Mục Thần Ký

Chương 405: Không có sơ hở

Tay áo Lệ Thiên Hành tung bay, với tư cách tiền giáo chủ Thiên Ma giáo. Mặc dù tính tình hơi biến thái nhưng thực lực của nàng tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp, vừa ra tay đã thể hiện chiến lực cực kỳ mạnh mẽ.

Thân thể của nàng mờ ảo, mỗi khi bước một bước đều rất nặng nề nhưng cũng nhẹ nhàng, nàng đã kết hợp hoàn mỹ nặng và nhẹ với nhau.

Lệ Thiên Hành khẽ vươn tay, không gian gần như sụp đổ giống như đang chui vào tay của nàng. Không gian bốn phía sử dụng tay của nàng làm tâm điểm, trong không gian còn có hoa văn rậm rạp.

Những tiết điểm hoa văn đều là những ngôi sao, mấy chục ngôi sao hình thành chòm sao, to to nhỏ nhỏ ba trăm sáu mươi chòm sau tạo thành một bầu trời lấp lánh.

Đại La Thiên Tinh Chưởng!

Nếu quan sát kỹ Đại La Thiên Tinh Chưởng của nàng hình thành tinh đấu, như vậy sẽ phát hiện chòm sao của nàng hình thành kết cấu đặc biệt. Chẳng hạn như một tòa thiên cung bên trong Tử Vi tinh, Tử Vi tinh là biểu tượng hoàng quyền, cho nên nó được gọi là thiên cung.

Bạch Hổ thất túc có hơn bảy trăm ngôi sao, năm mươi bốn tinh tú. Trong đó lộ ra các dị tượng Khuê Mộc Lang, Lâu Kim Cẩu, Vị Thổ Trĩ, mỗi ngôi sao đại biểu lực lượng khác nhau.

Dù sao Lệ Thiên Hành đã từng là giáo chủ Thiên Ma giáo, từng chiếm được tiều phu truyền kinh, tìm hiểu ra công pháp đại thống nhất cho riêng mình.

Nếu như nàng không biến thái, tài học bản thân cũng là tồn tại nhất đẳng trên đời. Đại La Thiên Tinh Chưởng là tuyệt học nàng hiểu ra sau khi quán thông dung hội Đại Dục Thiên Ma kinh, cực kỳ lợi hại.

Nàng giết vào trung tâm vụ nổ, lại liên thủ với Duyên Phong Đế. Lúc này trung tâm vụ nổ sinh ra chấn động rất mạnh, xung kích bốn phía. Không ít yêu quái chung quanh hộc máu, chúng vội vàng giấu mình vào trong thần điện, tránh né xung kích.

Giữa sườn núi, Tần Mục và đám người Linh Dục Tú cùng từng con Giao Long quan sát trận đấu, đám Giao Long ngăn cản xung kích thay bọn họ.

Tần Mục đặt bàn tay lên Vô Ưu kiếm, hắn mở thiên nhãn quan sát, nhìn chằm chằm vào trận đấu giữa sơn trang.

Ngón tay hắn không ngừng gõ kiếm, phía trên xuất hiện các hình dáng bát quái vô cực và đủ loại dị tượng, hắn không ngừng tính toán.

Trung tâm vụ nổ, thế giới trong bức tranh sụp đổ biến mất, Duyên Phong Đế và Lệ Thiên Hành đang chạy chung quanh công kích bức tranh. Hắc thương trong tay người mù càng dài, đại thương lay động, hắn không ngừng di chuyển và đâm vào trong tranh.

Trong bức họa có tay và chân vươn ra đối cứng với ba đại cao thủ vây công, bản thân không lâm vào yếu thế.

Pháp lực Duyên Phong Đế vô cùng mạnh mẽ, mặc dù tu vi còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong nhưng pháp lực như vậy đã có thể tiếu ngạo thiên hạ, thậm chí vượt qua Lệ Thiên Hành và người mù. Chiêu pháp của hắn đại khai đại hợp, lực lớn chiêu nặng, cương mãnh bá đạo.

Thần thông Lệ Thiên Hành càng hơn một bậc, nàng đại thống nhất công pháp không tính là chân truyền nhưng thống nhất Đại Dục Thiên Ma kinh, thi triển các loại công pháp thần thông tự nhiên, hơn nữa Tần Mục còn nhìn ra thứ mà nàng không có.

Đó chính là thần thông ẩn sâu bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh.

Chẳng qua loại thần thông này cần tổ hợp mỗi loại thần thông trong Đại Dục Thiên Ma kinh với nhau, chẳng hạn như Đại La Thiên Tinh Chưởng của Lệ Thiên Hành. Bên trong Đại La Thiên Tinh dung hợp hơn ba trăm loại thần thông vào một chưởng, uy lực nghe rợn cả người.

- Lệ giáo chủ không hổ là kỳ tài ngút trời, đáng tiếc dùng tâm tư sai lệch.

Tần Mục khen ngợi không ngớt.

Không cần phải nói đến người mù, đánh với Hoạn Long Quân một trận đã thể hiện sự cường đại của hắn. Chẳng qua người mù biểu hiện còn mạnh hơn lúc đấu với Hoạn Long Quân, thần thương của hắn càng ngày càng dài, uy lực cũng càng ngày càng mạnh, bất kỳ công kích nào cũng bộc phát thực lực đỉnh cao của hắn.

Hắn xuất sắc nhất chính là có thể bù đắp sở đoản của Lệ Thiên Hành và Duyên Phong Đế, công địch tất cứu.

Hắn là bổ sung cho Lệ Thiên Hành và Duyên Phong Đế, giúp Duyên Phong Đế cùng Lệ Thiên Hành có thể buông tay hành động, không cần phải lo lắng bản thân.

Dù vậy, ba người bọn họ cũng dần dần áp chế không nổi Tinh Ngạn trong tranh.

Bức họa kia bay tới bay lui, sử dụng thần thông quyền cước trong tranh ngăn cản bọn họ, còn có thể phản kích.

Uy lực thần thông của Tinh Ngạn vô cùng mạnh mẽ, pháp lực cực kỳ cường đại. Thân thể mạnh đến mức khó tin, ba người chấn động khóe miệng chảy máu, bức tranh không ngừng nứt ra.

Hắn sắp thoát vây.

Tần Mục khẽ nhíu mày, nhìn ra ba người lâm vào thế yếu, đột nhiên cao giọng nói:

- Vũ tộc trưởng!

Vũ Chiếu Thanh lao tới, hai chân như bay, hai ngón cùng đâm vào trong tranh.

Vù!

Tốc độ của nàng cực nhanh, lướt qua, hai ngón tay tỏa sáng giống như một thanh lợi kiếm đâm vào trong tranh.

Vũ Chiếu Thanh xuất kích thành công, nàng cảm giác có lực lượng cực kỳ cường đại trong tranh phản công. Thân thể mềm mại của nàng run rẩy, cũng ngã về phía sau.

Đột nhiên, cánh trên người Vũ Chiếu Thanh mở ra, vỗ cánh phi hành, dừng trên không. Mấy chục tấm lân vũ chấn động thật nhanh, quần áo trên người nàng tỏa ra vô số phù văn, ánh sáng di động cực nhanh, từng ánh sáng trong lân vũ bay vào trong tranh.

Trên bức tranh xuất hiện một vết máu, Duyên Phong Đế cùng Lệ Thiên Hành chấn động, thế công nhanh hơn.

Gương mặt Tần Mục khẩn trương, hắn thấp giọng nói với các nữ tử sau lưng:

- Các ngươi thừa dịp hiện tại chạy vào thần điện trốn đi.

Linh Dục Tú vội vàng dẫn theo đám người Viêm Tinh Tinh chạy xuống chân núi, trốn vào một đại điện.

Tần Mục khẽ nhíu mày, người trước người sau tấn công như điên, dần dần hắn cảm giác trí tuệ của mình không đủ dùng, đã không tính ra đám người mù bên dưới có bao nhiêu phần thắng.

Hắn bước nhanh về phía trước, tính toán góc độ bản thân xuất thủ và tỷ số thắng, thôi thúc Ngự Long quyết. Từng con Giao Long bắt đầu quấn lấy thân thể hắn, cũng cho hắn mượn pháp lực.

Khí tức Tần Mục tăng vọt. Khi từng con Giao Long cho hắn mượn lực, thân thể của hắn càng ngày càng cao lớn, pháp lực ngày càng mạnh mẽ, long lân bao phủ thân thể.

Ong ong ong!

Đồng tử hắn bắn ra mấy đạo trận văn Cửu Trọng Thiên.

Hắn thúc giục Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp đến cực hạn.

Hắn không chỉ có trình độ thuật số cực cao, hắn sử dụng thần nhãn quan sát chiến trường, tính toán chiến trường.

- Tinh Ngạn có sơ hở. Thân thể của hắn không quá thích ứng, bài xích lẫn nhau.

Đột nhiên hắn ánh mắt sáng lên, tinh thần lực bộc phát, dùng tinh thần của mình liên lạc với Vũ Chiếu Thanh. Vũ Chiếu Thanh sử dụng tinh thần ba động liên hệ với người mù, Lệ Thiên Hành cùng Duyên Phong Đế.

Giữa sườn núi, Tần Mục dừng bước, hai đầu gối cúi xuống, thân thể khom người ngồi xổm. Mười mấy con Giao Long trên người hắn bộc phát pháp lực cuồng bạo, khí tức của hắn bắt đầu cuồng bạo.

Tần Mục áp chế Vô Ưu kiếm đang chấn động, ngay sau đó một đạo kiếm mang bộc phát.

Tần Mục dồn lực vào hai chân, hắn vừa lao đi đã thể hiện tốc độ đỉnh phong của người què.

Ầm ầm!

Những nơi Tần Mục đi qua, trên không xuất hiện mấy trăm mấy ngàn cái bóng chồng chồng lên nhau, không ngừng kéo dài về phía trước, cũng lao thẳng vào bức họa.

Chờ hắn tới trước bức họa, vừa vặn là lúc kiếm mang của Vô Ưu kiếm bộc phát đến cực hạn.

Tốc độ của hắn nhanh đến cực hạn, kiếm mang Vô Ưu kiếm giống như mũi khoan lớn, chỉ trong nháy mắt đã đâm thủng bức tranh.

Sau một khắc, ngực Tinh Ngạn trúng kiếm, hắn bị đâm trúng, bức họa kia tan tành.

Cùng lúc đó, công kích của người mù đã đến, Long Thác Hắc Long thương đâm thủng lưng Tinh Ngạn, tránh đi cái rương của hắn, đâm xuyên thấu qua ngực.

Duyên Phong Đế cùng Lệ Thiên Hành ở hai bên trái phải, Cửu Long Phá Sơn chưởng và Đại La Thiên Tinh chưởng cùng đánh vào huyệt thái duyên hai bên trái phải của Tinh Ngạn, lực phá họa khủng bố đánh vào não Tinh Ngạn.

Vào lúc này, trên người Vũ Chiếu Thanh bộc phát ánh sáng đâm vào hai chân Tinh Ngạn, cũng đóng đinh hai bàn chân hắn dưới đất.

- Kết thúc?

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Vũ Chiếu Thanh là tồn tại cực kỳ trọng yếu trong trận chiến. Sử dụng nàng làm trung tâm, liên lạc Lệ Thiên Hành, Duyên Phong Đế và người mù, điều hành như một mới có thể đột nhiên thực thi độc thủ, một lần đánh chết Tinh Ngạn.

- Ha ha ha, các ngươi rất không tệ.

Tinh Ngạn trúng kiếm thương lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vẻ tán thành. Khóe miệng hắn chảy máu nhưng máu giống như vật sống, lại chảy về miệng vết thương, trở lại trong cơ thể của hắn.

- Các ngươi đều không tồi.

Tinh Ngạn cười ha ha, Tần Mục biến sắc, hắn vội vàng rút kiếm nhưng bàn tay Tinh Ngạn vươn ra, co ngón tay búng một cái. Thân thể Tần Mục chấn động, một đám Giao Long trên người hắn gào thét và văng ra ngoài.

Lực lượng của hắn giảm mạnh, người mù run thương vẫy Tinh Ngạn bay lên không trung, cứu Tần Mục thoát khốn. Tinh Ngạn vươn tay vỗ lên Long Thác Thần Thương, hai tay người mù sinh ra ánh lửa, Long Thác Thần Thương chấn động làm hai tay hắn máu thịt be bét. Mắt thấy Long Thác Thần Thương sắp cắm vào ngực hắn, đột nhiên thần thương hóa thành cốt long màu đen quay chung quanh người hắn, cũng hóa giải lực lượng của Tinh Ngạn.

Long Thác Thần Thương chấn động xương cốt nổ vang, phát ra từng tiếng long ngâm đáng sợ. Lúc này mới phá giải lực lượng, cốt long màu đen ngửa đầu, quay chung quanh người mù từng vòng.

Tinh Ngạn rơi xuống đất, ngực hắn bị thủng một lỗ, theo thứ tự là kiếm của Tần Mục và thương của người mù đâm xuyên qua thân thể hắn.

Đầu hắn bị đập dẹp, là chưởng lực thần thông của Lệ Thiên Hành cùng Duyên Phong Đế gây nên, mu hai bàn chân hắn có mười lỗ thủng, là Vũ Chiếu Thanh gây thương tích.

- Các ngươi thật không tệ!

Gương mặt Tinh Ngạn biến thành hẹp dài, mặt mày méo mó, hắn tươi cười nói:

- Đáng giá ta xuất toàn lực.

Răng rắc!

Cái rương sau lưng hắn nứt ra, ba cái đầu xuất hiện, Tinh Ngạn đưa tay lấy cái đầu bị đánh bẹp xuống. Ba cái đầu rơi xuống cổ hắn, từng cái lắc lắc đáng sợ.

Tròng mắt trong cái đầu bị đánh bẹp bay ra, thay thế vào tròng mắt một cái đầu khác.

Lại có bốn cánh tay bay ra khỏi rương và dính vào dưới nách của hắn, giống như chúng sinh ra từ thân thể.

Tinh Ngạn hoạt động cánh tay một chút, lại đưa tay móc thần tâm ra, đổi một trái tim khác, lại đi rút xương sườn bị chặt đứt ra ngoài, lắc đầu nói:

- Cho dù giết các ngươi cũng không lỗ. Các ngươi rất không tồi, đều đáng giá ta sưu tầm.

Sắc mặt người mù thay đổi, hắn vươn tay ra, Long Thác Thần Thương lại rơi vào tay hắn, hóa thành hắc thương, nghiêm túc nói:

- Không thể chờ hắn thay thân thể xong!

Hắn cầm thương đâm tới, Duyên Phong Đế và Lệ Thiên Hành tấn công hai bên trái phải. Vũ Chiếu Thanh cũng dùng tất cả khả năng công kích nhưng Tinh Ngạn khí định thần nhàn, hai cánh tay tiếp tục đổi thân thể hư hại.

Đùng!

Duyên Phong Đế trúng mấy quyền và bay ngược ra xa, Long Thác Thần Thương của người mù bị bàn tay Tinh Ngạn nắm lấy mũi thương, dùng sức lắc một cái, cũng ném người mù lên cao.

Tinh Ngạn há miệng rống to, âm thanh như sấm. Hắn công kích Vũ Chiếu Thanh, khóe miệng Vũ Chiếu Thanh chảy máu, tinh thần mất khống chế và rơi từ trên cao xuống.

Lệ Thiên Hành bộc phát chưởng lực, hắn nắm lấy thân thể Tinh Ngạn vừa thay xong, ba đầu sáu tay nghênh tiếp bản thân.

- Thế thì còn đánh như thế nào?

Nàng chấn động.

- Đạo tâm chủng ma, Lệ giáo chủ?

Ba gương mặt của Tinh Ngạn lộ ra nụ cười quỷ dị, ba gương mặt không giống nhau, có nam có nữ, trẻ có già có:

- Rất dễ phá đấy! Sau khi ngươi chết, cỗ thân thể này sẽ được ta bảo tồn.
Tác giả : Trạch Trư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại