Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 35
Sau khi thăm hỏi các chiến sĩ, Hạ Hoằng Huân cùng mấy vị đoàn thủ trưởng trở lại phòng ăn cơ quan.
Khổ cực một năm, tối nay bọn họ cũng muốn mang theo các phu nhân cùng nhau ngồi ăn bữa cơm đoàn viên.
Mới vừa ngồi, điện thoại Mễ Kha vang lên, nhìn màn hình cô ghé vào tai Hình Khắc Lũy: "Ba em."
Hình Khắc Lũy bảo cô nghe điện, không lo lắng chút nào, anh dạy cô cách chuyển tiếp cuộc gọi từ nhà tới di động của cô .
Mễ Kha đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời nhấc máy :"Ba"
Mễ Ngật Đông giọng có chút bực bội, ông hỏi: "Sao mà giờ mới nhận điện"
Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy ôm eo đi ra bên ngoài, nghe giọng anh bên tai nói nhỏ: "Đừng sợ." Cảm giác khẩn trương giảm đi không ít, cô vội trả lời: "Con xem ti vi, không nghe thấy."
Hình Khắc Lũy đứng bên cạnh Mễ Kha, dùng thân thể cao lớn vì cô ngăn cản gió đêm. Nghe thấy cô nói dối, anh nháy mắt cười cô. Mễ Kha vừa rửa tai lắng nghe ba đại nhân dặn dò, vừa đánh anh, sau đó hiểu chuyện chúc tết các trưởng bối trong nhà, cuối cùng còn nũng nịu với ông nội: "Ông nội, không được bớt tiền mừng tuổi của con nha, con giữ lại về sau cùng ông đi du lịch khắp nơi."
Bởi vì cháu yêu không có trở về, Ông nội trách cứ Mễ Ngật Đông cả một ngày, lúc này nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Mễ Kha, lão nhân gia cười ha hả: "Không quên được, đã giao cho chị con để mang về cho con, KHa Kha, khi nào gia gia mới có thể cho con hai phong bao lì xì đây?"
Ông lại chuyển hướng sang giục cô tìm bạn trai, nghiêng đầu nhìn cái cằm cương nghị Hình Khắc Lũy, Mễ Kha dí dỏm trả lời: "Vậy con cố gắng một chút, sang năm dẫn người về cho ông nội thẩm tra chứ sao."
Nhìn cô nháy mắt lĩnh ngộ, anh cúi người hôn lên mặt cô, đáy mắt cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Đầu kia lão nhân gia hoàn toàn không biết tiểu tôn nữ bên này có khoảng trời riêng, ông cười không khép miệng: "Được ông nội đã sắp có cháu rể rồi."
Mễ Kha đỏ mặt đẩy Hình Khắc Lũy hai cái, giở tính trẻ con: "Phải tốt hơn so với anh rể, nếu không sẽ bị người ta ghét bỏ."
Lão nhân gia cho cháu gái ăn an tâm hoàn: "Ai dám ghét bỏ cháu ta, gia gia cầm gậy đánh hắn." Lại cùng Mễ Kha hàn huyên mấy câu việc nhà, cúp điện thoại ông nói:"Kha Kha, đợi lát nữa bảo má Vương nấu cho con bát mì trường thọ, ăn xong rồi ngủ, nghe không?"
Má Vương đã bị cô lặng lẽ cho nghỉ. Mễ Kha bướng bỉnh le lưỡi: "Nghe."
Kết thúc cuộc gọi, Mễ Kha núp trong ngực Hình Khắc Lũy, nhìn xem đèn lồng màu đỏ, ánh mắt có chút mất mát.
Gần như biết được cảm xúc chợt lóe lên trong mắt Mễ Kha, Hình Khắc Lũy ôm cô: "Nhớ nhà?"
Mễ Kha đầu tiên là ừ một tiếng, sau đó ôm hông anh, ngẩng đầu: "Có một chút."
Hình Khắc Lũy thu hẹp cánh tay ôm cô, hơi thở ấm áp mơn trớn viền tai cô: "Vợ ngoan!" Đương nhiên anh biết Mễ Kha là lần đầu tiên không cùng người nhà đón năm mới. Có cô ở bên, anh thật sự cảm thấy cảm kích.
Biết anh cũng bỏ qua cơ hội cùng đoàn tụ với gia đình, Mễ Kha mỉm cười: "Em đồng ý với ông nội sang năm dẫn anh đi thăm ông, còn nói với ông cho anh phong bao to, anh lúc đó toàn bộ nhớ giao nộp cho em đó."
Hình Khắc Lũy nghiêng đầu cười: "Nhóc tham tiền."
Mễ Kha giống như cún nhỏ ở trong lòng anh nghịch ngợm, chợt nhớ đến điều gì, cô ngẩng đầu hỏi: "Sang năm mới rồi, anh có phải hay không cho em tiền mừng tuổi à?"
Hình Khắc Lũy dắt tay cô vào nhà, dứt khoát ném hai chữ: "Không có"
Mễ Kha chu môi: "Keo kiệt!"
Hình Khắc Lũy và Mễ Kha trở lại đúng vừa kịp bày lên món ăn cuối cùng.
Ngươi đã đủ, Hạ Hoằng Huân gọi lão Dương cùng ăn: "Lão Dương, bác cực khổ, mấy ngời chúng con kính bác một ly."
"Đoàn trưởng nói gì vậy, đây là công việc của tôi, có gì cực khổ." Lão Dương cầm ly rượu đứng lên, cùng chạm chén với Hạ Hoằng Huân, Ninh An Lỗi, Lệ Hành rồi uống một hơi cạn sạch.
Hạ Hoằng Huân ý bảo mọi người ngồi xuống, anh phát biểu cảm nghĩ Lễ mừng năm mới: "Tối nay mấy người chúng ta có thể ngồi đây uống rượu, nói thật, tôi đặc biệt vui mừng. Tôi phải cảm ơn lão Ninh cùng Lệ Hành ủng hộ tôi trong công việc, đoàn chúng ta có thể nổi danh ở trong sư đoàn, thậm chí toàn quân, đều là công của mọi người. Thử hỏi, có tham mưu trưởng nào cả ngày vùi mình trong sân huấn luyện? Lại có mấy chính ủy có thể để phòng làm việc trống khống mà lại ngồi với anh em binh sĩ ở trong đoàn? Đều là những người ở bên cạnh Hạ Hoằng Huân tôi!" Lời nói vừa xong anh nặng nề vỗ vỗ vai Ninh An Lỗi: "Lão ca ca, tôi hiểu tâm tư của anh." Ngược lại nhìn về phía Lệ Hành: "Em họ, anh biết, các người không hi vọng đoàn 5-3-2 trong tay chúng ta bị thua kém! Cảm tạ!"
An Ninh Lỗi cùng Lệ Hành không nói gì, chỉ là ăn ý giơ tay lên. Tiếp theo ba người đàn ông cầm chén ngửa đầu uống cạn.
Sau đó là Hình Khắc Lũy: "Hách Nghĩa Thành cuối cùng đồng ý thả người. Cậu tới, chính là như hổ thêm cánh, những lời khác tôi không nói nhiều. Hình Khắc Lũy, xin nhờ."
Mặc dù chưa có lệnh điều xuống, nhưng bọn họ đều biết năm sau Hình Khắc Lũy sẽ phái xuống đoàn 5-3-2. Hạ Hoằng Huân đây chính là đem toàn bộ đoàn huấn luyện giao cho Hình Khắc Lũy.
Đứng dậy nhận lấy ly rượu Hạ Hoằng Huân, Hình Khắc Lũy nhấp chén một cái: "Hạ đoàn trưởng nói như vậy khách sáo rồi, đây là điều phải làm." Nói xong cùng chạm cốc với Ninh An Lỗi, và Lệ Hành.
Anh khiêm tốn, chân thành khiến Hạ Hoằng Huân, Lệ Hành hoàn toàn yên tâm. Bốn người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng, uống cạn.
Một vòng đi qua, mấy chị dâu bắt đầu lên tiếng.
Đầu tiên là Mục Khả, cô hiểu chuyện gắp thức ăn cho anh ngoài miệng lại nói: "CCTV cũng không cần cảm tạ chứ? Không ăn chút thức ăn, cả đêm toàn uống rượu, Hạ Nhã Ngôn sẽ phê bình em."
Tiếp theo là Hạ Hi. Cô chộp lấy ly rượu của Lệ Hành, nhỏ giọng cảnh cáo: "Còn kính nữa, lát nữa phát sốt lại bắt em hầu hạ anh." Ngay sau đó đưa bát canh cho anh, "Vẫn còn ấm, anh uống đi, không chưa đến mười hai giờ đã bị say phải khiêng đi."
Sau đó là Mễ Kha. Cô lặng lẽ giật nhẹ vạt áo quân trang Hình Khắc Lũy: "Anh đáp ứng em không uống rượu, vừa quay mặt đã quên rồi? Đợi lát nữa anh còn phải lái xe về nhà, anh đừng uống nữa?"
"Tối nay em còn dám ngồi xe cậu ta? Em không sợ cậu ta cho em chui vào trong khe?" Hạ Hoằng Huân nhướng mày cười: "Yên tâm, đã sắp xếp chỗ ở cho các cô ở trong đoàn. Nếu cậu ta say, anh sẽ bảo hai binh sĩ đưa cậu ta về.
Hình Khắc Lũy cầm tay Mễ Kha cười, mặt hài lòng: "Nói về uống rượu, mấy người bọn họ, hoàn toàn không phải đối thủ của anh."
Mễ Kha véo nhẹ eo anh, khẽ sẵng giọng: "Tửu quỷ!"
Chị dâu chính ủy tiếng: "Hôm nay lễ mừng năm mới, mọi người uống rượu ai cũng không cản, nhưng không thể uống say, để mấy người phụ nữ chúng tôi phải chăm sóc, đồng ý tiếp tục, không đồng ý, lão Dương, cất rượu."
Chị dâu Chính ủy đã nói vậy, An Ninh Lỗi cười ha hả: "Bà xã quân tẩu không nói đùa, chúng ta làm sao dám không đồng ý?"
"Thi hành vô điều kiện." Bốn người đàn ông bày tỏ đồng ý. Hạ Hoằng Huân đề nghị: "Nào, chúng ta kính mấy người thân một ly." Nói xong giơ ly với Mục Khả. Cùng lúc đó Ninh An Lỗi cũng nhìn về phía bà xã anh, Lệ Hành cầm rượu ý bảo Hạ Hi. Lại nói Hình Khắc Lũy, nghe thấy thế tích cực phụ họa: "Đúng đúng, kính người thân."
Hạ Hi đả kích anh: "Kha Kha đồng ý, chưa gì đã nhận người thân?"
"Tất nhiên!" Hình Khắc Lũy sống lưng thẳng tắp, giống như địa vị được thăng cấp, sau đó lại sợ Mễ Kha phá hủy đài tựa anh nói: "Em thừa nhận đi vợ, được không?"
Mễ Kha vừa đánh vừa xấu hổ trốn phía sau anh.
"Được, vậy coi là đồng ý." Hạ Hoằng Huân cười nhìn Mễ Kha: "Mễ Kha sau này đến đoàn chúng ta, cũng giúp đỡ công việc Hình Khắc Lũy."
Trả lời lại giống như là phải gả cho Hình Khắc Lũy. Mễ Kha lại càng xấu hổ, không dám nói chuyện.
Mọi người xem như là cô chấp nhận, mấy người đàn ông động tác nhất trí cụng ly, giống như thương lượng qua, trăm miệng một lời:
"Bà xã cực khổ rồi, cám ơn!"
Một câu nói vô cùng đơn giản, khiến mấy người phụ nữ nhất thời hồng vành mắt.
Mễ Kha nhìn họ, ngực lại có cảm giác cảm động mơ hồ cùng chua xót.
Vốn nghĩ rằng, thế giới của quân nhân khi đi qua năm mới sẽ rất khô khan. Khi trải qua, Mễ Kha mới biết hoàn toàn bất đồng. Mặc dù chỉ là liên hoan, uống rượu, nhưng những vị anh hùng trước mắt bộ dạng hài hước cùng nhau so tài, dù chỉ là chủ đề bình thường nhưng lại chọc cho cô không tự chủ cười phá lên.
Ví dụ như Hạ Hoằng Huân trong lúc chính ủy truyền đạt kinh nghiệm nuôi dưỡng con sẽ nói: "Dạy dỗ thai nhi cái gì, chờ bà xã tôi mang thai, nhìn vài lần quyển đại cương huấn luyện, bảo đảm sinh ra tiểu oa nhi hành động theo lệnh chỉ huy."
Hay Lệ Hành khi bị Hình Khắc Lũy nhạo báng tửu lượng không tiến bộ nói: "Vấn đề uống rượu, đời tôi chỉ sợ dậm chân tại chỗ. Hay tôi xem dưới tình huống này, để tiểu Thất cùng cậu uống rượu, tôi cùng với Mễ Kha nhà cậu uống nước ngọt, trường hợp này so với việc chúng ta đối kháng còn hòa hợp hơn."
Hay là An Cơ bị nhạo báng không theo đuổi được Hướng Vi nói: "Nói yêu so với huấn luyện còn mệt hơn. Ép lão tử trực tiếp bắt cô ấy đi đăng kí!"
Hoặc là Hình Khắc Lũy bị mọi người ép hỏi làm sao lừa gạt Mễ Kha tới tay anh nói: "Đoán được mấy người sẽ hỏi vấn đề khó khăn này. Nghĩ tới tôi đường đường một thiếu tá quân nhân, tài năng không xứng? căn cơ không xứng? hay gia thế không xứng? Phải dùng tới lừa gạt? Tuyệt đối tốc chiến tốc thắng một lần công phá!"
Mễ Kha nghe vậy nhỏ giọng vạch trần anh: "Uống say cũng không ngăn cản anh trở thành đóa hoa tuyệt thế!"
"Hoa tuyệt thế?" Hình Khắc Lũy suy nghĩ một chút: "Có nghĩa là gì? Không hiểu?"
Cùng Hạ Hi liếc mắt, Mễ Kha cùng cô đồng thời cảm thán: "Không học thức thật đáng sợ!"
Hình Khắc Lũy không cảm thấy hổ thẹn ngược lại cho rằng quang vinh, anh cười như hoa, nắm tay nhỏ bé của Mễ Kha: "Chừa lại cho anh chút mặt mũi, nếu không không kiên cường nổi."
Rõ ràng là lưu manh, còn kiên cường? Mễ Kha đối với anh hết ý kiến.
Bữa cơm tất niên không khí vui vẻ, kéo dài đén gần mười hai giờ, Mễ Kha cùng mấy chị dâu, kiên nhẫn chăm sóc nam nhân bên cạnh mình, một mặt nhắc nhở họ dùng bữa, một mặt nói chuyện về đề tài của phụ nữ, cảm nhận được sự bình an, vui vẻ hạnh phúc.
Lúc nói chuyện bất giác không để ý cô nắm tay Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy lại tưởng cô muốn nói gì cùng anh, nghiêng đầu thấy cô cười không nói, anh liền đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt.
Không biết qua bao lâu, Hình Khắc Lũy nhìn đồng hồ, nói chuyện với Mễ Kha: "Anh ra ngoài một chút."
Mễ Kha phản xạ có điều kiện theo sát anh đứng lên: "Em đi cùng anh."
Thấy Mễ Kha giống như mình năm đó, bàn tay nắm chặt dây dưng Hình Khắc Lũy, Mục Khả buồn cười:"Kha Kha em không phải lo, Hình Khắc Lũy cùng Hạ Hoằng Huân điển hình: ngàn chén không ngã, trăm chén chạy loạn, sơn trại bản Phí Vân Phàm, không say được."
Mễ Kha vẫn có chút không yên lòng: "Anh được không?"
Hình Khắc Lũy cười gian xảo, lấy âm thanh vẻn vẻn hai người có thể nghe được nói: "Đợt lát nữa tự thể nghiệm trả lời em." Không đợi Mễ Kha nói, anh đem người dẵn về chỗ cũ: "Chị dâu giúp em nhìn cô ấy, vì an toàn của người thân em, ngàn vạn lần không được cho cô ấy uống rượu." sau đó nhìn Lệ Hành liếc mắt ra hiệu, xoay người rời đi.
Chờ Mễ Kha nghiên cứu hiểu điển cố "Sơn trại bản Phí Vân Phàm", Hình Khắc Lũy vẫn chưa về. Rất sợ anh uống nhiều say khướt ở bên ngoài, Mễ Kha không để ý dè dặt: "Em đi xem một chút." Nháy mắt đứng dậy, trong phòng ăn đèn chợt tắt.
Ánh đèn chợt biến mất, nhất thời không thích ứng được Mễ Kha ngây ngốc cho là cúp điện, đứng tại chỗ không dám động. Ngay sau đó bên tai cô vang lên tiếng nhạc: "Chúc mừng sinh nhật em, chúc em sinh nhật vui vẻ..."
Mễ Kha kinh ngạc, giống như có tâm linh cảm ứng xoay người lại, cô thấy ánh sáng duy nhất trong đêm tối, giống như ánh mặt trời ấm áp cực kỳ trân quý.
"Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ..." Sau khi tiếng nhạc dừng lại, Hình Khắc Lũy hát bài hát mừng sinh nhật sau đó bưng chiếc bánh ngọt hình trái tim đi tới, ánh mặt chăm chú nhìn Mễ Kha nước mắt lưng tròng.
Anh biết hôm nay là sinh nhật cô. Nước mắt Mễ Kha trào ra.
Mọi người cùng chúc phúc, Hình Khắc Lũy cầm tay cô bao trong bàn tay mình, ý bảo cô cầu nguyện.
Mắt ướt đẫm, Mễ Kha nhắm mắt ước nguyện, sau đó cùng anh thổi tắt nến.
Sinh nhật hai mươi bốn tuổi, cô có nam nhân mình thích.
Sinh nhật hai mươi bốn tuổi, cô có được một tình yêu.
Cô hi vọng, bọn họ có thể: cầm tay, làm bạn cả đời.
Đèn lần nữa sáng lên, Hình Khắc Lũy nắm chặt tay cô, "Không chỉ là sinh nhật, nguyện vọng của anh là để cho em mỗi ngày đều vui vẻ."
Mễ Kha muốn nói: sinh nhật em, sao anh lại có nguyện vọng? Không kịp mở miệng, anh xoay người vào phòng bếp, lúc đi ra trên tay bưng một chén mì trường thọ nóng hổi. Hình Khắc Lũy cầm đũa thổi nhẹ sau đó đút cho cô, Mễ Kha trong ngực tràn đầy hạnh phúc, không khống chế được, khóe mắt cô có chất lỏng óng ánh rơi xuống.
Cùng lúc đó ở Lâm Thành, Hách Nghĩa Thành ngay khi tiếng chuông mừng năm mới gõ vàng thì trước mặt trưởng bối Hạ gia, quỳ gối cầu hôn Hạ Nhã Ngôn. Nâng tay cô, anh cười, giọng nói đã nghẹn ngào: "Nhã Ngôn, anh không còn trẻ, nếu không kết hôn sẽ già rồi. Em đồng ý gả cho anh được không?"
Bên ngoài tiếng pháo nổ, giống như vì họ mà chúc phúc.
Hoặc là, chúc phúc cho tất cả những người có tình trên thế giới.
Khổ cực một năm, tối nay bọn họ cũng muốn mang theo các phu nhân cùng nhau ngồi ăn bữa cơm đoàn viên.
Mới vừa ngồi, điện thoại Mễ Kha vang lên, nhìn màn hình cô ghé vào tai Hình Khắc Lũy: "Ba em."
Hình Khắc Lũy bảo cô nghe điện, không lo lắng chút nào, anh dạy cô cách chuyển tiếp cuộc gọi từ nhà tới di động của cô .
Mễ Kha đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời nhấc máy :"Ba"
Mễ Ngật Đông giọng có chút bực bội, ông hỏi: "Sao mà giờ mới nhận điện"
Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy ôm eo đi ra bên ngoài, nghe giọng anh bên tai nói nhỏ: "Đừng sợ." Cảm giác khẩn trương giảm đi không ít, cô vội trả lời: "Con xem ti vi, không nghe thấy."
Hình Khắc Lũy đứng bên cạnh Mễ Kha, dùng thân thể cao lớn vì cô ngăn cản gió đêm. Nghe thấy cô nói dối, anh nháy mắt cười cô. Mễ Kha vừa rửa tai lắng nghe ba đại nhân dặn dò, vừa đánh anh, sau đó hiểu chuyện chúc tết các trưởng bối trong nhà, cuối cùng còn nũng nịu với ông nội: "Ông nội, không được bớt tiền mừng tuổi của con nha, con giữ lại về sau cùng ông đi du lịch khắp nơi."
Bởi vì cháu yêu không có trở về, Ông nội trách cứ Mễ Ngật Đông cả một ngày, lúc này nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Mễ Kha, lão nhân gia cười ha hả: "Không quên được, đã giao cho chị con để mang về cho con, KHa Kha, khi nào gia gia mới có thể cho con hai phong bao lì xì đây?"
Ông lại chuyển hướng sang giục cô tìm bạn trai, nghiêng đầu nhìn cái cằm cương nghị Hình Khắc Lũy, Mễ Kha dí dỏm trả lời: "Vậy con cố gắng một chút, sang năm dẫn người về cho ông nội thẩm tra chứ sao."
Nhìn cô nháy mắt lĩnh ngộ, anh cúi người hôn lên mặt cô, đáy mắt cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Đầu kia lão nhân gia hoàn toàn không biết tiểu tôn nữ bên này có khoảng trời riêng, ông cười không khép miệng: "Được ông nội đã sắp có cháu rể rồi."
Mễ Kha đỏ mặt đẩy Hình Khắc Lũy hai cái, giở tính trẻ con: "Phải tốt hơn so với anh rể, nếu không sẽ bị người ta ghét bỏ."
Lão nhân gia cho cháu gái ăn an tâm hoàn: "Ai dám ghét bỏ cháu ta, gia gia cầm gậy đánh hắn." Lại cùng Mễ Kha hàn huyên mấy câu việc nhà, cúp điện thoại ông nói:"Kha Kha, đợi lát nữa bảo má Vương nấu cho con bát mì trường thọ, ăn xong rồi ngủ, nghe không?"
Má Vương đã bị cô lặng lẽ cho nghỉ. Mễ Kha bướng bỉnh le lưỡi: "Nghe."
Kết thúc cuộc gọi, Mễ Kha núp trong ngực Hình Khắc Lũy, nhìn xem đèn lồng màu đỏ, ánh mắt có chút mất mát.
Gần như biết được cảm xúc chợt lóe lên trong mắt Mễ Kha, Hình Khắc Lũy ôm cô: "Nhớ nhà?"
Mễ Kha đầu tiên là ừ một tiếng, sau đó ôm hông anh, ngẩng đầu: "Có một chút."
Hình Khắc Lũy thu hẹp cánh tay ôm cô, hơi thở ấm áp mơn trớn viền tai cô: "Vợ ngoan!" Đương nhiên anh biết Mễ Kha là lần đầu tiên không cùng người nhà đón năm mới. Có cô ở bên, anh thật sự cảm thấy cảm kích.
Biết anh cũng bỏ qua cơ hội cùng đoàn tụ với gia đình, Mễ Kha mỉm cười: "Em đồng ý với ông nội sang năm dẫn anh đi thăm ông, còn nói với ông cho anh phong bao to, anh lúc đó toàn bộ nhớ giao nộp cho em đó."
Hình Khắc Lũy nghiêng đầu cười: "Nhóc tham tiền."
Mễ Kha giống như cún nhỏ ở trong lòng anh nghịch ngợm, chợt nhớ đến điều gì, cô ngẩng đầu hỏi: "Sang năm mới rồi, anh có phải hay không cho em tiền mừng tuổi à?"
Hình Khắc Lũy dắt tay cô vào nhà, dứt khoát ném hai chữ: "Không có"
Mễ Kha chu môi: "Keo kiệt!"
Hình Khắc Lũy và Mễ Kha trở lại đúng vừa kịp bày lên món ăn cuối cùng.
Ngươi đã đủ, Hạ Hoằng Huân gọi lão Dương cùng ăn: "Lão Dương, bác cực khổ, mấy ngời chúng con kính bác một ly."
"Đoàn trưởng nói gì vậy, đây là công việc của tôi, có gì cực khổ." Lão Dương cầm ly rượu đứng lên, cùng chạm chén với Hạ Hoằng Huân, Ninh An Lỗi, Lệ Hành rồi uống một hơi cạn sạch.
Hạ Hoằng Huân ý bảo mọi người ngồi xuống, anh phát biểu cảm nghĩ Lễ mừng năm mới: "Tối nay mấy người chúng ta có thể ngồi đây uống rượu, nói thật, tôi đặc biệt vui mừng. Tôi phải cảm ơn lão Ninh cùng Lệ Hành ủng hộ tôi trong công việc, đoàn chúng ta có thể nổi danh ở trong sư đoàn, thậm chí toàn quân, đều là công của mọi người. Thử hỏi, có tham mưu trưởng nào cả ngày vùi mình trong sân huấn luyện? Lại có mấy chính ủy có thể để phòng làm việc trống khống mà lại ngồi với anh em binh sĩ ở trong đoàn? Đều là những người ở bên cạnh Hạ Hoằng Huân tôi!" Lời nói vừa xong anh nặng nề vỗ vỗ vai Ninh An Lỗi: "Lão ca ca, tôi hiểu tâm tư của anh." Ngược lại nhìn về phía Lệ Hành: "Em họ, anh biết, các người không hi vọng đoàn 5-3-2 trong tay chúng ta bị thua kém! Cảm tạ!"
An Ninh Lỗi cùng Lệ Hành không nói gì, chỉ là ăn ý giơ tay lên. Tiếp theo ba người đàn ông cầm chén ngửa đầu uống cạn.
Sau đó là Hình Khắc Lũy: "Hách Nghĩa Thành cuối cùng đồng ý thả người. Cậu tới, chính là như hổ thêm cánh, những lời khác tôi không nói nhiều. Hình Khắc Lũy, xin nhờ."
Mặc dù chưa có lệnh điều xuống, nhưng bọn họ đều biết năm sau Hình Khắc Lũy sẽ phái xuống đoàn 5-3-2. Hạ Hoằng Huân đây chính là đem toàn bộ đoàn huấn luyện giao cho Hình Khắc Lũy.
Đứng dậy nhận lấy ly rượu Hạ Hoằng Huân, Hình Khắc Lũy nhấp chén một cái: "Hạ đoàn trưởng nói như vậy khách sáo rồi, đây là điều phải làm." Nói xong cùng chạm cốc với Ninh An Lỗi, và Lệ Hành.
Anh khiêm tốn, chân thành khiến Hạ Hoằng Huân, Lệ Hành hoàn toàn yên tâm. Bốn người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng, uống cạn.
Một vòng đi qua, mấy chị dâu bắt đầu lên tiếng.
Đầu tiên là Mục Khả, cô hiểu chuyện gắp thức ăn cho anh ngoài miệng lại nói: "CCTV cũng không cần cảm tạ chứ? Không ăn chút thức ăn, cả đêm toàn uống rượu, Hạ Nhã Ngôn sẽ phê bình em."
Tiếp theo là Hạ Hi. Cô chộp lấy ly rượu của Lệ Hành, nhỏ giọng cảnh cáo: "Còn kính nữa, lát nữa phát sốt lại bắt em hầu hạ anh." Ngay sau đó đưa bát canh cho anh, "Vẫn còn ấm, anh uống đi, không chưa đến mười hai giờ đã bị say phải khiêng đi."
Sau đó là Mễ Kha. Cô lặng lẽ giật nhẹ vạt áo quân trang Hình Khắc Lũy: "Anh đáp ứng em không uống rượu, vừa quay mặt đã quên rồi? Đợi lát nữa anh còn phải lái xe về nhà, anh đừng uống nữa?"
"Tối nay em còn dám ngồi xe cậu ta? Em không sợ cậu ta cho em chui vào trong khe?" Hạ Hoằng Huân nhướng mày cười: "Yên tâm, đã sắp xếp chỗ ở cho các cô ở trong đoàn. Nếu cậu ta say, anh sẽ bảo hai binh sĩ đưa cậu ta về.
Hình Khắc Lũy cầm tay Mễ Kha cười, mặt hài lòng: "Nói về uống rượu, mấy người bọn họ, hoàn toàn không phải đối thủ của anh."
Mễ Kha véo nhẹ eo anh, khẽ sẵng giọng: "Tửu quỷ!"
Chị dâu chính ủy tiếng: "Hôm nay lễ mừng năm mới, mọi người uống rượu ai cũng không cản, nhưng không thể uống say, để mấy người phụ nữ chúng tôi phải chăm sóc, đồng ý tiếp tục, không đồng ý, lão Dương, cất rượu."
Chị dâu Chính ủy đã nói vậy, An Ninh Lỗi cười ha hả: "Bà xã quân tẩu không nói đùa, chúng ta làm sao dám không đồng ý?"
"Thi hành vô điều kiện." Bốn người đàn ông bày tỏ đồng ý. Hạ Hoằng Huân đề nghị: "Nào, chúng ta kính mấy người thân một ly." Nói xong giơ ly với Mục Khả. Cùng lúc đó Ninh An Lỗi cũng nhìn về phía bà xã anh, Lệ Hành cầm rượu ý bảo Hạ Hi. Lại nói Hình Khắc Lũy, nghe thấy thế tích cực phụ họa: "Đúng đúng, kính người thân."
Hạ Hi đả kích anh: "Kha Kha đồng ý, chưa gì đã nhận người thân?"
"Tất nhiên!" Hình Khắc Lũy sống lưng thẳng tắp, giống như địa vị được thăng cấp, sau đó lại sợ Mễ Kha phá hủy đài tựa anh nói: "Em thừa nhận đi vợ, được không?"
Mễ Kha vừa đánh vừa xấu hổ trốn phía sau anh.
"Được, vậy coi là đồng ý." Hạ Hoằng Huân cười nhìn Mễ Kha: "Mễ Kha sau này đến đoàn chúng ta, cũng giúp đỡ công việc Hình Khắc Lũy."
Trả lời lại giống như là phải gả cho Hình Khắc Lũy. Mễ Kha lại càng xấu hổ, không dám nói chuyện.
Mọi người xem như là cô chấp nhận, mấy người đàn ông động tác nhất trí cụng ly, giống như thương lượng qua, trăm miệng một lời:
"Bà xã cực khổ rồi, cám ơn!"
Một câu nói vô cùng đơn giản, khiến mấy người phụ nữ nhất thời hồng vành mắt.
Mễ Kha nhìn họ, ngực lại có cảm giác cảm động mơ hồ cùng chua xót.
Vốn nghĩ rằng, thế giới của quân nhân khi đi qua năm mới sẽ rất khô khan. Khi trải qua, Mễ Kha mới biết hoàn toàn bất đồng. Mặc dù chỉ là liên hoan, uống rượu, nhưng những vị anh hùng trước mắt bộ dạng hài hước cùng nhau so tài, dù chỉ là chủ đề bình thường nhưng lại chọc cho cô không tự chủ cười phá lên.
Ví dụ như Hạ Hoằng Huân trong lúc chính ủy truyền đạt kinh nghiệm nuôi dưỡng con sẽ nói: "Dạy dỗ thai nhi cái gì, chờ bà xã tôi mang thai, nhìn vài lần quyển đại cương huấn luyện, bảo đảm sinh ra tiểu oa nhi hành động theo lệnh chỉ huy."
Hay Lệ Hành khi bị Hình Khắc Lũy nhạo báng tửu lượng không tiến bộ nói: "Vấn đề uống rượu, đời tôi chỉ sợ dậm chân tại chỗ. Hay tôi xem dưới tình huống này, để tiểu Thất cùng cậu uống rượu, tôi cùng với Mễ Kha nhà cậu uống nước ngọt, trường hợp này so với việc chúng ta đối kháng còn hòa hợp hơn."
Hay là An Cơ bị nhạo báng không theo đuổi được Hướng Vi nói: "Nói yêu so với huấn luyện còn mệt hơn. Ép lão tử trực tiếp bắt cô ấy đi đăng kí!"
Hoặc là Hình Khắc Lũy bị mọi người ép hỏi làm sao lừa gạt Mễ Kha tới tay anh nói: "Đoán được mấy người sẽ hỏi vấn đề khó khăn này. Nghĩ tới tôi đường đường một thiếu tá quân nhân, tài năng không xứng? căn cơ không xứng? hay gia thế không xứng? Phải dùng tới lừa gạt? Tuyệt đối tốc chiến tốc thắng một lần công phá!"
Mễ Kha nghe vậy nhỏ giọng vạch trần anh: "Uống say cũng không ngăn cản anh trở thành đóa hoa tuyệt thế!"
"Hoa tuyệt thế?" Hình Khắc Lũy suy nghĩ một chút: "Có nghĩa là gì? Không hiểu?"
Cùng Hạ Hi liếc mắt, Mễ Kha cùng cô đồng thời cảm thán: "Không học thức thật đáng sợ!"
Hình Khắc Lũy không cảm thấy hổ thẹn ngược lại cho rằng quang vinh, anh cười như hoa, nắm tay nhỏ bé của Mễ Kha: "Chừa lại cho anh chút mặt mũi, nếu không không kiên cường nổi."
Rõ ràng là lưu manh, còn kiên cường? Mễ Kha đối với anh hết ý kiến.
Bữa cơm tất niên không khí vui vẻ, kéo dài đén gần mười hai giờ, Mễ Kha cùng mấy chị dâu, kiên nhẫn chăm sóc nam nhân bên cạnh mình, một mặt nhắc nhở họ dùng bữa, một mặt nói chuyện về đề tài của phụ nữ, cảm nhận được sự bình an, vui vẻ hạnh phúc.
Lúc nói chuyện bất giác không để ý cô nắm tay Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy lại tưởng cô muốn nói gì cùng anh, nghiêng đầu thấy cô cười không nói, anh liền đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt.
Không biết qua bao lâu, Hình Khắc Lũy nhìn đồng hồ, nói chuyện với Mễ Kha: "Anh ra ngoài một chút."
Mễ Kha phản xạ có điều kiện theo sát anh đứng lên: "Em đi cùng anh."
Thấy Mễ Kha giống như mình năm đó, bàn tay nắm chặt dây dưng Hình Khắc Lũy, Mục Khả buồn cười:"Kha Kha em không phải lo, Hình Khắc Lũy cùng Hạ Hoằng Huân điển hình: ngàn chén không ngã, trăm chén chạy loạn, sơn trại bản Phí Vân Phàm, không say được."
Mễ Kha vẫn có chút không yên lòng: "Anh được không?"
Hình Khắc Lũy cười gian xảo, lấy âm thanh vẻn vẻn hai người có thể nghe được nói: "Đợt lát nữa tự thể nghiệm trả lời em." Không đợi Mễ Kha nói, anh đem người dẵn về chỗ cũ: "Chị dâu giúp em nhìn cô ấy, vì an toàn của người thân em, ngàn vạn lần không được cho cô ấy uống rượu." sau đó nhìn Lệ Hành liếc mắt ra hiệu, xoay người rời đi.
Chờ Mễ Kha nghiên cứu hiểu điển cố "Sơn trại bản Phí Vân Phàm", Hình Khắc Lũy vẫn chưa về. Rất sợ anh uống nhiều say khướt ở bên ngoài, Mễ Kha không để ý dè dặt: "Em đi xem một chút." Nháy mắt đứng dậy, trong phòng ăn đèn chợt tắt.
Ánh đèn chợt biến mất, nhất thời không thích ứng được Mễ Kha ngây ngốc cho là cúp điện, đứng tại chỗ không dám động. Ngay sau đó bên tai cô vang lên tiếng nhạc: "Chúc mừng sinh nhật em, chúc em sinh nhật vui vẻ..."
Mễ Kha kinh ngạc, giống như có tâm linh cảm ứng xoay người lại, cô thấy ánh sáng duy nhất trong đêm tối, giống như ánh mặt trời ấm áp cực kỳ trân quý.
"Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ..." Sau khi tiếng nhạc dừng lại, Hình Khắc Lũy hát bài hát mừng sinh nhật sau đó bưng chiếc bánh ngọt hình trái tim đi tới, ánh mặt chăm chú nhìn Mễ Kha nước mắt lưng tròng.
Anh biết hôm nay là sinh nhật cô. Nước mắt Mễ Kha trào ra.
Mọi người cùng chúc phúc, Hình Khắc Lũy cầm tay cô bao trong bàn tay mình, ý bảo cô cầu nguyện.
Mắt ướt đẫm, Mễ Kha nhắm mắt ước nguyện, sau đó cùng anh thổi tắt nến.
Sinh nhật hai mươi bốn tuổi, cô có nam nhân mình thích.
Sinh nhật hai mươi bốn tuổi, cô có được một tình yêu.
Cô hi vọng, bọn họ có thể: cầm tay, làm bạn cả đời.
Đèn lần nữa sáng lên, Hình Khắc Lũy nắm chặt tay cô, "Không chỉ là sinh nhật, nguyện vọng của anh là để cho em mỗi ngày đều vui vẻ."
Mễ Kha muốn nói: sinh nhật em, sao anh lại có nguyện vọng? Không kịp mở miệng, anh xoay người vào phòng bếp, lúc đi ra trên tay bưng một chén mì trường thọ nóng hổi. Hình Khắc Lũy cầm đũa thổi nhẹ sau đó đút cho cô, Mễ Kha trong ngực tràn đầy hạnh phúc, không khống chế được, khóe mắt cô có chất lỏng óng ánh rơi xuống.
Cùng lúc đó ở Lâm Thành, Hách Nghĩa Thành ngay khi tiếng chuông mừng năm mới gõ vàng thì trước mặt trưởng bối Hạ gia, quỳ gối cầu hôn Hạ Nhã Ngôn. Nâng tay cô, anh cười, giọng nói đã nghẹn ngào: "Nhã Ngôn, anh không còn trẻ, nếu không kết hôn sẽ già rồi. Em đồng ý gả cho anh được không?"
Bên ngoài tiếng pháo nổ, giống như vì họ mà chúc phúc.
Hoặc là, chúc phúc cho tất cả những người có tình trên thế giới.
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ