Một Thước Tương Tư
Chương 11
Minh Lộc đi gần một tuần mới về, hắn ta vừa về tới tôi liền lôi lên phòng hỏi cho ra chuyện. Thấy tôi lôi xồng xộc, tên Lộc bực dọc, hét:
- Cô bị điên hả, buông tôi ra.
Tôi còn bực hơn anh ta, lôi anh ta vào phòng, tôi cau có:
- Nói đi, anh với chú Ba anh là sao?
Lộc cau mày:
- Là sao, cô nói gì tôi không hiểu.
Tôi điên tiết, đánh cái "bốp" vào vai tên Lộc. Tôi hét:
- Anh mà không hiểu, anh giả bộ không hiểu chớ ở đó mà.... tôi hỏi anh, anh bán tôi cho chú Ba từ khi nào, hả?
Tên Lộc phì cười:
- Bán? Tôi có bán cô đâu, tôi là đang tìm mối tốt "gả" cô đi chứ bộ.
Thấy gương mặt cười gian của tên Lộc, tôi càng nhìn càng không ưa được. Tôi rõ ràng hỏi đàng hoàng chứ có giỡn đâu mà cái tên này.
Chắc thấy tôi có vẻ giận thiệt, tên Lộc bèn đẩy tôi ngồi xuống ghế, chính hắn ta cũng ngồi xuống theo. Nhìn tôi, Minh Lộc nghiêm túc, nói:
- Tôi thực ra cũng không muốn bán cô, chẳng qua tôi thấy cô hợp với chú Thịnh cho nên là... Nhưng mà theo tôi thấy thì cô cũng thích chú tôi, đúng không?
Tôi có chút ủ rũ, nhàn nhạt trả lời:
- Chưa rõ nữa.
Minh Lộc vỗ đùi cái đét:
- Chưa rõ tức là có thích rồi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Chú Ba không như tôi, chú ấy sẽ bảo vệ cho cô thiệt tốt. Đáng lý ra tôi cũng không thích làm như vậy, chỉ là tôi thấy cô là cô gái tốt, mà người tốt nên được những điều tốt. Tôi mong cô có được hạnh phúc cho riêng mình, dù cho cô có nhảy lên làm bà thím của tôi tôi cũng không ngại.
Nghe những lời này của Minh Lộc, thoáng chốc trong lòng tôi cảm thấy cũng được an ủi đôi chút. Tôi thực ra thì có chút giận, tính là hôm nay sẽ lôi tên Lộc lên chửi cho một trận. Nhưng mà anh ta đã nói như vậy rồi, tôi có muốn chửi cũng chửi không được. Tôi cũng không biết được rằng là Minh Lộc cũng muốn tốt cho tôi.
Rũ mắt, tôi khẽ hỏi:
- Minh Lộc, tôi biết chuyện của anh rồi. Anh không cần giấu tôi nữa đâu, tôi thiệt ra có chút giận anh. Anh như vậy mà đem tôi ra làm bình phong, thiệt sự tôi rất là không thích.
Vì tôi không nhìn Minh Lộc nên không biết biểu cảm của anh ta bây giờ ra sao, mãi một lát sau, tôi mới nghe anh ta thở dài, nói nhỏ:
- Làm sao cô biết, chú tôi nói à?
Tôi lắc đầu:
- Không, là tôi thấy anh với.....hôn nhau trước cửa nhà, anh còn nhớ hôm anh gặp tôi đi hái hoa mai không.
Minh Lộc cười nhạt:
- Ừ hóa ra là cô biết rồi, cô thi dễ tôi à?
Tôi ngước mắt lên nhìn Minh Lộc, gương mặt anh có chút xanh tái, hai mắt híp lại, chắc là đang buồn.
Tôi mím môi, trả lời:
- Tôi lấy quyền gì thi dễ anh, có điều tôi giận anh vì anh không chịu nói sự thật cho tôi biết thôi.
- Tôi cũng tính là sẽ nói nhưng chưa kịp nói thì cô đã hỏi. Nếu đã vậy tôi cũng nói thẳng, tôi là gay, tôi yêu đàn ông.
Mặc dù tôi biết Minh Lộc là gay nhưng mà không hiểu sao khi nghe chính miệng anh ta thừa nhận tôi lại thấy có chút ngạc nhiên cùng sững sờ, cụ thể là miệng cứng đơ không biết nên nói cái gì tiếp theo. Thấy tôi nhìn, anh ta cười nhạt nhẽo:
- Thôi nếu cô đã biết rồi thì không cần tôi phải nói thêm nữa. Tôi đã hứa với chú Thịnh sẽ bảo vệ cho cô đến khi nào cô đổi vai từ vợ tôi thành vợ chú. Coi như tôi với cô có duyên nhưng không có nợ đi, không nên nghĩa vợ chồng được thì làm bạn tốt. Được không?
Đối diện với gương mặt của Minh Lộc, tôi thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút. Thôi thì Minh Lộc cũng giống tôi, cũng là không còn cách nào khác.
Thở dài tôi gật đầu:
- Được. Tôi với anh sau này làm bạn nhưng anh hứa nếu có chuyện gì anh phải nói cho tôi biết đó, nhớ chưa?
Minh Lộc quay lại bộ dáng như thường ngày, anh ta cười ha hả:
- Được rồi, tôi không giấu bạn hiền nữa đâu. Ok ok.
Nghe anh ta cười đùa, tôi vô thức cũng thấy vui. Có thể tôi mãi mãi cũng không thể hiểu được những gì Minh Lộc đang chịu. Nếu đã là bạn tốt thì thay vì hỏi nhiều tôi nên thông cảm cho bạn tôi thì tốt hơn. Con người mà, ai mà không có bí mật cho riêng mình chớ.
Nói chuyện một hồi với Minh Lộc xong, tôi cũng đi xuống dưới nhà tìm Út Đực. Xuống dưới bếp, thấy mọi người đang chuẩn bị đồ ăn, ai nấy tay chân linh hoạt nhanh nhẹn lắm. Ngó ngó thấy Út Đực đang tưới rau bên hông nhà, tôi liền nhanh chân đi ra chỗ Út.
Thấy tôi đi tới, Út Đực ẻo lả chu miệng cười:
- Ủa Mợ Quyên đi đâu ra đây, bộ Mợ tìm con hả?
Tôi cười hề hề:
- Đâu có, Mợ thấy buồn nên đi lòng vòng chơi đó mà. Mà Đực nè, lên Mợ biểu chút coi.
Út Đực bộ dáng nhanh nhẹn, hai chân thúm na thúm núm, tay thì điệu đà. Lại gần tôi, nó cười nhe răng, hỏi:
- Vụ chi Mợ, có vụ chi?
Tôi cười híp mắt, kề tai nó nói nhỏ:
- Đực, chú Ba nói cho Mợ nghe hết rồi. Anh.....à không Út mà thấy có gì khả nghi thì báo cho Mợ, rõ chưa?
Út Đực không có chút gì là hoang mang, nghe tôi nói xong nó liền gật gật đầu, cười nói:
- Út nghe rồi, Mợ yên tâm đi.
Tôi gật đầu, coi ra cũng yên tâm chút. Gì chứ Út Đực làm việc hơi bị mau lẹ, thường mấy người như Út Đực thì tính tình lanh lợi với nhanh nhẹn lắm. Ở nhà này có thằng Út với chị Quế hỗ trợ, tôi coi như cũng bớt lo đi phần nào.
- Ờ thôi làm gì làm đi.
Út Đực tính đi ra sau tưới rau nhưng thấy tôi đứng không làm gì, nó cười hề hề kêu:
- Con nghe nói Mợ thích làm trà, sau vườn có mây cây hoa lài ra nụ với hoa hồng, Mợ đi theo con ra hái không?
Nghe có nguyên liệu làm trà, tôi liền gật đầu đồng ý. Gì chớ tôi mê nguyên liệu làm trà lắm, nhứt là trà từ hoa lá trồng ở nhà, vừa sạch sẽ vừa an toàn không có thuốc sâu.
Đi theo Út Đực ra sau nhà, ui chua choa cả một khu đất rộng bao la trồng quá trời trái cây hoa cỏ. Tôi về đây cũng lâu nhưng chưa khi nào đi ra đằng sau hết, vì bình thường quanh quẩn đằng trước với bên hông nhà cũng đủ cây cỏ cho tôi làm trà rồi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên vô cùng, làm dâu Mộc Phủ chứ tôi cũng không biết là Mộc Phủ có một khu vườn rộng đến cỡ này.
Nào là rau, trái cây, tre trúc, cây kiểng bon sai, nhiều nhứt là hoa hồng, cả một vườn hoa hồng phải hơn cả trăm mét vuông cây trồng. Tôi nhìn đến ngu người, há hốc miệng hỏi Út Đực.
- Trời Út Đực, sao trồng nhiều hoa hồng vậy Út?
Út Đực hái cho tôi một bông hồng đỏ, nó trả lời:
- Bà Lớn thích hoa hồng lắm Mợ, chỗ hoa này là bà kêu con trồng đó.
Tôi gật gù, thì ra là má chồng tôi thích hoa hồng, đó giờ tôi cứ tưởng bà thích hoa đồng tiền không chớ. Vì trong nhà có bao giờ thấy bà trưng hoa hồng đâu.
Ngó xung quanh tôi còn thấy hoa cúc, hoa mai đất, hoa mồng gà rồi hoa hải đường, nói chung là nhiều lắm mà nổi bật nhứt là vườn hoa hồng bát ngát bao la này. Một rừng hồng đỏ rực thơm thoang thoảng.
Út Đực kéo tay tôi, nó nói:
- Đi theo con ra hái bông lài nè Mợ, bông nụ bông nở gì thơm dữ lắm.
Tôi gật gù, liền nối gót đi theo sau Út Đực. Đi một chút là tới mấy bụi hoa lài, công nhận Út Đực nói đúng, hoa lài vừa nở thơm ơi là thơm.
Tôi tham lam liền lẹ tay hái một rỗ đầy hoa lài. Hái xong tôi đi theo Út Đực tham quan chung quanh một chút nữa rồi mới vô trong nhà.
Lúc đi ngang chỗ mấy cây trúc kiểng nhỏ tôi lờ mờ thấy được cái gì đó được xây bộc lại. Do tò mò nên tôi ngó nghiêng một lát rồi thều thều tay Út Đực, hỏi:
- Út, đằng kia là gì vậy Út?
Út Đực đang lúi húi tỉa mấy cái lá sâu cho cây mận, nghe tôi hỏi nó liền ngó theo tôi rồi cười, trả lời:
- À cái bụi đó là trúc đại nhân đó Mợ, dòng trúc kiểng này nhỏ nhỏ dễ trồng mà đẹp nữa. Con tính tách ra thành chậu đem trưng trước nhà cho đẹp nè Mợ.
Tôi lắc lắc đầu xua tay:
- Không phải, bụi trúc thì Mợ thấy rồi. Đằng sau bụi trúc hình như ai xây cái gì hả Út?
Út Đực nhìn theo hướng tay tôi, trầm ngâm một chút rồi mới trả lời:
- Ui Mợ là cái giếng đó Mợ.
- Cái giếng còn nước không Út, mà sao giếng xây gì kỳ vậy?
Thấy tôi như có ý đi lại coi, Út Đực liền kéo tôi lại, nó can:
- Thôi Mợ đi lại đó chi, muỗi không hà. Giếng bỏ lâu rồi, cái này ông sợ gà chó đi không thấy đường rồi té xuống giếng chết sình nên ông cho thợ xây lên cao rồi đậy lại đó Mợ.
Tôi có chút tò mò:
- Chắc giếng này lâu dữ Út ha, mà còn xài không?
Út Đực cười hì hì:
- Bỏ rồi Mợ, giờ ai xài giếng nữa, bỏ lâu ồi.
- Bỏ rồi sao không lấp giếng luôn Út?
Nghe tôi hỏi, Út Đực liền xua xua tay, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Í Mợ đừng nói vậy, hổng có nên đâu.
Thấy dáng vẻ của Út Đực, tôi tự dưng cũng thấy hoang mang không dám ngó đông ngó tây nữa. Út Đực vừa kéo tôi đi vô trong vừa nói nhỏ:
- Đất mà có giếng bị lấp là làm ăn không có nên đâu Mợ.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Thiệt hả Út?
Thằng Út ra dáng rành rọt:
- Dạ con nói xạo Mợ chi, trên ấp trên có nhà ông Tú Ruộng hồi đó ta nói giàu nứt vách mà do lấp cái giếng giờ tán gia bại sản luôn. Đi coi Thầy Thầy nói do lấp giếng là lấp lấp gì đó con không nhớ rõ nữa nên mới thành ra như vậy. Mà không phải nhà ông Tú Ruộng không đâu, cứ hễ khu nào có giếng lấp là khu đó làm ăn không có lên, con cháu nghèo riết vậy đó Mợ.
Tôi gật gù, thiệt là cái tích này tôi không biết nên nghe qua có chút lạ lạ.
Chân đi theo Út Đực vô trong nhà nhưng lâu lâu tôi vẫn ngoái đầu nhìn lại cái giếng được xây cao với che đậy bít bùng. Thấy tôi cứ ngó ngó ra sau, thằng Út mới kêu lên:
- Mợ đừng nhìn nữa, đi theo con vô trong đi, mùa này mùa mưa coi chừng rắn nước rớt xuống á Mợ.
Trời đất, nghe tới rắn nước tôi sợ quá co giò đi nhanh còn hơn Út Đực. Đến hông nhà, tôi ôm rỗ bông lài nhìn ra sau vườn. Hông hiểu sao tôi cứ cảm thấy có gì đó là lạ, cái cảm giác y chang hồi tôi 11,12 tuổi bị lạc đường trong nghĩa địa. Tôi không thấy được người âm nhưng tôi cảm nhận được... cảm nhận được đôi chút.
Cái giếng này hình như hơi âm u thì phải.....
........
Cái thai của chị Xuân cũng êm xuôi trôi qua thêm hai tháng nữa. Nếu đúng ra mà nói thì chính xác bây giờ cái bụng "thiệt" của chị chỉ mới hơn ba tháng nhưng mà cái bụng "giả" thì phải hơn năm tháng. Nên thành ra chị Xuân cũng phải độn bụng một phen. Tôi thiết nghĩ không biết sau này chị sanh nở làm sao cho đúng lý đúng tình đây nữa.
Chiều hôm nay mát trời tôi mới đi ra sân lấy mấy mâm hoa lài phơi khô đem vô trong nhà. Định là đi xuống bếp rồi bỏ vào hủ nhưng ngó thấy Thu Phụng đang ngồi bàn ghế đá nên tôi mới đi lại chỗ cô ấy.
Thấy tôi bưng mâm bông lài đi tới, Thu Phụng cười tươi với tôi:
- Mợ Quyên, phơi xong rồi hả Mợ?
Tôi gật đầu, cười đáp:
- Ờ xong rồi, mẻ trà trước không tốt bằng đợt này. Lát nữa Phụng đem một hủ lên để dành cho bà nội uống nha.
Thu Phụng cười hì hì:
- Công nhận Mợ giỏi ghê, trà hoa lài rồi hoa hồng rồi hoa sen, cái nào Mợ cũng làm được. Phụng khâm phục Mợ ghê luôn á.
Tôi được khen liền nở mũi, cười sáng láng:
- Khen nữa, mũi tôi bự chảng rồi nè.
Nói xong tôi đặt mâm hoa lài xuống bàn đá rồi quay sang nói với Thu Phụng:
- Phụng ngồi đây chơi sẵn ngó dùm tôi chỗ trà này nha. Tôi đi vô lấy mấy cái hủ thủy tinh xong tôi ra liền.
- Dạ Mợ đi đi, để Phụng gom vô dùm cho.
Tôi gật đầu xong cũng đi nhanh xuống dưới bếp, lúc đi lên lại, tôi ngó thấy Thu Phụng đang thất thần nhìn chằm chằm vào một chỗ. Tôi bèn đi nhanh lại chỗ Thu Phụng, ngó theo hướng cô ấy nhìn liền thấy chị Quế đang đứng nói chuyện với chú Ba. Nhìn chú Ba hẳn là mới đi công chuyện về, trên người vẫn còn mặc nguyên áo khoác dày. Ngó thấy thái độ của chị Quế có chút nghiêm trọng mà chú Ba cũng đang cau mày không vui. Không hiểu sao lòng tôi có chút nhói nhói, chị Quế.... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thấy Thu Phụng nhìn với ánh mắt chăm chú, tôi lại nhìn xuống tay cô ấy thấy mấy bông lài khô bị bóp nát hết trơn. Tự dưng bây giờ tôi thành thế tiến thoái lưỡng nan, kêu cô ấy một tiếng thì ngại mà không kêu thì mớ trà của tôi....
Thôi trà quan trọng hơn...quan trọng hơn.
Nghĩ là vậy, tôi liền tằng hắng một tiếng, cười nói:
- Phụng, bị gì vậy?
Thu Phụng nghe tiếng tôi kêu, cô ấy giật mình, quay lại thấy tôi liền cười hề hề giả lả:
- Ủa Mợ, Mợ quay lại hồi nào Phụng không biết luôn.
Tôi ngồi xuống ghế:
- Mới lên hà, thấy Phụng ngồi ngơ ra nên kêu Phụng đó. Có chuyện gì hả?
Thu Phụng nghe tôi hỏi, cô ấy cười nhạt:
- Đâu có gì đâu Mợ.
Phía bên chị Quế với chú Ba nghe động tĩnh bên đây liền ngưng không nói nữa. Tôi thoáng thấy chị Quế bỏ đi vô trong, còn chú Ba cũng không thấy đâu nữa.
Cứ tưởng chú Ba đi vào trong luôn nhưng không ngờ chú lại đi vòng qua chỗ tôi với chị Phụng. Mấy hôm rồi không gặp chú cho nên bây giờ thấy chú tim tôi cũng có chút đập rộn ràng. Mà không riêng gì tôi, Thu Phụng bên kia cũng vui vẻ mặt mày tươi cười như hoa.
Chú Ba vai đeo ba lô nhỏ, trên người mặc khoác da đen, quần jean màu xanh nhạt bụi bặm. Gương mặt chú có chút mệt mỏi, tôi chưa kịp lên tiếng hỏi đã nghe bên kia Thu Phụng lo lắng hỏi trước:
- Chú Ba...chú chú không khỏe hả, để Phụng vô pha nước chanh cho chú uống nha.
Eo ôi, ngọt thấy sợ luôn má ôi.
Chú Ba xua tay, chú nhìn hủ trà hoa lài tôi đang cầm trên tay, cười hỏi:
- Lại làm trà hả?
Tôi liền gật đầu:
- Dạ đợt trước con cho chú, chú uống hết chưa?
Chú Ba híp mắt nhìn tôi nói:
- Không uống. Ngâm tắm hết rồi.
Tôi mở trừng mắt, nhìn ông chú với vẻ quái dị. Mẹ kiếp, trà hoa lài ở đây không có uống, ông chú vậy mà đi ngâm tắm...đúng là...đúng là...
Thấy tôi nhìn chằm chằm, chú Ba cười ha hả:
- Không tin, ngửi thử coi.
Vừa nói ông chú vừa kéo tay áo lên cho tôi ngửi, ui thiệt, thơm mùi hoa lài nè.
Thu Phụng ở sau cũng tranh lên ngửi, cô ấy xuýt xoa:
- Thơm thiệt đó chú, chú thích lát Phụng hái hoa lài tươi đem lên phòng cho chú nha.
Tôi bị Phụng chen xém chút té sấp mặt, may mà thân có chút võ nên tôi nhanh chóng đứng thẳng lại được. Chú Ba cau mày, mắt có tia không vui nhìn Thu Phụng. Thấy chú chắc là lên tiếng từ chối nhưng không ngờ chú lại cười nói với Phụng.
- Ờ cũng được, ngâm trong bồn tắm dùm càng tốt.
Vừa nói chú vừa nhìn tôi, ánh mắt rất chi là....mẹ kiếp đây là đang chọc tức tôi sao...
Thu Phụng kế bên vừa cười vui vẻ vừa nắm lấy cổ tay chú, cái biểu cảm phấn khích của cô ấy không giấu đi đâu được. Thu Phụng thì thôi không nói đi, còn chú Ba....mắc mớ gì cũng để im re cho cô ấy nắm tay vậy.
Tôi cau mày, mắt híp lại tỏ vẻ không vui. Mà phía trước Thu Phụng đột nhiên quay lại nhìn, tôi lại thay đổi biểu cảm thành tươi cười. Bực mình cái ông chú chết giẫm này quá.
- Mợ Quyên, Mợ hái thêm bông lài không, Phụng hái cho.
Tôi vội lắc đầu:
- Không cần đâu Phụng, mai tôi làm trà sen mà nên không cần bông lài nữa đâu.
Thấy tôi không cần Thu Phụng cũng không hỏi thêm nữa, cô ấy chào tôi với chú Ba một tiếng xong lại hối hả chạy ra vườn hái bông lài.
Thu Phụng đi rồi, ông chú lại cười thều thều tay tôi:
- Tối sang phòng tôi.
Tôi hậm hực trả lời:
- Không rảnh, tối con bận coi phim rồi.
Chú Ba mím môi, bật cười ha hả:
- Vậy à, vậy tôi sang phòng em.
Tôi giận tím môi, cái ông chú này... liêm sỉ...liêm sỉ đâu hở chú?!
Nói rồi chú quay lưng đi vào trong không thèm nhìn tôi thêm cái nào nữa. Tôi đứng đây lầm bầm, đồ cái ông chú đầu heo, có ngày tôi cũng đem chú ra làm thịt mới hả dạ.
Tối hôm đó ông chú thực sự là mò sang phòng tôi, nhưng qua cũng chỉ đưa cho tôi cái điện thoại mới với mấy cây son thôi, hoàn toàn không có nói năng hay cử chỉ nào vượt quá giới hạn hết. Mà thực ra ông chú như vậy tôi càng thích, không hiểu sao tôi lại muốn đợi đến khi tôi và chú quang minh chính đại thì khi ấy tôi mới muốn cùng chú thân thiết hơn. Nói chung tôi suy nghĩ có chút cổ hủ nhưng cũng chưa chắc suy nghĩ như vậy là không tốt.
......
Mấy ngày tiếp theo đều sóng yên biển lặng, cho tới một hôm...
Chị Quế vừa dọn đĩa cá kho tiêu lên bàn, chưa kịp đặt dĩa xuống chị đã ôm miệng ói lên ói xuống. Đừng nói là mọi người mà ngay cả tôi cũng kinh ngạc sửng sốt. Chị Quế là một người cẩn thận, làm sao chị lại để bản thân nôn ói trước mặt bao nhiêu người được. Trừ khi là chị cố ý, nhưng mà...
Ngay lúc má chồng tôi với dì Trinh rặn hỏi thì chị Quế hoàn toàn im lặng, gương mặt sắc sảo của chị vương đầy nước mắt.
Vốn là má chồng tôi và dì Trinh đều không ưa chị lại thấy chị nôn ói nên lên tiếng dò xét châm biếm. Tôi cũng muốn bênh chị nhưng thực sự má chồng tôi nói cũng đúng, bà muốn biết chị bị làm sao, là bệnh, ăn không tiêu hay là..... có bầu.
Má chồng tôi đanh thép nói:
- Con Quế nói đàng hoàng chuyện này, mày bị làm sao thì bà cho tiền đi khám chớ còn lang chạ với đờn ông để có bầu hoang thì bà đuổi. Nhà này không chấp chứa loại người ở dung tục được.
Dì Trinh cũng phụ họa:
- Chị Hai nói phải đó Quế, có bầu thì cũng nói để ở đây tính cho chớ im im vậy sao được.
Chị Quế trước sau kín miệng im thin thít. Mãi đến khi má chồng tôi kêu người lôi chị đi chị mới chịu mở miệng.
Chị Quế gương mặt thất thần, xanh xao không giọt máu. Chị quỳ sụp xuống nền nhà, dập đầu hai cái xong lại hướng mắt lên trước vừa run vừa nói:
- Chú Ba.....
Chú Ba? Kêu chú Ba là sao???
Tim tôi nhảy dựng lên một cái, tôi cố ngăn lại kích động trong lòng mình rồi nhanh chóng quay sang chú Ba đang ngồi yên vị trên ghế.
Gương mặt chú bình tĩnh nhưng ánh mắt có chút dao động.... chú Ba...không lẽ là sự thật sao???
- Cô bị điên hả, buông tôi ra.
Tôi còn bực hơn anh ta, lôi anh ta vào phòng, tôi cau có:
- Nói đi, anh với chú Ba anh là sao?
Lộc cau mày:
- Là sao, cô nói gì tôi không hiểu.
Tôi điên tiết, đánh cái "bốp" vào vai tên Lộc. Tôi hét:
- Anh mà không hiểu, anh giả bộ không hiểu chớ ở đó mà.... tôi hỏi anh, anh bán tôi cho chú Ba từ khi nào, hả?
Tên Lộc phì cười:
- Bán? Tôi có bán cô đâu, tôi là đang tìm mối tốt "gả" cô đi chứ bộ.
Thấy gương mặt cười gian của tên Lộc, tôi càng nhìn càng không ưa được. Tôi rõ ràng hỏi đàng hoàng chứ có giỡn đâu mà cái tên này.
Chắc thấy tôi có vẻ giận thiệt, tên Lộc bèn đẩy tôi ngồi xuống ghế, chính hắn ta cũng ngồi xuống theo. Nhìn tôi, Minh Lộc nghiêm túc, nói:
- Tôi thực ra cũng không muốn bán cô, chẳng qua tôi thấy cô hợp với chú Thịnh cho nên là... Nhưng mà theo tôi thấy thì cô cũng thích chú tôi, đúng không?
Tôi có chút ủ rũ, nhàn nhạt trả lời:
- Chưa rõ nữa.
Minh Lộc vỗ đùi cái đét:
- Chưa rõ tức là có thích rồi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Chú Ba không như tôi, chú ấy sẽ bảo vệ cho cô thiệt tốt. Đáng lý ra tôi cũng không thích làm như vậy, chỉ là tôi thấy cô là cô gái tốt, mà người tốt nên được những điều tốt. Tôi mong cô có được hạnh phúc cho riêng mình, dù cho cô có nhảy lên làm bà thím của tôi tôi cũng không ngại.
Nghe những lời này của Minh Lộc, thoáng chốc trong lòng tôi cảm thấy cũng được an ủi đôi chút. Tôi thực ra thì có chút giận, tính là hôm nay sẽ lôi tên Lộc lên chửi cho một trận. Nhưng mà anh ta đã nói như vậy rồi, tôi có muốn chửi cũng chửi không được. Tôi cũng không biết được rằng là Minh Lộc cũng muốn tốt cho tôi.
Rũ mắt, tôi khẽ hỏi:
- Minh Lộc, tôi biết chuyện của anh rồi. Anh không cần giấu tôi nữa đâu, tôi thiệt ra có chút giận anh. Anh như vậy mà đem tôi ra làm bình phong, thiệt sự tôi rất là không thích.
Vì tôi không nhìn Minh Lộc nên không biết biểu cảm của anh ta bây giờ ra sao, mãi một lát sau, tôi mới nghe anh ta thở dài, nói nhỏ:
- Làm sao cô biết, chú tôi nói à?
Tôi lắc đầu:
- Không, là tôi thấy anh với.....hôn nhau trước cửa nhà, anh còn nhớ hôm anh gặp tôi đi hái hoa mai không.
Minh Lộc cười nhạt:
- Ừ hóa ra là cô biết rồi, cô thi dễ tôi à?
Tôi ngước mắt lên nhìn Minh Lộc, gương mặt anh có chút xanh tái, hai mắt híp lại, chắc là đang buồn.
Tôi mím môi, trả lời:
- Tôi lấy quyền gì thi dễ anh, có điều tôi giận anh vì anh không chịu nói sự thật cho tôi biết thôi.
- Tôi cũng tính là sẽ nói nhưng chưa kịp nói thì cô đã hỏi. Nếu đã vậy tôi cũng nói thẳng, tôi là gay, tôi yêu đàn ông.
Mặc dù tôi biết Minh Lộc là gay nhưng mà không hiểu sao khi nghe chính miệng anh ta thừa nhận tôi lại thấy có chút ngạc nhiên cùng sững sờ, cụ thể là miệng cứng đơ không biết nên nói cái gì tiếp theo. Thấy tôi nhìn, anh ta cười nhạt nhẽo:
- Thôi nếu cô đã biết rồi thì không cần tôi phải nói thêm nữa. Tôi đã hứa với chú Thịnh sẽ bảo vệ cho cô đến khi nào cô đổi vai từ vợ tôi thành vợ chú. Coi như tôi với cô có duyên nhưng không có nợ đi, không nên nghĩa vợ chồng được thì làm bạn tốt. Được không?
Đối diện với gương mặt của Minh Lộc, tôi thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút. Thôi thì Minh Lộc cũng giống tôi, cũng là không còn cách nào khác.
Thở dài tôi gật đầu:
- Được. Tôi với anh sau này làm bạn nhưng anh hứa nếu có chuyện gì anh phải nói cho tôi biết đó, nhớ chưa?
Minh Lộc quay lại bộ dáng như thường ngày, anh ta cười ha hả:
- Được rồi, tôi không giấu bạn hiền nữa đâu. Ok ok.
Nghe anh ta cười đùa, tôi vô thức cũng thấy vui. Có thể tôi mãi mãi cũng không thể hiểu được những gì Minh Lộc đang chịu. Nếu đã là bạn tốt thì thay vì hỏi nhiều tôi nên thông cảm cho bạn tôi thì tốt hơn. Con người mà, ai mà không có bí mật cho riêng mình chớ.
Nói chuyện một hồi với Minh Lộc xong, tôi cũng đi xuống dưới nhà tìm Út Đực. Xuống dưới bếp, thấy mọi người đang chuẩn bị đồ ăn, ai nấy tay chân linh hoạt nhanh nhẹn lắm. Ngó ngó thấy Út Đực đang tưới rau bên hông nhà, tôi liền nhanh chân đi ra chỗ Út.
Thấy tôi đi tới, Út Đực ẻo lả chu miệng cười:
- Ủa Mợ Quyên đi đâu ra đây, bộ Mợ tìm con hả?
Tôi cười hề hề:
- Đâu có, Mợ thấy buồn nên đi lòng vòng chơi đó mà. Mà Đực nè, lên Mợ biểu chút coi.
Út Đực bộ dáng nhanh nhẹn, hai chân thúm na thúm núm, tay thì điệu đà. Lại gần tôi, nó cười nhe răng, hỏi:
- Vụ chi Mợ, có vụ chi?
Tôi cười híp mắt, kề tai nó nói nhỏ:
- Đực, chú Ba nói cho Mợ nghe hết rồi. Anh.....à không Út mà thấy có gì khả nghi thì báo cho Mợ, rõ chưa?
Út Đực không có chút gì là hoang mang, nghe tôi nói xong nó liền gật gật đầu, cười nói:
- Út nghe rồi, Mợ yên tâm đi.
Tôi gật đầu, coi ra cũng yên tâm chút. Gì chứ Út Đực làm việc hơi bị mau lẹ, thường mấy người như Út Đực thì tính tình lanh lợi với nhanh nhẹn lắm. Ở nhà này có thằng Út với chị Quế hỗ trợ, tôi coi như cũng bớt lo đi phần nào.
- Ờ thôi làm gì làm đi.
Út Đực tính đi ra sau tưới rau nhưng thấy tôi đứng không làm gì, nó cười hề hề kêu:
- Con nghe nói Mợ thích làm trà, sau vườn có mây cây hoa lài ra nụ với hoa hồng, Mợ đi theo con ra hái không?
Nghe có nguyên liệu làm trà, tôi liền gật đầu đồng ý. Gì chớ tôi mê nguyên liệu làm trà lắm, nhứt là trà từ hoa lá trồng ở nhà, vừa sạch sẽ vừa an toàn không có thuốc sâu.
Đi theo Út Đực ra sau nhà, ui chua choa cả một khu đất rộng bao la trồng quá trời trái cây hoa cỏ. Tôi về đây cũng lâu nhưng chưa khi nào đi ra đằng sau hết, vì bình thường quanh quẩn đằng trước với bên hông nhà cũng đủ cây cỏ cho tôi làm trà rồi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên vô cùng, làm dâu Mộc Phủ chứ tôi cũng không biết là Mộc Phủ có một khu vườn rộng đến cỡ này.
Nào là rau, trái cây, tre trúc, cây kiểng bon sai, nhiều nhứt là hoa hồng, cả một vườn hoa hồng phải hơn cả trăm mét vuông cây trồng. Tôi nhìn đến ngu người, há hốc miệng hỏi Út Đực.
- Trời Út Đực, sao trồng nhiều hoa hồng vậy Út?
Út Đực hái cho tôi một bông hồng đỏ, nó trả lời:
- Bà Lớn thích hoa hồng lắm Mợ, chỗ hoa này là bà kêu con trồng đó.
Tôi gật gù, thì ra là má chồng tôi thích hoa hồng, đó giờ tôi cứ tưởng bà thích hoa đồng tiền không chớ. Vì trong nhà có bao giờ thấy bà trưng hoa hồng đâu.
Ngó xung quanh tôi còn thấy hoa cúc, hoa mai đất, hoa mồng gà rồi hoa hải đường, nói chung là nhiều lắm mà nổi bật nhứt là vườn hoa hồng bát ngát bao la này. Một rừng hồng đỏ rực thơm thoang thoảng.
Út Đực kéo tay tôi, nó nói:
- Đi theo con ra hái bông lài nè Mợ, bông nụ bông nở gì thơm dữ lắm.
Tôi gật gù, liền nối gót đi theo sau Út Đực. Đi một chút là tới mấy bụi hoa lài, công nhận Út Đực nói đúng, hoa lài vừa nở thơm ơi là thơm.
Tôi tham lam liền lẹ tay hái một rỗ đầy hoa lài. Hái xong tôi đi theo Út Đực tham quan chung quanh một chút nữa rồi mới vô trong nhà.
Lúc đi ngang chỗ mấy cây trúc kiểng nhỏ tôi lờ mờ thấy được cái gì đó được xây bộc lại. Do tò mò nên tôi ngó nghiêng một lát rồi thều thều tay Út Đực, hỏi:
- Út, đằng kia là gì vậy Út?
Út Đực đang lúi húi tỉa mấy cái lá sâu cho cây mận, nghe tôi hỏi nó liền ngó theo tôi rồi cười, trả lời:
- À cái bụi đó là trúc đại nhân đó Mợ, dòng trúc kiểng này nhỏ nhỏ dễ trồng mà đẹp nữa. Con tính tách ra thành chậu đem trưng trước nhà cho đẹp nè Mợ.
Tôi lắc lắc đầu xua tay:
- Không phải, bụi trúc thì Mợ thấy rồi. Đằng sau bụi trúc hình như ai xây cái gì hả Út?
Út Đực nhìn theo hướng tay tôi, trầm ngâm một chút rồi mới trả lời:
- Ui Mợ là cái giếng đó Mợ.
- Cái giếng còn nước không Út, mà sao giếng xây gì kỳ vậy?
Thấy tôi như có ý đi lại coi, Út Đực liền kéo tôi lại, nó can:
- Thôi Mợ đi lại đó chi, muỗi không hà. Giếng bỏ lâu rồi, cái này ông sợ gà chó đi không thấy đường rồi té xuống giếng chết sình nên ông cho thợ xây lên cao rồi đậy lại đó Mợ.
Tôi có chút tò mò:
- Chắc giếng này lâu dữ Út ha, mà còn xài không?
Út Đực cười hì hì:
- Bỏ rồi Mợ, giờ ai xài giếng nữa, bỏ lâu ồi.
- Bỏ rồi sao không lấp giếng luôn Út?
Nghe tôi hỏi, Út Đực liền xua xua tay, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Í Mợ đừng nói vậy, hổng có nên đâu.
Thấy dáng vẻ của Út Đực, tôi tự dưng cũng thấy hoang mang không dám ngó đông ngó tây nữa. Út Đực vừa kéo tôi đi vô trong vừa nói nhỏ:
- Đất mà có giếng bị lấp là làm ăn không có nên đâu Mợ.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Thiệt hả Út?
Thằng Út ra dáng rành rọt:
- Dạ con nói xạo Mợ chi, trên ấp trên có nhà ông Tú Ruộng hồi đó ta nói giàu nứt vách mà do lấp cái giếng giờ tán gia bại sản luôn. Đi coi Thầy Thầy nói do lấp giếng là lấp lấp gì đó con không nhớ rõ nữa nên mới thành ra như vậy. Mà không phải nhà ông Tú Ruộng không đâu, cứ hễ khu nào có giếng lấp là khu đó làm ăn không có lên, con cháu nghèo riết vậy đó Mợ.
Tôi gật gù, thiệt là cái tích này tôi không biết nên nghe qua có chút lạ lạ.
Chân đi theo Út Đực vô trong nhà nhưng lâu lâu tôi vẫn ngoái đầu nhìn lại cái giếng được xây cao với che đậy bít bùng. Thấy tôi cứ ngó ngó ra sau, thằng Út mới kêu lên:
- Mợ đừng nhìn nữa, đi theo con vô trong đi, mùa này mùa mưa coi chừng rắn nước rớt xuống á Mợ.
Trời đất, nghe tới rắn nước tôi sợ quá co giò đi nhanh còn hơn Út Đực. Đến hông nhà, tôi ôm rỗ bông lài nhìn ra sau vườn. Hông hiểu sao tôi cứ cảm thấy có gì đó là lạ, cái cảm giác y chang hồi tôi 11,12 tuổi bị lạc đường trong nghĩa địa. Tôi không thấy được người âm nhưng tôi cảm nhận được... cảm nhận được đôi chút.
Cái giếng này hình như hơi âm u thì phải.....
........
Cái thai của chị Xuân cũng êm xuôi trôi qua thêm hai tháng nữa. Nếu đúng ra mà nói thì chính xác bây giờ cái bụng "thiệt" của chị chỉ mới hơn ba tháng nhưng mà cái bụng "giả" thì phải hơn năm tháng. Nên thành ra chị Xuân cũng phải độn bụng một phen. Tôi thiết nghĩ không biết sau này chị sanh nở làm sao cho đúng lý đúng tình đây nữa.
Chiều hôm nay mát trời tôi mới đi ra sân lấy mấy mâm hoa lài phơi khô đem vô trong nhà. Định là đi xuống bếp rồi bỏ vào hủ nhưng ngó thấy Thu Phụng đang ngồi bàn ghế đá nên tôi mới đi lại chỗ cô ấy.
Thấy tôi bưng mâm bông lài đi tới, Thu Phụng cười tươi với tôi:
- Mợ Quyên, phơi xong rồi hả Mợ?
Tôi gật đầu, cười đáp:
- Ờ xong rồi, mẻ trà trước không tốt bằng đợt này. Lát nữa Phụng đem một hủ lên để dành cho bà nội uống nha.
Thu Phụng cười hì hì:
- Công nhận Mợ giỏi ghê, trà hoa lài rồi hoa hồng rồi hoa sen, cái nào Mợ cũng làm được. Phụng khâm phục Mợ ghê luôn á.
Tôi được khen liền nở mũi, cười sáng láng:
- Khen nữa, mũi tôi bự chảng rồi nè.
Nói xong tôi đặt mâm hoa lài xuống bàn đá rồi quay sang nói với Thu Phụng:
- Phụng ngồi đây chơi sẵn ngó dùm tôi chỗ trà này nha. Tôi đi vô lấy mấy cái hủ thủy tinh xong tôi ra liền.
- Dạ Mợ đi đi, để Phụng gom vô dùm cho.
Tôi gật đầu xong cũng đi nhanh xuống dưới bếp, lúc đi lên lại, tôi ngó thấy Thu Phụng đang thất thần nhìn chằm chằm vào một chỗ. Tôi bèn đi nhanh lại chỗ Thu Phụng, ngó theo hướng cô ấy nhìn liền thấy chị Quế đang đứng nói chuyện với chú Ba. Nhìn chú Ba hẳn là mới đi công chuyện về, trên người vẫn còn mặc nguyên áo khoác dày. Ngó thấy thái độ của chị Quế có chút nghiêm trọng mà chú Ba cũng đang cau mày không vui. Không hiểu sao lòng tôi có chút nhói nhói, chị Quế.... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thấy Thu Phụng nhìn với ánh mắt chăm chú, tôi lại nhìn xuống tay cô ấy thấy mấy bông lài khô bị bóp nát hết trơn. Tự dưng bây giờ tôi thành thế tiến thoái lưỡng nan, kêu cô ấy một tiếng thì ngại mà không kêu thì mớ trà của tôi....
Thôi trà quan trọng hơn...quan trọng hơn.
Nghĩ là vậy, tôi liền tằng hắng một tiếng, cười nói:
- Phụng, bị gì vậy?
Thu Phụng nghe tiếng tôi kêu, cô ấy giật mình, quay lại thấy tôi liền cười hề hề giả lả:
- Ủa Mợ, Mợ quay lại hồi nào Phụng không biết luôn.
Tôi ngồi xuống ghế:
- Mới lên hà, thấy Phụng ngồi ngơ ra nên kêu Phụng đó. Có chuyện gì hả?
Thu Phụng nghe tôi hỏi, cô ấy cười nhạt:
- Đâu có gì đâu Mợ.
Phía bên chị Quế với chú Ba nghe động tĩnh bên đây liền ngưng không nói nữa. Tôi thoáng thấy chị Quế bỏ đi vô trong, còn chú Ba cũng không thấy đâu nữa.
Cứ tưởng chú Ba đi vào trong luôn nhưng không ngờ chú lại đi vòng qua chỗ tôi với chị Phụng. Mấy hôm rồi không gặp chú cho nên bây giờ thấy chú tim tôi cũng có chút đập rộn ràng. Mà không riêng gì tôi, Thu Phụng bên kia cũng vui vẻ mặt mày tươi cười như hoa.
Chú Ba vai đeo ba lô nhỏ, trên người mặc khoác da đen, quần jean màu xanh nhạt bụi bặm. Gương mặt chú có chút mệt mỏi, tôi chưa kịp lên tiếng hỏi đã nghe bên kia Thu Phụng lo lắng hỏi trước:
- Chú Ba...chú chú không khỏe hả, để Phụng vô pha nước chanh cho chú uống nha.
Eo ôi, ngọt thấy sợ luôn má ôi.
Chú Ba xua tay, chú nhìn hủ trà hoa lài tôi đang cầm trên tay, cười hỏi:
- Lại làm trà hả?
Tôi liền gật đầu:
- Dạ đợt trước con cho chú, chú uống hết chưa?
Chú Ba híp mắt nhìn tôi nói:
- Không uống. Ngâm tắm hết rồi.
Tôi mở trừng mắt, nhìn ông chú với vẻ quái dị. Mẹ kiếp, trà hoa lài ở đây không có uống, ông chú vậy mà đi ngâm tắm...đúng là...đúng là...
Thấy tôi nhìn chằm chằm, chú Ba cười ha hả:
- Không tin, ngửi thử coi.
Vừa nói ông chú vừa kéo tay áo lên cho tôi ngửi, ui thiệt, thơm mùi hoa lài nè.
Thu Phụng ở sau cũng tranh lên ngửi, cô ấy xuýt xoa:
- Thơm thiệt đó chú, chú thích lát Phụng hái hoa lài tươi đem lên phòng cho chú nha.
Tôi bị Phụng chen xém chút té sấp mặt, may mà thân có chút võ nên tôi nhanh chóng đứng thẳng lại được. Chú Ba cau mày, mắt có tia không vui nhìn Thu Phụng. Thấy chú chắc là lên tiếng từ chối nhưng không ngờ chú lại cười nói với Phụng.
- Ờ cũng được, ngâm trong bồn tắm dùm càng tốt.
Vừa nói chú vừa nhìn tôi, ánh mắt rất chi là....mẹ kiếp đây là đang chọc tức tôi sao...
Thu Phụng kế bên vừa cười vui vẻ vừa nắm lấy cổ tay chú, cái biểu cảm phấn khích của cô ấy không giấu đi đâu được. Thu Phụng thì thôi không nói đi, còn chú Ba....mắc mớ gì cũng để im re cho cô ấy nắm tay vậy.
Tôi cau mày, mắt híp lại tỏ vẻ không vui. Mà phía trước Thu Phụng đột nhiên quay lại nhìn, tôi lại thay đổi biểu cảm thành tươi cười. Bực mình cái ông chú chết giẫm này quá.
- Mợ Quyên, Mợ hái thêm bông lài không, Phụng hái cho.
Tôi vội lắc đầu:
- Không cần đâu Phụng, mai tôi làm trà sen mà nên không cần bông lài nữa đâu.
Thấy tôi không cần Thu Phụng cũng không hỏi thêm nữa, cô ấy chào tôi với chú Ba một tiếng xong lại hối hả chạy ra vườn hái bông lài.
Thu Phụng đi rồi, ông chú lại cười thều thều tay tôi:
- Tối sang phòng tôi.
Tôi hậm hực trả lời:
- Không rảnh, tối con bận coi phim rồi.
Chú Ba mím môi, bật cười ha hả:
- Vậy à, vậy tôi sang phòng em.
Tôi giận tím môi, cái ông chú này... liêm sỉ...liêm sỉ đâu hở chú?!
Nói rồi chú quay lưng đi vào trong không thèm nhìn tôi thêm cái nào nữa. Tôi đứng đây lầm bầm, đồ cái ông chú đầu heo, có ngày tôi cũng đem chú ra làm thịt mới hả dạ.
Tối hôm đó ông chú thực sự là mò sang phòng tôi, nhưng qua cũng chỉ đưa cho tôi cái điện thoại mới với mấy cây son thôi, hoàn toàn không có nói năng hay cử chỉ nào vượt quá giới hạn hết. Mà thực ra ông chú như vậy tôi càng thích, không hiểu sao tôi lại muốn đợi đến khi tôi và chú quang minh chính đại thì khi ấy tôi mới muốn cùng chú thân thiết hơn. Nói chung tôi suy nghĩ có chút cổ hủ nhưng cũng chưa chắc suy nghĩ như vậy là không tốt.
......
Mấy ngày tiếp theo đều sóng yên biển lặng, cho tới một hôm...
Chị Quế vừa dọn đĩa cá kho tiêu lên bàn, chưa kịp đặt dĩa xuống chị đã ôm miệng ói lên ói xuống. Đừng nói là mọi người mà ngay cả tôi cũng kinh ngạc sửng sốt. Chị Quế là một người cẩn thận, làm sao chị lại để bản thân nôn ói trước mặt bao nhiêu người được. Trừ khi là chị cố ý, nhưng mà...
Ngay lúc má chồng tôi với dì Trinh rặn hỏi thì chị Quế hoàn toàn im lặng, gương mặt sắc sảo của chị vương đầy nước mắt.
Vốn là má chồng tôi và dì Trinh đều không ưa chị lại thấy chị nôn ói nên lên tiếng dò xét châm biếm. Tôi cũng muốn bênh chị nhưng thực sự má chồng tôi nói cũng đúng, bà muốn biết chị bị làm sao, là bệnh, ăn không tiêu hay là..... có bầu.
Má chồng tôi đanh thép nói:
- Con Quế nói đàng hoàng chuyện này, mày bị làm sao thì bà cho tiền đi khám chớ còn lang chạ với đờn ông để có bầu hoang thì bà đuổi. Nhà này không chấp chứa loại người ở dung tục được.
Dì Trinh cũng phụ họa:
- Chị Hai nói phải đó Quế, có bầu thì cũng nói để ở đây tính cho chớ im im vậy sao được.
Chị Quế trước sau kín miệng im thin thít. Mãi đến khi má chồng tôi kêu người lôi chị đi chị mới chịu mở miệng.
Chị Quế gương mặt thất thần, xanh xao không giọt máu. Chị quỳ sụp xuống nền nhà, dập đầu hai cái xong lại hướng mắt lên trước vừa run vừa nói:
- Chú Ba.....
Chú Ba? Kêu chú Ba là sao???
Tim tôi nhảy dựng lên một cái, tôi cố ngăn lại kích động trong lòng mình rồi nhanh chóng quay sang chú Ba đang ngồi yên vị trên ghế.
Gương mặt chú bình tĩnh nhưng ánh mắt có chút dao động.... chú Ba...không lẽ là sự thật sao???
Tác giả :
Trần Phan Trúc Giang