Mùa Đông Sẽ Về
Chương 24
Từ hôm “gắn nhãn" cho Thủy Miên, anh không chút kiên nể, mỗi ngày tìm một lý do, có công có tư để được gặp mặt cô. Bất quá, khoảng thời gian bên nhau ngắn ngủi không khiến anh thỏa mãn. Thế là sau một tuần, anh quyết định mang cô gái nhỏ về cạnh mình để tiện bồi dưỡng tình cảm. Nhưng khi vừa hỏi ý kiến cô, đã thấy cô vội vả lắc đầu tỏ vẻ không vui:
-Em nhất định không vào tổ chuyên dụng. Anh không được bắt buộc em.
Nhìn đôi mắt long lanh kia ngấn nước, anh chỉ hận không thể ôm cô vào lòng an ủi. Anh xoa đầu cô gái nhỏ, giọng đầy khó hiểu:
-Không phải em luôn phấn đấu để làm việc tại đó sao?
-Em muốn đi lên bằng năng lực của em, không phải là đi cửa sau.
Cô cong môi khán nghị, nhìn càng có vẻ uất ức hơn. Anh nhíu mài bực bội:
-Ai dám nói là em đi cửa sau?
Biết anh sắp tìm người trút giận, Thủy Miên nũng nịu kéo tay Nam Cung Lãnh:
-Không ai dám nói ra là vì người ta sợ anh. Nhưng không có nghĩa là trong lòng người ta không đoán bừa như vậy.
Thấy anh càng có vẻ nổi bão, cô nháy mắt:
-Dù sao, ai bảo em là bạn gái anh?
Hai từ “bạn gái" ngọt lịm như mật ong khiến anh vô cùng hưởng thụ. Uhm, vì thành quả hôm nay, khoảng thời gian trước anh chịu khổ như vậy đúng là quá đáng giá. Bỗng, khóe môi anh cong lên tạo thành một nụ cười mị hoặc:
-Anh có cách rồi nhóc. Đảm bảo không ai dị nghị gì.
Thấy cô trừng mắt nhìn mình đến lợi hại, anh nhanh chóng bổ sung:
-Anh không dùng quyền hạn của mình để bắt buộc mọi người.
Nghe anh cam kết, Thủy Miên có chút tò mò. Làm gì có cách nào mà vẹn toàn đôi đường đến thế chứ. Sao cô có linh cảm là bản thân mình sắp chịu thiệt đây. Quả nhiên, anh không ra vẻ thần bí nữa mà “hảo tâm" cho cô biết:
-Anh thông qua cho em làm nhân viên chính thức của tổ chuyên dụng là vì mấy dự án mà em tự nghĩ ra, nhưng do chưa hết thời hạn thực tập cũng như em vẫn chưa đủ kinh nghiệm nên lương của em vẫn như các thực tập sinh khác.
Như có tiếng sét đánh ngang tai, Thủy Miên nhìn Nam Cung Lãnh, dè dặt hỏi:
-Anh nói thật chứ?
Anh gật đầu khẳng định:
-Thật 100%.
Tâm trạng của cô đúng là vô cùng rối ren. Thật sự là mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là cô bị thiệt thòi. Nhân viên chính thức phải làm việc nhiều hơn nhân viên thực tập hai tiếng mỗi ngày, nên nếu vẫn giữ mức lương cũ thì chẳng khác gì cô phải làm không công thêm giờ. Cô giận dỗi, không thèm nhìn mặt anh nữa. Anh là đồ xấu xa, toàn nghĩ ra cách bắt nạt cô thôi.
-Sao nào?
Anh mỉm cười ôn hòa nhìn cô, trong lòng có chút không chắc chắn. Giải pháp vẹn toàn là thế mà dường như cô vẫn không hài lòng. Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh:
-Anh xấu lắm. Em là bạn gái anh mà anh vẫn bắt nạt em.
Nam Cung Lãnh vô cùng kinh ngạc. Anh đã làm gì sai đâu mà bị oán giận thế này. Bất quá, người đang giận dỗi kia nhanh chóng cho anh biết lí do:
-Anh bắt em làm thêm giờ mà không tăng lương, không phải vô cùng quá đáng còn gì.
Không khỏi ảo não trong lòng, anh tại sao lại quên mất chứ. Cô vô cùng yêu tiền, mặc dù thân là Hạ đại tiểu thư chưa từng thiếu tiền tiêu xài ngày nào cả. Anh bật cười, ôm cô gái nhỏ vào lòng:
-Vừa nãy có người còn tỏ ra không cần đi cửa sau, giờ lại oán trách mình không được thiên vị. Đúng là vật nhỏ mâu thuẫn.
Anh bỗng đổi giọng, có ra vẻ thân bí nói:
-Nhưng vì anh là bạn trai của em, nên anh quyết định tặng chương trình ưu đãi đặc biệt cho bạn gái mình. Mỗi bữa tối, anh sẽ phụ trách chở em đi ăn. Toàn bộ đều là anh lo.
Đôi mắt Thủy Miên sáng lên rực rỡ, trong lòng nhẩm tính xem mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu. Bất quá mèo con ngây thơ không hề phát hiện người “lỗ vốn" kia lại đang nở nụ cười đến rạng rỡ.
-Anh hứa rồi đó nha, ngoéo tay làm tin.
Khung cảnh thanh bình này gợi cho Nam Cung Lãnh nhớ về những chuyện đã xảy ra rất lâu, anh nhẹ giọng trả lời, trong đáy mắt đong đầy ôn nhu:
-Anh hứa. Em cũng trở về làm việc đi, mai có quyết định chính thức.
Thủy Miên đã rời đi, nhưng anh vẫn còn ngẩn người. Bất quá, rất nhanh, một tiếng đập cửa thô bạo vang lên. Anh trầm giọng xuống, khôi phục gương mặt lạnh lùng:
-Vào đi.
Một đôi mắt “long lanh đong đầy lệ" khác nhanh chóng xuất hiện:
-Đại ca ơi, anh làm ơn tuân thủ quy tắc một chút đi. Đừng làm khó đàn em như em nữa.
Người đang cất giọng ai oán kia dĩ nhiên không ai khác ngoài Lí Thần rồi. Vừa biết ý định của Nam Cung Lãnh khiến hắn khóc không ra nước mắt. Về quy tắc thì điều này sai hoàn toàn, nhưng hắn hiểu rõ nếu không làm theo lời của vị đại ca “hiền lành" kia thì hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều. Thế nên, sự chọn lựa của hắn là đi tìm Nam Cung Lãnh kể khổ.
Nhưng chưa đợi hắn oán than, anh nhanh chóng cắt ngang:
-Tôi đã có đối sách vẹn toàn đôi đường. Cậu không cần nhiều lời nữa. Với lại, cậu cũng đừng học theo thói xấu của Mộ Dung Tuyết Băng. Đem hành tây xoa vào mắt, lợi thì ít mà hại thì nhiểu.
Thế là Lí Thần cũng bị đuổi ra, ảo não đi thi hành nhiệm vụ mà hắn gọi là “bất đắc dĩ". Trong vòng một buổi sáng, quyết định chính thức về việc “thăng chức" cho Thủy Miên cũng đã hoàn thành, chỉ còn đợi đến sáng mai để công bố cùng mọi người. Dĩ nhiên, phản ứng của mọi người ra sao thì chỉ khi công bố mới biết được.
-Em nhất định không vào tổ chuyên dụng. Anh không được bắt buộc em.
Nhìn đôi mắt long lanh kia ngấn nước, anh chỉ hận không thể ôm cô vào lòng an ủi. Anh xoa đầu cô gái nhỏ, giọng đầy khó hiểu:
-Không phải em luôn phấn đấu để làm việc tại đó sao?
-Em muốn đi lên bằng năng lực của em, không phải là đi cửa sau.
Cô cong môi khán nghị, nhìn càng có vẻ uất ức hơn. Anh nhíu mài bực bội:
-Ai dám nói là em đi cửa sau?
Biết anh sắp tìm người trút giận, Thủy Miên nũng nịu kéo tay Nam Cung Lãnh:
-Không ai dám nói ra là vì người ta sợ anh. Nhưng không có nghĩa là trong lòng người ta không đoán bừa như vậy.
Thấy anh càng có vẻ nổi bão, cô nháy mắt:
-Dù sao, ai bảo em là bạn gái anh?
Hai từ “bạn gái" ngọt lịm như mật ong khiến anh vô cùng hưởng thụ. Uhm, vì thành quả hôm nay, khoảng thời gian trước anh chịu khổ như vậy đúng là quá đáng giá. Bỗng, khóe môi anh cong lên tạo thành một nụ cười mị hoặc:
-Anh có cách rồi nhóc. Đảm bảo không ai dị nghị gì.
Thấy cô trừng mắt nhìn mình đến lợi hại, anh nhanh chóng bổ sung:
-Anh không dùng quyền hạn của mình để bắt buộc mọi người.
Nghe anh cam kết, Thủy Miên có chút tò mò. Làm gì có cách nào mà vẹn toàn đôi đường đến thế chứ. Sao cô có linh cảm là bản thân mình sắp chịu thiệt đây. Quả nhiên, anh không ra vẻ thần bí nữa mà “hảo tâm" cho cô biết:
-Anh thông qua cho em làm nhân viên chính thức của tổ chuyên dụng là vì mấy dự án mà em tự nghĩ ra, nhưng do chưa hết thời hạn thực tập cũng như em vẫn chưa đủ kinh nghiệm nên lương của em vẫn như các thực tập sinh khác.
Như có tiếng sét đánh ngang tai, Thủy Miên nhìn Nam Cung Lãnh, dè dặt hỏi:
-Anh nói thật chứ?
Anh gật đầu khẳng định:
-Thật 100%.
Tâm trạng của cô đúng là vô cùng rối ren. Thật sự là mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là cô bị thiệt thòi. Nhân viên chính thức phải làm việc nhiều hơn nhân viên thực tập hai tiếng mỗi ngày, nên nếu vẫn giữ mức lương cũ thì chẳng khác gì cô phải làm không công thêm giờ. Cô giận dỗi, không thèm nhìn mặt anh nữa. Anh là đồ xấu xa, toàn nghĩ ra cách bắt nạt cô thôi.
-Sao nào?
Anh mỉm cười ôn hòa nhìn cô, trong lòng có chút không chắc chắn. Giải pháp vẹn toàn là thế mà dường như cô vẫn không hài lòng. Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh:
-Anh xấu lắm. Em là bạn gái anh mà anh vẫn bắt nạt em.
Nam Cung Lãnh vô cùng kinh ngạc. Anh đã làm gì sai đâu mà bị oán giận thế này. Bất quá, người đang giận dỗi kia nhanh chóng cho anh biết lí do:
-Anh bắt em làm thêm giờ mà không tăng lương, không phải vô cùng quá đáng còn gì.
Không khỏi ảo não trong lòng, anh tại sao lại quên mất chứ. Cô vô cùng yêu tiền, mặc dù thân là Hạ đại tiểu thư chưa từng thiếu tiền tiêu xài ngày nào cả. Anh bật cười, ôm cô gái nhỏ vào lòng:
-Vừa nãy có người còn tỏ ra không cần đi cửa sau, giờ lại oán trách mình không được thiên vị. Đúng là vật nhỏ mâu thuẫn.
Anh bỗng đổi giọng, có ra vẻ thân bí nói:
-Nhưng vì anh là bạn trai của em, nên anh quyết định tặng chương trình ưu đãi đặc biệt cho bạn gái mình. Mỗi bữa tối, anh sẽ phụ trách chở em đi ăn. Toàn bộ đều là anh lo.
Đôi mắt Thủy Miên sáng lên rực rỡ, trong lòng nhẩm tính xem mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu. Bất quá mèo con ngây thơ không hề phát hiện người “lỗ vốn" kia lại đang nở nụ cười đến rạng rỡ.
-Anh hứa rồi đó nha, ngoéo tay làm tin.
Khung cảnh thanh bình này gợi cho Nam Cung Lãnh nhớ về những chuyện đã xảy ra rất lâu, anh nhẹ giọng trả lời, trong đáy mắt đong đầy ôn nhu:
-Anh hứa. Em cũng trở về làm việc đi, mai có quyết định chính thức.
Thủy Miên đã rời đi, nhưng anh vẫn còn ngẩn người. Bất quá, rất nhanh, một tiếng đập cửa thô bạo vang lên. Anh trầm giọng xuống, khôi phục gương mặt lạnh lùng:
-Vào đi.
Một đôi mắt “long lanh đong đầy lệ" khác nhanh chóng xuất hiện:
-Đại ca ơi, anh làm ơn tuân thủ quy tắc một chút đi. Đừng làm khó đàn em như em nữa.
Người đang cất giọng ai oán kia dĩ nhiên không ai khác ngoài Lí Thần rồi. Vừa biết ý định của Nam Cung Lãnh khiến hắn khóc không ra nước mắt. Về quy tắc thì điều này sai hoàn toàn, nhưng hắn hiểu rõ nếu không làm theo lời của vị đại ca “hiền lành" kia thì hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều. Thế nên, sự chọn lựa của hắn là đi tìm Nam Cung Lãnh kể khổ.
Nhưng chưa đợi hắn oán than, anh nhanh chóng cắt ngang:
-Tôi đã có đối sách vẹn toàn đôi đường. Cậu không cần nhiều lời nữa. Với lại, cậu cũng đừng học theo thói xấu của Mộ Dung Tuyết Băng. Đem hành tây xoa vào mắt, lợi thì ít mà hại thì nhiểu.
Thế là Lí Thần cũng bị đuổi ra, ảo não đi thi hành nhiệm vụ mà hắn gọi là “bất đắc dĩ". Trong vòng một buổi sáng, quyết định chính thức về việc “thăng chức" cho Thủy Miên cũng đã hoàn thành, chỉ còn đợi đến sáng mai để công bố cùng mọi người. Dĩ nhiên, phản ứng của mọi người ra sao thì chỉ khi công bố mới biết được.
Tác giả :
Tử Nguyệt Liên