Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 244
Chương 244: Đây là… câu hôn sao?
“Chỉ cần con nói tốt một chút, sau đó lại giả vờ đáng thương, cuối cùng là sử dụng tình cảm thật chân thành thì tất cả mọi chuyện sẽ đều được xử lý hết"
Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân cố ý đáng thương nói: “Tôi biết chuyện giữa tôi và mẹ làm cho.
cô rất phẫn nộ, nhưng mẹ của cô đã ra đi ngoài ý muốn, chẳng lẽ không thể để cho cha tìm thấy hạnh phúc một lân nữa sao?"
Tô Kim Thư cười lạnh một tiếng: “Tô Bích Xuân, có lẽ cô đã nhanh chóng quên mất mình là đứa con gái ngoài giá thú rồi Tô Bích Xuân bị nhận lấy sự ghét bỏ liền nhanh chóng đổi chủ đề: “Kim Thư, lúc trước cô ngấm ngầm khiến Lệ Hữu Tuấn làm bẽ mặt tôi như vậy, tôi cũng chưa nói gì. Tôi còn trẻ và có thể tự mình tìm cách để tự kiếm tiền được, nhưng cô có bao giờ nghĩ đến cha không? Đã qua bao nhiêu năm rồi, mọi cố gắng của cha đầu trở nên vô ích, giờ còn không có cả chỗ để ở.
Cô thật sự không thấy đau lòng khi để cho cha phải sống ở một khách sạn ẩm thấp và tối tăm đó ăn mì gói, ngay cả ăn cũng không được ăn no sao?"
“Hai"
Tô Kim Thư cười nhạo một tiếng, quan sát Tô Bích Xuân từ trên xuống dưới rồi nói “Tô Bích Xuân, Tô Văn Tâm cũng là cha ruột của cô đấy! Lúc trước khi nhà họ Tô còn có tiền ông ta không hề tiếc tiền mà cho hai mẹ con cô tiêu xài, đúng chứ? Nhìn một thân đồ hiệu này của cô, tùy ý cầm một món đồ đem đi bán cũng đủ để cho ông ấy ăn mì ăn liền cả một năm rồi. Đến tìm tôi để than nghèo sao? Cô quên rằng tôi đã cắt đứt quan hệ cha con với ông †a rồi sao? Hiện tại mặc kệ mấy người rơi vào hoàn cảnh nào thì đó cũng là do ông ấy gieo gió gặt bão, chẳng thể oán trách người khác được."
Suy tính trong lòng Tô Bích Xuân bị phá tan. Biểu cảm trên khuôn mặt trong nháy mắt trở nên căng cứng: “Tô Kim Thự, cô..
“Đừng ở đây mà tôi với cô nữa, mau đi thôi. Lệ Hữu Tuấn đang ngồi ngoài phòng khách, nếu người đi ra vừa rồi là anh ấy thì cô nghĩ cô còn có cơ hội để có thể đứng ở đây và giả bộ đáng thương với tôi sao?"
Tô Bích Xuân khóe miệng co giật.
Cô quay đầu nhìn lướt qua phòng khách, phát hiện thấy Lệ Hữu Tuấn đã đứng dậy và đang đi qua đây.
Nhìn thấy kế hoạch của chính mình bị phá vỡ, Tô Bích Xuân lộ ra bộ dạng hung tợn: “Tô Kim Thư, cô đợi đấy"
Khi Lệ Hữu Tuấn ra đến khu vườn thì chỉ còn lại mỗi mình Tô Kim Thư.
Anh cau có: “Không phải em nói ở trên tầng sao?"
Tô Kim Thư thở dài một tiếng rồi bước đến chỗ anh.
Hai tay cô chủ động đặt lên eo của anh.
“Khu vườn này là anh trai em làm để tặng vào sinh nhật em, nó thường được mẹ em chăm sóc, nên em chỉ muốn ra đây xem một chút thôi…"
Đối diện với sự chủ động hiếm thấy này của cô, cặp lông mày đang cau có của Lệ Hữu Tuấn dãn ra, khuôn mặt anh dần trở nên dịu dàng hơn.
Anh vươn tay nâng cảm của cô lên: “Em thích không?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Kim Thư chu lên. Lúc nấy khi nhìn từ phía trên tầng cô đã cảm động đến suýt khóc, làm sao có thể không thích được chứ?
“Thích, rất thích."
Sau đó, cô như nhớ đến chuyện gì đó: “Vậy sau này có phải em sẽ được thường xuyên đến đây không?"
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt mở miệng: “Không được."
Để cho cô thường xuyên đến đây không phải là anh sẽ lại một mình cô đơn sao?
Tô Kim Thư phồng mặt lên: “Nhưng đồ đạc đều đã mua hết cả rồi, cứ để như vậy chẳng phải rất lãng phí sao?"
“Ai nói là lãng phí?"
“Đương nhiên là lãng phí. Mua đồ mới như vậy lại để ở đây cho dính bụi còn chưa phải là lãng phí sao"
Tô Kim Thư dựa vào ngực anh, lẳng lặng nhìn khu vườn trước mặt. Mặc dù ngôi nhà ở biệt thự trên núi Ngự Cảnh cũng rất đẹp, nhưng đây là nơi cô đã lớn lên, là nơi chứa đựng những ký ức không thể nào xóa nhòa của cô.
“Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng chúng ta cùng đến đây là sẽ không lãng phí nữa"
Nghe được giọng nói nhàn nhạt của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư buồn bực nói: “Cũng chỉ còn cách như vậy…"
Không đúng!
Cô nghe tiếng như có một sợi dây thần kinh nào đó trong não bộ đột nhiên bị đứt Cơ thể Tô Kim Thư mạnh mẽ chấn động, nhanh chóng lùi ra khỏi người anh. Đôi mắt Tô Kim Thư mở to nhìn Lệ Hữu Tuấn như nhìn thấy quái vật: “Lệ, Lệ Hữu Tuấn, anh… anh vừa nói cái gì Tô Kim Thư có vẻ đang vô cùng sợ hãi.
Cả người lảo đảo, thậm chí lời nói cũng không được rõ ràng, Lệ Hữu Tuấn ánh mắt thản nhiên nhìn cô: “Tai em nghe không rõ sao?"
Tô Kim Thư mặt đỏ bừng, bất giác cảm thấy không biết để tay vào đâu: “Em, em nghe rất rõ, chỉ là, em chỉ là.."
“Lần này đến nói chuyện cũng không được nữa sao?"
Tô Kim Thư có chút khẩn trương nằm chặt đầu ngón tay: “Không phải như vậy"
Hai tay to lớn của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên đưa ra, ôm cô vào trong lòng.
Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Tối hôm qua nếu như em không say.
rượu nhanh như vậy thì nó đã lãng mạn hơn rồi.."
“Bùm!"
Tô Kim Thư cảm thấy giống như đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi.
Cái gì cơ?
Tối hôm qua?
Tô Kim Thư bắt đầu nhanh chóng sắp xếp lại các manh mối: Tối qua đột nhiên Lệ Hữu Tuấn rảnh rỗi như vậy, điều này quả thực hiếm có, còn tự mình đi chọn đồ đạc, rồi cùng đi ăn. Rõ ràng nếu như hôm qua cô không uống say thì chắc chẩn còn có chuyện khác đã được sắp xếp.
Không lẽ…
Tô Kim Thư bỗng trở nên bối rối. Ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm giác như trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Đây, đây là lời cầu hôn sao?"
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô không chớp mắt: “Nếu đúng là như vậy, em có đồng ý không?"
Nếu đúng là như vậy, em có đồng ý.Ngôn tình hoàn
không? Giọng nói của người đàn ông này du dương giống như tiếng đàn cello đang mê hoặc, dụ dỗ cô…
Bàn tay to của Lệ Hữu Tuấn vòng qua eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mặc dù biểu cảm của anh đặc biệt bình tĩnh khi nói đến chuyện này, nhưng nhìn đến Tô Kim Thư cô biểu cảm gần như là sắp ngất đến nơi Đột nhiên anh cảm thấy nỗi lo lắng vô hình trong mình, và thậm chí là cả một chút mong đợi…
Tô Kim Thư lắp bắp mở miệng: “Em, em “Cái gì, cậu cứ thế mà chạy đi sao?"
Trong quán cà phê Thiên Ngọc, Lâm Thúy Vân đập bàn đứng dậy, hét lớn.
Những người khác trong quán cà phê ngạc nhiên rồi nhìn chăm chằm vào họ.
Tô Kim Thư nhanh chóng kéo cô ấy ngồi xuống rồi nói: “Thúy Vân, cậu thấp giọng xuống đi"
Lâm Thúy Vân tức giận ngồi xuống. Cô thật muốn bổ đầu Tô Kim Thư ra xem rốt cuộc trong đầu cô ấy chứa nước hay bã đậu, hay là chứa cả hai nữa.
“Cậu, cậu!"
Lâm Thúy Vân tức giận lấy tay chọc vào trán cô: “Nam thần kiêu ngạo mà tớ hâm mộ như vậy đã cầu hôn cậu đấy. Thế mà cậu ở đấy cả nửa ngày cuối cùng lại chạy mất sao?
Đúng là phí của trời mà! Tớ, nếu tớ mà là cậu thì anh ấy còn chưa nói xong thì tớ đã trực tiếp quỳ gối xuống mà đồng ý rồi"
Tô Kim Thư khuôn mặt đen lại: “Lâm Thúy Vân, tớ đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy, đừng đùa nữa."
Thực ra, bản thân Tô Kim Thư cũng rất bất lực. Rõ ràng mấy ngày trước còn đang bối rối không biết cô rốt cuộc đối với anh có vị trí như thế nào. Kết quả là, hôm qua anh ấy lại trực tiếp cầu hôn cô rồi.
Cũng không đúng. Anh chỉ nói một câu là, nếu đúng như vậy em có đồng ý không?
Đây không tính là thật sự cầu hôn.