Mục Thần Ký
Chương 155: Phù bảo giải phong ấn
Hai cánh Tư Mục La tung bay che ở trước người, kiếm tạo thành cánh không ngừng đan xen, biến hóa phương vị, cố gắng ngăn cản đòn đánh của Tần Mục, nhưng sau một khắc liền bị toản kiếm thức xuyên phá phòng ngự hai cánh!
Tư Mục La thất kinh trong lòng, ngực bị đau, thân thể như vàng ròng của hắn vậy mà không cách nào ngăn cản toản kiếm thức, lập tức đập cánh bay lên, hai cánh nhấc lên một trận gió lớn.
Vù!
Cuồng phong vừa nổi lên, Tần Mục lập tức đạp gió mà đi, trong mắt Tư Mục La lộ ra vẻ sợ hãi, tốc độ chạy của Tần Mục trên không trung vậy mà còn nhanh hơn hắn đập cánh bay!
Thâu Thiên cước pháp của người què tốc độ vô địch thiên hạ. Nếu không có cơn gió do hắn đập cánh nhấc lên mà nói thì Tần Mục rất khó đuổi theo hắn trên không trung, thế nhưng gió lớn nổi lên thì đối với Tần Mục mà nói không trung chính là đất bằng.
"Đi!"
Tư Mục La quát lớn một tiếng, từng thanh kiếm vàng trên hai cánh sau lưng bay ra, đâm về phía Tần Mục, ý đồ ngăn cản Tần Mục tới gần. Trong nháy mắt hai cánh của hắn trống trơn, chỉ còn dư lại hai khối thịt vàng rực rỡ.
Thân hình của hắn lập tức rơi xuống, nhưng vào lúc này ánh đao như là thác nước, va chạm cùng kiếm vàng đang đâm nhanh đến, chỉ nghe một tiếng phập, một thanh kiếm vàng xuyên qua đao quang như thác nước của Tần Mục, cắm lên vai trái của hắn, ngay vị trí hai phần bả vai.
Mà thân hình của Tần Mục cũng đã tới trước người Tư Mục La, lướt ngang thân hắn, đao quang sáng như tuyết xẹt qua cổ Tư Mục La.
Ánh đao kia rất mỏng, thật giống như đánh trúng Tư Mục La tiến vào trong cổ của hắn rồi xuyên qua, nhưng cũng thật giống như không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Tư Mục La rơi xuống đất, từng thanh từng thanh kiếm vàng ào ào ào bay tới, trở lại phía sau tạo thành hai cánh.
Cặp cánh vàng rực rỡ kia rào rào mở ra, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía.
"Tư Mục La sư huynh, làm tốt lắm!" Một âm thanh vừa mừng vừa sợ, kêu lên.
Các Vu sĩ khác cũng được cổ vũ, dồn dập kêu lên: "Tư Mục La sư huynh, đánh ngã nô lệ Duyên Khang này!"
"Đám người Duyên Khang là cặp giò dê, chỉ xứng lấy ra tu luyện, không xứng sống trên đời!"
...
Tần Mục rơi xuống đất, từng thanh từng thanh phi kiếm lần lượt bay tới, lần lượt rơi vào bên trong hộp kiếm sau lưng hắn.
Thiếu niên rút kiếm vàng trên bả vai ra, ném xuống đất, cẩm y trên người hắn vẫn hoàn hảo, lúc thanh kiếm này đâm tới thì bị cẩm y cản một chút, tuy nhiên vẫn mang theo cẩm y đồng thời đâm vào vai của hắn.
Cái gọi là đao thương bất nhập, kỳ thực cũng không thể hoàn toàn ngăn cản đao thương, tuy bộ đồ dệt từ tơ Kim Tàm sáu cánh của hắn chặn lại được kiếm vàng, nhưng cũng khó tránh khỏi bị thương.
Dưới đài vàng, tiếng hoan hô rung trời, mà Tư Mục La còn đang giương cánh, uy phong lẫm liệt, tựa hồ đang hưởng thụ tiếng hoan hô của mọi người.
Tần Mục đi lên phía trước, tiếng hoan hô dần dần thấp xuống, Tần Mục giơ tay, cắm hai thanh đao vào túi đao sau lưng, đi tới bên người Tư Mục La, thế nhưng Tư Mục La vẫn không nhúc nhích, vẫn đang mở ra cánh vàng sau lưng, không có bất kỳ phòng bị và ngăn cản nào.
Tần Mục giơ tay, nắm lấy tóc của hắn, nhẹ nhàng nhấc lên, gỡ đầu của hắn ra khỏi cổ, ném xuống dưới đài.
Tiếng hoan hô dưới đài vàng càng lúc càng nhỏ, chỉ có những Vu sĩ phía xa xa không nhìn thấy cảnh tượng này vẫn còn đang hoan hô, có vẻ chói tai gấp bội. Đầu lâu kia lăn vòng vòng từ trên đài xuống dưới, lăn tới bên cạnh Vu sĩ còn đang hoan hô, dần dần âm thanh không còn.
Tư Mục La tu luyện công pháp trấn giáo Vu Tôn Lâu La kinh cũng chết, ngay lúc hắn xem như nắm chắc phần thắng thì bị một đao của Tần Mục chặt đầu.
Linh Dục Tú vội vã tiến lên, muốn băng bó vết thương cho hắn, Tần Mục khoát tay áo một cái: "Không có chuyện gì, ta nói rồi, muốn phá tan ý chí của bọn họ liền nhất định phải làm được. Ngươi cứ yên tâm."
Linh Dục Tú khẽ cau mày, cảm thấy Tần Mục có chút tự tin quá mức.
"Chăn bò, bả vai ngươi bị thương, kẽ hở trên bả vai sẽ càng lớn hơn, lỡ như lại xuất hiện một Đại Vu tu luyện Vu Tôn Lâu La kinh... "
Nàng mới vừa nói tới chỗ này, đột nhiên trước Thánh điện của Lâu Lan Hoàng Kim cung lại có một vị Đại Vu trẻ tuổi, thân thể vàng rực rỡ đi tới, trên mặt tươi cười, nhẹ giọng nói: "Tư Mục La sư đệ vẫn còn non một chút, không đủ trầm ổn, vì thế hắn mới chết. Ta Đan Ba La, Lục Hợp cảnh, tự phong Lục Hợp bí cảnh."
Sắc mặt Tần Mục nghiêm nghị, thân hình đột nhiên bay về phía sau, bước chân đạp liên tục, vèo một tiếng nhảy lên đỉnh một cung điện bằng vàng.
Đan Ba La cười ha ha, như hình với bóng đuổi theo hắn, trong tay cầm một cây búa lớn, đầu búa kia là một cái xương sọ to lớn, hiện ra màu vàng sậm, xương sọ vậy mà mọc ra bảy cái gai xương, bên trên mỗi một cái gai xương đều có một đầu lâu khá nhỏ, chỉ to bằng nắm tay.
Bên trong viền mắt của tám đầu lâu này đều có mắt, rất là đáng sợ, khủng khiếp.
Tuy rằng đầu búa rất lớn, thế nhưng nhược điểm lại là rất ngắn, cố gắng lắm mới có thể chộp vào trong tay.
Đan Ba La nhẹ nhàng lắc búa, lập tức bảy đầu lâu nhỏ trên mặt búa mở mắt, con ngươi vội vã chuyển loạn, sau đó há mồm ra, từng luồng từng luồng khói đen từ trong miệng đầu lâu kia phun ra, bảy luồng khói đen trên dưới qua lại, tựa như Hắc Giao lao thẳng đến Tần Mục vừa rơi vào đỉnh điện bằng vàng.
Từng thanh từng thanh kiếm sắc bén bên trong hộp kiếm của Tần Mục bay ra, mũi kiếm hất một cái, chặt đứt đầu Hắc Giao hình thành từ khói đen kia, thế nhưng phi kiếm liền lập tức mất khống chế, rơi xuống đất leng keng.
Bảy thanh phi kiếm rơi rụng trên cung điện bằng vàng, vẫn nhảy lên leng keng leng keng, bên trong kiếm có khí đen đang nhót lung tung.
Lập tức Tần Mục liền cảm thấy nguyên khí bị ô nhiễm, trong lòng thất kinh, Vu Tôn Lâu La kinh hiển nhiên cũng phong phú toàn diện như Đại Dục Thiên Ma kinh, không chỉ có một loại công pháp, Tư Mục La vừa mới kia chính là tu luyện một loại trong đó, đi chính là con đường kiếm pháp thần thông.
Mà Đan Ba La này lại tu luyện một loại khác, đi chính là con đường pháp thuật thần thông, dù rằng cả hai đều cùng tu luyện Vu Tôn Lâu La kinh, nhưng con đường đi lại khác nhau.
Bước chân Tần Mục di động, ngói của cung điện bằng vàng dưới chân nổ rầm rầm, từng luồng từng luồng khói đen giống như Hắc Giao từ bên trong điện tiến vào xuyên ra, đánh về phía hắn.
Động tác thân hình hai người mau lẹ, chạy nhanh trên mái điện bằng vàng, thậm chí giẫm vào vách tường cũng như giẫm trên đất bằng.
Đột nhiên, thân thể Tần Mục chìm xuống, rơi vào bên trong cung điện bằng vàng kia, Đan Ba La cười gằn, vung búa lớn lên phá tan cung điện bằng vàng, giết vào.
Oành
Một bóng người phóng lên trời, phất tay khiến từng thanh từng thanh phi kiếm đâm về phía sau, mà Đan Ba La theo sát lao ra, chân đạp một luồng khói đen, khói đen không ngừng chuyển động lăn lộn, xông về phía trước, mang theo hắn đánh về phía Tần Mục.
Tần Mục lại rầm rầm đánh vỡ một cung điện vàng khác, lẻn vào bên trong cung điện tránh né sự đuổi giết của Đan Ba La, Đan Ba La lao sát theo tiến vào trong đó, khí thế hùng hổ, Vu sĩ và Đại Vu của Lâu Lan Hoàng Kim cung nhìn thấy đều hãnh diện, quét sạch chán nản uể oải lúc nãy.
Hai người len lỏi lao nhanh giữa những cung điện trên núi, lạnh lùng hạ sát thủ với đối phương, cách sơn môn càng lúc càng xa.
Sự tự tin của Đan Ba La càng lúc càng tăng, công kích cũng càng lúc càng mạnh mẽ, sau khi Tần Mục rơi vào bên trong một cung điện vàng thì hắn lập tức giết vào trong đó, nhưng mà chờ đợi hắn là một vùng núi sông tráng lệ.
Kiếm Lý Sơn Hà.
Đan Ba La cảm giác mình tựa hồ như đang nhanh chóng nhỏ đi, rơi vào vùng sông núi kia, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Trước, sau sơn môn, mọi người vô cùng sốt sắng nhìn về phía cung điện mà hai người tiến vào, sau một lát, đột nhiên một bóng người vàng rực rỡ từ bên trong cung điện nhảy ra, đứng ở đỉnh điện, một tay nắm chặt chùy bằng xương, một tay khác giơ cao một cái đầu lâu.
Đám người Lâu Lan Hoàng Kim cung hoan hô, đinh tai nhức óc, sắc mặt Linh Dục Tú vụt trở nên trắng bệch, hoang mang lo sợ. Thanh Ngưu cũng ngơ ngác, Hồ Linh Nhi cũng ngây người.
"Chăn bò chết rồi... " Trong đầu Linh Dục Tú trống rỗng.
Trước Thánh điện, mấy vị Vu Vương của Lâu Lan Hoàng Kim cung lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhìn nhau và nhẹ nhàng gật đầu.
"Đan Ba La rất tốt, lòng dạ độc ác, lại cực kì trầm ổn, là kẻ đại tài, vượt qua nhân tài một chút."
Một vị Vu Vương lớn tuổi kinh ngạc nói: "Sao hắn không trở về Thánh điện?"
"Đan Ba La" mang theo cái đầu kia nhảy lại vào trong cung điện dưới chân, không có trở về trước sơn môn. Một vị Vu Vương khác cười nói: "Quá nửa là hắn cũng bị thương. Đan Ba La trời sinh tính cẩn thận, sau khi bị thương nhất định sẽ lập tức chữa thương, không giữ lại bất kỳ mầm họa nào. Cái này cũng là chỗ làm người mong đợi. Hiện tại chỉ còn dư lại một cô bé này, rất nhanh cũng phải chết thôi. Không biết tình hình chiến đấu bên núi kia ra sao?"
Mấy vị Vu Vương có lòng muốn đi tới núi tuyết nhìn tình hình trận chiến, chỉ là phụng mệnh ở lại chỗ này, trấn thủ Thánh điện, không thể dời thân.
Bên trong cung điện kia, "Đan Ba La" ném đầu lâu qua một bên, lấy ra một bức tranh, nhẹ nhàng mở ra, cẩn thận đánh giá một phen.
"Bảo tàng của Lâu Lan Hoàng Kim cung ở bên cạnh đại điện này. Mình không đến sai chỗ."
Hắn khép bản đồ Lâu Lan Hoàng Kim cung lại, đứng dậy bước ra phía ngoài, đột nhiên cảm giác được bả vai đau nhói, vội vàng lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình ngọc, liếc mắt nhìn rồi phóng lại vào trong túi: "Suýt chút nữa lấy nhầm Thất Mê hương... "
Hắn lấy ra một bình ngọc khác, cẩn thận từng li từng tí một lấy một ít long tiên ra, bôi lên miệng vết thương ở đầu vai, rất nhanh vết thương phục hồi lại như cũ, cũng không đau đớn nữa.
"Đan Ba La" cất bình ngọc vào, suy nghĩ một chút, cầm Thiếu Bảo kiếm trong tay, rời khỏi cung điện này, chỉ vài bước đã đi tới một cung điện khác.
Trước cung điện kia có một người vàng lưng rùa cầm trong tay một cây búa đang canh giữ nơi đó, ông ta mọc ra miệng ếch, trên lưng có mai rùa vàng rực rỡ, vô cùng mạnh mẽ, nhìn thấy hắn đi tới thì kinh ngạc hỏi: "Đan Ba La, ngươi tới đây làm gì?"
Màu vàng trên người hắn còn đậm hơn "Đan Ba La", thế nhưng lại nhạt hơn những Vu Vương kia một chút, hẳn là địa vị và thực lực cũng không bằng Vu Vương.
"Đệ tử đánh chết ác đồ đến đây ngăn cửa, thu được một thanh bảo kiếm, không dám giữ làm của riêng, định hiến cho Thánh giáo."
"Đan Ba La" hai tay dâng Thiếu Bảo kiếm lên, cười nói: "Ta không luyện kiếm, thanh kiếm này tuy tốt, thế nhưng vô dụng đối với ta, vì lẽ đó cũng muốn dùng bảo vật này để đổi lấy một bảo bối khác."
Thủ vệ lưng rùa kia tiếp nhận Thiếu Bảo kiếm rồi rút ra, bị hàn quang chiếu tới không khỏi híp mắt lại, kinh ngạc nói: "Kiếm tốt! Thanh kiếm này trong Hoàng Kim cung ta cũng không tìm ra mấy món có thể ngang hàng với nó đâu! Ngươi vậy mà đạt được bảo vật này, Vu Tôn nhất định sẽ ban thưởng lớn cho ngươi!"
Hắn đẩy cửa điện ra, "Đan Ba La" vội vàng nói: "Có thể cho đệ tử vào trong chọn một bảo bối không?"
Thủ vệ lưng rùa suy nghĩ một chút, cười nói: "Cũng được. Ngươi lập được công lớn cỡ này, lại dâng lên báu vật cỡ này, Vu Tôn nhất định ban thưởng cho người rất tốt. Tuy nhiên ngươi đi vào, chỉ có thể nhìn xem bảo bối mà Hoàng Kim cung ta thu gom được, không được lấy, đợi khi Vu Tôn ban thưởng cho ngươi, giải trừ phong ấn, ngươi mới có thể lấy đi."
"Đan Ba La" vui mừng, vội vã theo hắn đi vào cung điện này.
Thủ vệ lưng rùa đứng trong điện, cẩn thận từng li từng tí một mở ra mấy tầng cấm chế, tiến về phía trước hai bước, lại giải trừ mấy cái phong ấn, lại đi về phía trước vài bước, rồi lấy ra một cái phù bảo, là một tờ bảo vật dùng phù văn gấp thành bốn phương, mười bốn mặt, hai mươi bốn góc, rồi truyền nguyên khí vào trong đó, phù bảo liền lơ lửng và dần dần sáng lên.
Phù bảo này càng phát sáng rực rỡ, bắt đầu xoay tròn liên tục, chiếu rọi ra phù văn trên mỗi một mặt, ánh xạ lên không trung.
"Đan Ba La" lập tức nhìn thấy trước mặt bọn họ, không khí từ không có màu sắc, trong suốt dần dần xảy ra biến hóa, rồi biến thành rất nhiều khối lập phương nửa trong suốt, bên trong mỗi một khối lập phương đều có một người nhỏ bằng nắm tay, tướng mạo hung ác, sốt ruột đi tới đi lui trong khối lập phương kia, tựa hồ muốn ra ngoài giết người ăn thịt.
Tư Mục La thất kinh trong lòng, ngực bị đau, thân thể như vàng ròng của hắn vậy mà không cách nào ngăn cản toản kiếm thức, lập tức đập cánh bay lên, hai cánh nhấc lên một trận gió lớn.
Vù!
Cuồng phong vừa nổi lên, Tần Mục lập tức đạp gió mà đi, trong mắt Tư Mục La lộ ra vẻ sợ hãi, tốc độ chạy của Tần Mục trên không trung vậy mà còn nhanh hơn hắn đập cánh bay!
Thâu Thiên cước pháp của người què tốc độ vô địch thiên hạ. Nếu không có cơn gió do hắn đập cánh nhấc lên mà nói thì Tần Mục rất khó đuổi theo hắn trên không trung, thế nhưng gió lớn nổi lên thì đối với Tần Mục mà nói không trung chính là đất bằng.
"Đi!"
Tư Mục La quát lớn một tiếng, từng thanh kiếm vàng trên hai cánh sau lưng bay ra, đâm về phía Tần Mục, ý đồ ngăn cản Tần Mục tới gần. Trong nháy mắt hai cánh của hắn trống trơn, chỉ còn dư lại hai khối thịt vàng rực rỡ.
Thân hình của hắn lập tức rơi xuống, nhưng vào lúc này ánh đao như là thác nước, va chạm cùng kiếm vàng đang đâm nhanh đến, chỉ nghe một tiếng phập, một thanh kiếm vàng xuyên qua đao quang như thác nước của Tần Mục, cắm lên vai trái của hắn, ngay vị trí hai phần bả vai.
Mà thân hình của Tần Mục cũng đã tới trước người Tư Mục La, lướt ngang thân hắn, đao quang sáng như tuyết xẹt qua cổ Tư Mục La.
Ánh đao kia rất mỏng, thật giống như đánh trúng Tư Mục La tiến vào trong cổ của hắn rồi xuyên qua, nhưng cũng thật giống như không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Tư Mục La rơi xuống đất, từng thanh từng thanh kiếm vàng ào ào ào bay tới, trở lại phía sau tạo thành hai cánh.
Cặp cánh vàng rực rỡ kia rào rào mở ra, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía.
"Tư Mục La sư huynh, làm tốt lắm!" Một âm thanh vừa mừng vừa sợ, kêu lên.
Các Vu sĩ khác cũng được cổ vũ, dồn dập kêu lên: "Tư Mục La sư huynh, đánh ngã nô lệ Duyên Khang này!"
"Đám người Duyên Khang là cặp giò dê, chỉ xứng lấy ra tu luyện, không xứng sống trên đời!"
...
Tần Mục rơi xuống đất, từng thanh từng thanh phi kiếm lần lượt bay tới, lần lượt rơi vào bên trong hộp kiếm sau lưng hắn.
Thiếu niên rút kiếm vàng trên bả vai ra, ném xuống đất, cẩm y trên người hắn vẫn hoàn hảo, lúc thanh kiếm này đâm tới thì bị cẩm y cản một chút, tuy nhiên vẫn mang theo cẩm y đồng thời đâm vào vai của hắn.
Cái gọi là đao thương bất nhập, kỳ thực cũng không thể hoàn toàn ngăn cản đao thương, tuy bộ đồ dệt từ tơ Kim Tàm sáu cánh của hắn chặn lại được kiếm vàng, nhưng cũng khó tránh khỏi bị thương.
Dưới đài vàng, tiếng hoan hô rung trời, mà Tư Mục La còn đang giương cánh, uy phong lẫm liệt, tựa hồ đang hưởng thụ tiếng hoan hô của mọi người.
Tần Mục đi lên phía trước, tiếng hoan hô dần dần thấp xuống, Tần Mục giơ tay, cắm hai thanh đao vào túi đao sau lưng, đi tới bên người Tư Mục La, thế nhưng Tư Mục La vẫn không nhúc nhích, vẫn đang mở ra cánh vàng sau lưng, không có bất kỳ phòng bị và ngăn cản nào.
Tần Mục giơ tay, nắm lấy tóc của hắn, nhẹ nhàng nhấc lên, gỡ đầu của hắn ra khỏi cổ, ném xuống dưới đài.
Tiếng hoan hô dưới đài vàng càng lúc càng nhỏ, chỉ có những Vu sĩ phía xa xa không nhìn thấy cảnh tượng này vẫn còn đang hoan hô, có vẻ chói tai gấp bội. Đầu lâu kia lăn vòng vòng từ trên đài xuống dưới, lăn tới bên cạnh Vu sĩ còn đang hoan hô, dần dần âm thanh không còn.
Tư Mục La tu luyện công pháp trấn giáo Vu Tôn Lâu La kinh cũng chết, ngay lúc hắn xem như nắm chắc phần thắng thì bị một đao của Tần Mục chặt đầu.
Linh Dục Tú vội vã tiến lên, muốn băng bó vết thương cho hắn, Tần Mục khoát tay áo một cái: "Không có chuyện gì, ta nói rồi, muốn phá tan ý chí của bọn họ liền nhất định phải làm được. Ngươi cứ yên tâm."
Linh Dục Tú khẽ cau mày, cảm thấy Tần Mục có chút tự tin quá mức.
"Chăn bò, bả vai ngươi bị thương, kẽ hở trên bả vai sẽ càng lớn hơn, lỡ như lại xuất hiện một Đại Vu tu luyện Vu Tôn Lâu La kinh... "
Nàng mới vừa nói tới chỗ này, đột nhiên trước Thánh điện của Lâu Lan Hoàng Kim cung lại có một vị Đại Vu trẻ tuổi, thân thể vàng rực rỡ đi tới, trên mặt tươi cười, nhẹ giọng nói: "Tư Mục La sư đệ vẫn còn non một chút, không đủ trầm ổn, vì thế hắn mới chết. Ta Đan Ba La, Lục Hợp cảnh, tự phong Lục Hợp bí cảnh."
Sắc mặt Tần Mục nghiêm nghị, thân hình đột nhiên bay về phía sau, bước chân đạp liên tục, vèo một tiếng nhảy lên đỉnh một cung điện bằng vàng.
Đan Ba La cười ha ha, như hình với bóng đuổi theo hắn, trong tay cầm một cây búa lớn, đầu búa kia là một cái xương sọ to lớn, hiện ra màu vàng sậm, xương sọ vậy mà mọc ra bảy cái gai xương, bên trên mỗi một cái gai xương đều có một đầu lâu khá nhỏ, chỉ to bằng nắm tay.
Bên trong viền mắt của tám đầu lâu này đều có mắt, rất là đáng sợ, khủng khiếp.
Tuy rằng đầu búa rất lớn, thế nhưng nhược điểm lại là rất ngắn, cố gắng lắm mới có thể chộp vào trong tay.
Đan Ba La nhẹ nhàng lắc búa, lập tức bảy đầu lâu nhỏ trên mặt búa mở mắt, con ngươi vội vã chuyển loạn, sau đó há mồm ra, từng luồng từng luồng khói đen từ trong miệng đầu lâu kia phun ra, bảy luồng khói đen trên dưới qua lại, tựa như Hắc Giao lao thẳng đến Tần Mục vừa rơi vào đỉnh điện bằng vàng.
Từng thanh từng thanh kiếm sắc bén bên trong hộp kiếm của Tần Mục bay ra, mũi kiếm hất một cái, chặt đứt đầu Hắc Giao hình thành từ khói đen kia, thế nhưng phi kiếm liền lập tức mất khống chế, rơi xuống đất leng keng.
Bảy thanh phi kiếm rơi rụng trên cung điện bằng vàng, vẫn nhảy lên leng keng leng keng, bên trong kiếm có khí đen đang nhót lung tung.
Lập tức Tần Mục liền cảm thấy nguyên khí bị ô nhiễm, trong lòng thất kinh, Vu Tôn Lâu La kinh hiển nhiên cũng phong phú toàn diện như Đại Dục Thiên Ma kinh, không chỉ có một loại công pháp, Tư Mục La vừa mới kia chính là tu luyện một loại trong đó, đi chính là con đường kiếm pháp thần thông.
Mà Đan Ba La này lại tu luyện một loại khác, đi chính là con đường pháp thuật thần thông, dù rằng cả hai đều cùng tu luyện Vu Tôn Lâu La kinh, nhưng con đường đi lại khác nhau.
Bước chân Tần Mục di động, ngói của cung điện bằng vàng dưới chân nổ rầm rầm, từng luồng từng luồng khói đen giống như Hắc Giao từ bên trong điện tiến vào xuyên ra, đánh về phía hắn.
Động tác thân hình hai người mau lẹ, chạy nhanh trên mái điện bằng vàng, thậm chí giẫm vào vách tường cũng như giẫm trên đất bằng.
Đột nhiên, thân thể Tần Mục chìm xuống, rơi vào bên trong cung điện bằng vàng kia, Đan Ba La cười gằn, vung búa lớn lên phá tan cung điện bằng vàng, giết vào.
Oành
Một bóng người phóng lên trời, phất tay khiến từng thanh từng thanh phi kiếm đâm về phía sau, mà Đan Ba La theo sát lao ra, chân đạp một luồng khói đen, khói đen không ngừng chuyển động lăn lộn, xông về phía trước, mang theo hắn đánh về phía Tần Mục.
Tần Mục lại rầm rầm đánh vỡ một cung điện vàng khác, lẻn vào bên trong cung điện tránh né sự đuổi giết của Đan Ba La, Đan Ba La lao sát theo tiến vào trong đó, khí thế hùng hổ, Vu sĩ và Đại Vu của Lâu Lan Hoàng Kim cung nhìn thấy đều hãnh diện, quét sạch chán nản uể oải lúc nãy.
Hai người len lỏi lao nhanh giữa những cung điện trên núi, lạnh lùng hạ sát thủ với đối phương, cách sơn môn càng lúc càng xa.
Sự tự tin của Đan Ba La càng lúc càng tăng, công kích cũng càng lúc càng mạnh mẽ, sau khi Tần Mục rơi vào bên trong một cung điện vàng thì hắn lập tức giết vào trong đó, nhưng mà chờ đợi hắn là một vùng núi sông tráng lệ.
Kiếm Lý Sơn Hà.
Đan Ba La cảm giác mình tựa hồ như đang nhanh chóng nhỏ đi, rơi vào vùng sông núi kia, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Trước, sau sơn môn, mọi người vô cùng sốt sắng nhìn về phía cung điện mà hai người tiến vào, sau một lát, đột nhiên một bóng người vàng rực rỡ từ bên trong cung điện nhảy ra, đứng ở đỉnh điện, một tay nắm chặt chùy bằng xương, một tay khác giơ cao một cái đầu lâu.
Đám người Lâu Lan Hoàng Kim cung hoan hô, đinh tai nhức óc, sắc mặt Linh Dục Tú vụt trở nên trắng bệch, hoang mang lo sợ. Thanh Ngưu cũng ngơ ngác, Hồ Linh Nhi cũng ngây người.
"Chăn bò chết rồi... " Trong đầu Linh Dục Tú trống rỗng.
Trước Thánh điện, mấy vị Vu Vương của Lâu Lan Hoàng Kim cung lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhìn nhau và nhẹ nhàng gật đầu.
"Đan Ba La rất tốt, lòng dạ độc ác, lại cực kì trầm ổn, là kẻ đại tài, vượt qua nhân tài một chút."
Một vị Vu Vương lớn tuổi kinh ngạc nói: "Sao hắn không trở về Thánh điện?"
"Đan Ba La" mang theo cái đầu kia nhảy lại vào trong cung điện dưới chân, không có trở về trước sơn môn. Một vị Vu Vương khác cười nói: "Quá nửa là hắn cũng bị thương. Đan Ba La trời sinh tính cẩn thận, sau khi bị thương nhất định sẽ lập tức chữa thương, không giữ lại bất kỳ mầm họa nào. Cái này cũng là chỗ làm người mong đợi. Hiện tại chỉ còn dư lại một cô bé này, rất nhanh cũng phải chết thôi. Không biết tình hình chiến đấu bên núi kia ra sao?"
Mấy vị Vu Vương có lòng muốn đi tới núi tuyết nhìn tình hình trận chiến, chỉ là phụng mệnh ở lại chỗ này, trấn thủ Thánh điện, không thể dời thân.
Bên trong cung điện kia, "Đan Ba La" ném đầu lâu qua một bên, lấy ra một bức tranh, nhẹ nhàng mở ra, cẩn thận đánh giá một phen.
"Bảo tàng của Lâu Lan Hoàng Kim cung ở bên cạnh đại điện này. Mình không đến sai chỗ."
Hắn khép bản đồ Lâu Lan Hoàng Kim cung lại, đứng dậy bước ra phía ngoài, đột nhiên cảm giác được bả vai đau nhói, vội vàng lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình ngọc, liếc mắt nhìn rồi phóng lại vào trong túi: "Suýt chút nữa lấy nhầm Thất Mê hương... "
Hắn lấy ra một bình ngọc khác, cẩn thận từng li từng tí một lấy một ít long tiên ra, bôi lên miệng vết thương ở đầu vai, rất nhanh vết thương phục hồi lại như cũ, cũng không đau đớn nữa.
"Đan Ba La" cất bình ngọc vào, suy nghĩ một chút, cầm Thiếu Bảo kiếm trong tay, rời khỏi cung điện này, chỉ vài bước đã đi tới một cung điện khác.
Trước cung điện kia có một người vàng lưng rùa cầm trong tay một cây búa đang canh giữ nơi đó, ông ta mọc ra miệng ếch, trên lưng có mai rùa vàng rực rỡ, vô cùng mạnh mẽ, nhìn thấy hắn đi tới thì kinh ngạc hỏi: "Đan Ba La, ngươi tới đây làm gì?"
Màu vàng trên người hắn còn đậm hơn "Đan Ba La", thế nhưng lại nhạt hơn những Vu Vương kia một chút, hẳn là địa vị và thực lực cũng không bằng Vu Vương.
"Đệ tử đánh chết ác đồ đến đây ngăn cửa, thu được một thanh bảo kiếm, không dám giữ làm của riêng, định hiến cho Thánh giáo."
"Đan Ba La" hai tay dâng Thiếu Bảo kiếm lên, cười nói: "Ta không luyện kiếm, thanh kiếm này tuy tốt, thế nhưng vô dụng đối với ta, vì lẽ đó cũng muốn dùng bảo vật này để đổi lấy một bảo bối khác."
Thủ vệ lưng rùa kia tiếp nhận Thiếu Bảo kiếm rồi rút ra, bị hàn quang chiếu tới không khỏi híp mắt lại, kinh ngạc nói: "Kiếm tốt! Thanh kiếm này trong Hoàng Kim cung ta cũng không tìm ra mấy món có thể ngang hàng với nó đâu! Ngươi vậy mà đạt được bảo vật này, Vu Tôn nhất định sẽ ban thưởng lớn cho ngươi!"
Hắn đẩy cửa điện ra, "Đan Ba La" vội vàng nói: "Có thể cho đệ tử vào trong chọn một bảo bối không?"
Thủ vệ lưng rùa suy nghĩ một chút, cười nói: "Cũng được. Ngươi lập được công lớn cỡ này, lại dâng lên báu vật cỡ này, Vu Tôn nhất định ban thưởng cho người rất tốt. Tuy nhiên ngươi đi vào, chỉ có thể nhìn xem bảo bối mà Hoàng Kim cung ta thu gom được, không được lấy, đợi khi Vu Tôn ban thưởng cho ngươi, giải trừ phong ấn, ngươi mới có thể lấy đi."
"Đan Ba La" vui mừng, vội vã theo hắn đi vào cung điện này.
Thủ vệ lưng rùa đứng trong điện, cẩn thận từng li từng tí một mở ra mấy tầng cấm chế, tiến về phía trước hai bước, lại giải trừ mấy cái phong ấn, lại đi về phía trước vài bước, rồi lấy ra một cái phù bảo, là một tờ bảo vật dùng phù văn gấp thành bốn phương, mười bốn mặt, hai mươi bốn góc, rồi truyền nguyên khí vào trong đó, phù bảo liền lơ lửng và dần dần sáng lên.
Phù bảo này càng phát sáng rực rỡ, bắt đầu xoay tròn liên tục, chiếu rọi ra phù văn trên mỗi một mặt, ánh xạ lên không trung.
"Đan Ba La" lập tức nhìn thấy trước mặt bọn họ, không khí từ không có màu sắc, trong suốt dần dần xảy ra biến hóa, rồi biến thành rất nhiều khối lập phương nửa trong suốt, bên trong mỗi một khối lập phương đều có một người nhỏ bằng nắm tay, tướng mạo hung ác, sốt ruột đi tới đi lui trong khối lập phương kia, tựa hồ muốn ra ngoài giết người ăn thịt.
Tác giả :
Trạch Trư