Mua Em Để Đo Giường
Chương 5: Hiểu lầm em
" Cậu ngồi xuống đi "
Dì Lam đưa tay ra ý mời anh ngồi xuống.
" Vâng "
Anh như một chú mèo nhỏ trước người nhà của cô.
" Cảm ơn con đã giúp đỡ bà và các cháu ở đây, nếu như không có con thì bà già này không xong rồi "
Bà cô nắm tay anh.
" Dạ không có gì đâu, sớm muộn gì mình cũng trở thành người một nhà mà "
Cô đang cười tươi, nghe câu trả lời của anh làm cho đứng hình.
" Cá....cá...cái gì mà một nhà "
Mọi người nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô mà phì cười.
" Chú ơi chú "
Một cô bé dễ thương chạy lại nắm tay áo của anh lay lay.
" Chú...chú sao "
Anh ngơ ngác chỉ tay vào mặt mình.
" Hahaha chú haha chú "
Cô ôm bụng cười đến đau cả bụng.
" Nè cô bé dễ thương, bộ anh già lắm hay sao mà em gọi anh là chú hả "
Anh nựng má cô bé.
" Dạ, anh ra chơi với con đi "
Cô bé chu mỏ nhìn anh.
Con nít thật ngây thơ mà.
Khoan đã cách xưng hô của cô bé làm anh bật cười.
" Được, đi thôi "
Anh cười rồi bế cô bé lên.
Woa....anh cười thật là đẹp trai nha, nó không giống anh lúc làm việc chút nào.
" Cậu ấy đúng là tốt thật "
Dì Lam nhìn theo bóng lưng của anh rồi nhìn cô.
" Đúng vậy, Y Y con nên trân trọng cậu ấy biết chưa "
Bà cô nhìn cô cười, cô không nói gì, chỉ biết cười trừ.
Anh và cô chơi hết cả buổi sáng và buổi trưa, 4h chiều anh và cô mới rời khỏi cô nhi viện.
Trên đường về nhà cô im thinh thít không nói một lời.
" Nè em sao vậy, em thấy không khỏe hả "
Anh đưa tay sờ trán cô.
" Không có tôi không sao "
Cô lấy tay anh xuống.
" À mai là sinh nhật em rồi, em muốn quà gì nói đi, tôi sẽ tặng em "
Anh cười tươi nhìn cô, anh lúc nào cũng lại lùng, khà khắc với người khác nhưng với cô thì nhẹ nhàng, dịu dàng để cô cảm thấy an toàn khi ở cạnh anh.
" Không cần "
Chiếc xe cũng mới dừng lại, cô xuống xe chạy thẳng lên phòng không nhìn anh dù chỉ một lần.
Mặt anh dần biến sắc, anh khi nãy và hiện tại như hai người vậy, anh lấy điện thoại trong túi quần ra bấm một dãy số rồi gọi.
" Xong chưa "
Ánh mắt anh lạnh lùng, tàn nhẫn không giống với ánh mắt lúc anh nhìn cô chút nào cả.
" Rồi "
Giọng nói từ đầu dây bên kia được vang lên anh liền tắt máy đi vào nhà.
" Ông chủ, ông ăn tối không tôi dọn "
Dì Hà lại gần anh, hơi cúi người.
" Không cần, dì mang cơm lêm cho Y Y dùm tôi là được "
Anh nói rồi đi lên phòng.
Dì Hà thở dài rồi cảm thấy tội cho cô, ở cạnh một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn, xem cỏ rác quan trong hơn cả mạng người dì củng không thể làm gì ngoài cầu mong ông trời sẽ bảo vệ cho cô khỏi cơn tức giận của anh.
Suốt 1 tháng cô bên cạnh anh ngày nào anh củng về nhà thâth sớm để ăn tối cùng cô, chăm sóc, bảo vệ cô nhưng sau đó thì anh một mình đập phá hết tất cả đồ trong phòng của mình vì tính cách của anh rất kì lạ, anh rất hay đập phá đồ, lúc anh tức giận thì không cần dao, súng người khác cũng sẽ chết bởi ánh mắt độc ác, tàn nhẫn của anh.
Cốc cốc cốc tiếng cửa phòng của cô vang lên, cô không định đi mở cửa vì cô nghĩ người gõ cửa là anh.
Không phải cô mhông muốn nhìn thấy anh mà cô không biết nói gì khi gặp anh.
" Y Y là dì đây, mở cửa đi con "
Lúc cô về nhà mọi người đều gọi cô là Đinh tiểu thư cô cảm thấy không quen và nó quá xa cách nên cô đã nói với mọi người phải gọi cô là Y Y.
" Dì à "
Cô mở cửa rồi ôm chầm lấy dì Hà.
" Y Y vào trong ngồi xuống rồi nói con "
Y Y đi vào ngồi xuống giường, cô co chân lại rồi ôm lấy hai chân.
" Dì đem cơm lêm cho con nè, con ăn đi "
Dì Hà cười rồi đưa mâm cơm cho cô.
Cô nhìn mâm cơm có một cái chén, một đôi đũa, gà chiên, canh măng, cà rốt xào và một ly sữa, nhìn nó rất bình thường nhưng toàn là món cô thích.
Cô lắc đầu rồi tiếp tục co người lại.
" Ngoan ăn đi con "
Dì Hà nắm tay rồi đặt mâm cơm lên tay cô.
" Là anh ấy kêu dì đem lên cho con sao "
Mắt cô rưng rưng.
" Ừm "
Dì Hà thu mâm cơm lại rồi đặt qua một bên.
" Ông chủ tốt với con vậy, sao con lại sợ cậu ấy "
Dì Hà nắm tay cô.
" Con có tư cách gì mà ở bên cạnh anh ấy chứ, con chỉ là kỹ nữ được anh ấy mua về thôi "
Cô cúi đầu xuống.
Đúng lúc anh định đi qua phòng cô xem cô có chịu ăn không thì nhìn thấy dì Hà đang ngồi đó nên anh không đi vào mà đứng ngoài cửa xem cô và dì Hà đang nói gì.
" Con ngốc quá ông chủ yêu con mà cho dù con có ra làm sao đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn yêu con biết chưa "
Dì Hà sờ đầu cô.
Cô lắc đầu rồi tiếp tục co người lại.
" Dì hỏi con, con có cảm giác gì với cậu chủ không, ví dụ như là con thích cậu ấy vậy đó "
Dì Hà nhìn cô có vẻ như dì đang rất mong chờ câu trả lời của cô.
Anh đứng ngoài cửa cũng đang rất muốn biết cô sẽ trả lời như thế nào.
" Con...con...không có "
Câu nói của cô rất ngắn nhưng đủ làm trái tim của anh tan vỡ, đôi mắt anh đẫm nước anh khóc thật rồi, anh không đóng cửa mà chạy đi.
" Con...con chỉ cảm thấy mỗi lần gần gũi anh ấy tim con đập rất nhanh, con không còn thấy sợ anh ấy như trước nữa, con cảm thấy rất an toàn khi ở bên cạnh anh ấy "
Cô nói rồi đôi mắt cô sụp xuống.
" Con gái ngốc con yêu ông chủ rồi "
Dù Hà phì cười xoa đầu cô, cô ngạc nhiên mở to mắt, mình yêu anh ấy thật rồi sao, thật sao.
Dì Hà lắc đầu rồi ra khỏi phòng để lại cô đang ngơ ngác.
Hôm sau cô thức dậy rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh.
" Y Y con làm gì vậy "
Dì Hà thấy cô lay hoay trong bếp thì chạy lại.
" À con nấu bữa sáng cho Hạo Văn "
Cô cười tươi nhìn dì Hà.
" Cậu chủ đã ra khỏi nhà từ sớm rồi "
Con gái lớn của dì Hà đang lau nhà ở tầng trên thì đi xuống.
" Hả, anh ấy đi rồi sao "
Cô đang vui nhưng nghe câu nói đó thì mọi thứ như sụp đỗ.
Hôm nay sinh nhật cô mà anh không ở nhà đón sinh nhật cũng cô sao.
Đột nhiên cô vui lên.
" Dì à, công ty anh ấy ở đâu vậy? Con sẽ đem cơm đến cho anh ấy "
Dì Hà và con gái dì ấy ngơ ngác nhìn nhau.
30 phút sau thì cô đã đứng dưới công ty của anh rồi.
Cô đi vào trong.
" Chị à, cho tôi hỏi phòng của Hạo Văn ở đâu vậy "
Cô đi lại quầy lễ tân hỏi thăm, cô không biết anh làm chức vụ gì ở đây nên nói đại tên anh hy vọng họ sẽ biết.
Hai cô lễ tân ngạc nhiên, lần đầu tiền có người dám gọi thẳng tên anh, cô không sợ anh hay sao mà lại gọi thẳng tên anh như vậy.
" Xin hỏi cô là ai "
Cô lễ tân nhìn cô.
Cô là gì của anh, chã lẽ nói mình là người được anh mua về sao, không được.
" À tôi là giúp việc nhà anh ấy, sáng nay anh ấy đi làm mà không kịp ăn sáng nên tôi đem bữa sáng đến cho anh ấy "
Hai cô lễ tân mở to mắt, không lẽ anh cho phép giúp việc gọi thẳng tên mình sao.
Họ không tin cô định hỏi thêm, đúng lúc đó Trịnh Kiên ( tên quản lý của anh) đi tới.
" Đinh tiểu thư cô đến đây có việc gì không "
Trịnh Kiên đi lại chỗ cô đang đứng.
" Tôi mang bữa sáng đến cho anh ấy "
Cô đưa chiếc cà men lên.
" Cô đi theo tôi, à mà hai người nhớ kỹ cô ấy là người của Tổng tài hai cô tốt nhất đừng đụng vào "
Người của tổng tài sao 2 người họ chết chắc.
Trịnh Kiên đưa cô lên tầng cao nhất là tầng 30.
Trịnh Kiên đi vào đưa tài liệu cho anh còn cô dứng ngoài cửa đợi.
" Này "
Trịnh Kiên đập xấp hồ sơ xuống mặt bàn.
" Cậu chán sống sao "
Anh trợn mắt nhìn Trịnh Kiên.
" Ờ... Cậu.. cậu kí đi "
Trịnh Kiên sợ hãi chỉ vào chỗ cần kí cho anh.
Anh kí xoẹt xoẹt vào rồi đưa cho Trịnh Kiên.
Anh thấy Trịnh Kiên vẫn đứng đó thì nhăn mặt.
" Sao còn chưa đi "
Trịnh Kiên giật mình.
" Ờ... có người đến tìm cậu á, đang đứng ngoài cửa á "
Trịnh Kiên đi ra ngoài rồi làm dấu cho coi đi vào.
Cô gật đầu rồi mở cửa đi vào.
Căn phòng to thật tất nhiên nó là phòng làm việc của tổng tài mà sao không to được chứ.
Ánh mắt cô dừng lại trên người anh.
Anh đang chăm chú làm việc nên không để ý đến cô, điều đó không có nghĩa anh không biết cô đi vào.
Cô thấy anh không để ý đến mình thì chủ động nói chuyện trước.
" Sáng nay anh đi làm sớm vậy, chắc anh chưa ăn sáng đâu, tôi mang bữa sáng đến cho anh nè "
Cô đi lại bàn làm việc của anh đặt cà men lên bàn.
Anh vẫn vậy, vẫn tập trung làm việc không để ý đến cô.
Cô buồn lắm, thật sự rất buồn, nhưng nỗi buồn của cô làm sao to bằng nỗi buồn của anh suốt 1 tháng ở bên cạnh cô nhưng cô không mở miệng nói với anh lời nào, cô biết anh đã ra ngoài tìm người phụ nữ khác để giải quyết, anh cứ nghĩ đi lúc cô ngủ thì cô sẽ không biết nhưng anh chưa nghĩ sâu xa, làm sao cô có thể ngủ ngon ở một nơi xa lạ như thế này.
Hiện tại cô đang mặc một cái áo 2 dây, một cái chân váy và một cái áo khoác.
Cô cởi cái áo khoác ra, sau đó cô kéo khóa chân váy làm nó lỏng ra rồi tự tuột xuống, cô tự cởi chiếc áo 2 dây mình đang mặt ra, cô cởi cả nội y ra luôn.
2 hạt đậu đỏ ấy, làn da và cả cơ thể ấy đã 1 tháng rồi anh chưa nhìn thấy lại một lần nữa hiện ra đặc biệt hơn nữa là cô đã tự nguyện làm điều đó.
Anh không thể tập trung làm việc khi có cô ở đây, anh bỏ bút xuống ngước, mặt lên định bảo cô đi về thì lại nhìn thấy cô không mặc quần áo, một tay che ngực còn một tay che nơi tư mật ở phía dưới lại, mặt cô thì đỏ ửng vì đây là lần đầu tiên cô tự nguyện cởi quần áo trước mặt người đàn ông khác.
Cái vật nam tính được che bởi 2 lớp quần của anh lại cương cứng, nó yêu cầu anh cho nó được ra ngoài.
Dì Lam đưa tay ra ý mời anh ngồi xuống.
" Vâng "
Anh như một chú mèo nhỏ trước người nhà của cô.
" Cảm ơn con đã giúp đỡ bà và các cháu ở đây, nếu như không có con thì bà già này không xong rồi "
Bà cô nắm tay anh.
" Dạ không có gì đâu, sớm muộn gì mình cũng trở thành người một nhà mà "
Cô đang cười tươi, nghe câu trả lời của anh làm cho đứng hình.
" Cá....cá...cái gì mà một nhà "
Mọi người nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô mà phì cười.
" Chú ơi chú "
Một cô bé dễ thương chạy lại nắm tay áo của anh lay lay.
" Chú...chú sao "
Anh ngơ ngác chỉ tay vào mặt mình.
" Hahaha chú haha chú "
Cô ôm bụng cười đến đau cả bụng.
" Nè cô bé dễ thương, bộ anh già lắm hay sao mà em gọi anh là chú hả "
Anh nựng má cô bé.
" Dạ, anh ra chơi với con đi "
Cô bé chu mỏ nhìn anh.
Con nít thật ngây thơ mà.
Khoan đã cách xưng hô của cô bé làm anh bật cười.
" Được, đi thôi "
Anh cười rồi bế cô bé lên.
Woa....anh cười thật là đẹp trai nha, nó không giống anh lúc làm việc chút nào.
" Cậu ấy đúng là tốt thật "
Dì Lam nhìn theo bóng lưng của anh rồi nhìn cô.
" Đúng vậy, Y Y con nên trân trọng cậu ấy biết chưa "
Bà cô nhìn cô cười, cô không nói gì, chỉ biết cười trừ.
Anh và cô chơi hết cả buổi sáng và buổi trưa, 4h chiều anh và cô mới rời khỏi cô nhi viện.
Trên đường về nhà cô im thinh thít không nói một lời.
" Nè em sao vậy, em thấy không khỏe hả "
Anh đưa tay sờ trán cô.
" Không có tôi không sao "
Cô lấy tay anh xuống.
" À mai là sinh nhật em rồi, em muốn quà gì nói đi, tôi sẽ tặng em "
Anh cười tươi nhìn cô, anh lúc nào cũng lại lùng, khà khắc với người khác nhưng với cô thì nhẹ nhàng, dịu dàng để cô cảm thấy an toàn khi ở cạnh anh.
" Không cần "
Chiếc xe cũng mới dừng lại, cô xuống xe chạy thẳng lên phòng không nhìn anh dù chỉ một lần.
Mặt anh dần biến sắc, anh khi nãy và hiện tại như hai người vậy, anh lấy điện thoại trong túi quần ra bấm một dãy số rồi gọi.
" Xong chưa "
Ánh mắt anh lạnh lùng, tàn nhẫn không giống với ánh mắt lúc anh nhìn cô chút nào cả.
" Rồi "
Giọng nói từ đầu dây bên kia được vang lên anh liền tắt máy đi vào nhà.
" Ông chủ, ông ăn tối không tôi dọn "
Dì Hà lại gần anh, hơi cúi người.
" Không cần, dì mang cơm lêm cho Y Y dùm tôi là được "
Anh nói rồi đi lên phòng.
Dì Hà thở dài rồi cảm thấy tội cho cô, ở cạnh một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn, xem cỏ rác quan trong hơn cả mạng người dì củng không thể làm gì ngoài cầu mong ông trời sẽ bảo vệ cho cô khỏi cơn tức giận của anh.
Suốt 1 tháng cô bên cạnh anh ngày nào anh củng về nhà thâth sớm để ăn tối cùng cô, chăm sóc, bảo vệ cô nhưng sau đó thì anh một mình đập phá hết tất cả đồ trong phòng của mình vì tính cách của anh rất kì lạ, anh rất hay đập phá đồ, lúc anh tức giận thì không cần dao, súng người khác cũng sẽ chết bởi ánh mắt độc ác, tàn nhẫn của anh.
Cốc cốc cốc tiếng cửa phòng của cô vang lên, cô không định đi mở cửa vì cô nghĩ người gõ cửa là anh.
Không phải cô mhông muốn nhìn thấy anh mà cô không biết nói gì khi gặp anh.
" Y Y là dì đây, mở cửa đi con "
Lúc cô về nhà mọi người đều gọi cô là Đinh tiểu thư cô cảm thấy không quen và nó quá xa cách nên cô đã nói với mọi người phải gọi cô là Y Y.
" Dì à "
Cô mở cửa rồi ôm chầm lấy dì Hà.
" Y Y vào trong ngồi xuống rồi nói con "
Y Y đi vào ngồi xuống giường, cô co chân lại rồi ôm lấy hai chân.
" Dì đem cơm lêm cho con nè, con ăn đi "
Dì Hà cười rồi đưa mâm cơm cho cô.
Cô nhìn mâm cơm có một cái chén, một đôi đũa, gà chiên, canh măng, cà rốt xào và một ly sữa, nhìn nó rất bình thường nhưng toàn là món cô thích.
Cô lắc đầu rồi tiếp tục co người lại.
" Ngoan ăn đi con "
Dì Hà nắm tay rồi đặt mâm cơm lên tay cô.
" Là anh ấy kêu dì đem lên cho con sao "
Mắt cô rưng rưng.
" Ừm "
Dì Hà thu mâm cơm lại rồi đặt qua một bên.
" Ông chủ tốt với con vậy, sao con lại sợ cậu ấy "
Dì Hà nắm tay cô.
" Con có tư cách gì mà ở bên cạnh anh ấy chứ, con chỉ là kỹ nữ được anh ấy mua về thôi "
Cô cúi đầu xuống.
Đúng lúc anh định đi qua phòng cô xem cô có chịu ăn không thì nhìn thấy dì Hà đang ngồi đó nên anh không đi vào mà đứng ngoài cửa xem cô và dì Hà đang nói gì.
" Con ngốc quá ông chủ yêu con mà cho dù con có ra làm sao đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn yêu con biết chưa "
Dì Hà sờ đầu cô.
Cô lắc đầu rồi tiếp tục co người lại.
" Dì hỏi con, con có cảm giác gì với cậu chủ không, ví dụ như là con thích cậu ấy vậy đó "
Dì Hà nhìn cô có vẻ như dì đang rất mong chờ câu trả lời của cô.
Anh đứng ngoài cửa cũng đang rất muốn biết cô sẽ trả lời như thế nào.
" Con...con...không có "
Câu nói của cô rất ngắn nhưng đủ làm trái tim của anh tan vỡ, đôi mắt anh đẫm nước anh khóc thật rồi, anh không đóng cửa mà chạy đi.
" Con...con chỉ cảm thấy mỗi lần gần gũi anh ấy tim con đập rất nhanh, con không còn thấy sợ anh ấy như trước nữa, con cảm thấy rất an toàn khi ở bên cạnh anh ấy "
Cô nói rồi đôi mắt cô sụp xuống.
" Con gái ngốc con yêu ông chủ rồi "
Dù Hà phì cười xoa đầu cô, cô ngạc nhiên mở to mắt, mình yêu anh ấy thật rồi sao, thật sao.
Dì Hà lắc đầu rồi ra khỏi phòng để lại cô đang ngơ ngác.
Hôm sau cô thức dậy rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh.
" Y Y con làm gì vậy "
Dì Hà thấy cô lay hoay trong bếp thì chạy lại.
" À con nấu bữa sáng cho Hạo Văn "
Cô cười tươi nhìn dì Hà.
" Cậu chủ đã ra khỏi nhà từ sớm rồi "
Con gái lớn của dì Hà đang lau nhà ở tầng trên thì đi xuống.
" Hả, anh ấy đi rồi sao "
Cô đang vui nhưng nghe câu nói đó thì mọi thứ như sụp đỗ.
Hôm nay sinh nhật cô mà anh không ở nhà đón sinh nhật cũng cô sao.
Đột nhiên cô vui lên.
" Dì à, công ty anh ấy ở đâu vậy? Con sẽ đem cơm đến cho anh ấy "
Dì Hà và con gái dì ấy ngơ ngác nhìn nhau.
30 phút sau thì cô đã đứng dưới công ty của anh rồi.
Cô đi vào trong.
" Chị à, cho tôi hỏi phòng của Hạo Văn ở đâu vậy "
Cô đi lại quầy lễ tân hỏi thăm, cô không biết anh làm chức vụ gì ở đây nên nói đại tên anh hy vọng họ sẽ biết.
Hai cô lễ tân ngạc nhiên, lần đầu tiền có người dám gọi thẳng tên anh, cô không sợ anh hay sao mà lại gọi thẳng tên anh như vậy.
" Xin hỏi cô là ai "
Cô lễ tân nhìn cô.
Cô là gì của anh, chã lẽ nói mình là người được anh mua về sao, không được.
" À tôi là giúp việc nhà anh ấy, sáng nay anh ấy đi làm mà không kịp ăn sáng nên tôi đem bữa sáng đến cho anh ấy "
Hai cô lễ tân mở to mắt, không lẽ anh cho phép giúp việc gọi thẳng tên mình sao.
Họ không tin cô định hỏi thêm, đúng lúc đó Trịnh Kiên ( tên quản lý của anh) đi tới.
" Đinh tiểu thư cô đến đây có việc gì không "
Trịnh Kiên đi lại chỗ cô đang đứng.
" Tôi mang bữa sáng đến cho anh ấy "
Cô đưa chiếc cà men lên.
" Cô đi theo tôi, à mà hai người nhớ kỹ cô ấy là người của Tổng tài hai cô tốt nhất đừng đụng vào "
Người của tổng tài sao 2 người họ chết chắc.
Trịnh Kiên đưa cô lên tầng cao nhất là tầng 30.
Trịnh Kiên đi vào đưa tài liệu cho anh còn cô dứng ngoài cửa đợi.
" Này "
Trịnh Kiên đập xấp hồ sơ xuống mặt bàn.
" Cậu chán sống sao "
Anh trợn mắt nhìn Trịnh Kiên.
" Ờ... Cậu.. cậu kí đi "
Trịnh Kiên sợ hãi chỉ vào chỗ cần kí cho anh.
Anh kí xoẹt xoẹt vào rồi đưa cho Trịnh Kiên.
Anh thấy Trịnh Kiên vẫn đứng đó thì nhăn mặt.
" Sao còn chưa đi "
Trịnh Kiên giật mình.
" Ờ... có người đến tìm cậu á, đang đứng ngoài cửa á "
Trịnh Kiên đi ra ngoài rồi làm dấu cho coi đi vào.
Cô gật đầu rồi mở cửa đi vào.
Căn phòng to thật tất nhiên nó là phòng làm việc của tổng tài mà sao không to được chứ.
Ánh mắt cô dừng lại trên người anh.
Anh đang chăm chú làm việc nên không để ý đến cô, điều đó không có nghĩa anh không biết cô đi vào.
Cô thấy anh không để ý đến mình thì chủ động nói chuyện trước.
" Sáng nay anh đi làm sớm vậy, chắc anh chưa ăn sáng đâu, tôi mang bữa sáng đến cho anh nè "
Cô đi lại bàn làm việc của anh đặt cà men lên bàn.
Anh vẫn vậy, vẫn tập trung làm việc không để ý đến cô.
Cô buồn lắm, thật sự rất buồn, nhưng nỗi buồn của cô làm sao to bằng nỗi buồn của anh suốt 1 tháng ở bên cạnh cô nhưng cô không mở miệng nói với anh lời nào, cô biết anh đã ra ngoài tìm người phụ nữ khác để giải quyết, anh cứ nghĩ đi lúc cô ngủ thì cô sẽ không biết nhưng anh chưa nghĩ sâu xa, làm sao cô có thể ngủ ngon ở một nơi xa lạ như thế này.
Hiện tại cô đang mặc một cái áo 2 dây, một cái chân váy và một cái áo khoác.
Cô cởi cái áo khoác ra, sau đó cô kéo khóa chân váy làm nó lỏng ra rồi tự tuột xuống, cô tự cởi chiếc áo 2 dây mình đang mặt ra, cô cởi cả nội y ra luôn.
2 hạt đậu đỏ ấy, làn da và cả cơ thể ấy đã 1 tháng rồi anh chưa nhìn thấy lại một lần nữa hiện ra đặc biệt hơn nữa là cô đã tự nguyện làm điều đó.
Anh không thể tập trung làm việc khi có cô ở đây, anh bỏ bút xuống ngước, mặt lên định bảo cô đi về thì lại nhìn thấy cô không mặc quần áo, một tay che ngực còn một tay che nơi tư mật ở phía dưới lại, mặt cô thì đỏ ửng vì đây là lần đầu tiên cô tự nguyện cởi quần áo trước mặt người đàn ông khác.
Cái vật nam tính được che bởi 2 lớp quần của anh lại cương cứng, nó yêu cầu anh cho nó được ra ngoài.
Tác giả :
Tiểu Bán Nhi