Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 313: Ông ấy không tin
Hứa Mộ Thanh cũng chẳng biết là đã chết hay đã đi ra nước ngoài, nhưng suốt 6-7 năm nay, không có tin tức nào của bà cả.
Vì sự an nguy của con gái và con trai mình, liệu có khi nào cả đòi này bà sẽ không quay lại không?
Chính sự yếu đuối và kém cỏi của bà đã bị Tần Ninh Trăn lợi dụng!
Cũng chính điểm yếu đó của Hứa Mộ Thanh khiến Tần Ninh Trăn có cơ hội bước vào nhà họ Lục, làm vợ của Lục Dật Kha.
“Tư Ân, con gọi điện cho bác sĩ gia đình, nhờ bác sĩ qua khám cho mẹ con xem sao đi." Lục Dật Kha ôn tồn nói.
“Vâng!" Lục Tư Ân gật đầu, buông tay mẹ ra, quay người lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.
Còn Lục Dật Kha đỡ và dìu Tần Ninh Trăn về phòng nghỉ ngơi.
Lục Hạo Thành lên xe, cơn giận vẫn rạo rực trong lồng ngực, anh liếc mắt qua ô cửa số hướng nhìn về phía tầng 2 của căn biệt thự, ánh mắt lạnh lùng như băng dày ngàn thước.
Mộc Tử Hoành cũng nhanh chóng lên xe, nỗ máy và lái xe đi.
Đến giờ phút này, Lục Hạo Thành không muốn hít thở không khí u ám, nặng nề ở đây thêm một chút nào nữa!
Khi lái xe đi đến đường quốc lộ, Mộc Tử Hoành bắt đầu không kìm được nỗi bực tức trong lòng nữa.
“Hạo Thành, chẳng trách lúc nhỏ cậu nằng nặc không chịu về nhà, mặc dù biết rằng cuộc sống trong gia đình cậu không hề dễ dàng gì, nhưng thật không ngờ rằng nó còn tệ hơn trong suy nghĩ của tôi!"
Mộc Tử Hoành nhìn vẻ mặt ủ rũ của Hạo Thành qua gương chiếu hậu, trong lòng liền cảm thấy rất đau lòng!
Mỗi lần về nhà cũ Lục Hạo Thành đều không muốn dẫn họ đi cùng, hôm nay anh dẫn bạn về cùng nhưng lại không nói gì.
Vốn chỉ định quay về lấy đồ xong đi ngay, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Lục Hạo Thành ngả đầu vào ghé, khẽ nhắm mắt lại, giữa lông mày và mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, quai hàm kẹp chặt khẽ run lên.
“Hạo Thành, cậu cứ nhịn mãi như vậy sao? Tần Ninh Trăn có khi cũng không biết tung tích mẹ cậu đâu." Mộc Tử Hoành không nhịn được mà hỏi, anh ta cũng rất muốn xử lý Tần Ninh Trăn càng sớm càng tốt!
Nhưng vì muốn tìm tung tích của mẹ, Hạo Thành vẫn phải cố nhịn.
Lục Hạo Thành vẫn giữ nguyên tư thế, không nói lời nào.
“Lục Hạo Thành, nếu cậu muốn mẹ mày được sống yên ổn, thì phải nghe lời tao, nếu mày chọc tức tao thì ba mẹ con mày đừng hòng được sống yên ổn." Những lời đe dọa độc ác của Tần Ninh Trăn vang lên trong tâm trí Lục Hạo Thành.
“Bà ta biết!" Lục Hạo Thành đột nhiên nói, giọng khàn khàn.
Hai năm qua, công ty của anh cũng đã đi vào nề nếp rồi, bây giờ anh cũng có thể tự mình đi tìm mẹ rồi?
Hiện tại các anh cũng đang dốc hết sức điều tra, chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tức thôi!
Mộc Tử Hoành suýt nữa giãm chân phanh phanh xe gấp.
“Hạo Thành, những chuyện này cậu chưa từng nói cho bố cậu biết sao?"
“Ông ấy không tin!"
Chỉ một câu trả lời ngắn gọn của Lục Hạo Thành thôi cũng đủ khiến Mộc Tử Hoành không nói lên lời, lòng đau nhói.
Rõ ràng là sự việc hôm nay Lục Dật Kha cũng ở đó chứng kiến, ông luôn nghĩ Lục Hạo Thành ngang ngược, ương bướng, không biết nghe lời, nên trước giờ ông vẫn luôn có thành kiến với anh.
“Chết tiệt!" Mộc Tử Hoành tức giận chửi thè.
Lục Hạo Thành điềm tĩnh nói: “Tử Hoành, bây giờ tôi đã tìm được Lam Lam, nhiệm vụ tiếp theo là, phải tận dụng mọi mối quan hệ của chúng ta để bí mật tìm ra tung tích của mẹ tôi".
“Dạo gần đây, tôi cũng dặn chị tôi tạm thời không về nước rồi".
“Suốt mấy năm nay, chị tôi cũng cố gắng tìm tung tích của mẹ nhưng vẫn chưa tìm được gì cả".
“Mẹ tôi năm nào cũng gửi quà đến, nhưng lại không tìm được địa chỉ người gửi, cho dù có địa chỉ thì khi điều tra thì người đó lại không tồn tại, tôi nghi là có người đang âm thầm giúp đỡ mẹ tôi, xóa hết tung tích của mẹ tôi, điều này thì Tần Ninh Trăn chắc chắn không làm được."
Năm nào anh cũng nhận được quà sinh nhật của mẹ, nhưng mẹ anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh!
Mỗi năm tổ chức sinh nhật anh đều rất mong chờ, năm nào cũng sẽ có quà sinh nhật gửi về, nhưng anh vẫn chưa tìm ra được manh mối về mẹ anh!
Điểm này khiến anh lấy làm lại Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của anh, hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thự!
c “Nhưng là ai được chứ? Suốt mấy năm nay chúng ta vẫn đang cố gắng điều tra tìm kiếm. Nói đi nói lại cũng thấy lạ là, sao có thể xóa sạch mọi dấu vết được chứ? Hệt như chuyện của Lam Lam vậy."
Nhắc đến Lam Hân, Mộc Tử Hoành chợt nhớ ra một chuyện: “À, Hạo Thành, tại sao Lam Lam đột nhiên lại có một người mẹ nữa nhỉ? Cô ấy được nhà họ Giang nuôi lớn, lại là con gái nhà họ Cố, vậy người mẹ kia từ đâu đến chứ?."
Lục Hạo Thành vội mở mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng, khắp người anh tỏa ra hơi thở của sự cô đơn.
“Không biết nữa!"
Nhắc đến Lam Hân, anh khẽ chu môi cười, trong nụ cười cô đơn ấy phảng phất một nỗi cô đơn, và nỗi sầu muộn dường như đọng lại nơi khóe môi, sâu thẳm trong lòng anh khắc khoải những ý nghĩ đau khổ tột cùng.
Anh nhớ Lam Lam, dù chỉ là được nhìn cô thôi, lòng anh cũng thấy vui.
Lục Hạo Thành lại khẽ nhắm mắt lại, nghĩ xem giờ này Lam Lam đang làm gì?
Đang dọn dẹp nhà cửa chăng?
Nghĩ đến hình ảnh cô đeo tạp dề vào bếp nấu ăn cho anh, trong lòng anh lại vụt lên một niềm hạnh phúc.
“Hạo Thành, giờ chúng ta về nhà luôn à?" Mộc Tử Hoành hỏi.
Giờ Lục Hạo Thành muốn đi đâu, Mộc Tử Hoành chắc chắn sẽ đi cùng anh.
“Về nhà đi!" Anh muốn đi tìm Lam Lam, nhưng lại sợ cô cho đứng ngoài cửa, không tiếp đón.
“Ừm, về nhà đi!" Mộc Tử Hoành nghe thấy giọng nhớ nhà của Lục Hạo Thành liền nhếch mép cười, nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện, anh ta liếc nhìn dáng vẻ cô đơn của Lục Hạo Thành, nụ cười dần tan biến, vẻ mặt lạnh như băng!
“Hạo Thành, tôi hỏi cậu, trước đây cậu chưa từng cho chúng tôi đi cùng cậu về nhà, sau mỗi lần về nhà xong cậu đều rất tức Ti – cự iệ có TW Ác TNG I +0 26110 Lự giận, đừng nói với tôi là lân nào vê căn nhà đó cậu cũng cãi nhau với ả Tần Ninh Trăn đó nhé?."
Lục Hạo Thành lạnh lùng nói: “Sao cậu hỏi lắm thế?"
Mỗi lần về nhà đều vậy, không chuyện lớn thì chuyện bé, Lục Hạo Thành cũng quen với những chuyện như vậy rồi, thậm chí còn không quan tâm, để ý gì nữa.
Mục đích của Tần Ninh Trăn rất đơn giản, đó là cắt đứt quan hệ, đuổi anh ra khỏi nhà họ Lục, để con trai và con gái của bà ta kế thừa tập đoàn Lục Trăn.
*Tôi hỏi nhiều như vậy, chẳng phải cậu không nhận ra đó là sự quan tâm sao?" Mộc Tử Hoành tức giận nói.
Lục Hạo Thành đáng ghét này, mỗi lần Mộc Tử Hoành tỏ ý quan tâm, Hạo Thành đều khiến anh ta tức giận!
Mộc Tử Hoành quan tâm Hạo Thành còn hơn cả bố mẹ mình, tại sao Hạo Thành không biết quý trọng anh chứ?
“Cậu vẫn nên quan tâm đến người vợ tương lai của cậu thì hơn!"
Lục Hạo Thành nhìn ra ngoài cửa số xe, gương mặt gần như tái nhợt, đôi mắt lạnh lùng, dưới ánh mặt trời, gương mặt tuần tú của anh càng thêm phần kiên cường, mạnh mẽ.
Những ngày tối tăm của anh dường như đã tìm được một nửa nguồn sáng.
Mộc Tử Hoành ngay lập tức ngừng nói, lời ban nãy của Lục Hạo Thành đúng là đang giẫm lên nỗi đau của anh ta mà.
Mấy ngày nay Nhạc Cần Nghiên không thèm để ý đến anh ta, anh cũng không biết là vì thái độ của anh có chút nóng nảy, hay là vì cô ấy bận quá nên không có thời gian để ý đến anh nữa?
Tin nhắn gửi đi cũng không chút phản hồi, con đường theo đuôi vợ của anh đúng là dài vô tận mà!
Suốt quãng đường về, hai anh vẫn cứ im lặng, không nói chuyện.
Về đến biệt thự, Mộc Tử Hoành biết ngay Hạo Thành định làm gì!
Anh bật máy tính xách tay, Lục Hạo Thành đưa thẻ nhớ cho anh, anh nhanh chóng cài thẻ nhớ, truyền dữ liệu vào máy.
Mộc Tử Thành rót hai tách trà, định ngồi từ từ thưởng thức.
Vì sự an nguy của con gái và con trai mình, liệu có khi nào cả đòi này bà sẽ không quay lại không?
Chính sự yếu đuối và kém cỏi của bà đã bị Tần Ninh Trăn lợi dụng!
Cũng chính điểm yếu đó của Hứa Mộ Thanh khiến Tần Ninh Trăn có cơ hội bước vào nhà họ Lục, làm vợ của Lục Dật Kha.
“Tư Ân, con gọi điện cho bác sĩ gia đình, nhờ bác sĩ qua khám cho mẹ con xem sao đi." Lục Dật Kha ôn tồn nói.
“Vâng!" Lục Tư Ân gật đầu, buông tay mẹ ra, quay người lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.
Còn Lục Dật Kha đỡ và dìu Tần Ninh Trăn về phòng nghỉ ngơi.
Lục Hạo Thành lên xe, cơn giận vẫn rạo rực trong lồng ngực, anh liếc mắt qua ô cửa số hướng nhìn về phía tầng 2 của căn biệt thự, ánh mắt lạnh lùng như băng dày ngàn thước.
Mộc Tử Hoành cũng nhanh chóng lên xe, nỗ máy và lái xe đi.
Đến giờ phút này, Lục Hạo Thành không muốn hít thở không khí u ám, nặng nề ở đây thêm một chút nào nữa!
Khi lái xe đi đến đường quốc lộ, Mộc Tử Hoành bắt đầu không kìm được nỗi bực tức trong lòng nữa.
“Hạo Thành, chẳng trách lúc nhỏ cậu nằng nặc không chịu về nhà, mặc dù biết rằng cuộc sống trong gia đình cậu không hề dễ dàng gì, nhưng thật không ngờ rằng nó còn tệ hơn trong suy nghĩ của tôi!"
Mộc Tử Hoành nhìn vẻ mặt ủ rũ của Hạo Thành qua gương chiếu hậu, trong lòng liền cảm thấy rất đau lòng!
Mỗi lần về nhà cũ Lục Hạo Thành đều không muốn dẫn họ đi cùng, hôm nay anh dẫn bạn về cùng nhưng lại không nói gì.
Vốn chỉ định quay về lấy đồ xong đi ngay, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Lục Hạo Thành ngả đầu vào ghé, khẽ nhắm mắt lại, giữa lông mày và mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, quai hàm kẹp chặt khẽ run lên.
“Hạo Thành, cậu cứ nhịn mãi như vậy sao? Tần Ninh Trăn có khi cũng không biết tung tích mẹ cậu đâu." Mộc Tử Hoành không nhịn được mà hỏi, anh ta cũng rất muốn xử lý Tần Ninh Trăn càng sớm càng tốt!
Nhưng vì muốn tìm tung tích của mẹ, Hạo Thành vẫn phải cố nhịn.
Lục Hạo Thành vẫn giữ nguyên tư thế, không nói lời nào.
“Lục Hạo Thành, nếu cậu muốn mẹ mày được sống yên ổn, thì phải nghe lời tao, nếu mày chọc tức tao thì ba mẹ con mày đừng hòng được sống yên ổn." Những lời đe dọa độc ác của Tần Ninh Trăn vang lên trong tâm trí Lục Hạo Thành.
“Bà ta biết!" Lục Hạo Thành đột nhiên nói, giọng khàn khàn.
Hai năm qua, công ty của anh cũng đã đi vào nề nếp rồi, bây giờ anh cũng có thể tự mình đi tìm mẹ rồi?
Hiện tại các anh cũng đang dốc hết sức điều tra, chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tức thôi!
Mộc Tử Hoành suýt nữa giãm chân phanh phanh xe gấp.
“Hạo Thành, những chuyện này cậu chưa từng nói cho bố cậu biết sao?"
“Ông ấy không tin!"
Chỉ một câu trả lời ngắn gọn của Lục Hạo Thành thôi cũng đủ khiến Mộc Tử Hoành không nói lên lời, lòng đau nhói.
Rõ ràng là sự việc hôm nay Lục Dật Kha cũng ở đó chứng kiến, ông luôn nghĩ Lục Hạo Thành ngang ngược, ương bướng, không biết nghe lời, nên trước giờ ông vẫn luôn có thành kiến với anh.
“Chết tiệt!" Mộc Tử Hoành tức giận chửi thè.
Lục Hạo Thành điềm tĩnh nói: “Tử Hoành, bây giờ tôi đã tìm được Lam Lam, nhiệm vụ tiếp theo là, phải tận dụng mọi mối quan hệ của chúng ta để bí mật tìm ra tung tích của mẹ tôi".
“Dạo gần đây, tôi cũng dặn chị tôi tạm thời không về nước rồi".
“Suốt mấy năm nay, chị tôi cũng cố gắng tìm tung tích của mẹ nhưng vẫn chưa tìm được gì cả".
“Mẹ tôi năm nào cũng gửi quà đến, nhưng lại không tìm được địa chỉ người gửi, cho dù có địa chỉ thì khi điều tra thì người đó lại không tồn tại, tôi nghi là có người đang âm thầm giúp đỡ mẹ tôi, xóa hết tung tích của mẹ tôi, điều này thì Tần Ninh Trăn chắc chắn không làm được."
Năm nào anh cũng nhận được quà sinh nhật của mẹ, nhưng mẹ anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh!
Mỗi năm tổ chức sinh nhật anh đều rất mong chờ, năm nào cũng sẽ có quà sinh nhật gửi về, nhưng anh vẫn chưa tìm ra được manh mối về mẹ anh!
Điểm này khiến anh lấy làm lại Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của anh, hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thự!
c “Nhưng là ai được chứ? Suốt mấy năm nay chúng ta vẫn đang cố gắng điều tra tìm kiếm. Nói đi nói lại cũng thấy lạ là, sao có thể xóa sạch mọi dấu vết được chứ? Hệt như chuyện của Lam Lam vậy."
Nhắc đến Lam Hân, Mộc Tử Hoành chợt nhớ ra một chuyện: “À, Hạo Thành, tại sao Lam Lam đột nhiên lại có một người mẹ nữa nhỉ? Cô ấy được nhà họ Giang nuôi lớn, lại là con gái nhà họ Cố, vậy người mẹ kia từ đâu đến chứ?."
Lục Hạo Thành vội mở mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng, khắp người anh tỏa ra hơi thở của sự cô đơn.
“Không biết nữa!"
Nhắc đến Lam Hân, anh khẽ chu môi cười, trong nụ cười cô đơn ấy phảng phất một nỗi cô đơn, và nỗi sầu muộn dường như đọng lại nơi khóe môi, sâu thẳm trong lòng anh khắc khoải những ý nghĩ đau khổ tột cùng.
Anh nhớ Lam Lam, dù chỉ là được nhìn cô thôi, lòng anh cũng thấy vui.
Lục Hạo Thành lại khẽ nhắm mắt lại, nghĩ xem giờ này Lam Lam đang làm gì?
Đang dọn dẹp nhà cửa chăng?
Nghĩ đến hình ảnh cô đeo tạp dề vào bếp nấu ăn cho anh, trong lòng anh lại vụt lên một niềm hạnh phúc.
“Hạo Thành, giờ chúng ta về nhà luôn à?" Mộc Tử Hoành hỏi.
Giờ Lục Hạo Thành muốn đi đâu, Mộc Tử Hoành chắc chắn sẽ đi cùng anh.
“Về nhà đi!" Anh muốn đi tìm Lam Lam, nhưng lại sợ cô cho đứng ngoài cửa, không tiếp đón.
“Ừm, về nhà đi!" Mộc Tử Hoành nghe thấy giọng nhớ nhà của Lục Hạo Thành liền nhếch mép cười, nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện, anh ta liếc nhìn dáng vẻ cô đơn của Lục Hạo Thành, nụ cười dần tan biến, vẻ mặt lạnh như băng!
“Hạo Thành, tôi hỏi cậu, trước đây cậu chưa từng cho chúng tôi đi cùng cậu về nhà, sau mỗi lần về nhà xong cậu đều rất tức Ti – cự iệ có TW Ác TNG I +0 26110 Lự giận, đừng nói với tôi là lân nào vê căn nhà đó cậu cũng cãi nhau với ả Tần Ninh Trăn đó nhé?."
Lục Hạo Thành lạnh lùng nói: “Sao cậu hỏi lắm thế?"
Mỗi lần về nhà đều vậy, không chuyện lớn thì chuyện bé, Lục Hạo Thành cũng quen với những chuyện như vậy rồi, thậm chí còn không quan tâm, để ý gì nữa.
Mục đích của Tần Ninh Trăn rất đơn giản, đó là cắt đứt quan hệ, đuổi anh ra khỏi nhà họ Lục, để con trai và con gái của bà ta kế thừa tập đoàn Lục Trăn.
*Tôi hỏi nhiều như vậy, chẳng phải cậu không nhận ra đó là sự quan tâm sao?" Mộc Tử Hoành tức giận nói.
Lục Hạo Thành đáng ghét này, mỗi lần Mộc Tử Hoành tỏ ý quan tâm, Hạo Thành đều khiến anh ta tức giận!
Mộc Tử Hoành quan tâm Hạo Thành còn hơn cả bố mẹ mình, tại sao Hạo Thành không biết quý trọng anh chứ?
“Cậu vẫn nên quan tâm đến người vợ tương lai của cậu thì hơn!"
Lục Hạo Thành nhìn ra ngoài cửa số xe, gương mặt gần như tái nhợt, đôi mắt lạnh lùng, dưới ánh mặt trời, gương mặt tuần tú của anh càng thêm phần kiên cường, mạnh mẽ.
Những ngày tối tăm của anh dường như đã tìm được một nửa nguồn sáng.
Mộc Tử Hoành ngay lập tức ngừng nói, lời ban nãy của Lục Hạo Thành đúng là đang giẫm lên nỗi đau của anh ta mà.
Mấy ngày nay Nhạc Cần Nghiên không thèm để ý đến anh ta, anh cũng không biết là vì thái độ của anh có chút nóng nảy, hay là vì cô ấy bận quá nên không có thời gian để ý đến anh nữa?
Tin nhắn gửi đi cũng không chút phản hồi, con đường theo đuôi vợ của anh đúng là dài vô tận mà!
Suốt quãng đường về, hai anh vẫn cứ im lặng, không nói chuyện.
Về đến biệt thự, Mộc Tử Hoành biết ngay Hạo Thành định làm gì!
Anh bật máy tính xách tay, Lục Hạo Thành đưa thẻ nhớ cho anh, anh nhanh chóng cài thẻ nhớ, truyền dữ liệu vào máy.
Mộc Tử Thành rót hai tách trà, định ngồi từ từ thưởng thức.
Tác giả :
Nam Cung Tử Yên