Mùa Đông Sẽ Về
Chương 85: Ngoại truyện 16: Y tá cuồng đam pk sát thủ nói nhiều
Sau khi trở về, Tây Môn Thần Hi bị mấy vị trưởng lão trong bang “canh phòng" đặc biệt nghiêm khắc, khiến hắn bận đến nổi không có thời gian thở. Một lẽ dĩ nhiên, cô nàng thú vị mà hắn vô tình “dính" phải là Loan Loan cũng bị quăng ra đầu. Cho đến khi, một sự kiện đặc biệt xảy ra…
- Này, cậu có đọc quyển tiểu thuyết “Lạc lối" chưa?
Một tên sát thủ trong tổ chức thảo luận với đồng bọn về quyển tiểu thuyết đang rất nổi trên cộng đồng mạng.
Các bạn có cảm thấy hơi sai sai chỗ nào phải không? Thật ra mọi chuyện rất là “bình thường", hầu hết vương bài sát thủ của Hắc Long đều rất mê tiểu thuyết ngôn tình. Tại sao hả? Vì trong tiểu thuyết ngôn tình, họ rất hay bắt gặp hình ảnh mấy chàng sát thủ thật ngầu, thật “cool" và có cả một chuỗi dài fan hâm mộ. Khụ khụ, đôi lúc dính dáng đến máu tanh nhiều quá, nên họ mới ảo tưởng mình trở thành nhân vật chính và xả bớt áp lực tâm thần ấy mà.
- Đọc rồi, tuyệt cú mèo luôn. Tác giả viết siêu đỉnh. Một người không đọc truyện đam mĩ như tớ đây còn gục ngã nữa mà! Đặc biệt là H… viết rất chuẩn a, thịt cá đầy đủ.
Nghe đến đam mĩ, khóe môi Ám bắt đầu co giật vô cùng mãnh liệt. Từ sau lần “vô tình" chứng kiến cái đống hỗn loạn kia, hắn đã chịu ám ảnh đến giờ. Cho nên hôm nay, khi nghe bọn thuộc hạ cũng lắm chuyện không kém bản thân bàn tán, da gà trên cả người hắn lại được một phen “nổi dậy".
- Ừ, nhân vật nam chính Tây Môn Thần Hi thật quá dễ thương. Tớ thấy anh này tuy hơi yếu hơn về mặt vũ lực, nhưng được cái gia thế hùng hậu và bản thân quá dễ thương nên mới tạo được cục diện “lưỡng quốc tranh hùng" với nam chính Nam Cung Lãnh. Aiz, hai cường công tranh một tiểu thụ, đúng là quá thú vị!
Phản ứng đầu tiên của hắn khi nghe họ đàm luận là chết trân. Có một cái gì đó không được đúng lắm. Tên hắn lại trở thành tên nhân vật chính của tiểu thuyết đam mĩ ư? Trong lòng Ám bắt đầu lôi ông già nhà mình ra mà xỉ vả một phen. Thành quả trăm chọn ngàn lựa của ông ta, giờ đã trở thành tên cho nhân vật đam mĩ.
Miệng hắn không khỏi méo xệch. Trước đây, hắn đã thấy cái tên Thần Hi này quá không phù hợp với hoàn cảnh. Thân là người hắc đạo mà lại đi hi vọng thần linh ban phước, đúng là mơ tưởng hảo huyền. Bây giờ thì hay rồi… Bạn nam nào đó vừa suy nghĩ trong vô vọng, khóc chẳng ra nước mắt.
Nhưng sao khi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu nhớ đến Võ Loan Loan và câu chuyện viết dang dỡ của cô ta. Hình như cô ta mượn hắn làm hình tượng nhân vật chính, rồi quơ luôn tên của hắn đặt cho tiểu công trong truyện cô ta thì phải. Chẳng lẽ, cái truyện dỡ hơi đó chính là cái thứ mà hắn luôn muốn xóa đi hay sao?
Nghĩ vậy, Tây Môn Thần Hi không khỏi nghiến răng kèn kẹt. Làm sao hắn có thể để danh dự của bản thân đi “quét rác" như thế được chứ! Bất quá, bạn nam nào đó đã quên mất mình còn đang trong tình trạng bị “canh giữ", nên khi chỉ vừa ra đến cổng, đã có người “mời" hắn trở vào trong.
Ám bước vào nơi mà mấy lão già đang tụ họp với nhau, mặt mày cau có. Chưa đợi hắn mở miệng, đã có người cất giọng khuyên can:
- Thần Hi, ba cháu đã giao cháu lại cho mấy lão già chúng ta thì cháu cũng nên ngoan ngoãn một chút, đừng hở tí là đòi trốn việc nữa. Lớn cả rồi còn gì?
Hắn nhìn mấy lão cáo già cười mỉm chi, mặt nhăn mày nhó:
- Tôi phải đi lấy lại danh dự!
Cả bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại hóa thành giận dữ:
- Ai dám nói xấu cháu?
Đường đường là thiếu chủ Hắc Long, lý nào lại bị người khác nói xấu cơ chứ! Cả bọn tức giận, nghiến răng kèn kẹt, chuẩn bị mài dao để cùng hắn đi lấy lại uy danh.
Nhìn thấy mấy lão già sỉ diện hảo đang định làm lớn chuyện, Ám khoác khoác tay:
- Mấy ông không cần xen vào đâu. Chuyện này tôi hoàn toàn có thể tự lo được.
Nếu để mấy lão già này vào cuộc, chắc chắn kết cục của cô gái không biết phải trái kia sẽ vô cùng thê thảm. Mặc dù ai đó kiên quyết không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng hắn ta vẫn không nở để cho Loan Loan gặp nguy hiểm đến tánh mạng.
Khi Tây Môn Thần Hi rời đi không được bao lâu, đại trưởng lão mới nhìn sang cậu đồ đệ đắc ý nhất của mình, mắt già đảo quanh lộ rõ vẻ gian trá:
- Rốt cuộc là thiếu chủ gặp chuyện gì?
Anh chàng thư sinh nho nhã kia bình tĩnh lấy smart phone ra, bật trang web đăng quyển tiểu thuyết “Lạc lối" rồi đưa đến trước mặt đại trưởng lão. Ông ta nhìn vào đoạn giới thiệu và ba chàng thanh niên đang ôm nhau trên bìa, rồi ôm bụng mà cười.
Không rõ tác giả viết nên cuốn tiểu thuyết này là thần thánh phương nào, một tác phẩm lại đem hết thế hệ trẻ của Hắc Long vào tiểu thuyết. Một thiếu chủ dỡ dỡ ương ương của ông, thêm cậu bạn thân khó nhằn của cậu ta – Huyết, rồi còn cả đồ đệ đắc ý của ông nữa chứ. Không biết ông nên cảm ơn hay nên trách người đó nữa đây, nhưng chắc là cảm ơn, bởi vì nhờ người đó mà trước hết ông được cười một trận thỏa thích.
Mấy lão cáo già kia nhìn thấy “đồng đội" phản ứng mạnh mẽ quá nên cũng tò mò và chạy đến xem. Hậu quả là những con người đức cao vọng trọng của Hắc Long đều cười lăn cười bò ra cả. Trong lúc bọn họ còn cười điên đảo, cậu môn sinh đắc ý của đại trưởng lão bình tĩnh đi đến, cầm lại cái smart phone của mình rồi đánh bài chuồn biến mất tiêu.
Sau khi đã không còn cười nổi nữa, một trong mấy lão già ấy mới mở miệng cảm khái:
- Thảo nào thiếu chủ tức đến như vậy. Ha ha, tôn nghiêm đàn ông của cậu ấy bị chà đạp thảm hại đến cỡ đó, làm sao mà chịu nổi.
Những người khác nghe xong lời bình luận “chí lí" của lão cũng gật gù. Riêng đại trưởng lão hơi suy nghĩ, rồi mới mở miệng ra nói một câu khiến cho tất cả những con cáo trong bàn hợp suýt té ghế:
- Tôi thì có linh cảm là thiếu chủ sắp tìm được lương duyên.
- Này, cậu có đọc quyển tiểu thuyết “Lạc lối" chưa?
Một tên sát thủ trong tổ chức thảo luận với đồng bọn về quyển tiểu thuyết đang rất nổi trên cộng đồng mạng.
Các bạn có cảm thấy hơi sai sai chỗ nào phải không? Thật ra mọi chuyện rất là “bình thường", hầu hết vương bài sát thủ của Hắc Long đều rất mê tiểu thuyết ngôn tình. Tại sao hả? Vì trong tiểu thuyết ngôn tình, họ rất hay bắt gặp hình ảnh mấy chàng sát thủ thật ngầu, thật “cool" và có cả một chuỗi dài fan hâm mộ. Khụ khụ, đôi lúc dính dáng đến máu tanh nhiều quá, nên họ mới ảo tưởng mình trở thành nhân vật chính và xả bớt áp lực tâm thần ấy mà.
- Đọc rồi, tuyệt cú mèo luôn. Tác giả viết siêu đỉnh. Một người không đọc truyện đam mĩ như tớ đây còn gục ngã nữa mà! Đặc biệt là H… viết rất chuẩn a, thịt cá đầy đủ.
Nghe đến đam mĩ, khóe môi Ám bắt đầu co giật vô cùng mãnh liệt. Từ sau lần “vô tình" chứng kiến cái đống hỗn loạn kia, hắn đã chịu ám ảnh đến giờ. Cho nên hôm nay, khi nghe bọn thuộc hạ cũng lắm chuyện không kém bản thân bàn tán, da gà trên cả người hắn lại được một phen “nổi dậy".
- Ừ, nhân vật nam chính Tây Môn Thần Hi thật quá dễ thương. Tớ thấy anh này tuy hơi yếu hơn về mặt vũ lực, nhưng được cái gia thế hùng hậu và bản thân quá dễ thương nên mới tạo được cục diện “lưỡng quốc tranh hùng" với nam chính Nam Cung Lãnh. Aiz, hai cường công tranh một tiểu thụ, đúng là quá thú vị!
Phản ứng đầu tiên của hắn khi nghe họ đàm luận là chết trân. Có một cái gì đó không được đúng lắm. Tên hắn lại trở thành tên nhân vật chính của tiểu thuyết đam mĩ ư? Trong lòng Ám bắt đầu lôi ông già nhà mình ra mà xỉ vả một phen. Thành quả trăm chọn ngàn lựa của ông ta, giờ đã trở thành tên cho nhân vật đam mĩ.
Miệng hắn không khỏi méo xệch. Trước đây, hắn đã thấy cái tên Thần Hi này quá không phù hợp với hoàn cảnh. Thân là người hắc đạo mà lại đi hi vọng thần linh ban phước, đúng là mơ tưởng hảo huyền. Bây giờ thì hay rồi… Bạn nam nào đó vừa suy nghĩ trong vô vọng, khóc chẳng ra nước mắt.
Nhưng sao khi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu nhớ đến Võ Loan Loan và câu chuyện viết dang dỡ của cô ta. Hình như cô ta mượn hắn làm hình tượng nhân vật chính, rồi quơ luôn tên của hắn đặt cho tiểu công trong truyện cô ta thì phải. Chẳng lẽ, cái truyện dỡ hơi đó chính là cái thứ mà hắn luôn muốn xóa đi hay sao?
Nghĩ vậy, Tây Môn Thần Hi không khỏi nghiến răng kèn kẹt. Làm sao hắn có thể để danh dự của bản thân đi “quét rác" như thế được chứ! Bất quá, bạn nam nào đó đã quên mất mình còn đang trong tình trạng bị “canh giữ", nên khi chỉ vừa ra đến cổng, đã có người “mời" hắn trở vào trong.
Ám bước vào nơi mà mấy lão già đang tụ họp với nhau, mặt mày cau có. Chưa đợi hắn mở miệng, đã có người cất giọng khuyên can:
- Thần Hi, ba cháu đã giao cháu lại cho mấy lão già chúng ta thì cháu cũng nên ngoan ngoãn một chút, đừng hở tí là đòi trốn việc nữa. Lớn cả rồi còn gì?
Hắn nhìn mấy lão cáo già cười mỉm chi, mặt nhăn mày nhó:
- Tôi phải đi lấy lại danh dự!
Cả bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại hóa thành giận dữ:
- Ai dám nói xấu cháu?
Đường đường là thiếu chủ Hắc Long, lý nào lại bị người khác nói xấu cơ chứ! Cả bọn tức giận, nghiến răng kèn kẹt, chuẩn bị mài dao để cùng hắn đi lấy lại uy danh.
Nhìn thấy mấy lão già sỉ diện hảo đang định làm lớn chuyện, Ám khoác khoác tay:
- Mấy ông không cần xen vào đâu. Chuyện này tôi hoàn toàn có thể tự lo được.
Nếu để mấy lão già này vào cuộc, chắc chắn kết cục của cô gái không biết phải trái kia sẽ vô cùng thê thảm. Mặc dù ai đó kiên quyết không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng hắn ta vẫn không nở để cho Loan Loan gặp nguy hiểm đến tánh mạng.
Khi Tây Môn Thần Hi rời đi không được bao lâu, đại trưởng lão mới nhìn sang cậu đồ đệ đắc ý nhất của mình, mắt già đảo quanh lộ rõ vẻ gian trá:
- Rốt cuộc là thiếu chủ gặp chuyện gì?
Anh chàng thư sinh nho nhã kia bình tĩnh lấy smart phone ra, bật trang web đăng quyển tiểu thuyết “Lạc lối" rồi đưa đến trước mặt đại trưởng lão. Ông ta nhìn vào đoạn giới thiệu và ba chàng thanh niên đang ôm nhau trên bìa, rồi ôm bụng mà cười.
Không rõ tác giả viết nên cuốn tiểu thuyết này là thần thánh phương nào, một tác phẩm lại đem hết thế hệ trẻ của Hắc Long vào tiểu thuyết. Một thiếu chủ dỡ dỡ ương ương của ông, thêm cậu bạn thân khó nhằn của cậu ta – Huyết, rồi còn cả đồ đệ đắc ý của ông nữa chứ. Không biết ông nên cảm ơn hay nên trách người đó nữa đây, nhưng chắc là cảm ơn, bởi vì nhờ người đó mà trước hết ông được cười một trận thỏa thích.
Mấy lão cáo già kia nhìn thấy “đồng đội" phản ứng mạnh mẽ quá nên cũng tò mò và chạy đến xem. Hậu quả là những con người đức cao vọng trọng của Hắc Long đều cười lăn cười bò ra cả. Trong lúc bọn họ còn cười điên đảo, cậu môn sinh đắc ý của đại trưởng lão bình tĩnh đi đến, cầm lại cái smart phone của mình rồi đánh bài chuồn biến mất tiêu.
Sau khi đã không còn cười nổi nữa, một trong mấy lão già ấy mới mở miệng cảm khái:
- Thảo nào thiếu chủ tức đến như vậy. Ha ha, tôn nghiêm đàn ông của cậu ấy bị chà đạp thảm hại đến cỡ đó, làm sao mà chịu nổi.
Những người khác nghe xong lời bình luận “chí lí" của lão cũng gật gù. Riêng đại trưởng lão hơi suy nghĩ, rồi mới mở miệng ra nói một câu khiến cho tất cả những con cáo trong bàn hợp suýt té ghế:
- Tôi thì có linh cảm là thiếu chủ sắp tìm được lương duyên.
Tác giả :
Tử Nguyệt Liên