Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 148: Tuyệt đối không thể
Màn đêm dần buông xuống, từng cơn gió nhè nhẹ thổi trên đỉnh núi nơi hai người đang đứng, Nam Cung Phong cúi đầu nhìn người con gái xinh đẹp đang ngủ trong lòng mình, cô đã ngủ rất say rồi, anh cũng không nỡ đánh thức cô dậy, liền đổi tư thế khác, để cô ngủ thoải mái hơn một chút.
Nhưng mệt mỏi trong lòng Âu Dương Vân khó khăn lắm mới được giải tỏa một lần, lần này liền ngủ gần hai tiếng, khi tỉnh dậy, xung quanh là một màu đen bao phủ, cô giật mình, sững sờ hỏi: “Chúng ta đang ở đâu đây?"
Nam Cung Phong tức giận bật cười: “Có phải em ngủ đến ngốc luôn rồi không? Ở đâu cũng không biết nữa?"
“Không phải chúng ta vẫn còn ở trên núi đấy chứ?"
Anh đưa tay ra gõ lên trán cô một cái: “Đương nhiên là ở trên núi rồi, nếu không phải nửa đường em bị co giật phải quay lại, thì bây giờ chúng ta đã được tắm nước nóng và thoải mái nằm trên giường rồi."
Cô chán nản thở dài: “Vậy sao anh không gọi em dậy?"
“Em ngủ không khác gì con heo, chắc có gọi cũng không tỉnh đâu."
Âu Dương Vân lườm anh một cái, nhìn thấy bốn phía xung quanh âm u tĩnh mịch, không khỏi sợ hãi: “Chúng ta mau xuống núi thôi."
“Chân em có thể đi được chưa?"
“Hình như vẫn chưa đi được."
“Vậy đợi một chút, anh đã gọi về nhà rồi, chờ lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta."
“Đón chúng ta làm gì chứ? Chẳng phải anh cõng em xuống núi là được sao?"
Nam Cung Phong vỗ vai cô, thành khẩn nói: “Em thấy rồi đấy, bây giờ là buổi tối, chứ không phải ban ngày, mắt anh không tốt, nếu để em ngã thì phải làm sao?"
“Chắc không nghiêm trọng đến mức đó chứ?"
“Để đảm bảo an toàn, thì vẫn nên chờ người tới hãy nói, dù sao cũng phí mất một buổi chiều rồi, cũng đừng để ý đến lúc này nữa."
Âu Dương Vân nghĩ thấy cũng đúng, trời tối thế này giơ tay ra còn không thấy ngón tay đâu, thật sự nếu xảy ra chuyện gì thì rắc rối to rồi.
“Em có đói không?"
Cô gật đầu: “Hơi đói rồi."
“Lúc ra ngoài em không mang đồ ăn theo sao? Vậy đây là cái gì?"
Nam Cung Phong chỉ chỉ vào chiếc túi ni lông cạnh chân cô, vừa định với tay đi lấy, thì Âu Dương Vân vội vàng giấu ra phía sau: “Không có gì."
“Hay là em đợi ở đây đừng đi đâu, anh đi vào miếu Đế Vương tìm chút đồ ăn cho em nhé?"
“Không được."
Cô ôm chặt lấy anh, dựa vào ngực anh rồi nói: “Em sợ."
Nam Cung Phong cười một cách cưng chiều: “Sợ cái gì chứ, chốn cửa Phật thanh tịnh có người còn dám ăn em sao?"
“Em thà chết đói cũng không muốn bị dọa sợ đến chết, anh không được đi đâu hết."
Thấy cô hơi run, Nam Cung Phong đành lắc đầu: “Được rồi, anh không đi đâu, anh sẽ ở bên cạnh em."
Trong bóng đêm, hai người dựa sát vào nhau, Nam Cung Phong đột nhiên nói: “Anh đói rồi."
“Cố chịu một chút đi, em cũng đói."
Âu Dương Vân không hiểu ý anh, vẫn nép vào lòng, khuôn mặt kề sát lồng ngực nóng bỏng của anh, hai tay ôm lấy hông anh.
Không biết tại sao, ngay lúc này, cô lại sợ mất anh đến như vậy. vô cùng sợ, sợ đến mức cả người, cả trái tim đều nép vào một chỗ.
Nam Cung Phong nâng cằm cô lên hỏi: “Hôn anh một cái được chứ?"
Âu Dương Vân không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên, cơ thể hơi nhướng lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đã sớm chuẩn bị của anh một nụ hôn.
Nụ hôn này thực quá chấn động rồi, Nam Cung Phong sờ lên môi mình, ngây ngốc nhìn cô. Khuôn mặt cô ửng hồng, đang định vùng ra khỏi vòng tay của anh, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng người, đã bị anh kéo tay lại.
Anh xoay người đè cô xuống đất, sau đó giọng khàn khàn nói: “Vốn dĩ anh chỉ đòi một nụ hôn thôi, nhưng bây giờ xem ra một nụ hôn mãi mãi không thỏa mãn."
Âu Dương Vân vừa sợ vừa xấu hổ, nhìn xung quanh một lượt rồi nhắc nhở anh: “Nơi cửa Phật thanh tịnh, tuyệt đối không thể..."
Mặt đất rất cứng, lại chẳng dễ chịu chút nào, cứng đến mức cô cảm thấy hơi đau. Cô muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh nắm bả vai ép xuống. Hai tay anh kéo một phát, chiếc áo sơ mi của cô bị anh kéo xuống một nửa, lộ ra chiếc áo ngực màu đen và làn da trắng như tuyết.
Âu Dương Vân gục vào lòng Nam Cung Phong, đôi mắt khép hờ nhìn vầng trăng xa xăm trên bầu trời, bộ ngực chập trùng nhấp nhô kịch liệt
Nam Cung Phong lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, đợi sau khi dọn dẹp ổn thỏa xong, anh dịu dàng ôm lấy cô nói: “Mau mặc quần áo vào đi, anh đoán là người ta sắp tới đây rồi."
Anh nhặt quần áo dưới mặt đất lên, lúc mặc lại quần áo dịu dàng chậm rãi hơn khi ngang ngược nóng vôi cởi nó ra nhiều, nhưng trong lúc giúp cô cài lại cúc áo, vẫn không nghiêm túc còn trêu ghẹo cô.
Bốn năm thanh niên to khỏe của nhà Nam Cung đã tới, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm cái cáng cứu thương bọn họ đang khiêng, ngạc nhiên hỏi: “Có phải quá khoa trương rồi không?"
“Đến thì cũng đến rồi, cứ nằm lên trước đã."
So với việc để mấy tên này cõng cô vợ xinh đẹp của anh, thì Nam Cung Phong lại vô cùng hài lòng với mấy cái cáng cứu thương này.
“Em không nằm, anh muốn nằm thì đi mà nằm."
Âu Dương Vân trợn mắt lên, cũng không phải sống dở chết dở gì cho cam, nằm cáng cứu thương làm gì chứ.
“Mợ chủ, đây là do bà Nam Cung dặn, mợ chủ đừng làm khó đám người làm chúng tôi."
Một người trong sô đó nài nỉ, những người khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, trời gió lớn như vậy, nói không chừng lát nữa còn có mưa."
Âu Dương Vân lâm vào thế bối rối, nhìn vẻ mặt lo lắng của đám người đàn ông đó, cô thở dài một hơi: “Được rồi."
Nam Cung Phong bế cô nằm lên cáng cứu thương, sau đó đoàn người nhắm mắt theo đuôi cùng đi xuống núi, xe của Nam Cung Phong đỗ ở ven đường, anh bế Âu Dương Vân chuyển sang xe anh, sau đó dặn dò: “Mọi người về đi, tôi đưa mợ chủ đến bệnh viện để chỉnh lại khớp cổ chân bị trật."
Âu Dương Vân tức giận đấm vào vai anh, trách mắng nói: “Anh mới bị trật khớp ấy."
Đến cổng bệnh viện, Nam Cung Phong xuống xe trước, đi qua bên kia mở cửa xe, đưa hai tay ra: “Xuống đi."
Âu Dương Vân ngại ngùng để anh bế vào, liền muốn thử nhảy một chân đi vào, kết quả là chân đứng không vững, hai chân đều ngã xuống đất, cô vừa định kêu lên, kết quả đột nhiên phát hiện chân vốn dĩ đã hết đau rồi.
“Ơ? Sao lại khỏi rồi? Không đau nữa rồi?"
Cô kinh ngạc đi mấy bước rồi lại quay lại: “Thực sự không đau nữa rồi, trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy."
Nam Cung Phong tỏ ra không vui đứng dựa ở bên cạnh cửa xe, hai tay khoanh trước ngực nói: “Hóa ra nãy giờ em đùa anh đúng không?"
Cô lập tức giơ một tay lên: “Em có thể thề với trời, tuyệt đối không đùa anh, lúc chiều nay thực sự không động đậy được."
Âu Dương Vân thật sự cảm thấy buồn bực, lại vận động một chút, khó hiểu chốt lại một câu: “Không bình thường thật..."
“Được rồi, nếu đã khỏe rồi thì đi về, lên xe đi."
Nam Cung Phong ngáp một cái, cả người vừa dính lại vừa ướt, đa phần đều là mồ hôi sau cuộc vận động mãnh liệt ban nãy, chỉ muốn mau mau về nhà tắm nước nóng cho sảng khoái.
Âu Dương Vân lại ngồi vào trong xe, vẫn đang thấy khó hiểu về đôi chân của mình, chẳng trách không còn cảm thấy đau nhức gì nữa, chẳng lẽ do thần linh phù hộ, âm thầm chữa trị vết thương ở chân cô sao? Không đời nào, không đời nào, cô làm ô uế chốn cửa Phật thanh tịnh như vậy, thần linh không trừng phạt cô là tốt lắm rồi, còn giúp cô nữa, làm sao có chuyện đó được.
Xe từ từ chạy về phía dinh thự Bạch Vân, hai mắt Âu Dương Vân bất giác nặng trĩu, mặc dù không lâu trước đó cô mới ngủ hơn hai tiếng xong, nhưng một trận “dã chiến" cũng đã tiêu hao toàn bộ thể lực của cô rồi.
Xoạt --
Nam Cung Phong phanh xe gấp một cái, khiến Âu Dương Vân đang buồn ngủ cũng giật mình tỉnh táo lại, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?"
Ánh mắt liếc nhìn phía trước, bỗng chốc càng thêm kinh ngạc, thẫn thờ thốt ra một câu: “Mộng Long..." Sau đó liền đẩy cửa xe nhảy xuống.
Âu Dương Vân bước nhanh đi về phía người mà đang đứng chặn xe ở trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Mộng Long, sao cậu lại ở đây?"
Cũng đã nửa năm rồi cô không gặp Lý Mộng Long, Lý Mộng Long lúc này đang đứng trước mặt, nhìn tiều tụy đến mức khiến người khác phải đau lòng, Lý Mộng Long vừa thấy cô, liền nhào vào lòng cô khóc rống lên.
“Tiểu Vân, ba nói vợ không cần chồng nữa phải không...Tiểu Vân, vợ thực sự không cần chồng nữa sao..."
Âu Dương Vân buồn bã vỗ lung cậu ta: “Đừng khóc, đừng khóc, không phải tôi không cần cậu nữa đâu."
“Vậy tại sao lâu như vậy mà vợ cũng không tới thăm chồng... chồng rất nhớ vợ."
Nam Cung Phong cũng xuống xe, nhìn thấy một người đàn ông không rõ danh tính đang ôm vợ mình nói nhớ nhung này nọ, ngay lập tức giận dữ lao tới, tiến đến tách hai người ra, giận dữ nói: “Này này này, làm cái gì đấy hả?"
“Anh ta là ai vậy?"
Lý Mộng Long khịt mũi một cái, mang vẻ mặt ngơ ngác hỏi Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân sợ kích động đến cậu ta, liền nói dối: “Anh ấy...anh trai của tôi."
Lời nói vừa dứt, Lý Mộng Long thấy chút nghi ngờ, ngược lại Nam Cung Phong thực sự tức giận rồi.
“Tiểu Vân, vợ có anh trai khi nào vậy?"
Lý Mộng Long không hiểu hỏi.
Âu Dương Vân cười bối rối: “Ừm, trước nay vẫn có mà, tôi chẳng những có anh trai, mà còn có cả em gái nữa."
“Ồ, chồng biết rồi chồng biết rồi, chính là người phụ nữ xấu xí lần trước đưa chồng đi tìm vợ đấy sao."
Âu Dương Vân gật đầu, trong lòng biết rõ người mà cậu ta muốn nói tới là Âu Dương Kiều.
“Em nói anh là gì của em cơ?"
Nam Cung Phong mang vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Âu Dương Vân, một giờ trước cô mới nằm dưới thân anh cô, vậy mà sau một tiếng đã bị cô giới thiệu thành anh trai rồi, cục tức này anh không thể nào nuốt trôi được.
“Anh qua đây với em."
Âu Dương Vân cứng nhắc mỉm cười với Lý Mộng Long, dùng hết sức kéo Nam Cung Phong ra chỗ yên tĩnh, thấp giọng khẽ nói: “Anh ấy là Lý Mộng Long."
“Thì sao?"
Nam Cung Phong nhíu mày, lẽ nào vì cậu ta là Lý Mộng Long, mà anh phải chịu uất ức đóng giả làm anh trai gì gì đó sao?
“Cậu ấy bị thiểu năng."
“Thì sao?"
“Cậu ấy là Lý Mộng Long bị thiểu năng, nên anh không thể tị nạnh với cậu ấy như bình thường được."
“Cho em năm phút, để em đuổi cậu ta đi."
Nam Cung Phong không quan tâm cậu ta là kẻ thiểu năng hay là kẻ lỗ mãng, nói chung, anh không muốn nhìn thấy người đàn ông khác ôm vợ mình rồi khóc lóc như chết đi sống lại như thế, nhìn giống như là sinh ly tử biệt vậy.
“Nửa đêm khuya khoắt thế này anh bảo em bảo cậu ấy đi đâu?"
Âu Dương Vân lườm anh một cái, xoay người đi định chạy đến chỗ Lý Mộng Long.
“Khoan đã." Nam Cung Phong kéo cô lại: “Vậy em định làm như thế nào?"
“Còn biết làm sao nữa, cứ đưa về nhà trước thôi."
“Cái gì?"
Nam Cung Phong không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt: “Ở ngay trước mặt anh mà em muốn đưa chồng cũ về nhà là sao?"
“Chồng cũ gì chứ, hai bọn em chỉ là có hôn ước thôi, vẫn chưa chính thức kết hôn, nếu anh với em ly hôn, rồi kết hôn với anh ấy, sau đó đưa anh về nhà, đó mới được gọi chồng cũ."
Nam Cung Phong bị cô nói vòng vo đến chóng cả mặt, tỏ thái độ rõ ràng: “Anh cho em biết, anh không đồng ý."
Âu Dương Vân thở dài: “Không đồng ý phải không? Được, vậy em đưa đến nhà nghỉ."
“Anh càng không đồng ý."
Nam Cung Phong tức giận đến mức mặt tái cả đi: “Cô nam quả nữ, hai người đến nhà nghỉ gì chứ?"
“Cậu ấy bị thiểu năng mà."
“Thiểu năng thì sao chứ? Em dám cam đoan người thiểu năng không biết mấy chuyện giữa nam nữ không?"
Âu Dương Vân im lặng xoa trán: “Thế này anh cũng không đồng ý, thế kia anh cũng không đồng ý, vậy phải làm thế nào anh mới chịu đồng ý hả? Với lại em đã quyết rồi, dù sao thì Lý Mộng Long cũng đã tới tìm em rồi, em không thể bỏ mặc anh ấy được."
Nam Cung Phong thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, cũng hiểu rõ tính khí của cô, dành phải kìm nén cơn giận, lùi một bước nói: “Được rồi được rồi, đưa cậu ta lên xe đi."
“Cảm ơn chồng yêu."
Được đồng ý xong liền vui vẻ rạng rỡ trở lại, Âu Dương Vân lập tức tháo khuôn mặt lạnh như băng của mình xuống, cười niềm nở với anh.
“Nhưng anh phải cảnh cáo em trước, cùng lắm chỉ được để cậu ta ở đêm nay thôi, ngày mai trời sáng, phải trả cậu ta về nơi thuộc về cậu ta."
Âu Dương Vân vờ như không nghe thấy, đi tới trước mặt Lý Mộng Long, nhẹ nói: “Mộng Long, đi về nhà với tôi nào."
Ba người đi vào phòng khách, người nhà đã đi ngủ hết, Âu Dương Vân hỏi Lý Mộng Long: “Cậu có đói không?"
“Có."
Lý Mộng Long gật đầu lia lịa, trọng bụng phát ra tiếng kêu ọc ọc.
“Cậu ngồi đây đợi một lát nhé, tôi vào bếp nấu mì cho cậu ăn."
“Được đó."
Lý Mộng Long nghe lời ngồi xuống ghế sa lon, Âu Dương Vân lập tức chạy vào bếp, mặc tạp dề bắt đầu nấu mì.
Nam Cung Phong như giữ cả ổ tức giận trong bụng, hóa ra trước giờ đã quên sự tồn tại của anh, cũng không hỏi anh có đói không, vừa vào cửa liền tập trung vào tên thiểu năng này.
“Này, sao cậu lại tìm tới đây vậy?"
Anh ngồi ngồi đối diện với Lý Mộng Long, hung dữ hỏi.
Lý Mộng Long cảnh giác liếc mắt nhìn anh, cũng không thèm trả lời câu hỏi của anh.
À, ăn đồ nhà anh ở trong nhà anh mà vẫn không dám nhìn mặt anh, Nam Cung Phong đập tay lên bàn: “Hỏi cậu đấy? Bị câm à?"
Âu Dương Vân ở trong bếp nghe thấy tiếng ồn phòng khách truyền đến, vội vàng chạy ra ngoài hỏi: “Sao vậy?"
Lý Mộng Long như sắp khóc, uất ức chạy đến trước mặt Âu Dương Vân mách lẻo: “Tiểu Vân, anh ta thật hung dữ."
Âu Dương Vân liếc nhìn anh một cái, tức giận nói: “Anh nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu ấy một chút không được à, nhìn xem anh dọa cậu ấy sợ rồi này."
Nam Cung Phong nhíu mày, giấu cục tức trong lòng, hận không thể đóng gói Lý Mộng Long ném ra khỏi trái đất: “Anh có hung dữ với cậu ta đâu? Anh chỉ hỏi cậu ta sao lại tìm tới đây thôi?"
“Chuyện này anh không phải hỏi, đợi lát nữa em sẽ hỏi, anh đi ngủ đi."
“Anh còn chưa ăn cơm mà."
“Em không nấu phần của anh."
Âu Dương Vân xoay người vào bếp, Nam Cung Phong đứng lặng tại chỗ, tức điên lên chỉ tiếc là không ngất đi được.
Buồn bã đi lên tầng, tắm xong bèn ra ngồi ghế sofa chờ hai người ở dưới đi lên trên tầng, đợi bốn năm mươi phút sau, mới nghe thấy tiếng bước chân đi lên ở ngoài cửa.
Anh mở cửa đi ra ngoài, Âu Dương Vân ngạc nhiên hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ à?"
Nam Cung Phong dùng ánh mắt oán trách trừng mắt nhìn cô, nói thì dễ lắm, một người đàn ông không biết có phải thiểu năng hay không cứ quấn lấy vợ của anh thế này, anh ngủ được mới là lạ.
Âu Dương Vân đưa Lý Mộng Long đến khách phòng, sau đó nói với anh ta: “Mộng Long, cậu tắm trước đi."
Lý Mộng Long lắc đầu, cứ kéo lấy tay áo của cô không buông.
“Tôi không đi đâu, tôi đứng đây đợi cậu ra."
Âu Dương Vân biết cậu ta thấy thiếu cảm giác an toàn, nên rất kiên nhẫn vỗ về cậu ta.
“Vợ đừng gạt chồng nhé, chồng không muốn giống như trước đâu, rõ ràng nói không đi nhưng về sau lại không tìm được vợ."
“Ừm, yên tâm đi, lần này sẽ không đi nữa."
Âu Dương Vân bảo đảm lại một lần nữa, Lý Mộng Long mới yên tâm đi vào phòng tắm.
Nam Cung Phong đứng ngoài cửa thấy cảnh này quả thực chẳng biết nên khóc hay nên cười, lời nói có chút quái đản: “Khổng Tử nói thực sự rất đúng, trên đời này duy chỉ có những kẻ thiểu năng với kẻ tiểu nhân là khó chiều."
“Phụ nữ là duy nhất."
Âu Dương Vân tức giận sửa lại câu cho đúng.
“Trong mắt anh, mấy kẻ thiểu năng thế này còn khó chiều hơn cả phụ nữ."
Lý Mộng Long vào phòng tắm chưa đến mười phút đã đi ra, vừa ra khỏi cửa phòng tắm, đã cầm lấy tay Âu Dương Vân nói: “Tiểu Vân, chúng ta đi thôi."
Nam Cung Phong ngây người ra, nghi ngờ nhíu mày hỏi: “Đi đâu vậy?"
Lý Mộng Long ngây thơ trả lời: “Đi ngủ đó..."
Nhưng mệt mỏi trong lòng Âu Dương Vân khó khăn lắm mới được giải tỏa một lần, lần này liền ngủ gần hai tiếng, khi tỉnh dậy, xung quanh là một màu đen bao phủ, cô giật mình, sững sờ hỏi: “Chúng ta đang ở đâu đây?"
Nam Cung Phong tức giận bật cười: “Có phải em ngủ đến ngốc luôn rồi không? Ở đâu cũng không biết nữa?"
“Không phải chúng ta vẫn còn ở trên núi đấy chứ?"
Anh đưa tay ra gõ lên trán cô một cái: “Đương nhiên là ở trên núi rồi, nếu không phải nửa đường em bị co giật phải quay lại, thì bây giờ chúng ta đã được tắm nước nóng và thoải mái nằm trên giường rồi."
Cô chán nản thở dài: “Vậy sao anh không gọi em dậy?"
“Em ngủ không khác gì con heo, chắc có gọi cũng không tỉnh đâu."
Âu Dương Vân lườm anh một cái, nhìn thấy bốn phía xung quanh âm u tĩnh mịch, không khỏi sợ hãi: “Chúng ta mau xuống núi thôi."
“Chân em có thể đi được chưa?"
“Hình như vẫn chưa đi được."
“Vậy đợi một chút, anh đã gọi về nhà rồi, chờ lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta."
“Đón chúng ta làm gì chứ? Chẳng phải anh cõng em xuống núi là được sao?"
Nam Cung Phong vỗ vai cô, thành khẩn nói: “Em thấy rồi đấy, bây giờ là buổi tối, chứ không phải ban ngày, mắt anh không tốt, nếu để em ngã thì phải làm sao?"
“Chắc không nghiêm trọng đến mức đó chứ?"
“Để đảm bảo an toàn, thì vẫn nên chờ người tới hãy nói, dù sao cũng phí mất một buổi chiều rồi, cũng đừng để ý đến lúc này nữa."
Âu Dương Vân nghĩ thấy cũng đúng, trời tối thế này giơ tay ra còn không thấy ngón tay đâu, thật sự nếu xảy ra chuyện gì thì rắc rối to rồi.
“Em có đói không?"
Cô gật đầu: “Hơi đói rồi."
“Lúc ra ngoài em không mang đồ ăn theo sao? Vậy đây là cái gì?"
Nam Cung Phong chỉ chỉ vào chiếc túi ni lông cạnh chân cô, vừa định với tay đi lấy, thì Âu Dương Vân vội vàng giấu ra phía sau: “Không có gì."
“Hay là em đợi ở đây đừng đi đâu, anh đi vào miếu Đế Vương tìm chút đồ ăn cho em nhé?"
“Không được."
Cô ôm chặt lấy anh, dựa vào ngực anh rồi nói: “Em sợ."
Nam Cung Phong cười một cách cưng chiều: “Sợ cái gì chứ, chốn cửa Phật thanh tịnh có người còn dám ăn em sao?"
“Em thà chết đói cũng không muốn bị dọa sợ đến chết, anh không được đi đâu hết."
Thấy cô hơi run, Nam Cung Phong đành lắc đầu: “Được rồi, anh không đi đâu, anh sẽ ở bên cạnh em."
Trong bóng đêm, hai người dựa sát vào nhau, Nam Cung Phong đột nhiên nói: “Anh đói rồi."
“Cố chịu một chút đi, em cũng đói."
Âu Dương Vân không hiểu ý anh, vẫn nép vào lòng, khuôn mặt kề sát lồng ngực nóng bỏng của anh, hai tay ôm lấy hông anh.
Không biết tại sao, ngay lúc này, cô lại sợ mất anh đến như vậy. vô cùng sợ, sợ đến mức cả người, cả trái tim đều nép vào một chỗ.
Nam Cung Phong nâng cằm cô lên hỏi: “Hôn anh một cái được chứ?"
Âu Dương Vân không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên, cơ thể hơi nhướng lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đã sớm chuẩn bị của anh một nụ hôn.
Nụ hôn này thực quá chấn động rồi, Nam Cung Phong sờ lên môi mình, ngây ngốc nhìn cô. Khuôn mặt cô ửng hồng, đang định vùng ra khỏi vòng tay của anh, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng người, đã bị anh kéo tay lại.
Anh xoay người đè cô xuống đất, sau đó giọng khàn khàn nói: “Vốn dĩ anh chỉ đòi một nụ hôn thôi, nhưng bây giờ xem ra một nụ hôn mãi mãi không thỏa mãn."
Âu Dương Vân vừa sợ vừa xấu hổ, nhìn xung quanh một lượt rồi nhắc nhở anh: “Nơi cửa Phật thanh tịnh, tuyệt đối không thể..."
Mặt đất rất cứng, lại chẳng dễ chịu chút nào, cứng đến mức cô cảm thấy hơi đau. Cô muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh nắm bả vai ép xuống. Hai tay anh kéo một phát, chiếc áo sơ mi của cô bị anh kéo xuống một nửa, lộ ra chiếc áo ngực màu đen và làn da trắng như tuyết.
Âu Dương Vân gục vào lòng Nam Cung Phong, đôi mắt khép hờ nhìn vầng trăng xa xăm trên bầu trời, bộ ngực chập trùng nhấp nhô kịch liệt
Nam Cung Phong lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, đợi sau khi dọn dẹp ổn thỏa xong, anh dịu dàng ôm lấy cô nói: “Mau mặc quần áo vào đi, anh đoán là người ta sắp tới đây rồi."
Anh nhặt quần áo dưới mặt đất lên, lúc mặc lại quần áo dịu dàng chậm rãi hơn khi ngang ngược nóng vôi cởi nó ra nhiều, nhưng trong lúc giúp cô cài lại cúc áo, vẫn không nghiêm túc còn trêu ghẹo cô.
Bốn năm thanh niên to khỏe của nhà Nam Cung đã tới, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm cái cáng cứu thương bọn họ đang khiêng, ngạc nhiên hỏi: “Có phải quá khoa trương rồi không?"
“Đến thì cũng đến rồi, cứ nằm lên trước đã."
So với việc để mấy tên này cõng cô vợ xinh đẹp của anh, thì Nam Cung Phong lại vô cùng hài lòng với mấy cái cáng cứu thương này.
“Em không nằm, anh muốn nằm thì đi mà nằm."
Âu Dương Vân trợn mắt lên, cũng không phải sống dở chết dở gì cho cam, nằm cáng cứu thương làm gì chứ.
“Mợ chủ, đây là do bà Nam Cung dặn, mợ chủ đừng làm khó đám người làm chúng tôi."
Một người trong sô đó nài nỉ, những người khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, trời gió lớn như vậy, nói không chừng lát nữa còn có mưa."
Âu Dương Vân lâm vào thế bối rối, nhìn vẻ mặt lo lắng của đám người đàn ông đó, cô thở dài một hơi: “Được rồi."
Nam Cung Phong bế cô nằm lên cáng cứu thương, sau đó đoàn người nhắm mắt theo đuôi cùng đi xuống núi, xe của Nam Cung Phong đỗ ở ven đường, anh bế Âu Dương Vân chuyển sang xe anh, sau đó dặn dò: “Mọi người về đi, tôi đưa mợ chủ đến bệnh viện để chỉnh lại khớp cổ chân bị trật."
Âu Dương Vân tức giận đấm vào vai anh, trách mắng nói: “Anh mới bị trật khớp ấy."
Đến cổng bệnh viện, Nam Cung Phong xuống xe trước, đi qua bên kia mở cửa xe, đưa hai tay ra: “Xuống đi."
Âu Dương Vân ngại ngùng để anh bế vào, liền muốn thử nhảy một chân đi vào, kết quả là chân đứng không vững, hai chân đều ngã xuống đất, cô vừa định kêu lên, kết quả đột nhiên phát hiện chân vốn dĩ đã hết đau rồi.
“Ơ? Sao lại khỏi rồi? Không đau nữa rồi?"
Cô kinh ngạc đi mấy bước rồi lại quay lại: “Thực sự không đau nữa rồi, trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy."
Nam Cung Phong tỏ ra không vui đứng dựa ở bên cạnh cửa xe, hai tay khoanh trước ngực nói: “Hóa ra nãy giờ em đùa anh đúng không?"
Cô lập tức giơ một tay lên: “Em có thể thề với trời, tuyệt đối không đùa anh, lúc chiều nay thực sự không động đậy được."
Âu Dương Vân thật sự cảm thấy buồn bực, lại vận động một chút, khó hiểu chốt lại một câu: “Không bình thường thật..."
“Được rồi, nếu đã khỏe rồi thì đi về, lên xe đi."
Nam Cung Phong ngáp một cái, cả người vừa dính lại vừa ướt, đa phần đều là mồ hôi sau cuộc vận động mãnh liệt ban nãy, chỉ muốn mau mau về nhà tắm nước nóng cho sảng khoái.
Âu Dương Vân lại ngồi vào trong xe, vẫn đang thấy khó hiểu về đôi chân của mình, chẳng trách không còn cảm thấy đau nhức gì nữa, chẳng lẽ do thần linh phù hộ, âm thầm chữa trị vết thương ở chân cô sao? Không đời nào, không đời nào, cô làm ô uế chốn cửa Phật thanh tịnh như vậy, thần linh không trừng phạt cô là tốt lắm rồi, còn giúp cô nữa, làm sao có chuyện đó được.
Xe từ từ chạy về phía dinh thự Bạch Vân, hai mắt Âu Dương Vân bất giác nặng trĩu, mặc dù không lâu trước đó cô mới ngủ hơn hai tiếng xong, nhưng một trận “dã chiến" cũng đã tiêu hao toàn bộ thể lực của cô rồi.
Xoạt --
Nam Cung Phong phanh xe gấp một cái, khiến Âu Dương Vân đang buồn ngủ cũng giật mình tỉnh táo lại, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?"
Ánh mắt liếc nhìn phía trước, bỗng chốc càng thêm kinh ngạc, thẫn thờ thốt ra một câu: “Mộng Long..." Sau đó liền đẩy cửa xe nhảy xuống.
Âu Dương Vân bước nhanh đi về phía người mà đang đứng chặn xe ở trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Mộng Long, sao cậu lại ở đây?"
Cũng đã nửa năm rồi cô không gặp Lý Mộng Long, Lý Mộng Long lúc này đang đứng trước mặt, nhìn tiều tụy đến mức khiến người khác phải đau lòng, Lý Mộng Long vừa thấy cô, liền nhào vào lòng cô khóc rống lên.
“Tiểu Vân, ba nói vợ không cần chồng nữa phải không...Tiểu Vân, vợ thực sự không cần chồng nữa sao..."
Âu Dương Vân buồn bã vỗ lung cậu ta: “Đừng khóc, đừng khóc, không phải tôi không cần cậu nữa đâu."
“Vậy tại sao lâu như vậy mà vợ cũng không tới thăm chồng... chồng rất nhớ vợ."
Nam Cung Phong cũng xuống xe, nhìn thấy một người đàn ông không rõ danh tính đang ôm vợ mình nói nhớ nhung này nọ, ngay lập tức giận dữ lao tới, tiến đến tách hai người ra, giận dữ nói: “Này này này, làm cái gì đấy hả?"
“Anh ta là ai vậy?"
Lý Mộng Long khịt mũi một cái, mang vẻ mặt ngơ ngác hỏi Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân sợ kích động đến cậu ta, liền nói dối: “Anh ấy...anh trai của tôi."
Lời nói vừa dứt, Lý Mộng Long thấy chút nghi ngờ, ngược lại Nam Cung Phong thực sự tức giận rồi.
“Tiểu Vân, vợ có anh trai khi nào vậy?"
Lý Mộng Long không hiểu hỏi.
Âu Dương Vân cười bối rối: “Ừm, trước nay vẫn có mà, tôi chẳng những có anh trai, mà còn có cả em gái nữa."
“Ồ, chồng biết rồi chồng biết rồi, chính là người phụ nữ xấu xí lần trước đưa chồng đi tìm vợ đấy sao."
Âu Dương Vân gật đầu, trong lòng biết rõ người mà cậu ta muốn nói tới là Âu Dương Kiều.
“Em nói anh là gì của em cơ?"
Nam Cung Phong mang vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Âu Dương Vân, một giờ trước cô mới nằm dưới thân anh cô, vậy mà sau một tiếng đã bị cô giới thiệu thành anh trai rồi, cục tức này anh không thể nào nuốt trôi được.
“Anh qua đây với em."
Âu Dương Vân cứng nhắc mỉm cười với Lý Mộng Long, dùng hết sức kéo Nam Cung Phong ra chỗ yên tĩnh, thấp giọng khẽ nói: “Anh ấy là Lý Mộng Long."
“Thì sao?"
Nam Cung Phong nhíu mày, lẽ nào vì cậu ta là Lý Mộng Long, mà anh phải chịu uất ức đóng giả làm anh trai gì gì đó sao?
“Cậu ấy bị thiểu năng."
“Thì sao?"
“Cậu ấy là Lý Mộng Long bị thiểu năng, nên anh không thể tị nạnh với cậu ấy như bình thường được."
“Cho em năm phút, để em đuổi cậu ta đi."
Nam Cung Phong không quan tâm cậu ta là kẻ thiểu năng hay là kẻ lỗ mãng, nói chung, anh không muốn nhìn thấy người đàn ông khác ôm vợ mình rồi khóc lóc như chết đi sống lại như thế, nhìn giống như là sinh ly tử biệt vậy.
“Nửa đêm khuya khoắt thế này anh bảo em bảo cậu ấy đi đâu?"
Âu Dương Vân lườm anh một cái, xoay người đi định chạy đến chỗ Lý Mộng Long.
“Khoan đã." Nam Cung Phong kéo cô lại: “Vậy em định làm như thế nào?"
“Còn biết làm sao nữa, cứ đưa về nhà trước thôi."
“Cái gì?"
Nam Cung Phong không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt: “Ở ngay trước mặt anh mà em muốn đưa chồng cũ về nhà là sao?"
“Chồng cũ gì chứ, hai bọn em chỉ là có hôn ước thôi, vẫn chưa chính thức kết hôn, nếu anh với em ly hôn, rồi kết hôn với anh ấy, sau đó đưa anh về nhà, đó mới được gọi chồng cũ."
Nam Cung Phong bị cô nói vòng vo đến chóng cả mặt, tỏ thái độ rõ ràng: “Anh cho em biết, anh không đồng ý."
Âu Dương Vân thở dài: “Không đồng ý phải không? Được, vậy em đưa đến nhà nghỉ."
“Anh càng không đồng ý."
Nam Cung Phong tức giận đến mức mặt tái cả đi: “Cô nam quả nữ, hai người đến nhà nghỉ gì chứ?"
“Cậu ấy bị thiểu năng mà."
“Thiểu năng thì sao chứ? Em dám cam đoan người thiểu năng không biết mấy chuyện giữa nam nữ không?"
Âu Dương Vân im lặng xoa trán: “Thế này anh cũng không đồng ý, thế kia anh cũng không đồng ý, vậy phải làm thế nào anh mới chịu đồng ý hả? Với lại em đã quyết rồi, dù sao thì Lý Mộng Long cũng đã tới tìm em rồi, em không thể bỏ mặc anh ấy được."
Nam Cung Phong thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, cũng hiểu rõ tính khí của cô, dành phải kìm nén cơn giận, lùi một bước nói: “Được rồi được rồi, đưa cậu ta lên xe đi."
“Cảm ơn chồng yêu."
Được đồng ý xong liền vui vẻ rạng rỡ trở lại, Âu Dương Vân lập tức tháo khuôn mặt lạnh như băng của mình xuống, cười niềm nở với anh.
“Nhưng anh phải cảnh cáo em trước, cùng lắm chỉ được để cậu ta ở đêm nay thôi, ngày mai trời sáng, phải trả cậu ta về nơi thuộc về cậu ta."
Âu Dương Vân vờ như không nghe thấy, đi tới trước mặt Lý Mộng Long, nhẹ nói: “Mộng Long, đi về nhà với tôi nào."
Ba người đi vào phòng khách, người nhà đã đi ngủ hết, Âu Dương Vân hỏi Lý Mộng Long: “Cậu có đói không?"
“Có."
Lý Mộng Long gật đầu lia lịa, trọng bụng phát ra tiếng kêu ọc ọc.
“Cậu ngồi đây đợi một lát nhé, tôi vào bếp nấu mì cho cậu ăn."
“Được đó."
Lý Mộng Long nghe lời ngồi xuống ghế sa lon, Âu Dương Vân lập tức chạy vào bếp, mặc tạp dề bắt đầu nấu mì.
Nam Cung Phong như giữ cả ổ tức giận trong bụng, hóa ra trước giờ đã quên sự tồn tại của anh, cũng không hỏi anh có đói không, vừa vào cửa liền tập trung vào tên thiểu năng này.
“Này, sao cậu lại tìm tới đây vậy?"
Anh ngồi ngồi đối diện với Lý Mộng Long, hung dữ hỏi.
Lý Mộng Long cảnh giác liếc mắt nhìn anh, cũng không thèm trả lời câu hỏi của anh.
À, ăn đồ nhà anh ở trong nhà anh mà vẫn không dám nhìn mặt anh, Nam Cung Phong đập tay lên bàn: “Hỏi cậu đấy? Bị câm à?"
Âu Dương Vân ở trong bếp nghe thấy tiếng ồn phòng khách truyền đến, vội vàng chạy ra ngoài hỏi: “Sao vậy?"
Lý Mộng Long như sắp khóc, uất ức chạy đến trước mặt Âu Dương Vân mách lẻo: “Tiểu Vân, anh ta thật hung dữ."
Âu Dương Vân liếc nhìn anh một cái, tức giận nói: “Anh nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu ấy một chút không được à, nhìn xem anh dọa cậu ấy sợ rồi này."
Nam Cung Phong nhíu mày, giấu cục tức trong lòng, hận không thể đóng gói Lý Mộng Long ném ra khỏi trái đất: “Anh có hung dữ với cậu ta đâu? Anh chỉ hỏi cậu ta sao lại tìm tới đây thôi?"
“Chuyện này anh không phải hỏi, đợi lát nữa em sẽ hỏi, anh đi ngủ đi."
“Anh còn chưa ăn cơm mà."
“Em không nấu phần của anh."
Âu Dương Vân xoay người vào bếp, Nam Cung Phong đứng lặng tại chỗ, tức điên lên chỉ tiếc là không ngất đi được.
Buồn bã đi lên tầng, tắm xong bèn ra ngồi ghế sofa chờ hai người ở dưới đi lên trên tầng, đợi bốn năm mươi phút sau, mới nghe thấy tiếng bước chân đi lên ở ngoài cửa.
Anh mở cửa đi ra ngoài, Âu Dương Vân ngạc nhiên hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ à?"
Nam Cung Phong dùng ánh mắt oán trách trừng mắt nhìn cô, nói thì dễ lắm, một người đàn ông không biết có phải thiểu năng hay không cứ quấn lấy vợ của anh thế này, anh ngủ được mới là lạ.
Âu Dương Vân đưa Lý Mộng Long đến khách phòng, sau đó nói với anh ta: “Mộng Long, cậu tắm trước đi."
Lý Mộng Long lắc đầu, cứ kéo lấy tay áo của cô không buông.
“Tôi không đi đâu, tôi đứng đây đợi cậu ra."
Âu Dương Vân biết cậu ta thấy thiếu cảm giác an toàn, nên rất kiên nhẫn vỗ về cậu ta.
“Vợ đừng gạt chồng nhé, chồng không muốn giống như trước đâu, rõ ràng nói không đi nhưng về sau lại không tìm được vợ."
“Ừm, yên tâm đi, lần này sẽ không đi nữa."
Âu Dương Vân bảo đảm lại một lần nữa, Lý Mộng Long mới yên tâm đi vào phòng tắm.
Nam Cung Phong đứng ngoài cửa thấy cảnh này quả thực chẳng biết nên khóc hay nên cười, lời nói có chút quái đản: “Khổng Tử nói thực sự rất đúng, trên đời này duy chỉ có những kẻ thiểu năng với kẻ tiểu nhân là khó chiều."
“Phụ nữ là duy nhất."
Âu Dương Vân tức giận sửa lại câu cho đúng.
“Trong mắt anh, mấy kẻ thiểu năng thế này còn khó chiều hơn cả phụ nữ."
Lý Mộng Long vào phòng tắm chưa đến mười phút đã đi ra, vừa ra khỏi cửa phòng tắm, đã cầm lấy tay Âu Dương Vân nói: “Tiểu Vân, chúng ta đi thôi."
Nam Cung Phong ngây người ra, nghi ngờ nhíu mày hỏi: “Đi đâu vậy?"
Lý Mộng Long ngây thơ trả lời: “Đi ngủ đó..."
Tác giả :
Trích Tinh Lãm Nguyệt