Một Thời Say Đắm
Chương 27
Nàng chờ đến khi xe buýt đưa Tygue đi học chạy khuất mới quay vào nhà. Nàng không muốn đánh thức Nick, nhưng khi vào bếp nàng đã thấy anh ngồi tại bàn ăn rộng.
- Chào anh, em không biết anh đã thức dậy.
Nàng nói dịu dàng khi cúi xuống hôn anh.
- Anh uống cà phê nhé?
Anh gật đầu.
- Trứng nữa chứ?
- Không, cám ơn em. Anh tự làm lấy khi anh có thể mở mắt ra. Hôm nay em lại đi dạy à?
Nàng gật đầu, không nhìn anh mà nhìn ly cà phê nàng đang rót cho anh.
- Thời khóa biểu của em dường như thay đổi luôn?
Giọng anh có điều gì là lạ. Một sự ngờ vực chăng? Có điều gì đó mà nàng không thích. Nàng nhìn anh.
- Tuần vừa qua em đi dạy ngày thứ hai và thứ năm phải không?
- Em không biết. Hình như thế.
Nàng bỏ đường vào cà phê cho anh và bận rộn với công việc rửa chén dĩa.
- Đến đây một phút đi em.
Tim nàng đập mạnh khi nàng bước về phía anh. Nàng chưa muốn anh biết điều gì… biết rằng nàng đang nói dối.
Nàng nhìn anh, nhưng không có vẻ gì vui tươi trong ánh mắt của anh.
- Tại sao em không cho anh biết sự thật là em làm gì ở đó?
- Anh nói đứng đắn chứ?
- Vâng.
Tim nàng đập nhanh hơn và tai nàng như ù đi.
- Em đã nói với anh rồi mà. Em dạy những trẻ con và người lớn chậm phát triễn.
- Em không thể tìm được việc làm tương tự ở thành phố này à? Chắc chắn ở San Francisco cũng có nhiều trẻ con chậm phát triễn mà rất cần sự giúp đỡ của em. tại sao em phải đến tận Carmel?
- Em đã dạy ở đó nhiều năm nay rồi.
- Lúc đó em có gia đình chưa?
- Rồi.
Có một sự im lặng lạ lùng và nàng nhìn anh nghiêm khắc.
- Như thế thì có gì khác biệt?
- Anh không biết, Kate. Đáng lẽ anh phải hỏi em câu đó mới phải chứ?
- Như thế thì có gì khác biệt chứ? Em không làm gì phiền anh cả. Em đi lúc tám giờ và trở về lúc năm giờ, đôi khi bốn giờ rưỡi. Như vậy anh không mất mát gì cả.
Bây giờ nàng nổi giận thật sự, và nàng hoảng sợ nữa. Nàng chưa bao giờ thấy anh như thế trước đây.
- Có chứ! Anh mất mát nhiều chứ!
Anh nhìn nàng với cái nhìn lạnh lùng và giận dữ.
Anh tiếp.
- Anh mất em.
- Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ?
- Em có bao giờ nhìn vào gương khi trở về không?
Nàng nhìn anh chằm chằm và không trả lời.
Anh tiếp:
- Trông em như một hồn ma, mệt mỏi, rã rời và buồn bã. Tại sao em lại tự hành hạ em như vậy?
Anh nhìn sâu vào mắt nàng một cách nghiêm khắc nhưng không tìm được câu trả lời. Nàng không nói gì mà bước ra khỏi nhà bếp. Đáng lẽ nàng nên đến bên anh, ôm và hôn anh. Như vậy sẽ tốt hơn, nhưng nàng không làm thế. Nàng sẽ nói với anh sự thật khi nàng muốn, nàng không thích bị ai ép buộc. Hai ngày đó trong tuần là hai ngày thiêng liêng. Chúng là ngày của Tom.
- Em sẽ về lúc năm giờ.
Nàng đứng ngoài cửa trước nói vào, không muốn đến gần anh vì sợ anh sẽ ngăn nàng đi hay tệ hơn nữa đòi hỏi nàng nói sự thật. Tại sao anh lại thức dậy sớm như thế. Mọi chuyện đều dễ dàng nếu anh còn ngủ. Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói.
- Em yêu anh.
Nàng nghe anh bước nhẹ ra khỏi nhà bếp và bước vào phòng ăn. Anh đứng quay lưng ra vịnh nhìn nàng.
- Em nói thật không, Kate?
- Anh biết em yêu anh lắm mà.
Nàng bước chậm về phía anh và ôm anh.
- Nick, em yêu anh rất nhiều.
Anh cũng ghì chặt nàng một lúc rồi buông nàng ra, anh hỏi.
- Vậy nói cho anh về Carmel đi.
Anh cầu mong nàng nói cho anh biết bây giờ. Anh phải giả vờ như không biết trong bao lâu nữa. Nhưng Kate chỉ nhìn anh với đôi mắt to buồn bã.
- Chúng ta đã nói về Carmel rồi mà Nick.
Mắt nàng không rời mắt anh.
- Rồi à? Thế tại sao anh không thấy dễ chịu khi em đi đến đó. Anh còn có thể nói gì hơn nữa.
- Không có gì đáng để anh lo ngại đâu.
- Không à? Kate. Anh không làm em lo lắng nếu mỗi tuần anh đi đâu đó mà không nói với em à?
Nàng im lặng một lát rồi nhìn đi nơi khác.
- Nhưng em có nói với anh mà Nick. Anh đã biết tại sao em đi.
Anh muốn nói cho nàng biết anh đã hiểu sự thật, nhưng có lẽ nên để nàng tự nói.
- Không sao em hãy quên nó đi, chúc em có một ngày vui vẻ.
Anh bước trở vào nhà bếp. Nàng đứng đó tự hỏi không biết có nên bước đến bên anh. Nhưng nàng không thể.
Nàng bước ra khỏi nhà, cảm thấy như đang lê đôi chân bị xiềng. Nàng có nên đi không, hay nên trở lại nói cho anh biết sự thật? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh xa nàng. Nhưng khi nổ máy xe, nàng quyết định không nghĩ đến anh nữa. Nàng phải đi thăm Tom. Nàng chưa thể nói với anh sự thật.
- Chào anh, em không biết anh đã thức dậy.
Nàng nói dịu dàng khi cúi xuống hôn anh.
- Anh uống cà phê nhé?
Anh gật đầu.
- Trứng nữa chứ?
- Không, cám ơn em. Anh tự làm lấy khi anh có thể mở mắt ra. Hôm nay em lại đi dạy à?
Nàng gật đầu, không nhìn anh mà nhìn ly cà phê nàng đang rót cho anh.
- Thời khóa biểu của em dường như thay đổi luôn?
Giọng anh có điều gì là lạ. Một sự ngờ vực chăng? Có điều gì đó mà nàng không thích. Nàng nhìn anh.
- Tuần vừa qua em đi dạy ngày thứ hai và thứ năm phải không?
- Em không biết. Hình như thế.
Nàng bỏ đường vào cà phê cho anh và bận rộn với công việc rửa chén dĩa.
- Đến đây một phút đi em.
Tim nàng đập mạnh khi nàng bước về phía anh. Nàng chưa muốn anh biết điều gì… biết rằng nàng đang nói dối.
Nàng nhìn anh, nhưng không có vẻ gì vui tươi trong ánh mắt của anh.
- Tại sao em không cho anh biết sự thật là em làm gì ở đó?
- Anh nói đứng đắn chứ?
- Vâng.
Tim nàng đập nhanh hơn và tai nàng như ù đi.
- Em đã nói với anh rồi mà. Em dạy những trẻ con và người lớn chậm phát triễn.
- Em không thể tìm được việc làm tương tự ở thành phố này à? Chắc chắn ở San Francisco cũng có nhiều trẻ con chậm phát triễn mà rất cần sự giúp đỡ của em. tại sao em phải đến tận Carmel?
- Em đã dạy ở đó nhiều năm nay rồi.
- Lúc đó em có gia đình chưa?
- Rồi.
Có một sự im lặng lạ lùng và nàng nhìn anh nghiêm khắc.
- Như thế thì có gì khác biệt?
- Anh không biết, Kate. Đáng lẽ anh phải hỏi em câu đó mới phải chứ?
- Như thế thì có gì khác biệt chứ? Em không làm gì phiền anh cả. Em đi lúc tám giờ và trở về lúc năm giờ, đôi khi bốn giờ rưỡi. Như vậy anh không mất mát gì cả.
Bây giờ nàng nổi giận thật sự, và nàng hoảng sợ nữa. Nàng chưa bao giờ thấy anh như thế trước đây.
- Có chứ! Anh mất mát nhiều chứ!
Anh nhìn nàng với cái nhìn lạnh lùng và giận dữ.
Anh tiếp.
- Anh mất em.
- Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ?
- Em có bao giờ nhìn vào gương khi trở về không?
Nàng nhìn anh chằm chằm và không trả lời.
Anh tiếp:
- Trông em như một hồn ma, mệt mỏi, rã rời và buồn bã. Tại sao em lại tự hành hạ em như vậy?
Anh nhìn sâu vào mắt nàng một cách nghiêm khắc nhưng không tìm được câu trả lời. Nàng không nói gì mà bước ra khỏi nhà bếp. Đáng lẽ nàng nên đến bên anh, ôm và hôn anh. Như vậy sẽ tốt hơn, nhưng nàng không làm thế. Nàng sẽ nói với anh sự thật khi nàng muốn, nàng không thích bị ai ép buộc. Hai ngày đó trong tuần là hai ngày thiêng liêng. Chúng là ngày của Tom.
- Em sẽ về lúc năm giờ.
Nàng đứng ngoài cửa trước nói vào, không muốn đến gần anh vì sợ anh sẽ ngăn nàng đi hay tệ hơn nữa đòi hỏi nàng nói sự thật. Tại sao anh lại thức dậy sớm như thế. Mọi chuyện đều dễ dàng nếu anh còn ngủ. Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói.
- Em yêu anh.
Nàng nghe anh bước nhẹ ra khỏi nhà bếp và bước vào phòng ăn. Anh đứng quay lưng ra vịnh nhìn nàng.
- Em nói thật không, Kate?
- Anh biết em yêu anh lắm mà.
Nàng bước chậm về phía anh và ôm anh.
- Nick, em yêu anh rất nhiều.
Anh cũng ghì chặt nàng một lúc rồi buông nàng ra, anh hỏi.
- Vậy nói cho anh về Carmel đi.
Anh cầu mong nàng nói cho anh biết bây giờ. Anh phải giả vờ như không biết trong bao lâu nữa. Nhưng Kate chỉ nhìn anh với đôi mắt to buồn bã.
- Chúng ta đã nói về Carmel rồi mà Nick.
Mắt nàng không rời mắt anh.
- Rồi à? Thế tại sao anh không thấy dễ chịu khi em đi đến đó. Anh còn có thể nói gì hơn nữa.
- Không có gì đáng để anh lo ngại đâu.
- Không à? Kate. Anh không làm em lo lắng nếu mỗi tuần anh đi đâu đó mà không nói với em à?
Nàng im lặng một lát rồi nhìn đi nơi khác.
- Nhưng em có nói với anh mà Nick. Anh đã biết tại sao em đi.
Anh muốn nói cho nàng biết anh đã hiểu sự thật, nhưng có lẽ nên để nàng tự nói.
- Không sao em hãy quên nó đi, chúc em có một ngày vui vẻ.
Anh bước trở vào nhà bếp. Nàng đứng đó tự hỏi không biết có nên bước đến bên anh. Nhưng nàng không thể.
Nàng bước ra khỏi nhà, cảm thấy như đang lê đôi chân bị xiềng. Nàng có nên đi không, hay nên trở lại nói cho anh biết sự thật? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh xa nàng. Nhưng khi nổ máy xe, nàng quyết định không nghĩ đến anh nữa. Nàng phải đi thăm Tom. Nàng chưa thể nói với anh sự thật.
Tác giả :
Danielle Steel