Mục Thần Ký
Chương 146: Từ cuối hẻm đến đầu hẻm

Mục Thần Ký

Chương 146: Từ cuối hẻm đến đầu hẻm

"Tông sư cái mốc!"

Việt Thanh Hồng chân đạp bả vai Lang Nô, cười lạnh một tiếng, Lang Nô cất bước xông về phía Tần Mục, hai tay nắm lấy hai cây ma đao, bay trên lượn dưới, còn thân thể Việt Thanh Hồng chấn động, mấy chục thanh kiếm trong hộp kiếm sau lưng đồng loạt bay ra, cười lạnh nói: "Gặp trong đường hẹp người dũng cảm thắng, trong ngõ hẹp này, Lang Nô và ta liên thủ chính là vô địch! Tần sư đệ, kẻ hở của ngươi đã lộ ra, vẫn nên đàng hoàng chạy trở về Đại Khư thôi!"

Hai người này một trên một dưới, hai cây ma đao của Lang Nô bay múa tựa như gió đen phả vào mặt, mà mũi của ba mươi sáu thanh kiếm phía sau Việt Thanh Hồng đều chĩa ra, phía trước một thanh, sau đó là hai thanh, sau nữa là bốn thanh, lại sau nữa là tám thanh, cuối cùng là mười sáu thanh, hình thành một toản kiếm thức to lớn!

Đống kiếm xoay tròn, đâm về phía Tần Mục.

"Kiếm pháp được Việt sư tỷ luyện được không tồi!"

Tần Mục than thở một tiếng, cười nói: "Tuy nhiên ta đã tu thành luyện khí thành tia, ngươi không phải là đối thủ của ta!"

"Luyện khí thành tia?"

Việt Thanh Hồng giận dữ: "Ngươi muốn nhục nhã ta hả?"

Tần Mục điểm qua một chỉ, nguyên khí tia bắn khỏi đầu ngón tay, hàng trăm tia nguyên khí là hình dạng từng thanh từng thanh kiếm sắc bén đầu đuôi nối liền nhau, cũng tương tự là toản kiếm thức, thế nhưng lại to lớn hơn rất nhiều, như là một cột kiếm to bằng vại nước, mũi kiếm đứng trước, phía sau càng lúc càng to, nghênh đón Lang Nô đang thừa cơ đâm tới!

Ma đao trên hai tay Lang Nô tựa như tia điện đen ngòm, xen kẽ đan xen, va chạm cùng toản kiếm thức của Tần Mục, lập tức trong ngõ hẻm tia lửa nổ lốp đốp rồi bắn ra bốn phía, dù sức lực của Lang Nô vô cùng lớn nhưng vẫn bị chấn động đến mức hai tay tê dại, không nắm được hai thanh ma đao khiến chúng bay ra khỏi cửa.

Việt Thanh Hồng thất kinh trong lòng, toản kiếm thức đâm về phía bả vai của Tần Mục, đánh vào chỗ hiểm để hóa giải phiền phức cho Lang Nô.

Tần Mục khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẩy một cái, hóa thành thiêu kiếm thức, một chiêu toản kiếm thức đâm về Lang Nô vừa nãy đột ngột thay đổi, vô số ánh kiếm từ toản kiếm thức lập tức hóa thành nhiễu kiếm thức, thế nhưng hắn lại còn đang triển khai chiêu thiêu kiếm thức này.

Hai loại kiếm chiêu được hắn dung hợp hoàn mỹ lại với nhau mà không có nửa phần trắc trở.

Vô số tia nguyên khí của hắn quấn quanh giữa toản kiếm thức của Việt Thanh Hồng, chỉ nghe tiếng nổ leng keng keng vang lên không dứt, toản kiếm thức tạo thành từ từng thanh từng thanh phi kiếm lập tức bị phá, chỉ một lát ba mươi mốt thanh kiếm sắc bén bị vô số kiếm sắc từ nguyên khí xuyên qua, đánh thành cái sàng, đầy những lỗ nhỏ.

Việt Thanh Hồng quát lớn một tiếng, Lang Nô dưới chân lập tức quăng đao trong hai tay, bay lên đá một cước về phía Tần Mục, Tần Mục dùng chân nghênh đón, chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm, thân hình cao lớn của Lang Nô bay ngược ra, mà Việt Thanh Hồng trên vai Lang Nô nhân cơ hội nhảy lên, lấy chỉ làm kiếm, điểm về phía bả vai của Tần Mục.

Nguyên khí từ đầu ngón tay của nàng bắn ra, hóa thành một tia kiếm khí, sắp đâm vào bả vai của Tần Mục, đột nhiên chỉ nghe Ma âm vang lên: "Ma đa tát!"

Tinh thần Việt Thanh Hồng chấn động mạnh, tiếp theo tinh thần thất thủ, chỉ nghe tiếng nhạc vang lên khiến nàng tản đi kiếm khí, cười khanh khách vừa múa vừa hát trước mặt Tần Mục.

Tuy nhiên tu vi Việt Thanh Hồng thâm hậu nên lập tức tỉnh lại, nhanh chóng cố thủ tâm thần, lui về phía sau, chợt cảm thấy phía sau lưng ấm áp, trong lòng thầm nghĩ một tiếng nguy to.

Ầm ầm.

Lưng Tần Mục tựa vào lưng nàng, bỗng nhiên phát lực ra phía sau một cái, đánh văng nàng vào trong vách tường bên cạnh.

Mặt sau bức tường kia là chỗ ở của hòa thượng Vân Khuyết, đột nhiên vách tường đổ nát, phật quang toả sáng quanh thân hòa thượng Vân Khuyết, đánh bay Việt Thanh Hồng bên trong vách tường ra,cười ha ha nói: "Việt sư tỷ, vẫn là để ta lên đi!"

Việt Thanh Hồng bay giữa không trung, tức giận nói: "Hòa thượng, ngươi không thể, đi lên chỉ là muốn bị đánh!"

"Ta không thể?"

Vân Khuyết giận dữ, chiêu pháp cương mãnh bá đạo, tựa như Long Tượng cấp tốc chạy, tấn công về phía Tần Mục, đá vụn dưới chân tung bay, từng khối đá xanh bị sức mạnh cuồng bạo của hắn chấn động đến mức nát tan!

"Sư tỷ, ngươi không nên nói hòa thượng không thể, hòa thượng có thể!"

Một tiếng vang trầm nặng nề kinh người truyền đến khi bốn chưởng của Tần Mục và Vân Khuyết va chạm, hòa thượng Vân Khuyết cười ha ha nói: "Họ Tần, không nghĩ tới sao? Ta đã luyện kiếm pháp của quốc sư vào trong chưởng lực, Đại Lực Ngũ Đài ấn của ta... "

Hắn còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy một sức mạnh như dời non lấp biển nghiền ép đến, sức mạnh cực kỳ điên cuồng, như bẻ cành khô đánh tan nguyên khí của hắn, đánh tan Đại Lực Ngũ Đài ấn của hắn.

Hòa thượng Vân Khuyết kêu rên, nhấc chân lùi về sau, sử dụng tới Long Tượng Phục Ma ấn, chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm, quần áo hòa thượng Vân Khuyết tung bay, bị chấn động đến mức tựa như đàn bướm trắng bay múa đầy trời.

Trên người hắn trần truồng, không có nửa mảnh vải che thân, chỉ còn dư lại một cái quần soóc màu trắng còn rách rách rưới rưới.

Hòa thượng Vân Khuyết nhìn thấy Tần Mục lại đấm tới một quyền, cú đấm này vậy mà đánh vỡ không khí, bắn ra một tiếng sấm sét kinh thiên động địa, nắm đấm mang theo điện quang tựa như là sấm chớp vậy, khi một quyền bắn đến, xung quanh nắm đấm bắn ra một đoàn sương mù màu trắng, tròn trùng trục tỏa ra bốn phía.

"Nguy rồi..."

Trong lòng hắn chỉ còn sót lại một ý nghĩ này, cố gắng đón đỡ cú đấm của Tần Mục, quả nhiên quần soóc màu trắng che ở thân dưới chia năm xẻ bảy giống dự đoán của hắn, hóa thành bướm trắng bay lượn, trên người hoàn toàn trống trơn.

Hòa thượng Vân Khuyết bị sức mạnh vô cùng kia đánh cho bay ngược ra sau, tuy nhiên tu vi của hòa thượng này vẫn rất tinh thuần, người ở giữa không trung lập tức xoay lại, để cho mình mặt úp vào vách tường.

--

Mặt hắn kề sát vào bên trong vách tường còn cái mông thì lộ ra bên ngoài.

"Cũng còn tốt là không có dán lưng vào tường... " Vân Khuyết hòa thượng vui mừng thầm nghĩ, vui vẻ ngất đi.

Tần Mục rung rung quần áo, chấn bay bụi đất trên người, lúc này sau lưng truyền tới một âm thanh sợ hãi, còn mang theo tiếng run: "Tần huynh đệ... "

Tần Mục quay đầu lại, chỉ thấy Vệ Dung đang run rẩy từ cuối hẻm đi tới, hai cái chân còn đang phát run, mang theo một hộp kiếm.

"Vệ huynh, sao thế?" Tần Mục buồn bực nói.

Vệ Dung mở hộp kiếm ra, mang theo tiếng khóc nức nở run giọng nói: "Ngươi đi ngược lại, ta muốn thay trời hành đạo, luận bàn với ngươi một chút, để ngươi biết trời cao đất rộng... Lời này quá ác, ta không dám nói... "

Tần Mục dở khóc dở cười, nói: "Vệ huynh, ngươi muốn luận bàn với ta à? Sư huynh đệ luận bàn là chuyện bình thường, huống chi chúng ta lại có tình hữu nghị? Không bằng như vậy, ngươi ta chạm đến là dừng."

Lúc này Vệ Dung mới yên lòng lại, từng thanh từng thanh kiếm bay ra khỏi vỏ, lấy lại bình tĩnh, nói: "Tần huynh đệ, ngươi không đánh ta thành như hòa thượng kia là được."

Kiếm của hắn bắt đầu quấn quanh, sử dụng tới nhiễu kiếm thức được quốc sư Duyên Khang truyền lại, từ khi quốc sư Duyên Khang giảng kiếm tới nay, khoảng thời gian này không ít sĩ tử đều đang luyện tập ba chiêu kiếm thức cơ sở của ông ta, hiển nhiên Vệ Dung cũng có tâm đắc.

Sĩ tử Thái học viện đều không phải người ngốc, ít nhiều gì đều có thể lĩnh ngộ ra một ít ảo diệu, tuy rằng Vệ Dung mập một chút, thế nhưng ngộ tính và tư chất lại không thấp, lý giải về ba chiêu kiếm thức cũng là rất sâu sắc.

Gia học* của hắn thâm hậu, thực lực của bản thân cũng không yếu, không thuộc về Tần Ngọc, Tần Mục cũng là muốn xem bản lãnh của hắn ra sao, bởi vậy không lập tức xuống tay ác độc như khi hành hung Tần Ngọc vậy, mà tương tự cũng dùng nhiễu kiếm thức đánh nhau với hắn.

Kiếm pháp hai người cuộn vào nhau, từng người biến hóa, sử dụng tới sự tinh diệu trong kiếm thuật mà từng người tìm hiểu được, những sĩ tử cách đó không xa thấy thế thì không để ý đến sự đau đớn của vết thương mà dồn dập chú ý, ánh mắt rơi vào kiếm pháp của hai người bọn họ.

Kiếm pháp của Vệ Dung là cực kỳ không tầm thường, hắn xuất thân từ Vệ gia Giang Lăng, Vệ gia có một người vô cùng xuất sắc, chính là quan nhất phẩm hiện giờ, Vệ quốc công.

Vệ quốc công chính là tồn tại cấp Giáo chủ, chiến công rực rỡ, đã từng trải qua một cuộc chiến tiêu diệt nước người, tiêu diệt Thiên Dư quốc ở Bắc Cương, đưa toàn bộ Thiên Dư quốc vào bản đồ Duyên Khang, bởi vậy được phong là Quốc công.

Địa vị của Vệ Dung ở Vệ gia cũng không cao, nhưng từ nhỏ đã khắc khổ cố gắng, gia học của Vệ gia tinh thâm, trong đám con cháu Vệ gia thì bản lãnh của hắn cũng là tài năng xuất chúng, đứng hàng đầu.

Mà cùng là nhiễu kiếm thuật nhưng kiếm pháp của Tần Mục lại càng thêm biến hóa, không chỉ là kiếm thuật đơn thuần mà tương tự còn có ảo diệu của quyền pháp chen lẫn trong đó.

Tần Mục đánh nhau với hắn, cũng tựa như là sư huynh mớm chiêu cho sư đệ, chỉ điểm Vệ Dung lĩnh ngộ ảo diệu bên trong kiếm pháp, đến khi Vệ Dung lĩnh ngộ được không sai biệt lắm thì liền hóa thành chiêu tiếp theo.

Qua không lâu, khi hai người đã đánh được ba chiêu thì Vệ Dung thở phào nhẹ nhõm, tự tin tăng nhiều, cười nói: "Tần huynh đệ, ngươi có thể xuất toàn lực, ta muốn xem thử chênh lệch giữa chúng ta còn lớn bao nhiêu!"

Tần Mục khẽ mỉm cười, đột nhiên biến chiêu, ngay lúc đâm kiếm ra thì một chiêu Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện cũng nổ cho hồn vía Vệ Dung lên mây khiến hắn phải vội vã ổn định tâm thần.

Tần Mục trở tay lại là một chiêu Thiên Ma Tự Tại Thiên ấn, lập tức hồn phách Vệ Dung thất thủ, bị một chiêu kiếm của Tần Mục đẩy ngã xuống đất.

Tần Mục tản nguyên khí đi, đỡ hắn lên, cười nói: "Vệ huynh, đắc tội rồi."

Vệ Dung đứng lên, nhìn chung quanh, chỉ thấy sĩ tử trong Sĩ Tử Cư đã thất bại một nửa, còn một nửa thì không dám tiến lên trước, cười nói: "Xem ra tình cảnh của ta cũng còn tốt những người khác. Đúng rồi, ta vừa mới nghe người ta nói bả vai ngươi có kẽ hở, vì sao biết rõ ngươi có kẽ hở nhưng lại không cách nào thương tổn được ngươi?"

"Biết kẽ hở là một chuyện, có thể phá giải lại là chuyện khác."

Tần Mục nói: "Nếu là đánh nhau cùng cảnh giới, có thể tìm được cơ hội bắn trúng kẽ hở của ta thì toàn bộ Thái học viện, tính cả Quốc Tử giám, cũng chỉ có hai, ba người."

Vệ Dung líu lưỡi.

Tần Mục nhìn chung quanh, chỉ thấy Sĩ Tử Cư này đã tàn tạ khắp nơi, mấy tên tạp dịch kia đang trợn mắt nhìn hắn.

Hắn vội vàng nói mấy lời không phải với mấy tên tạp dịch kia, rồi nói: "Vệ huynh, ta còn phải đi Thiên Lục lâu một chuyến, mấy vị sư huynh sư tỷ, ta không thể tiếp tục chơi đùa với các ngươi nữa, tạm biệt." Dứt lời, đi ra ngoài.

Bên trong Sĩ Tử Cư, không người nào lại dám ngăn trở.

Việt Thanh Hồng từ trong gạch vụn đứng dậy, nhìn Tần Mục đi ra Sĩ Tử Cư, thấp giọng than thở: "Hắn mới là Đại sư huynh của Sĩ Tử Cư ta... "

Rầm.

Đột nhiên, một bức tường ngã sụp xuống, bụi mù tràn ngập, bên trong bụi mù, hòa thượng Vân Khuyết nhanh chân bỏ chạy, một tay che trước người, một tay che mông, chạy về nơi ở của mình, nhảy vào nhà chính, đóng cửa phòng một cái rầm.

Rất nhiều sĩ tử muốn cười lại không dám cười, sau một lát, âm thanh của hòa thượng Vân Khuyết truyền ra: "Này, mấy sư huynh bên ngoài, bần tăng đã không còn bao nhiêu quần áo, bộ đồ duy nhất còn bị hồ ly cầm đi không chịu trả lại. Ai có quần áo thừa cho bần tăng một bộ? Cảm động đến rơi nước mắt."

Vệ Dung cười nói: "Vân sư huynh chờ chút, chỗ của ta có mấy bộ quần áo dư, chỉ là có chút rộng."

Vân Khuyết nói: "Không sao, với người xuất gia quần áo cũng chỉ là vật ngoài thân."

Bá Sơn Tế Tửu từ trong phòng Vệ Dung đi ra, trong lòng âm thầm tính toán: "Vạn Vân xem như là một tên, Tần sư đệ là một tên, ngoài ra Tần Ngọc của Tần gia và tên béo cũng rất tốt. Việt Thanh Hồng và Vân Khuyết cũng là hảo thủ trong đó. Như vậy liền có sáu người làm chuẩn tiến sĩ thái học, ta chỉ điểm bọn họ tu hành sẽ không có khó khăn. Tuy nhiên ngoại trừ Sĩ Tử Cư thì bên trong Hoàng Tử Uyển cũng còn có sĩ tử cảnh giới Ngũ Diệu, không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, cũng cần phải chọn mấy vị sĩ tử trong Hoàng Tử Uyển, miễn cho Hoàng Đế ngầm gây khó dễ cho ta*."

*nguyên văn: 给我小鞋穿 = cho mang giày chật.

Ông chọn dạy đều là những sĩ tử chưa tu thành cảnh giới Lục Hợp, nếu tu thành Lục Hợp cảnh thì đã là thần thông giả, con đường trên căn bản đã cố định, vậy thì không thể tùy theo tài năng tới đâu mà dạy nữa.
Tác giả : Trạch Trư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại