Một Thước Tương Tư

Chương 20

Từng lời của con Ngọc nói như khiến thần kinh tôi muốn nổ tung. Giành? Nó lấy tư cách gì tranh với tôi cơ chứ?

Tôi nhếch môi cười khinh, tôi gằng từng tiếng:

- Mày lấy quyền gì giành với tao, nếu giành được thì ngày đó mày đã không giả điên giả khùng vu oan cho tao. Sao? Thấy tao sống tốt mày tức lắm hả? Nhưng mày làm được gì tao, tao chờ mày.

Con Ngọc cười đểu, nó nói:

- Ngày đó ba mẹ tin tôi, sau này cũng sẽ tin tôi. Còn chồng chị, tôi chỉ sợ chị buồn mà tự tử chết thôi chứ tôi muốn ngủ với anh ấy lúc nào mà không được. Nhìn đi, tôi đẹp hơn chị nhiều.

Mẹ nó, nói chuyện đúng chuẩn mấy con giáp thứ 13 rẻ tiền. Cái thứ vừa ăn cướp vừa la làng, mấy con thảo mai chắc kêu con Ngọc bằng bà cố tổ.

Tôi tức đến nổ đom đóm mắt, không lẽ tôi lại đấm một cái cho nó vỡ mồm luôn chứ. Cố gắng nhịn lại, tôi cười ha hả:

- Ồ, vậy ngủ luôn cho bố mày xem cái nào.

Con Ngọc nghe tôi nói, nó cứng họng. Đó giờ nó kiếm chuyện với tôi thì đa số nó đều thắng nên chắc nó nghĩ giờ tôi cũng để cho nó thắng. Thực ra không phải vì tôi hiền mà vì tôi biết tôi và nó có gây nhau thì kiểu gì người bị chửi cũng sẽ là tôi. Biết vậy nên tôi để cho nó muốn nói gì nói, nó nói một hồi nó mệt tự nó im. Nhưng mà bây giờ thì còn lâu đi tôi nhịn, tôi chưa bổ đầu nó ra là may cho nó lắm rồi đó.

Không cãi lại được tôi, con Ngọc chuyển sang chơi hèn, vừa bấu vừa nhéo vào eo tôi. Móng tay nó được bảo dưỡng rất tốt, vừa dài vừa nhọn nên cứ vậy nó bấm vào thịt tôi đau ơi là đau. Tôi thì không có móng tay nhưng đánh chỗ nào đau tôi biết, nói chớ tôi lúc ở quê với vú có học võ sơ sơ.

Tôi dùng tay co thành nắm đấm sau đó ấn vào eo con Ngọc xoáy xoáy mạnh mấy cái. Không gây ra tiếng, không để ai thấy nhưng đau thì xác định là đau rồi đó.

Mẹ bà nó, hôm nay không phải ngày lành tháng tốt của tôi chắc tôi nhai xương nó luôn rồi.

Con Ngọc nó đau nên la oai oái, tôi lại không để cho nó được dịp trở mặt, tôi lật đật ngã bịch xuống đất, rên lên một tiếng đủ cho mọi người nghe.

- Ui da.

Chị Thùy nghe tiếng tôi liền nhanh chân đi lại, lúc chị tới đã thấy tôi ngồi dưới đất xoa xoa mông. Tôi ngước mắt lên nhìn chị, nước mắt như muốn trực trào. Tôi kêu một tiếng "chị" nhỏ xíu:

- Chị...

Chị Thùy đi tới đỡ tôi, con Ngọc thì nhìn tôi lơm lơm, ba mẹ tôi cũng vừa hay chạy tới. Đương lúc chị Thùy chưa kịp mở miệng hỏi, nó đã nhanh mồm nhanh miệng.

- Em với chị Quyên đang giỡn mà sao mọi người ra đây hết vậy. Có gì đâu?

Nói rồi nó kéo eo tôi, lúc xoay mặt nói thiệt nhỏ:

- Làm mất mặt ba mẹ thì đời chị vứt.

Tôi cũng không ngại diễn với nó, ôm eo nó như những người thân đang yêu thương nhau. Tôi nói thầm trong miệng đủ nó nghe.

- Liệu hồn mày.

Nói rồi tôi cười hề hề, xởi lởi:

- Tụi con giỡn thôi, giỡn thôi.

Ba tôi cau mày, ông liếc mắt:

- Lớn rồi, lấy chồng rồi cũng còn giỡn như vậy với em.

Tôi rũ mắt, lại là tôi có tội. Mắc cười ghê!

Tôi buông tay con Ngọc ra, để nó theo ba mẹ tôi lên xe đi về. Chị Thùy đi chung xe với anh rể, lúc chuẩn bị lên xe, chị kéo tay tôi, nói nhỏ:

- Con Ngọc đánh em?

Đối với chị Thùy tôi không giấu, liền gật đầu:

- Ừ, tụi em đánh nhau.

Chị Thùy ngạc nhiên, mắt chị trố ra nhìn tôi:

- Em đánh lại nó?

Tôi gật đầu, không vui cũng không buồn. Tôi nói:

- Chị nói nó tránh em xa xa một chút, sẽ có ngày em nhịn không được mà bẻ cổ nó đó.

Nói rồi tôi đi vào trong, cũng không muốn nghe chị Thùy nói tiếp. Chị Thùy thương tôi nhưng chị thương con Ngọc nhiều hơn. Tôi lại mệt với những câu khuyên nhủ của chị, tôi thực sự rất mệt. Bao nhiêu năm qua tôi sống vốn đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ đi lấy chồng tôi hoàn toàn không muốn phải mệt mỏi khổ sở như vậy nữa.

Đạo làm con tôi cũng coi như sắp trả đủ, ai hiểu tôi thì hiểu, không hiểu tôi cũng không sao. Vì vốn dĩ có ai chịu hiểu tôi bao giờ đâu...

Đợi mọi người đi hết rồi, tôi mới hít một hơi ngăn đi giọt nước mắt tủi thân đang sắp trực trào ra ngoài. Nhìn lại bộ váy Trung Hoa đang mặc trên người rồi lại nhìn cánh cổng của Mộc Phủ cao to rộng lớn, thoáng chốc lòng tôi ngổn ngang đủ vị.

Nâng một bước chân lên, bên tai là tiếng chú gác cổng cung kính nói:

- Bà Nhỏ, Ông chú đang chờ bà trong đình.

Tôi mím môi, bước từng bước thật vững chãi, cánh cổng cao to từ từ đóng lại, ghi dấu chân tôi đã từng bước vào. Ngày hôm nay tôi là dâu Mộc Phủ, sống hay chết đều là người của Mộc Phủ, không phải Mộc Phủ không phải là nhà!

_________

Đêm hôm ấy, tôi chính thức dọn lên phòng của chú ngủ. Hôm qua mẹ có ý để Út Đực lên trang trí thành phòng tân hôn dán chữ hỷ với đèn đỏ nhưng chú không chịu. Anh ấy có quy tắc là không thích ai vào phòng của mình. Mà tôi cũng thấy không cần thiết cho lắm nên cũng không nói thêm vào.

Bây giờ tắm xong nằm trên giường, tôi mới cảm thấy đáng lý tôi nên cho bọn Út Đực vào trang trí hoa văn cho đẹp, hay là dán hình mèo máy cún con gì cũng được. Chứ bây giờ nhìn căn phòng trắng đen này của chú, tôi thấy sợ sợ sao đó.

Lại nhìn lên bức tranh hoa hồng màu đỏ, người tôi lại rợn tóc gáy. Eo ôi, bức tranh đỏ giữa nền tường trắng, cảm giác ghê quá trời.

Đang nhìn chằm chằm lên tường, kế bên giường lún xuống từ khi nào tôi cũng không hay. Đến khi nghe bên tai có tiếng nói quen thuộc, tôi mới giật mình tỉnh dậy.

Quái, sao nhìn bức tranh hoa hồng tôi lại thấy hiện lên gương mặt của một cô gái rất đẹp....gương mặt lại thấy quen quen....lạ quá!

- Quyên, em đang nghĩ gì vậy?

Nghe tiếng chú hỏi, tôi quay mặt lại đã thấy chú nhìn tôi chăm chú. Có chút ngại ngại, tôi nhanh tay lấy mền kéo lên đến mũi, lí nhí trả lời:

- Em...đâu có nghĩ gì đâu.

Chú véo mũi tôi, dịch sát lại người tôi một chút, hơi thở chú phả vào mặt tôi, mùi thơm thoang thoảng của kem đánh răng thiệt là dễ chịu làm sao.

- Ừ ngủ đi.

Tôi gật gật đầu, từ từ nằm xuống gối mềm. Hôm nay tôi nghe theo lời chị Quế mặc chiếc váy ngủ khá là thiếu vải, mặc vào xong xuôi lại thấy kỳ kỳ nên tôi kiếm cái áo choàng choàng vào cho chắc. Vì mặc dày quá lại đang trùm mền nên bây giờ cảm thấy nóng không chịu được.

Thấy tôi vẫn ôm khư khư cái mền, chú cau mày, hỏi:

- Em lạnh hả?

Tôi bị hỏi nên ngượng, liền gật đầu luôn. Thật sự thì tôi không lạnh, tôi đang nóng muốn điên luôn đây nè.

Chân mày chú chau lại càng chặt, đưa tay sờ lên trán tôi, chú tỉ tê.

- Cũng không nóng lắm, chắc em bệnh rồi, để anh đưa em đi khám.

Nghe chú kêu, tôi liền xua tay, lắc lắc đầu nói:

- Thôi đừng anh, em hơi mệt thôi, không có sao đâu.

Chú nhìn tôi...à hình như là nhìn vai của tôi thì phải. Thấy lạ nên tôi ngó xuống theo hướng mắt của anh thì mới tá hỏa phát hiện ra áo choàng trên vai trái bị trượt xuống quá nửa, để lộ ra một phần váy ngủ ren thiếu vải của mình.

Tôi ngại tới mặt đỏ rần, vội vàng kéo vai áo choàng lên, tôi thoa chân múa tay lung tung.

- Cái này... cái này... tại đồ ngủ em bị ướt nên em mặc.... đại...

Chú vẫn không có phản ứng gì, mắt chú vẫn nhìn tôi rất chăm chú. Tôi thầm nghĩ trong bụng, thôi xong rồi, tối nay chắc thành xác trà luôn rồi quá. Nhưng mà nghĩ tới cảnh được sờ vào vòm ngực rắn chắc cộng thêm cơ bụng nhấp nhô của chú...chu choa thích quá biết làm sao giờ. Càng liên tưởng tới thì tim tôi càng đập nhanh, mà tim đập nhanh thì mặt cũng đỏ rần theo vì ngại ngùng pha lẫn hồi hộp.

Đang lúc tôi ỏng ẹo cười mím mím thì chú phi vội xuống giường, tôi thấy chú mở tủ tìm một cái áo thun rộng cùng cái quần đùi cầm đi đến trước mặt tôi. Kéo tôi đứng dậy rồi lôi tôi đi vào trong nhà tắm, chú nghiêm túc nói:

- Em vào thay cái này đi, anh chỉnh nhiệt độ trong phòng ấm lên chút cho em.

Mặt tôi đúng kiểu "Ơ như nào... như nào..."

Thấy tôi ngơ ngơ, chú lại sờ trán tôi cái nữa, gương mặt lo lắng cực độ.

- Không nóng lắm nhưng mặt em đỏ lên hết rồi, anh nghi chắc em bị sốt. Đừng mặt đồ mỏng nữa, em mặc đồ anh đưa rồi ra đây. Cứ không biết lo cho mình, sau này không có anh bên cạnh thì sao?

Ơ chuyện gì...chuyện gì mà chồng tôi thái độ nghiêm trọng vậy nè!?

Vẫn thấy tôi đứng đực mặt ra, chú coi bộ không vui, liếc tôi mấy cái.

- Sao không nhanh nhanh thay đồ, hay muốn anh thay giúp?

Thay giúp? Ơ thôi thôi, thay giúp ngại lắm, không được đâu.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vì sợ chú sẽ bay vào giúp tôi thay đồ nên tôi nhanh tay đóng cửa phòng tắm lại. Cởi váy ngủ thiếu vải ra, tôi vẫn ngờ nghệch không biết vì sao ông chú lại nổi chứng bắt tôi đi thay bộ đồ này. Đây là áo thun của chú, quần đùi của chú mà...ơ hay là có khi nào chú thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ nam tính không???

Có lý lắm. Nhưng mà đêm động phòng mà mặc quần áo kiểu này có phải bất tiện quá không ta?

Rồi có nên mặc đồ lót luôn không hay cởi ra như trên mạng chỉ dẫn để tăng cao sự khiêu gợi?

Thay đồ xong, tôi hí hửng đi ra ngoài, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết tại sao chú lại đưa tôi bộ đồ vừa rộng vừa kín này. Đến mãi khi tôi leo lên giường sau khi uống một viên sủi hạ sốt hương cam cùng một ly nước ấm to đùng rồi sau đó được chú ôm ngủ một cách rất lãng mạn thì tôi vẫn không thể hiểu được lý do. Thế, rốt cuộc là sao, đêm động phòng hoa chúc của tôi sao lại thành thế này?!

_________

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy với trạng thái mơ hồ mông lung, mặt có chút đờ đẫn thất thần. Rõ ràng là đêm tân hôn trong mộng của tôi mà sao tự dưng lại biến thành đêm của gà mẹ ủ ấm gà con? Ôi mẹ ơi, nghịch cảnh mà!

Dù có chút buồn buồn nhưng ông chú vàng trong làng khó hiểu vẫn lên gọi tôi dậy, sau đó còn cẩn thận bắt tôi mang vớ chân để ủ ấm rồi mới cho tôi xuống dưới nhà. Tôi ngồi trên nệm, nhìn xuống dưới chân thấy anh đang nhẹ nhàng giúp tôi mang vớ. Vừa mang cho tôi, anh vừa nói:

- Bác sĩ Khải nói người em mang thể hàn, nên chú ý đừng để lạnh không tốt cho em. Sau này trời hơi lạnh thì chịu khó mang vớ, mà thôi đi, để anh giúp cho, em không nhớ cũng được không cần nhớ.

Ấm. Thật sự cảm giác này ấm áp quá chừng. Chân ấm mà lòng cũng ấm, đây là chồng của tôi sao...có thiệt không hay là tôi đang mơ vậy?

Chú ngước lên thấy tôi đang nhìn, mắt hơi cười, chú hỏi:

- Em bị lạnh thế này lâu chưa?

Tôi suy nghĩ một chút, lát sau liền trả lời:

- Lạnh hả? Hình như là lúc 8,9 tuổi gì đó, em cũng không nhớ lắm, có lần bị té xuống nước sau đó lên thì chân tay rất hay lạnh. Mà em nghĩ là do cơ thể mình vốn như vậy chứ không nghĩ là bệnh.

Anh nghiêng đầu, khẽ nheo mắt:

- Sao lại té xuống nước?

Vì sao té xuống nước à....nhắc đến lại thấy máu điên trong người nổi lên. Tôi cười cười, trả lời qua loa cho qua.

- Em xui nên té xuống nước thôi, cũng không có gì.

Thấy tôi không nói rõ ràng, anh cũng không hỏi thêm. Mang vớ cho tôi xong, anh kéo tôi dậy, xoa xoa hai má núng nính đầy thịt của tôi, anh tỉ tê:

- Đi theo anh xuống nhà, giờ chắc mẹ đang đợi.

Tôi cười mím môi, gật gù kiểu e thẹn của cô dâu mới về nhà chồng. Kiễng chân lên, tôi khẽ hôn lên chóp mũi của anh, cũng thuận tay mà xoa xoa vành tai anh. Cái hôn nhẹ nhàng kiểu chuồn chuồn lướt nước vừa tê tê vừa khiến đối phương ngây dại này tôi học được trong mấy bộ phim ngôn tình. Giờ áp dụng với ông chú coi bộ cũng được lắm ấy chứ.

Nhìn mặt chú dại ra cùng hai bên tai có chút đỏ đỏ, tôi thoáng buồn cười. Ông chú mạnh mẽ này cũng có lúc thẹn thùng đỏ mặt đó đa.

Nhìn tôi chăm chú, chú sờ sờ vành tai tôi, khẽ hỏi:

- Em sờ tai anh làm gì vậy?

Tôi cười mỉm, lúng liếng trả lời:

- À thì em từng nghe ai đó nói người vợ mà sờ vành tai chồng khi mới cưới sẽ khiến họ sống cùng nhau hạnh phúc cả đời. Không biết là đúng hay không nhưng em vẫn muốn làm.

Chú bật cười lớn, vỗ vỗ đỉnh đầu tôi, chú hỏi:

- Cũng có loại chuyện kỳ dị như vậy à?

Tôi bĩu môi:

- Không có kỳ dị đâu.

Chú cũng không nói thêm gì nhưng nụ cười lại nở rất sâu, khóe môi nâng lên thành đường cung rất đẹp mắt. Với tôi, mỗi ngày được thấy chú cười như vậy đã là một niềm hạnh phúc thực sự.

___________

Sáng sớm nắng chiếu xen qua những phiến lá xanh mướt, tôi nắm tay chú đi dạo một vòng trước nhà, trên cổ tay là chiếc vòng phỉ thúy màu cẩm thạch lóng lánh được cẩn vàng hình chim phượng hoàng. Chiếc vòng này được mẹ chồng tôi cho khi sáng tôi xuống dâng trà mừng bình an cho bà theo phong tục của người Trung Hoa, dâng trà thỉnh an ba mẹ chồng. Vòng kiểu giống như vậy ngoài tôi ra thì bà Hạ cũng có một chiếc y hệt. Chỉ tôi với bà Hạ mới có chứ chị Trinh hay chị Quế thì không được cho, tôi nghe mẹ chồng nói chỉ dâu được ghi tên vào tông chi gia phả mới được tặng, mà phải là dòng chính chứ dòng thứ cũng không được tặng. Vòng phỉ thúy này như tượng trưng cho thân phận cao quý của đàn bà Mộc Phủ, ở ngoài muốn làm giống y như vậy cũng không có được.

Dạo một vòng, chú đi lên phòng làm việc còn tôi thì đi lanh quoanh dưới nhà tìm mấy người đàn bà trong nhà nói chuyện. Thực ra dù thích hay không thích gì thì tôi và họ cũng là người trong một nhà, mà đã chấp nhận sống chung một nhà thì nếu không có xung đột lợi ích thì tôi vẫn phải vui vẻ hòa thuận với bọn họ. Cái này không gọi là nhu nhược yếu đuối mà gọi là hiểu chuyện. Đàn bà kiểu nào cũng có nhưng quý nhứt vẫn là đàn bà hiểu chuyện.

Đang ngồi với bà Hạ, tôi thấy vú Một đi từ ngoài vào báo.

- Bà lớn, bà nhỏ, Thầy Bính tới.

Bà Hạ nghe vú Một báo, tôi thấy bà có chút mừng, vội lên tiếng:

- Vậy hả, vậy mau mời Thầy vô.

Quay sang tôi, bà Hạ ngọt nhạt:

- Em Quyên ngồi đây đi, chị ra tiếp Thầy. Đáng lý hôm qua Thầy tới mà đụng vụ em nên hôm nay Thầy ghé.

Tôi cũng làm cho đúng đạo.

- Vậy hả chị Hai, có cần em phụ gì không?

Bà Hạ xua tay lia lịa.

- Thôi khỏi, chị kêu em Trinh làm hết rồi. Em ngồi đây đi, cúng cũng đơn giản không có gì rờm rà đâu.

Tôi thấy cái mòi bà Hạ không muốn cho tôi nhúng tay nên cũng không tranh giúp, tôi liền cười cười, trả lời.

- Dạ vậy có gì cần chị kêu em một tiếng nhen chị Hai.

Bà Hạ gật đầu cho có rồi cũng đi nhanh ra trước đặng đón ông Thầy. Tôi có chút tò mò nên đi ra ngó nghiêng nhiều chuyện. Thấy bà Hạ cung kính hết mực với ông Thầy, rồi bà cũng dẫn ông Thầy đi xuống vườn sau, tôi liền nhanh chân đi ra cửa sau dòm dòm.

Lúc ông Thầy đi ngang qua chỗ tôi đang đứng chung với Út Đực, không biết là vô tình hay hữu ý mà trong vài giây ngắn ngủi, tôi thấy ông Thầy nhìn tôi chằm chằm, trong ánh nhìn có tia ngạc nhiên cùng dò xét, thoáng qua lại có ý tò mò. Ánh mắt ông sắc bén không khác gì ánh nhìn của một con thú hoang dã khi phát hiện ra con mồi. Không hiểu tại sao, trong lòng tôi lại run lên bần bật, da gà da vịt thi nhau nổi thành dề. Ánh mắt kia....đáng sợ quá!

Ông Thầy đi lướt qua tôi, đi được một đoạn xa, ông ấy đột nhiên quay người lại nhìn. Tôi đứng đây, mắt không hề cận, tôi nhìn rõ được ánh mắt của ông Thầy tên Bính là đang nhìn về phía tôi. Phía sau mọi người nhoi nhoi ngó xem ông Thầy làm lễ như thế nào nên đâu thấy được cái nhìn của ông thầy Bính....Tim tôi như ngừng đập trong vài giây bởi nụ cười quái gở kia của ông ấy....

Nụ cười này....ánh mắt này là...là... đang hướng về tôi....có đúng không?

Đáng sợ.... đáng sợ quá....
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại