Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 117: Tranh giành kịch liệt
Cao ốc Hoàn Vũ.
Bên cửa sổ, có một người đàn ông đứng thẳng, ngạo nghễ quan sát cảnh sắc bên ngoài.
Vừa rồi họp hội đồng quản trị, lại xảy ra một trận tranh giành vai nữ chính bộ phim điện ảnh “Quả trám" đầy kịch liệt.
Thật ra bộ phim điện ảnh lần này đã sớm được ngầm chỉ định vai nữ chính, tổ chức buổi thử kính chẳng qua chỉ là một hình thức lăng xê ngầm, tăng thêm độ “hot" cho bộ phim mà thôi.
Nhưng mà lần này Lâm Phượng Thiên lại vắng mặt trong hội nghị. Trong điện thoại, anh ta đã tỏ rõ lập trường của mình.
Anh ta chọn trúng Vân Thi Thi, quyết định nâng đỡ người mới có tài năng hơn người này.
Tất cả các nhà đầu tư cũng như nhà sản xuất nghe xong liền bùng nổ, tất cả đều không đồng ý.
Nữ chính được chỉ định từ trước chính là Lục Cảnh Điềm, tại sao nửa đường lại nhảy ra một người mới không có tiếng tăm gì, nhưng lại có thể mê hoặc Lâm Phượng Thiên thần hồn điên đảo?
Lâm Phượng Thiên vừa nghe nữ diễn viên chính được chỉ định là Lục Cảnh Điềm, liền nói không tham gia quay phim nữa.
Anh ta là một người đam mê điện ảnh, làm sao có thể chấp nhận chuyện phim của mình bị “bôi đen" như thế, vì vậy đã tức giận đến mức chỉ để lại một câu ngang bướng: “Không phải Vân Thi Thi thì không được" liền cúp máy.
Tổng Đạo diễn nói không quay phim, mọi người trong đoàn làm phim liền chịu thua, tất cả đều vội vàng “nhận tội" với Lâm Phượng Thiên.
Mặc dù phim này có kịch bản rất hay, nhưng không thể khinh thường sức ảnh hưởng của Lâm Phượng Thiên. Nếu như không có anh ta, bộ phim này sẽ chẳng là gì hết.
Mất đi Lâm Phượng Thiên, sức hút của phòng bán vé liền giảm đi một nửa.
Vì vậy lần hội nghị này liền kết thúc trong bầu không khí khó chịu.
Còn về Lục Cảnh Điềm, cô ta cũng đã chứng kiến màn biểu diễn của Vân Thi Thi, nhớ lại những hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở kia, cô ta liền ghen tị.
Có thể nói, Vân Thi Thi đã thành công thể hiện tính cách hồn nhiên trong sáng của Duẫn Hạ Thuần, cô ta vốn còn rất tự hào về màn biểu diễn của mình, nhưng giờ nhớ lại, không cần nghĩ nhiều liền có thể biết được ai hơn ai.
Phân cảnh cô ta chọn cũng là một màn khóc lóc, nếu như được chọn, quả thật có chút gượng gạo.
“Hừ! Cô ta cũng thật biết lợi dụng cơ hội đấy!" Lục Cảnh Điềm căm giận nói.
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Nhã Triết, nửa uất ức nửa thăm dò nói: “Anh Mộ, anh nhất định sẽ để em làm nữ diễn viên chính của bộ phim nào, đúng không?"
Mộ Nhã Triết lạnh nhạt cúi đầu nhìn cô ta một cái, sau đó lại trầm ngâm không nói gì.
Lục Cảnh Điềm lắc lắc cánh tay anh làm nũng: “Anh Mộ, Cảnh Điềm rất thích bộ tiểu thuyết này, có thể đóng vai Duẫn Hạ Thuần, chính là ước mơ lớn nhất của em! Anh Mộ, đây chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ thôi mà, anh có thể giúp em được không?"
Mộ Nhã Triết âm thầm rút tay ra, lạnh nhạt nói: “Cảnh Điềm, bình thường anh quan tâm em, là bởi vì ông nội em đã có lời. Nhưng em phải biết, đối với anh, công tư rõ ràng. Bộ phim này mặc dù Hoàn Vũ đầu tư, nhưng liên quan đến việc tuyển chọn nữ diễn viên chính, anh không thể nhúng tay vào."
“Anh Mộ..." Lục Cảnh Điềm không đạt được ý muốn, liền uất ức đến mức đỏ mặt.
Diễn viên chính là do đạo diễn chọn, cái này cô ta biết, nhưng Giới giải trí bây giờ không nhất thiết phải như vậy!
Một bộ phim điện ảnh bình thường, lời nói của đạo diễn cũng không quá quan trọng! Cho dù là một đạo diễn “trong sạch" như Lâm Phượng Thiên cũng không thể không quan tâm đến ý kiến của nhà đầu tư. Hoàn Vũ là công tư đóng góp đầu tư lớn nhất của bộ phim này, như vậy, lời nói của Mộ Nhã Triết quan trọng đến mức nào, không cần nghĩ cũng biết.
Mộ Nhã Triết quay về bàn làm việc, lạnh nhạt nói: “Em không phải là trẻ con, cứ mỗi lần em làm nũng, anh lại phải dung túng em."
“Anh Mộ..." Mộ Nhã Triết rất không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Lục Cảnh Điềm giật mình, biết anh đang mất kiên nhẫn, cũng không dám chọc anh tức giận, liền hậm hực đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi, Ngải Luân liền gõ cửa.
“Tổng giám đốc."
Mộ Nhã Triết dựa người vào ghế xoay, ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén nhìn về phía anh ta.
Chẳng biết tại sao, chỉ một ánh mắt như vậy, nhưng lại khiến cho Ngải Luân cảm thấy có chút chột dạ!
Bên cửa sổ, có một người đàn ông đứng thẳng, ngạo nghễ quan sát cảnh sắc bên ngoài.
Vừa rồi họp hội đồng quản trị, lại xảy ra một trận tranh giành vai nữ chính bộ phim điện ảnh “Quả trám" đầy kịch liệt.
Thật ra bộ phim điện ảnh lần này đã sớm được ngầm chỉ định vai nữ chính, tổ chức buổi thử kính chẳng qua chỉ là một hình thức lăng xê ngầm, tăng thêm độ “hot" cho bộ phim mà thôi.
Nhưng mà lần này Lâm Phượng Thiên lại vắng mặt trong hội nghị. Trong điện thoại, anh ta đã tỏ rõ lập trường của mình.
Anh ta chọn trúng Vân Thi Thi, quyết định nâng đỡ người mới có tài năng hơn người này.
Tất cả các nhà đầu tư cũng như nhà sản xuất nghe xong liền bùng nổ, tất cả đều không đồng ý.
Nữ chính được chỉ định từ trước chính là Lục Cảnh Điềm, tại sao nửa đường lại nhảy ra một người mới không có tiếng tăm gì, nhưng lại có thể mê hoặc Lâm Phượng Thiên thần hồn điên đảo?
Lâm Phượng Thiên vừa nghe nữ diễn viên chính được chỉ định là Lục Cảnh Điềm, liền nói không tham gia quay phim nữa.
Anh ta là một người đam mê điện ảnh, làm sao có thể chấp nhận chuyện phim của mình bị “bôi đen" như thế, vì vậy đã tức giận đến mức chỉ để lại một câu ngang bướng: “Không phải Vân Thi Thi thì không được" liền cúp máy.
Tổng Đạo diễn nói không quay phim, mọi người trong đoàn làm phim liền chịu thua, tất cả đều vội vàng “nhận tội" với Lâm Phượng Thiên.
Mặc dù phim này có kịch bản rất hay, nhưng không thể khinh thường sức ảnh hưởng của Lâm Phượng Thiên. Nếu như không có anh ta, bộ phim này sẽ chẳng là gì hết.
Mất đi Lâm Phượng Thiên, sức hút của phòng bán vé liền giảm đi một nửa.
Vì vậy lần hội nghị này liền kết thúc trong bầu không khí khó chịu.
Còn về Lục Cảnh Điềm, cô ta cũng đã chứng kiến màn biểu diễn của Vân Thi Thi, nhớ lại những hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở kia, cô ta liền ghen tị.
Có thể nói, Vân Thi Thi đã thành công thể hiện tính cách hồn nhiên trong sáng của Duẫn Hạ Thuần, cô ta vốn còn rất tự hào về màn biểu diễn của mình, nhưng giờ nhớ lại, không cần nghĩ nhiều liền có thể biết được ai hơn ai.
Phân cảnh cô ta chọn cũng là một màn khóc lóc, nếu như được chọn, quả thật có chút gượng gạo.
“Hừ! Cô ta cũng thật biết lợi dụng cơ hội đấy!" Lục Cảnh Điềm căm giận nói.
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Nhã Triết, nửa uất ức nửa thăm dò nói: “Anh Mộ, anh nhất định sẽ để em làm nữ diễn viên chính của bộ phim nào, đúng không?"
Mộ Nhã Triết lạnh nhạt cúi đầu nhìn cô ta một cái, sau đó lại trầm ngâm không nói gì.
Lục Cảnh Điềm lắc lắc cánh tay anh làm nũng: “Anh Mộ, Cảnh Điềm rất thích bộ tiểu thuyết này, có thể đóng vai Duẫn Hạ Thuần, chính là ước mơ lớn nhất của em! Anh Mộ, đây chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ thôi mà, anh có thể giúp em được không?"
Mộ Nhã Triết âm thầm rút tay ra, lạnh nhạt nói: “Cảnh Điềm, bình thường anh quan tâm em, là bởi vì ông nội em đã có lời. Nhưng em phải biết, đối với anh, công tư rõ ràng. Bộ phim này mặc dù Hoàn Vũ đầu tư, nhưng liên quan đến việc tuyển chọn nữ diễn viên chính, anh không thể nhúng tay vào."
“Anh Mộ..." Lục Cảnh Điềm không đạt được ý muốn, liền uất ức đến mức đỏ mặt.
Diễn viên chính là do đạo diễn chọn, cái này cô ta biết, nhưng Giới giải trí bây giờ không nhất thiết phải như vậy!
Một bộ phim điện ảnh bình thường, lời nói của đạo diễn cũng không quá quan trọng! Cho dù là một đạo diễn “trong sạch" như Lâm Phượng Thiên cũng không thể không quan tâm đến ý kiến của nhà đầu tư. Hoàn Vũ là công tư đóng góp đầu tư lớn nhất của bộ phim này, như vậy, lời nói của Mộ Nhã Triết quan trọng đến mức nào, không cần nghĩ cũng biết.
Mộ Nhã Triết quay về bàn làm việc, lạnh nhạt nói: “Em không phải là trẻ con, cứ mỗi lần em làm nũng, anh lại phải dung túng em."
“Anh Mộ..." Mộ Nhã Triết rất không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Lục Cảnh Điềm giật mình, biết anh đang mất kiên nhẫn, cũng không dám chọc anh tức giận, liền hậm hực đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi, Ngải Luân liền gõ cửa.
“Tổng giám đốc."
Mộ Nhã Triết dựa người vào ghế xoay, ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén nhìn về phía anh ta.
Chẳng biết tại sao, chỉ một ánh mắt như vậy, nhưng lại khiến cho Ngải Luân cảm thấy có chút chột dạ!
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ