Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 93
Chương 93: Ảnh chụp bị lộ ra
Cho đến lúc này, Tô Kim Thư mới phản ứng lại được, hóa ra vừa rồi sau khi Lệ Hữu Tuấn nhận một cuộc điện thoại xong, anh không tính động vào cô mà là… Muốn rời đi sao?
“Trời ạ!"
Tô Kim Thư vùi đầu vào trên ghế sô pha, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Cô… Cô thế mà còn bày ra một bộ dạng thấy chết không lùi, muốn anh dịu dàng một chút!
Không có mặt mũi nhìn người nữa rồi!
Một lát sau, dưới lầu vang lên tiếng động cơ ô tô Tô Kim Thư căn môi, cô rối rằm trong ổ chăn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được.
Cô đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ.
Sắc trời bên ngoài tối đen, nhưng phía trước biệt thự lại sáng đèn đuốc sáng trưng.
Trên bãi cỏ đẳng trước, bên cạnh hai chiếc xe Rolls Royce màu đen kia, Lệ Hữu Tuấn đang cúi đầu, dường như là đang bàn chuyện gì đó với Lục Anh Khoa.
Vẻ mặt của anh lạnh lùng, môi mỏng hơi mím lại Tô Kim Thư nhìn chäm chăm vào môi anh, đột nhiên trong đầu cô còn xông ra một ý tưởng kỳ quái.
Dường như mỗi một lần Lệ Hữu Tuấn hôn cô đều rất có kỹ xảo.
Chỉ là một cái hôn cũng đủ để làm đầu óc của cô choáng váng, tay chân không thể tự khống chế.
Như vậy… Có phải điều này đã nói rõ räng, chắc hẳn anh là một cao thủ từng trải qua hàng trăm trận chiến ở phương diện kia đúng không?
Nghĩ đến đây, dường như một góc nào đó trong lòng Tô Kim Thư có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái xông ra.
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cửa kính xe bị ai đó hạ xuống.
Cái đầu của Tân Tấn Tài lộ ra, đôi mắt sáng quäc nhìn sang và vẫy tay về phía cửa sổ trên tầng hai kia.
“Chị dâu nhỏ, có phải là chị không nỡ xa anh Hai đúng không? Nếu mà luyến tiếc thì cứ đi xuống đây tiễn anh ấy là được, trốn trên đó nhìn lén để làm gì chứ?"
Lời nói của anh ta còn chưa nói xong, Lệ Hữu Tuấn và Lục Anh Khoa cũng đã quay đầu nhìn về phía bên này.
“Chết rồi!"
Tô Kim Thư ngạc nhiên hô một tiếng, cô vội vàng kéo rèm xuống rồi trốn ra phía sau.
Ghế sô pha đẳng sau vừa lúc ngáng chân cô một cái, cả người cô trực tiếp lăn lên trên giường, ngã chổng vó một cái.
Tân Tấn Tài cười ha ha: “Anh Hai, vừa rồi anh có nhìn thấy hay không? Hình như là chị dâu nhỏ thẹn thùng đấy!"
Lục Anh Khoa hẳng hẳng giọng, không mở mắt ra nữa.
Lệ Hữu Tuấn thì lại lạnh như băng mà quét mắt liếc anh ta một cái: “Trên xe của tôi không cho phép có sự tồn tại của kẻ ngu xuẩn"
Ngu xuẩn ư?
Vậy chắc chản không phải là nói mình Nhưng mà vấn đề là ở đây chỉ có b: người bọn họ cộng thêm một tài xế thôi mà!
Vậy nhất định là đang nói cái tên đầu gỗ phiền phức Lục Anh Khoa kia rồi Tân Tấn Tài tiếc hận ló đầu từ trong xe ra: “Lục Anh Khoa! Nghe thấy anh Hai nói cái gì chưa hả? Lần này chỉ e là cậu phải tự lái xe tới sân bay mất rồi!"
Ánh mắt Lục Anh Khoa lạnh lùng giống như đang nhìn một tên đần vậy.
Lệ Hữu Tuấn lên xe từ một hướng khác, anh không nói hai lời, nhấc chân trực tiếp đạp Tân Tấn Tài một cái bay xuống xe.
Sau đó anh cúi đầu lật xem văn kiện Lục Anh Khoa nhìn lướt qua Tân Tấn Tài đang lảo đảo lùi lại vài bước mới đứng vững, anh ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Cậu biết không, kẻ đáng thương nhất trên thế giới này không phải là người ngu, mà là ngay cả mình ngu bao nhiêu cũng không biết"
Lúc Tân Tấn Tài chuẩn bị lên xe lần thứ hai, vẻ mặt Lục Anh Khoa lạnh lùng đóng cửa xe lại “Thậm chí anh ta còn khóa trái lại nữa!
Anh ta lạnh nhạt hạ cửa sổ xuống: “Lời nói vừa rồi trả lại cho cậu. Tự mình lái xe tới sân bay đi, nhớ đừng đến muộn đó."
“Cậu…"
Hai mắt trừng lớn mà nhìn chiếc xe Rolls Royce phóng đi, Tân Tấn Tài tức giận đến mức suýt chút nữa là bùng nổ.
Sau khi anh ta rít gào hai tiếng thì nổi giận đùng đùng lấy điện thoại di động ra: “Trong vòng mười lăm phút lái xe tới đây đưa ông đây tới sân bay, trễ một phút đồng hồ thì ông đây sẽ làm thịt các người!"
Chiếc xe sang trọng chậm rãi lái ra khỏi cửa lớn.
Lệ Hữu Tuấn đang cúi đầu nghiêm túc xem văn kiện đột nhiên ngẩng đầu lên Ánh mắt anh giống như hơi đảo qua vị trí trên tầng hai, khóe miệng anh gần như có một độ cong ấm áp.
Lúc này Tô Kim Thư đang ngã trên giường, giấu đầu vào dưới gối đầu.
Vừa nhớ đến vẻ mặt khoa trương vừa rồi của Tân Tấn Tài, cô hận không thể mất trí nhớ tại chỗ luôn thì tốt rồi.
Chắc chản cái tên Lệ Hữu Tuấn kia đã nhìn thấy cô rồi.
Nếu anh thật sự hiểu lầm là cô luyến tiếc anh nên mới đi nhìn lén thì cô còn mặt mũi gì nữa hay không cơ chứ?
—.
Từ sau biết được lần này Lệ Hữu Tuấn đi công tác có thể phải mất một tuần, toàn thân Tô Kim Thư đều được thả lỏng Sáng nay sau khi đưa hai đứa con trai đến nhà trẻ, thời gian vẫn còn sớm.
Cô lại năm lên trên giường lần nữa, chuẩn bị ngủ thêm một giấc nữa Mơ mơ màng màng vừa mới muốn ngủ thì điện thoại ở bên gối đã vang lên dồn dập.
“Reng reng reng reng… Reng reng reng reng"
Tô Kim Thư đang cực kỳ buồn ngủ, cô huơ loạn tay sờ soạng trên đầu giường một trận rồi mới ấn nút nghe điện thoại: “A loi"
“Kim Thư à! Em có đang ở nhà không?"
Là giọng nói của Nhan Thế Khải.
Từ sau khi trải qua chuyện ở rạp chiếu phim lần trước, ở bệnh viện Tô Kim Thư đều vô tình cố ý tránh né Nhan Thế Khải.
Cô không biết mình phải đối mặt với anh ấy như thế nào nữa.
Chẳng qua, điều cô cũng không đoán được chính là…
Sau một đoạn thời gian yên lặng như vậy thế mà anh ấy lại gọi điện thoại cho cô.
“Đàn anh..
Tô Kim Thư lập tức tỉnh táo lại.
Cô xoay người ngồi dậy, cắn môi, lúc cô đang xoắn xuýt nghĩ xem có cần phải xin lỗi vì những lời mà mình nói hôm đó hay không, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói gấp rút của Nhan Thế Khải.
“Đã là lúc nào rồi, sao em lại còn có tâm trạng ở nhà ngủ nữa chứ?"
Rất hiếm khi Nhan Thế Khải dùng loại giọng điệu nghiêm khắc thế này để nói chuyện với cô.
Tô Kim Thư cũng lập tức trở nên lo lắng và căng thẳng: “Đàn anh! Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Nhan Thế Khải sửng sốt một giây: “Là lỗi của anh, anh quên mất là không thường xem diễn đàn. Bây giờ em lập tức mở máy tính ra, xem xem trang web của bệnh viện chúng ta, trên đó toàn bộ đều là…"
Nhan Thế Khải không Nhưng mà Tô Kim Thư đã có một loại dự cảm không may.
“Em xem ngay đây."
Sau khi cắt đứt điện thoại, cô trở người bò dậy, nhanh chóng mở máy tính xách tay ra.
Khi cô mở trang web của bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Hải ra, nội dung ở trang đầu khiến cho cô hoàn toàn sợ ngây người.
Trang web của bệnh viện đã bị hack rồi.
Tất cả các bài post ở trang đầu đến những trang sau, thậm chí là ở hậu trường, toàn bộ đều là ảnh chụp của Tô Kim Thư.
Đáng sợ chính là..
Rõ ràng những bức ảnh này là lúc cô ở trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô và quân nhau với Vương Tiến Phát, bị người ta lấy một loại góc độ cực kỳ quỷ dị chụp lại.
Lúc đó vì tự bảo vệ mình nên cô không thể không giả vờ nịnh nọt.
Ở trong bức ảnh cô mặc bộ đồ tình thú hình thỏ nóng bỏng, ngồi trên đùi Vương Tiến Phát và đang chạm ly với ông ta.
tục nói nữa Nếu nói những bức ảnh này có thể bị người ta hoài nghi là bị Photoshop thì ngay vị trí dễ thấy nhất của trang đầu tiên có một đoạn video mơ hồ nhìn không rõ nhưng không có cách nào làm giả được.
Trong lòng Tô Kim Thư vô cùng lo sợ. Cô cực kỳ lo lắng không yên ấn mở đoạn video kia ra xem.
Hắn là có người đã trộm quay lại video này.
Hình ảnh chỉ có một nửa nhưng mà cũng đủ để có thể nhận ra được rằng đây chính là văn phòng làm việc của Tô Kim Thư.
Sau một loạt tiếng động sột soạt, giọng nói đáng khinh kia của Trưởng khoa Đàm vang lên “Em Tô à! Tôi đã đánh lên tiếng chào hỏi với bên ngoài rồi, trong vòng một giờ sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta đâu."
“Nếu như em không chịu theo tôi thì cũng không sao, chỉ cần em hầu hạ tôi một lần là được rồi!"