Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 227
Chương 227: Bà Lệ ghen
Bởi vì Đại Đường Vô Song giai đoạn trước phát triển và phổ biến rất rộng rãi.
Hơn nữa còn có sự tham gia của các đạo diễn sản xuất rất có thực lực.
Cho nên bộ phim đã thu hút rất nhiều ngôi sao nổi tiếng ném cành ô liu cho nó.
Trong toàn bộ quá trình khảo hạch, mỗi người chỉ có một phút đồng hồ, mỗi người sẽ chọn một phân đoạn ngẫu nhiên để bắt đầu biểu diễn.
Chờ gần một tiếng rưỡi, Tô Kim Thư ngồi chờ lâu đến mức tê người, không khéo tẹo.
nữa không đứng thẳng lưng được mất.
Người ngồi bên cạnh cũng ngáp ngắn ngáp dài mấy cái liền Bởi vì những diễn viên này phải diễn xuất thực sự tốt mới được chọn, Nói chung là gần như có thể được nhận hoặc cũng có thể không được nhận, chẳng có tí hi vọng le lói nào.
“Người tiếp theo."
Khi nhân viên bắt đầu sắp xếp nhân sự, Phương Trí Thành ngay lập tức ngồi cạnh Tô Kim Thư, thấp giọng nói: “Nhân tiện, có một chuyện tôi quên nói cho cô biết."
Tô Kim Thư hơi mệt mỏi, cô xoa xoa huyệt thái dương: “Có chuyện gì vậy?"
… Đó là một trong số nữ phụ đã bị nội bộ ngầm điều đi r “Nội bộ điều đi sao?"
Tô Kim Thư trừng mắt nhìn anh ấy, rất nhanh bèn nghĩ ngay đến người mình vừa gặp trong thang máy.
Phương Trí Thành thở dài một hơi: “Nói thế nào nhỉ, người ta có ô dù hẳn hoi, hơn nữa tôi thấy kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng được lắm"
Trước khi tôi nói xong, tôi nghe thấy nhân viên hét lên: “Người tiếp theo, số 117, Lê Ngọc Hi."
Lỗ tai của Phương Trí Thành rất thính, anh ấy nhanh nhảu nói: “Đúng rồi đúng rồ, chính là cái cô Lê Ngọc Hi đó, cô nhìn kìa."
Tô Kim Thư nhìn về phía cửa, hóa ra là người phụ nữ mà mình đã tình cờ gặp trong thang máy lúc nấy.
©ó điều bây giờ cô ta đã thay xong trang phục biểu diễn.
Sự kiêu ngạo vừa nấy dường như đã bớt bớt lại chút, nhưng trông người phụ nữ này vẫn mang theo vẻ dương dương tự đắc ra vẻ ta đây.
Lê Ngọc Hi bước vào, chào đạo diễn, vừa mới ngẩng đầu lên thì cô ta đã nhìn thấy ngay Tô Kim Thư ngồi ở đó.
Cô ta nhìn chằm chằm Tô Kim Thư, trông có vẻ rất ngạc nhiên: “Cô là đạo diễn sao?"
Phương Trí Thành bán tính bán nghỉ liếc.
sang Tô Kim Thư: “Hai người quen nhau à?"
Tô Kim Thư lắc đầu: “Không quen, vừa nấy trong thang máy tôi tình cờ gặp thôi"
Sau đó, cô ngẩng lên nhìn Lê Ngọc Hi không phải đạo diễn, người bên cạnh tôi mới là đạo diễn, nhưng tôi phụ trách việc chọn vai phụ."
Phương Trí Thành ngửi mùi khói thuốc.
súng nồng nặc đang tỏa ra giữa hai người Phương Trí Thành ho khan hai tiếng, bắt đầu hòa giải: “Sau đó thì sao, Ngọc Hi à? Cô bắt đầu được rồi đấy"
Lê Ngọc Hi liếc Tô Kim Thư một cái, sau đó rút bừa một kịch bản nhỏ.
Cô ta rút trúng phải cảnh nữ phụ đanh đá đang đánh nha hoàn của mình Ở đây không ai diễn cùng với cô ta Cho nên cô ta chỉ có thể diễn một mình, còn phải diễn toát ra được khí chất của nhân vật nữ phụ.
Lê Ngọc Hi ổn định cảm xúc của mình và bắt đầu.
Tô Kim Thư cũng quan sát rất nghiêm túc.
Phương Trí Thành huých cánh tay cô: “Kim Thư, ông chủ đã nhắc khéo rồi, anh ấy bảo nhân vật này là dành riêng cho cô ta đấy, cô xem xem…
Tô Kim Thư hơi mất kiên nhãn, cô quay.
sang lườm Phương Trí Thành: “Nếu mọi chuyện đã quyết định cả rồi thì hôm nay anh còn gọi tôi đến đây làm gì?"
Phương Trí Thành bị cô chặn họng thì á khẩu không nói được gì: .."
Nói rất hay, rất có lý, nhưng anh ấy lại không có cách nào bật lại được cô.
Anh ấy hơi lúng túng sờ sờ mũi: “Nhưng mà… cô có biết là ai đã đến bắt chuyện với tôi không?"
Tô Kim Thư cau mày, vẻ mặt vô cùng chán ghét: “Dọa anh sợ mất mật thế này, còn ai ngoài sếp lớn của anh nữa hử?"
Phương Trí Thành thở dài, sau đó mới bất đắc dĩ gật đầu: “Chính là anh ta đấy"
Thực sự là Lệ Hữu Tuấn sao!
Lông mày của Tô Kim Thư đột nhiên nhíu lại thật chặt: Chẳng trách Lệ Hữu Tuấn đã tỏ ra khó chịu khi nghe tin mình sẽ đến đây để tuyển chọn diễn viên, chẳng lẽ là vì Lê Ngọc Hi!
Một phút trôi qua rất nhanh.
Lê Ngọc Hi duyên dáng yêu kiều đứn giữa sân khấu, nhìn các đạo diễn với vẻ mặt rất tự đắc: “Màn trình diễn của tôi đến đây kết thúc."
Tô Kim Thư bắt đầu chú ý đến cô ta nhiều hơn, có vẻ như hơi bất ngờ.
Bởi vì Lê Ngọc Hi tuy rãng rất kiêu ngạo.
Nhưng phải nói răng kỹ năng diễn xuất của cô ta quả thực rất tốt Cô ta thật sự đã nắm bắt rất tốt tiết tấu của kịch bản, và điều quan trọng nhất là Bản thân cô ta cũng mang trong mình sự kiêu ngạo và tự phụ của nữ phụ, cho nên cô †a diễn cứ như là không diễn vậy.
Nhưng khi nghĩ đến người phụ nữ này là do Lệ Hữu Tuấn đã mở lời “nhắc khéo" với nhà sản xuất, Tô Kim Thư cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Cái tên Lệ Hữu Tuấn đó chẳng phải thường ngày rất bận rộn sao!
Nhất là vào lúc này, tất cả mọi người vẫn còn đang nẵm trên giường bệnh thì anh vẫn còn thì giờ để đến được đây.
Chẳng lẽ dạo này nằm trong nhà cũng xảy ra chuyện sao!
“Tránh ra, tránh ra, làm phiền mọi người xê ra một chút!"
Đúng lúc này, có một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ ngoài đại sảnh.
Tô Kim Thư tò mò ngẩng đầu nhìn lên.
Một lúc sau, cô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xản của Lâm Thúy Ngọc Hiện ra: “Kim Thư, Kim Thư, tớ đến thăm cậu nè!"
“Thúy Vân!"
Tô Kim Thư nhanh chóng đứng dậy.
Lâm Thúy Vân chen lấn qua chỗ cô nị trìu mến khoách tay cô: “Có phải công việc bề bộn lắm không?"
Tô Kim Thư lắc đầu: “Không có gì đầu, mà sao cậu lại ở đây Lâm Thúy Vân bất lực liếc cô một cái, hất cảm về phía sau tỏ vẻ rất khó chịu.
Tô Kim Thư quay đầu nhìn sang, bèn thấy ngay Lục Mặc Thâm đang hai tay đút túi quần, ung dung bước đến chỗ bọn cô.
“Giáo sư Lục?"
Tô Kim Thư tươi cười chào hỏi anh ta, sau đó khẩn trương kéo Lâm Thúy Vân chuồn ra chỗ khác, nhanh chóng kéo cô ấy vào một góc tường: “Thúy Vân, tại sao hai người các cậu lại đi cùng nhau, không phải là hai người đang.
“Vãi nồi, cậu đừng có đoán mò."
Tô Kim Thư vẫn cảm thấy hơi bất an: “Nhưng cậu có biết không? Lần trước có người chụp ảnh cậu và anh ấy… giáo sư gửi cho Lệ Hữu Tuấn, nếu như để cho Lê Duyệt Tư biết được chuyện này thì cậu sẽ gặp phải rắc rối đó."
Lâm Thúy Vân cười: “Yên tâm đi, giữa tớ với anh ta không có chuyện gì thật mà. Chỉ là vừa rồi tớ đến biệt thự muốn thăm cậu, anh ta nói với tớ rằng cậu đang ở đây, thế cho nên tớ mới đi nhờ xe của anh ta đến đây"
“Ra là vậy à…"
Tô Kim Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải cô không lo lắng Chỉ là gia cảnh của nhà họ Lê thực sự rất mạnh.
Lần trước, chỉ vì chuyện của em trai Lâm Thúy Vân mà đã khiến cho Lê Duyệt Tư rất khó chịu rồi.
Nếu như lần này để cô ấy biết rằng Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm đang rất thân nhau.
Với bản tính ghê gớm của người phụ nữ đó, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ là vào đúng lúc này, Lê Ngọc Hi đang chuẩn bị rời khỏi hiện trường thì đột nhiên lên tiếng: “Anh Mặc Thâm, sao anh lại đến đây?"