Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 22
Mễ Ngật Đông thậm chí cũng không ngẩng đầu, tầm mắt vẫn còn ở trên bàn cờ, cánh tay cầm quân cờ vững vàng đặt xuống, trược tiếp ăn một quân cờ của Đàm Tử Việt, sau đó mới thong thả ung dung đặt câu hỏi với Mễ Kha: "Tại sao về muộn như vậy?"
Giọng điệu của ông không có sóng gió, làm người ta nghe không rõ vui hay giận. Mễ Kha theo bản năng nhìn về phía chị, Mễ Ngư chỉ là lắc đầu một cái. Ba đại nhân giá lâm đã làm phản ứng Mễ Kha chậm nửa nhịp, chị hai đáp lại không rõ ràng, vẻ mặt bỗng mê man. Trong lòng lo lắng, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Á? Cũng đã muộn rồi." Không có thói quen nói dối cô giải thích: "Con không chú ý thời gian."
Mễ Ngật Đông dường như tập trung chú ý chơi cờ, không nói thêm. Mễ Kha lặng lẽ đổi giày, núp ở một bên ghế sa lon, thừa dịp ba không chú ý đưa mắt hỏi thăm Mễ Ngư, đây là cái tình huống gì? Mễ Ngư khẽ nhún vai, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đàm Tử Việt.
Mễ Kha chớp chớp hai mắt to tròn, không rõ ràng, cúi đầu vặn ngón tay, cô cẩn thận hỏi: "Ba sao ba lại tới đây?"
Mễ Ngật Đông liếc cô một cái: "Con có thể tới còn ba không thể?"
Mễ Kha thấy giọng ba có vẻ không vui, đầu cũng đổ mồ hôi, rất sợ ba thông minh phát hiện ra cái gì, vội hỏi: "Vậy sao mẹ không tới cùng?"
Mễ Ngật Đông ăn quân cờ cuối cùng của Đàm Tử Việt, tức giận: "Cũng biết nhớ mẹ con!"
Mễ Kha nhìn chị nháy mắt, thỉnh cầu trợ giúp.
Mễ Ngư trừng mắt liếc cô, nửa nằm trên bả vai Đàm Tử Việt, rảnh rỗi mở miệng: "Thiệu Vũ Hàn đưa em về hả?"
"À?" Mễ Kha sợ run lên, trước cái nhìn soi mói của Mễ Ngư, ngập ngừng: "A"
Đàm Tử Việt bóp nhẹ đùi Mễ Ngư, ngay sau đó đưa ánh mắt lườm em vợ, đối với hành động lừa gạt ba vợ của hai chị em tỏ vẻ khinh thường. Ngay sau đó nghe được ba vợ đại nhân trầm giọng hỏi: "Thiệu Vũ Hàn là bạn con?" Anh nghiêm nghị trả lời: "Vâng ba, con cùng Vũ Hàn học chung trung học, vừa hay Kha Kha cùng cậu ta lại là sư huynh sư muội, hôm nay mới tụ tập."
Mễ Kha hiểu được bữa tiệc tối nay bị ba biết được, âm thầm cầu nguyện sự xuất hiện của Hình Khắc Lũy chỉ là tiểu nhạc đệm, có thể bị anh rể coi thường, cô cẩn thận dò xét ánh mắt Mễ Ngật Đông, lại trợn mắt to nhìn chằm chằm Đàm Tử Việt, ngay sau đó nghe được Mễ Ngật Đông hỏi cô: "Anh ta là viện trưởng của con?"
Mễ Kha gật đầu, còn đang lo ba sẽ hỏi thêm thì Mễ Ngật Đông đứng dậy, cầm lấy áo khoác Mễ Ngư đưa tới: "Mẹ con bảo sáng sớm mai về nhà ăn cơm."
"Vâng." Mễ Kha thở phào nhẹ nhõm: "Ba về luôn sao?"
Mễ Ngật Đông cầm áo khoác ngoài khoác lên tay: "Không đi chẳng lẽ ở đây à? Nếu không phải chờ con ba đã đi từ lâu."
Đúng là hỏi một câu ngớ ngẩn. Mễ Kha như một đứa bé làm việc sai nhỏ giọng nói: "Tối nay con ngủ ở nhà chị."
Mễ Ngật Đông gật đầu tỏ vẻ biết.
Đàm Tử Việt đưa ba vợ xuống lầu, Mễ Kha nhanh như mèo núp sau khe cửa nghe lén đối thoại hai người chờ thang máy.
"Cậu ta như thế nào?"
"Vũ Hàn tốt nghiệp Viện y học, du học, sau khi trở về bệnh viện Lục quân cậu ấy nhập ngũ, tham gia ba tháng huấn luyện tân binh, nghiêm túc nói không phải quân chính quy, nhưng cũng có thể nói là quân nhân, cậu ta đối với Kha Kha..."
Đàm Tử Việt lời chưa nói xong bị Mễ Ngật Đông cắt đứt, ông lấy giọng kiên quyết: "Là quân nhân coi như xong." Lời còn chưa dứt, thang máy xuống, hai người cùng đi vào.
Bên ngoài một mảng yên tĩnh, Mễ Kha bộ dáng như một con cún nhỏ vui vẻ chạy đến trước mặt chị hai: "Ba làm sao lại đến? Anh rể không nhắc đến Hình Khắc Lũy chứ?"
Mễ Ngư ôm gối đánh cô: "Làm sao em biết? Khiêu chiến tâm tình Lão Mễ chạm tới ranh giới cuối cùng, dám cùng lính chơi trò mập mờ?"
Mễ Kha bị đánh buồn buồn nói: "Cái gì mập mờ, em mới không có."
Mễ Ngư dựng lông mày: "Không phải mập mờ thì là gì? Đừng nói với chị hai người là thật nhé." Thấy em gái không lên tiếng, cô hừ một tiếng, giọng nói chợt nghiêm túc: "Em nói rõ cho chị, xảy ra chuyện gì!"
Mễ Kha đáng thương nói: "Không có chuyện gì xảy ra, chỉ là, anh ấy nói thích em, em cũng không ghét anh ấy, cho nên..."
Mễ Ngư chỉ tay vào đầu cô: "Trưởng thành cứng cáp rồi, càng ngày càng có chủ tính nữa! Học được 'Có ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp' rồi hả? Em hiểu anh ta sao? Anh ta nói thích em đồng ý rồi hả? Em bị gạt bao nhiêu hả?"
"Anh ấy sẽ không gạt em!" Mễ Kha theo bản năng phản bác, né tránh "nhất dương chỉ" của chị, sau đó giải thích: "Anh ấy làm tham mưu của sư bộ, thiếu tá quân đội, năm nay ba mươi tuổi, hay là hai mươi chín a, chờ chút nữa em xác nhận lại... Anh ấy ở trong nhà là anh cả, có một em gái tên Hình Khắc Dao chính là người anh ấy nhắc tới hôm nay, quản lý Hình Phủ..." Mễ Kha đem toàn bộ những thông tin về Hình Khắc Lũy mà cô biết nói hết một hơi, cuối cùng hỏi: "Những thứ này có tính là hiểu rõ không?"
Đều là những tin tức lông gà vỏ tỏi. Mễ Ngư tức giận đánh cô một cái: "Tuổi người ta bao nhiêu còn không rõ ràng lắm, em hiểu được người ta quá! Chị hỏi em, nhà anh ta ở đó hay sao? Người trong nhà làm cái gì? Đã có mấy người bạn gái? Đừng nói không có, hơn ba mươi tuổi mà nói không có vài người bạn gái thì đúng là có bệnh! Còn nữa, có ham mê bất lương nào không? Những thứ này em có biết không?" Thấy Mễ Kha sững sờ, cô vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Điểm quan trọng nhất, anh ta làm cái gì em chắc rõ ràng đi, Lão Mễ không thích loại người như bọn họ, em giả vờ không biết phải không?!"
Mễ Kha trề môi: "Ba tại sao không thích quân nhân, anh ấy rất tốt, cũng cứu mạng em hai lần."
"Em còn sống là vì lập gia đình, không phải vì báo ân!"
"Em không phải vì báo ân mới đồng ý ở bên cạnh anh ấy."
Mễ Ngư vỗ vỗ trán, cảm thấy em gái thiếu đầu óc đúng là dải băng tần trên trời.
Cô hít sâu, hỏi: "Nhỡ bị ba phát hiện thì làm sao?"
Đây mới là điều Mễ Kha quan tâm. Cô đến trước mặt Mễ Ngư lôi kéo cánh tay chị hai làm nũng: "Chị giúp em giữ bí mật đi, không cần nói cho ba được không? Van cầu chị, chị hai! Chờ em lĩnh lương sẽ mua quà tặng chị nhé, chị không phải thích cái váy ở cửa hàng hôm nọ sao, em sẽ mua tặng chị"
"Tránh ra!" Mễ Ngư ghét bỏ đẩy tay cô :"Chút tiền lương kia còn không đủ mời chị ăn cơm, lấy gì đưa chị váy?"
Mễ Kha cười hì hì: "Đủ đủ, em mượn mẹ tiền cứu tế là tốt mà."
Mễ Ngư buồn cười: "Về điểm này cũng có tiền đồ, đã có việc rồi mà còn muốn xin dì Lâm tiền tiêu vặt."
Mễ Ngư nũng nịu, quấn lấy Mễ Ngư, giúp cô giấu diếm sự tồn tại của Hình Khắc Lũy. Mễ Ngư vai không chịu được gánh nặng đeo bám dai dẳng miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là hẹn hò phải về trước 12 giờ. Cuối cùng còn sợ Mễ Kha không lĩnh ngộ được, trực tiếp bày tỏ: "Không cho phép cùng Hình Khắc Lũy qua đêm ở bên ngoài!"
Mễ Kha rốt cuộc phản ứng kịp nói qua đêm là ám chỉ cái gì, nhào qua cùng Mễ Ngư điên khùng ầm ĩ. Đàm Tử Việt đưa ba vợ về trở lại nhìn thấy hai chị em ở trên ghế sa lon náo loạn, anh vặn lông mày đem người đang đè lên vợ yêu xách lên, ném tới phòng khách, cảnh cáo: "Ngừng, đi ngủ, dám làm bóng đèn sẽ đem bí mật nhỏ nói cho ba!"
Đối với việc anh rể "Ghét bỏ" Mễ Kha đã sớm thành thói quen. Nhìn Đàm Tử Việt làm mặt quỷ nhại lại: "Dám không nghe lời em sẽ đem việc ác anh làm mách với ba vợ anh!" Sau đó vui vẻ đi rửa mặt, mới vừa chui vào chăn điện thoại Hình Khắc Lũy gọi đến, co ở trong chăn nhận điện: "Anh về đến nhà rồi?"
Hình Khắc Lũy ừ một tiếng, sau đó nói lại: "Anh điều quân trở về kí túc xá. Chưa ngủ sao?"
Mễ Kha thuận miệng trả lời: "Công tác chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn việc nhắm mặt lại."
Hình Khắc Lũy cười gian xảo: "Vợ bé nhỏ, đây là câu dẫn anh sao?"
Ám hiệu? Mễ Kha cầm chăn bao bọc mình chặt chẽ, khẽ sẵng giọng: "Lưu manh!"
Nụ cười vẫn còn trên mặt, Hình Khắc Lũy hỏi: "Chị em nói gì rồi hả?"
"Đừng nói nữa, mới vừa rồi làm em sợ muốn chết..."
"Ba em ở nhà chị gái?"
"Sao anh biết?"
"Anh gặp phải trợ lý của ông."
"Cái gì?"
"Thuận tiện mượn ông ta bật lửa."
"A?"
"Còn thừa dịp hút thuốc nói chuyện chúng ta."
"Anh nói đùa?"
"Anh nói nghiêm túc đấy."
".........."
Một lúc lâu không thấy Mễ Kha đáp lại, Hình Khắc Lũy cười: "Này, nói dối cũng như thật phải không, ngay cả anh cũng còn tin nữa là. Nói đi, tại sao lại sợ?"
"Sao anh lại đáng ghét như thế." Mễ Kha suýt chút nữa tin là thật, đem tình hình gặp gỡ ba kể lại một phen rồi hỏi lại: "Anh thật sự gặp Trình trợ lý hả?"
"Trình trợ lý? Hình Khắc Lũy phủ nhận: "Lừa em thôi, anh đâu biết ông ấy là ai."
"Vậy thì tốt, ông ấy và ba em giống nhau, anh không phải là đối thủ đâu." Mễ Kha ngửa mặt nằm buồn rầu nói: " Chị hai cũng có vẻ không thích anh lắm, anh nói anh không có việc gì sao lại đi làm quân nhân."
Lại dám xem thường anh! Hình Khắc lũy cười cười: "Anh không làm lính người cứu em sẽ là người khác. Được rồi đừng suy nghĩ linh tinh, về nghề nghiệp của chúng ta cùng tình yêu không quan hệ, không cần thảo luận. Em chỉ cần nhớ: anh có phải quân nhân hay không cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích em. Hiểu chưa?"
Mỗi lần nghe anh nói thích cô, Mễ Kha trong lòng đều mềm nhũn, cảm giác ngọt ngào, vì vậy cô ngoan ngoãn đồng ý: "Được rồi." Nghĩ lại, cô nhắc nhở: "Nói hay lắm yêu lén lút, vậy anh phải đảm bảo không được cùng ba em đánh trực diện."
Hình Khắc Lũy không trực tiếp đồng ý: "Nếu không cẩn thận bị ba em phát hiện, em phải nói cho anh biết, không thể một mình đối mặt, càng không thể vì ba em bài xích nghề nghiệp của anh liền bỏ anh. Nghe chưa?"
Lần này Mễ Kha phản ứng: "Vậy anh không thể để tình huống "vô tình" đó xảy ra"
Hình Khắc Lũy cười khẽ: "Anh nào dám, anh còn sợ lão nhân gia cầm gậy đánh uyên ương đấy."
Mặc dù Mễ Kha không tin, nhưng Hình Khắc Lũy nói là sự thật, lúc này anh quả thật không hy vọng Mễ Ngật Đông người đối với nghề nghiệp của anh bài xích biết được mối quan hệ của anh và Mễ Kha. Dù sao với Mễ Kha, nếu như chính diện giao phong, có lẽ sẽ không thể sánh vai cùng anh đứng cùng nhau đối kháng với lão Mễ.
Chỉ cần Mễ Kha kiên định, cửa ải Mễ Ngật Đông này không phải vấn đề quá khó khăn. Cho nên nói sách lược "Đường cong cứu quốc" quá trình diễn luyện, Hình Khắc Lũy chuẩn bị đại lễ cho ba vợ đại nhân.
Một đêm này, Mễ Kha ngủ ngon lành, ngọt ngào. Mặc dù có mộng nhưng mộng cảnh cũng là gương mặt tươi cười cùng hành động giơ tay nhấc chân mê hoặc của người nào đó... khí thế ngất trời, cảnh đẹp, mộng vui.
Đồng dạng ban đêm, Hình Khắc Lũy khí huyết dương cương đi đập cửa Hách Nghĩa Thành, không cho thủ trưởng có cơ hội nổi giận, anh vào thẳng nhà, lấy giấy bút trên khay trà vừa để xuống, nhìn gương mặt tuấn tú yêu cầu: "Báo cáo yêu viết như thế nào? Lão Đại giúp em..." Trả lời anh là cái dép Hách Nghĩa Thành ném đến.
Tóm lại, buổi tối này với vô số người là bình thường, bởi vì mới có được bạn gái đáng yêu, có người cảm thấy buổi tối thật khác biệt ấm áp và tuyệt vời.
Sau lần đó trong hai ngày, mỗi lần đến bữa trưa, Hình Khắc Lũy cũng sẽ đến bệnh viện Lục quân trình diện, so với thể dục buổi sáng còn đúng giờ hơn. Hình thiếu tự mình xuống bếp làm bữa trưa tình yêu, lại nghe anh nói như thật "Muốn bắt được tâm của vợ bé nhỏ, trước hết phải bắt được dạ dày của cô ấy" thì Mễ Kha cười đến mặt mày vui vẻ.
Thành phố A mùa đông rét lạnh, vậy mà cô gương mặt tươi cười chống đỡ, Hình Khắc Lũy suy nghĩ trong lòng tràn ngập hòa thuận ấm áp. Cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé bao lại trong lòng tay của mình, nghe cô giọng nói trong trẻo kể về chuyện vui trong phòng khám, hay phòng bệnh, bản thân anh mỉm cười mà không biết.
Tất nhiên, với cá tính lưu manh thành tính lại thêm thân phận ông xã dự bị, trong lúc rảnh rỗi không tránh khỏi trêu chọc cô. Ví dụ như trước mặt mọi người lén hôn cô một cái, hoặc thừa dịp bốn bề vắng lặng chân thành mà nhiệt liệt mời cô nhận cái hôn, thâm chí khi Trình trợ lý bị Lão Mễ sai khiến tan việc đón cô đột nhiên xuất hiện, sợ cô lo lắng anh giả bộ đi ngang qua, sau đó nháy mắt nhỏ giọng nói: "Thật muốn giết chết mắt kiếng!"
Cái gì gọi là mắt kiếng, chính là Trình phụ tá, trợ lý tiên sinh.
Cứ như vậy, bởi vì Mễ Ngật Đông "Cản trở từ trong" hưởng thụ cảm giác xe riêng đưa đón, Mễ Kha không có cơ hội chính thức cùng Hình Khắc Lũy hẹn hò.
Nhưng dù là như vậy, mùa xuân đến giai đoạn bận rộn, Hình Khắc Lũy dưới tình huống giành giật từng giây lợi dụng lúc nghỉ trưa đi gặp Mễ Kha. Mà Trình trợ lý công việc bận rộn, rốt cuộc bị cộng sự ngăn trở không thể phân thân đi đón Mễ Kha hàng ngày, Mễ Kha hiếm khi chủ động gọi điện cho Hình Khắc Lũy. Điện thoại vang lên thật lâu không có người nghe, cô tắt điện thoại lên taxi, đến sư bộ, Hình Khắc Lũy mau chóng gọi lại.
Mễ Kha vừa alo một tiếng, đầu bên kia giọng anh kèm theo nụ cười: "Anh vừa bận, không nghe tiếng điện thoại kêu, có dặn dò gì vợ bé nhỏ?" Anh chắc ở bên ngoài, trong loa có tiếng gió mơ hồ.
"Anh đang ở đâu? Em đang đến tìm..." Lời nói của cô đột nhiên bị bóng dáng cao lớn cắt đứt, "Dừng ở đây thôi." Mễ Kha không để ý đang nói chuyện điện thoại, kêu tài xế dừng lại, trả tiền xong liền thấy Hình Khắc Lũy đang bước nhanh tới sư đoàn.
Mễ Kha cong môi cười, đang muốn xuống xe đón anh, lại thấy tay cầm điện thoại anh quay người hướng tới phố đối diện. Theo phương hướng anh nhìn lại Mễ Kha thấy bên lề đường môt người đang đứng. Khi anh đến gần, cô gái vóc dáng cao gầy cười rạng rỡ một tiếng, một giây kế tiếp, Hình Khắc Lũy tay cầm lấy tay cô gái kia...
Giọng điệu của ông không có sóng gió, làm người ta nghe không rõ vui hay giận. Mễ Kha theo bản năng nhìn về phía chị, Mễ Ngư chỉ là lắc đầu một cái. Ba đại nhân giá lâm đã làm phản ứng Mễ Kha chậm nửa nhịp, chị hai đáp lại không rõ ràng, vẻ mặt bỗng mê man. Trong lòng lo lắng, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Á? Cũng đã muộn rồi." Không có thói quen nói dối cô giải thích: "Con không chú ý thời gian."
Mễ Ngật Đông dường như tập trung chú ý chơi cờ, không nói thêm. Mễ Kha lặng lẽ đổi giày, núp ở một bên ghế sa lon, thừa dịp ba không chú ý đưa mắt hỏi thăm Mễ Ngư, đây là cái tình huống gì? Mễ Ngư khẽ nhún vai, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đàm Tử Việt.
Mễ Kha chớp chớp hai mắt to tròn, không rõ ràng, cúi đầu vặn ngón tay, cô cẩn thận hỏi: "Ba sao ba lại tới đây?"
Mễ Ngật Đông liếc cô một cái: "Con có thể tới còn ba không thể?"
Mễ Kha thấy giọng ba có vẻ không vui, đầu cũng đổ mồ hôi, rất sợ ba thông minh phát hiện ra cái gì, vội hỏi: "Vậy sao mẹ không tới cùng?"
Mễ Ngật Đông ăn quân cờ cuối cùng của Đàm Tử Việt, tức giận: "Cũng biết nhớ mẹ con!"
Mễ Kha nhìn chị nháy mắt, thỉnh cầu trợ giúp.
Mễ Ngư trừng mắt liếc cô, nửa nằm trên bả vai Đàm Tử Việt, rảnh rỗi mở miệng: "Thiệu Vũ Hàn đưa em về hả?"
"À?" Mễ Kha sợ run lên, trước cái nhìn soi mói của Mễ Ngư, ngập ngừng: "A"
Đàm Tử Việt bóp nhẹ đùi Mễ Ngư, ngay sau đó đưa ánh mắt lườm em vợ, đối với hành động lừa gạt ba vợ của hai chị em tỏ vẻ khinh thường. Ngay sau đó nghe được ba vợ đại nhân trầm giọng hỏi: "Thiệu Vũ Hàn là bạn con?" Anh nghiêm nghị trả lời: "Vâng ba, con cùng Vũ Hàn học chung trung học, vừa hay Kha Kha cùng cậu ta lại là sư huynh sư muội, hôm nay mới tụ tập."
Mễ Kha hiểu được bữa tiệc tối nay bị ba biết được, âm thầm cầu nguyện sự xuất hiện của Hình Khắc Lũy chỉ là tiểu nhạc đệm, có thể bị anh rể coi thường, cô cẩn thận dò xét ánh mắt Mễ Ngật Đông, lại trợn mắt to nhìn chằm chằm Đàm Tử Việt, ngay sau đó nghe được Mễ Ngật Đông hỏi cô: "Anh ta là viện trưởng của con?"
Mễ Kha gật đầu, còn đang lo ba sẽ hỏi thêm thì Mễ Ngật Đông đứng dậy, cầm lấy áo khoác Mễ Ngư đưa tới: "Mẹ con bảo sáng sớm mai về nhà ăn cơm."
"Vâng." Mễ Kha thở phào nhẹ nhõm: "Ba về luôn sao?"
Mễ Ngật Đông cầm áo khoác ngoài khoác lên tay: "Không đi chẳng lẽ ở đây à? Nếu không phải chờ con ba đã đi từ lâu."
Đúng là hỏi một câu ngớ ngẩn. Mễ Kha như một đứa bé làm việc sai nhỏ giọng nói: "Tối nay con ngủ ở nhà chị."
Mễ Ngật Đông gật đầu tỏ vẻ biết.
Đàm Tử Việt đưa ba vợ xuống lầu, Mễ Kha nhanh như mèo núp sau khe cửa nghe lén đối thoại hai người chờ thang máy.
"Cậu ta như thế nào?"
"Vũ Hàn tốt nghiệp Viện y học, du học, sau khi trở về bệnh viện Lục quân cậu ấy nhập ngũ, tham gia ba tháng huấn luyện tân binh, nghiêm túc nói không phải quân chính quy, nhưng cũng có thể nói là quân nhân, cậu ta đối với Kha Kha..."
Đàm Tử Việt lời chưa nói xong bị Mễ Ngật Đông cắt đứt, ông lấy giọng kiên quyết: "Là quân nhân coi như xong." Lời còn chưa dứt, thang máy xuống, hai người cùng đi vào.
Bên ngoài một mảng yên tĩnh, Mễ Kha bộ dáng như một con cún nhỏ vui vẻ chạy đến trước mặt chị hai: "Ba làm sao lại đến? Anh rể không nhắc đến Hình Khắc Lũy chứ?"
Mễ Ngư ôm gối đánh cô: "Làm sao em biết? Khiêu chiến tâm tình Lão Mễ chạm tới ranh giới cuối cùng, dám cùng lính chơi trò mập mờ?"
Mễ Kha bị đánh buồn buồn nói: "Cái gì mập mờ, em mới không có."
Mễ Ngư dựng lông mày: "Không phải mập mờ thì là gì? Đừng nói với chị hai người là thật nhé." Thấy em gái không lên tiếng, cô hừ một tiếng, giọng nói chợt nghiêm túc: "Em nói rõ cho chị, xảy ra chuyện gì!"
Mễ Kha đáng thương nói: "Không có chuyện gì xảy ra, chỉ là, anh ấy nói thích em, em cũng không ghét anh ấy, cho nên..."
Mễ Ngư chỉ tay vào đầu cô: "Trưởng thành cứng cáp rồi, càng ngày càng có chủ tính nữa! Học được 'Có ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp' rồi hả? Em hiểu anh ta sao? Anh ta nói thích em đồng ý rồi hả? Em bị gạt bao nhiêu hả?"
"Anh ấy sẽ không gạt em!" Mễ Kha theo bản năng phản bác, né tránh "nhất dương chỉ" của chị, sau đó giải thích: "Anh ấy làm tham mưu của sư bộ, thiếu tá quân đội, năm nay ba mươi tuổi, hay là hai mươi chín a, chờ chút nữa em xác nhận lại... Anh ấy ở trong nhà là anh cả, có một em gái tên Hình Khắc Dao chính là người anh ấy nhắc tới hôm nay, quản lý Hình Phủ..." Mễ Kha đem toàn bộ những thông tin về Hình Khắc Lũy mà cô biết nói hết một hơi, cuối cùng hỏi: "Những thứ này có tính là hiểu rõ không?"
Đều là những tin tức lông gà vỏ tỏi. Mễ Ngư tức giận đánh cô một cái: "Tuổi người ta bao nhiêu còn không rõ ràng lắm, em hiểu được người ta quá! Chị hỏi em, nhà anh ta ở đó hay sao? Người trong nhà làm cái gì? Đã có mấy người bạn gái? Đừng nói không có, hơn ba mươi tuổi mà nói không có vài người bạn gái thì đúng là có bệnh! Còn nữa, có ham mê bất lương nào không? Những thứ này em có biết không?" Thấy Mễ Kha sững sờ, cô vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Điểm quan trọng nhất, anh ta làm cái gì em chắc rõ ràng đi, Lão Mễ không thích loại người như bọn họ, em giả vờ không biết phải không?!"
Mễ Kha trề môi: "Ba tại sao không thích quân nhân, anh ấy rất tốt, cũng cứu mạng em hai lần."
"Em còn sống là vì lập gia đình, không phải vì báo ân!"
"Em không phải vì báo ân mới đồng ý ở bên cạnh anh ấy."
Mễ Ngư vỗ vỗ trán, cảm thấy em gái thiếu đầu óc đúng là dải băng tần trên trời.
Cô hít sâu, hỏi: "Nhỡ bị ba phát hiện thì làm sao?"
Đây mới là điều Mễ Kha quan tâm. Cô đến trước mặt Mễ Ngư lôi kéo cánh tay chị hai làm nũng: "Chị giúp em giữ bí mật đi, không cần nói cho ba được không? Van cầu chị, chị hai! Chờ em lĩnh lương sẽ mua quà tặng chị nhé, chị không phải thích cái váy ở cửa hàng hôm nọ sao, em sẽ mua tặng chị"
"Tránh ra!" Mễ Ngư ghét bỏ đẩy tay cô :"Chút tiền lương kia còn không đủ mời chị ăn cơm, lấy gì đưa chị váy?"
Mễ Kha cười hì hì: "Đủ đủ, em mượn mẹ tiền cứu tế là tốt mà."
Mễ Ngư buồn cười: "Về điểm này cũng có tiền đồ, đã có việc rồi mà còn muốn xin dì Lâm tiền tiêu vặt."
Mễ Ngư nũng nịu, quấn lấy Mễ Ngư, giúp cô giấu diếm sự tồn tại của Hình Khắc Lũy. Mễ Ngư vai không chịu được gánh nặng đeo bám dai dẳng miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là hẹn hò phải về trước 12 giờ. Cuối cùng còn sợ Mễ Kha không lĩnh ngộ được, trực tiếp bày tỏ: "Không cho phép cùng Hình Khắc Lũy qua đêm ở bên ngoài!"
Mễ Kha rốt cuộc phản ứng kịp nói qua đêm là ám chỉ cái gì, nhào qua cùng Mễ Ngư điên khùng ầm ĩ. Đàm Tử Việt đưa ba vợ về trở lại nhìn thấy hai chị em ở trên ghế sa lon náo loạn, anh vặn lông mày đem người đang đè lên vợ yêu xách lên, ném tới phòng khách, cảnh cáo: "Ngừng, đi ngủ, dám làm bóng đèn sẽ đem bí mật nhỏ nói cho ba!"
Đối với việc anh rể "Ghét bỏ" Mễ Kha đã sớm thành thói quen. Nhìn Đàm Tử Việt làm mặt quỷ nhại lại: "Dám không nghe lời em sẽ đem việc ác anh làm mách với ba vợ anh!" Sau đó vui vẻ đi rửa mặt, mới vừa chui vào chăn điện thoại Hình Khắc Lũy gọi đến, co ở trong chăn nhận điện: "Anh về đến nhà rồi?"
Hình Khắc Lũy ừ một tiếng, sau đó nói lại: "Anh điều quân trở về kí túc xá. Chưa ngủ sao?"
Mễ Kha thuận miệng trả lời: "Công tác chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn việc nhắm mặt lại."
Hình Khắc Lũy cười gian xảo: "Vợ bé nhỏ, đây là câu dẫn anh sao?"
Ám hiệu? Mễ Kha cầm chăn bao bọc mình chặt chẽ, khẽ sẵng giọng: "Lưu manh!"
Nụ cười vẫn còn trên mặt, Hình Khắc Lũy hỏi: "Chị em nói gì rồi hả?"
"Đừng nói nữa, mới vừa rồi làm em sợ muốn chết..."
"Ba em ở nhà chị gái?"
"Sao anh biết?"
"Anh gặp phải trợ lý của ông."
"Cái gì?"
"Thuận tiện mượn ông ta bật lửa."
"A?"
"Còn thừa dịp hút thuốc nói chuyện chúng ta."
"Anh nói đùa?"
"Anh nói nghiêm túc đấy."
".........."
Một lúc lâu không thấy Mễ Kha đáp lại, Hình Khắc Lũy cười: "Này, nói dối cũng như thật phải không, ngay cả anh cũng còn tin nữa là. Nói đi, tại sao lại sợ?"
"Sao anh lại đáng ghét như thế." Mễ Kha suýt chút nữa tin là thật, đem tình hình gặp gỡ ba kể lại một phen rồi hỏi lại: "Anh thật sự gặp Trình trợ lý hả?"
"Trình trợ lý? Hình Khắc Lũy phủ nhận: "Lừa em thôi, anh đâu biết ông ấy là ai."
"Vậy thì tốt, ông ấy và ba em giống nhau, anh không phải là đối thủ đâu." Mễ Kha ngửa mặt nằm buồn rầu nói: " Chị hai cũng có vẻ không thích anh lắm, anh nói anh không có việc gì sao lại đi làm quân nhân."
Lại dám xem thường anh! Hình Khắc lũy cười cười: "Anh không làm lính người cứu em sẽ là người khác. Được rồi đừng suy nghĩ linh tinh, về nghề nghiệp của chúng ta cùng tình yêu không quan hệ, không cần thảo luận. Em chỉ cần nhớ: anh có phải quân nhân hay không cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích em. Hiểu chưa?"
Mỗi lần nghe anh nói thích cô, Mễ Kha trong lòng đều mềm nhũn, cảm giác ngọt ngào, vì vậy cô ngoan ngoãn đồng ý: "Được rồi." Nghĩ lại, cô nhắc nhở: "Nói hay lắm yêu lén lút, vậy anh phải đảm bảo không được cùng ba em đánh trực diện."
Hình Khắc Lũy không trực tiếp đồng ý: "Nếu không cẩn thận bị ba em phát hiện, em phải nói cho anh biết, không thể một mình đối mặt, càng không thể vì ba em bài xích nghề nghiệp của anh liền bỏ anh. Nghe chưa?"
Lần này Mễ Kha phản ứng: "Vậy anh không thể để tình huống "vô tình" đó xảy ra"
Hình Khắc Lũy cười khẽ: "Anh nào dám, anh còn sợ lão nhân gia cầm gậy đánh uyên ương đấy."
Mặc dù Mễ Kha không tin, nhưng Hình Khắc Lũy nói là sự thật, lúc này anh quả thật không hy vọng Mễ Ngật Đông người đối với nghề nghiệp của anh bài xích biết được mối quan hệ của anh và Mễ Kha. Dù sao với Mễ Kha, nếu như chính diện giao phong, có lẽ sẽ không thể sánh vai cùng anh đứng cùng nhau đối kháng với lão Mễ.
Chỉ cần Mễ Kha kiên định, cửa ải Mễ Ngật Đông này không phải vấn đề quá khó khăn. Cho nên nói sách lược "Đường cong cứu quốc" quá trình diễn luyện, Hình Khắc Lũy chuẩn bị đại lễ cho ba vợ đại nhân.
Một đêm này, Mễ Kha ngủ ngon lành, ngọt ngào. Mặc dù có mộng nhưng mộng cảnh cũng là gương mặt tươi cười cùng hành động giơ tay nhấc chân mê hoặc của người nào đó... khí thế ngất trời, cảnh đẹp, mộng vui.
Đồng dạng ban đêm, Hình Khắc Lũy khí huyết dương cương đi đập cửa Hách Nghĩa Thành, không cho thủ trưởng có cơ hội nổi giận, anh vào thẳng nhà, lấy giấy bút trên khay trà vừa để xuống, nhìn gương mặt tuấn tú yêu cầu: "Báo cáo yêu viết như thế nào? Lão Đại giúp em..." Trả lời anh là cái dép Hách Nghĩa Thành ném đến.
Tóm lại, buổi tối này với vô số người là bình thường, bởi vì mới có được bạn gái đáng yêu, có người cảm thấy buổi tối thật khác biệt ấm áp và tuyệt vời.
Sau lần đó trong hai ngày, mỗi lần đến bữa trưa, Hình Khắc Lũy cũng sẽ đến bệnh viện Lục quân trình diện, so với thể dục buổi sáng còn đúng giờ hơn. Hình thiếu tự mình xuống bếp làm bữa trưa tình yêu, lại nghe anh nói như thật "Muốn bắt được tâm của vợ bé nhỏ, trước hết phải bắt được dạ dày của cô ấy" thì Mễ Kha cười đến mặt mày vui vẻ.
Thành phố A mùa đông rét lạnh, vậy mà cô gương mặt tươi cười chống đỡ, Hình Khắc Lũy suy nghĩ trong lòng tràn ngập hòa thuận ấm áp. Cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé bao lại trong lòng tay của mình, nghe cô giọng nói trong trẻo kể về chuyện vui trong phòng khám, hay phòng bệnh, bản thân anh mỉm cười mà không biết.
Tất nhiên, với cá tính lưu manh thành tính lại thêm thân phận ông xã dự bị, trong lúc rảnh rỗi không tránh khỏi trêu chọc cô. Ví dụ như trước mặt mọi người lén hôn cô một cái, hoặc thừa dịp bốn bề vắng lặng chân thành mà nhiệt liệt mời cô nhận cái hôn, thâm chí khi Trình trợ lý bị Lão Mễ sai khiến tan việc đón cô đột nhiên xuất hiện, sợ cô lo lắng anh giả bộ đi ngang qua, sau đó nháy mắt nhỏ giọng nói: "Thật muốn giết chết mắt kiếng!"
Cái gì gọi là mắt kiếng, chính là Trình phụ tá, trợ lý tiên sinh.
Cứ như vậy, bởi vì Mễ Ngật Đông "Cản trở từ trong" hưởng thụ cảm giác xe riêng đưa đón, Mễ Kha không có cơ hội chính thức cùng Hình Khắc Lũy hẹn hò.
Nhưng dù là như vậy, mùa xuân đến giai đoạn bận rộn, Hình Khắc Lũy dưới tình huống giành giật từng giây lợi dụng lúc nghỉ trưa đi gặp Mễ Kha. Mà Trình trợ lý công việc bận rộn, rốt cuộc bị cộng sự ngăn trở không thể phân thân đi đón Mễ Kha hàng ngày, Mễ Kha hiếm khi chủ động gọi điện cho Hình Khắc Lũy. Điện thoại vang lên thật lâu không có người nghe, cô tắt điện thoại lên taxi, đến sư bộ, Hình Khắc Lũy mau chóng gọi lại.
Mễ Kha vừa alo một tiếng, đầu bên kia giọng anh kèm theo nụ cười: "Anh vừa bận, không nghe tiếng điện thoại kêu, có dặn dò gì vợ bé nhỏ?" Anh chắc ở bên ngoài, trong loa có tiếng gió mơ hồ.
"Anh đang ở đâu? Em đang đến tìm..." Lời nói của cô đột nhiên bị bóng dáng cao lớn cắt đứt, "Dừng ở đây thôi." Mễ Kha không để ý đang nói chuyện điện thoại, kêu tài xế dừng lại, trả tiền xong liền thấy Hình Khắc Lũy đang bước nhanh tới sư đoàn.
Mễ Kha cong môi cười, đang muốn xuống xe đón anh, lại thấy tay cầm điện thoại anh quay người hướng tới phố đối diện. Theo phương hướng anh nhìn lại Mễ Kha thấy bên lề đường môt người đang đứng. Khi anh đến gần, cô gái vóc dáng cao gầy cười rạng rỡ một tiếng, một giây kế tiếp, Hình Khắc Lũy tay cầm lấy tay cô gái kia...
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ