Mùi Hương Mê Hoặc
Chương 92 92 Không Phụ Lòng Mong Đợi Của Cô
- Hì chả phải bố đã lấp đầy cái tủ lạnh của con rồi hay sao! - Thảo láu lỉnh đáp.
Sau khi đã sắp xếp xong đồ đạc, cũng hơn 8 giờ tối, Thảo muốn bắt taxi đưa bố ra bến xe nhưng Phúc lại lên tiếng.
- Thôi để tạo đưa bác ra bến cho!
- Ừm vậy phiền mày nhé! - Dù sao có Phúc đưa bố ra tận nơi, tiễn bố lên xe Thảo vẫn an tâm hơn!
- Thôi, phiền cháu lắm, bác đi taxi được rồi!
Ông nói rồi bước vội ra cửa, Phúc vội đuổi theo sau, không quên quay lại dặn Thảo - Đừng lo tao sẽ đưa bác lên xe, nghỉ ngơi đi!
- Ừ cám ơn mày nhiều nhé!
Nói vậy nhưng cô vẫn theo sau cho đến khi xe Phúc ra khỏi chung cư, nhìn bóng lưng bố khuất dần, Thảo có chút buồn, nhiều lúc cô tự hỏi, rời xa gia đình, xa vòng tay bố mẹ đối được những ngày tháng khó khăn như vậy, liệu có đáng không, nếu cô không cố gắng nỗ lực hơn, không thể thành công hơn, thì những nỗi vất vả này chả phải công Cốc sao.
Thảo trở về nhà, tiếp tục vùi đầu vào công việc, cố gắng hoàn thành bản báo cáo còn đang dang dở, nhờ sự giúp đỡ của Phúc, Thảo cũng có được nhiều sáng kiến khá thú vị, hi vọng công việc
này sẽ thuận lợi, sẽ đem lại kết quả tốt, không phụ lòng mong đợi của cô.
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, nghĩa là bố đã lên xe nên gọi lại, Thảo một tay bấm nghe, mắt vẫn dán lên tập tài liệu trên bàn.
- Bố lên xe rồi ạ?
- Là anh đây.
Giọng nói vang lên làm Thảo bừng tỉnh, cô vội đưa màn hình ra nhìn lại, là Tuấn Anh.
- Em xin lỗi, em đang bận nên không để ý số điện thoại!
- Vừa nghe em nhắc đến bố, bố em lên thăm sao?
- À dạ, bố em vừa về lại rồi ạ! - Ôi tiếc vậy, anh còn chưa được gặp bác.
- Bố em xuống có việc mà, anh gọi cho em có chuyện gì thế?
- Thì chỉ là đột nhiên muốn gọi thôi, em đang bận à?
- Dạ có bản kế hoạch ngày mai phải nộp nên giờ em hơi bận chút!
- Cần anh giúp gì không? - Dạ không đâu, em làm cũng gần xong rồi! - Ừ vậy em cố gắng nhé!
- Dạ.
Thảo tắt điện thoại, không nghĩ nhiều tiếp tục công việc của mình.
Tuấn Anh bên kia đang tựa lưng ra ghế thư giãn, hai tay mân mê chiếc bút Thảo tặng, đã gần 9 giờ tối mà anh vẫn còn ở công ty, vì chuyện hôm đó khiến anh khá lo lắng, sau khi nghe giọng Thảo, có vẻ tâm trạng cô vẫn ổn, còn chuyên tâm vào công việc như vậy, quả là một cô gái mạnh mẽ, anh khẽ mỉm cười, Tuấn Anh biết, tình cảm Thảo dành cho anh đã khác, chỉ mỗi anh vẫn ôm nỗi tương tự như vậy, liệu anh có nên tiếp tục theo đuổi hay nên dừng lại?
La Thái Mẫn sau chuyện hôm đó, hai hôm liền đều ở quán bar của anh uống rượu, Mẫn tự trách bản thân có phải đã điên rồi không, tại sao vì một người con gái mà trở nên như vậy, một cô gái nhỏ bé lại có thể mê hoặc một chú sói già như anh, khiến anh trở nên cuồng loạn như thế, cái mùi hương đó, cô đã dùng nó để mê hoặc anh sao, và cả với những người đàn ông khác, cái nụ cười chết tiệt ấy, dễ dàng thể hiện trước mặt họ vậy sao, tình cảm Thảo dành cho anh rốt cuộc là gì,