Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 168: Cừu con lạc đường không biết quay đầu
Nam Cung Phong và Âu Dương Vân tan làm từ công ty ra nhìn đồng hồ, anh nói với cô: “Anh muốn đến bệnh viện thăm Tình Tình, em đi không?"
Âu Dương Vân gật đầu: “Được, có điều em muốn về nhà trước nấu chút đồ cho con bé rồi đem qua."
“Vậy hay là anh đi trước nhé?"
“Ừm, cũng được."
Hai người mỗi người đi một hướng, một người chạy về nhà, một người đến bệnh viện.
Nam Cung Phong đến bệnh viện, tới phòng bệnh của em gái thì thấy cô đang ngủ, Quý Phong ngồi bên giường cô, anh nhỏ giọng hỏi: “Tình Tình vẫn ổn chứ?"
“Vâng, rất khỏe, bác sĩ nói hồi phục khá tốt."
Trong mắt Nam Cung Phong lóe lên sự cảm kích, chỉ chỉ bên ngoài: “Chúng ta ra sân thượng nói chuyện."
Quý Phong liếc nhìn người đang ngủ say trên giường, gật đầu: “Được."
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng lên sân thượng bệnh viện, trong phòng bệnh yên tĩnh, Nam Cung Tình Tình chậm rãi mở mắt ra, thực ra cô vẫn chưa ngủ.
Anh trai đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng cô có chút lo lắng, luôn cảm thấy Quý Phong dễ dàng tiếp nhận tình cảm của cô nhất định là có chuyện gì đó cô không biết.
Cô vén chăn lên, đeo dép bước ra ngoài.
Đêm tràn ngập hương vị mùa hè trong không khí, bên tai là tiếng ve sầu khắp nơi, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi qua cũng chỉ có thể cảm nhận được sự mát mẻ.
Nam Cung Phong đứng nửa người trong bóng tôi nhìn Quý Phong, âm trầm mở miệng: “Cuộc phẫu thuật của Tình Tình có thể thành công viên mãn đều là nhờ vào cậu, cảm ơn."
“Không sao, tuy tôi và cô ấy không có quan hệ máu mủ, nhưng trong lòng đã sớm coi cô ấy như em gái tôi."
“Đợi sau khi con bé xuất viện tôi sẽ cho nó ra nước ngoài học, đến lúc đó lại lấy lý do môn đăng hộ đối để cắt đứt quan hệ của hai người, cậu có thể an toàn rút lui."
Quý Phong gật đầu: “Vâng."
Hai người im lặng mấy giây, Nam Cung Phong nói tiếp: “Thật sự không thể thích con bé sao? Không có chút khả năng nào sao?"
“Tình Tình là cô gái tốt, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tình thân anh trai đối với em gái dù có cố gắng thế nào cũng không thể trở thành tình yêu."
Nam Cung Phong thở dài: “Ài, được rồi, cậu có thể đồng ý với chúng tôi tạm thời tiếp nhận tình cảm của Tình Tình, để nó bình yên vượt qua một kiếp đã là tận nghĩa rồi, chúng tôi không nên đưa ra yêu cầu quá đáng với cậu."
Anh vừa mới dứt lời, di động trong túi vang lên: “A lô? Ai vậy… À, ủy viên Từ à, bây giờ sao… Ừ được, bây giờ tôi qua đó… Được, lát nữa gặp."
Nam Cung Phong cúp máy, vỗ vỗ vai Quý Phong, thâm sâu gật đầu: “Ủy viên Từ của tập đoàn Thiên Dã hẹn tôi bàn về chuyện mảnh đất đường Thanh Nhất, tôi đi trước đây."
“Dạ."
Quý Phong đứng đó không nhúc nhích, Nam Cung Phong xoay người đi, anh đi vội vàng cho nên không phát hiện ở góc tối có một bóng người nhỏ bé đang run rẩy.
Đúng vậy, Nam Cung Tình Tình đang run rẩy, nhưng cô không khóc, nước mắt chỉ có thể chảy khi đau lòng, khi tim đã chết lặng thì không còn nhớ gì nữa, quên khổ sở, quên cả rơi lệ.
Cô kéo bước chân mình đi về phía trước, cách một khoảng mười bước chân khẽ gọi một tiếng: “Anh Quý Phong."
Đầu Quý Phong vang ầm một tiếng, tưởng là ảo giác của mình, nhưng khi cậu ta kinh ngạc quay đầu lại phát hiện không phải là ảo giác, Nam Cung Tình Tình đứng ngay trước mặt cậu ta, cách một cánh tay.
“Tình Tình, sao em lại ở đây…"
Cậu ta hít một hơi lạnh, vô cùng lo lắng có phải cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Nam Cung Phong.
“Trong phòng bệnh ngột ngạt quá, em ra ngoài hít thở không khí."
“Ra ngoài bao lâu rồi? Vừa ra sao?"
Ánh mắt Quý Phong dò hỏi đầy lo lắng.
Nam Cung Tình Tình không đổi sắc mặt nhìn cậu ta, trả lời từng câu từng chữ: “Lâu rồi, lên cùng với các anh."
Tròn nửa phút, Quý Phong không nói được một câu nào, hai người cứ mơ hồ lặng nhìn đối phương, từ ánh mắt của Tình Tình cậu ta thấy được một sự đau lòng không cách nào nói được.
“Cho nên… Nghe thấy cả rồi sao?"
“Ừm."
Cô khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm xuống đất thản nhiên nói: “Tuy vẫn luôn biết là anh không thích em, nhưng khi anh nói với em muốn mình quen nhau, em vẫn tin tưởng, tin là anh đã động lòng với sự kiên trì của em, chứ không nghĩ rằng từ đầu đến cuối anh chỉ quen em vì bệnh của em…"
Nói đến đây, giọng cô nghẹn ngào, thật sự rất khó chịu.
Hít mũi một cái, cô ngẩng đầu, bị nước mắt làm nhòe khóe mắt, trong bóng tối lấp lánh tia sáng tuyệt vọng: “Trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã bầu bạn, em rất vui."
Nói rồi cô định đi.
Quý Phong mạnh mẽ kéo cổ tay cô lại, đang định nói gì đó cô lại khẽ liếc nhìn: “Yên tâm đi, em sẽ khỏe mạnh, sẽ không vì tình cảm không thuận lợi mà từ bỏ tính mạng của mình, em không phải là người như vậy, anh biết mà."
Nháy mắt lại xoay người rời đi, rốt cuộc nước mắt Tình Tình cũng rơi xuống, thế nhưng cũng thật may mắn vì đã giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, cuộc hẹn của Nam Cung Phong và Đường Huyên ở câu lạc bộ đã bắt đầu.
Hai người mặt đối mặt, Nam Cung Phong hỏi cô ta: “Muốn uống chút gì không?"
“Trà đá đi."
Anh dặn nhân viên phục vụ: “Hai ly trà đá."
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, trong phòng bao của câu lạc bộ chỉ còn lại tiếng hít thở.
“Nói đi, phải thế nào mới có thể tiêu hủy chứng cứ có tội của ba mẹ tôi."
Đường Huyên không nói gì mà cúi đầu lấy ra một bọc tài liệu từ trong túi: “Đây là tất cả chứng cứ, toàn bộ đều còn nguyên vẹn, anh kiểm tra lại đi."
Anh tiếp nhận, kiểm tra từng tờ một, đa số là khẩu cung của những người bị xúi giục năm đó, có cả ảnh chụp và một đĩa CD ghi âm. Anh gật đầu: “Điều kiện gì, nói đi?"
“Vô điều kiện."
Nam Cung Phong có chút ngạc nhiên, nhưng không hiểu rõ ý của cô ta: “Thế nào gọi là vô điều kiện?"
Đường Huyên nhìn anh chăm chú: “Trong lòng của Anh Phong, em chính là một người hám lợi như vậy sao? Cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ em sẽ vì yêu anh mà giao cho anh những chứng cứ này hay sao?"
“Vậy ý của cô là giao những thứ này cho tôi vô điều kiện?"
“Đúng vậy."
“Quả thực là tôi chưa từng nghĩ, nếu là cô ba năm trước đây thì có lẽ là có thể, nhưng cô của bây giờ thì tôi không dám tự tin như vậy."
“Vì sao? Em có chỗ nào khiến Anh Phong ghét như vậy?"
“Cũng không đến nỗi chán ghét, chỉ là có chút chênh lệch tư tưởng với cô thôi."
“Là vì lần trước em chất vấn anh tại sao lại gánh trách nhiệm thay cho Âu Dương Vân sao?"
“Không chỉ có chuyện này, phương diện khác cũng thể hiện ra."
“Phương diện nào, anh nói thử xem."
Nam Cung Phong thở dài: “Bỏ đi, dù sao cũng không còn là quan hệ người yêu nữa, nói nhiều như vậy cũng vô ích."
“Nói ra em sẽ thay đổi."
Anh liếc nhìn cô: “Cầm lên được thì đặt xuống được, làm được bảy chữ này là được rồi."
Đường Huyên cười cười châm chọc, trong mắt lóe ra nước mắt ầng ậng: “Được, em biết rồi, cảm ơn anh đã cho em lời vàng ngọc."
Cô ta bưng ly trà đá trước mặt lên uống ực một ngụm, đứng dậy nói: “Em đi đây, tạm biệt."
Nam Cung Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, nghĩ gì đó trong một lúc rồi cũng đứng dậy rời khỏi câu lạc bộ, ra đến cổng câu lạc bộ, đầu tiên là anh sửng sốt sau đó mở miệng: “Sao còn chưa đi?"
“Chờ xe."
“Muốn tôi tiễn cô không?"
“Không cần."
Anh cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi về phía cửa xe của mình mở cửa xe ngồi vào, xe nổ máy đi, lúc đang chuẩn bị rời đi đột nhiên thấy từ kính chiếu hậu, Đường Huyên bị bốn, năm người đàn ông bao vây, trên mặt cô ta hiện đầy vẻ kinh hoảng và sợ hãi.
Nam Cung Phong nhíu mày lại, trong lòng có chút đắn đo, không đành lòng thấy chết mà không cứu, nhưng cũng không muốn có quá nhiều dây dưa với Đường Huyên.
Đang lúc do dự, anh thấy có một người đàn ông trong đó tát Đường Huyên một cái, Đường Huyên ngã ầm xuống đường, nước mắt từ hốc mắt cô ta lăn xuống.
Thật sự không nhìn nổi nữa, anh đẩy cửa xe bước tới, nổi giận quát một tiếng: “Chúng mày làm gì vậy?"
Mấy người đàn ông đồng loạt quay đầu, người đàn ông cầm đầu hừ lạnh nói: “Sao hả? Năm đó mẹ của con đàn bà hèn hạ này còn thiếu bọn tao một khoản nợ không trả, bây giờ bảo cô ta trả cô ta lại không chịu, sao hả, mẹ nợ con trả, không nên sao?"
Nam Cung Phong tối mặt thấp giọng chất vấn: “Thiếu chúng mày bao nhiêu tiền?"
“Tính cả lãi ba năm thì vừa tròn hai mươi chín tỷ."
“Còn cả cái bạt tai vừa rồi nữa, tao cho mày hẳn sáu mươi tỷ."
Mấy tên kia đều sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Nam Cung Phong quan trì đã đi đến trước mặt tên cầm đầu đấm một cú lên mặt hắn, sau đó lấy trong ví ra một tờ chi phiếu, ký tên soạt soạt rồi ném cho hắn: “Bảy mươi tỷ, không cần thối lại."
Người đàn ông vuốt bên mạt bị đánh rát bỏng, liếc anh từ trên xuống dưới một lượt, biết anh là người có địa vị liền nghiến răng nói: “Nể mặt tờ chi phiếu này tao sẽ không so đo với mày." Ánh mắt liếc Đường Huyên dưới đất: “Xem ra phụ nữ có nhan sắc thật tốt, đứng trên đường cũng có người khác trả tiền thay, phải hầu hạ đại gia này thật tốt đất, hầu hạ người ta tốt rồi thì sau này không phải lo không sống tốt nữa."
Hắn vừa mới dứt lời, Nam Cung Phong liền đấm một cú nữa, cho dù đã không còn yêu Đường Huyên nữa nhưng anh cũng không thể chịu được chuyện người anh từng yêu lại bị người khác sỉ nhục như vậy.
Một cú này xem như là tuyên bố chiến tranh bắt đầu, mấy tên đàn ông ầm ầm xông lên đánh nhau với anh, Nam Cung Phong từng học võ, đối phó với mấy thằng to xác tay chân vụng về cũng không thiệt thòi lắm, chỉ là đánh lúc lâu khó tránh khỏi tốn thể lực, tên đàn ông cầm đầu nhân lúc anh không chú ý, cầm một vỏ chai bia ven đường đập anh một phát…
Á…
Cùng với tiếng thét chói tai, Đường Huyên ngã vào lòng Nam Cung Phong, cô ta kịp thời đỡ chai bia cho Nam Cung Phong trong lúc cấp bách nhất, máu tươi từ trán cô ta chảy xuống áo sơ mi của Nam Cung Phong, áo sơ mi của Nam Cung Phong nhanh chóng dính đầy máu.
Mấy tên kia vừa thấy có vẻ như xảy ra án mạng, sợ hãi co giò bỏ chạy, Nam Cung Phong lo lắng gọi: “Đường Huyên? Đường Huyên?"
Xe cảnh sát đã gọi nhưng lại tới chậm, Nam Cung Phong không nghĩ quá nhiều, ôm lấy Đường Huyên chạy đến bệnh viện.
Điều đáng mừng là Đường Huyên không có gì nguy hiểm, chỉ bị chai bia đập xước chút da, không gây tổn thương cho thần kinh não bộ, sau khi cụp CT và băng bó vết thương cẩn thận, bác sĩ nói có thể xuất viện luôn.
Âu Dương Vân gật đầu: “Được, có điều em muốn về nhà trước nấu chút đồ cho con bé rồi đem qua."
“Vậy hay là anh đi trước nhé?"
“Ừm, cũng được."
Hai người mỗi người đi một hướng, một người chạy về nhà, một người đến bệnh viện.
Nam Cung Phong đến bệnh viện, tới phòng bệnh của em gái thì thấy cô đang ngủ, Quý Phong ngồi bên giường cô, anh nhỏ giọng hỏi: “Tình Tình vẫn ổn chứ?"
“Vâng, rất khỏe, bác sĩ nói hồi phục khá tốt."
Trong mắt Nam Cung Phong lóe lên sự cảm kích, chỉ chỉ bên ngoài: “Chúng ta ra sân thượng nói chuyện."
Quý Phong liếc nhìn người đang ngủ say trên giường, gật đầu: “Được."
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng lên sân thượng bệnh viện, trong phòng bệnh yên tĩnh, Nam Cung Tình Tình chậm rãi mở mắt ra, thực ra cô vẫn chưa ngủ.
Anh trai đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng cô có chút lo lắng, luôn cảm thấy Quý Phong dễ dàng tiếp nhận tình cảm của cô nhất định là có chuyện gì đó cô không biết.
Cô vén chăn lên, đeo dép bước ra ngoài.
Đêm tràn ngập hương vị mùa hè trong không khí, bên tai là tiếng ve sầu khắp nơi, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi qua cũng chỉ có thể cảm nhận được sự mát mẻ.
Nam Cung Phong đứng nửa người trong bóng tôi nhìn Quý Phong, âm trầm mở miệng: “Cuộc phẫu thuật của Tình Tình có thể thành công viên mãn đều là nhờ vào cậu, cảm ơn."
“Không sao, tuy tôi và cô ấy không có quan hệ máu mủ, nhưng trong lòng đã sớm coi cô ấy như em gái tôi."
“Đợi sau khi con bé xuất viện tôi sẽ cho nó ra nước ngoài học, đến lúc đó lại lấy lý do môn đăng hộ đối để cắt đứt quan hệ của hai người, cậu có thể an toàn rút lui."
Quý Phong gật đầu: “Vâng."
Hai người im lặng mấy giây, Nam Cung Phong nói tiếp: “Thật sự không thể thích con bé sao? Không có chút khả năng nào sao?"
“Tình Tình là cô gái tốt, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tình thân anh trai đối với em gái dù có cố gắng thế nào cũng không thể trở thành tình yêu."
Nam Cung Phong thở dài: “Ài, được rồi, cậu có thể đồng ý với chúng tôi tạm thời tiếp nhận tình cảm của Tình Tình, để nó bình yên vượt qua một kiếp đã là tận nghĩa rồi, chúng tôi không nên đưa ra yêu cầu quá đáng với cậu."
Anh vừa mới dứt lời, di động trong túi vang lên: “A lô? Ai vậy… À, ủy viên Từ à, bây giờ sao… Ừ được, bây giờ tôi qua đó… Được, lát nữa gặp."
Nam Cung Phong cúp máy, vỗ vỗ vai Quý Phong, thâm sâu gật đầu: “Ủy viên Từ của tập đoàn Thiên Dã hẹn tôi bàn về chuyện mảnh đất đường Thanh Nhất, tôi đi trước đây."
“Dạ."
Quý Phong đứng đó không nhúc nhích, Nam Cung Phong xoay người đi, anh đi vội vàng cho nên không phát hiện ở góc tối có một bóng người nhỏ bé đang run rẩy.
Đúng vậy, Nam Cung Tình Tình đang run rẩy, nhưng cô không khóc, nước mắt chỉ có thể chảy khi đau lòng, khi tim đã chết lặng thì không còn nhớ gì nữa, quên khổ sở, quên cả rơi lệ.
Cô kéo bước chân mình đi về phía trước, cách một khoảng mười bước chân khẽ gọi một tiếng: “Anh Quý Phong."
Đầu Quý Phong vang ầm một tiếng, tưởng là ảo giác của mình, nhưng khi cậu ta kinh ngạc quay đầu lại phát hiện không phải là ảo giác, Nam Cung Tình Tình đứng ngay trước mặt cậu ta, cách một cánh tay.
“Tình Tình, sao em lại ở đây…"
Cậu ta hít một hơi lạnh, vô cùng lo lắng có phải cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Nam Cung Phong.
“Trong phòng bệnh ngột ngạt quá, em ra ngoài hít thở không khí."
“Ra ngoài bao lâu rồi? Vừa ra sao?"
Ánh mắt Quý Phong dò hỏi đầy lo lắng.
Nam Cung Tình Tình không đổi sắc mặt nhìn cậu ta, trả lời từng câu từng chữ: “Lâu rồi, lên cùng với các anh."
Tròn nửa phút, Quý Phong không nói được một câu nào, hai người cứ mơ hồ lặng nhìn đối phương, từ ánh mắt của Tình Tình cậu ta thấy được một sự đau lòng không cách nào nói được.
“Cho nên… Nghe thấy cả rồi sao?"
“Ừm."
Cô khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm xuống đất thản nhiên nói: “Tuy vẫn luôn biết là anh không thích em, nhưng khi anh nói với em muốn mình quen nhau, em vẫn tin tưởng, tin là anh đã động lòng với sự kiên trì của em, chứ không nghĩ rằng từ đầu đến cuối anh chỉ quen em vì bệnh của em…"
Nói đến đây, giọng cô nghẹn ngào, thật sự rất khó chịu.
Hít mũi một cái, cô ngẩng đầu, bị nước mắt làm nhòe khóe mắt, trong bóng tối lấp lánh tia sáng tuyệt vọng: “Trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã bầu bạn, em rất vui."
Nói rồi cô định đi.
Quý Phong mạnh mẽ kéo cổ tay cô lại, đang định nói gì đó cô lại khẽ liếc nhìn: “Yên tâm đi, em sẽ khỏe mạnh, sẽ không vì tình cảm không thuận lợi mà từ bỏ tính mạng của mình, em không phải là người như vậy, anh biết mà."
Nháy mắt lại xoay người rời đi, rốt cuộc nước mắt Tình Tình cũng rơi xuống, thế nhưng cũng thật may mắn vì đã giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, cuộc hẹn của Nam Cung Phong và Đường Huyên ở câu lạc bộ đã bắt đầu.
Hai người mặt đối mặt, Nam Cung Phong hỏi cô ta: “Muốn uống chút gì không?"
“Trà đá đi."
Anh dặn nhân viên phục vụ: “Hai ly trà đá."
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, trong phòng bao của câu lạc bộ chỉ còn lại tiếng hít thở.
“Nói đi, phải thế nào mới có thể tiêu hủy chứng cứ có tội của ba mẹ tôi."
Đường Huyên không nói gì mà cúi đầu lấy ra một bọc tài liệu từ trong túi: “Đây là tất cả chứng cứ, toàn bộ đều còn nguyên vẹn, anh kiểm tra lại đi."
Anh tiếp nhận, kiểm tra từng tờ một, đa số là khẩu cung của những người bị xúi giục năm đó, có cả ảnh chụp và một đĩa CD ghi âm. Anh gật đầu: “Điều kiện gì, nói đi?"
“Vô điều kiện."
Nam Cung Phong có chút ngạc nhiên, nhưng không hiểu rõ ý của cô ta: “Thế nào gọi là vô điều kiện?"
Đường Huyên nhìn anh chăm chú: “Trong lòng của Anh Phong, em chính là một người hám lợi như vậy sao? Cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ em sẽ vì yêu anh mà giao cho anh những chứng cứ này hay sao?"
“Vậy ý của cô là giao những thứ này cho tôi vô điều kiện?"
“Đúng vậy."
“Quả thực là tôi chưa từng nghĩ, nếu là cô ba năm trước đây thì có lẽ là có thể, nhưng cô của bây giờ thì tôi không dám tự tin như vậy."
“Vì sao? Em có chỗ nào khiến Anh Phong ghét như vậy?"
“Cũng không đến nỗi chán ghét, chỉ là có chút chênh lệch tư tưởng với cô thôi."
“Là vì lần trước em chất vấn anh tại sao lại gánh trách nhiệm thay cho Âu Dương Vân sao?"
“Không chỉ có chuyện này, phương diện khác cũng thể hiện ra."
“Phương diện nào, anh nói thử xem."
Nam Cung Phong thở dài: “Bỏ đi, dù sao cũng không còn là quan hệ người yêu nữa, nói nhiều như vậy cũng vô ích."
“Nói ra em sẽ thay đổi."
Anh liếc nhìn cô: “Cầm lên được thì đặt xuống được, làm được bảy chữ này là được rồi."
Đường Huyên cười cười châm chọc, trong mắt lóe ra nước mắt ầng ậng: “Được, em biết rồi, cảm ơn anh đã cho em lời vàng ngọc."
Cô ta bưng ly trà đá trước mặt lên uống ực một ngụm, đứng dậy nói: “Em đi đây, tạm biệt."
Nam Cung Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, nghĩ gì đó trong một lúc rồi cũng đứng dậy rời khỏi câu lạc bộ, ra đến cổng câu lạc bộ, đầu tiên là anh sửng sốt sau đó mở miệng: “Sao còn chưa đi?"
“Chờ xe."
“Muốn tôi tiễn cô không?"
“Không cần."
Anh cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi về phía cửa xe của mình mở cửa xe ngồi vào, xe nổ máy đi, lúc đang chuẩn bị rời đi đột nhiên thấy từ kính chiếu hậu, Đường Huyên bị bốn, năm người đàn ông bao vây, trên mặt cô ta hiện đầy vẻ kinh hoảng và sợ hãi.
Nam Cung Phong nhíu mày lại, trong lòng có chút đắn đo, không đành lòng thấy chết mà không cứu, nhưng cũng không muốn có quá nhiều dây dưa với Đường Huyên.
Đang lúc do dự, anh thấy có một người đàn ông trong đó tát Đường Huyên một cái, Đường Huyên ngã ầm xuống đường, nước mắt từ hốc mắt cô ta lăn xuống.
Thật sự không nhìn nổi nữa, anh đẩy cửa xe bước tới, nổi giận quát một tiếng: “Chúng mày làm gì vậy?"
Mấy người đàn ông đồng loạt quay đầu, người đàn ông cầm đầu hừ lạnh nói: “Sao hả? Năm đó mẹ của con đàn bà hèn hạ này còn thiếu bọn tao một khoản nợ không trả, bây giờ bảo cô ta trả cô ta lại không chịu, sao hả, mẹ nợ con trả, không nên sao?"
Nam Cung Phong tối mặt thấp giọng chất vấn: “Thiếu chúng mày bao nhiêu tiền?"
“Tính cả lãi ba năm thì vừa tròn hai mươi chín tỷ."
“Còn cả cái bạt tai vừa rồi nữa, tao cho mày hẳn sáu mươi tỷ."
Mấy tên kia đều sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Nam Cung Phong quan trì đã đi đến trước mặt tên cầm đầu đấm một cú lên mặt hắn, sau đó lấy trong ví ra một tờ chi phiếu, ký tên soạt soạt rồi ném cho hắn: “Bảy mươi tỷ, không cần thối lại."
Người đàn ông vuốt bên mạt bị đánh rát bỏng, liếc anh từ trên xuống dưới một lượt, biết anh là người có địa vị liền nghiến răng nói: “Nể mặt tờ chi phiếu này tao sẽ không so đo với mày." Ánh mắt liếc Đường Huyên dưới đất: “Xem ra phụ nữ có nhan sắc thật tốt, đứng trên đường cũng có người khác trả tiền thay, phải hầu hạ đại gia này thật tốt đất, hầu hạ người ta tốt rồi thì sau này không phải lo không sống tốt nữa."
Hắn vừa mới dứt lời, Nam Cung Phong liền đấm một cú nữa, cho dù đã không còn yêu Đường Huyên nữa nhưng anh cũng không thể chịu được chuyện người anh từng yêu lại bị người khác sỉ nhục như vậy.
Một cú này xem như là tuyên bố chiến tranh bắt đầu, mấy tên đàn ông ầm ầm xông lên đánh nhau với anh, Nam Cung Phong từng học võ, đối phó với mấy thằng to xác tay chân vụng về cũng không thiệt thòi lắm, chỉ là đánh lúc lâu khó tránh khỏi tốn thể lực, tên đàn ông cầm đầu nhân lúc anh không chú ý, cầm một vỏ chai bia ven đường đập anh một phát…
Á…
Cùng với tiếng thét chói tai, Đường Huyên ngã vào lòng Nam Cung Phong, cô ta kịp thời đỡ chai bia cho Nam Cung Phong trong lúc cấp bách nhất, máu tươi từ trán cô ta chảy xuống áo sơ mi của Nam Cung Phong, áo sơ mi của Nam Cung Phong nhanh chóng dính đầy máu.
Mấy tên kia vừa thấy có vẻ như xảy ra án mạng, sợ hãi co giò bỏ chạy, Nam Cung Phong lo lắng gọi: “Đường Huyên? Đường Huyên?"
Xe cảnh sát đã gọi nhưng lại tới chậm, Nam Cung Phong không nghĩ quá nhiều, ôm lấy Đường Huyên chạy đến bệnh viện.
Điều đáng mừng là Đường Huyên không có gì nguy hiểm, chỉ bị chai bia đập xước chút da, không gây tổn thương cho thần kinh não bộ, sau khi cụp CT và băng bó vết thương cẩn thận, bác sĩ nói có thể xuất viện luôn.
Tác giả :
Trích Tinh Lãm Nguyệt