Mua Em Một Trăm Đêm
Quyển 2 - Chương 1
Không muốn làm người phụ nữ của anh, đáng tiếc không tránh khỏi, đành phải ủy khuất gả cho anh.
Không muốn làm người đàn ông của cô, chỉ là không muốn buông tha, đành phải cương quyếtcưới cô.
Đối với Trác Viện mà nói, Kỷ Nhất Thế là người đàn ông quá xa tầm tay, cô với không tới.
Sản nghiệp nhà anh lớn, trưởng thành lại cao lớn anh tuấn, muốn người phụ nữ nào mà không được. Ai không mong được anh coi trọng, nhưng mặt anh không biểu cảm nói người phụ nữ anh muốn kết hôn là cô. Chẳng qua khi cô gả cho anh, anh đối với cô vừa thương yêu vừa cưng chiều, nhưng một khi đã không hài lòng sẽ trở nên hờ hững.
Nếu anh không cần người vợ như cô, vậy cô có thể đi không?
Kỷ Nhất Thế chưa từng nghĩ tới, Trác Viện luôn miệng nói nghe lời anh, cố gắng lấy lòng anh lại dám bỏanh rời đi. Đáng tiếc, người phụ nữ anh danh chính ngôn thuận cưới làm vợ, cho dù cô không muốn,cũng chỉ có thể ở cùng anh. Muốn ly hôn ư? Không thể nào.
Anh muốn tính toán với cô một chút, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn, bởi vì, đời này anh chỉ khao khátcô, thích ở trên giường bắt nạt cô!
Chương 1
Khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Kỷ Nhất Thế vẫn nằm trên người Trác Viện như cũ, cũng không rời khỏi cơ thể cô, tiếp tục hưởng thụ phần sung sướng kia.
Trác Viện bị ép đến khó chịu, duỗi tay bị buông ra, vỗ nhẹ bờ vai của anh, muốn anh di chuyển.
Nhưng Kỷ Nhất Thế chẳng những không rời khỏi, vẫn cực kỳ cố ý cắm sâu vào bên trong cơ thể cô.
Bởi vì anh không tiếng động chen vào, Trác Viện kêu lên một tiếng.
Cúi đầu ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thuận vừa bị mình yêu thương, nhìn người phụ nữ bé nhỏhết sức quyến rũnàykhiến Kỷ Nhất Thế cảm thấy thỏa mãn, dựa vào bên tai cô nói mấy câu.
“Không cần…." Anh vậy mà muốn cô chủ động, Trác Viện sợ tới mức lắc đầu, ánh mắt cầu xin nhìn anh, muốn anh dừng lại ý nghĩ muốn bắt nạt cô.
“ Không phải em muốn làm anh vui vẻ sao?" Kỷ Nhất Thế không để ý tớilời cầu xin của cô, xoay người một cái.Giữa tiếng hét kinh hoàng của Trác Viện, để cô dạng chân trên người mình, nửa người dưới của bọn họvẫn dán sát như cũ.Cái tư thế này làm dục vọng của anh càng thêm sâu, khiến cô không khỏi lắc mông.
“ Anh vừa mới vui vẻ qua…" Anh rõ ràng thừa dịp cô ngủ hung hăng muốn cô, ham muốn cũng đã pháttiếtrồi.
Đáng tiếc, khi ở trên giường Kỷ Nhất Thế sẽ vui đùa vô lại, hai tay nắm eo nhỏ của cô, thắt lưng mạnh mẽ đẩy lên vài cái.Thân thể Trác Viện vừa cao trào còn mẫn cảm, bị anh cố gắng đâm sâu, nơi riêng tư không nhịn được mà co rút lại, có chút không chịu nổi.
Sợ thứ thô to của anh, Trác Viện không có chỗ trốn, chỉ có thể bị ép ngồi trên người Kỷ Nhất Thế. Côlắc mông, nuốt nhả dục vọng cứng rắn của anh, đáng thương tội ngiệp lấy lòng anh, muốn anh sau khi thỏa mãn có thể buông tha cho mình.
Chỉ là Kỷ Nhất Thế tham lam không biết thỏa mãn.Sau mỗi lần cao trào, mặc cho cô mệt đến mức nằm trên người anh thở gấp, nhưng anh vẫn lấy tay thiêu đốtham muốn ở chỗ hai người kết hợp,nơi riêng tư của cô có tinh dịch của anh cùng ái dịch của cô, sớm ẩm ướt đến rối tinh rối mù.
“Từ bỏ….." Cô mệt mỏi, rưng rưngnói.
Mỗi khi Trác Viện cho rằng anh buông tha mình, nằm bò trước ngực anh, nơi riêng tư nuốt lấy dục vọng của anh, mệt mỏi mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, thì tay Kỷ Nhất Thế sẽ tiếp tục khiêu lửa, từng chút một làm côbị khoái cảm thiêu cháy. Mặc dù cô lắc mông muốn chạy trốn, nhưng bàn tay anh lại gắt gao giữ chặt mông cô, dù cô vặn vẹo như thế nào cũng không trốn được.
Hai người vốn tính tham gia tiệc rượu, nhưng cũng sớm đem chuyện này ném sang một bên.Đối với Kỷ Nhất Thế mà nói, không có gì quan trọng hơn việc giữ lấy thân thể cô.Nhìn cô ở trên giường bị mình bắt nạt đến khóc lóc cầu xin,càng khiếnanh thay đổi nhiều kiểu tiếp tục bắt nạt cô, thế nào cũng không muốn dừng lại.Trước kia anh bá đạomuốn cô, ít nhiều vẫn sẽ băn khoăn thân thể cô không thừa nhận được, nhưng đêm nay anh lại làm càn khi nghe cô nói muốn anh vui vẻ……
Mà Trác Viện bị anh đùa nghịch thành các loại tư thế xấu hổ, bị anh lăn qua lăn lại. Mãi đến gần tối mới vui vẻ sửa sang lại quần áo, đóng gói lễ phục cùng phụ kiện xung quanh, ngay cả đồ trang điểm mang đến cũng không có cơ hội dùng.
Vì cảm ơn Trác Viện đã giúp đỡ, giải quyết được vấn đề hàng hóa của công ty, Biên U Lan dứt khoát coi Trác Viện là khách quý trong tiệc sinh nhật của mìnhmà gửi thiếp mời.
Chỉ là, ý tốt của cô bị Kỷ Nhất Thế vô tình không chấp nhận. Biên U Lan tức giận đến nỗi phảibỏ lại công việc, xông thẳng vào văn phòng Kỷ Nhất Thế.Giống như lần trước, cô vẫn một chân đá văng cửa như cũ, không để ý đến sắc mặt khó coi của anh khi bị quấy rầy công việc.
“Tổng giám đốc, Biên tiểu thư muốn gặp anh…." Thư ký không kịp ngăn cản, chỉ có thể đứng cạnh cửa khẩn trương giải thích.
Từ lần trước, sau khi Biên tiểu thư quấy rối hội nghị, tổng giám đốc liền ra lệnh, một khi Biên tiểu thư không có bất cứ hẹn trước gì mà tự tiện xông vào công ty lần thứ hai, liền lập tức để nhân viên bảo vệ đuổi cô ra ngoài.
Thư ký tiểu thư nghe thấy, cũng không dám bảo nhân viên bảo vệ đuổi Biên tiểu thư ra ngoài thật. Dù sao đi nữa, vị Biên tiểu thư này cũng có vị trí nhất định trong giới kinh doanh siêu thị ở Đài Loan, cô chỉ cần nói một câu, liền đủ để ảnh hưởng đến sự phát triển của hệ thống siêu thị trong nước, lại nói khí thế cô ngang tàng như vậy, mình chỉ là một thư ký nho nhỏ, căn bản không dám đắc tội.
“ Cô ra ngoài đi."
Kỷ Nhất Thế sao không nhìn ra cái khó xử của thư ký, cũng biết đối phó với người phụ nữ không hiểu cái gì gọi là khách sáo như Biên U Lan, người bình thường khẳng định cũng hết cách với cô.
Thư ký như trút được gánh nặng, vội vàng đóng cửa phòng tổng giám đốc, rời xa chiến tranh. Theo kinh nghiệm hai năm làm việc của cô ở đây, mỗi lần Biên tiểu thư tự tiện xông vào, khẳng định lại có một trận chiến tranh khủng khiếp sắp xảy ra.
Chờ thư ký đóng cửa lại, bởi vì thiết bị cách âm rất tốt nên không sợ người bên ngoài nghe thấy thanh âm hai người nói chuyện.
“Cậu có ý gì?" Không đợi Kỷ Nhất Thế nói, Biên U Lan đã không chịu nổi. Tư thái cao ngạo giống như nữ vương, giẫm mạnh giày cao gót xuống, hai tay chống eo, đứng trước mặt Kỷ Nhất Thế hỏi.
Kỷ Nhất Thế không nói không rằng, tiếp tục xem xét văn kiện trong tay, hoàn toàn không coi câu hỏi của cô ra gì.
“ Kỷ Nhất Thế, cậu đừng cố ra vẻ với tôi. Cậu nói, cậu có quyền gì không cho Trác Viện tham gia tiệc sinh nhật của tôi?"
Biên đại tiểu thư cô phát thiếp mời, người khác cầu còn không được, chưa từng bị cự tuyệt qua, Kỷ Nhất Thế không chỉ xé thiếp mời trước mặt người cô phái đi, mà còn nói cô đừng quấy rầy vợ chồng bọn họ.
Giọng nói này, Biên U Lan không thể nhịn được nữa, hôm nay không thể không đòi lại công bằng!
“ Mình không rảnh."
“ Hừ, nực cười, cậu không rảnh là chuyện của của cậu, xin hỏi bản tiểu thư có mời cậu sao? Mình có đưa thiếp mời cho cậu không? Làm ơn đi, trên thiếp mời ghi chính là tên vợ cậu, xin cậu đừng tự mình đa tình."
“ Cô ấy sẽ không đi."
“ Mình đương nhiên biết cô ấy sẽ không đi, bởi vì cậu không cho đi!" Trước khi Biên U Lan đến nơi này, đã đi một chuyến đến biệt thự nhà họ Kỷ. Cô vừa đấm vừa xoa, Trác Viện cũng không đồng ý, cô mới có thể tức giận chạy tới đây tìm anh lý luận.
Cậu ta cho rằng vợ cậu ta bán mình cho cậu ta sao? Muốn kết bạn với ai, đi đâu, tham gia yến tiệc gì, đều phải đợi cậu ta đồng ý?
“ Nếu biết rõ, vậy cậu có thể đi." Kỷ Nhất Thế cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ký tên trên văn kiện.
Ngay sau đó, bàn làm việc của anh vang lên một tiếng “ Bốp", chỉ thấy hai tay Biên U Lan chống lên bàn làm việc của anh, buồn bực trừng anh.
“ Vì sao? Cho mình một lý do?" Trước cũng gặp qua Kỷ Nhất Thế mang Trác Viện tham gia một tiệc rượu doanh nhân, sao đến sinh nhật của cô lại bị khéo léo từ chối, quá không công bằng, trong đó nhất định có vấn đề.
Kỷ Nhất Thế biết nếu không nhận được một đáp án vừa ý, Biên U Lan tuyệt đối sẽ không rời đi. Anh đơn giản để cây bút trong tay xuống, cả người dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại, nâng mắt nhìn Biên U Lan “ Nơi đó có người mình không muốn cô ấy gặp."
“Người nào?" Tất cả đều là bạn bè của cô, không có trưởng bối, càng không có người không liên quan, Biên U Lan nghe mà chẳng hiểu ra sao.
“ Phương Đại Tề." Không thể không nói anh lòng dạ hẹp hòi, nhưng anh quả thật không muốn Trác Viện và người này ở chung một chỗ. Chẳng những không thể gặp mặt, ngay cả việc nói đến người này anh cũng không đồng ý.
“ Anh ta không phải là vị hôn phu của Dương Văn Văn sao? Từ lúc ở Mỹ bọn họ liền công khai đính hôn, cậu chẳng lẽ lại sợ anh ta bắt cóc vợ cậu hay sao?" Biên U Lan ngáp một tiếng, có chút khinh thường.
“ Cái gì nói mình đều đã nói, cậu có thể đi."
“Này, chỉ cần mình không mời hai người kia, cậu liền đồng ý?" Biên U Lan nghiêng người, trên khuôn mặt xinh đẹp, hoàn mỹ gợi lên ý cười vô tội. Người bình thường khẳng định sẽ không ngừng khen ngợi, đáng tiếc trong mắt Kỷ Nhất Thế, anh biết quá rõ về Biên U Lan, cô nàng càng cười đến vô tội lại càng có mục đích.
“ Không cần làm điềuvô ích."
“Cậu nói đi, hôm qua Văn Văn mới nói với mình, cô ấy mang thai nôn ọe rất nghiêm trọng, có khả năng không trở về tham gia được tiệc sinh nhật của mình."
“ Bọn họ không phải còn chưa kết hôn?"
“Đúng vậy, ăn cơm trước kẻng cho nên trở về Đài Loan bổ sung hôn lễ."
“ Mình nên tin tưởng cậu không?" Kỷ Nhất Thế rất rõ, giao tình của Biên U Lan cùng Dương Văn Văn rất tốt, sinh nhật hằng năm mặc kệ là đang ở đâu, cũng nhất định tham gia tiệc sinh nhật của đối phương.
“Đương nhiên, mình là thật lòng mời vợ cậu tham gia tiệc sinh nhật của mình, lại nói nếu Trác Viện đã gả cho cậu, ít nhiều cũng phải hòa hợp với sinh hoạt của cậu, tham gia các loại yến tiệc này nọ, về sau cũng không tránh được, huống hồ đó là đất của mình, không ai dám gây chuyện." Biên U Lan vỗ ngực bảo đảm.
Biên U Lan không chút nào che giấu mình thích Trác Viện, tuy cô ấy yên lặng không nói nhiều, nhưng Biên Đại tiểu thư cô nhìn thấy cực kỳ thuận mắt, không thể không kết giao với người bạn này.
“ Cậu yên tâm, tiệc sinh nhật đều là người của mình, không ai có lá gan bắt nạt vợ của cậu, đừng nói là Phương Đại Tề, người đàn ông khác chỉ cần liếc mắt một cái, mình để cho anh ta lăn ra, như vậy cậu vừa ý không?"
Đối với việc bị chồng quản nghiêm, từ trước đến nay Biên U Lan đều cười nhạo, nhưng từ sóng gió lần trước cũng nhìn ra được, Kỷ Nhất Thế cực kỳ để ý Trác Viện, vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Tuy cô cùng Kỷ Nhất Thế luôn tranh cãi ầm ĩ, nhưng tình nghĩa thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người ngoài đều thấy ầm ĩ ồn ào, chỉ có bọn họ mới biết đó là phương thức biểu đạt tình cảm. Nếu như Kỷ Nhất Thế thực gặp phải phiền toái, Biên U Lan cô khẳng định cũng không thờ ơ ngồi nhìn.
Trác Viện làm tổ một góc trong phòng, một bên bắt tay vào xếp vải làm quà sinh nhật cho Biên U Lan, một bên lại do dự không biết có nên cự tuyệt tham gia yến tiệc của cô hay không.
Nửa tháng trước, Kỷ Nhất Thế nói muốn tham gia cùng cô, cô liền vui vẻ một đêm. Buổi sáng hôm sau, sau khi tiễn Kỷ Nhất Thế đi làm, di động của cô vang lên, vốn tưởng rằng là anh, nhưng số điện thoại xuất hiện trên màn hình cũng không phải số của anh, mà là số cô cho rằng mình sẽ không bao giờ bấm.
Là học trưởng……
Trác Viện không dám nhận điện thoại của Phương Đại Tề, chỉ ngơ ngác nhìn số điện thoại, tùy ý để nó vang lên lần nữa.
Khi Phương Đại Tề gọi một lần nữa, Trác Viện nghĩ thầm, nếu cô không nhận, học trưởng sẽ gọi đến cả ngày.
Cười khổ một cái, cô hơi hơi run, bấm nút nghe “ A lô?"
“Viện Viện, là em sao?"
Trác Viện cắn cắn môi dưới “ Ừm, là em."
“ Mấy ngày hôm trước anh trở lại Đài Loan, muốn gặp mặt em, có thể chứ?"
“Học trưởng, em… có chút bất tiện." Cô không thể đi, cô sợ Kỷ Nhất Thế hiểu lầm, lại nói học trưởng đã có vị hôn thê, bọn họ không nên gặp mới đúng.
“ Khi em kết hôn, anh đang ở Mỹ, lần này gặp mặt, anh chỉ muốn đưa cho em quà cưới, không có ý khác." Phương Đại Tề sợ cô nghĩ nhiều, chua xót giải thích.
“ Nhưng em…." Trong lòng Trác Viện dậy sóng.
“ Viện Viện, coi như là lần cuối cùng gặp mặt, được không?"
Trác Viện còn muốn cự tuyệt, Phương Đại Tề lại giành nói “ Anh cũng cần phải kết hôn, em còn nợ anh một lời chúc mừng, em đã quên?"
Nghe thấy Phương Đại Tề nói cũng cần phải kết hôn, Trác Viện cũng không quá đau lòng, chỉ cực kỳ chân thành hy vọng anh có thể hạnh phúc. Cô nhìn ra được, Dương Văn Văn cực kỳ yêu Phương Đại Tề.
Khi Trác Viện xuất hiện ở quán cà phê đã hẹn trước, chỉ thấy Phương Đại Tề vẫy vẫy tay.
Trác Viện không quen uống cà phê, chỉ gọi một ly nước trái cây. Nửa năm không gặp Phương Đại Tề, hai người đều thay đổi. Tuy Trác Viện cảm thấy anh vẫn tràn ngập tự tin cùng tươi cười giống trước kia, nhưng lại thoáng lên một chút mệt mỏi.
“ Học trưởng, chúc mừng anh, anh muốn kết hôn." Trác Viện lấy trong túi ra một phần quà tặng, đó là vừa rồi cô đi siêu thị mua.
“ Cảm ơn em."Phương Đại Tề nhìn món quà đóng gói tinh tế kia, cười đến có chút chua xót.
Sau khi đồ uống được mang lên, Trác Viện lặng lẽ không nói gì mà uống, sau cùng vẫn do Phương Đại Tề phá vỡ không khí yên lặng này “ Anh ta có tốt với em không?"
“ Ừm, tốt." So với trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn.
“ Vậy là tốt rồi, nhìn em may mắn hạnh phúc, anh an tâm." Phương Đại Tề ôn nhu sờ sờ đầu cô, rồi sau đó cầm ly cà phê lên uống một ngụm.
“Học trưởng….."
“Thật có lỗi…. Anh nhất thời đã quên, xem ra thói quen xấu này cần nhanh bỏ đi mới được." Phương Đại Tề đánh trống lảng, Trác Viện là hoa đã có chủ, không còn là người anh có thể tùy ý đụng chạm, “ Đúng rồi, đây là quà kết hôn anh đưa cho em, nhìn xem có thích hay không." Gói quà xinh xắn đưa về hướng Trác Viện.
Trác Viện tiếp nhận, vốn định về nhà mới mở, lại bị Phương Đại Tề thúc giục mở ra.
“Học trưởng, đây là…." Không nghĩ tới Phương Đại Tề lại tặng cô dây chuyền.
“ Yên tâm nhận lấy, chút tiền kia anh có thể trả được." Khi chọn dây chuyền này, trong lòng Phương Đại Tề rất phức tạp, lúc trước anh đi dạo cùng cô trong siêu thị, thấy cô đối với dây chuyền này yêu thích không buông tay nhưng không nỡ mua, khi đó anh muốn lấy tiền mua cho cô, lại bị cô nhã nhặn từ chối.
Không nghĩ tới lúc này tặng cho cô, lại là quà cưới, ngẫm lại cũng rất buồn cười.
“Cảm ơn học trưởng." Thấy dây chuyền này, tự nhiên Trác Viện cũng nhớ lại một chút. Dù sao chuyện cũng đã qua, hiện tại cô thích Kỷ Nhất Thế, sẽ không có tình cảm kia với học trưởng.
Mấy ngày sau, Trác Viện luôn trong tình trạng lo lắng không biết có nên trả dây chuyền lại cho Phương Đại Tề hay không. Mặc dù trên danh nghĩa là anh muốn đưa quà kết hôn cho cô, nhưng dây chuyền này quý giá như vậy, cô thật không thể nhận.
Lại nói, trước kia cô thích Phương Đại Tề là sự thật, điều này Kỷ Nhất Thế biết rõ, nếu để anh phát hiện cô không chỉ lén gặp mặt Phương Đại Tề, hơn nữa còn nhận quà, không chừng anh sẽ hiểu lầm cô.
Suy đi nghĩ lại, Trác Viện thật sự không biết nên làm như thế nào, tấm vải trên tayvẫn chưa được dỡ xuống. Đã mấy giờ trôi qua, nhưng cô vẫn không nghĩ được gì.
Đang lúc cô gỡ đường chỉkhâu sai ra, điện thoại di động vừa lúc vang lên. Cô hiểu ý cười, mỗi ngày vào thời gian này, Kỷ Nhất Thế sẽ tranh thủ thời gian gọi điện cho cô.
“ A lô, Nhất Thế."
“Viện Viện, em không phải anh cả, em là Manh Manh." Thanh âm truyền đến từ đầu bên kia không phải là Kỷ Nhất Thế, mà là thanh âm của đại tiểu thư nhà họ Kỷ- Kỷ Manh Manh.
“Manh Manh, sao lại là em?"
Kể từ sau khi kết hôn, cô cùng Manh Manh nói chuyện điện thoại cũng ít hơn. Một nguyên nhân khác là Manh Manh bắt đầu đi làm, cô nàng giấu người nhà đi làm người mẫu thời trang. Điều bí mật này chỉ có Trác Viện biết, nghĩ đến vừa nãy mình gọi sai tên, cô không nhịn được liền đỏ mặt.
“ Sao? Nghĩ đến anh cả của em nhiều như vậy? Thật bất ngờ đó, xem ra sau khi kết hôn với anh cả, có khuynh hướng thay đổi tình yêu khác nha." Kỷ Manh Manh tự nhiên biết, trước kia Trác Viện thích Phương Đại Tề bao nhiêu, vì vậy không nhịn được muốn chế nhạo cô một phen.
“ Manh Manh, em không nên nói lung tung, chị…"
“ Có gì phải xấu hổ, thích chồng mình có gì không dám lớn tiếng nói? Lại nói, anh cả của em mặc dù không phải là người tính tình vui vẻ, chỉ biết đến công việc, lại hơi bá đạo độc tài một chút, nhưng nói như thế nào anh ấy cũng dễ nhìn, so với Phương Đại Tề, không kém chút nào, không phải sao?" Kỷ Manh Manh không quên khoe khoang anh trai nhà mình một chút.
“ Chị…."
“ Thật thích anh cả của em rồi?" Kỷ Manh Manh không cần nhìn, nghe thấy giọng nói ấp a ấp úng kia của Trác Viện, cô nghĩ không được mười thì cũng phải đến tám chín phần rồi.
“ Ừ."
“ Vậy chị phải thật tốt bắt lấy anh cả của em, nếu không bên ngoài nhiều người phụ nữ yêu thương nhung nhớ như vậy, ngày nào đó anh ấy nhất thời phong lưu, coi trọng người phụ nữ nào, chị sẽ khóc cho xem."
“ Nhất Thế mới không…."
“ Ơ, mới kết hôn không lâu, lập tức liền tin tưởng chồng như vậy rồi? Cũng không biết, anh cả của em có điểm nào khiến chị cứ khăng khăng một mực như vậy? Có phải trên giường rất thỏa mãn chị hay không? Như thế nào, thể lực của anh cả em có tốt hay không? Kỹ thuật có cao siêu không? Làm mấy lần, nhiều không?"
Lời nói của Kỷ Manh Manh không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì không ngừng. Rõ ràng cả một người bạn trai cũng chưa có, nhưng luôn đem chuyện nam nữ to gan nói ra, cô nàng không xấu hổ, Trác Viện cũng phải đỏ mặt thay.
“ Kỷ Manh Manh!"
Bị giễu cợt có chút quá, chuyện phòng the của vợ chồng, lấy cá tính của Trác Viện, đánh chết cô cũng không dám đem ra để thảo luận. Huống chi, Kỷ Nhất Thế ở trên giường mãnh liệt đòi hỏi, mình cô biết là tốt rồi, không cần phải nói với người khác.
“ Được rồi, được rồi, đừng giận, em chỉ nói giỡn thôi." Kỷ Manh Manh bị cô gọi như vậy, quả nhiên giọng nói thu lại nhiều, “ Viện Viện, em gọi điện thật ra là để nói cho chị biết, em nhận được một bộ trang phục rất bắt mắt, chuẩn bị đến Ý mấy tháng, chị phải giúp em giữ bí mật này nha."
“ Em muốn đi Ý một mình ? Vậy khóa học của em thì sao?"
“ Trước hết tạm nghỉ học ở trường, sang năm lại trở lại đi học, đây là một cơ hội tốt, em nhất định phải nắm chắc."
“ Em không sợ bị anh trai của em biết được sao? Lúc trước anh ấy không phải bảo em chăm chỉ học tập, đợi tốt nghiệp nghiên cứu xong, trở về Kỷ thị ở Đài Loan đi làm?" Kỷ Manh Manh chỉ sợ anh cả của cô ấy, chỉ cần rời khỏi Kỷ Nhất Thế, quỷ linh tinh Kỷ Manh Manh này cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi.
“ Chị không nên nói với em việc trở về Đài Loan đi làm, em nghe đến đau đầu rồi. Em đã nói với chị, dù sao nếu anh cả hỏi chị em đi đâu, chị nói không liên lạc với em, chị không rõ lắm." Kỷ Manh Manh rất cẩn thận dặn dò ở đầu dây bên kia.
“ Như vậy được không? Một mình em ở nơi xa lạ như vậy, chị lo lắng cho an toàn của em…."
“ Yên tâm, không cần lo lắng, em biết tự chăm sóc cho mình."
Kỷ Manh Manh mới nói xong, Trác Viện đã nghe thấy tiếng máy bay cất cánh,“ Manh Manh, không phải bây giờ em đang ở sân bay chứ?"
“ Không phải, em không phải ở sân bay, mà là người đã trên máy bay. Được rồi, máy bay sắp cất cánh, nữ tiếp viên hàng không muốn em tắt điện thoại di động, chị nhớ kỹ, ngàn lần không được nói cho người nhà biết em đi đâu nha, chờ đến Ý, em sẽ liên lạc."
“ Manh Manh…." Trác Viện muốn gọi cô, nhưng chỉ nghe thấy thanh âm ngắt điện thoại, thì ra Kỷ Manh Manh ở đầu bên kia đã dập máy.
Trác Viện vốn lo lắng chuyện học trưởng đưa dây chuyền bị phát hiện. Hiện tại lại lo lắng cho Kỷ Manh Manh một mình đi Ý có thể bị nguy hiểm hay không. Nhìn điện thoại di động, trong lòng cô chỉ nghĩ, rốt cuộc có nên cho Kỷ Nhất Thế biết chuyện này.
Trong lúc cô đang rối rắm, điện thoại di động vang lên lần nữa, cô cẩn thận nhìn dãy số, xác định là Kỷ Nhất Thế, cô mới nghe điện thoại. Đầu kia liền truyền đến giọng nói không giải thích được của Kỷ Nhất Thế “ Em mới vừa nói chuyện phiếm với ai? Anh gọi mấy lần, điện thoại đều kêu bận."
“ Là Manh… Là anh trai em… anh ấy nói thật lâu chưa tìm em nói chuyện phiếm." Trác Viện nói dối Kỷ Nhất Thế, không muốn cho anh biết mình cùng Kỷ Manh Manh nói chuyện điện thoại.
Đầu kia, Kỷ Nhất Thế trầm mặc một hồi lâu, mới lên tiếng nói “ Anh có khách hàng tới, cúp trước."
“ Ừ." Trác Viện ở nơi này khẩn trương gật đầu, cho đến khi điện thoại cúp, cô mới chậm rãi thở ra.
Mà Kỷ Nhất Thế mới cúp điện thoại, chỉ thấy Trác Chinh không rõ ý nhìn, vẻ mặt mang theo hứng thú “ Anh nhớ khách hàng cậu muốn gặp chính là anh, chẳng lẽ anh lại nhớ sai?"
Kỷ Nhất Thế không để ý tới sự trêu chọc của anh. Đối với lời nói dối của Trác Viện, anh không vạch trần, nhưng trong lòng lại chất chứa bao nhiêu nghi vấn, rốt cuộc cô nói chuyện điện thoại với ai mà lại sợ anh biết?
Không muốn làm người đàn ông của cô, chỉ là không muốn buông tha, đành phải cương quyếtcưới cô.
Đối với Trác Viện mà nói, Kỷ Nhất Thế là người đàn ông quá xa tầm tay, cô với không tới.
Sản nghiệp nhà anh lớn, trưởng thành lại cao lớn anh tuấn, muốn người phụ nữ nào mà không được. Ai không mong được anh coi trọng, nhưng mặt anh không biểu cảm nói người phụ nữ anh muốn kết hôn là cô. Chẳng qua khi cô gả cho anh, anh đối với cô vừa thương yêu vừa cưng chiều, nhưng một khi đã không hài lòng sẽ trở nên hờ hững.
Nếu anh không cần người vợ như cô, vậy cô có thể đi không?
Kỷ Nhất Thế chưa từng nghĩ tới, Trác Viện luôn miệng nói nghe lời anh, cố gắng lấy lòng anh lại dám bỏanh rời đi. Đáng tiếc, người phụ nữ anh danh chính ngôn thuận cưới làm vợ, cho dù cô không muốn,cũng chỉ có thể ở cùng anh. Muốn ly hôn ư? Không thể nào.
Anh muốn tính toán với cô một chút, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn, bởi vì, đời này anh chỉ khao khátcô, thích ở trên giường bắt nạt cô!
Chương 1
Khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Kỷ Nhất Thế vẫn nằm trên người Trác Viện như cũ, cũng không rời khỏi cơ thể cô, tiếp tục hưởng thụ phần sung sướng kia.
Trác Viện bị ép đến khó chịu, duỗi tay bị buông ra, vỗ nhẹ bờ vai của anh, muốn anh di chuyển.
Nhưng Kỷ Nhất Thế chẳng những không rời khỏi, vẫn cực kỳ cố ý cắm sâu vào bên trong cơ thể cô.
Bởi vì anh không tiếng động chen vào, Trác Viện kêu lên một tiếng.
Cúi đầu ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thuận vừa bị mình yêu thương, nhìn người phụ nữ bé nhỏhết sức quyến rũnàykhiến Kỷ Nhất Thế cảm thấy thỏa mãn, dựa vào bên tai cô nói mấy câu.
“Không cần…." Anh vậy mà muốn cô chủ động, Trác Viện sợ tới mức lắc đầu, ánh mắt cầu xin nhìn anh, muốn anh dừng lại ý nghĩ muốn bắt nạt cô.
“ Không phải em muốn làm anh vui vẻ sao?" Kỷ Nhất Thế không để ý tớilời cầu xin của cô, xoay người một cái.Giữa tiếng hét kinh hoàng của Trác Viện, để cô dạng chân trên người mình, nửa người dưới của bọn họvẫn dán sát như cũ.Cái tư thế này làm dục vọng của anh càng thêm sâu, khiến cô không khỏi lắc mông.
“ Anh vừa mới vui vẻ qua…" Anh rõ ràng thừa dịp cô ngủ hung hăng muốn cô, ham muốn cũng đã pháttiếtrồi.
Đáng tiếc, khi ở trên giường Kỷ Nhất Thế sẽ vui đùa vô lại, hai tay nắm eo nhỏ của cô, thắt lưng mạnh mẽ đẩy lên vài cái.Thân thể Trác Viện vừa cao trào còn mẫn cảm, bị anh cố gắng đâm sâu, nơi riêng tư không nhịn được mà co rút lại, có chút không chịu nổi.
Sợ thứ thô to của anh, Trác Viện không có chỗ trốn, chỉ có thể bị ép ngồi trên người Kỷ Nhất Thế. Côlắc mông, nuốt nhả dục vọng cứng rắn của anh, đáng thương tội ngiệp lấy lòng anh, muốn anh sau khi thỏa mãn có thể buông tha cho mình.
Chỉ là Kỷ Nhất Thế tham lam không biết thỏa mãn.Sau mỗi lần cao trào, mặc cho cô mệt đến mức nằm trên người anh thở gấp, nhưng anh vẫn lấy tay thiêu đốtham muốn ở chỗ hai người kết hợp,nơi riêng tư của cô có tinh dịch của anh cùng ái dịch của cô, sớm ẩm ướt đến rối tinh rối mù.
“Từ bỏ….." Cô mệt mỏi, rưng rưngnói.
Mỗi khi Trác Viện cho rằng anh buông tha mình, nằm bò trước ngực anh, nơi riêng tư nuốt lấy dục vọng của anh, mệt mỏi mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, thì tay Kỷ Nhất Thế sẽ tiếp tục khiêu lửa, từng chút một làm côbị khoái cảm thiêu cháy. Mặc dù cô lắc mông muốn chạy trốn, nhưng bàn tay anh lại gắt gao giữ chặt mông cô, dù cô vặn vẹo như thế nào cũng không trốn được.
Hai người vốn tính tham gia tiệc rượu, nhưng cũng sớm đem chuyện này ném sang một bên.Đối với Kỷ Nhất Thế mà nói, không có gì quan trọng hơn việc giữ lấy thân thể cô.Nhìn cô ở trên giường bị mình bắt nạt đến khóc lóc cầu xin,càng khiếnanh thay đổi nhiều kiểu tiếp tục bắt nạt cô, thế nào cũng không muốn dừng lại.Trước kia anh bá đạomuốn cô, ít nhiều vẫn sẽ băn khoăn thân thể cô không thừa nhận được, nhưng đêm nay anh lại làm càn khi nghe cô nói muốn anh vui vẻ……
Mà Trác Viện bị anh đùa nghịch thành các loại tư thế xấu hổ, bị anh lăn qua lăn lại. Mãi đến gần tối mới vui vẻ sửa sang lại quần áo, đóng gói lễ phục cùng phụ kiện xung quanh, ngay cả đồ trang điểm mang đến cũng không có cơ hội dùng.
Vì cảm ơn Trác Viện đã giúp đỡ, giải quyết được vấn đề hàng hóa của công ty, Biên U Lan dứt khoát coi Trác Viện là khách quý trong tiệc sinh nhật của mìnhmà gửi thiếp mời.
Chỉ là, ý tốt của cô bị Kỷ Nhất Thế vô tình không chấp nhận. Biên U Lan tức giận đến nỗi phảibỏ lại công việc, xông thẳng vào văn phòng Kỷ Nhất Thế.Giống như lần trước, cô vẫn một chân đá văng cửa như cũ, không để ý đến sắc mặt khó coi của anh khi bị quấy rầy công việc.
“Tổng giám đốc, Biên tiểu thư muốn gặp anh…." Thư ký không kịp ngăn cản, chỉ có thể đứng cạnh cửa khẩn trương giải thích.
Từ lần trước, sau khi Biên tiểu thư quấy rối hội nghị, tổng giám đốc liền ra lệnh, một khi Biên tiểu thư không có bất cứ hẹn trước gì mà tự tiện xông vào công ty lần thứ hai, liền lập tức để nhân viên bảo vệ đuổi cô ra ngoài.
Thư ký tiểu thư nghe thấy, cũng không dám bảo nhân viên bảo vệ đuổi Biên tiểu thư ra ngoài thật. Dù sao đi nữa, vị Biên tiểu thư này cũng có vị trí nhất định trong giới kinh doanh siêu thị ở Đài Loan, cô chỉ cần nói một câu, liền đủ để ảnh hưởng đến sự phát triển của hệ thống siêu thị trong nước, lại nói khí thế cô ngang tàng như vậy, mình chỉ là một thư ký nho nhỏ, căn bản không dám đắc tội.
“ Cô ra ngoài đi."
Kỷ Nhất Thế sao không nhìn ra cái khó xử của thư ký, cũng biết đối phó với người phụ nữ không hiểu cái gì gọi là khách sáo như Biên U Lan, người bình thường khẳng định cũng hết cách với cô.
Thư ký như trút được gánh nặng, vội vàng đóng cửa phòng tổng giám đốc, rời xa chiến tranh. Theo kinh nghiệm hai năm làm việc của cô ở đây, mỗi lần Biên tiểu thư tự tiện xông vào, khẳng định lại có một trận chiến tranh khủng khiếp sắp xảy ra.
Chờ thư ký đóng cửa lại, bởi vì thiết bị cách âm rất tốt nên không sợ người bên ngoài nghe thấy thanh âm hai người nói chuyện.
“Cậu có ý gì?" Không đợi Kỷ Nhất Thế nói, Biên U Lan đã không chịu nổi. Tư thái cao ngạo giống như nữ vương, giẫm mạnh giày cao gót xuống, hai tay chống eo, đứng trước mặt Kỷ Nhất Thế hỏi.
Kỷ Nhất Thế không nói không rằng, tiếp tục xem xét văn kiện trong tay, hoàn toàn không coi câu hỏi của cô ra gì.
“ Kỷ Nhất Thế, cậu đừng cố ra vẻ với tôi. Cậu nói, cậu có quyền gì không cho Trác Viện tham gia tiệc sinh nhật của tôi?"
Biên đại tiểu thư cô phát thiếp mời, người khác cầu còn không được, chưa từng bị cự tuyệt qua, Kỷ Nhất Thế không chỉ xé thiếp mời trước mặt người cô phái đi, mà còn nói cô đừng quấy rầy vợ chồng bọn họ.
Giọng nói này, Biên U Lan không thể nhịn được nữa, hôm nay không thể không đòi lại công bằng!
“ Mình không rảnh."
“ Hừ, nực cười, cậu không rảnh là chuyện của của cậu, xin hỏi bản tiểu thư có mời cậu sao? Mình có đưa thiếp mời cho cậu không? Làm ơn đi, trên thiếp mời ghi chính là tên vợ cậu, xin cậu đừng tự mình đa tình."
“ Cô ấy sẽ không đi."
“ Mình đương nhiên biết cô ấy sẽ không đi, bởi vì cậu không cho đi!" Trước khi Biên U Lan đến nơi này, đã đi một chuyến đến biệt thự nhà họ Kỷ. Cô vừa đấm vừa xoa, Trác Viện cũng không đồng ý, cô mới có thể tức giận chạy tới đây tìm anh lý luận.
Cậu ta cho rằng vợ cậu ta bán mình cho cậu ta sao? Muốn kết bạn với ai, đi đâu, tham gia yến tiệc gì, đều phải đợi cậu ta đồng ý?
“ Nếu biết rõ, vậy cậu có thể đi." Kỷ Nhất Thế cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ký tên trên văn kiện.
Ngay sau đó, bàn làm việc của anh vang lên một tiếng “ Bốp", chỉ thấy hai tay Biên U Lan chống lên bàn làm việc của anh, buồn bực trừng anh.
“ Vì sao? Cho mình một lý do?" Trước cũng gặp qua Kỷ Nhất Thế mang Trác Viện tham gia một tiệc rượu doanh nhân, sao đến sinh nhật của cô lại bị khéo léo từ chối, quá không công bằng, trong đó nhất định có vấn đề.
Kỷ Nhất Thế biết nếu không nhận được một đáp án vừa ý, Biên U Lan tuyệt đối sẽ không rời đi. Anh đơn giản để cây bút trong tay xuống, cả người dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại, nâng mắt nhìn Biên U Lan “ Nơi đó có người mình không muốn cô ấy gặp."
“Người nào?" Tất cả đều là bạn bè của cô, không có trưởng bối, càng không có người không liên quan, Biên U Lan nghe mà chẳng hiểu ra sao.
“ Phương Đại Tề." Không thể không nói anh lòng dạ hẹp hòi, nhưng anh quả thật không muốn Trác Viện và người này ở chung một chỗ. Chẳng những không thể gặp mặt, ngay cả việc nói đến người này anh cũng không đồng ý.
“ Anh ta không phải là vị hôn phu của Dương Văn Văn sao? Từ lúc ở Mỹ bọn họ liền công khai đính hôn, cậu chẳng lẽ lại sợ anh ta bắt cóc vợ cậu hay sao?" Biên U Lan ngáp một tiếng, có chút khinh thường.
“ Cái gì nói mình đều đã nói, cậu có thể đi."
“Này, chỉ cần mình không mời hai người kia, cậu liền đồng ý?" Biên U Lan nghiêng người, trên khuôn mặt xinh đẹp, hoàn mỹ gợi lên ý cười vô tội. Người bình thường khẳng định sẽ không ngừng khen ngợi, đáng tiếc trong mắt Kỷ Nhất Thế, anh biết quá rõ về Biên U Lan, cô nàng càng cười đến vô tội lại càng có mục đích.
“ Không cần làm điềuvô ích."
“Cậu nói đi, hôm qua Văn Văn mới nói với mình, cô ấy mang thai nôn ọe rất nghiêm trọng, có khả năng không trở về tham gia được tiệc sinh nhật của mình."
“ Bọn họ không phải còn chưa kết hôn?"
“Đúng vậy, ăn cơm trước kẻng cho nên trở về Đài Loan bổ sung hôn lễ."
“ Mình nên tin tưởng cậu không?" Kỷ Nhất Thế rất rõ, giao tình của Biên U Lan cùng Dương Văn Văn rất tốt, sinh nhật hằng năm mặc kệ là đang ở đâu, cũng nhất định tham gia tiệc sinh nhật của đối phương.
“Đương nhiên, mình là thật lòng mời vợ cậu tham gia tiệc sinh nhật của mình, lại nói nếu Trác Viện đã gả cho cậu, ít nhiều cũng phải hòa hợp với sinh hoạt của cậu, tham gia các loại yến tiệc này nọ, về sau cũng không tránh được, huống hồ đó là đất của mình, không ai dám gây chuyện." Biên U Lan vỗ ngực bảo đảm.
Biên U Lan không chút nào che giấu mình thích Trác Viện, tuy cô ấy yên lặng không nói nhiều, nhưng Biên Đại tiểu thư cô nhìn thấy cực kỳ thuận mắt, không thể không kết giao với người bạn này.
“ Cậu yên tâm, tiệc sinh nhật đều là người của mình, không ai có lá gan bắt nạt vợ của cậu, đừng nói là Phương Đại Tề, người đàn ông khác chỉ cần liếc mắt một cái, mình để cho anh ta lăn ra, như vậy cậu vừa ý không?"
Đối với việc bị chồng quản nghiêm, từ trước đến nay Biên U Lan đều cười nhạo, nhưng từ sóng gió lần trước cũng nhìn ra được, Kỷ Nhất Thế cực kỳ để ý Trác Viện, vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Tuy cô cùng Kỷ Nhất Thế luôn tranh cãi ầm ĩ, nhưng tình nghĩa thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người ngoài đều thấy ầm ĩ ồn ào, chỉ có bọn họ mới biết đó là phương thức biểu đạt tình cảm. Nếu như Kỷ Nhất Thế thực gặp phải phiền toái, Biên U Lan cô khẳng định cũng không thờ ơ ngồi nhìn.
Trác Viện làm tổ một góc trong phòng, một bên bắt tay vào xếp vải làm quà sinh nhật cho Biên U Lan, một bên lại do dự không biết có nên cự tuyệt tham gia yến tiệc của cô hay không.
Nửa tháng trước, Kỷ Nhất Thế nói muốn tham gia cùng cô, cô liền vui vẻ một đêm. Buổi sáng hôm sau, sau khi tiễn Kỷ Nhất Thế đi làm, di động của cô vang lên, vốn tưởng rằng là anh, nhưng số điện thoại xuất hiện trên màn hình cũng không phải số của anh, mà là số cô cho rằng mình sẽ không bao giờ bấm.
Là học trưởng……
Trác Viện không dám nhận điện thoại của Phương Đại Tề, chỉ ngơ ngác nhìn số điện thoại, tùy ý để nó vang lên lần nữa.
Khi Phương Đại Tề gọi một lần nữa, Trác Viện nghĩ thầm, nếu cô không nhận, học trưởng sẽ gọi đến cả ngày.
Cười khổ một cái, cô hơi hơi run, bấm nút nghe “ A lô?"
“Viện Viện, là em sao?"
Trác Viện cắn cắn môi dưới “ Ừm, là em."
“ Mấy ngày hôm trước anh trở lại Đài Loan, muốn gặp mặt em, có thể chứ?"
“Học trưởng, em… có chút bất tiện." Cô không thể đi, cô sợ Kỷ Nhất Thế hiểu lầm, lại nói học trưởng đã có vị hôn thê, bọn họ không nên gặp mới đúng.
“ Khi em kết hôn, anh đang ở Mỹ, lần này gặp mặt, anh chỉ muốn đưa cho em quà cưới, không có ý khác." Phương Đại Tề sợ cô nghĩ nhiều, chua xót giải thích.
“ Nhưng em…." Trong lòng Trác Viện dậy sóng.
“ Viện Viện, coi như là lần cuối cùng gặp mặt, được không?"
Trác Viện còn muốn cự tuyệt, Phương Đại Tề lại giành nói “ Anh cũng cần phải kết hôn, em còn nợ anh một lời chúc mừng, em đã quên?"
Nghe thấy Phương Đại Tề nói cũng cần phải kết hôn, Trác Viện cũng không quá đau lòng, chỉ cực kỳ chân thành hy vọng anh có thể hạnh phúc. Cô nhìn ra được, Dương Văn Văn cực kỳ yêu Phương Đại Tề.
Khi Trác Viện xuất hiện ở quán cà phê đã hẹn trước, chỉ thấy Phương Đại Tề vẫy vẫy tay.
Trác Viện không quen uống cà phê, chỉ gọi một ly nước trái cây. Nửa năm không gặp Phương Đại Tề, hai người đều thay đổi. Tuy Trác Viện cảm thấy anh vẫn tràn ngập tự tin cùng tươi cười giống trước kia, nhưng lại thoáng lên một chút mệt mỏi.
“ Học trưởng, chúc mừng anh, anh muốn kết hôn." Trác Viện lấy trong túi ra một phần quà tặng, đó là vừa rồi cô đi siêu thị mua.
“ Cảm ơn em."Phương Đại Tề nhìn món quà đóng gói tinh tế kia, cười đến có chút chua xót.
Sau khi đồ uống được mang lên, Trác Viện lặng lẽ không nói gì mà uống, sau cùng vẫn do Phương Đại Tề phá vỡ không khí yên lặng này “ Anh ta có tốt với em không?"
“ Ừm, tốt." So với trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn.
“ Vậy là tốt rồi, nhìn em may mắn hạnh phúc, anh an tâm." Phương Đại Tề ôn nhu sờ sờ đầu cô, rồi sau đó cầm ly cà phê lên uống một ngụm.
“Học trưởng….."
“Thật có lỗi…. Anh nhất thời đã quên, xem ra thói quen xấu này cần nhanh bỏ đi mới được." Phương Đại Tề đánh trống lảng, Trác Viện là hoa đã có chủ, không còn là người anh có thể tùy ý đụng chạm, “ Đúng rồi, đây là quà kết hôn anh đưa cho em, nhìn xem có thích hay không." Gói quà xinh xắn đưa về hướng Trác Viện.
Trác Viện tiếp nhận, vốn định về nhà mới mở, lại bị Phương Đại Tề thúc giục mở ra.
“Học trưởng, đây là…." Không nghĩ tới Phương Đại Tề lại tặng cô dây chuyền.
“ Yên tâm nhận lấy, chút tiền kia anh có thể trả được." Khi chọn dây chuyền này, trong lòng Phương Đại Tề rất phức tạp, lúc trước anh đi dạo cùng cô trong siêu thị, thấy cô đối với dây chuyền này yêu thích không buông tay nhưng không nỡ mua, khi đó anh muốn lấy tiền mua cho cô, lại bị cô nhã nhặn từ chối.
Không nghĩ tới lúc này tặng cho cô, lại là quà cưới, ngẫm lại cũng rất buồn cười.
“Cảm ơn học trưởng." Thấy dây chuyền này, tự nhiên Trác Viện cũng nhớ lại một chút. Dù sao chuyện cũng đã qua, hiện tại cô thích Kỷ Nhất Thế, sẽ không có tình cảm kia với học trưởng.
Mấy ngày sau, Trác Viện luôn trong tình trạng lo lắng không biết có nên trả dây chuyền lại cho Phương Đại Tề hay không. Mặc dù trên danh nghĩa là anh muốn đưa quà kết hôn cho cô, nhưng dây chuyền này quý giá như vậy, cô thật không thể nhận.
Lại nói, trước kia cô thích Phương Đại Tề là sự thật, điều này Kỷ Nhất Thế biết rõ, nếu để anh phát hiện cô không chỉ lén gặp mặt Phương Đại Tề, hơn nữa còn nhận quà, không chừng anh sẽ hiểu lầm cô.
Suy đi nghĩ lại, Trác Viện thật sự không biết nên làm như thế nào, tấm vải trên tayvẫn chưa được dỡ xuống. Đã mấy giờ trôi qua, nhưng cô vẫn không nghĩ được gì.
Đang lúc cô gỡ đường chỉkhâu sai ra, điện thoại di động vừa lúc vang lên. Cô hiểu ý cười, mỗi ngày vào thời gian này, Kỷ Nhất Thế sẽ tranh thủ thời gian gọi điện cho cô.
“ A lô, Nhất Thế."
“Viện Viện, em không phải anh cả, em là Manh Manh." Thanh âm truyền đến từ đầu bên kia không phải là Kỷ Nhất Thế, mà là thanh âm của đại tiểu thư nhà họ Kỷ- Kỷ Manh Manh.
“Manh Manh, sao lại là em?"
Kể từ sau khi kết hôn, cô cùng Manh Manh nói chuyện điện thoại cũng ít hơn. Một nguyên nhân khác là Manh Manh bắt đầu đi làm, cô nàng giấu người nhà đi làm người mẫu thời trang. Điều bí mật này chỉ có Trác Viện biết, nghĩ đến vừa nãy mình gọi sai tên, cô không nhịn được liền đỏ mặt.
“ Sao? Nghĩ đến anh cả của em nhiều như vậy? Thật bất ngờ đó, xem ra sau khi kết hôn với anh cả, có khuynh hướng thay đổi tình yêu khác nha." Kỷ Manh Manh tự nhiên biết, trước kia Trác Viện thích Phương Đại Tề bao nhiêu, vì vậy không nhịn được muốn chế nhạo cô một phen.
“ Manh Manh, em không nên nói lung tung, chị…"
“ Có gì phải xấu hổ, thích chồng mình có gì không dám lớn tiếng nói? Lại nói, anh cả của em mặc dù không phải là người tính tình vui vẻ, chỉ biết đến công việc, lại hơi bá đạo độc tài một chút, nhưng nói như thế nào anh ấy cũng dễ nhìn, so với Phương Đại Tề, không kém chút nào, không phải sao?" Kỷ Manh Manh không quên khoe khoang anh trai nhà mình một chút.
“ Chị…."
“ Thật thích anh cả của em rồi?" Kỷ Manh Manh không cần nhìn, nghe thấy giọng nói ấp a ấp úng kia của Trác Viện, cô nghĩ không được mười thì cũng phải đến tám chín phần rồi.
“ Ừ."
“ Vậy chị phải thật tốt bắt lấy anh cả của em, nếu không bên ngoài nhiều người phụ nữ yêu thương nhung nhớ như vậy, ngày nào đó anh ấy nhất thời phong lưu, coi trọng người phụ nữ nào, chị sẽ khóc cho xem."
“ Nhất Thế mới không…."
“ Ơ, mới kết hôn không lâu, lập tức liền tin tưởng chồng như vậy rồi? Cũng không biết, anh cả của em có điểm nào khiến chị cứ khăng khăng một mực như vậy? Có phải trên giường rất thỏa mãn chị hay không? Như thế nào, thể lực của anh cả em có tốt hay không? Kỹ thuật có cao siêu không? Làm mấy lần, nhiều không?"
Lời nói của Kỷ Manh Manh không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì không ngừng. Rõ ràng cả một người bạn trai cũng chưa có, nhưng luôn đem chuyện nam nữ to gan nói ra, cô nàng không xấu hổ, Trác Viện cũng phải đỏ mặt thay.
“ Kỷ Manh Manh!"
Bị giễu cợt có chút quá, chuyện phòng the của vợ chồng, lấy cá tính của Trác Viện, đánh chết cô cũng không dám đem ra để thảo luận. Huống chi, Kỷ Nhất Thế ở trên giường mãnh liệt đòi hỏi, mình cô biết là tốt rồi, không cần phải nói với người khác.
“ Được rồi, được rồi, đừng giận, em chỉ nói giỡn thôi." Kỷ Manh Manh bị cô gọi như vậy, quả nhiên giọng nói thu lại nhiều, “ Viện Viện, em gọi điện thật ra là để nói cho chị biết, em nhận được một bộ trang phục rất bắt mắt, chuẩn bị đến Ý mấy tháng, chị phải giúp em giữ bí mật này nha."
“ Em muốn đi Ý một mình ? Vậy khóa học của em thì sao?"
“ Trước hết tạm nghỉ học ở trường, sang năm lại trở lại đi học, đây là một cơ hội tốt, em nhất định phải nắm chắc."
“ Em không sợ bị anh trai của em biết được sao? Lúc trước anh ấy không phải bảo em chăm chỉ học tập, đợi tốt nghiệp nghiên cứu xong, trở về Kỷ thị ở Đài Loan đi làm?" Kỷ Manh Manh chỉ sợ anh cả của cô ấy, chỉ cần rời khỏi Kỷ Nhất Thế, quỷ linh tinh Kỷ Manh Manh này cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi.
“ Chị không nên nói với em việc trở về Đài Loan đi làm, em nghe đến đau đầu rồi. Em đã nói với chị, dù sao nếu anh cả hỏi chị em đi đâu, chị nói không liên lạc với em, chị không rõ lắm." Kỷ Manh Manh rất cẩn thận dặn dò ở đầu dây bên kia.
“ Như vậy được không? Một mình em ở nơi xa lạ như vậy, chị lo lắng cho an toàn của em…."
“ Yên tâm, không cần lo lắng, em biết tự chăm sóc cho mình."
Kỷ Manh Manh mới nói xong, Trác Viện đã nghe thấy tiếng máy bay cất cánh,“ Manh Manh, không phải bây giờ em đang ở sân bay chứ?"
“ Không phải, em không phải ở sân bay, mà là người đã trên máy bay. Được rồi, máy bay sắp cất cánh, nữ tiếp viên hàng không muốn em tắt điện thoại di động, chị nhớ kỹ, ngàn lần không được nói cho người nhà biết em đi đâu nha, chờ đến Ý, em sẽ liên lạc."
“ Manh Manh…." Trác Viện muốn gọi cô, nhưng chỉ nghe thấy thanh âm ngắt điện thoại, thì ra Kỷ Manh Manh ở đầu bên kia đã dập máy.
Trác Viện vốn lo lắng chuyện học trưởng đưa dây chuyền bị phát hiện. Hiện tại lại lo lắng cho Kỷ Manh Manh một mình đi Ý có thể bị nguy hiểm hay không. Nhìn điện thoại di động, trong lòng cô chỉ nghĩ, rốt cuộc có nên cho Kỷ Nhất Thế biết chuyện này.
Trong lúc cô đang rối rắm, điện thoại di động vang lên lần nữa, cô cẩn thận nhìn dãy số, xác định là Kỷ Nhất Thế, cô mới nghe điện thoại. Đầu kia liền truyền đến giọng nói không giải thích được của Kỷ Nhất Thế “ Em mới vừa nói chuyện phiếm với ai? Anh gọi mấy lần, điện thoại đều kêu bận."
“ Là Manh… Là anh trai em… anh ấy nói thật lâu chưa tìm em nói chuyện phiếm." Trác Viện nói dối Kỷ Nhất Thế, không muốn cho anh biết mình cùng Kỷ Manh Manh nói chuyện điện thoại.
Đầu kia, Kỷ Nhất Thế trầm mặc một hồi lâu, mới lên tiếng nói “ Anh có khách hàng tới, cúp trước."
“ Ừ." Trác Viện ở nơi này khẩn trương gật đầu, cho đến khi điện thoại cúp, cô mới chậm rãi thở ra.
Mà Kỷ Nhất Thế mới cúp điện thoại, chỉ thấy Trác Chinh không rõ ý nhìn, vẻ mặt mang theo hứng thú “ Anh nhớ khách hàng cậu muốn gặp chính là anh, chẳng lẽ anh lại nhớ sai?"
Kỷ Nhất Thế không để ý tới sự trêu chọc của anh. Đối với lời nói dối của Trác Viện, anh không vạch trần, nhưng trong lòng lại chất chứa bao nhiêu nghi vấn, rốt cuộc cô nói chuyện điện thoại với ai mà lại sợ anh biết?
Tác giả :
Nghê Tịnh