Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 15

Dọc từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo trải đầy trên mặt đất.

Lâm Dực nằm trên chiếc giường tràn ngập mùi vị của Sở Tâm Kiệt, tim đập như nổi trống. Sở Tâm Kiệt ôm lấy đầu Lâm Dực, ánh mắt nhìn cậu như muốn hoà tan khiến cậu phải ngượng ngùng nhắm mắt.

Cảm nhận được đầu lưỡi Sở Tâm Kiệt đang dò xét tiến vào, khuấy đảo khoang miệng mình, nặng nhẹ ngậm lấy đầu lưỡi mình. Một động tác mút vào đơn giản đã khiến cả người Lâm Dực xụi lơ.

Lâm Dực chưa trải chuyện đời, chỉ có thể để mặc Sở Tâm Kiệt hôn mình, tay không nghe theo não bộ, ôm lấy tấm lưng Sở Tâm Kiệt.

Lâm Dực tuỳ ý ngắm nghía một cái, dáng người Sở Tâm Kiệt quả thực là không tương xứng với khí chất của hắn. Rõ ràng là một người nhã nhặn ôn nhu, vì sao thân thể lại cường kiện như vậy. Không phải theo kiểu vai u thịp bắp, mà tỷ lệ rất cân xứng, cơ bụng sáu múi rõ ràng, xúc cảm khi chạm đến cực kỳ tốt.

Sở Tâm Kiệt rên lên một tiếng, nụ hôn càng thêm thâm nhập vào sâu, Lâm Dực khắc chế không được từng trận run rẩy. Bàn tay Sở Tâm Kiệt vuốt ve từ cánh tay đến ngực Lâm Dực, nhẹ nhàng giống như trấn an.

“A…." Lâm Dực hét lên, cả người càng thêm ửng hồng.

Nụ hôn của Sở Tâm Kiệt bắt đầu di chuyển, từ trán, đến mi tâm, chóp mũi. Mỗi một động tác nhỏ đều khống chế thần kinh Lâm Dực, Lâm Dực bất lực ôm lấy hắn, khi Sở Tâm Kiệt chạm đến cái mông nhỏ gầy nhưng dễ nhìn, đầu óc Lâm Dực bỗng chốc trống rỗng.

Dường như ngay cả bầu không khí cũng đang nóng lên.

“Tiểu Dực…." Sở Tâm Kiệt phát ra tiếng gọi từ sâu trong tim, một giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống đọng lại nơi mí mắt.

Lâm Dực mê man mở mắt, nhìn nam nhân khiến cho mình thần hồn điên đảo ở ngay trước mắt, trên mặt tựa hồ muốn xuất huyết.

“Cho anh…."

Lâm Dực nhắm mắt lại, hơi hơi gật đầu.

Nơi mẫn cảm nhất được thứ ôn nhuận ẩm ướt vây quanh, xúc cảm chưa bao giờ được trải qua khiến Lâm Dực trợn mắt, sau gáy như bị trúng một kích, ngưng trệ vài giây, Lâm Dực chống hai tay nâng nửa người dậy, bối rối muốn bỏ chạy. Kinh hoàng giãy giụa, rồi lại không có chút sức lực nào đẩy cái đầu của người đang chôn giữa hai chân cậu ra. “Jay, không cần…. không cần…."

Mà nam nhân kia giống như không nghe thấy, chậm rãi chuyển động miệng, chuyên tâm hàm chứa vật nhỏ của Lâm Dực, hai tay không ngừng vuốt ve bên trong đùi Lâm Dực.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Sở Tâm Kiệt làm việc này, nhưng biểu hiện lại thành thạo tự nhiên, ngay cả độ mạnh yếu khi mút vào cũng nắm chắc không sai. Hắn chính là muốn làm như vậy mà thôi, muốn cho Lâm Dực thoải mái khoái hoạt.

“Jay…." Lâm Dực luồn bàn tay vào trong mái tóc Sở Tâm Kiệt, cổ họng bật ra thanh âm yếu ớt khó nhịn.

Sở Tâm Kiệt nghe được hô hấp hỗn loạn của Lâm Dực, cả tiếng rên rỉ mà người kia muốn khắc chế, hạ phúc càng ngày càng cương cứng, tiếp tục ẩn nhẫn.

“Jay, đừng…. A…." Nguyên bản tiếng kêu còn đè nén bỗng chốc cao vút, Sở Tâm Kiệt nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Lâm Dực, tiếp tục âu yếm liếm lộng vật thể nóng bỏng sắp đến cực hạn trong khoang miệng. Mút mạnh một cái, chất lỏng lập tưc bắn vào trong miệng hắn.

Lâm Dực xụi lơ trên giường, nhìn hầu kết nam nhân vừa mới nuốt xuống.

Lâm Dực bị động tác phiến tình này làm cho nói năng lộn xộn. “Jay…. em…."

“Thoải mái không?" Sở Tâm Kiệt bị biểu tình ngây ngô của Lâm Dực làm cho thích thú, cũng càng thêm yêu cậu.

Sở Tâm Kiệt cúi người hôn lên môi Lâm Dực, mà bên khoé miệng hắn vẫn còn sót lại chất lỏng màu trắng của Lâm Dực. “Thử xem…."

Lâm Dực hoàn toàn chết ngắc, nguyên bản cậu còn muốn để biểu hiện của mình không cần quá non nớt….

Sở Tâm Kiệt mở rộng hai chân đang run rẩy của Lâm Dực ra, Lâm Dực không ngừng sợ run, mặt chôn trong gối, vì sao không thể khống chế được cơ thể thế này?

Nhẹ nhàng gặm cắn hầu kết, xương quai xanh của Lâm Dực, rồi liếm lộng hai đầu nhũ phấn hồng trên ngực cậu, Lâm Dực không biết làm thế nào, miệng càng không nức nở. “A… Ưm…."

Tiếng rên rỉ quá mức tuyệt vời, Sở Tâm Kiệt lại muốn nghe càng nhiều, hạ thân càng dán sát lại cơ thể Lâm Dực nhưng không làm ra động tác gì tiếp theo. Mỗi một lần dùng răng nanh khẽ cắn đầu ngực cậu, có thể rõ ràng cảm nhận được phần eo cậu run rẩy mãnh liệt.

Lâm Dực xấu hổ xấu hổ xấu hổ, chỗ đó lại đứng thẳng lên rồi.

Lâm Dực thật hận không thể che miệng mình lại, chính là một tay đã bị Sở Tâm Kiệt giữ chặt trên đỉnh đầu, một tay bị hắn nắm đến chỗ đang có phản ứng kia, cao thấp xoa nắn, chẳng mấy chốc đã khiến Lâm Dực ướt át triệt để.

Nam nhân hít vào một hơi, vẫn cực lực khắc chế đem vật vừa to vừa nóng kia của mình thử tiến vào.

Thân thể Lâm Dực giống như đã không còn nghe theo sai bảo, khẩn trương co rút. Nụ hôn ôn nhu dừng lại trên môi Lâm Dực, không ngừng lặp đi lặp lại.

“Anh muốn vào…."

“Không được…. quá lớn…."

Động tác của Sở Tâm Kiệt lại không được nhu hoà như khi nói, cứ thế, Lâm Dực bị xuyên qua.

“Ưm…."

Hai sinh mệnh bất đồng cuối cùng đã dung hoà làm một.

Căng chặt như thế, nhu hoà như thế, giống như đứa trẻ mới sinh được ôm ấp trong lòng mẹ, ngọt ngào, hạnh phúc.

Khoái cảm khi được siết chặt vây quanh len từ xương sống lên đến đỉnh đầu, vào sâu tận trong tim khiến cho Sở Tâm Kiệt sau đó như sắp mất khống chế.

Hắn không ngừng nhủ với chính mình, phải cho Lâm Dực có lần đầu tiên tốt đẹp nhất. Chính là, chính là người này như đã hạ độc với hắn, muốn dừng mà không thể.

“Không được…. không được…." Lâm Dực van cầu.

“Rất đau sao?"

Lâm Dực khẽ lắc đầu, miệng vẫn hỗn loạn kêu. “Không được…."

Sở Tâm Kiệt nhẫn nại không nổi, gắt gao ôm lấy Lâm Dực bắt đầu chuyển động. Chiếc giường theo lực va chạm của Sở Tâm Kiệt mà cũng lay động theo.

Lâm Dực vô thức lắc đầu, lại vì động tác cường lực của Sở Tâm Kiệt mà chỉ có thể dồn dập thở dốc.

Sở Tâm Kiệt mất hết tự chủ, điên cuồng hôn lên khắp nơi trên người Lâm Dực. Lâm Dực vốn dĩ muốn theo kịp tiết tấu của Sở Tâm Kiệt, đáng tiếc cuối cùng chỉ có thể nằm thở dốc. Chất dịch đặc sền sệt lúc đầu ở trên bụng bây giờ đã khô lại, vì sao nam nhân này lại như không có giới hạn vậy, không phải nói làm một lần rồi sẽ nghỉ sao?

“A…."

Đến cuối cùng, ngay cả khí lực để cầu xin Lâm Dực cũng không còn….

Lâm Dực biết mình đã không thể quay đầu lại được nữa, mà chính cậu cũng không muốn. Trong lòng cậu vô cùng rõ ràng, hết thảy mọi chuyện phát sinh là bắt đầu từ khát vọng của cậu. Hiện tại thành sự thật, Lâm Dực không hối hận, mà thấy rất may mắn. Giữa biển người mờ mịt có thể tìm được một người, mặc kệ giới tính, chỉ cần cùng ta phù hợp về thân thể và linh hồn, như vậy còn có gì quan trọng nữa sao?

Có người đang hôn mình, Lâm Dực mơ mơ màng màng mở mắt.

“Em ngủ lâu quá!" Thanh âm quen thuộc lại khêu gợi ở ngay bên tai.

Ký ức điên cuồng tối qua như thuỷ triều tràn về, Lâm Dực lập tức kéo chăn, chui cả người vào bên trong.

“Tiểu Dực, sẽ khó thở đấy". Sở Tâm Kiệt dùng sức kéo chăn ra, bị tính trẻ con của Lâm Dực làm cho buồn cười.

Lâm Dực trốn trong chăn, sống chết không chịu buông tay.

Theo khe hở vươn tay vào, da thịt trơn bóng của Lâm Dực lại kích thích nam nhân, nhưng không thể làm bậy nữa.

“Dậy đi, đi ăn chút gì đã". Sở Tâm Kiệt kéo chăn, lộ ra cái đầu nho nhỏ của Lâm Dực.

Lâm Dực vùi đầu vào trong gối.

Sở Tâm Kiệt thấy Lâm Dực đúng là quá đáng yêu, một phen ôm lấy cậu.

“A…." Lâm Dực sợ hãi kêu, cả người đã bị bế lên.

“Thân thể có ổn không? Còn đau không?" Lâm Dực hận không thể bịt kín miệng nam nhân này.

Trong phòng tắm, khăn mặt bàn chải đã được chuẩn bị sẵn.

Lâm Dực mềm nhũn đứng trên nền nhà, lưng tựa vào lồng ngực Sở Tâm Kiệt, một tay nam nhân xoa xoa thắt lưng cho cậu.

“Đáng giận…." Lâm Dực oán hận đánh răng. Tuy rằng có thể cảm nhận được sự yêu thích của nam nhân dành cho mình, nhưng mà, nhưng mà, hắn cũng quá là quá phận….

“Tiểu Dực, dọn đến đây ở cùng anh đi".

Trái tim Lâm Dực nảy lên, kinh ngạc nhìn người trong gương.

“Anh muốn sống cùng em". Sở Tâm Kiệt tựa đầu lên vai Lâm Dực.

Đây là hứa hẹn sao?

Lâm Dực có chút do dự, không phải cậu không muốn, mà là vẫn chưa chuẩn bị.

“Hôm qua không tìm thấy em, anh…." Sở Tâm Kiệt, từ khi nào mày lại trở nên nhát gan như vậy?

“Xin lỗi".

“Hoá ra, so với tưởng tượng của anh, em còn quan trọng hơn nhiều". Nam nhân tựa hồ không có thói quen nói những lời như vậy, lần đầu tiên Lâm Dực thấy trên mặt hắn xuất hiện một mạt đỏ hồng, còn tưởng là mình hoa mắt.

Lâm Dực xoay người, chủ động hôn lên môi đối phương. Tuy rằng kỹ thuật vụng về, nhưng lại khiến cho Sở Tâm Kiệt mừng như điên, cùng Lâm Dực trằn trọc dây dưa.

Lâm Dực bị đặt trên tường gạch men lạnh như băng, cả người lại phiếm hồng, hai mắt híp lại, trên mặt biểu lộ say mê. Bầu không khí dường như lại sắp bốc lửa.

Vẫn là Sở Tâm Kiệt khẩn cấp phanh lại, ngăn chặn chuyện trước khi đến mức không khống chế được.

Hai người qua loa ăn đồ bên ngoài đã nguội lạnh.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương, trái tim vẫn như đang bang bang nhảy lên.

Chờ Sở Tâm Kiệt gọt xong hoa quả từ phòng bếp đi ra, đã thấy Lâm Dực như con mèo nhỏ, cả người vùi trong ghế sofa ôm chăn nằm ngủ.

Sở Tâm Kiệt nhếch nhếch khoé miệng, ôm Lâm Dực trở về giường.

Lâm Dực nhỏ giọng làu bàu mấy tiếng, thấy cậu ngủ vui sướng như vậy, Sở Tâm Kiệt cũng nằm xuống bên cạnh. thân thể Lâm Dực tự động tới gần, làm tổ trong ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.

Lần đầu tiên, có người thân mật tới gần như vậy. Lần đầu tiên, trong căn phòng này còn có hương vị của một người khác.
Tác giả : Đại Vu Hào
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại