Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 5

Lý Tam Hỷ vào lần đầu tiên đưa tôi đồ vật, hắn ở phía sau cửa cầm một cái hộp nhỏ hào hứng hô to:’’ Ngải Tử Hàm, cho cậu vật đính ước của hai chúng ta này’’, người xung quanh được một trận cười vang, còn có người lại giống động kinh mà đập sầm sầm bàn mà cười, Lý Tam Hỷ lại cho rằng mọi người đang cỗ vũ hắn cố lên, vì thế mỉm cười tươi rói như đóa hoa mẫu đơn..

Cuối cùng tôi vẫn tiếp nhận nó, thứ nhất, tôi không muốn để người xung quanh thực hiện được ý đồ, xem chuyện Lý Tam Hỷ như trò cười. Thứ 2, tôi nghĩ Lý Tam Hỷ mua đôi dày này thật không dễ dàng, nếu như không muốn số tiền này gần như mất trắng.

Đến phòng ngủ, tôi cẩn thận từng li từng tí một mà đem hộp mở ra, kết quả bên trong không phải dày, mà tổng cộng có hai đồ vật: một cái nhỏ, là tiền đồng; một cái to lớn hơn, là cái kìm.

Tôi còn ôm một tia hi vọng, cho rằng tiền đồng chắc là một cái kỳ trân dị bảo, là sản nghiệp tổ tiên gì đó, kết quả tôi mang cho người tôi xem, họ bảo đó là 2 đồng tiền. Tôi không hiểu hắn đưa tiền cho tôi là có ý gì đây? Tôi nhìn tới nhìn lui cũng hiểu nổi, sau đó dứt khoát đem đồ của hắn nhét vào trong rương.

Hai tuần sau đó, tôi cảm giác mình có chút hối hận. Tôi thật sự lần đầu tiên cảm nhận được sự điên cuồng khi kết giao bạn bè.

Hắn căn bản không hiểu được còn có phép tắc giữa bạn bè với nhau, hắn cũng không hiểu được giữa bạn bè còn có giới hạn. Hắn cùng tôi vừa gặp mặt liền nói “Hẹn hò", hắn đưa tôi đồ vật liền nói “Tín vật đính ước", thậm chí hắn có thể tùy tiện đụng vào tôi nói thành là “**" .(không hiểu )

Tôi không biết hắn nói những câu này là thuần túy cho vui hay còn là cái gì khác, tôi khuyến khích chính mình không thể nghĩ lệch hướng. Có thể sự nhiệt tình kia khiến tôi sợ hãi, hoặc là đụng phải vết thương của tôi, ban đầu có vẻ thích thú nhưng cứ kiểu này tôi thực sự chịu đựng không nổi.

Hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi, ăn cơm cùng với tôi, tôi đi nhà vệ sinh hắn cũng ở bên cạnh nhìn, nhìn từ lúc tôi cởi quần đến lúc tôi khóa quần, tôi đi tìm thầy hắn ở cạnh cửa bảo vệ, chờ từ lúc tôi vào đến lúc tôi ra, khi tôi mua đồ ăn hắn ở quầy thu tiền nhìn chằm chằm, nhìn tôi gửi tiền đến lúc tôi nhận được tiền thối lẻ.

Càng làm cho không người nào có thể chịu đựng chính là, hắn lúc ở chính giữa thời điểm đều không hé răng nói nửa câu, giống như từ trước đến nay chỉ là xảo ngộ. Hắn có thể ở bên cạnh cậu nói một ngày, nếu cậu cẩn thận, cậu sẽ thấy lúc hắn không nói chuyện với cậu, hắn vẫn cứ lầm bầm lầu bầu, hơn nữa còn rất phấn khởi. Nếu có người hỏi cảm thụ của cậu sau một ngày ở với hắn? Chính là sự bất hòa trong lúc trò chuyện.

Tôi vẫn biết, hắn có lẽ chưa từng có bạn bè, không hiểu được cùng người khác nói chuyện tán gẫu là như thế nào. Nhưng hắn mọi thời mọi khắc bên cạnh cậu đang im lặng, lơ đãng đột nhiên nhảy xổ ra một câu."Này, tiểu đệ, thật là trùng hợp a!" Thật giống như cậu đang trên đường lái xe, phía trước là một mảnh trống trải, tâm trạng cậu đang đạt cảnh giới thoải mái cao nhất bỗng nhiên rơi xuống mấy trăm tấn đá, nếu không rơi trúng người cậu thì cũng sẽ dọa cho phát sợ không phải sao!

Chiều hôm đó, tôi đang cảm thấy tẻ nhạt mà hý hoáy xếp hình một đồng tiền giấy, Lý Tam Hỷ vẫn như thường ngày không động tĩnh nhìn tôi. Tôi không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm giác toàn thân da gà da vịt đều nổi lên hết cả, cứ có cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.

Chờ đến lúc tôi trở lại trường học vào ngày thứ 2, rất nhiều bạn học đều vây quanh bàn của tôi, tôi nhìn qua Lý Tam Hỷ, hắn đang ở nơi đó ngẩng đầu ưỡn ngực như đang làm cái gì vĩ đại lắm. Trong lòng tôi có một cảm giác run rẩy, sợ hãi, đứng ở nơi đó không dám động đậy.

Trên bàn của tôi đầy rẫy tờ một đồng tiền giấy, hơn nữa đều gấp một cách đần độn hình tôim giác, chồng thành đống dày đặc, như một ngọn núi nhỏ. Tôi lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tôi quay đầu nhìn Lý Tam Hỷ, từ cổ đến đầu cả cái mặt đều đỏ.

“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người giàu có a!" tôi trừng đám nữ sinh đang xem trò vui mà rống, lại cẩn thận từng ly từng tí mà đem từng đồng tiền giấy bỏ vào trong cặp.

Lúc tôin học,Lý Tam Hỷ đứng chờ đợi tôi cảm động xông tới ôm ấp giống như thiếu phụ, tôi lập tức đứng yên ở đó chờ tất cả mọi người đều đi về hết mới bước tới gần hắn.

Bạn đang
Tác giả : Sài Kê Đản
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại