được gánh nặng: "Cảm ơn sư huynh."
Thiệu Vũ Hàn tất nhiên không phải muốn câu cảm ơn của cô, có thể nói, anh cuối cùng không thể làm khó cô.
"Mễ Kha." Kể từ khi động lòng với cô, Thiệu Vũ Hàn gần như không giống như vậy gọi cả tên họ cô: "Em đã gọi anh một tiếng sư huynh, anh không hi vọng em ở bênh cạnh anh mà phải chịu uất ức."
Mễ Kha cảm kích Thiệu Vũ Hàn quan tâm. Nhưng anh không phải người trong lòng cô, cho nên đối với anh, trừ cảm ơn, cô không thể cho anh được cái gì khác. Mễ Kha chỉ nói: "Chuyện cộng việc không có gì, hơn nữa em sẽ dũng cảm, không để cho mình bị uất ức."
Thiệu Vũ Hàn mỉm cười, anh cong môi nói: "Đi đi."
Mễ Kha sau khi xuống xe, đi vài bước chợt nghĩ đến điều gì, cô vòng trở lại: "Sư huynh năm năm trước anh đã làm ở viện chúng ta?"
Thiệu Vũ Hàn gật đầu, lấy ánh mắt khích lệ cô nói tiếp.
Mễ Kha suy nghĩ một chút: "Vậy anh có biết một bác sĩ thực tập tên Thẩm Gia Ngưng sao?"
Đâu chỉ biết? Không nghĩ Mễ Kha nói ra tên đó, Thiệu Vũ Hàn sắc mặt khẽ biến: "Làm sao?"
Nếu như đổi lại Hình Khắc Lũy sẽ phát hiện được Thiệu Vũ Hàn đáy mắt thoáng chút bối ối, vậy mà Mễ Kha chỉ hỏi: "Sư huynh cũng quen biết với cô ấy sao?"
Thiệu Vũ Hàn e ngại không muốn cùng Mễ Kha bàn luận về Thẩm Gia Ngưng, nói chính xác, năm năm trước hiểu rõ tâm ý Thẩm Gia Ngưng, anh kiêng kỵ cùng bất kì ai nói về cô ấy. Vì vậy anh hỏi ngược lại: "Có chuyện gì?"
Mễ Kha nhất thời chưa nghĩ ra làm sao có thể tránh nói đến Hình Khắc Lũy tìm hiểu tin tức Thẩm Gia Ngưng, cô do dự một chút: "Không có gì, nghe nói cô ấy học cùng trường với chúng ta, em thuận miệng hỏi. Sư huynh hẹn gặp lại."
Nghe nói? Nghe ai nói? Tầm mắt khóa trụ bóng dáng sau lưng Mễ Kha, Thiệu Vũ Hàn như có điều suy nghĩ.
Trở lại ngôi nhà trống vắng, Mễ Kha ngồi một mình trong phòng khách, nghĩ gọi điện cho Hình Khắc Lũy, liên tục do dự cuối cùng bỏ qua. Tắt âm lượng ti vi, cô nhìn trên màn hình, cảnh sum họp vui vẻ, suy nghĩ rời rạc.
Quá trưa, ánh mặt trời càng rực rỡ, Mễ Kha được bao trùm trong ánh nắng vàng, toàn thân tản mát ra hơi thở ấm áp khó diễn tả bằng lời. Nhưng nhìn kĩ hai bả vai cô sụp xuống, sắc mặt tái nhợt, cảm giác yếu ớt không thể bỏ qua.
Là ai hùng hồn nói với Thiệu Vũ Hàn sẽ hết sức dũng cảm? Đây chính là dũng cảm mà ngươi đã nói sao? Hình Khắc Lũy đã sớm có lựa chọn, tại sao lại lùi bước? Mễ Kha cảm thấy bản thân thật hèn nhát, uất ức. Nghĩ đến đây, cô không kịp mặc áo khoác chạy ra khỏi nhà, chặn một chiếc xe taxi, đi thẳng đến Hình phủ.
Sau mười phút, đứng ở cửa Hình phủ, nhìn xuyên qua cửa kính dày thấy bóng dáng quen thuộc, mạnh mẽ rắn rỏi, Mễ Kha khóe môi nở nụ cười. Hình Khắc Lũy đã gọi điện nói Hình Phủ có chuyên không tới được, lại kết hợp với chuyện gọi điện của Thẩm Gia Nam, cô nghĩ rằng anh bị người Trầm gia gọi đi. Không sai, cô nghĩ anh lừa cô. Cho nên dọc đường đi, cô thuyết phục bản thân phải dũng cảm nhưng trong lòng Mễ Kha thật ra rất mâu thuẫn, thậm chí lo lắng không yên.
Quản lý nhìn thấy Mễ Kha, định báo với Hình Khắc Lũy thì Mễ Kha đã đi vào, trong tiếng chào đón "Hoan nghênh quý khách" của lễ tân, Mễ Kha không để ý tới ai chạy tới, chui vào trong ngực Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy lại không có thời gian hưởng thụ bạn gái nhỏ ôm ấp yêu thương, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng chạy tới, mày kiếm giơ lên: "Vội vàng hấp tấp cái gì? Bị tổ chức tà giáo theo dõi?"
Mễ Kha ôm anh không buông cãi lại: "Xem ra anh cực kỳ có tiềm chất là Giáo chủ tà giáo."
Hình Khắc Lũy tức giận: "Giáo chủ tà giáo đẹp trai như anh!" Đẩy cánh tay đang ôm thắt lưng mình, anh giật nhẹ cổ áo len của cô, giọng nói không hề dịu dàng: "Còn dám ăn mặc như thế này chạy đến?! Nếu còn lần sau, xem anh có đánh gẫy chân em!"
Mễ Kha sao lại không nghe ra trong lời nói của anh có ý quan tâm, cộng thêm việc vừa gặp anh tâm trạng liền chuyển biến, cô thân mật khoác tay anh: "Vội đến gặp anh nên em quên."
Hình Khắc Lũy quả nhiên rất không có tiền đồ, nghe vậy khí thế hoàn toàn tiêu tán. Giơ tay bóp nhẹ mũi cô, vươn người qua quầy rượu, lấy áo khoác ngoài, khoác lên cho cô. Đến lúc vào phòng mới kịp phản ứng: "Giờ này còn chưa tan việc, sao em lại đến?"
"Uhm... trốn việc." Mễ Kha giấy hai tay ra sau lưng, bộ dáng trông thật vui mừng.
Hình Khắc Lũy hai tay ôm trước ngực, nheo mày: "Dựa vào lá gan của em mà cũng dám trốn việc? Không phải phạm sai lầm bị khai trừ đi?"
"Anh mới bị khai trừ đấy." Mễ Kha lườm anh: "Kiểm tra anh không được à?"
Hình Khắc Lũy mỉm cười: "Cùng anh ở chung một chỗ, văn hóa quân sự của em phong phú lên rồi hả, cũng biết đột nhiên tập kích đấy."
Mễ Kha nghĩ nghĩ rồi giả bộ bóp cổ anh, lay lay: "Nói mau, sao không tới bệnh viện ăn cơm cùng em."
"Mưu sát chồng hả?" Hình Khắc Lũy hai tay giữ eo cô, giải thích: "Cháu trai Lục Giang Phi kia dẫn người đến gây chuyên, đập phá trên lầu hai, anh xử lý hắn."
"À? Tên quỷ đáng ghét lần trước ở quán rượu sao?" Mễ Kha lập tức thu tay lại vội hỏi: "Anh động thủ à?"
"Không có" Hình Khắc Lũy hôn cô, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Anh báo cảnh sát"
Báo cảnh sát? Không giống phong cách của anh. Mễ Kha hơi híp mắt: "Anh thật không động thủ? Anh thề? Tất nhiên là cô không tin.
"À…. đánh hai cái."
"Chỉ hai cái?"
"Ba, bốn lần?"
"Nói thật!"
Hình Khắc Lũy cũng không dám che giấu: "Anh cũng không nặng tay, chẳng qua là khi đó khách dùng cơm không ít, không thể làm gì khác là đánh nhanh thắng nhanh." Vừa nói đến đây, anh cười: "Em không nhìn thấy bộ dạng cháu trai của hắn sợ hãi như thế nào, Lý Niệm mới kêu mấy tên thủ hạ tới, hắn liền nghĩ anh cho hắn lên đường."
Mễ Kha giơ tay đánh anh: "Anh còn vui vẻ thế? Lần trước chuyện ở quán rượu không biết có bị xử phạt hay không, anh còn đánh hắn?"
"Chẳng lẽ để yên cho hắn? Anh không thể để yên cho hắn đập phá thôi." Lời vừa dứt, anh tinh mắt phát hiện mu bàn tay cô khác thường, giữ chặt cổ tay cô, anh nhìn kỹ một chút, chất vấn: "Tay em sao thế?"
Mễ Kha lúc này mới cảm thấy đau, cô nói thật: "Em không cẩn thận bỏng nước nóng, nên mới nghỉ sớm."
"Bỏng?" Hình Khắc Lũy nhìn vết thương, sắc mặt trầm xuống: "Em đúng là ngốc, sao không dứt khoát đem tay bỏ vào trong nồi nấu? Thoa thuốc chưa? Em còn đau không?"
Mễ Kha không đáp, chỉ nhìn anh cười, dịu dàng, mềm mại, giống như trong ngày mùa động lạnh giá gặp được ánh nắng ấm.
Hình Khắc Lũy vuốt tay nhỏ bé của cô, khẽ sẵng giọng: "Còn cười, bé ngốc"
Mễ Kha tiến sát vào ngực anh, âm thanh dịu dàng mềm mại kêu: "Hình Khắc Lũy." có loại cảm giác phụ thuộc...
Người kia trêu tức cô, cô không cần để ý, Mễ Kha kêu một tiếng nữa, anh vẫn như cũ không lên tiếng, Mễ Kha không còn cách nào khác là cố ý cọ cọ vào cổ anh, Hình Khắc Lũy lúc này mới lên tiếng, "Làm gì?"
"Em còn chưa ăn cơm."
"Tại sao không ăn?"
"Bị bỏng tay phải đấy."
Hình Khắc Lũy đánh nhẹ vào mông nhỏ cô một cái, "Chờ, 10 phút nữa cho em ăn."
Trong lòng có ít nhiều nghi vấn, như Thẩm Gia Nam làm sao biết cô? Hay muốn hỏi anh và Thẩm Gia Nam nói chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng của Hình Khắc Lũy không có gì, lời đến khoé miệng cũng bị ép xuống. Mễ Kha không nói chuyện cô gặp Thẩm Gia Nam. Dĩ nhiên, nếu cô có thể sớm phát hiện Thẩm Gia Nam có dụng ý khác, cục diện sẽ không rối loạn như vậy. Về phần Phó Bột Viễn đối với cô vô lễ, để tránh Hình Khắc Lũy gây ra phiền toái, Mễ Kha càng không nói thêm một chữ, cho nên anh cũng không biết. Thẩm Gia Nam thật ra không gọi điện cho Hình Khắc Lũy mà điện thoại của anh lúc ấy bận là vì anh đang nói chuyện với Hách Nghĩa Thành. Vì vậy lời nói và biểu hiện của Hình Khắc Lũy vẫn bình thường không có gì khác, không phải vì anh cố ý che giấu, mà vì hoàn toàn không biết chuyện.
Mễ Kha thân thể không tốt, buổi chiều bị lạnh, nửa đêm phát sốt. Hình khắc Lũy lo lắng cô lật người đè vào tay bị bỏng nên không ngủ được, thấy cô có vẻ khác thường, trực tiếp ôm đến bệnh viện. Cho đến khi truyền nước, Mễ Kha vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh, chỉ lầm bầm gọi tên Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy cúi người ở bên tai cô dụ dỗ: "Anh ở đây, ngoan ngoãn đi ngủ, tỉnh ngủ là khỏe, nghe lời." Một mặt cẩn thận từng li từng tí giữ đôi tay đang làm loạn của cô, tránh đụng phải vết thương.
Mễ Kha tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai, bên cạnh Hình Khắc Lũy đang ngủ, tay phải của anh vẫn như cũ cầm cổ tay bị bỏng của cô.
Một cảm giác ấm áp chạm nhẹ vào nơi mềm mại trong lòng, Mễ Kha dúi đầu vào ngực Hình Khắc Lũy, sợ anh tỉnh dậy cô dịch nhẹ góc chăn. Hình Khắc Lũy cử động chân, nửa đè lên người cô đem cô ôm chặt hơn.
Mễ Kha hết sốt rất nhanh nhưng lại bị cảm mấy ngày. Từ trước đến nay thân thể luôn khỏe mạnh, Hình Khắc Lũy thấy cô vừa hắt hơi chảy nước mũi, lại ho khan, đau lòng nhịn không được, nghiêm mặt cảnh cáo: "Lần sau còn bị ốm, xem anh đánh em."
Mễ Kha bị ốm nằm trên giường, bĩu môi làm nũng.
Hình Khắc Lũy vừa thấy thế tâm lập tức mềm nhũn, ôm cô lại, dịu dàng hỏi cô muốn ăn gì.
Mễ Kha dụi dui khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng bàn tay anh: "Muốn uống nước cơm." Thấy anh cau mày, cô nói: "Anh không phải nói uống ngon sao, em chưa từng uống thử."
Hình Khắc Lũy không có cách nào khác là xuống bếp làm nước cơm cho tiểu cô nãi nãi.
Mễ Kha uống đến đầu đầy mồ hôi, vẫn không quên phê bình: "Uống rất ngon, anh làm sao phát hiện ra đồ uống tốt như vậy?"
Hình Khắc Lũy sửa lại mái tóc cho cô, nghiêm trang nói: "Anh lúc vừa gia nhập quân ngũ, phạm sai lầm đi dọn chuồng heo, ai biết heo bị bệnh, anh thấy nó không ăn gì, gọi điện hỏi Trần bá, sau đó ông ấy nói phương pháp, em nói xem? Heo uống xuong liền khỏi."
Chờ Mễ Kha phản ứng kịp bị coi là heo, cô phun một ngụm nước cơm cười mắng: "Đáng ghét."
Hình Khắc Lũy nín cười: "Cho nên vợ bé nhỏ, em uống nhiều một chút, khiến bệnh nhanh khỏi."
Mễ Kha bò dậy đánh anh. Phút chốc, trong phòng tràn ngập tiếng cười vui của hai người.
Trước khi gặp Hình Khắc Lũy, Mễ Kha cho rằng tình yêu có trăm nghìn dáng vẻ. Bây giờ cô biết, dáng vẻ tình yêu chính là bộ dáng Hình Khắc Lũy đợi cô. Mặc dù người đàn ông này ít khi tỏ vẻ đứng đắn, nhưng chính phần không đứng đắn này cũng không ảnh hưởng anh làm chuyện đứng đắn.
Giống như, đối xử tốt với cô.
Giọng nói nháy mắt chuyển sang kính cẩn, Phó Bột Viễn vội vàng: "Viện trưởng nói gì vậy, tôi chỉ là nghĩ là sẽ gọi Hứa Nghiên San làm trợ thủ." Sau đó nhìn về phía Mễ Kha, anh ta khẽ nhíu mày: "Sao lúc trước không nói, bỏng có nghiêm trọng không? Viện trưởng cũng nói vậy, sao cô không trở về nghỉ ngơi." Giống như đoán chắc Mễ Kha sẽ không tố cáo, Phó Bột Viễn lời nói không có chút chột dạ, thậm chí ánh mắt cũng lộ ra ân cần.
Đúng là diễn viên trời sinh. Mễ Kha trong nháy mắt kích động muốn kéo bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Phó Bột Viễn xuống, nhưng cô trời sinh tính lương thiện, từ trước tới giờ không tranh quyền thế, huống chi trước mặt Thiệu Vũ Hàn, Phó Bột Viễn không đối với cô có ý cợt nhả, nên không nói gì rời phòng giải phẫu, cũng không thèm nói cám ơn.
Thiệu Vũ Hàn nháy mắt cảm thấy Mễ Kha có gì khác thường, anh lấy cớ thuận đường đưa cô về. Mễ Kha từ chối không được, đành lên xe. Nhưng Thiệu Vũ Hàn cũng không biết Mễ Kha mấy ngày nay cùng Hình Khắc Lũy ở chung một chỗ, Mễ Kha cũng không thể nói cho anh biết. Cho nên, xe lái về hướng Mễ trạch.
Trên đường đi hai người không nói gì, xe dừng bên ngoài Mễ trạch, Thiệu Vũ Hàn phá vỡ trầm mặc, "Anh ta gây khó dễ cho em?"
Mễ Kha rất muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng cô không có thói quen như vậy. Khẽ cúi đầu, cô tiếp tục cởi dây an toàn, "Không có." Cũng đang chuẩn bị xuống xe thì nghe "tích" một tiếng cửa xe bị khóa.
Thiệu Vũ Hàn cũng không nói một lời. Trong giây lát, Mễ Kha không thể không xoay đầu lại đối mặt với anh.
Tay vịn trên tay lái, Thiệu Vũ Hàn nghiên đầu nhìn cô, mở miệng khẳng định: "Sẽ không nói dối."
Thẩm Gia Nam xuất hiện khiến trong lòng cô rối loạn, Phó Bột Viễn lại có hành động làm cô uất ức, Mễ Kha thật sự không có tâm tình cùng Thiệu Vũ Hàn nói tỉ mỉ. Đối với lời hỏi thăm của anh, ánh mắt Mễ Kha có ý cầu khẩn: "Sư huynh, có thể trước hết để em về nhà được không?"
Thiệu Vũ Hàn khẽ cau mày, anh đưa mắt nhìn gương mặt cô, không vội vã nói chuyện. Mễ Kha thấy anh yên lặng nhìn, cô cảm thấy mình có chút hèn nhát, yếu ớt, một lúc sau thấy anh nói: "Được." Sau đó cửa xe mở ra.
Mễ Kha như trút được gánh nặng: "Cảm ơn sư huynh."
Thiệu Vũ Hàn tất nhiên không phải muốn câu cảm ơn của cô, có thể nói, anh cuối cùng không thể làm khó cô.
"Mễ Kha." Kể từ khi động lòng với cô, Thiệu Vũ Hàn gần như không giống như vậy gọi cả tên họ cô: "Em đã gọi anh một tiếng sư huynh, anh không hi vọng em ở bênh cạnh anh mà phải chịu uất ức."
Mễ Kha cảm kích Thiệu Vũ Hàn quan tâm. Nhưng anh không phải người trong lòng cô, cho nên đối với anh, trừ cảm ơn, cô không thể cho anh được cái gì khác. Mễ Kha chỉ nói: "Chuyện cộng việc không có gì, hơn nữa em sẽ dũng cảm, không để cho mình bị uất ức."
Thiệu Vũ Hàn mỉm cười, anh cong môi nói: "Đi đi."
Mễ Kha sau khi xuống xe, đi vài bước chợt nghĩ đến điều gì, cô vòng trở lại: "Sư huynh năm năm trước anh đã làm ở viện chúng ta?"
Thiệu Vũ Hàn gật đầu, lấy ánh mắt khích lệ cô nói tiếp.
Mễ Kha suy nghĩ một chút: "Vậy anh có biết một bác sĩ thực tập tên Thẩm Gia Ngưng sao?"
Đâu chỉ biết? Không nghĩ Mễ Kha nói ra tên đó, Thiệu Vũ Hàn sắc mặt khẽ biến: "Làm sao?"
Nếu như đổi lại Hình Khắc Lũy sẽ phát hiện được Thiệu Vũ Hàn đáy mắt thoáng chút bối ối, vậy mà Mễ Kha chỉ hỏi: "Sư huynh cũng quen biết với cô ấy sao?"
Thiệu Vũ Hàn e ngại không muốn cùng Mễ Kha bàn luận về Thẩm Gia Ngưng, nói chính xác, năm năm trước hiểu rõ tâm ý Thẩm Gia Ngưng, anh kiêng kỵ cùng bất kì ai nói về cô ấy. Vì vậy anh hỏi ngược lại: "Có chuyện gì?"
Mễ Kha nhất thời chưa nghĩ ra làm sao có thể tránh nói đến Hình Khắc Lũy tìm hiểu tin tức Thẩm Gia Ngưng, cô do dự một chút: "Không có gì, nghe nói cô ấy học cùng trường với chúng ta, em thuận miệng hỏi. Sư huynh hẹn gặp lại."
Nghe nói? Nghe ai nói? Tầm mắt khóa trụ bóng dáng sau lưng Mễ Kha, Thiệu Vũ Hàn như có điều suy nghĩ.
Trở lại ngôi nhà trống vắng, Mễ Kha ngồi một mình trong phòng khách, nghĩ gọi điện cho Hình Khắc Lũy, liên tục do dự cuối cùng bỏ qua. Tắt âm lượng ti vi, cô nhìn trên màn hình, cảnh sum họp vui vẻ, suy nghĩ rời rạc.
Quá trưa, ánh mặt trời càng rực rỡ, Mễ Kha được bao trùm trong ánh nắng vàng, toàn thân tản mát ra hơi thở ấm áp khó diễn tả bằng lời. Nhưng nhìn kĩ hai bả vai cô sụp xuống, sắc mặt tái nhợt, cảm giác yếu ớt không thể bỏ qua.
Là ai hùng hồn nói với Thiệu Vũ Hàn sẽ hết sức dũng cảm? Đây chính là dũng cảm mà ngươi đã nói sao? Hình Khắc Lũy đã sớm có lựa chọn, tại sao lại lùi bước? Mễ Kha cảm thấy bản thân thật hèn nhát, uất ức. Nghĩ đến đây, cô không kịp mặc áo khoác chạy ra khỏi nhà, chặn một chiếc xe taxi, đi thẳng đến Hình phủ.
Sau mười phút, đứng ở cửa Hình phủ, nhìn xuyên qua cửa kính dày thấy bóng dáng quen thuộc, mạnh mẽ rắn rỏi, Mễ Kha khóe môi nở nụ cười. Hình Khắc Lũy đã gọi điện nói Hình Phủ có chuyên không tới được, lại kết hợp với chuyện gọi điện của Thẩm Gia Nam, cô nghĩ rằng anh bị người Trầm gia gọi đi. Không sai, cô nghĩ anh lừa cô. Cho nên dọc đường đi, cô thuyết phục bản thân phải dũng cảm nhưng trong lòng Mễ Kha thật ra rất mâu thuẫn, thậm chí lo lắng không yên.
Quản lý nhìn thấy Mễ Kha, định báo với Hình Khắc Lũy thì Mễ Kha đã đi vào, trong tiếng chào đón "Hoan nghênh quý khách" của lễ tân, Mễ Kha không để ý tới ai chạy tới, chui vào trong ngực Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy lại không có thời gian hưởng thụ bạn gái nhỏ ôm ấp yêu thương, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng chạy tới, mày kiếm giơ lên: "Vội vàng hấp tấp cái gì? Bị tổ chức tà giáo theo dõi?"
Mễ Kha ôm anh không buông cãi lại: "Xem ra anh cực kỳ có tiềm chất là Giáo chủ tà giáo."
Hình Khắc Lũy tức giận: "Giáo chủ tà giáo đẹp trai như anh!" Đẩy cánh tay đang ôm thắt lưng mình, anh giật nhẹ cổ áo len của cô, giọng nói không hề dịu dàng: "Còn dám ăn mặc như thế này chạy đến?! Nếu còn lần sau, xem anh có đánh gẫy chân em!"
Mễ Kha sao lại không nghe ra trong lời nói của anh có ý quan tâm, cộng thêm việc vừa gặp anh tâm trạng liền chuyển biến, cô thân mật khoác tay anh: "Vội đến gặp anh nên em quên."
Hình Khắc Lũy quả nhiên rất không có tiền đồ, nghe vậy khí thế hoàn toàn tiêu tán. Giơ tay bóp nhẹ mũi cô, vươn người qua quầy rượu, lấy áo khoác ngoài, khoác lên cho cô. Đến lúc vào phòng mới kịp phản ứng: "Giờ này còn chưa tan việc, sao em lại đến?"
"Uhm... trốn việc." Mễ Kha giấy hai tay ra sau lưng, bộ dáng trông thật vui mừng.
Hình Khắc Lũy hai tay ôm trước ngực, nheo mày: "Dựa vào lá gan của em mà cũng dám trốn việc? Không phải phạm sai lầm bị khai trừ đi?"
"Anh mới bị khai trừ đấy." Mễ Kha lườm anh: "Kiểm tra anh không được à?"
Hình Khắc Lũy mỉm cười: "Cùng anh ở chung một chỗ, văn hóa quân sự của em phong phú lên rồi hả, cũng biết đột nhiên tập kích đấy."
Mễ Kha nghĩ nghĩ rồi giả bộ bóp cổ anh, lay lay: "Nói mau, sao không tới bệnh viện ăn cơm cùng em."
"Mưu sát chồng hả?" Hình Khắc Lũy hai tay giữ eo cô, giải thích: "Cháu trai Lục Giang Phi kia dẫn người đến gây chuyên, đập phá trên lầu hai, anh xử lý hắn."
"À? Tên quỷ đáng ghét lần trước ở quán rượu sao?" Mễ Kha lập tức thu tay lại vội hỏi: "Anh động thủ à?"
"Không có" Hình Khắc Lũy hôn cô, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Anh báo cảnh sát"
Báo cảnh sát? Không giống phong cách của anh. Mễ Kha hơi híp mắt: "Anh thật không động thủ? Anh thề? Tất nhiên là cô không tin.
"À…. đánh hai cái."
"Chỉ hai cái?"
"Ba, bốn lần?"
"Nói thật!"
Hình Khắc Lũy cũng không dám che giấu: "Anh cũng không nặng tay, chẳng qua là khi đó khách dùng cơm không ít, không thể làm gì khác là đánh nhanh thắng nhanh." Vừa nói đến đây, anh cười: "Em không nhìn thấy bộ dạng cháu trai của hắn sợ hãi như thế nào, Lý Niệm mới kêu mấy tên thủ hạ tới, hắn liền nghĩ anh cho hắn lên đường."
Mễ Kha giơ tay đánh anh: "Anh còn vui vẻ thế? Lần trước chuyện ở quán rượu không biết có bị xử phạt hay không, anh còn đánh hắn?"
"Chẳng lẽ để yên cho hắn? Anh không thể để yên cho hắn đập phá thôi." Lời vừa dứt, anh tinh mắt phát hiện mu bàn tay cô khác thường, giữ chặt cổ tay cô, anh nhìn kỹ một chút, chất vấn: "Tay em sao thế?"
Mễ Kha lúc này mới cảm thấy đau, cô nói thật: "Em không cẩn thận bỏng nước nóng, nên mới nghỉ sớm."
"Bỏng?" Hình Khắc Lũy nhìn vết thương, sắc mặt trầm xuống: "Em đúng là ngốc, sao không dứt khoát đem tay bỏ vào trong nồi nấu? Thoa thuốc chưa? Em còn đau không?"
Mễ Kha không đáp, chỉ nhìn anh cười, dịu dàng, mềm mại, giống như trong ngày mùa động lạnh giá gặp được ánh nắng ấm.
Hình Khắc Lũy vuốt tay nhỏ bé của cô, khẽ sẵng giọng: "Còn cười, bé ngốc"
Mễ Kha tiến sát vào ngực anh, âm thanh dịu dàng mềm mại kêu: "Hình Khắc Lũy." có loại cảm giác phụ thuộc...
Người kia trêu tức cô, cô không cần để ý, Mễ Kha kêu một tiếng nữa, anh vẫn như cũ không lên tiếng, Mễ Kha không còn cách nào khác là cố ý cọ cọ vào cổ anh, Hình Khắc Lũy lúc này mới lên tiếng, "Làm gì?"
"Em còn chưa ăn cơm."
"Tại sao không ăn?"
"Bị bỏng tay phải đấy."
Hình Khắc Lũy đánh nhẹ vào mông nhỏ cô một cái, "Chờ, 10 phút nữa cho em ăn."
Trong lòng có ít nhiều nghi vấn, như Thẩm Gia Nam làm sao biết cô? Hay muốn hỏi anh và Thẩm Gia Nam nói chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng của Hình Khắc Lũy không có gì, lời đến khoé miệng cũng bị ép xuống. Mễ Kha không nói chuyện cô gặp Thẩm Gia Nam. Dĩ nhiên, nếu cô có thể sớm phát hiện Thẩm Gia Nam có dụng ý khác, cục diện sẽ không rối loạn như vậy. Về phần Phó Bột Viễn đối với cô vô lễ, để tránh Hình Khắc Lũy gây ra phiền toái, Mễ Kha càng không nói thêm một chữ, cho nên anh cũng không biết. Thẩm Gia Nam thật ra không gọi điện cho Hình Khắc Lũy mà điện thoại của anh lúc ấy bận là vì anh đang nói chuyện với Hách Nghĩa Thành. Vì vậy lời nói và biểu hiện của Hình Khắc Lũy vẫn bình thường không có gì khác, không phải vì anh cố ý che giấu, mà vì hoàn toàn không biết chuyện.
Mễ Kha thân thể không tốt, buổi chiều bị lạnh, nửa đêm phát sốt. Hình khắc Lũy lo lắng cô lật người đè vào tay bị bỏng nên không ngủ được, thấy cô có vẻ khác thường, trực tiếp ôm đến bệnh viện. Cho đến khi truyền nước, Mễ Kha vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh, chỉ lầm bầm gọi tên Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy cúi người ở bên tai cô dụ dỗ: "Anh ở đây, ngoan ngoãn đi ngủ, tỉnh ngủ là khỏe, nghe lời." Một mặt cẩn thận từng li từng tí giữ đôi tay đang làm loạn của cô, tránh đụng phải vết thương.
Mễ Kha tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai, bên cạnh Hình Khắc Lũy đang ngủ, tay phải của anh vẫn như cũ cầm cổ tay bị bỏng của cô.
Một cảm giác ấm áp chạm nhẹ vào nơi mềm mại trong lòng, Mễ Kha dúi đầu vào ngực Hình Khắc Lũy, sợ anh tỉnh dậy cô dịch nhẹ góc chăn. Hình Khắc Lũy cử động chân, nửa đè lên người cô đem cô ôm chặt hơn.
Mễ Kha hết sốt rất nhanh nhưng lại bị cảm mấy ngày. Từ trước đến nay thân thể luôn khỏe mạnh, Hình Khắc Lũy thấy cô vừa hắt hơi chảy nước mũi, lại ho khan, đau lòng nhịn không được, nghiêm mặt cảnh cáo: "Lần sau còn bị ốm, xem anh đánh em."
Mễ Kha bị ốm nằm trên giường, bĩu môi làm nũng.
Hình Khắc Lũy vừa thấy thế tâm lập tức mềm nhũn, ôm cô lại, dịu dàng hỏi cô muốn ăn gì.
Mễ Kha dụi dui khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng bàn tay anh: "Muốn uống nước cơm." Thấy anh cau mày, cô nói: "Anh không phải nói uống ngon sao, em chưa từng uống thử."
Hình Khắc Lũy không có cách nào khác là xuống bếp làm nước cơm cho tiểu cô nãi nãi.
Mễ Kha uống đến đầu đầy mồ hôi, vẫn không quên phê bình: "Uống rất ngon, anh làm sao phát hiện ra đồ uống tốt như vậy?"
Hình Khắc Lũy sửa lại mái tóc cho cô, nghiêm trang nói: "Anh lúc vừa gia nhập quân ngũ, phạm sai lầm đi dọn chuồng heo, ai biết heo bị bệnh, anh thấy nó không ăn gì, gọi điện hỏi Trần bá, sau đó ông ấy nói phương pháp, em nói xem? Heo uống xuong liền khỏi."
Chờ Mễ Kha phản ứng kịp bị coi là heo, cô phun một ngụm nước cơm cười mắng: "Đáng ghét."
Hình Khắc Lũy nín cười: "Cho nên vợ bé nhỏ, em uống nhiều một chút, khiến bệnh nhanh khỏi."
Mễ Kha bò dậy đánh anh. Phút chốc, trong phòng tràn ngập tiếng cười vui của hai người.
Trước khi gặp Hình Khắc Lũy, Mễ Kha cho rằng tình yêu có trăm nghìn dáng vẻ. Bây giờ cô biết, dáng vẻ tình yêu chính là bộ dáng Hình Khắc Lũy đợi cô. Mặc dù người đàn ông này ít khi tỏ vẻ đứng đắn, nhưng chính phần không đứng đắn này cũng không ảnh hưởng anh làm chuyện đứng đắn.
Giống như, đối xử tốt với cô.
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ