Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 33
Mễ Kha là một cô gái truyền thống, bảo thủ, loại chuyện đêm không về nhà ngủ đối với cô mà nói tuyệt đối là trái với lẽ thường. Tất nhiên không phải là không phải đối với Hình Khắc Lũy không yên lòng, phẩm chất của anh cô tin tưởng. Không nói chuyện trở về nhưng cũng không phải 100% an tâm, ai bảo người nào đó có tiền án giở trò lưu manh. Cho nên khi Hình Khắc Lũy nhìn như nhiệt tình, nhưng thực chất là bá đạo "muốn mời" cô qua đêm ở chỗ anh thì Mễ Kha có chút do dự.
Thấy cô dáng vẻ thẹn thùng, Hình Khắc Lũy cười to: "Sợ anh làm loạn sao? Em không say, anh cũng không uống, say rượu mất đi lí trí cái gì, ý nghĩ đó hoàn toàn loại bỏ đi."
Lại nữa, không lúc nào nghiêm túc. Mễ Kha đỏ mặt: "Được rồi, nhưng mà, anh không được giở trò lưu manh đấy."
Hình Khắc Lũy bước đến cắn nhẹ mặt cô một cái, khẽ sẵng giọng: "Bé ngốc!"
Rất nhanh tới nhà của anh, khi Mễ Kha nhìn thấy trên giá để giày có một đôi dép màu hồng của con gái, vẻ mặt cứng đờ. Hình Khắc Lũy sờ sờ đầu cô: "Lại suy nghĩ đi đâu rồi, là anh mua cho em. Cũng không thể về sau anh đi dép còn em đi chân trần?"
Mễ Kha không lên tiếng, chỉ là tính trẻ con nổi lên, lúc anh thay dép đá anh một cái.
Hình Khắc Lũy đưa ánh mắt sủng ái nhìn cô, thay giay xong vào phòng ngủ, lúc đi ra trên tay cầm một cái áo sơ mi nam màu trắng: "Quên chuẩn bị áo ngủ cho em, lát nữa tắm xong mặc tạm áo sơ mi của anh một đêm, mai dẫn em đi mua."
Mễ Kha tới ghế sofa ngồi xuống: "Tại sao phải chuẩn bị áo ngủ cho em, em không nghĩ..."
Biết cô xấu hổ, Hình Khắc Lũy giải thích: "Lễ mừng năm mới em ở đây không phải mặc sao?" Chợt nghĩ đến cái gì, anh trêu chọc cô: "Hay em có thói quen ngủ trần truồng?"
Mễ Kha mắng anh lưu manh, sau đó mạnh miệng nói: "Ai nói Lễ mừng năm mới em muốn ở đây với anh, em còn chưa nghĩ ra có muốn ở bênh cạnh anh hay không đấy."
"Em nếu muốn đến năm sau, năm sau, còn năm sau nữa? Ba em ngày mai trở về nhà cũ rồi, em không ở cùng anh, em muốn đi đâu?" Đừng xem hai ngày nay bị lạnh nhạt, Hình Khắc Lũy công việc tình báo vẫn hoàn toàn nắm rõ, hành trình của Mễ Ngật Đông anh cũng rõ như trong lòng bàn tay, ôm Mễ Kha anh dụ dỗ: "Nghe lời anh, không cho giận dỗi nữa. Không phải là muốn xem Lễ mừng năm mới ở doanh trại sao, đón giao thừa xong, anh chờ em trực xong, sẽ dẫn em đến đoàn 5-3-2 chúng ta cùng chị dâu Hạ Hi ăn cơm tất niên, được không?"
Mễ Kha dĩ nhiên không phải thật sự kháng cự cùng anh ở chung một chỗ, cô băn khoăn: "Dao Dao còn bệnh, anh không về nhà đón Lễ mưng năm mới có được không?"
"Dao Dao có mẹ anh chăm sóc, anh cũng không xem vào được. Ba anh đi thăm hỏi chiến hữu không ở nhà, mà anh một đại nam nhân ở nhà vướng víu hai mẹ con tâm sự." Hình Khắc Lũy cong môi, gương mặt thần thần bí bí:"Hơn nữa, lão Hình ra lệnh anh ở cùng em!"
Thì ra Hình Khắc Lũy đã báo cáo chuyện tình yêu của anh và Mễ Kha cho Hình Hiệu Phong. Nghĩ đến phản ứng kì lạ của bà Ngải Lâm khi Hình Khắc Lũy nói tên ba, Hình Khắc Lũy lúc đó đặc biệt thông báo lão ba: "Vợ của con trai ba họ Mễ, tên một chữ Kha."
Hình Hiệu Phong im lặng một lát, sau đó hỏi: "Nhà bọn họ làm gì?"
Đừng tưởng rằng làm ở Bộ thẩm tra chính trị, thì không con không nghe ra được trong lời nói của ba có ý tránh nặng tìm nhẹ, Hình Khắc Lũy nạp nhiên liệu: "Tập đoàn Thịnh ba biết không, ba của Kha Kha làm giám đốc, mẹ cô ấy nghe nói từng làm y tá trưởng, họ Ngải."
"Ngải Lâm?" Hình Hiệu Phong bật thốt lên, sau đó giống như che dấu lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Mễ Kha đúng không? Ba con bé là.... Mễ Ngật Đông?"
Chẳng lẽ... Hình Khắc Lũy nói trúng tim đen: "Ngài và Mễ gia là quen biết cũ? Tại sao chưa nghe ba nói đến?"
Hình Hiệu Phong nghe thế lấy giọng khinh thường trả lời: "Ai cùng lão già đấy quen biết! Ta mới không thèm biết hắn."
Nghe chút giọng điệu nà, nói bao nhiêu căm giận thì có bấy nhiêu căm giận, nói không biết ai thèm tin à.
Hình Khắc Lũy nín cười, tiếp tục thổi gió đốt lửa: "Chẳng trách ba vợ không muốn gặp con, hóa ra là liên quan đến ngài."
"Hắn dám không chào đón con ta?! Lão tử càng không chào đón hắn!" Hình Hiệu Phong nhất thời nổi giận, khiển trách: "Không có tiền đồ, sao lại cố tình trêu chọc con gái hắn? Không tìm đứa khác?"
Xem ra xung đột không nhỏ. Hình Khắc Lũy không nhịn được cười: "Luận sự, ba cũng không thể có thành kiến với Kha Kha, cô ấy là một cô bé tốt."
Hình Hiệu Phong giống như lão ngoan đồng hừ một tiếng, giọng nói vẫn tức giận: "Coi như ta không có thành kiến với con gái hắn, Mễ Ngật Đông khẳng định cũng không vừa mắt ngươi! Nói cho cùng, hắn chính là không chịu thua!" Lặng yên chốc lát, ông đổi gọng ra lệnh: "Tiểu tử, ngươi tranh thủ cho ta, sớm ngày bắt con gái của hắn, coi như trả nợ!"
Trả nợ? Rốt cuộc là có bao nhiêu đụng chạm đây? Hình Khắc Lũy dở khóc dở cười.
Hình Khắc Lũy tiến độ quá nhanh, Mễ Kha hoàn toàn không theo kịp tiết tấu. Biết anh đem chuyện hai người công bố với người nhà, cô khẩn trương đồng thời nghĩ tới Lão Mễ, nhất thời đăm chiêu ủ dột: "Ba ba mà biết em làm sao sống, anh lại gây chuyện."
"Anh gây chuyện gì? Con dấu xấu cũng phải ra mắt ba mẹ chồng, có câu: sớm thấy sớm qua cửa chứ sao."
Mễ Kha liếc mắt trách anh nói xằng bậy: "Nhỡ ba mẹ anh không thích em làm sao bây giờ?"
"Không thích?" Hinh Khắc Lũy làm bộ dạng trầm tư, sau đó nói nhỏ vào tai Mễ Kha: "Vậy cúng ta không còn cách nào khác, chọn chiến thuật vu hồi, trước hết để bọn họ ôm cháu..."
Lại ăn đậu hũ cô! Mễ Kha nhào qua đánh anh: "Khốn kiếp!
Hình Khắc Lũy thỏa mãn mỉm cười, mặc cho Mễ Kha đánh mình, anh đưa tay đem người trong ngực đè lên ghế salon, lấy môi che đôi môi nhỏ nhắn của cô, hôn sâu. Mễ Kha mới đàu còn giãy giụa kháng cự, sau vì Hình Khắc Lũy dịu dàng tấn công, dần dần bại trận. Ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn lại.
Vừa hôn, bàn tay nhỏ bé của cô ở trên người anh một lần, một lần, sờ loạn.
Hình Khắc Lũy bắt được móng vuốt không an phận của cô. "Đã** còn sờ, không sợ anh ăn em?"
Mễ Kha đẩy cánh tay anh: "Em chỉ là xem anh có bị thương hay không?"
Hình Khắc Lũy cong môi: "Anh da dày thịt béo, làm sao dễ dàng bị thương?"
Mễ Kha trừng mắt nhìn anh, giọng nói nghiêm túc: "Mình thân phận gì không biết à mà còn đánh nhau? Anh đúng là không có tiền đồ?"
Ánh đèn màu vàng dịu ấm áp, trong mắt cô chứa đựng đầy vẻ quan tâm lo lắng, Hình Khắc Lũy không nhịn được cúi đầu, cọ và trán cô: "Dưới tình huống đó, thân phận của anh chính là bạn trai em."
Hình Khắc Lũy chuyên chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng kiến cường, mạnh mẽ không hợp với vẻ mặt dịu dàng lúc này của anh, nói chính xác hơn là từ biết Mễ Kha đến nay, đối mặt với cô anh lúc nào cũng dịu dàng. Trong lòng có cảm giác ấm áp, Mễ Kha ôm eo anh, mặt dựa vào ngực của anh, nghe tiếng tim anh đập. Một lúc sau cô thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Chỉ ôm nhau một lát, Hình Khắc Lũy đau lòng Mễ Kha chưa ăn tối, xuống bếp làm cơm rang trứng. Mặc dù lương quân nhân có hạn, đương đường Hình thiếu tá cũng không nghèo đến nỗi không mời được bạn gái bữa ăn, nhưng Mễ Kha khá kén ăn, Hình Khắc Lũy chỉ có thể không ngại khó khăn xuống bếp nấu cho cô. Thấy dáng vẻ Mễ Kha ăn uống vui vẻ, Hình Khắc Lũy nhạo báng: "Vợ bé nhỏ thật dễ nuôi, chỉ một chén cơm rang trứng cũng thỏa mãn."
Đừng thấy Mễ Kha người không cao, lại gầy, nhưng sức ăn cũng khá tốt. Cầm chén cơm trước mặt anh, cô vừa ăn vừa nói: "Sợ bị em ăn phá sản hả, quỷ hẹp hòi!"
Hình Khắc Lũy mỉm cười không nói, chỉ là dịu dàng yêu thương nhìn cô.
Sau khi ăn xong, Mễ Kha chủ động rửa chén. Thấy Hình Khắc Lũy dựa vào tường nhin cô, do dự một lúc, cô lấy hết dũng khí hỏi tình trạng Thẩm Gia Ngưng. Sau khi lấy được đáp án, cô chợt trầm mặc.
Ôm cô từ phía sau, Hình Khắc Lũy để cằm lên vai cô: "Từ lúc gặp em, nhận thức dược anh thích em, anh chưa từng nhìn cô ấy. Một mặt cảm thấy sự xuất hiện của anh cũng không giúp cô ấy khỏe hơn, mặt khác cũng sợ chúng ta ở chung một chỗ, sau khi em biết tình hình lại đoán mò. Vì thế sau này, anh cũng không muốn qua nữa."
Không ngờ anh đã nghĩ tới cảm nhận của cô từ sớm, nói Mễ Kha không cảm động là không thể nào. Nhưng cảm động cũng không có nghĩa là tiếp nhận, cô ngập ngừng: "Nếu họ lại tìm anh nữa thì anh sẽ làm thế nào?"
"Ngày đó đi tới Thẩm gia, anh có nói sẽ giúp Trầm di kiểm tra sức khỏe, anh đã đồng ý nên muốn làm xong. Ngoài ra anh còn muốn nhờ chị dâu Hạ Hi giúp một chuyện, xin chị ấy lấy thân phận nhà tâm lý đi tới ngũ viện. Trừ việc này ra, anh cũng không nghĩ còn có thể vì bọn họ làm gì nữa."
Có lẽ có chút tuyệt tình nhưng anh có thể làm như thế nào? Trước đây quả thật băn khoăn một khi Thẩm gia lại nhờ anh giúp đỡ, anh có thể lạnh lùng bỏ mặc. Nhưng khi tận mắt chứng kiến Mễ Kha vì biết chân tướng mà có biết bao thương tâm, khổ sở. Hình Khắc Lũy cảm thấy đau lòng cùng sợ mất đi cô. Hình Khắc Lũy từ trước đến nay tự tin, sau khi gặp gỡ Mễ Kha lại không dám mạo hiểm. Anh biết anh không có năng lực để làm tất cả mọi người đều hài lòng, vì vậy quyết định lựa chọn cái mà mình quan tâm nhất. Trừ việc vì dân phục vụ, anh ý thức được cuộc đời của anh không phải là chăm sóc Thẩm gia, mà là không để người phụ nữ của mình bị tổn thương, bảo vệ cô cả đời hạnh phúc không ưu phiền.
Mễ Kha xoay người ôm anh, âm thanh buồn bực: "Em biết rõ như thế là ích kỉ, nhưng nghĩ đến cô ấy em thật sự không vui nổi."
Đáp lời cô là cái ôm chặt hơn của Hình Khắc Lũy, anh kiên định nói: "Bị em ích kỉ, là may mắn của anh!"
Suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng bị một cảm giác gọi là cảm động chiếm cứ, Mễ Kha hai mắt ẩm ướt.
Chuyện xưa của Thẩm Gia Ngưng đến đây tạm chấm dứt. Nếu như không phải sau này Mễ Kha trong lúc vô tình biết được năm đó người bạn trai thần bí của Thẩm Gia Ngưng là ai, có lẽ mọi việc thật sự kết thúc ở chỗ này.
Một đêm này, Hình Khắc Lũy lưu manh thủy chung không vượt quá giới hạn.
Ôm thân thể mềm mại, nhỏ bé của Mễ Kha, anh mấy ngày không ngủ, có cảm giác yên ổn.
Đêm nay, mùi vị đặc trưng nam tính của Hình Khắc Lũy tràn ngập trong phòng, Mễ Kha như con mèo nhỏ cuộn tròn trong ngực anh, một đêm không mộng mị.
Chỉ còn một ngày nữa là Giao thừa, có rất nhiều chuyện, bận rộn. Sáng sớm hôm sau việc đầu tiên là Mễ Kha chạy về nhà, cùng nói lời từ biệt với ba mẹ chuẩn bị về Lâm Thành. Đối với chuyện con gái cả đêm không về nhà ngủ sắc mặt Mễ Ngật Đông khoog tốt lắm, nhưng vì vợ ở bên cạnh trấn an, ông trầm giọng giao phó: "Không được cùng tiểu Hạ đi khắp nơi điên khùng, muốn đi chơi tám giờ cũng phải về, ba sẽ gọi điện kiểm tra."
Trước khi vào nhà Mễ Ngư đã nói với cô, tối hôm qua, hai chị em thống nhất lấy lí do tiểu Hạ uống rượu say nên cô ở nhà cô ấy. Giờ nghe ba nói vậy, trong lòng Mễ Kha buông lỏng, nghiêm túc trả lời: "Dạ" Ngay sau đó chột dạ nhìn Ngải Lâm một cái.
Không thấy mẹ nói gì, ăn sáng xong Mễ Kha lặng lẽ tới trước mặt bà, giống như đứa bé làm sai, "Mẹ đừng giận, con xin lỗi, tại con uống rượu say, anh ấy sợ con bị ba mắng, cho nên..."
Đối với Mễ Kha, bà từ trước đến nay rất quản tương đối nghiêm, Hình Khắc Lũy xuất hiện, để cho bà ý thức được con gái trong xương cũng có mầm mống phản nghịch. Ngải Lâm không có mắng cô, chỉ lấy giọng nhẹ nhàng nói: "Chờ qua năm mới tìm cơ hội, dẫn cậu ta tới gặp ba con. Các con đã muốn ở bên nhau, cửa ải này cũng phải qua. Nhưng mà Kha Kha, có lẽ sẽ rất khó khăn, con thật sự quyết định sao?"
Mặc dù biết Mễ Ngật Đông không thích quân nhân, nói thật Mễ Kha cũng không biết là nghiêm trọng tới mức nào. Dù sao theo ý cô, Hình Khắc Lũy là quân nhân tuổi trẻ tài cao, Mễ Kha thậm chí không nghĩ tới ba lấy lí do gì không chấp nhận anh. Nhưng nghe lời mẹ nói, cô có chút lo lắng.
Kiểm tra phòng bệnh Hình Khắc Dao, trừ Hình Khắc Lũy cùng Hành Hành ở ngoài, Lý Niệm cũng ở đây. Hình Hiệu Phong phái người tới đón con gái, Hình Khắc Dao cố ý nhờ Hình Khắc Lũy ôm cô xuống lầu, kết quả Hành Hành giống như bị người nào đó bày mưu kế, quấn lấy cậu không buông. Vì vậy, Lý Niệm tự nhiên ôm lấy cô.
Không khí có chút không tự nhiên, cho đến khi Hình Khắc Dao lên xe hai người cũng không nói gì. Cuối cùng Hành Hành phá vỡ trầm mặc, nắm vạt áo Lý Niệm, cậu bé ngửa mặt hỏi: "Chú, chú không cùng cháu về nhà sao?"
Lý Niệm ngồi xổm, sờ sờ đầu cậu: "Chú phải đi bắt người xấu, không thể cùng con và mẹ đón năm mới. Hành Hành phải ngoan, nghe lời mẹ, biết không?"
Hành Hành thuận thế ôm cổ Lý Niệm, tỏ vẻ người lớn nói: "Con sẽ chăm sóc mẹ, chú không phải lo lắng."
Lý Niệm cười nói: "Ngoan.", bế Hành Hành lên xe, anh nhìn Hình Khắc Dao: "Tôi có nhiệm vụ, phải rời khỏi mấy ngày, chắc mùng mười sẽ về, lúc đó sẽ đi thăm em."
Nghe hai chữ "Nhiệm vụ", vẻ mặt Hình Khắc Dao khẽ biến, cô há miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Lý Niệm trong nháy mắt do dự, lúc Hình Khắc Lũy lôi kéo Mễ Kha xoay người trong nháy mắt anh đưa tay sửa lại khăn quàng cổ của Hình Khắc Dao: "Không có việc gì, sẽ không có nguy hiểm." Mặc dù cô nhanh chóng quay mặt sang hướng khác, anh vẫn phát hiện khóe mắt cô thoáng ướt, nghiêng đầu cười, anh cam kết: "Trễ nhất Tết Nguyên Tiêu, tôi sẽ tới gặp em." Sau đó không đợi cô trả lời, anh xoay người đi.
Cho đến khi xe Hình Phủ biến mất trong tầm mắt, Mễ Kha túm túm vạt áo Hình Khắc Lũy: "Có phải bọn họ ở bên nhau sẽ phải đối mặt với rất nhiều người, sẽ có rất nhiều khó khăn?"
Hình Khắc Lũy cầm tay cô, giọng nói trầm ổn: "Chỉ cần yêu nhau, cái gì cũng không còn là vấn đề."
Lặp lại lời anh, Mễ Kha cùng anh mười ngón tay nắm chặt.
Một ngày trôi qua thật nhanh, bởi vì Hạ Nhã Ngôn nghỉ phép dẫn Hách Nghĩa Thành về nhà bái kiến ba mẹ, Mễ Kha bị Phó Bột Viễn sai bảo bận tối mắt tối mũi. Không thèm so đo chủ nhiệm đại nhân coi cô như nha đầu mà sai bảo, nhưng khi Phó Bột Viễn xoay người rời đi, Mễ Kha hướng bóng lưng anh đấm đá khoa tay múa chân, lẩm bẩm lầu bầu. Không ngờ Phó Bột Viễn chợt quay đầu lại, cô giật mình bộ dáng như đang tìm cái gì: "Ái, để chỗ nào rồi, nhớ rõ là vừa nãy để ở đây..." Tiếp theo giống như tên trộm tìm đông tìm tây, chọc cho Hứa Nghiên San cười không ngừng được.
Tất nhiên sau khi Mễ Kha tan làm, cùng Hình Khắc Lũy tới Hình Phủ, về nhà trước tám giờ, sau đó may mắn thoát nạn, Mễ Ngật Đông gọi điện từ nhà cũ về kiểm tra. Ngày hôm sau chính là Giao Thừa, Mễ Kha vẫn đi làm bình thường, bữa trưa tình yêu vẫn được đưa đến, nhưng khác với mọi lần là toàn bộ bác sĩ trực cũng có phần. Nghe tiếng cười hoan hô của đồng nghiệp ở bên trong, Mễ Kha mỉm cười nhìn Hình Khắc Lũy.
Mùa đông thành phố A, trời rét lạnh. Khi Mễ Kha tới cửa bệnh viện, đã thấy anh dựa người vào xe chờ cô. Ánh đèn đường nhàn nhạt, hai ngươi nhìn nhau mỉm cười. Sau đó, Hình Khắc Lũy giang hai cánh tay về hướng cô.
Hàng năm đều có Giao Thừa, nhưng Giao Thừa năm nay, thuộc về bọn họ.
Thấy cô dáng vẻ thẹn thùng, Hình Khắc Lũy cười to: "Sợ anh làm loạn sao? Em không say, anh cũng không uống, say rượu mất đi lí trí cái gì, ý nghĩ đó hoàn toàn loại bỏ đi."
Lại nữa, không lúc nào nghiêm túc. Mễ Kha đỏ mặt: "Được rồi, nhưng mà, anh không được giở trò lưu manh đấy."
Hình Khắc Lũy bước đến cắn nhẹ mặt cô một cái, khẽ sẵng giọng: "Bé ngốc!"
Rất nhanh tới nhà của anh, khi Mễ Kha nhìn thấy trên giá để giày có một đôi dép màu hồng của con gái, vẻ mặt cứng đờ. Hình Khắc Lũy sờ sờ đầu cô: "Lại suy nghĩ đi đâu rồi, là anh mua cho em. Cũng không thể về sau anh đi dép còn em đi chân trần?"
Mễ Kha không lên tiếng, chỉ là tính trẻ con nổi lên, lúc anh thay dép đá anh một cái.
Hình Khắc Lũy đưa ánh mắt sủng ái nhìn cô, thay giay xong vào phòng ngủ, lúc đi ra trên tay cầm một cái áo sơ mi nam màu trắng: "Quên chuẩn bị áo ngủ cho em, lát nữa tắm xong mặc tạm áo sơ mi của anh một đêm, mai dẫn em đi mua."
Mễ Kha tới ghế sofa ngồi xuống: "Tại sao phải chuẩn bị áo ngủ cho em, em không nghĩ..."
Biết cô xấu hổ, Hình Khắc Lũy giải thích: "Lễ mừng năm mới em ở đây không phải mặc sao?" Chợt nghĩ đến cái gì, anh trêu chọc cô: "Hay em có thói quen ngủ trần truồng?"
Mễ Kha mắng anh lưu manh, sau đó mạnh miệng nói: "Ai nói Lễ mừng năm mới em muốn ở đây với anh, em còn chưa nghĩ ra có muốn ở bênh cạnh anh hay không đấy."
"Em nếu muốn đến năm sau, năm sau, còn năm sau nữa? Ba em ngày mai trở về nhà cũ rồi, em không ở cùng anh, em muốn đi đâu?" Đừng xem hai ngày nay bị lạnh nhạt, Hình Khắc Lũy công việc tình báo vẫn hoàn toàn nắm rõ, hành trình của Mễ Ngật Đông anh cũng rõ như trong lòng bàn tay, ôm Mễ Kha anh dụ dỗ: "Nghe lời anh, không cho giận dỗi nữa. Không phải là muốn xem Lễ mừng năm mới ở doanh trại sao, đón giao thừa xong, anh chờ em trực xong, sẽ dẫn em đến đoàn 5-3-2 chúng ta cùng chị dâu Hạ Hi ăn cơm tất niên, được không?"
Mễ Kha dĩ nhiên không phải thật sự kháng cự cùng anh ở chung một chỗ, cô băn khoăn: "Dao Dao còn bệnh, anh không về nhà đón Lễ mưng năm mới có được không?"
"Dao Dao có mẹ anh chăm sóc, anh cũng không xem vào được. Ba anh đi thăm hỏi chiến hữu không ở nhà, mà anh một đại nam nhân ở nhà vướng víu hai mẹ con tâm sự." Hình Khắc Lũy cong môi, gương mặt thần thần bí bí:"Hơn nữa, lão Hình ra lệnh anh ở cùng em!"
Thì ra Hình Khắc Lũy đã báo cáo chuyện tình yêu của anh và Mễ Kha cho Hình Hiệu Phong. Nghĩ đến phản ứng kì lạ của bà Ngải Lâm khi Hình Khắc Lũy nói tên ba, Hình Khắc Lũy lúc đó đặc biệt thông báo lão ba: "Vợ của con trai ba họ Mễ, tên một chữ Kha."
Hình Hiệu Phong im lặng một lát, sau đó hỏi: "Nhà bọn họ làm gì?"
Đừng tưởng rằng làm ở Bộ thẩm tra chính trị, thì không con không nghe ra được trong lời nói của ba có ý tránh nặng tìm nhẹ, Hình Khắc Lũy nạp nhiên liệu: "Tập đoàn Thịnh ba biết không, ba của Kha Kha làm giám đốc, mẹ cô ấy nghe nói từng làm y tá trưởng, họ Ngải."
"Ngải Lâm?" Hình Hiệu Phong bật thốt lên, sau đó giống như che dấu lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Mễ Kha đúng không? Ba con bé là.... Mễ Ngật Đông?"
Chẳng lẽ... Hình Khắc Lũy nói trúng tim đen: "Ngài và Mễ gia là quen biết cũ? Tại sao chưa nghe ba nói đến?"
Hình Hiệu Phong nghe thế lấy giọng khinh thường trả lời: "Ai cùng lão già đấy quen biết! Ta mới không thèm biết hắn."
Nghe chút giọng điệu nà, nói bao nhiêu căm giận thì có bấy nhiêu căm giận, nói không biết ai thèm tin à.
Hình Khắc Lũy nín cười, tiếp tục thổi gió đốt lửa: "Chẳng trách ba vợ không muốn gặp con, hóa ra là liên quan đến ngài."
"Hắn dám không chào đón con ta?! Lão tử càng không chào đón hắn!" Hình Hiệu Phong nhất thời nổi giận, khiển trách: "Không có tiền đồ, sao lại cố tình trêu chọc con gái hắn? Không tìm đứa khác?"
Xem ra xung đột không nhỏ. Hình Khắc Lũy không nhịn được cười: "Luận sự, ba cũng không thể có thành kiến với Kha Kha, cô ấy là một cô bé tốt."
Hình Hiệu Phong giống như lão ngoan đồng hừ một tiếng, giọng nói vẫn tức giận: "Coi như ta không có thành kiến với con gái hắn, Mễ Ngật Đông khẳng định cũng không vừa mắt ngươi! Nói cho cùng, hắn chính là không chịu thua!" Lặng yên chốc lát, ông đổi gọng ra lệnh: "Tiểu tử, ngươi tranh thủ cho ta, sớm ngày bắt con gái của hắn, coi như trả nợ!"
Trả nợ? Rốt cuộc là có bao nhiêu đụng chạm đây? Hình Khắc Lũy dở khóc dở cười.
Hình Khắc Lũy tiến độ quá nhanh, Mễ Kha hoàn toàn không theo kịp tiết tấu. Biết anh đem chuyện hai người công bố với người nhà, cô khẩn trương đồng thời nghĩ tới Lão Mễ, nhất thời đăm chiêu ủ dột: "Ba ba mà biết em làm sao sống, anh lại gây chuyện."
"Anh gây chuyện gì? Con dấu xấu cũng phải ra mắt ba mẹ chồng, có câu: sớm thấy sớm qua cửa chứ sao."
Mễ Kha liếc mắt trách anh nói xằng bậy: "Nhỡ ba mẹ anh không thích em làm sao bây giờ?"
"Không thích?" Hinh Khắc Lũy làm bộ dạng trầm tư, sau đó nói nhỏ vào tai Mễ Kha: "Vậy cúng ta không còn cách nào khác, chọn chiến thuật vu hồi, trước hết để bọn họ ôm cháu..."
Lại ăn đậu hũ cô! Mễ Kha nhào qua đánh anh: "Khốn kiếp!
Hình Khắc Lũy thỏa mãn mỉm cười, mặc cho Mễ Kha đánh mình, anh đưa tay đem người trong ngực đè lên ghế salon, lấy môi che đôi môi nhỏ nhắn của cô, hôn sâu. Mễ Kha mới đàu còn giãy giụa kháng cự, sau vì Hình Khắc Lũy dịu dàng tấn công, dần dần bại trận. Ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn lại.
Vừa hôn, bàn tay nhỏ bé của cô ở trên người anh một lần, một lần, sờ loạn.
Hình Khắc Lũy bắt được móng vuốt không an phận của cô. "Đã** còn sờ, không sợ anh ăn em?"
Mễ Kha đẩy cánh tay anh: "Em chỉ là xem anh có bị thương hay không?"
Hình Khắc Lũy cong môi: "Anh da dày thịt béo, làm sao dễ dàng bị thương?"
Mễ Kha trừng mắt nhìn anh, giọng nói nghiêm túc: "Mình thân phận gì không biết à mà còn đánh nhau? Anh đúng là không có tiền đồ?"
Ánh đèn màu vàng dịu ấm áp, trong mắt cô chứa đựng đầy vẻ quan tâm lo lắng, Hình Khắc Lũy không nhịn được cúi đầu, cọ và trán cô: "Dưới tình huống đó, thân phận của anh chính là bạn trai em."
Hình Khắc Lũy chuyên chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng kiến cường, mạnh mẽ không hợp với vẻ mặt dịu dàng lúc này của anh, nói chính xác hơn là từ biết Mễ Kha đến nay, đối mặt với cô anh lúc nào cũng dịu dàng. Trong lòng có cảm giác ấm áp, Mễ Kha ôm eo anh, mặt dựa vào ngực của anh, nghe tiếng tim anh đập. Một lúc sau cô thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Chỉ ôm nhau một lát, Hình Khắc Lũy đau lòng Mễ Kha chưa ăn tối, xuống bếp làm cơm rang trứng. Mặc dù lương quân nhân có hạn, đương đường Hình thiếu tá cũng không nghèo đến nỗi không mời được bạn gái bữa ăn, nhưng Mễ Kha khá kén ăn, Hình Khắc Lũy chỉ có thể không ngại khó khăn xuống bếp nấu cho cô. Thấy dáng vẻ Mễ Kha ăn uống vui vẻ, Hình Khắc Lũy nhạo báng: "Vợ bé nhỏ thật dễ nuôi, chỉ một chén cơm rang trứng cũng thỏa mãn."
Đừng thấy Mễ Kha người không cao, lại gầy, nhưng sức ăn cũng khá tốt. Cầm chén cơm trước mặt anh, cô vừa ăn vừa nói: "Sợ bị em ăn phá sản hả, quỷ hẹp hòi!"
Hình Khắc Lũy mỉm cười không nói, chỉ là dịu dàng yêu thương nhìn cô.
Sau khi ăn xong, Mễ Kha chủ động rửa chén. Thấy Hình Khắc Lũy dựa vào tường nhin cô, do dự một lúc, cô lấy hết dũng khí hỏi tình trạng Thẩm Gia Ngưng. Sau khi lấy được đáp án, cô chợt trầm mặc.
Ôm cô từ phía sau, Hình Khắc Lũy để cằm lên vai cô: "Từ lúc gặp em, nhận thức dược anh thích em, anh chưa từng nhìn cô ấy. Một mặt cảm thấy sự xuất hiện của anh cũng không giúp cô ấy khỏe hơn, mặt khác cũng sợ chúng ta ở chung một chỗ, sau khi em biết tình hình lại đoán mò. Vì thế sau này, anh cũng không muốn qua nữa."
Không ngờ anh đã nghĩ tới cảm nhận của cô từ sớm, nói Mễ Kha không cảm động là không thể nào. Nhưng cảm động cũng không có nghĩa là tiếp nhận, cô ngập ngừng: "Nếu họ lại tìm anh nữa thì anh sẽ làm thế nào?"
"Ngày đó đi tới Thẩm gia, anh có nói sẽ giúp Trầm di kiểm tra sức khỏe, anh đã đồng ý nên muốn làm xong. Ngoài ra anh còn muốn nhờ chị dâu Hạ Hi giúp một chuyện, xin chị ấy lấy thân phận nhà tâm lý đi tới ngũ viện. Trừ việc này ra, anh cũng không nghĩ còn có thể vì bọn họ làm gì nữa."
Có lẽ có chút tuyệt tình nhưng anh có thể làm như thế nào? Trước đây quả thật băn khoăn một khi Thẩm gia lại nhờ anh giúp đỡ, anh có thể lạnh lùng bỏ mặc. Nhưng khi tận mắt chứng kiến Mễ Kha vì biết chân tướng mà có biết bao thương tâm, khổ sở. Hình Khắc Lũy cảm thấy đau lòng cùng sợ mất đi cô. Hình Khắc Lũy từ trước đến nay tự tin, sau khi gặp gỡ Mễ Kha lại không dám mạo hiểm. Anh biết anh không có năng lực để làm tất cả mọi người đều hài lòng, vì vậy quyết định lựa chọn cái mà mình quan tâm nhất. Trừ việc vì dân phục vụ, anh ý thức được cuộc đời của anh không phải là chăm sóc Thẩm gia, mà là không để người phụ nữ của mình bị tổn thương, bảo vệ cô cả đời hạnh phúc không ưu phiền.
Mễ Kha xoay người ôm anh, âm thanh buồn bực: "Em biết rõ như thế là ích kỉ, nhưng nghĩ đến cô ấy em thật sự không vui nổi."
Đáp lời cô là cái ôm chặt hơn của Hình Khắc Lũy, anh kiên định nói: "Bị em ích kỉ, là may mắn của anh!"
Suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng bị một cảm giác gọi là cảm động chiếm cứ, Mễ Kha hai mắt ẩm ướt.
Chuyện xưa của Thẩm Gia Ngưng đến đây tạm chấm dứt. Nếu như không phải sau này Mễ Kha trong lúc vô tình biết được năm đó người bạn trai thần bí của Thẩm Gia Ngưng là ai, có lẽ mọi việc thật sự kết thúc ở chỗ này.
Một đêm này, Hình Khắc Lũy lưu manh thủy chung không vượt quá giới hạn.
Ôm thân thể mềm mại, nhỏ bé của Mễ Kha, anh mấy ngày không ngủ, có cảm giác yên ổn.
Đêm nay, mùi vị đặc trưng nam tính của Hình Khắc Lũy tràn ngập trong phòng, Mễ Kha như con mèo nhỏ cuộn tròn trong ngực anh, một đêm không mộng mị.
Chỉ còn một ngày nữa là Giao thừa, có rất nhiều chuyện, bận rộn. Sáng sớm hôm sau việc đầu tiên là Mễ Kha chạy về nhà, cùng nói lời từ biệt với ba mẹ chuẩn bị về Lâm Thành. Đối với chuyện con gái cả đêm không về nhà ngủ sắc mặt Mễ Ngật Đông khoog tốt lắm, nhưng vì vợ ở bên cạnh trấn an, ông trầm giọng giao phó: "Không được cùng tiểu Hạ đi khắp nơi điên khùng, muốn đi chơi tám giờ cũng phải về, ba sẽ gọi điện kiểm tra."
Trước khi vào nhà Mễ Ngư đã nói với cô, tối hôm qua, hai chị em thống nhất lấy lí do tiểu Hạ uống rượu say nên cô ở nhà cô ấy. Giờ nghe ba nói vậy, trong lòng Mễ Kha buông lỏng, nghiêm túc trả lời: "Dạ" Ngay sau đó chột dạ nhìn Ngải Lâm một cái.
Không thấy mẹ nói gì, ăn sáng xong Mễ Kha lặng lẽ tới trước mặt bà, giống như đứa bé làm sai, "Mẹ đừng giận, con xin lỗi, tại con uống rượu say, anh ấy sợ con bị ba mắng, cho nên..."
Đối với Mễ Kha, bà từ trước đến nay rất quản tương đối nghiêm, Hình Khắc Lũy xuất hiện, để cho bà ý thức được con gái trong xương cũng có mầm mống phản nghịch. Ngải Lâm không có mắng cô, chỉ lấy giọng nhẹ nhàng nói: "Chờ qua năm mới tìm cơ hội, dẫn cậu ta tới gặp ba con. Các con đã muốn ở bên nhau, cửa ải này cũng phải qua. Nhưng mà Kha Kha, có lẽ sẽ rất khó khăn, con thật sự quyết định sao?"
Mặc dù biết Mễ Ngật Đông không thích quân nhân, nói thật Mễ Kha cũng không biết là nghiêm trọng tới mức nào. Dù sao theo ý cô, Hình Khắc Lũy là quân nhân tuổi trẻ tài cao, Mễ Kha thậm chí không nghĩ tới ba lấy lí do gì không chấp nhận anh. Nhưng nghe lời mẹ nói, cô có chút lo lắng.
Kiểm tra phòng bệnh Hình Khắc Dao, trừ Hình Khắc Lũy cùng Hành Hành ở ngoài, Lý Niệm cũng ở đây. Hình Hiệu Phong phái người tới đón con gái, Hình Khắc Dao cố ý nhờ Hình Khắc Lũy ôm cô xuống lầu, kết quả Hành Hành giống như bị người nào đó bày mưu kế, quấn lấy cậu không buông. Vì vậy, Lý Niệm tự nhiên ôm lấy cô.
Không khí có chút không tự nhiên, cho đến khi Hình Khắc Dao lên xe hai người cũng không nói gì. Cuối cùng Hành Hành phá vỡ trầm mặc, nắm vạt áo Lý Niệm, cậu bé ngửa mặt hỏi: "Chú, chú không cùng cháu về nhà sao?"
Lý Niệm ngồi xổm, sờ sờ đầu cậu: "Chú phải đi bắt người xấu, không thể cùng con và mẹ đón năm mới. Hành Hành phải ngoan, nghe lời mẹ, biết không?"
Hành Hành thuận thế ôm cổ Lý Niệm, tỏ vẻ người lớn nói: "Con sẽ chăm sóc mẹ, chú không phải lo lắng."
Lý Niệm cười nói: "Ngoan.", bế Hành Hành lên xe, anh nhìn Hình Khắc Dao: "Tôi có nhiệm vụ, phải rời khỏi mấy ngày, chắc mùng mười sẽ về, lúc đó sẽ đi thăm em."
Nghe hai chữ "Nhiệm vụ", vẻ mặt Hình Khắc Dao khẽ biến, cô há miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Lý Niệm trong nháy mắt do dự, lúc Hình Khắc Lũy lôi kéo Mễ Kha xoay người trong nháy mắt anh đưa tay sửa lại khăn quàng cổ của Hình Khắc Dao: "Không có việc gì, sẽ không có nguy hiểm." Mặc dù cô nhanh chóng quay mặt sang hướng khác, anh vẫn phát hiện khóe mắt cô thoáng ướt, nghiêng đầu cười, anh cam kết: "Trễ nhất Tết Nguyên Tiêu, tôi sẽ tới gặp em." Sau đó không đợi cô trả lời, anh xoay người đi.
Cho đến khi xe Hình Phủ biến mất trong tầm mắt, Mễ Kha túm túm vạt áo Hình Khắc Lũy: "Có phải bọn họ ở bên nhau sẽ phải đối mặt với rất nhiều người, sẽ có rất nhiều khó khăn?"
Hình Khắc Lũy cầm tay cô, giọng nói trầm ổn: "Chỉ cần yêu nhau, cái gì cũng không còn là vấn đề."
Lặp lại lời anh, Mễ Kha cùng anh mười ngón tay nắm chặt.
Một ngày trôi qua thật nhanh, bởi vì Hạ Nhã Ngôn nghỉ phép dẫn Hách Nghĩa Thành về nhà bái kiến ba mẹ, Mễ Kha bị Phó Bột Viễn sai bảo bận tối mắt tối mũi. Không thèm so đo chủ nhiệm đại nhân coi cô như nha đầu mà sai bảo, nhưng khi Phó Bột Viễn xoay người rời đi, Mễ Kha hướng bóng lưng anh đấm đá khoa tay múa chân, lẩm bẩm lầu bầu. Không ngờ Phó Bột Viễn chợt quay đầu lại, cô giật mình bộ dáng như đang tìm cái gì: "Ái, để chỗ nào rồi, nhớ rõ là vừa nãy để ở đây..." Tiếp theo giống như tên trộm tìm đông tìm tây, chọc cho Hứa Nghiên San cười không ngừng được.
Tất nhiên sau khi Mễ Kha tan làm, cùng Hình Khắc Lũy tới Hình Phủ, về nhà trước tám giờ, sau đó may mắn thoát nạn, Mễ Ngật Đông gọi điện từ nhà cũ về kiểm tra. Ngày hôm sau chính là Giao Thừa, Mễ Kha vẫn đi làm bình thường, bữa trưa tình yêu vẫn được đưa đến, nhưng khác với mọi lần là toàn bộ bác sĩ trực cũng có phần. Nghe tiếng cười hoan hô của đồng nghiệp ở bên trong, Mễ Kha mỉm cười nhìn Hình Khắc Lũy.
Mùa đông thành phố A, trời rét lạnh. Khi Mễ Kha tới cửa bệnh viện, đã thấy anh dựa người vào xe chờ cô. Ánh đèn đường nhàn nhạt, hai ngươi nhìn nhau mỉm cười. Sau đó, Hình Khắc Lũy giang hai cánh tay về hướng cô.
Hàng năm đều có Giao Thừa, nhưng Giao Thừa năm nay, thuộc về bọn họ.
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ