Mùa Xuân Của Tiểu Trư

Chương 2

“Vân Thâm, Vân Thâm!"

“Vân Thâm, nhìn bên này!"

“Vân Thâm!"

Vào thời điểm nhân vật thần thánh kia xuất hiện, một giây sau những tiếng gọi này bị chìm trong âm thanh la hét chói tai cùng đèn nháy loang loáng chói mắt không thể không chế được.

Nháy mắt, từ chỗ nhập cảnh hiện ra một ngôi sao Oscar sáng chói bước đến mà tiếng hoan hô cùng tiếng thét điên đầu nhức óc lại vang lên như muốn dỡ cả nóc nhà.

Vân Thâm tung hoành ngang dọc trong làng điện ảnh hơn mười năm, là người được xưng tụng nam nhân truyền kỳ, tuy rằng đeo kính râm to to đen đen nhưng vẻ anh tuấn vẫn làm cho người ta thét chói tai mà trên mặt cậu còn mang nét cười thân thiết, trấn định như mặt nước phẳng lặng ký tặng liên tiếp trận này đến trận khác cho đám đông gần như bạo động.

Chỉ thấy cậu ưu ưu nhã nhã, tự tự nhiên nhiên quay đầu cười, hướng đến đám đông mê điện ảnh đang bị đội bảo vệ hộ tống cản lại…..

“A ~ ~"

“Vân Thâm! Vân Thâm!"

Đám đông nhất thời không khống chế được lại thét chói tai cùng một loạt đèn nháy lên loang loáng.

Có kính râm bảo vệ mắt, mĩ nam hướng đến quần chúng duy trì vẫy vẫy tay thân thiết, đương nhiên lại khiến cho một tràng âm thanh liên tiếp điên cuồng phát ra, phối hợp với ánh sáng chớp loáng chói mắt kinh người, bộ dáng suất mà bình dị gần gũi kia lại tiêu hao dung lượng bộ nhớ, thẻ nhớ của mấy cái máy chụp ảnh.

“Thật có lỗi, xin phiền chút, xin hãy tránh đường." Không giống Vân Thâm thảnh thơi, người bên cạnh anh phải làm hết phận sự, cố gắng xông lên phía trước chen chúc đẩy nhóm phóng viên báo đài để mở một đường máu thoát thân.

Không thể so với vòng ngoài bảo vệ ngăn chặn đám người hâm mộ, khu các phóng viên truyền thông thì một đám như khoác hoàng bào nghênh ngang, ngăn cũng chẳng ngăn nổi, chắn cũng chắn chẳng xong, một khi ngòi bút quyết trận sinh tử, nói tội nghiệt cái gì cũng không thể thốt ra.

“Vân Thâm, lần này tiến quân Hollywood hợp tác cùng đạo diễn quốc tế, cảm giác như thế nào?"

“Thâm ca, suốt hơn một năm không trở lại Đài Loan, anh có nghĩ đến khán giả Đài Loan không?"

“Vân Thâm, Vân Thâm, xin hãy phát biểu một chút cảm tưởng lúc tiến quân Hollywood."

“Vân Thâm….."

Mồm năm miệng mười ầm ầm xung quanh, thiên chi kiêu tử (đứa con kiêu hãnh của trời) bị làm khó dễ, bị vây quanh nhưng tính tình vẫn tốt, ôn hòa đối mặt một rừng Microphone bất ngờ xuất hiện trước mắt.

“Ha ha ha, thiên tài! A Thâm thật sự là một thiên tài a!"

Đêm khuya một tiếng cười to tuôn ra bừa bãi, Dịch Thiểu Điển – người đại diện đại ma vương trong truyền thuyết, một tay cầm chai bia, một tay làm càn vỗ vỗ cái lưng người ngồi bên cạnh tỠý khen ngợi.

Ở màn hình tivi to cực đại treo trên tường, tin tức hình ảnh đó được truyền phát đi không biết là bao nhiêu lần, dĩ nhiên oanh tạc Đài Loan cả một ngày dài.

Ở giữa đám phóng viên thô bạo kích động phỏng vấn, mỹ nam tử đeo kính râm kia càng thể hiện sự bình tĩnh hiếm có như châu báu, ở giữa màn hình suất ca lơ đãng biểu lộ một cỗ khí phách ung dung hùng dũng thiên hạ…..

“Hảo! Góc độ này….. Suất! Thật sự là rất suất."

Người được ca ngợi cũng không giống trong màn hình kia ôn hòa thân thiết cười như vậy, mà là tương phản, tuấn nhan cực kỳ suất kia làm cho ngàn vạn cô gái phun máu mũi lại đang có vẻ nghiêm túc…Nói nghiêm túc kỳ thật cũng không phải chính xác.

Thật muốn chuẩn xác thuyết minh lại lời nói kia là vì khuôn mặt anh tuấn được trời ban ân đang gắt gao cứng ngắc, chỉ có thể thường thấy mặt mày không chút thay đổi, bởi vì mặt không có tị ti biến đổi liền có vẻ giống như nghiêm túc, thậm chí có một chút trống rỗng khiến người ta kinh hãi.

Dịch Thiểu Điển nhìn tivi, quay đầu sang muốn tán tụng thiên tài bên cạnh chợt trong nháy mắt liền chấn động thấy biểu tình của người gỗ trống rỗng kia, hại hắn hoảng sợ như gặp phải quỷ.

“Oa thôi nào, A Thâm, cậu không cần làm anh sợ như vậy được không." Dịch Thiểu Điển ôm ngực, nhịn không được oán giận kêu lên.

Người bị oán giận nọ bình tĩnh nhìn anh một cái, ngay cả tiếng đáp lại đều không có.

Đối với người như tượng gỗ kia làm người ta cảm thấy thần thái âm trầm lặng lẽ, đối chiếu với hình ảnh trên tivi thân thiết thật khác lạ, bản thân là người đại diện nên Dịch Thiểu Điển cảm thấy cần nhắc nhở cậu tỉnh táo, tỉnh ngộ một chút.

“Kia, tuy rằng mười hai năm qua anh đã nói với cậu vô số lần, bất quá hiện tại lũ chó săn tin tức nhan nhản đầy rẫy, cho nên anh hơi cường điệu với cậu một chút, A Thâm, chỉ cần ra khỏi cửa nhà này, cậu chính là nhân vật của công chúng, là siêu sao thần tượng cứu thế của ngàn vạn cô gái, cậu trăm ngàn lần không thể lộ ra khuôn mặt như người chết, cái loại ma quỷ ăn mày này đươc, nếu bị chụp hình thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cậu lắm đó."

“Em không có." Đại minh tinh thế kỷ cuối cùng cũng mở cái miệng tôn quý, dù lời ít mà ý nhiều, ngữ khí cũng thật sự lãnh đạm.

“Không có cái gì?" Đỗ Tử Khiêm mua đồ ăn khuya trở về, vừa vào cửa đã chợt nghe biểu đệ hiếm khi mở miệng nói câu này.

“Không có ma quỷ ăn mày." Đại minh tinh kia kiệm lời ngoại lệ thuyết minh.

Đỗ Tử Khiêm không hiểu ra sao.

“Không có gì, mình nhắc nhở A Thâm rằng trăm ngàn lần cũng đừng để người hâm mộ thấy bộ dáng ở nhà thế này, không để người ta phát hiện bộ mặt như ma quỷ ăn mày này." Dịch Thiểu Điển bị kích động từ đầu tới cuối giành công đạo, thuận tiện đưa tay nhận đồ ăn khuya từ Tử Khiêm cũng là bạn học trước đây của anh.

“Ma quỷ ăn mày a?" Đỗ Tử Khiêm nhìn biểu đệ, không khó lý giải cách nói này tại sao lại có.

Cậu em từ nhỏ bộ dáng đã đặc biệt đẹp trai, tính cách trời sinh vẫn chính là lạnh lùng thản nhiên như vậy, trước đây rất lâu còn bị đem đi khám thì được kết luận đây là khuynh hướng tự kỷ từ nhỏ.

Biện pháp phục hồi tâm lý là không thể thiếu được, nhưng sự thật là có một số việc dù miễn cưỡng cách nào cũng không được.

Cho dù đã chữa trị nên tình trạng tự kỷ cũng được cải thiện đến chẳng biểu hiện quá rõ ràng, cũng bảo đảm không ảnh hưởng năng lực hay trí tuệ của cậu nhưng tính tình lãnh đạm thì không có biện pháp nào để biến đổi hơn.

Khuôn mặt tuyệt đỉnh cũng thản nhiên lạnh lùng không biểu cảm, trên gương mặt tuấn tú khuyết thiếu cảm xúc làm cho hơi vẻ tức giận, tạo cảm giác người gỗ này thật giống quỷ ma yêu linh, mà cá tính như vậy lại vẫn có thể đi diễn phim?

Nhớ ngày đó, Dịch Thiểu Điển đến gặp, bảo muốn an bài vị biểu đệ này một suất diễn viên, lúc đó suýt nữa hại cả nhà lớn bé ngã, ngất một loạt.

Sau đó không biết có phải mèo mù vớ cá rán không, hay là ánh mắt Dịch Thiểu Điển thực độc đáo?

Tóm lại tiểu biểu đệ này thật đang đứng ở địa vị thiên vương, lúc trước cậu ngay khi chân ướt chân ráo vào nghề đã nổi tiếng làm cho cả gia tộc kinh ngạc cằm mọi người thiếu chút nữa đều rớt xuống đất….. Hồi tưởng lại chuyện xưa, Đỗ Tử Khiêm nhịn không được hai mắt ngó khuôn mặt tuấn lãnh nghiêm túc của một người và nhìn một người bên cạnh đang gắp đồ ăn.

Nếu không phải sự thực xảy ra trước mắt, hẳn thật khó tin tưởng người trước mắt này ở bên ngoài thật sự sẽ thân thiết, tươi cười, nổi tiếng đến hơn mười năm không dứt, đến nay vẫn đang là siêu sao thiên vương, thần tượng của ngàn vạn cô gái.

“Vài năm nay mày thật sự vất vả rồi." Đỗ Tử Khiêm vỗ vỗ vai bạn học cũ, là cảm tạ từ đáy lòng với người có thể khai sáng con đường đi cho tiểu đệ tự kỷ này.

“Cũng không có gì, nhìn từ ngoài vào thì A Thâm thật sự là một nghệ sĩ giỏi, tài năng hiếm có." Hạ đũa xuống một chút, Dịch Thiểu Điển như vừa lòng vừa dạ, khen: “Tuy rằng lén tự kỷ, nhưng ưu việt là cậu không có một người yêu nào, chỉ cần đưa lệnh, chỉ dẫn cậu liền có thể nhập vai nhân vật diễn rất tốt….."

“Mày hiện tại đang nói biểu đệ của tao đó." Đỗ Tử Khiêm nhắc nhở anh.

“Ta biết A Thâm là biểu đệ của ngươi a!" Dịch Thiểu Điển có chút phản ứng hơi thái quá.

“Kia có thể phiền toái mày một chút hay không, làm ơn không cần đem cậu ấy là một người bằng xương bằng thịt biến thành con rối gỗ?" Đỗ Tử Khiêm tức giận.

“Con rối?" Dịch Thiểu Điểm sửng sốt một chút, tiếp theo vỗ tay tán dương. “Ha ha ha! Kỳ diệu, này đúng, ngươi thật có ý như lời kia thì kỳ thực ta cũng không có phản đối."

“Uy uy, mày hiện tại đang cười người kia là biểu đệ của tao đó." Tuy rằng bộ dáng đương sự không đếm xỉa đến nhưng Đỗ Tử Khiêm là biểu ca sẽ cảm thấy nên lên án công khai cái ý tứ này một chút.

“Ta không phải cười cậu ấy, ta chỉ cảm thấy cách nói ấy thật sự rất tuyệt diệu, A Thâm thật có khuynh hướng con rối nha!" Dịch Thiểu Điển vẫn cười ha ha, hơn nữa càng nghĩ càng thấy giống, nói: “Bằng không chính ngươi ngẫm lại xem bộ dáng cậu ở nhà cùng bên ngoài thì biết."

Đỗ Tử Khiêm nhìn về phía biểu đệ nhà mình, không cần nghĩ lại cũng biết, anh không thể phủ nhận cách nói này.

Chỉ cần ra khỏi cửa liền nhất định nghe theo chỉ thị, sắm vai nhân vật thần tượng thật hoàn mỹ…..

Năng lực này còn thể hiện ra ngoài từ lâu nay, mặc kệ nhận được kịch bản dạng gì luôn có thể nhập vai vào nhân vật nhanh hơn những người khác, bởi vậy anh còn cầm vài bức ảnh về nhà treo lên để thưởng thức.

Nhưng còn lại Phó Vân Thâm khi bỏ qua nghệ danh một bên sau đó thì sao?

Một Phó Vân Thâm chân thật sau khi vào cửa thì biểu hiện giả dối, vẻ ngoài thân thiết liền hoàn toàn bị tháo bỏ, cảm xúc cũng theo đó mà bị hút ra, cậu bình tĩnh….. Chân tướng một người gỗ bình tĩnh như pho tượng không cảm giác, tình cảm.

Đỗ Tử Khiêm thở dài một hơi.

Một người sống khỏe mạnh, nhưng rất giống một con rối ngẫu hứng, anh đương nhiên cảm thấy đây không phải chuyện tốt, nhưng sự thật bức bách cả người, anh thật sự không có năng lực nào có thể thay đổi việc này.

“An tâm, A Thâm như vậy, tốt lắm, ngươi không cần lo lắng!"

“Mày coi cậu ấy như thương phẩm (hàng hóa mua bán kiếm lời) đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề, nhưng cậu ấy là biểu đệ của tao, tao dĩ nhiên phải lo lắng."

“Uy, bạn học cũ, ngươi nói như vậy thực không có tình cảm gì nha, cái gì thương phẩm với không phải thương phẩm, đừng nói giao tình trước kia chúng ta lúc học chung, biểu đệ của ngươi chính là biểu đệ của ta, chỉ cần lấy thân phận đồng nghiệp mà nói, A Thâm mười bẩy tuổi lập nghiệp, ước chừng theo ta mười hai nm, cảm tình mười hai năm là giả sao? Cậu ấy giống như đệ đệ của ta vậy, làm gì dùng cách nói thương phẩm này để làm bẩn cảm tình của ta với cậu ấy chứ?"

“Làm bẩn? Mày có thực sự lo nghĩ đến A Thâm không?"

“Ta đâu như ngươi nói."

Hai kẻ từng là bạn học khi xưa giờ cãi nhau nháo loạn cả lên, về phần đương sự….. Đương sự giống như không có nghe vào tai chút nào, không đếm xỉa đến, vẫn luôn trầm mặc, im lặng….. cậu muốn gắp mấy viên bánh mặn ăn thử.

Gắp….. cậu gắp…..

Cảm xúc cũng không tương đương với suy tưởng.

Cá tính Phó Vân Thâm lãnh đạm, khó thấy cậu biểu lộ cảm xúc, nhưng dù không nhắc tới thì không phải cậu không suy nghĩ.

Nghĩ, cậu gần đây luôn luôn suy nghĩ một việc, chỉ là cậu không có biểu hiện nó ra ngoài.

Nhưng nói lại, bộ dáng cậu lén lút cũng vẫn vậy, muốn từ bản mặt cứng nhắc như người chết kia tìm hiểu cảm giác cảm xúc thật không khỏi quá ép buộc.

Tóm lại, cậu nghĩ….. Yên lặng nghĩ….. Cho dù tươi cười khi diễn xuất, đều giống nhau, cậu vẫn âm thầm suy nghĩ…..

“Thâm ca, có thể….. mời anh ký tên hay không?"

“Còn có em, còn có em, em cực kỳ yêu mến Thâm ca."

“A! Em cũng muốn, Thâm ca, cũng giúp em ký một chữ."

Bình thản như lệ thường sau khi được nghỉ giữa các cảnh quay, chuyên gia hóa trang, nhà tạo mẫu tóc, nhân viên phim trường nhàn rỗi, đợi chờ nhân viên ánh sáng cùng đạo diễn bận rộn chỉnh sữa chút, liền vây quanh Phó Vân Thâm muốn xin chữ kí, tạm thời ngăn lại dòng suy nghĩ của cậu.

Việc loại này đã quá quen thuộc trong suốt mười hai năm sự nghiệp biểu diễn kiếm sống, bởi vậy cậu không cần cố sức, có thể dễ dàng bảo trì nụ cười chuyên nghiệp đối mặt.

Đám đông vây quanh cậu bất luận là xin chữ kí cho họ, đồng nghiệp, bạn bè, cháu gái hay cô em hàng xóm rồi đưa đến poster, ảnh chụp, CD của cậu hay là tùy tay đưa ra laptop, trang giấy gì cậu một mực không hề cự tuyệt ai, vẫn….. Mãi đến thời điểm trên tay người trước mặt trống trơn, vẻ mặt khốn quẫn nhìn cậu.

“Tiểu Chu, mau a, khó có được cơ hội, nhân lúc Thâm ca đang rảnh, nhanh nhanh xin chữ kí a!"

“Đúng vậy, em nhanh lên, nếu không liền đến lượt chị."

Đối vặt với người khác thúc giục, Chu Thiện Chi vô cớ bị cuốn vào trận kí tên của nhóm người này, đầu óc nàng còn chưa hết bàng hoàng.

Nàng chính ra….. chỉ là đi ra ngoài mua thêm đồ ăn lói dạ mà thôi a!

Nào biết rằng thời điểm trở về không khéo như vậy, chưa chi đã bị cuốn vào đoàn người xếp hàng chắn đường đi? Nàng thấy đường đi bị ngăn lại nên thực ra chỉ thử xông qua bức tường người này, để nhanh vụng trộm đem đồ ăn tiếp tế đưa đến phòng hóa trang riêng của nhị tỉ mà thôi.

Làm sao mà biết sẽ….. mới bước chân đến đã bị đẩy đến trung tâm của trận địa?

Muốn kí tên?

Nàng đâu có chuẩn bị gì a, muốn kí cái gì a?

Sự tình đột nhiên phát sinh như vậy, Chu Thiện Chi suýt nữa muốn phản ứng lại thật nhanh.

Bất quá nếu nàng là cô gái cá tính, tự tin một chút, có lẽ có thể trước nhiều người như vậy khí phách lên tiếng rằng: “Tôi căn bản không muốn xin chữ kí." Để biểu hiện tính cách cá nhân độc đáo của mình.

Nhưng thực tình nàng không phải cái loại người vội vã muốn dùng phong cách cá nhân để chứng minh con người mình; mà nàng biết, còn thông suốt là đa số nghệ sĩ thường có lòng tự trọng hơn hẳn người bình thường.

Hơn nữa nàng suy từ bụng ta ra bụng người, nàng cũng không mong nhị tỉ nhà mình gặp phải cái tình huống dở khóc dở cười từ người hâm mộ kiểu này; cho nên nàng rất nhanh trấn định sự bối rối nhất thời, quyết định nhanh chóng làm giống như mấy người hâm mộ, tháo ba lô to nặng trong đựng đầy đồ ăn tiếp tế mới mua, đưa ra phía trước mặt……

“Thâm ca, thật ngượng quá, muốn phiền anh kí tên." Nàng nghe theo lời giục, biết nên mở miệng một vài câu.

Kỳ thật nếu có thể nàng cũng muốn lấy thứ gì khác để thay thế, nhưng nàng thực không muốn mở balô để người khác phát hiện bao nhiêu túi bao nhiêu hộp đồ ăn đầy ngập trong đó, cũng không muốn hy sinh quần áo mình đang mặc để trên đường đi rêu rao quần áo này có chữ kí của ngôi sao.

Cho nên không còn lựa chọn nào khác, ba lô trước mắt là vật tế thích hợp nhất, đương nhiên muốn cũng không nghĩ sẽ liền khoe cái ba lô này ra ngoài.

Đối với đồ vật nàng như giữ kỹ trong đôi tay đưa thẳng ra xin kí tên, Phó Vân Thâm chần chờ trong ba giây.

Cho dù thời gian cực ngắn ngủi nhưng trong chốc lát đôi mắt tròn tròn kia hiện lên ánh mắt bối rối, cậu quả thật thấy vậy.

Chuyện này chưa từng phát sinh với cậu, hơn nữa cậu nhìn trong mắt nàng không thấy nhiệt tình như điên mà những người tiếp cận cậu luôn luôn ít nhất đều có cảm xúc như vậy.

Phó Vân Thâm rất nhanh phán đoán ra: Căn bản người này không phải fan hâm mộ của cậu!

Cho dù ánh mắt của nàng trong trẻo có thần, mang theo ánh sáng ấm áp thân mật, nhưng nàng căn bản không phải vì cậu tặng chữ kí mà đến.

Nội tâm bởi vì nhận thức điều này mà có chút dao động….. Cho dù ngoài mặt vẫn trấn định như thường, 100% tươi cười thân thiện, không thay đổi ánh mắt trong suốt đủ để hòa tan lòng người, vẫn chống đỡ và giữ thái độ nhất quán kí tiếp người này đến người khác, sau hết giờ nghỉ ra diễn tiếp, rồi lại kí, lại kí, lại kí…..

Không có người nào phát hiện sự gặp gỡ tương phùng đầy nhẹ nhàng của hai người chỉ ngắn ngủi tại đây, cả quá trình kí tên có mấy chục giây này, và đôi bạn trẻ đã từng trải qua tâm tư gì. Trên đường sinh mệnh chuyện này nhìn như một khúc nhạc đệm ngắn ngủi lơ đãng cất lên, nhưng lại làm cho Phó Văn Thâm càng thêm xác định rõ, càng suy nghĩ sâu xa hơn, sự kiện kia càng thêm phức tạp với cậu.

Thanh thế ngôi sao ngọc nữ vang danh vừa diễn vừa chuyên cần tham gia ca hát làm cho mọi người chờ mong muốn xem nghe giọng ca của cô; đĩa nhạc được lùi ngày phát hành đến đúng ngày trung thu như tỏ vẻ thận trọng, đột nhiên đề tài cho cả khúc chủ đề chuyển, nhà sản xuất chẳng những lợi dụng sự xinh đẹp của ca sĩ, còn mời một khách mời đặc biệt, vị thiên vương đã không lộ diện ở Đài Loan hơn một năm nay.

Thậm chí công ty đĩa nhạc còn chi rất hào phóng mời cả đạo diễn ca nhạc nổi danh cả nước, hy vọng nhanh tạo lập tổ hợp 3 người – kim tự tháp hoàng kim (vàng), có thể làm cho đĩa nhạc này bán cực chạy.

Nhưng mọi việc không phải theo đúng kế hoạch mong đợi, việc quay MV kia đang lâm vào tình trạng khó khăn.

Dường như bị cái gì nguyền rủa, video âm nhạc này vốn theo kế hoạnh thì trong 3 ngày sẽ hoàn thành, nhưng thời tiết không tốt, hiệu quả ánh sáng không đạt, nếu không thì màu sắc chiếc ghế sô pha không đúng, cuối cùng đến cả cây cối làm phông nền trang trí cũng không đẹp.

Chờ thời tiết, chờ điều chỉnh ánh sáng, chờ đổi sô pha, ngay cả cái bồn hoa cây cảnh thì cửa hàng hoa cũng thay cây mới, thời gian có được cũng cứ như vậy: một lâu la….. Hai đợi lát nữa….. Ba chờ….. Chờ không ngừng, không ngừng…..

Ngôi sao kia trước nay luôn mĩ miều, khí chất ngời ngời, trên mặt hay hiện ra ý cười tao nhã nhẹ nhàng như ngọc nữ mà tính nhẫn nại cũng đạt mười điểm (trên mười), từ lần này đến lần khác nhiếp ảnh gia chửi ầm lên hay chờ đợi thay đổi cảnh vật, phông nền thì cô không biểu hiện khó chịu gì, đối xử tốt với chuyên gia trang điểm đã vài lần trang điểm lại, cũng tùy ý nhà tạo mẫu tóc rảnh không có việc gì liền lại chỉnh đông sửa tây trên mái tóc của cô.

Đối với vẻ đẹp bên ngoài chẳng tì vết thì tùy, nhưng ai cũng sẽ giơ ngón tay cái lên thầm khen: Vẻ đẹp nội tâm còn đẹp hơn, khí chất cùng dung nhan như vậy trong làng điện ảnh đầy giả dối thật trân quý giống như hoa sen trên núi tuyết (sơn tuyết liên) từ xa xưa…..

“Không được, chị như sắp chết , chị thật sự phải chết đói rồi."

Người nào đó, cũng chính là mỹ nhân đầy khí chất bị ảo tưởng cả ngày như hoa sen trên núi tuyết kia, đang ai oán, không hề giống hình tượng kia mà mềm nhũn như con sứa, bám vào người muội muội thân ái nhà mình.

“Đừng, đừng như vậy." Chu Thiện Chi căng các dây thần kinh lên nhìn quanh bốn phía.

Tuy rằng mới vừa nghe nhị tỉ nhà mình mượn cớ đi toilet cũng lôi kéo nàng đi đến chỗ cầu thang bộ vắng người, nàng liền chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng thấy mỹ nhân duyên dáng yêu kiều đột nhiên than thở, biến thành sứa ôm dính người nàng, thì nàng vẫn hoảng sợ, rất sợ đức hạnh kiểu này sẽ bị người khác nhìn thấy.

“Nhị tỉ Ngạc Ngạc, em biết tỉ nhất định đang đói bụng." thở dài, nhịn không được nên ân cần dạy bảo một phen. “Nhưng tỉ phải biết rằng chưa có xong công việc thì tỉ chính là thần tượng ngọc nữ Diêu Dao nổi danh, vì hình tượng, vì công ty cũng là vì chính tỉ, chị nhất định phải bận tâm đến hình tượng, nếu đức hạnh này để người ta thấy thì làm sao bây giờ?".

“Nơi này không có người." Vẫn như con sứa, Chu Ngạc Chi không muốn nhúc nhích, mềm nhũn nói: “Em vừa nãy cũng thấy đấy, chạy qua kho hàng cũng như cho đến cửa cầu thang trốn đi đâu thấy ai, mà đây lại ở tầng mười ba, ai rảnh không có việc gì ngó qua đạo cụ của bối cảnh trong kho, còn muốn đến cầu thang đây a?".

“Cẩn tắc vô áy náy, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cẩn thận một chút thì tốt hơn." Chu Thiện Chi nói thì nói thế chứ tay đã lần mò mở túi thức ăn ra, khi nàng vừa mới bị kêu đi cùng thì nhanh trí mang theo túi đồ cứu mạng này.

“Tiểu Trư….. Chị đói….. Chị đói quá….." Chu Ngạc Chi cọ cọ cánh tay mũm mĩm của bảo muội, cả người như rơi vào trạng thái hấp hối thì thào nói, chị đã đói đến mức bủn rủn tay chân, cả người nhanh đói đến phát run.

“Ngoan." Lời trấn an tự nhiên nói ra khỏi mồm, Chu Thiện Chi lấy từ trong túi ra hai thanh sô cô la và hai cái bánh bông lan, cổ vũ: “Em chuẩn bị điểm tâm còn thừa một ít, chị ăn trước bổ sung thể lực một chút….."

“Lại sô cô la nhân lạc?" Chu Ngạc chi tiếp nhận đồ ăn, nhịn không được kháng nghị nho nhỏ.

Tuy rằng dù nghe thấy được ăn thì chị sẽ cười trộm nhưng chị cả ngày hôm nay đã ăn sáu thanh sô cô la như thế, cũng ăn hơn bốn cái bánh bông lan rồi.

“Nhẫn nại một chút, chỉ còn phải chụp vài cái ảnh nữa thôi, chụp xong sẽ về nhà, đến lúc đó muội sẽ mua cho tỉ món chị thích ăn nhất về nhà ăn." Đánh rắn phải đáng giập đầu, Chu Thiện Chi không chút do dự nói vào trọng điểm.

“Thật vậy chăng? Tỉ muốn ăn hai suất nha!" Mỹ nhân khí chất trong truyền thuyết vừa ăn bánh vừa bóc thanh sô cô la ra, không quên để tâm gọi món ăn.

“Hảo! Hảo! Hảo! Hai suất, một mình tỉ hai suất, còn có thể mua thêm giúp tỉ món thịt viên, được không?"

Vị được xưng mỹ nữ khí chất kia gật đầu, gật đầu cật lực, nghĩ đến mùi vị món ăn kia thì nước miếng suýt nữa muốn chảy khỏi miệng.

“Vậy tỉ nhịn một tị nữa, đợi chút nữa xong việc chúng ta có thể về nhà cùng ăn." Chu Thiện Chi quăng mồi lần cuối cùng.

Mộng ước đẹp nhất.

Thịt bò tươi ngon đậm đà gia vị, cùng những viên thịt to tròn thơm ăn kèm thêm dưa chuột rau củ muối chua….. Chúng nó hóa thành động lực làm Chu Ngạc Chi phấn khởi lên, thoát khỏi cơn đói khát mà mất đi động lực làm việc.

Nữ thần khí chất mà người ngoài cảm nhận đang cố ăn ngấu nghiến như hổ đói phần lương thực dự trữ đó, đợi một chút mới có thể hồi lại sức lực tái chiến giang hồ (ra phim trường làm việc tiếp ^^).

Tất! Tất!

Thanh âm kỳ dị phát ra, chị dừng hình ảnh như mãnh hổ gặm mồi lại, ngay cả Chu Thiện Chi thường ngày bình tĩnh cũng liền kinh sợ.

Cái loại thanh âm điện tử này…..

Ân….. Nếu nghĩ không lầm…..

Giống như….. là đang…… nhắn tin điện thoại báo cho người khác biết?

Hai tỉ muội nhìn lẫn nhau, đồng thời cảm thấy sự thật kinh hãi –

Gặp quỷ rồi, có người!

Cái cầu thang hình như lâu nay chẳng ai dùng đến, lại đang ở trên tầng mười ba, thế nhưng thật sự có người?!
Tác giả : Đồng Tranh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại