Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ
Chương 6: Con trai tổng tài (6)
Edit: Aya Shinta
Cảnh Liệt ngưng mắt lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên cười khẽ, nới lỏng cà vạt, "Phương thư ký thông minh như vậy, cũng sẽ có thứ không học được?"
Lần đầu nhìn thấy anh cười, Phương Cửu cũng nhếch miệng theo, hai tay khoát lên trên cửa sổ xe, cúi người nhìn anh cười nhạt, "Những thứ tôi không học được có lẽ rất nhiều, nhưng chỉ cần tổng giám đốc muốn dạy, tôi tin tưởng mình nhất định là một học sinh tốt."
Nghiêng đầu đi, bốn mắt nhìn nhau, nhìn khóe miệng cô phảng phất có ý cười giảo hoạt, Cảnh Liệt đột nhiên phát hiện, xưa nay anh đều không hiểu rõ thư ký của mình.
"Cảnh tổng, loại xe này là mẫu mới nhất, ngài trực tiếp lấy đi là được rồi!" Người mập mạp kia dũng cảm phất tay một cái, như không một chút quan tâm tới chiếc xe này.
Phương Cửu nhớ ra ông ta, nhà người này dựa vào buôn bán nhỏ mà phất lên, cũng coi như nhà giàu mới nổi. Vì đánh vào giới thượng lưu, liền bắt đầu bán xe sang, thường xuyên giao thiệp cùng với những cậu ấm cô chiêu, sau đó chậm rãi tiến vào giới ở A thị, có điều so với chân chính thế gia, gốc gác ông ta còn kém hơn rất nhiều.
Nhưng nếu như tạo mối quan hệ với Cảnh Liệt thì lại không giống nhau, có lúc cái ân tình không phải là có tiền là mua được.
"Không cần, ngày mai đem hóa đơn tới." Cảnh Liệt rõ ràng cũng không muốn tham cái tiện nghi này, sau khi xuống xe liền giơ tay nhìn xuống đồng hồ, sau đó nói với Phương Cửu: "Thủ tục tôi để trợ lý Lâm giúp cô làm, cần cái gì, nói với cô ta là được."
Phương Cửu gật gù, kì thực lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nếu cô bán xe này, anh ta có thể đánh chết cô hay không?
Khi xe thời thượng kia được chuyển đi, Phương Cửu còn có thể nhìn thấy vẻ mặt đáng tiếc của người mập mạp kia. Cô lên xe, một bên thắt dây an toàn, một bên lo lắng nói rằng: "Ngài đưa tôi một chiếc xe, người khác..."
"Cô bây giờ nói vậy, có phải là đã hơi chậm?" Cảnh Liệt đạp cần ga, hai tay bắt đầu chuyển động tay lái.
Phương Cửu nháy mắt mấy cái, nhìn gương mặt lạnh nhạt dưới bóng đêm kia, nói: "Người khác đưa, tôi cũng sẽ không muốn."
Thanh âm khẽ khàng vang lên ở bên trong buồng xe, Cảnh Liệt hơi nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt thật thà của cô, "Tôi cùng người khác không giống nhau?"
Gió đêm ngoài của sổ ào ào ào thổi vào, nhưng sợi tóc trước mặt bay bay theo gió, Phương Cửu nở nụ cười không rõ ý vị, nhưng không lên tiếng.
Nhìn cảnh đêm không ngừng lướt qua cửa sổ, cô nghiêng đầu thật lâu không nói gì, trong buồng xe nhất thời yên tĩnh.
Cảnh Liệt không phải là người thích nhiều lời, Phương Cửu cũng duy trì tính cách cao lãnh của nguyên chủ, vì lẽ đó dọc đường đi hai người không nói gì nữa.
Đến lúc xe dừng lại, Phương Cửu mới phát hiện anh đưa mình tới nhà, mở cửa xe, cánh tay lại đột nhiên bị người kéo lại.
"Ngày mai là cuối tuần, có cần học lái xe hay không?"
Phương Cửu đem tầm mắt chuyển qua cánh tay bị anh nắm lấy, trên mặt xuất hiện một vệt ửng đỏ, "Không cần, tôi vẫn nên tìm huấn luyện viên đi."
Nói xong, cô liền đi xuống xe, lập tức đi vào tiểu khu, bước chân vội vã thật giống như bị hồng thủy mãnh thú đuổi theo vậy. Dưới bóng đêm, bóng người xinh đẹp bị kéo càng ngày càng dài.
Cảnh Liệt cười nhẹ một tiếng, dù sao lúc này mới phù hợp với tính tình thư ký Phương nhà mình.
Kỳ thực giả vờ rụt rè cũng không dễ dàng gì, Phương Cửu cũng muốn tìm cơ hội gần gũi anh, có điều đã từng có kí chủ nói rằng, cái loại muốn nghênh còn cự mới khiến lòng người ngứa ngáy.
Một đường đi tới tầng năm, cô móc ra chìa khoá đang chuẩn bị mở cửa, lại đột nhiên phát hiện trước cửa có một người phụ nữ trung niên mặc đồ đỏ đang đứng.
"Bà là?" Cô không rõ đi lên, nữ nhân cũng xoay người, lộ ra một khuôn mặt thùy mị.
Bà liếc nhìn Phương Cửu, ánh mắt đánh giá này khiến người khác không thoải mái. Giữa lúc cô muốn hỏi một câu nữa, bà ta đột nhiên mở miệng nói: "Phương tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Phương Cửu: "..."
Dựa vào kinh nghiệm của Phương Cửu, người phụ nữ này tuyệt đối đến mà không có ý tốt gì.
"Thật không tiện, hình như tôi cũng không quen biết bà." Phương Cửu nghiêng người qua, chuẩn bị đi mở cửa.
Nữ nhân tự tin nhếch miệng, âm thanh không nhanh không chậm, "Ta biết cô muốn cái gì, có điều cũng chỉ là tiền mà thôi, ta có thể cho cô."
Phương Cửu mở cửa đi vào, không nói gì, trực tiếp chuẩn bị đóng cửa.
Bà ta đột nhiên một bước đi vào, vẻ mặt kì quái nhìn cô nói: "Hay là ta nên giới thiệu một chút, ta là Trang Mẫn, người khác có thể không quen biết, nhưng ta tin tưởng cô nhất định biết."
Phương Cửu: "..."
Nhìn người phụ nữ thùy mị nhưng lại kiêu ngạo trước mắt, Phương Cửu chỉ cảm thấy như thiên lôi đang ầm ầm kéo đến.
Trang Mẫn không phải là nữ phụ số hai hay sao?
Bởi vì từng sai khiến cho người hại chết đứa bé đầu lòng của nữ chính, sau đó bị nam chủ đưa vào ngục giam, có điều rất sớm đã được thả ra. Nhiều năm như vậy, bà ấy không đi tìm nữ chính báo thù, nhưng tìm đến thứ vô danh tiểu tốt như mình làm cái gì!
Buông tay, ngay lập tức cửa phòng bị Trang Mẫn đẩy ra, bà cười cất bước vào, còn trong ngoài đánh giá căn hộ một chút.
"Không thể không nói, cô Phương đây tuyệt đối là thư ký tổng giám đốc lăn lộn kém cỏi nhất mà ta từng thấy, làm sao, Cảnh Thành năm đó thế nhưng hào phóng vô cùng, cho người phụ nữ kia mua nhà mua công ty mà mắt cũng không thèm nháy, con trai của hắn bây giờ lại hẹp hòi như vậy? Để cho phụ nữ của mình ở loại địa phương này?" Trang Mẫn cười lạnh một tiếng, giữa lời nói toát ra một cỗ thù hận không hề giấu giếm.
Phương Cửu đóng cửa lại, một bên đổi giày vừa nói: "Nếu như bà muốn nói những thứ này, vậy thì bà cũng có thể đi được rồi, tôi không phải chủ tịch phu nhân, tổng giám đốc cũng không phải chủ tịch."
"Thật sao? Ngày hôm nay Cảnh Liệt còn mua xe cho cô?" Trong giọng nói của Trang Mẫn tất cả đều là trào phúng.
Không thể không nói, Phương Cửu đặc biệt không thích cách nói chuyện của bà ta. Chẳng trách là nữ phụ, chanh chua như vậy, nếu như cô là nam chủ cũng sẽ không chọn người này nha!
"Tôi như thế nào là việc của tôi, bác Trang, người muốn nói chuyện phiếm thì xin mời tìm người khác, loại địa phương nhỏ như vậy không chứa nổi người đâu." Phương Cửu nhìn bà cười nhạt.
Bà ta biến sắc mặt, tựa hồ rất kiêng kỵ hai chữ này (trong bản Hán Việt từ "a di" mình edit thành từ bác), nhưng qua vài giây, vẫn nhếch miệng đi tới ghế salông ngồi xuống, sau đó từ trong ví lấy ra một điếu thước rồi châm lửa.
"Ai mà không có tuổi trẻ, thanh xuân của ta, tất cả đều bị đôi cẩu nam nữ kia phá huỷ, dựa vào cái gì muốn ta đơn độc đến cuối đời, mà bọn họ lại có thể ân ái đến đầu bạc!" Bà chậm rãi phả ra một làn khói, trong mắt loé ra một tia nồng đậm oán hận, "Bọn họ để ta không dễ chịu, ta cũng sẽ không để cho bọn họ dễ chịu!"
"Ta đã điều tra, Cảnh Thành đối với đứa con trai này rất tín nhiệm, việc lớn nhỏ trong công ty hầu như đều giao cho Cảnh Liệt, cô lại là thư ký của hắn, chỉ cần hợp tác với ta, giúp ta một một tay, ta có thể cho cô tất cả những gì cô muốn!" Trang Mẫn nói, bỗng nhiên từ trong ví rút ra một tờ chi phiếu, chậm rãi đặt lên bàn.
Thị lực Phương Cửu đột nhiên trở nên vô cùng tốt, một chuỗi số không kia đủ khiến một người bình thường mua nhà mua xe đi tới đỉnh cao nhân sinh.
Cười cười, cô cũng thẳng thắn ngồi dựa một bên ghế salông, đối diện với ánh mắt tràn đầy tự tin của bà, "Trang phu nhân, tiền của người xác thực rất có sức hấp dẫn, có điều có chút tiền này, tôi sợ chính mình buổi tối ngủ đều không yên ổn."
Bốn mắt nhìn nhau, làn khói mờ ảo vây quanh hai người. Tuy rằng nhìn bề ngoài tương đối điềm tĩnh, nhưng nội tâm Phương Cửu từ lâu sóng to gió lớn nổi lên, cô không khỏi nghĩ đã qua kết cục rồi mà nữ phụ còn tới quấy rối, đây chính là lỗ hổng à?
Không nghĩ tới cô không cần tiền, Trang Mẫn híp híp mắt, lại hít một hơi thuốc lá, "Cô muốn cái gì?"
Bà không tin, phía trên thế giới này có loại người vô dục vô cầu.
Biết rằng trong nhà nữ phụ có tiền, lúc trước ở A thị là thế gia có tiếng, tuy rằng cuối cùng bị nam chính chèn ép, gia đình nữ phụ ra nước ngoài, bây giờ trở về, nhất định là vì báo thù.
"Tôi cảm thấy người có thể đi tìm những người khác, tôi có thứ mình muốn, nhưng tuyệt đối bà không cho tôi được." Nói xong, Phương Cửu bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía cửa, "Đêm đã khuya, thứ lỗi cho tôi không tiễn."
Trang Mẫn cũng không phải loại chuyên bám người, liếc nhìn Phương Cửu vẫn không nhúc nhích, bà ta bỗng nhiên đứng dậy mang theo làn khói cười nhạt, "Biết không? Ở trong ngục, ta liền mê mẩn loại mùi vị này, bởi vì nó có thể khiến người ta quên mất tất cả buồn phiền một cách nhanh chóng."
Tiếng giày lúc rời đi lộp cộp vang bên tai, khóa cửa lại, Phương Cửu có chút đau đầu ngồi ở trên ghế salông, nữ phụ này tâm cơ thâm trầm, khẳng định là có chuẩn bị mà đến. Phương Cửu biết, bây giờ bà cũng hận Cảnh Thành, mua chuộc mình, nhất định là vì phá hoại công ty của ông.
Không nghĩ tới sau khi chính văn kết thúc còn có chuyện như vậy xuất hiện, Phương Cửu cũng không biết nên làm gì, ngày mai vẫn nên đi tìm nam chính nói một chút. Nếu như không nói, nếu như bị Trang Mẫn kia lợi dụng, người khác sẽ nghĩ rằng cô thật sự có tâm tư gây rối.
Thở dài một hơi, cô lập tức đi tắm rửa sạch sẽ, chỉ là lúc trở lại trên giường, trên điện thoại di động lại có thêm một tin nhắn.
"Thư ký Phương, ngày mai tôi có chút việc, tổng giám đốc giao cho tôi chuẩn bị báo cáo tiêu thụ chi nhánh nước ngoài, có điều tôi không có thời gian, nên nhắn cho cô, làm ơn giúp tôi chuẩn bị một chút, ngày mai đưa tới, làm phiền cô rồi!"
Đây là tin nhắn của trợ lý Lâm, bình thường cô ta cái gì cũng quăng ra sau đầu, thường thường trốn việc chơi bời, cái gì cũng ném cho nguyên chủ!
Dựa vào tính khí của Phương Cửu, cô tuyệt đối trực tiếp từ chối cô ta. Có điều nếu như vậy, làm sao ngày mai gặp nam chính, đem việc nữ phụ cùng ông ta nói một chút, thuận tiện để ông ta có phòng bị.
Vừa nghĩ như thế, Phương Cửu chỉ đành mở máy tính ra, suốt đêm tăng ca.
Lăn lộn đến hơn một giờ cô mới xong việc, cô quyết định ngày mai muốn đi cáo trạng! Tuyệt đối không thể để cho trợ lý Lâm trắng trợn không kiêng dè như vậy!
Hôm sau trời u u ám ám, giống như sắp mưa tới nơi vậy, có điều Phương Cửu đã quên mang theo dù, vừa lên xe trời liền mưa lớn, còn có sấm chớp.
Chờ đến khu biệt thự của nam chính ở trước mặt, nhìn trời mưa như trút nước, cô khẽ cắn răng, không để ý tài xế đang khuyên bảo, một mạch xông ra.
Trước kia nguyên chủ cũng tới đây đưa đồ, vì thế bảo vệ cơ bản đều biết cô, chỉ là nhìn thấy cô đội mưa chạy vào thì vội vã kêu hai tiếng.
"Phương tiểu thư, chỗ này có dù!" Bảo vệ nói xong lấy dù đi ra khỏi phòng bảo vệ.
Phương Cửu ôm túi giấy vội vàng đi vào trong, căn bản không nghe thấy tiếng nói của anh ta.
Thật vất vả đi tới trước cửa biệt thự, cả người cô ướt sũng, cũng còn may cô xin tài xế cái túi giấy bao lại, nếu không thì thật thảm.
Nhấn chuông cửa vài lần, cửa lớn mới được người mở ra, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đi ra. Khi nhìn thấy cô, lập tức kinh ngạc nói: "Phương tiểu thư làm sao cũng không biết mang theo dù, mau vào!"
Đây là người giúp việc trong biệt thự, Phương Cửu trước đây cũng đã gặp, vì lẽ đó cũng chỉ cười cười, "Đã quên mất."
Dứt lời, trong nháy mắt cô liền nhìn thấy Cảnh Liệt đang ngồi trên ghế salông trong đại sảnh. Không như lúc đi làm âu phụ quy củ, ở nhà anh cũng chỉ mặc một bộ tây phục nhàn nhã, còn mang mắt kiếng gọng vàng, lúc này chính ôm notebook gõ cái gì.
Phảng phất nghe ở cửa có âm thanh, anh nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Phương Cửu ăn mặc một thân áo váy không tay màu lam nhạt đứng cách anh ba mét, chỉ có điều cả người cô đều ướt đẫm, thân hình có thể nói là phác hoạ vô cùng đẹp đẽ.
"Sao cô lại đến?" Anh để bút xuống sổ ghi chép, lấy kính gọng vàng xuống, chân bước nhanh về phía cô.
Phương Cửu lau cằm đang đẫm nước mưa, sau đó đem văn kiện bên trong túi ni lông lấy ra, "Trợ lý Lâm nói có việc, để tôi đưa cái này cho ngài."
Tiếp nhận túi giấy, Cảnh Liệt tiện tay bỏ trên ghế salông, nhìn dáng dấp này của cô, nói với người giúp việc: "Dì Vương, giúp tôi nấu một bát canh gừng."
"Được được, tôi đi ngay!" Dì Vương không nghi ngờ anh, vội vã nhiệt tình đi nhà bếp nấu canh gừng.
Chờ bà vừa đi, Phương Cửu ngược lại có chút không tiện, dù sao hiện tại cả người cô đều ướt đẫm.
"Cái kia... Chủ tịch có ở đây không?" Cô khá là chăm chú hỏi.
Cảnh Liệt đang chuẩn bị lấy khăn lau cho cô, nghe cô vừa nói như thế, nhất thời xoay người, cúi đầu lẳng lặng nhìn cô, "Cô tìm ông ta làm cái gì?"
Rõ ràng mình mới là cấp trên của cô ta!
"Tôi... Tôi có chút việc." Phương Cửu không biết nên nói như thế nào, dù sao việc về Trang Mẫn thì con trai nam chính cũng không hề nghe nói đến.
Giọt nước mưa từ trên trán cô lăn xuống khóe miệng, lưu lại một vệt nước nhàn nhạt, Cảnh Liệt nhếch miệng, trong mắt loé ra một tia tức giận không tên.
Cúi đầu, anh thấp giọng nói bên tai cô: "Cô đừng quên, tôi mới là cấp trên của cô."
Tác giả có lời muốn nói: Sau đó...
Cảnh Liệt ngưng mắt lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên cười khẽ, nới lỏng cà vạt, "Phương thư ký thông minh như vậy, cũng sẽ có thứ không học được?"
Lần đầu nhìn thấy anh cười, Phương Cửu cũng nhếch miệng theo, hai tay khoát lên trên cửa sổ xe, cúi người nhìn anh cười nhạt, "Những thứ tôi không học được có lẽ rất nhiều, nhưng chỉ cần tổng giám đốc muốn dạy, tôi tin tưởng mình nhất định là một học sinh tốt."
Nghiêng đầu đi, bốn mắt nhìn nhau, nhìn khóe miệng cô phảng phất có ý cười giảo hoạt, Cảnh Liệt đột nhiên phát hiện, xưa nay anh đều không hiểu rõ thư ký của mình.
"Cảnh tổng, loại xe này là mẫu mới nhất, ngài trực tiếp lấy đi là được rồi!" Người mập mạp kia dũng cảm phất tay một cái, như không một chút quan tâm tới chiếc xe này.
Phương Cửu nhớ ra ông ta, nhà người này dựa vào buôn bán nhỏ mà phất lên, cũng coi như nhà giàu mới nổi. Vì đánh vào giới thượng lưu, liền bắt đầu bán xe sang, thường xuyên giao thiệp cùng với những cậu ấm cô chiêu, sau đó chậm rãi tiến vào giới ở A thị, có điều so với chân chính thế gia, gốc gác ông ta còn kém hơn rất nhiều.
Nhưng nếu như tạo mối quan hệ với Cảnh Liệt thì lại không giống nhau, có lúc cái ân tình không phải là có tiền là mua được.
"Không cần, ngày mai đem hóa đơn tới." Cảnh Liệt rõ ràng cũng không muốn tham cái tiện nghi này, sau khi xuống xe liền giơ tay nhìn xuống đồng hồ, sau đó nói với Phương Cửu: "Thủ tục tôi để trợ lý Lâm giúp cô làm, cần cái gì, nói với cô ta là được."
Phương Cửu gật gù, kì thực lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nếu cô bán xe này, anh ta có thể đánh chết cô hay không?
Khi xe thời thượng kia được chuyển đi, Phương Cửu còn có thể nhìn thấy vẻ mặt đáng tiếc của người mập mạp kia. Cô lên xe, một bên thắt dây an toàn, một bên lo lắng nói rằng: "Ngài đưa tôi một chiếc xe, người khác..."
"Cô bây giờ nói vậy, có phải là đã hơi chậm?" Cảnh Liệt đạp cần ga, hai tay bắt đầu chuyển động tay lái.
Phương Cửu nháy mắt mấy cái, nhìn gương mặt lạnh nhạt dưới bóng đêm kia, nói: "Người khác đưa, tôi cũng sẽ không muốn."
Thanh âm khẽ khàng vang lên ở bên trong buồng xe, Cảnh Liệt hơi nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt thật thà của cô, "Tôi cùng người khác không giống nhau?"
Gió đêm ngoài của sổ ào ào ào thổi vào, nhưng sợi tóc trước mặt bay bay theo gió, Phương Cửu nở nụ cười không rõ ý vị, nhưng không lên tiếng.
Nhìn cảnh đêm không ngừng lướt qua cửa sổ, cô nghiêng đầu thật lâu không nói gì, trong buồng xe nhất thời yên tĩnh.
Cảnh Liệt không phải là người thích nhiều lời, Phương Cửu cũng duy trì tính cách cao lãnh của nguyên chủ, vì lẽ đó dọc đường đi hai người không nói gì nữa.
Đến lúc xe dừng lại, Phương Cửu mới phát hiện anh đưa mình tới nhà, mở cửa xe, cánh tay lại đột nhiên bị người kéo lại.
"Ngày mai là cuối tuần, có cần học lái xe hay không?"
Phương Cửu đem tầm mắt chuyển qua cánh tay bị anh nắm lấy, trên mặt xuất hiện một vệt ửng đỏ, "Không cần, tôi vẫn nên tìm huấn luyện viên đi."
Nói xong, cô liền đi xuống xe, lập tức đi vào tiểu khu, bước chân vội vã thật giống như bị hồng thủy mãnh thú đuổi theo vậy. Dưới bóng đêm, bóng người xinh đẹp bị kéo càng ngày càng dài.
Cảnh Liệt cười nhẹ một tiếng, dù sao lúc này mới phù hợp với tính tình thư ký Phương nhà mình.
Kỳ thực giả vờ rụt rè cũng không dễ dàng gì, Phương Cửu cũng muốn tìm cơ hội gần gũi anh, có điều đã từng có kí chủ nói rằng, cái loại muốn nghênh còn cự mới khiến lòng người ngứa ngáy.
Một đường đi tới tầng năm, cô móc ra chìa khoá đang chuẩn bị mở cửa, lại đột nhiên phát hiện trước cửa có một người phụ nữ trung niên mặc đồ đỏ đang đứng.
"Bà là?" Cô không rõ đi lên, nữ nhân cũng xoay người, lộ ra một khuôn mặt thùy mị.
Bà liếc nhìn Phương Cửu, ánh mắt đánh giá này khiến người khác không thoải mái. Giữa lúc cô muốn hỏi một câu nữa, bà ta đột nhiên mở miệng nói: "Phương tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Phương Cửu: "..."
Dựa vào kinh nghiệm của Phương Cửu, người phụ nữ này tuyệt đối đến mà không có ý tốt gì.
"Thật không tiện, hình như tôi cũng không quen biết bà." Phương Cửu nghiêng người qua, chuẩn bị đi mở cửa.
Nữ nhân tự tin nhếch miệng, âm thanh không nhanh không chậm, "Ta biết cô muốn cái gì, có điều cũng chỉ là tiền mà thôi, ta có thể cho cô."
Phương Cửu mở cửa đi vào, không nói gì, trực tiếp chuẩn bị đóng cửa.
Bà ta đột nhiên một bước đi vào, vẻ mặt kì quái nhìn cô nói: "Hay là ta nên giới thiệu một chút, ta là Trang Mẫn, người khác có thể không quen biết, nhưng ta tin tưởng cô nhất định biết."
Phương Cửu: "..."
Nhìn người phụ nữ thùy mị nhưng lại kiêu ngạo trước mắt, Phương Cửu chỉ cảm thấy như thiên lôi đang ầm ầm kéo đến.
Trang Mẫn không phải là nữ phụ số hai hay sao?
Bởi vì từng sai khiến cho người hại chết đứa bé đầu lòng của nữ chính, sau đó bị nam chủ đưa vào ngục giam, có điều rất sớm đã được thả ra. Nhiều năm như vậy, bà ấy không đi tìm nữ chính báo thù, nhưng tìm đến thứ vô danh tiểu tốt như mình làm cái gì!
Buông tay, ngay lập tức cửa phòng bị Trang Mẫn đẩy ra, bà cười cất bước vào, còn trong ngoài đánh giá căn hộ một chút.
"Không thể không nói, cô Phương đây tuyệt đối là thư ký tổng giám đốc lăn lộn kém cỏi nhất mà ta từng thấy, làm sao, Cảnh Thành năm đó thế nhưng hào phóng vô cùng, cho người phụ nữ kia mua nhà mua công ty mà mắt cũng không thèm nháy, con trai của hắn bây giờ lại hẹp hòi như vậy? Để cho phụ nữ của mình ở loại địa phương này?" Trang Mẫn cười lạnh một tiếng, giữa lời nói toát ra một cỗ thù hận không hề giấu giếm.
Phương Cửu đóng cửa lại, một bên đổi giày vừa nói: "Nếu như bà muốn nói những thứ này, vậy thì bà cũng có thể đi được rồi, tôi không phải chủ tịch phu nhân, tổng giám đốc cũng không phải chủ tịch."
"Thật sao? Ngày hôm nay Cảnh Liệt còn mua xe cho cô?" Trong giọng nói của Trang Mẫn tất cả đều là trào phúng.
Không thể không nói, Phương Cửu đặc biệt không thích cách nói chuyện của bà ta. Chẳng trách là nữ phụ, chanh chua như vậy, nếu như cô là nam chủ cũng sẽ không chọn người này nha!
"Tôi như thế nào là việc của tôi, bác Trang, người muốn nói chuyện phiếm thì xin mời tìm người khác, loại địa phương nhỏ như vậy không chứa nổi người đâu." Phương Cửu nhìn bà cười nhạt.
Bà ta biến sắc mặt, tựa hồ rất kiêng kỵ hai chữ này (trong bản Hán Việt từ "a di" mình edit thành từ bác), nhưng qua vài giây, vẫn nhếch miệng đi tới ghế salông ngồi xuống, sau đó từ trong ví lấy ra một điếu thước rồi châm lửa.
"Ai mà không có tuổi trẻ, thanh xuân của ta, tất cả đều bị đôi cẩu nam nữ kia phá huỷ, dựa vào cái gì muốn ta đơn độc đến cuối đời, mà bọn họ lại có thể ân ái đến đầu bạc!" Bà chậm rãi phả ra một làn khói, trong mắt loé ra một tia nồng đậm oán hận, "Bọn họ để ta không dễ chịu, ta cũng sẽ không để cho bọn họ dễ chịu!"
"Ta đã điều tra, Cảnh Thành đối với đứa con trai này rất tín nhiệm, việc lớn nhỏ trong công ty hầu như đều giao cho Cảnh Liệt, cô lại là thư ký của hắn, chỉ cần hợp tác với ta, giúp ta một một tay, ta có thể cho cô tất cả những gì cô muốn!" Trang Mẫn nói, bỗng nhiên từ trong ví rút ra một tờ chi phiếu, chậm rãi đặt lên bàn.
Thị lực Phương Cửu đột nhiên trở nên vô cùng tốt, một chuỗi số không kia đủ khiến một người bình thường mua nhà mua xe đi tới đỉnh cao nhân sinh.
Cười cười, cô cũng thẳng thắn ngồi dựa một bên ghế salông, đối diện với ánh mắt tràn đầy tự tin của bà, "Trang phu nhân, tiền của người xác thực rất có sức hấp dẫn, có điều có chút tiền này, tôi sợ chính mình buổi tối ngủ đều không yên ổn."
Bốn mắt nhìn nhau, làn khói mờ ảo vây quanh hai người. Tuy rằng nhìn bề ngoài tương đối điềm tĩnh, nhưng nội tâm Phương Cửu từ lâu sóng to gió lớn nổi lên, cô không khỏi nghĩ đã qua kết cục rồi mà nữ phụ còn tới quấy rối, đây chính là lỗ hổng à?
Không nghĩ tới cô không cần tiền, Trang Mẫn híp híp mắt, lại hít một hơi thuốc lá, "Cô muốn cái gì?"
Bà không tin, phía trên thế giới này có loại người vô dục vô cầu.
Biết rằng trong nhà nữ phụ có tiền, lúc trước ở A thị là thế gia có tiếng, tuy rằng cuối cùng bị nam chính chèn ép, gia đình nữ phụ ra nước ngoài, bây giờ trở về, nhất định là vì báo thù.
"Tôi cảm thấy người có thể đi tìm những người khác, tôi có thứ mình muốn, nhưng tuyệt đối bà không cho tôi được." Nói xong, Phương Cửu bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía cửa, "Đêm đã khuya, thứ lỗi cho tôi không tiễn."
Trang Mẫn cũng không phải loại chuyên bám người, liếc nhìn Phương Cửu vẫn không nhúc nhích, bà ta bỗng nhiên đứng dậy mang theo làn khói cười nhạt, "Biết không? Ở trong ngục, ta liền mê mẩn loại mùi vị này, bởi vì nó có thể khiến người ta quên mất tất cả buồn phiền một cách nhanh chóng."
Tiếng giày lúc rời đi lộp cộp vang bên tai, khóa cửa lại, Phương Cửu có chút đau đầu ngồi ở trên ghế salông, nữ phụ này tâm cơ thâm trầm, khẳng định là có chuẩn bị mà đến. Phương Cửu biết, bây giờ bà cũng hận Cảnh Thành, mua chuộc mình, nhất định là vì phá hoại công ty của ông.
Không nghĩ tới sau khi chính văn kết thúc còn có chuyện như vậy xuất hiện, Phương Cửu cũng không biết nên làm gì, ngày mai vẫn nên đi tìm nam chính nói một chút. Nếu như không nói, nếu như bị Trang Mẫn kia lợi dụng, người khác sẽ nghĩ rằng cô thật sự có tâm tư gây rối.
Thở dài một hơi, cô lập tức đi tắm rửa sạch sẽ, chỉ là lúc trở lại trên giường, trên điện thoại di động lại có thêm một tin nhắn.
"Thư ký Phương, ngày mai tôi có chút việc, tổng giám đốc giao cho tôi chuẩn bị báo cáo tiêu thụ chi nhánh nước ngoài, có điều tôi không có thời gian, nên nhắn cho cô, làm ơn giúp tôi chuẩn bị một chút, ngày mai đưa tới, làm phiền cô rồi!"
Đây là tin nhắn của trợ lý Lâm, bình thường cô ta cái gì cũng quăng ra sau đầu, thường thường trốn việc chơi bời, cái gì cũng ném cho nguyên chủ!
Dựa vào tính khí của Phương Cửu, cô tuyệt đối trực tiếp từ chối cô ta. Có điều nếu như vậy, làm sao ngày mai gặp nam chính, đem việc nữ phụ cùng ông ta nói một chút, thuận tiện để ông ta có phòng bị.
Vừa nghĩ như thế, Phương Cửu chỉ đành mở máy tính ra, suốt đêm tăng ca.
Lăn lộn đến hơn một giờ cô mới xong việc, cô quyết định ngày mai muốn đi cáo trạng! Tuyệt đối không thể để cho trợ lý Lâm trắng trợn không kiêng dè như vậy!
Hôm sau trời u u ám ám, giống như sắp mưa tới nơi vậy, có điều Phương Cửu đã quên mang theo dù, vừa lên xe trời liền mưa lớn, còn có sấm chớp.
Chờ đến khu biệt thự của nam chính ở trước mặt, nhìn trời mưa như trút nước, cô khẽ cắn răng, không để ý tài xế đang khuyên bảo, một mạch xông ra.
Trước kia nguyên chủ cũng tới đây đưa đồ, vì thế bảo vệ cơ bản đều biết cô, chỉ là nhìn thấy cô đội mưa chạy vào thì vội vã kêu hai tiếng.
"Phương tiểu thư, chỗ này có dù!" Bảo vệ nói xong lấy dù đi ra khỏi phòng bảo vệ.
Phương Cửu ôm túi giấy vội vàng đi vào trong, căn bản không nghe thấy tiếng nói của anh ta.
Thật vất vả đi tới trước cửa biệt thự, cả người cô ướt sũng, cũng còn may cô xin tài xế cái túi giấy bao lại, nếu không thì thật thảm.
Nhấn chuông cửa vài lần, cửa lớn mới được người mở ra, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đi ra. Khi nhìn thấy cô, lập tức kinh ngạc nói: "Phương tiểu thư làm sao cũng không biết mang theo dù, mau vào!"
Đây là người giúp việc trong biệt thự, Phương Cửu trước đây cũng đã gặp, vì lẽ đó cũng chỉ cười cười, "Đã quên mất."
Dứt lời, trong nháy mắt cô liền nhìn thấy Cảnh Liệt đang ngồi trên ghế salông trong đại sảnh. Không như lúc đi làm âu phụ quy củ, ở nhà anh cũng chỉ mặc một bộ tây phục nhàn nhã, còn mang mắt kiếng gọng vàng, lúc này chính ôm notebook gõ cái gì.
Phảng phất nghe ở cửa có âm thanh, anh nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Phương Cửu ăn mặc một thân áo váy không tay màu lam nhạt đứng cách anh ba mét, chỉ có điều cả người cô đều ướt đẫm, thân hình có thể nói là phác hoạ vô cùng đẹp đẽ.
"Sao cô lại đến?" Anh để bút xuống sổ ghi chép, lấy kính gọng vàng xuống, chân bước nhanh về phía cô.
Phương Cửu lau cằm đang đẫm nước mưa, sau đó đem văn kiện bên trong túi ni lông lấy ra, "Trợ lý Lâm nói có việc, để tôi đưa cái này cho ngài."
Tiếp nhận túi giấy, Cảnh Liệt tiện tay bỏ trên ghế salông, nhìn dáng dấp này của cô, nói với người giúp việc: "Dì Vương, giúp tôi nấu một bát canh gừng."
"Được được, tôi đi ngay!" Dì Vương không nghi ngờ anh, vội vã nhiệt tình đi nhà bếp nấu canh gừng.
Chờ bà vừa đi, Phương Cửu ngược lại có chút không tiện, dù sao hiện tại cả người cô đều ướt đẫm.
"Cái kia... Chủ tịch có ở đây không?" Cô khá là chăm chú hỏi.
Cảnh Liệt đang chuẩn bị lấy khăn lau cho cô, nghe cô vừa nói như thế, nhất thời xoay người, cúi đầu lẳng lặng nhìn cô, "Cô tìm ông ta làm cái gì?"
Rõ ràng mình mới là cấp trên của cô ta!
"Tôi... Tôi có chút việc." Phương Cửu không biết nên nói như thế nào, dù sao việc về Trang Mẫn thì con trai nam chính cũng không hề nghe nói đến.
Giọt nước mưa từ trên trán cô lăn xuống khóe miệng, lưu lại một vệt nước nhàn nhạt, Cảnh Liệt nhếch miệng, trong mắt loé ra một tia tức giận không tên.
Cúi đầu, anh thấp giọng nói bên tai cô: "Cô đừng quên, tôi mới là cấp trên của cô."
Tác giả có lời muốn nói: Sau đó...
Tác giả :
Ngã Yêu Thành Tiên