Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 57: Vận động quá độ
Nam Cung Phong tắm rửa mặc quần áo xong, Âu Dương Vân vẫn tự giam mình trong phòng không chịu ra. Anh bước đến gõ cửa: “Này, ngày thường không phải cô suy nghĩ rất phóng khoáng à, chuyện nhỏ như vậy đâu cần phải xấu hổ đến thế chứ?"
Trong phòng không có phản ứng.
Anh tiếp tục gõ cửa: “Đừng để trong lòng, tôi cũng đâu phải ai khác, cô có đòi hỏi tôi thế nào cũng là chuyện chính đáng, hiển nhiên thôi."
“Được rồi, mau ra đây đi, là tôi không tốt, là ngày thường tôi để cho cô quá trống vắng."
Cửa mở soạt một tiếng, Âu Dương Vân đã bị anh chọc tức điên, cô quát lên với vẻ mất kiểm soát: “Nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài bơi, anh có bệnh à?"
Nam Cung Phong bị cô làm cho sửng sốt một hồi, tỏ vẻ vô tội: “Tôi vốn có bệnh mà, cũng đâu phải cô không biết."
“Phải, tôi biết, nhưng tôi không biết bệnh của anh lại nghiêm trọng đến vậy!"
“Vậy bây giờ cô đã biết chưa? Bây giờ biết cũng không muộn, đừng hung dữ với bệnh nhân như vậy chứ, dịu dàng một chút đi."
Âu Dương Vân hận quá, tối hôm qua nhất định là lúc bị ném bể bơi óc cô bị úng nước rồi, cho nên mới đến nhờ vả anh ta.
Không đúng, trước khi cô đến nhờ vả anh ta thì cô còn chưa bị ném vào bể bơi.
Vậy nhất định là trận mưa lớn ở thành phố T hai ngày trước, cô bất cẩn để nước vào đầu rồi.
“Mau đi tắm rửa chải đầu một chút đi, tôi dẫn cô đi mua quần áo."
Âu Dương Vân hừ một tiếng: “Không cần, quần áo của tôi đã khô rồi."
“Cô lôi thôi như vậy sao? Trời nóng thế này mà không thay quần áo? Cho dù là khô rồi thì mùi mồ hôi vẫn còn đó."
Cô suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Anh xóa đoạn ghi âm kia đi thì hôm nay anh nói gì tôi cũng nghe theo."
Nam Cung Phong phì cười, nói cả buổi thì ra là còn đang rầu rĩ chuyện này.
“Được."
Anh lấy điện thoại di động ra, xóa bỏ ngay trước mặt cô một cách dứt khoát.
Bấy giờ Âu Dương Vân mới thở phào, chỉ chỉ vào ghế sofa trong phòng khách: “Chờ tôi năm phút."
Đợi sửa soạng xong, hai người mới cùng nhau đi ra khỏi phòng, lại đúng lúc gặp phải Lữ Minh Siêu. Bên cạnh Lữ Minh Siêu vẫn là cái cô người đẹp massage cho anh ta vào tối hôm qua. Anh ta chào hỏi với vẻ mờ ám: “Cô Âu Dương, chào buổi sáng nhé."
“Chào buổi sáng."
“Tối hôm qua hai người vận động quá độ à, sao mà mợ bảy cứ uể oải thế?"
Anh ta chọc ghẹo Nam Cung Phong, Nam Cung Phong gật đầu: “Ừ, có chút ít."
Âu Dương Vân dùng sức nhéo anh một cái, anh cười với vẻ thâm sâu: “Chúng tôi có việc phải ra ngoài một lát, cậu nói cho Tề Mặc và Tử Lâm, ba giờ chiều xuất phát về thành phố B."
“Được."
Lữ Minh Siêu mỉm cười đáp ứng, lúc kéo tay gái xinh đi còn không quên trêu Âu Dương Vân: “Sau này phải tăng cường tập luyện nha, cô em này của tôi lợi hại lắm đấy."
Âu Dương Vân thật hết biết nói gì, ra khỏi khách sạn, cô hỏi Nam Cung Phong: “Sao anh lại quen biết với loại ăn chơi trác táng như Lữ Minh Siêu, Trương Tề Mặc và Vu Tử Lâm vậy?"
Nam Cung Phong phản đối: “Vậy ở trong mắt cô, so với họ tôi tốt hơn bao nhiêu?"
Âu Dương Vân không còn gì để nói, tuy rằng Nam Cung Phong không háo sắc, không thiếu đứng đắn như bọn họ nhưng ở phương diện khác, anh thật sự không tốt hơn bọn họ bao nhiêu.
Nền kinh tế thành phố T tuy rằng không phát triển như thành phố B, nhưng khu thương mại quy mô lớn vẫn có không ít. Chỉ là kẻ vạch lá tìm sâu như Nam Cung Phong xem mấy trung tâm tâm mại rồi mà vẫn không hài lòng lắm.
“Chọn đại một bộ là được rồi, cũng đâu phải tham gia lễ nghi long trọng gì, sao lại kén cá chọn canh như vậy chứ?"
Âu Dương Vân có hơi bực mình, Nam Cung Phong chạy theo sự hoàn hảo, cô cũng không đòi hỏi vậy.
“Sao có thể chọn bừa được, bất kể là người hay quần áo, chúng ta đều không thể có tư tưởng tạm chấp nhận được, nhất định phải chọn đến lúc thỏa mãn mới thôi. Nhất là phụ nữ mấy cô, càng không thể qua loa thỏa hiệp, một khi quen rồi thì cơ bản là cuộc đời này đã bị hủy một nửa."
“Đạo lý đao to búa lớn ai cũng nói được, làm được lại là chuyện khác. Anh dám nói anh kết hôn rồi lại ly hôn nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không phải là thỏa hiệp hay sao?"
“Tôi như vậy không phải là thỏa hiệp, chỉ là mang lòng trả thù với phụ nữ, muốn hành hạ từng ả đàn bà ham hư vinh, muốn cho bọn họ biết cá và tay gấu không thể lấy cả hai được. Tình yêu và tiền tài tuyệt đối không thể đồng thời có hết."
Âu Dương Vân rất là kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Nam Cung Phong thẳng thắn nói với cô về sự hoài nghi sâu trong lòng anh về tình yêu.
“Đường Huyên cũng vì vậy mà rời bỏ anh sao?"
“Không phải."
Âu Dương Vân lại kinh ngạc một hồi, cô cho rằng cô hỏi như vậy sẽ không tránh khỏi bị anh răn dạy hoặc là làm lơ luôn, nhưng không ngờ anh lại trả lời cô. Tuy rằng không nói rõ nhưng ít nhất anh đã chịu đối mặt trực diện với đề tài mẫn cảm này.
“Vậy là vì sao chứ?"
Cô dè dặt hỏi, mặc dù trong lòng tự cảnh báo mình một vừa hai phải thôi, nhưng ngoài miệng lại không giấu được tò mò.
“Không phải cô đã biết cả rồi sao."
Nam Cung Phong nhàn nhạt liếc cô.
“Mẹ nói cô ấy phản bội anh, nhưng tôi luôn cảm thấy không hẳn như vậy. Nếu thật lòng yêu một người thì sẽ không chuyển dời tình cảm đến người khác nhanh đến thế được."
“Vậy cũng chưa chắc, lúc đầu tôi cũng cho rằng có nguyên nhân khác, nhưng trên thực tế chính là như vậy. Cô ấy bỏ đi theo người anh em của tôi, ba năm nay chưa từng quay trở lại."
Ánh mắt Nam Cung Phong chợt thoáng qua chút ưu sầu, Âu Dương Vân không dám hỏi nhiều nữa, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà vạch mở vết sẹo của người khác, chuyện như thế cô không làm được.
“Phải rồi, tôi nhớ đến một trung tâm thương mại, có thể anh sẽ vừa lòng."
Cô hiểu cho lòng người mà chuyển dời đề tài, Nam Cung Phong cũng điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi với vẻ hứng thú: “Ở đâu?"
“Cách hai trăm mét về phía nam đường Tề Bắc, chỗ đó có một trung tâm thương mại tên là Modern New People. Trong đó bất kể là bố trí hay là quần áo đều rất khác biệt với các trung tâm thương mại khác."
“Ồ? Vậy cũng có thể đi xem thử. Nhưng mà đường Tề Bắc mà cô nói ở đâu?"
“Quay đầu xe trước đi rồi tôi sẽ chỉ đường cho anh."
Nam Cung Phong quay đầu xe lại theo lời cô, sau đó chạy về đường Tề Bắc. Âu Dương Vân thỉnh thoảng chỉ đường cho anh, chạy chừng hai mươi phút đồng hồ, rốt cuộc cũng đến nơi.
Lúc xuống xe, Nam Cung Phong thuận miệng hỏi: “Cô thường xuyên đến thành phố T lắm sao?"
Âu Dương Vân thề thốt phủ nhận: “Không hề."
“Vậy sao cô quen thuộc với tình hình giao thông chỗ này như vậy?"
“À, hai ngày trước tôi đi theo bạn mình đến đây mua thêm quần áo hưởng tuần trăng mật."
Nam Cung Phong không hỏi tiếp nữa, hiển nhiên là đã tin lời cô.
Modern New People quả thực hơi không giống với những trung tâm thương mại khác, ngay cửa vào là bảy người lùn mặc quần áo kì lạ, hoá trang tức cười. Bọn họ cúi chào: “Hoan nghênh quý khách."
Nam Cung Phong bật cười: “Cái gì thế này, thế giới cổ tích sao?"
Âu Dương Vân đắc ý nói: “Anh đừng xem thường bảy người lùn này, bọn họ hiếm khi sẽ khom lưng với khách đến lắm, trừ phi là người có duyên với họ."
“Tôi không thấy mình có duyên phận gì với họ cả?"
“Anh đứng bên cạnh tôi, là tôi có duyên với họ."
“Duyên phận gì?"
“Dáng dấp của tôi khá giống công chúa, cho nên..."
Phụt.
Nam Cung Phong không kiềm được lại cười một trận: “Cho nên, bọn họ coi cô là công chúa Bạch Tuyết à?"
“Hẳn chính là như vậy rồi."
Anh chậc chậc cảm thán: “Thói xấu tự phụ này thật làm cho người ta hết biết nói gì."
Tầng một là bán đồ dùng hằng ngày, tầng năm mới bán quần áo. Âu Dương Vân dẫn Nam Cung Phong đến bên cạnh thang máy rồi nói với anh: “Gặp lại ở tầng năm." Sau đó cô liền xoay người muốn rời đi.
“Ấy, cô đi đâu vậy?"
Nam Cung Phong kéo quần áo của cô, túm cô trở về.
“Tôi lên tầng năm."
“Cô không đi thang máy à?"
“Ừ."
“Vậy cô bay lên sao?"
Cô chỉ chỉ về khúc quanh bên trái: “Chỗ đó có thang bộ, tôi đi lên là được rồi."
“Cô dư dả thể lực lắm sao? Thang máy không đi mà đi thang bộ."
Âu Dương Vân buồn bã cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra: “Tôi quen rồi."
Nam Cung Phong nhìn chằm chằm bóng lưng đầy hoang mang của cô, đợi khi dáng hình của cô biến mất ở khúc quanh mới chợt nhớ ra chuyện cô có chứng sợ không gian hẹp. Anh lập tức cất bước đuổi theo, lôi Âu Dương Vân đã đi lên thang bộ xuống.
“Anh làm gì vậy?"
“Không phải cô nói chỉ cần tôi xóa đoạn ghi âm là hôm nay làm gì cũng chiều theo tôi sao? Bây giờ tôi và cô sẽ cùng nhau đi thang máy."
Âu Dương Vân bối rối lắc đầu: “Không được, chuyện khác còn có thể nhưng chuyện này tôi thật không có cách nào làm được."
Nói xong cô liền muốn tiếp tục đi lên tầng trên, Nam Cung Phong lại níu lấy cô không buông: “Không được cũng phải được, cô nhất định phải đi với tôi."
“Sao anh không thông cảm cho tôi một chút chứ? Tôi ghét đi thang máy có được chưa?"
“Không phải là chứng sợ không gian hẹp sao? Đáng sợ đến vậy à? Hôm nay để chàng hoàng tử đến cứu vớt cô là được."
Nam Cung Phong không nói lời nào mà kéo cô đến cửa thang máy, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Tin tôi đi, cô có thể làm được."
Âu Dương Vân quả thực không dám tin lời này được nói ra từ miệng Nam Cung Phong. Vừa rồi lúc anh khăng khăng đòi cô đi thang máy, cô còn tưởng rằng anh cố ý muốn chỉnh cô, không ngờ anh lại muốn giúp cô khắc phục bóng ma trong lòng.
“Thật sự không được đâu, trước kia tôi đã thử rồi, cho nên đừng phí sức nữa."
“Trước kia là một mình cô, nhưng hôm nay có tôi ở đây, cô cứ yên tâm đi theo bên cạnh tôi. Một lần thất bại không có nghĩa là mãi luôn thất bại, cô một người sắm vai con gián, không nên có nhược điểm nào hết."
Âu Dương Vân nghe vậy, trong lòng lại chua xót. Từ khoảnh khắc mà cô chào đời trở đi, không ai nói với cô như vậy… có tôi ở đây, yên tâm đi.
Mấy năm nay, một đường tiến lên, cay đắng ngọt bùi trước giờ đều mình cô chịu, cô chưa bao giờ nghĩ đến bên cạnh có một người khác đi cùng sẽ như thế nào.
Cửa thang máy mở ra, Nam Cung Phong nắm tay cô bước vào.
Ngón tay nhấn vào tầng năm, cánh cửa dần khép kín, cảm giác sợ hãi quen thuộc kia ập về phía cô, lúc thang máy bắt đầu đi lên, sắc mặt cô bỗng chốc trắng bệch, lồng ngực càng giống bị thứ gì đó chặn lại, hầu như không thể thở nổi…
Trong phòng không có phản ứng.
Anh tiếp tục gõ cửa: “Đừng để trong lòng, tôi cũng đâu phải ai khác, cô có đòi hỏi tôi thế nào cũng là chuyện chính đáng, hiển nhiên thôi."
“Được rồi, mau ra đây đi, là tôi không tốt, là ngày thường tôi để cho cô quá trống vắng."
Cửa mở soạt một tiếng, Âu Dương Vân đã bị anh chọc tức điên, cô quát lên với vẻ mất kiểm soát: “Nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài bơi, anh có bệnh à?"
Nam Cung Phong bị cô làm cho sửng sốt một hồi, tỏ vẻ vô tội: “Tôi vốn có bệnh mà, cũng đâu phải cô không biết."
“Phải, tôi biết, nhưng tôi không biết bệnh của anh lại nghiêm trọng đến vậy!"
“Vậy bây giờ cô đã biết chưa? Bây giờ biết cũng không muộn, đừng hung dữ với bệnh nhân như vậy chứ, dịu dàng một chút đi."
Âu Dương Vân hận quá, tối hôm qua nhất định là lúc bị ném bể bơi óc cô bị úng nước rồi, cho nên mới đến nhờ vả anh ta.
Không đúng, trước khi cô đến nhờ vả anh ta thì cô còn chưa bị ném vào bể bơi.
Vậy nhất định là trận mưa lớn ở thành phố T hai ngày trước, cô bất cẩn để nước vào đầu rồi.
“Mau đi tắm rửa chải đầu một chút đi, tôi dẫn cô đi mua quần áo."
Âu Dương Vân hừ một tiếng: “Không cần, quần áo của tôi đã khô rồi."
“Cô lôi thôi như vậy sao? Trời nóng thế này mà không thay quần áo? Cho dù là khô rồi thì mùi mồ hôi vẫn còn đó."
Cô suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Anh xóa đoạn ghi âm kia đi thì hôm nay anh nói gì tôi cũng nghe theo."
Nam Cung Phong phì cười, nói cả buổi thì ra là còn đang rầu rĩ chuyện này.
“Được."
Anh lấy điện thoại di động ra, xóa bỏ ngay trước mặt cô một cách dứt khoát.
Bấy giờ Âu Dương Vân mới thở phào, chỉ chỉ vào ghế sofa trong phòng khách: “Chờ tôi năm phút."
Đợi sửa soạng xong, hai người mới cùng nhau đi ra khỏi phòng, lại đúng lúc gặp phải Lữ Minh Siêu. Bên cạnh Lữ Minh Siêu vẫn là cái cô người đẹp massage cho anh ta vào tối hôm qua. Anh ta chào hỏi với vẻ mờ ám: “Cô Âu Dương, chào buổi sáng nhé."
“Chào buổi sáng."
“Tối hôm qua hai người vận động quá độ à, sao mà mợ bảy cứ uể oải thế?"
Anh ta chọc ghẹo Nam Cung Phong, Nam Cung Phong gật đầu: “Ừ, có chút ít."
Âu Dương Vân dùng sức nhéo anh một cái, anh cười với vẻ thâm sâu: “Chúng tôi có việc phải ra ngoài một lát, cậu nói cho Tề Mặc và Tử Lâm, ba giờ chiều xuất phát về thành phố B."
“Được."
Lữ Minh Siêu mỉm cười đáp ứng, lúc kéo tay gái xinh đi còn không quên trêu Âu Dương Vân: “Sau này phải tăng cường tập luyện nha, cô em này của tôi lợi hại lắm đấy."
Âu Dương Vân thật hết biết nói gì, ra khỏi khách sạn, cô hỏi Nam Cung Phong: “Sao anh lại quen biết với loại ăn chơi trác táng như Lữ Minh Siêu, Trương Tề Mặc và Vu Tử Lâm vậy?"
Nam Cung Phong phản đối: “Vậy ở trong mắt cô, so với họ tôi tốt hơn bao nhiêu?"
Âu Dương Vân không còn gì để nói, tuy rằng Nam Cung Phong không háo sắc, không thiếu đứng đắn như bọn họ nhưng ở phương diện khác, anh thật sự không tốt hơn bọn họ bao nhiêu.
Nền kinh tế thành phố T tuy rằng không phát triển như thành phố B, nhưng khu thương mại quy mô lớn vẫn có không ít. Chỉ là kẻ vạch lá tìm sâu như Nam Cung Phong xem mấy trung tâm tâm mại rồi mà vẫn không hài lòng lắm.
“Chọn đại một bộ là được rồi, cũng đâu phải tham gia lễ nghi long trọng gì, sao lại kén cá chọn canh như vậy chứ?"
Âu Dương Vân có hơi bực mình, Nam Cung Phong chạy theo sự hoàn hảo, cô cũng không đòi hỏi vậy.
“Sao có thể chọn bừa được, bất kể là người hay quần áo, chúng ta đều không thể có tư tưởng tạm chấp nhận được, nhất định phải chọn đến lúc thỏa mãn mới thôi. Nhất là phụ nữ mấy cô, càng không thể qua loa thỏa hiệp, một khi quen rồi thì cơ bản là cuộc đời này đã bị hủy một nửa."
“Đạo lý đao to búa lớn ai cũng nói được, làm được lại là chuyện khác. Anh dám nói anh kết hôn rồi lại ly hôn nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không phải là thỏa hiệp hay sao?"
“Tôi như vậy không phải là thỏa hiệp, chỉ là mang lòng trả thù với phụ nữ, muốn hành hạ từng ả đàn bà ham hư vinh, muốn cho bọn họ biết cá và tay gấu không thể lấy cả hai được. Tình yêu và tiền tài tuyệt đối không thể đồng thời có hết."
Âu Dương Vân rất là kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Nam Cung Phong thẳng thắn nói với cô về sự hoài nghi sâu trong lòng anh về tình yêu.
“Đường Huyên cũng vì vậy mà rời bỏ anh sao?"
“Không phải."
Âu Dương Vân lại kinh ngạc một hồi, cô cho rằng cô hỏi như vậy sẽ không tránh khỏi bị anh răn dạy hoặc là làm lơ luôn, nhưng không ngờ anh lại trả lời cô. Tuy rằng không nói rõ nhưng ít nhất anh đã chịu đối mặt trực diện với đề tài mẫn cảm này.
“Vậy là vì sao chứ?"
Cô dè dặt hỏi, mặc dù trong lòng tự cảnh báo mình một vừa hai phải thôi, nhưng ngoài miệng lại không giấu được tò mò.
“Không phải cô đã biết cả rồi sao."
Nam Cung Phong nhàn nhạt liếc cô.
“Mẹ nói cô ấy phản bội anh, nhưng tôi luôn cảm thấy không hẳn như vậy. Nếu thật lòng yêu một người thì sẽ không chuyển dời tình cảm đến người khác nhanh đến thế được."
“Vậy cũng chưa chắc, lúc đầu tôi cũng cho rằng có nguyên nhân khác, nhưng trên thực tế chính là như vậy. Cô ấy bỏ đi theo người anh em của tôi, ba năm nay chưa từng quay trở lại."
Ánh mắt Nam Cung Phong chợt thoáng qua chút ưu sầu, Âu Dương Vân không dám hỏi nhiều nữa, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà vạch mở vết sẹo của người khác, chuyện như thế cô không làm được.
“Phải rồi, tôi nhớ đến một trung tâm thương mại, có thể anh sẽ vừa lòng."
Cô hiểu cho lòng người mà chuyển dời đề tài, Nam Cung Phong cũng điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi với vẻ hứng thú: “Ở đâu?"
“Cách hai trăm mét về phía nam đường Tề Bắc, chỗ đó có một trung tâm thương mại tên là Modern New People. Trong đó bất kể là bố trí hay là quần áo đều rất khác biệt với các trung tâm thương mại khác."
“Ồ? Vậy cũng có thể đi xem thử. Nhưng mà đường Tề Bắc mà cô nói ở đâu?"
“Quay đầu xe trước đi rồi tôi sẽ chỉ đường cho anh."
Nam Cung Phong quay đầu xe lại theo lời cô, sau đó chạy về đường Tề Bắc. Âu Dương Vân thỉnh thoảng chỉ đường cho anh, chạy chừng hai mươi phút đồng hồ, rốt cuộc cũng đến nơi.
Lúc xuống xe, Nam Cung Phong thuận miệng hỏi: “Cô thường xuyên đến thành phố T lắm sao?"
Âu Dương Vân thề thốt phủ nhận: “Không hề."
“Vậy sao cô quen thuộc với tình hình giao thông chỗ này như vậy?"
“À, hai ngày trước tôi đi theo bạn mình đến đây mua thêm quần áo hưởng tuần trăng mật."
Nam Cung Phong không hỏi tiếp nữa, hiển nhiên là đã tin lời cô.
Modern New People quả thực hơi không giống với những trung tâm thương mại khác, ngay cửa vào là bảy người lùn mặc quần áo kì lạ, hoá trang tức cười. Bọn họ cúi chào: “Hoan nghênh quý khách."
Nam Cung Phong bật cười: “Cái gì thế này, thế giới cổ tích sao?"
Âu Dương Vân đắc ý nói: “Anh đừng xem thường bảy người lùn này, bọn họ hiếm khi sẽ khom lưng với khách đến lắm, trừ phi là người có duyên với họ."
“Tôi không thấy mình có duyên phận gì với họ cả?"
“Anh đứng bên cạnh tôi, là tôi có duyên với họ."
“Duyên phận gì?"
“Dáng dấp của tôi khá giống công chúa, cho nên..."
Phụt.
Nam Cung Phong không kiềm được lại cười một trận: “Cho nên, bọn họ coi cô là công chúa Bạch Tuyết à?"
“Hẳn chính là như vậy rồi."
Anh chậc chậc cảm thán: “Thói xấu tự phụ này thật làm cho người ta hết biết nói gì."
Tầng một là bán đồ dùng hằng ngày, tầng năm mới bán quần áo. Âu Dương Vân dẫn Nam Cung Phong đến bên cạnh thang máy rồi nói với anh: “Gặp lại ở tầng năm." Sau đó cô liền xoay người muốn rời đi.
“Ấy, cô đi đâu vậy?"
Nam Cung Phong kéo quần áo của cô, túm cô trở về.
“Tôi lên tầng năm."
“Cô không đi thang máy à?"
“Ừ."
“Vậy cô bay lên sao?"
Cô chỉ chỉ về khúc quanh bên trái: “Chỗ đó có thang bộ, tôi đi lên là được rồi."
“Cô dư dả thể lực lắm sao? Thang máy không đi mà đi thang bộ."
Âu Dương Vân buồn bã cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra: “Tôi quen rồi."
Nam Cung Phong nhìn chằm chằm bóng lưng đầy hoang mang của cô, đợi khi dáng hình của cô biến mất ở khúc quanh mới chợt nhớ ra chuyện cô có chứng sợ không gian hẹp. Anh lập tức cất bước đuổi theo, lôi Âu Dương Vân đã đi lên thang bộ xuống.
“Anh làm gì vậy?"
“Không phải cô nói chỉ cần tôi xóa đoạn ghi âm là hôm nay làm gì cũng chiều theo tôi sao? Bây giờ tôi và cô sẽ cùng nhau đi thang máy."
Âu Dương Vân bối rối lắc đầu: “Không được, chuyện khác còn có thể nhưng chuyện này tôi thật không có cách nào làm được."
Nói xong cô liền muốn tiếp tục đi lên tầng trên, Nam Cung Phong lại níu lấy cô không buông: “Không được cũng phải được, cô nhất định phải đi với tôi."
“Sao anh không thông cảm cho tôi một chút chứ? Tôi ghét đi thang máy có được chưa?"
“Không phải là chứng sợ không gian hẹp sao? Đáng sợ đến vậy à? Hôm nay để chàng hoàng tử đến cứu vớt cô là được."
Nam Cung Phong không nói lời nào mà kéo cô đến cửa thang máy, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Tin tôi đi, cô có thể làm được."
Âu Dương Vân quả thực không dám tin lời này được nói ra từ miệng Nam Cung Phong. Vừa rồi lúc anh khăng khăng đòi cô đi thang máy, cô còn tưởng rằng anh cố ý muốn chỉnh cô, không ngờ anh lại muốn giúp cô khắc phục bóng ma trong lòng.
“Thật sự không được đâu, trước kia tôi đã thử rồi, cho nên đừng phí sức nữa."
“Trước kia là một mình cô, nhưng hôm nay có tôi ở đây, cô cứ yên tâm đi theo bên cạnh tôi. Một lần thất bại không có nghĩa là mãi luôn thất bại, cô một người sắm vai con gián, không nên có nhược điểm nào hết."
Âu Dương Vân nghe vậy, trong lòng lại chua xót. Từ khoảnh khắc mà cô chào đời trở đi, không ai nói với cô như vậy… có tôi ở đây, yên tâm đi.
Mấy năm nay, một đường tiến lên, cay đắng ngọt bùi trước giờ đều mình cô chịu, cô chưa bao giờ nghĩ đến bên cạnh có một người khác đi cùng sẽ như thế nào.
Cửa thang máy mở ra, Nam Cung Phong nắm tay cô bước vào.
Ngón tay nhấn vào tầng năm, cánh cửa dần khép kín, cảm giác sợ hãi quen thuộc kia ập về phía cô, lúc thang máy bắt đầu đi lên, sắc mặt cô bỗng chốc trắng bệch, lồng ngực càng giống bị thứ gì đó chặn lại, hầu như không thể thở nổi…
Tác giả :
Trích Tinh Lãm Nguyệt