Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 93: Đau lòng với những điều cô ấy đã gặp phải
"Bác của Tiểu Vân?"
Lúc này Nam Cung Phong mới thấy hiểu biết của anh về Âu Dương Vân quả thật quá ít, kết hôn gần nửa năm, vậy mà cũng không biết cô còn có một người bác.
"Đúng vậy."
"Ừm, ông kể hết mọi chuyện về Tiểu Vân cho tôi, càng chi tiết càng tốt."
Lữ Trường Quý lau giọt lệ nơi khóe mắt, bắt đầu rủ rỉ hết thảy những gì Âu Dương Vân đã gặp phải và trải qua từ nhỏ đến lớn.
"Hai mươi lăm năm trước, trong một hộp đêm ở thành phố F, Âu Dương Trường Phong quen biết với em gái tôi là Lữ Tú Đồng. Hồi đó, em gái tôi là vũ nữ có tiếng của hộp đêm ấy, Âu Dương Trường Phong vừa gặp đã yêu con bé, liền bắt đầu theo đuổi nó điên cuồng. Em gái tôi tuy lưu lạc nơi phong trần, nhưng lại giữ mình trong sạch, chưa từng tiếp xúc thân thể với khách hàng. Âu Dương Trường Phong biết con bé thích hoa bách hợp liền dùng hẳn một xe hoa để khiến con bé vui vẻ. Dưới sự theo đuổi quyết liệt cùng tâm tư chu đáo của ông ta, em gái tôi cuối cùng cũng chấp nhận ông ta, rồi nảy sinh quan hệ xác thịt. Khi đó Âu Dương Trường Phong che giấu việc mình đã kết hôn, nói với em gái tôi ông ta là thương nhân, chuyên nhận thầu công trình xây dựng, đợi đến lúc công trình ở thành phố F kết thúc, ông ta sẽ lập tức cưới em gái tôi. Ba tháng sau, em gái tôi phát hiện ra mình đã mang thai, nhưng vào thời điểm đó, Âu Dương Trường Phong lại không còn ở thành phố F nữa, con bé suy nghĩ cặn kẽ một lúc lâu rồi thu dọn đồ đạc đến thành phố B. Từ giây phút ấy, ác mộng cũng bắt đầu..."
"Em gái tôi nằm mơ cũng không thể ngờ được, Âu Dương Trường Phong đã lập gia đình, hơn nữa vợ ông ta cũng vừa mới mang thai. Trong khoảnh khắc không chịu được đả kích, con bé đã đến nhà Âu Dương gây náo loạn một trận, lại bị Âu Dương Trường Phong phủ nhận đứa con không phải của ông ta. Em gái tôi muốn tự tử, Âu Dương Trường Phong vì sợ đụng phải kiện cáo, liền nhân lúc không có ai đã tìm đến con bé, đồng ý sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ làm giám định ADN, nếu như chứng minh được đứa trẻ đúng là con của ông ta, ông ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
"Bảy tháng sau, em gái tôi cũng bình an sinh ra một bé gái, con bé mới đầu còn ngày ngày trông mong Âu Dương Trường Phong tới thăm mẹ con bọn họ, thế nhưng đến khi đứa bé đầy tháng cũng không thấy Âu Dương Trường Phong xuất hiện. Em gái tôi ôm đứa trẻ đến nhà Âu Dương, kết quả lại bị vợ cả của ông ta là Nguyễn Kim Tuệ làm nhục một trận rồi đuổi ra ngoài. Lúc ấy mọi ý niệm của em gái tôi đều hóa thành tro tàn, muốn ôm đứa trẻ tự sát, thế nhưng khi thấy gương mặt bé nhỏ hồn nhiên của đứa trẻ, nó lại không nhẫn tâm làm như vậy. Sau khi trải qua một hồi giãy giụa đau khổ, con bé cũng không ôm hi vọng gì với Âu Dương Trường Phong nữa, nhưng lại hi vọng ông ta có thể vì đứa bé mà mỗi tháng gửi một khoản phí sinh hoạt..."
"Ông ta có cho không?"
Nam Cung Phong âm trầm hỏi.
Lữ Trường Quý lắc đầu: "Không cho, toàn bộ nhà cửa cùng tiền bạc của Âu Dương Trường Phong đều là tài sản của nhà mẹ vợ, cho nên ông ta căn bản không thể vứt bỏ tiền đồ rộng mở chỉ vì tình yêu với một cô gái như em tôi. Ông ta không những không cho phí sinh hoạt, thậm chí còn uy hiếp em gái tôi, nếu như lại dám ôm đứa trẻ đến nhà ông ta gây náo loạn, ông ta sẽ tìm người giết bọn họ. Em gái tôi thương xót đứa trẻ, cho dù cực kỳ không cam tâm, thế nhưng vẫn cố nuốt nỗi hận này."
"Vì sao khi đó em gái ông không nhờ pháp luật can thiệp?" Quý Phong không hiểu hỏi.
"Em gái tôi chưa từng được đi học, ngoài có chút sắc đẹp ra, cũng chẳng còn vốn liếng gì. Rời khỏi hộp đêm thì nó chẳng còn nguồn thu nhập nào khác, thân mang một đứa bé lại càng khó tìm được việc. Hồi đó đến ngay cả một ngày ba bữa cơm cũng đều là vấn đề, lấy đâu ra tiền để mà mời luật sư thưa kiện chứ."
"Quả thật không dễ dàng."
Quý Phong bắt đầu cảm thông cho vận mệnh bi thảm của Âu Dương Vân, mặc dù bản thân anh cũng không đỡ hơn cô là mấy.
"Em gái tôi cũng chỉ còn một người thân là tôi. Ba mẹ chúng tôi mất sớm, cho nên con bé cũng chỉ có thể dựa vào tôi. Vợ tôi vẫn luôn không thể sinh con, con bé liền giao đứa trẻ cho vợ chồng tôi, sau đó ra ngoài tìm tạm công việc nào đó để kiếm tiền, ban ngày nó đi đánh giày ngoài đường, đến tối lại thay người ta rửa bát. Mỗi ngày sáng đi tối về, vợ tôi thấy con bé vất vả như vậy, cũng có lòng tốt nhắc nhở con bé có thể trở về làm việc ở hộp đêm, không chỉ thời gian dư dả, mà tiền cũng kiếm được nhiều nhưng em gái tôi lại không đồng ý. Nó nói, nó không muốn để cho con gái sau này lớn lên lại bị người ta dị nghị sau lưng, rằng mẹ nó dựa vào bán thân mà nuôi lớn nó."
"Hằng năm liên tục làm việc gian khổ, ăn không ngon ngủ không đủ, sắc đẹp vốn có của nó cũng nhanh chóng tàn phai. Một cô gái hai mươi mấy tuổi mà thoạt nhìn giống như bốn mươi mấy tuổi. Thế nhưng con bé vẫn kiên trì cuộc sống như vậy trong năm năm, mà trong năm năm này Tiểu Vân đều do vợ tôi nuôi dạy giúp nó. Chúng tôi mở một tiệm tạp hóa, có nuôi thêm đứa trẻ cũng vẫn dư dả. Em gái tôi rất cảm kích việc chúng tôi đã giơ tay ra giúp đỡ trong lúc nó khó khăn nhất, cho nên từ khi Tiểu Vân còn nhỏ đã luôn nói với con bé, sau này lớn lên nhất định phải đối tốt với hai bác. Đứa cháu gái này của tôi vô cùng hiểu chuyện, cho dù là sau khi lớn lên chúng tôi đã mang đến cho con bé rất nhiều phiền toái, nó cũng không hề vứt bỏ chúng tôi."
"Năm bảy tuổi, Tiểu Vân cần đi học, em gái tôi càng vất vả làm việc, chắt chiu từng chút một để cho nó được lên lớp. Vì để cho con bé không có cảm giác tự ti, cho dù một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, nó cũng phải để cho con gái được mặc quần áo đẹp đẽ, được ăn những que kẹo dễ thương. Chỉ là tiểu Vân của chúng tôi quá hiểu chuyện, con bé không đồng ý để mẹ mình đói bụng lại tích tiền mua đồ ăn vặt cho nó. Thế là mỗi khi mẹ cho tiền, con bé đều lén giữ lại, cuối cùng lại giao đủ số tiền đấy cho mẹ, không hề tiêu lung tung lấy một đồng. Tuổi nhỏ đã biết chia sẻ vất vả cho mẹ, chính là vào cái năm bảy tuổi ấy, buổi tối mỗi ngày còn bé đều sẽ đi rửa bát cùng mẹ, mà đã làm là làm đến ba năm, bàn tay của những đứa trẻ khác chìa ra đều mềm mịn, mà bàn tay Tiểu Vân nhà chúng tôi chìa ra, lại là..."
Lữ Trường Quý không thể nói tiếp được nữa, nước mắt không ngừng rơi, trong lòng Nam Cung Phong cũng đau như dao cắt. Anh nhớ đến một đêm nào đó từ rất lâu về trước, anh dẫn Âu Dương Vân đi đến quán ăn đêm, khi ấy, đau buồn trong mắt cô, cùng với ý vị sâu xa trong câu nói kia… Số lần em đến nơi này còn nhiều hơn anh.
Khi ấy anh không hiểu hàm ý của câu nói này, đến nay, sau khi nghe thấy Lữ Trường Quý kể lại, anh đã hiểu rõ triệt để, cũng vô cùng đau lòng. Tiểu Vân của anh, từ nhỏ đã đau khổ như vậy.
"Vậy cháu gái ông chưa từng đi tìm ba ruột bao giờ sao?"
Quý Phong tức giận chất vấn.
"Sao lại chưa từng chứ, từng đi một lần, cũng là lần cuối cùng. Đó là vào năm Tiểu Vân tám tuổi, mẹ con bé có một quãng thời gian sức khỏe không tốt, không thể ra ngoài làm việc được nữa, lại sắp bắt đầu vào học kì, em gái tôi bảo con bé đi tìm ba nó, hi vọng Âu Dương Trường Phong có thể vì nó là con gái ông ta mà cho con bé chút tiền để nộp học phí. Tiểu Vân đến nhà Âu Dương, còn chưa nói rõ mục đích, liền bị Âu Dương Trường Phong đuổi đi, mà con gái nhỏ của ông ta, cũng chính là Âu Dương Kiều, lại đem một chiếc bánh bao bị con chó nhà nó gặm một nửa ném cho cháu gái tôi, vô cùng vênh váo, chế nhạo cháu gái tôi: Đồ ăn xin, bánh bao cho mày rồi đấy, mau cút đi!"
Nam Cung Phong hít sâu một hơi, chân mày nhíu chặt vào nhau, một tay anh nắm chặt lấy thành giường, nghiến răng nói: "Nói tiếp."
"Từ đấy về sau, cho dù có khổ đến mức nào thì Tiểu Vân cũng không đi tìm ba nó nữa. Chúng tôi thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ hai mẹ con nó, chỉ là lúc ấy việc buôn bán không tốt, cuộc sống cũng túng thiếu. Năm Tiểu Vân mười tuổi, một tai họa bất ngờ giáng xuống người em gái tôi, bởi vì con bé ăn uống không theo quy luật trong một thời gian dài, đến khi kiểm tra ra thì đã mắc chứng ung thư dạ dày. Ngày hôm đó, em gái tôi chạy đến tìm tôi, khóc đến thương tâm, tuyệt vọng. Con bé xin tôi nhận nuôi Tiểu Vân, tôi khi ấy thật sự con mẹ nó quá khốn nạn, cùng vợ thương lượng một hồi, cảm thấy hai người lớn to xác còn sống túng quẫn, lại thêm một đứa bé nữa thì sống tiếp sao nổi, thế là nhẫn tâm cự tuyệt nó, để nó đưa đứa bé cho Âu Dương Trường Phong. Em gái tôi khóc lóc vật lộn rất lâu, sợ mình ngày nào đó chết đi sẽ dọa sợ con gái, nên chỉ đành đồng ý đề nghị của tôi."
"Con bé biết con gái mình vô cùng không muốn đến cái nhà đó, thế nhưng vẫn phải tìm lí do để đưa nó đi. Hai mẹ con ngồi ngay trước cửa nhà Âu Dương, em gái tôi tuyên bố với Âu Dương Trường Phong, nếu như không nhận nuôi con gái của con bé, bọn họ sẽ cứ ngồi ở đấy, cho đến khi đói chết mới thôi, để tất cả mọi người đều biết. Nhưng Âu Dương Trường Phong lại vô cùng tàn nhẫn. Mới đầu, ông ta cho là con bé chỉ dọa nạt mình mà thôi, thế nhưng không ngờ tới, em gái tôi ngồi đến hai ngày hai đêm. Vợ ông ta phát cáu, cầm trứng gà thối ra nện, lấy nước ra hất nhưng vẫn không đuổi được em gái tôi. Về sau kinh động đến tổ dân phố, người của tổ dân phố đến tìm Âu Dương Trường Phong, lại làm một đợt công tác tư tưởng cho ông ta, lúc này Âu Dương Trường Phong vì sức ép của xã hội mới đáp ứng yêu cầu của em gái tôi, nhận nuôi Tiểu Vân."
"Chắc cô ấy không muốn ở lại đó đâu nhỉ?"
Nam Cung Phong mặt không cảm xúc hỏi, đau khổ nơi đáy mắt có thể thấy rõ. Vì sao vào thời điểm ấy, anh không có gặp được Tiểu Vân chứ, nếu như gặp được, anh nhất định sẽ không để cô phải chịu đựng nhiều đau khổ sau đó.
"Đương nhiên rồi, lúc em gái tôi rời đi, Tiểu Vân khóc đến vô cùng thê thảm, nhìn thấy con mình khóc thương tâm như thế, em gái tôi cũng có dễ chịu chút nào đâu? Nếu như không phải bởi vì bản thân nó mắc bệnh nan y, sao nó nỡ đem con gái mình đưa đến nơi đấy để mà chịu uất ức. Đi theo nó cho dù có nghèo một chút, thế nhưng tối thiểu mỗi ngày đều vui vẻ. Vì để con gái từ bỏ ý định theo mình trở về, nó nhẫn tâm nói: Nếu như con không nghe lời mẹ ở lại đây, thì ngày mai mẹ sẽ biến mất khiến con không thể tìm thấy được nữa. Cứ như vậy, Tiểu Vân đành phải ở lại vì lời uy hiếp của mẹ, cũng chính lúc đó, cuộc sống giống như địa ngục bắt đầu. Nguyễn Kim Tuệ cùng con gái của bà ta nghĩ cách hành hạ con bé, mà Âu Dương Trường Phong lại coi như không thấy, để mặc con bé bị ức hiếp. Cuối cùng có một ngày, Tiểu Vân không chịu đựng nổi cuộc sống đó nữa, khóc lóc chạy về nhà, vừa về đến nhà đã quỳ ngay trước mặt em gái tôi, ôm chân nó khóc mà nói: Mẹ, đừng đuổi con đi nữa được không? Con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi sống bản thân. Mẹ, cái nhà đấy chằng có ai thích con, bọn họ cả ngày đánh con mắng con, con thật sự không chịu đựng được nữa, mẹ, đừng đuổi con đi mà..."
"Em gái tôi khi ấy nghe thấy những lời này trái tim như vỡ vụn, thế nhưng nghĩ đến thân thể ngày càng sa sút của mình, nó lại nhẫn tâm ép con bé quay về. Đêm hôm đó, tiểu Vân của chúng tôi ngồi một mình ở bên đường khóc cả một đêm, tôi vẫn luôn theo sau con bé, quả thực không đành lòng liền nói cho con bé biết chuyện mẹ con bé mắc bệnh. Con bé biết được mẹ mình mắc bệnh nan y, đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt tôi, khóc lóc điên cuồng xin tôi nhất định phải cứu lấy mẹ con bé. Khi ấy tôi nhìn thấy cháu gái mình tuổi còn nhỏ, lại trải qua những đau khổ mà những đứa trẻ cùng lứa chưa từng trải qua, liền mềm lòng đồng ý. Bệnh trạng của em gái tôi cứ thế kéo dài trong hai năm mà chẳng hề có chuyển biến tốt đẹp, lại còn ngày càng nghiêm trọng thêm, mà tôi đã không còn tiền để chữa trị cho nó nữa. Tiểu Vân đi cầu xin ba con bé, nhưng nghĩ cũng biết, Âu Dương Trường Phong là loại người đến ngay cả con ruột của mình còn coi như không thấy, làm sao có thể đồng ý bỏ tiền ra cứu lấy em gái tôi. Ông ta cự tuyệt không chút do dự. Trong cơn tuyệt vọng, Tiểu Vân liền chạy đến chính quyền thành phố, thấy xe lãnh đạo liền cản lại. Chẳng ngờ, cách này lại có tác dụng, Âu Dương Trường Phong bị gọi lên phê bình một trận, hơn nữa người ta còn yêu cầu ông ta phải chi tiền chữa trị cho em gái tôi. Âu Dương Trường Phong bị sức ép nên đã đồng ý nhưng kể từ lúc đó, ông ta cũng bắt đầu cảm thấy em gái tôi chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể nhổ quách cho xong."
Lúc này Nam Cung Phong mới thấy hiểu biết của anh về Âu Dương Vân quả thật quá ít, kết hôn gần nửa năm, vậy mà cũng không biết cô còn có một người bác.
"Đúng vậy."
"Ừm, ông kể hết mọi chuyện về Tiểu Vân cho tôi, càng chi tiết càng tốt."
Lữ Trường Quý lau giọt lệ nơi khóe mắt, bắt đầu rủ rỉ hết thảy những gì Âu Dương Vân đã gặp phải và trải qua từ nhỏ đến lớn.
"Hai mươi lăm năm trước, trong một hộp đêm ở thành phố F, Âu Dương Trường Phong quen biết với em gái tôi là Lữ Tú Đồng. Hồi đó, em gái tôi là vũ nữ có tiếng của hộp đêm ấy, Âu Dương Trường Phong vừa gặp đã yêu con bé, liền bắt đầu theo đuổi nó điên cuồng. Em gái tôi tuy lưu lạc nơi phong trần, nhưng lại giữ mình trong sạch, chưa từng tiếp xúc thân thể với khách hàng. Âu Dương Trường Phong biết con bé thích hoa bách hợp liền dùng hẳn một xe hoa để khiến con bé vui vẻ. Dưới sự theo đuổi quyết liệt cùng tâm tư chu đáo của ông ta, em gái tôi cuối cùng cũng chấp nhận ông ta, rồi nảy sinh quan hệ xác thịt. Khi đó Âu Dương Trường Phong che giấu việc mình đã kết hôn, nói với em gái tôi ông ta là thương nhân, chuyên nhận thầu công trình xây dựng, đợi đến lúc công trình ở thành phố F kết thúc, ông ta sẽ lập tức cưới em gái tôi. Ba tháng sau, em gái tôi phát hiện ra mình đã mang thai, nhưng vào thời điểm đó, Âu Dương Trường Phong lại không còn ở thành phố F nữa, con bé suy nghĩ cặn kẽ một lúc lâu rồi thu dọn đồ đạc đến thành phố B. Từ giây phút ấy, ác mộng cũng bắt đầu..."
"Em gái tôi nằm mơ cũng không thể ngờ được, Âu Dương Trường Phong đã lập gia đình, hơn nữa vợ ông ta cũng vừa mới mang thai. Trong khoảnh khắc không chịu được đả kích, con bé đã đến nhà Âu Dương gây náo loạn một trận, lại bị Âu Dương Trường Phong phủ nhận đứa con không phải của ông ta. Em gái tôi muốn tự tử, Âu Dương Trường Phong vì sợ đụng phải kiện cáo, liền nhân lúc không có ai đã tìm đến con bé, đồng ý sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ làm giám định ADN, nếu như chứng minh được đứa trẻ đúng là con của ông ta, ông ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
"Bảy tháng sau, em gái tôi cũng bình an sinh ra một bé gái, con bé mới đầu còn ngày ngày trông mong Âu Dương Trường Phong tới thăm mẹ con bọn họ, thế nhưng đến khi đứa bé đầy tháng cũng không thấy Âu Dương Trường Phong xuất hiện. Em gái tôi ôm đứa trẻ đến nhà Âu Dương, kết quả lại bị vợ cả của ông ta là Nguyễn Kim Tuệ làm nhục một trận rồi đuổi ra ngoài. Lúc ấy mọi ý niệm của em gái tôi đều hóa thành tro tàn, muốn ôm đứa trẻ tự sát, thế nhưng khi thấy gương mặt bé nhỏ hồn nhiên của đứa trẻ, nó lại không nhẫn tâm làm như vậy. Sau khi trải qua một hồi giãy giụa đau khổ, con bé cũng không ôm hi vọng gì với Âu Dương Trường Phong nữa, nhưng lại hi vọng ông ta có thể vì đứa bé mà mỗi tháng gửi một khoản phí sinh hoạt..."
"Ông ta có cho không?"
Nam Cung Phong âm trầm hỏi.
Lữ Trường Quý lắc đầu: "Không cho, toàn bộ nhà cửa cùng tiền bạc của Âu Dương Trường Phong đều là tài sản của nhà mẹ vợ, cho nên ông ta căn bản không thể vứt bỏ tiền đồ rộng mở chỉ vì tình yêu với một cô gái như em tôi. Ông ta không những không cho phí sinh hoạt, thậm chí còn uy hiếp em gái tôi, nếu như lại dám ôm đứa trẻ đến nhà ông ta gây náo loạn, ông ta sẽ tìm người giết bọn họ. Em gái tôi thương xót đứa trẻ, cho dù cực kỳ không cam tâm, thế nhưng vẫn cố nuốt nỗi hận này."
"Vì sao khi đó em gái ông không nhờ pháp luật can thiệp?" Quý Phong không hiểu hỏi.
"Em gái tôi chưa từng được đi học, ngoài có chút sắc đẹp ra, cũng chẳng còn vốn liếng gì. Rời khỏi hộp đêm thì nó chẳng còn nguồn thu nhập nào khác, thân mang một đứa bé lại càng khó tìm được việc. Hồi đó đến ngay cả một ngày ba bữa cơm cũng đều là vấn đề, lấy đâu ra tiền để mà mời luật sư thưa kiện chứ."
"Quả thật không dễ dàng."
Quý Phong bắt đầu cảm thông cho vận mệnh bi thảm của Âu Dương Vân, mặc dù bản thân anh cũng không đỡ hơn cô là mấy.
"Em gái tôi cũng chỉ còn một người thân là tôi. Ba mẹ chúng tôi mất sớm, cho nên con bé cũng chỉ có thể dựa vào tôi. Vợ tôi vẫn luôn không thể sinh con, con bé liền giao đứa trẻ cho vợ chồng tôi, sau đó ra ngoài tìm tạm công việc nào đó để kiếm tiền, ban ngày nó đi đánh giày ngoài đường, đến tối lại thay người ta rửa bát. Mỗi ngày sáng đi tối về, vợ tôi thấy con bé vất vả như vậy, cũng có lòng tốt nhắc nhở con bé có thể trở về làm việc ở hộp đêm, không chỉ thời gian dư dả, mà tiền cũng kiếm được nhiều nhưng em gái tôi lại không đồng ý. Nó nói, nó không muốn để cho con gái sau này lớn lên lại bị người ta dị nghị sau lưng, rằng mẹ nó dựa vào bán thân mà nuôi lớn nó."
"Hằng năm liên tục làm việc gian khổ, ăn không ngon ngủ không đủ, sắc đẹp vốn có của nó cũng nhanh chóng tàn phai. Một cô gái hai mươi mấy tuổi mà thoạt nhìn giống như bốn mươi mấy tuổi. Thế nhưng con bé vẫn kiên trì cuộc sống như vậy trong năm năm, mà trong năm năm này Tiểu Vân đều do vợ tôi nuôi dạy giúp nó. Chúng tôi mở một tiệm tạp hóa, có nuôi thêm đứa trẻ cũng vẫn dư dả. Em gái tôi rất cảm kích việc chúng tôi đã giơ tay ra giúp đỡ trong lúc nó khó khăn nhất, cho nên từ khi Tiểu Vân còn nhỏ đã luôn nói với con bé, sau này lớn lên nhất định phải đối tốt với hai bác. Đứa cháu gái này của tôi vô cùng hiểu chuyện, cho dù là sau khi lớn lên chúng tôi đã mang đến cho con bé rất nhiều phiền toái, nó cũng không hề vứt bỏ chúng tôi."
"Năm bảy tuổi, Tiểu Vân cần đi học, em gái tôi càng vất vả làm việc, chắt chiu từng chút một để cho nó được lên lớp. Vì để cho con bé không có cảm giác tự ti, cho dù một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, nó cũng phải để cho con gái được mặc quần áo đẹp đẽ, được ăn những que kẹo dễ thương. Chỉ là tiểu Vân của chúng tôi quá hiểu chuyện, con bé không đồng ý để mẹ mình đói bụng lại tích tiền mua đồ ăn vặt cho nó. Thế là mỗi khi mẹ cho tiền, con bé đều lén giữ lại, cuối cùng lại giao đủ số tiền đấy cho mẹ, không hề tiêu lung tung lấy một đồng. Tuổi nhỏ đã biết chia sẻ vất vả cho mẹ, chính là vào cái năm bảy tuổi ấy, buổi tối mỗi ngày còn bé đều sẽ đi rửa bát cùng mẹ, mà đã làm là làm đến ba năm, bàn tay của những đứa trẻ khác chìa ra đều mềm mịn, mà bàn tay Tiểu Vân nhà chúng tôi chìa ra, lại là..."
Lữ Trường Quý không thể nói tiếp được nữa, nước mắt không ngừng rơi, trong lòng Nam Cung Phong cũng đau như dao cắt. Anh nhớ đến một đêm nào đó từ rất lâu về trước, anh dẫn Âu Dương Vân đi đến quán ăn đêm, khi ấy, đau buồn trong mắt cô, cùng với ý vị sâu xa trong câu nói kia… Số lần em đến nơi này còn nhiều hơn anh.
Khi ấy anh không hiểu hàm ý của câu nói này, đến nay, sau khi nghe thấy Lữ Trường Quý kể lại, anh đã hiểu rõ triệt để, cũng vô cùng đau lòng. Tiểu Vân của anh, từ nhỏ đã đau khổ như vậy.
"Vậy cháu gái ông chưa từng đi tìm ba ruột bao giờ sao?"
Quý Phong tức giận chất vấn.
"Sao lại chưa từng chứ, từng đi một lần, cũng là lần cuối cùng. Đó là vào năm Tiểu Vân tám tuổi, mẹ con bé có một quãng thời gian sức khỏe không tốt, không thể ra ngoài làm việc được nữa, lại sắp bắt đầu vào học kì, em gái tôi bảo con bé đi tìm ba nó, hi vọng Âu Dương Trường Phong có thể vì nó là con gái ông ta mà cho con bé chút tiền để nộp học phí. Tiểu Vân đến nhà Âu Dương, còn chưa nói rõ mục đích, liền bị Âu Dương Trường Phong đuổi đi, mà con gái nhỏ của ông ta, cũng chính là Âu Dương Kiều, lại đem một chiếc bánh bao bị con chó nhà nó gặm một nửa ném cho cháu gái tôi, vô cùng vênh váo, chế nhạo cháu gái tôi: Đồ ăn xin, bánh bao cho mày rồi đấy, mau cút đi!"
Nam Cung Phong hít sâu một hơi, chân mày nhíu chặt vào nhau, một tay anh nắm chặt lấy thành giường, nghiến răng nói: "Nói tiếp."
"Từ đấy về sau, cho dù có khổ đến mức nào thì Tiểu Vân cũng không đi tìm ba nó nữa. Chúng tôi thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ hai mẹ con nó, chỉ là lúc ấy việc buôn bán không tốt, cuộc sống cũng túng thiếu. Năm Tiểu Vân mười tuổi, một tai họa bất ngờ giáng xuống người em gái tôi, bởi vì con bé ăn uống không theo quy luật trong một thời gian dài, đến khi kiểm tra ra thì đã mắc chứng ung thư dạ dày. Ngày hôm đó, em gái tôi chạy đến tìm tôi, khóc đến thương tâm, tuyệt vọng. Con bé xin tôi nhận nuôi Tiểu Vân, tôi khi ấy thật sự con mẹ nó quá khốn nạn, cùng vợ thương lượng một hồi, cảm thấy hai người lớn to xác còn sống túng quẫn, lại thêm một đứa bé nữa thì sống tiếp sao nổi, thế là nhẫn tâm cự tuyệt nó, để nó đưa đứa bé cho Âu Dương Trường Phong. Em gái tôi khóc lóc vật lộn rất lâu, sợ mình ngày nào đó chết đi sẽ dọa sợ con gái, nên chỉ đành đồng ý đề nghị của tôi."
"Con bé biết con gái mình vô cùng không muốn đến cái nhà đó, thế nhưng vẫn phải tìm lí do để đưa nó đi. Hai mẹ con ngồi ngay trước cửa nhà Âu Dương, em gái tôi tuyên bố với Âu Dương Trường Phong, nếu như không nhận nuôi con gái của con bé, bọn họ sẽ cứ ngồi ở đấy, cho đến khi đói chết mới thôi, để tất cả mọi người đều biết. Nhưng Âu Dương Trường Phong lại vô cùng tàn nhẫn. Mới đầu, ông ta cho là con bé chỉ dọa nạt mình mà thôi, thế nhưng không ngờ tới, em gái tôi ngồi đến hai ngày hai đêm. Vợ ông ta phát cáu, cầm trứng gà thối ra nện, lấy nước ra hất nhưng vẫn không đuổi được em gái tôi. Về sau kinh động đến tổ dân phố, người của tổ dân phố đến tìm Âu Dương Trường Phong, lại làm một đợt công tác tư tưởng cho ông ta, lúc này Âu Dương Trường Phong vì sức ép của xã hội mới đáp ứng yêu cầu của em gái tôi, nhận nuôi Tiểu Vân."
"Chắc cô ấy không muốn ở lại đó đâu nhỉ?"
Nam Cung Phong mặt không cảm xúc hỏi, đau khổ nơi đáy mắt có thể thấy rõ. Vì sao vào thời điểm ấy, anh không có gặp được Tiểu Vân chứ, nếu như gặp được, anh nhất định sẽ không để cô phải chịu đựng nhiều đau khổ sau đó.
"Đương nhiên rồi, lúc em gái tôi rời đi, Tiểu Vân khóc đến vô cùng thê thảm, nhìn thấy con mình khóc thương tâm như thế, em gái tôi cũng có dễ chịu chút nào đâu? Nếu như không phải bởi vì bản thân nó mắc bệnh nan y, sao nó nỡ đem con gái mình đưa đến nơi đấy để mà chịu uất ức. Đi theo nó cho dù có nghèo một chút, thế nhưng tối thiểu mỗi ngày đều vui vẻ. Vì để con gái từ bỏ ý định theo mình trở về, nó nhẫn tâm nói: Nếu như con không nghe lời mẹ ở lại đây, thì ngày mai mẹ sẽ biến mất khiến con không thể tìm thấy được nữa. Cứ như vậy, Tiểu Vân đành phải ở lại vì lời uy hiếp của mẹ, cũng chính lúc đó, cuộc sống giống như địa ngục bắt đầu. Nguyễn Kim Tuệ cùng con gái của bà ta nghĩ cách hành hạ con bé, mà Âu Dương Trường Phong lại coi như không thấy, để mặc con bé bị ức hiếp. Cuối cùng có một ngày, Tiểu Vân không chịu đựng nổi cuộc sống đó nữa, khóc lóc chạy về nhà, vừa về đến nhà đã quỳ ngay trước mặt em gái tôi, ôm chân nó khóc mà nói: Mẹ, đừng đuổi con đi nữa được không? Con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi sống bản thân. Mẹ, cái nhà đấy chằng có ai thích con, bọn họ cả ngày đánh con mắng con, con thật sự không chịu đựng được nữa, mẹ, đừng đuổi con đi mà..."
"Em gái tôi khi ấy nghe thấy những lời này trái tim như vỡ vụn, thế nhưng nghĩ đến thân thể ngày càng sa sút của mình, nó lại nhẫn tâm ép con bé quay về. Đêm hôm đó, tiểu Vân của chúng tôi ngồi một mình ở bên đường khóc cả một đêm, tôi vẫn luôn theo sau con bé, quả thực không đành lòng liền nói cho con bé biết chuyện mẹ con bé mắc bệnh. Con bé biết được mẹ mình mắc bệnh nan y, đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt tôi, khóc lóc điên cuồng xin tôi nhất định phải cứu lấy mẹ con bé. Khi ấy tôi nhìn thấy cháu gái mình tuổi còn nhỏ, lại trải qua những đau khổ mà những đứa trẻ cùng lứa chưa từng trải qua, liền mềm lòng đồng ý. Bệnh trạng của em gái tôi cứ thế kéo dài trong hai năm mà chẳng hề có chuyển biến tốt đẹp, lại còn ngày càng nghiêm trọng thêm, mà tôi đã không còn tiền để chữa trị cho nó nữa. Tiểu Vân đi cầu xin ba con bé, nhưng nghĩ cũng biết, Âu Dương Trường Phong là loại người đến ngay cả con ruột của mình còn coi như không thấy, làm sao có thể đồng ý bỏ tiền ra cứu lấy em gái tôi. Ông ta cự tuyệt không chút do dự. Trong cơn tuyệt vọng, Tiểu Vân liền chạy đến chính quyền thành phố, thấy xe lãnh đạo liền cản lại. Chẳng ngờ, cách này lại có tác dụng, Âu Dương Trường Phong bị gọi lên phê bình một trận, hơn nữa người ta còn yêu cầu ông ta phải chi tiền chữa trị cho em gái tôi. Âu Dương Trường Phong bị sức ép nên đã đồng ý nhưng kể từ lúc đó, ông ta cũng bắt đầu cảm thấy em gái tôi chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể nhổ quách cho xong."
Tác giả :
Trích Tinh Lãm Nguyệt