Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ
Chương 29
Tôi đang tự thề với lòng mình đêm nay sẽ cho quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước thì quản lý muốn tôi ở lại làm thêm. Tôi cảm thấy rất buồn bực, những thứ đồ này căn bản không phải người như tôi có thể nhúng tay. tâm không cam tình không nguyện đi tới văn phòng. Hắn đang nằm ở trên ghế nghỉ ngơi, nhìn dáng dấp tựa hồ đang ngủ. Có điều cái tên này ngủ còn rất soái. Sống mũi cao, khiến toàn bộ khuôn mặt trở nên đặc biệt hoàn mỹ. Tôi điểm mũi chân đi vào.
“Thành thành, thành thành…" Chủ nhiệm vẫn chưa tỉnh. Tôi đến gần thì nghe thấy được một cỗ mùi rượu! Hắn uống rượu .
“Thành thành…" Chủ nhiệm lôi kéo tay áo của tôi không tha, làm gì nha! Phỏng chừng thành thành là trái tim nhỏ của quản lý. Nữ hài tử này thật xui xẻo. Ai? Hắn không phải là cùng Ngô Ngọc quan hệ rất tốt sao? Chẳng lẽ đây là nhũ danh ngô ngọc. Tôi đang suy nghĩ thì quản lý kéo tay tôi, thuận thế đem tôi kéo lên đùi. cả người nhào tới trong ngực của hắn. vì lực quá lớn nên vừa lúc hắn tỉnh,cứ thế chăm chú nhìn tôi hồi lâu, nếu hắn không nói thì tôi còn tưởng hắn nhìn tôi đến sững sờ.
“Cậu sao lại ở đây? Ngồi trên đùi tôi làm gì?" Tôi định nói hắn đem tôi kéo trên đùi hắn, nhưng sợ hắn mất mặt nên thôi.
“Ngải Tử Hàm, bên ngoài có người tìm cậu." Tôi hoảng loạn mà đi xuống, đối mặt với nụ cười của Ngô Ngọc làm tôi xấu hổ mà mặt đỏ tới mang tai. Ngô Ngọc vẫn trước sau mỉm cười không chút thay đổi
“Há, quản lý, tôi đi ra trước xem một chút. Tôi thấy Ngô Ngọc cũng không có ý tứ ra ngoài, xem ra cô ấy không phải tới gọi tôi, nhìn thấy cảnh này tôi cũng lách người đi trước, lưu lại không gian cho hai người.
Đi ra công ty, tôi nhìn thấy Lý Tam Hỉ đứng cửa, khắp toàn thân rất chật vật, như mới từ bùn mà lăn ra, Tóc uốn thành vòng, khắp toàn thân ướt nhẹp. trong giây lát tôi nhớ tới cú điện thoại kia đã gọi được 3 giờ liền lấy điện thoại di động ra nhìn thấy 26 cuộc gọi nhỡ cùng 15 tin nhắn. Toàn bộ đến từ trước mắt người này. Tôi có chút ngượng ngùng, đi tới trước mặt hắn lộ ra nụ cười xán lạn , tôi nghĩ cái nụ cười này sẽ khiến tất cả oan ức của hắn đều tan thành mây khói! Ha ha…
“A!" Lý Tam Hỉ như gà mái bảo vệ gà con mà lôi kéo tôi đến chỗ không người. nhìn thấy hắn nửa ngày cũng không mở miệng, chỉ hung hăng thở mạnh. Không thể nào!! Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn nóng tính như thế, vừa giận liền không nhận người thân. Xem ra mấy ngày trước nói hắn đã hết bệnh là quá phiến diện. Trước đây dù tôi không nhận lỗi chọc hắn tứ giận hắn cũng rất bình thường, giờ sẽ không đưa tôi đi vứt đi chứ? Lấy sức lực của hắn hiện giờ thì hoàn toàn có khả năng, tôi dùng sức nhắm tịt mắt lịa chờ đợi tai nạn đến.
" mắt cậu thũng thành như vậy, không mở ra được sao?" Tôi cảm giác có bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt. tôi an tâm mà mở đôi mắt ra.
“Cậu không tức giận a! Tôi vừa nãy nghĩ vì tôi không tiếp cậu điện thoại, không trả lời tin nhắn, không đi nhà cậu, không thông báo cho cậu nên cậu tức giận đấy…"
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lời còn chưa dứt đã nghe âm thanh của khớp xương vang lên, sau đó như sấm sét gào thét: “cậu không nói một tiếng làm tôi tưởng mắt thủng đến n không thấy đường, không nhìn thấy xe, hơn nữa ngày hôm nay lại mưa, lúc đi đường thấy tai nạn xe đều suýt nữa hù chết. tôi còn cố mà chui xuống gầm xe coi cậu có ở dưới đó không, không ngờ xe chảy dầu nóng nên tóc mới quăn thành như vậy thế mà lúc nhìn thấy cậu cậu còn cười."
Tôi sợ hãi theo dõi hắn, tay nắm chặt lấy tôi rồi buông ra. Quá tốt, may mắn còn biết kiềm chế không mất lý trí mà đánh người.
“tôi không xuống tay được, bất luận cậu có làm gì đi nữa, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Mặc kệ tôi có phát rồ như nào thì tôi cũng không cam lòng mà chạm qua cậu." hắn tự nhiên thông minh mà hiểu được suy nghĩ của tôi.
“Đừng nóng giận , chúng ta đi ăn cơm đi. Tôi mời cậu, bên cạnh có một quán mì sợi, mùi vị không tệ lắm , tôi nghĩ cậu cũng không có thời gian làm cơm ."
Lý Tam Hỉ thấy trên mặt tôi tràn đầy ý cười, tay chân lập tức luống cuống, buồn bực vừa nãy cứ không cánh mà bay. Tôi cười hì hì, lúc nãy Lý Tam Hỉ có chút quyết đoán, không phải như con trâu bệnh mà phát điên, hành động ấy có chút mùi vị của một người nam nhân.
“Cậu chờ tôi một chút, tôi đi xem quản lý một chuyến, xem còn có chuyện gì hay không, ở đây chờ tôi, nhân thể cậu đi duỗi cái mái tóc phiêu dật quay tròn của cậu đi!!!" Trước khi đi tôi còn không quên trêu chọc hắn một chút, coi như phí tổn thất tinh thần đi.
“Thành thành, thành thành…" Chủ nhiệm vẫn chưa tỉnh. Tôi đến gần thì nghe thấy được một cỗ mùi rượu! Hắn uống rượu .
“Thành thành…" Chủ nhiệm lôi kéo tay áo của tôi không tha, làm gì nha! Phỏng chừng thành thành là trái tim nhỏ của quản lý. Nữ hài tử này thật xui xẻo. Ai? Hắn không phải là cùng Ngô Ngọc quan hệ rất tốt sao? Chẳng lẽ đây là nhũ danh ngô ngọc. Tôi đang suy nghĩ thì quản lý kéo tay tôi, thuận thế đem tôi kéo lên đùi. cả người nhào tới trong ngực của hắn. vì lực quá lớn nên vừa lúc hắn tỉnh,cứ thế chăm chú nhìn tôi hồi lâu, nếu hắn không nói thì tôi còn tưởng hắn nhìn tôi đến sững sờ.
“Cậu sao lại ở đây? Ngồi trên đùi tôi làm gì?" Tôi định nói hắn đem tôi kéo trên đùi hắn, nhưng sợ hắn mất mặt nên thôi.
“Ngải Tử Hàm, bên ngoài có người tìm cậu." Tôi hoảng loạn mà đi xuống, đối mặt với nụ cười của Ngô Ngọc làm tôi xấu hổ mà mặt đỏ tới mang tai. Ngô Ngọc vẫn trước sau mỉm cười không chút thay đổi
“Há, quản lý, tôi đi ra trước xem một chút. Tôi thấy Ngô Ngọc cũng không có ý tứ ra ngoài, xem ra cô ấy không phải tới gọi tôi, nhìn thấy cảnh này tôi cũng lách người đi trước, lưu lại không gian cho hai người.
Đi ra công ty, tôi nhìn thấy Lý Tam Hỉ đứng cửa, khắp toàn thân rất chật vật, như mới từ bùn mà lăn ra, Tóc uốn thành vòng, khắp toàn thân ướt nhẹp. trong giây lát tôi nhớ tới cú điện thoại kia đã gọi được 3 giờ liền lấy điện thoại di động ra nhìn thấy 26 cuộc gọi nhỡ cùng 15 tin nhắn. Toàn bộ đến từ trước mắt người này. Tôi có chút ngượng ngùng, đi tới trước mặt hắn lộ ra nụ cười xán lạn , tôi nghĩ cái nụ cười này sẽ khiến tất cả oan ức của hắn đều tan thành mây khói! Ha ha…
“A!" Lý Tam Hỉ như gà mái bảo vệ gà con mà lôi kéo tôi đến chỗ không người. nhìn thấy hắn nửa ngày cũng không mở miệng, chỉ hung hăng thở mạnh. Không thể nào!! Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn nóng tính như thế, vừa giận liền không nhận người thân. Xem ra mấy ngày trước nói hắn đã hết bệnh là quá phiến diện. Trước đây dù tôi không nhận lỗi chọc hắn tứ giận hắn cũng rất bình thường, giờ sẽ không đưa tôi đi vứt đi chứ? Lấy sức lực của hắn hiện giờ thì hoàn toàn có khả năng, tôi dùng sức nhắm tịt mắt lịa chờ đợi tai nạn đến.
" mắt cậu thũng thành như vậy, không mở ra được sao?" Tôi cảm giác có bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt. tôi an tâm mà mở đôi mắt ra.
“Cậu không tức giận a! Tôi vừa nãy nghĩ vì tôi không tiếp cậu điện thoại, không trả lời tin nhắn, không đi nhà cậu, không thông báo cho cậu nên cậu tức giận đấy…"
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lời còn chưa dứt đã nghe âm thanh của khớp xương vang lên, sau đó như sấm sét gào thét: “cậu không nói một tiếng làm tôi tưởng mắt thủng đến n không thấy đường, không nhìn thấy xe, hơn nữa ngày hôm nay lại mưa, lúc đi đường thấy tai nạn xe đều suýt nữa hù chết. tôi còn cố mà chui xuống gầm xe coi cậu có ở dưới đó không, không ngờ xe chảy dầu nóng nên tóc mới quăn thành như vậy thế mà lúc nhìn thấy cậu cậu còn cười."
Tôi sợ hãi theo dõi hắn, tay nắm chặt lấy tôi rồi buông ra. Quá tốt, may mắn còn biết kiềm chế không mất lý trí mà đánh người.
“tôi không xuống tay được, bất luận cậu có làm gì đi nữa, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Mặc kệ tôi có phát rồ như nào thì tôi cũng không cam lòng mà chạm qua cậu." hắn tự nhiên thông minh mà hiểu được suy nghĩ của tôi.
“Đừng nóng giận , chúng ta đi ăn cơm đi. Tôi mời cậu, bên cạnh có một quán mì sợi, mùi vị không tệ lắm , tôi nghĩ cậu cũng không có thời gian làm cơm ."
Lý Tam Hỉ thấy trên mặt tôi tràn đầy ý cười, tay chân lập tức luống cuống, buồn bực vừa nãy cứ không cánh mà bay. Tôi cười hì hì, lúc nãy Lý Tam Hỉ có chút quyết đoán, không phải như con trâu bệnh mà phát điên, hành động ấy có chút mùi vị của một người nam nhân.
“Cậu chờ tôi một chút, tôi đi xem quản lý một chuyến, xem còn có chuyện gì hay không, ở đây chờ tôi, nhân thể cậu đi duỗi cái mái tóc phiêu dật quay tròn của cậu đi!!!" Trước khi đi tôi còn không quên trêu chọc hắn một chút, coi như phí tổn thất tinh thần đi.
Tác giả :
Sài Kê Đản