Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 299: Sau này, đây thực sự là nhà của cô
Cần Hy vẫn lo lắng: “Lam Lam, sao anh có thể không lo lắng đây? Tần Ninh Trăn là một người tàn nhẫn, người Lục Hạo Thành quan tâm, sẽ trở thành uy hiếp đối với Lục Hạo Thành."
Lam Hân vừa nghe được điều này lại càng yên tâm.
Cười nói: “Cẩn Hy, anh nói như vậy, em lại thêm yên tâm, quan hệ giữa em và Lục Hạo Thành chỉ là cấp trên cấp dưới, Tần Ninh Trăn sẽ không tìm em gây phiền toái."
Nhạc Cần Hy vừa nghe, có chút tức giận, “Lam Lam, em đó, quá hiền lành, Tần Ninh Trăn đã bắt đầu điều tra em rồi, vậy có nghĩa là bà ta đã nghi ngờ."
Lam Hân nghĩ nghĩ, lần trước bởi vì thiết kế bị đánh cáp, cô cùng Tần Ninh Trăn có mâu thuẫn.
Cô tự tin cười, nói: “Cẩn Hy, không sao cả, em không sợ bà ta"
Nhạc Cần Hy bất lực nhìn cô nở nụ cười “Em thật là,anh biết em không sợ, nhưng không sợ quan minh chính đại, chỉ sợ người âm thầm ra tay thôi.
Mà Tần Ninh Trăn thích nhất chính là âm thầm đối phó người khác."
Những thủ đoạn giấy tay, tiêu diệt một người quá dễ dàng.
Lam Hân khẽ lắc đầu, “Cần Hy, không có việc gì hết, anh cứ yên tâm đi!"
“Được! Dù âm thầm anh cũng sẽ trợ giúp em, nhưng em phải đồng ý, không được đến quá gần Lục Hạo Thành, nếu không, Tần Ninh Trăn cũng sẽ giận chó đánh mèo."
Lam Hân suy nghĩ một chút, nhớ tới cảnh tượng đi tới tập đoàn Lục Trăn ngày đó, Lục Hạo Thành phản ứng rất kỳ lạ.
Cô luôn cảm tháy rất khó hiểu.
Cô nhìn Cần Hy nói: “Cẩn Hy, em và bà ta trước đó đã có mâu thuẫn, cũng không sợ lại tiếp diễn."
Cô không sợ Tần Ninh Trăn, có một số việc, không phải sợ có thể giải quyết.
Nhạc Cần Hy không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng võ vai cô"Anh đi đây, ngày mai là cuối tuần, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bữa tối có thời gian anh sẽ đến ăn cơm."
" “Được rồi, anh ở một mình nấu cơm cũng không tiện, có thời gian cứ qua đây ăn." Lam Hân cười.
Dù sao trước kia ở thành phố Phàn, anh cũng là thường xuyên qua nhà cô ăn ké.
“Được, Có lời này của em, anh đây là tới nhà ăn cơm, cũng không phải là ăn ké. " Nhạc Cần Hy cười hì hì nói, không giống giám đốc Dịch chuyên đi ăn chực cơm.
“Biết rồi, mau về nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt mỏi."
“Được, anh về đây." Nhạc Cần Hy nhìn cô, ánh mắt rồi rắm lưu luyến, tình ý thoáng hiện lên nhưng rất nhanh lại bị anh đè nén.
Anh rất lo lắng cho cô, nhưng nhìn vẻ mặt đơn thuần đó, anh không thể mở lời.
Quên đi, anh vẫn nên bí mật trợ giúp cô thì hơn.
Những thủ đoạn xấu xa đó, những người trong sáng và tốt bụng như cô, không nên bị nhúng chàm.
Nhạc Cần Hy vẫy tay với cô, xoay người mại tao nhã rời đi.
Mộ Thanh đứng ngoài cửa lớn, vừa nghe đến tiếng bước chân, liền quay đầu trốn vào góc.
Cho đến khi Nhạc Cần Hy đi xa bà âm thầm bước ra.
Khuôn mặt phúc hậu bình thường, giò phút này bị mây đen bao phủ Bà nhìn qua khe cửa, thấy vẻ mặt hạnh phúc của Lam Hân, mây đen dần tản ra.
Đây là đứa con gái mà bà đã bảo vệ suốt bảy năm, bà sẽ không đề ai bắt nạt cô.
Lam Lam của mẹ, so ai đều hiếu thảo hơn.
Bà mỉm cười bước vào, nụ cười yêu đời như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Lam Lam, Cẩn Hy đi rồi à2"
“Mẹ, đã đi rồi!" Lam Hân đi tới khoác tay bà, hai mẹ con nhìn nhau cười.
Lam Hân đột nhiên lấy ra chỉ phiếu mà Kỳ Kỳ mang cho cô.
“Mẹ, tiền này mẹ cầm đi, trong nhà còn cần chỉ tiêu, mẹ cầm mà lo liệu việc nhà."
Mộ Thanh tiếp nhận chỉ phiếu, khóe môi tươi cười tràn đầy cưng chiều.
“Lam Lam, dùng tiền của cháu gái, cảm giác so với dùng tiền của con gái thì càng hạnh phúc hơn"
Lam Hân cười rộ lên, tỏa sáng như ánh nắng, khiến đêm đen dường như sáng hơn rất nhiều.
“Mẹ, Mẹ không thương con, có cháu gái liền quên con gái, nhưng con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, để gia đình chúng ta có cuộc sóng tốt đẹp." Lam Hân dựa vào vai mẹ làm nũng.
Mộ Thanh gật gật đầu, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh trước mặt, con bé này, ở trước mặt bà vẫn là trẻ con, ngày nào đi làm về cũng làm nũng.
Đôi mắt đẹp ấy luôn sáng lấp lánh như những vì sao, mỗi khi nhìn con như thế này lòng, lòng bà lại mềm đi, càng có thể cảm nhận được hạnh phúc mà con gái mang lại cho mình.
Mộ Thanh gõ nhẹ vào trán cô: “Đứa ngốc, mẹ không thương con, thì thương ai hả? Không nói lung tung nữa, ngày mai là cuối tuần, không cần dậy sớm, ngủ một giấc, sáng mai mẹ mua đồ ăn, làm cho con một bữa ngon."
“Vâng!" Lam Hân hạnh phúc gật đầu.
Cô nâng mắt, nhìn căn nhà rực rỡ ánh đèn, vui vẻ cười nói: “Mẹ, chúng ta có nhà rồi đúng không?"
Ở thành phố Phàn, căn hộ họ sống rất nhỏ, một gia đình 5 người quây quần bên nhau. Mẹ làm việc rất chăm chỉ và phải dọn dẹp nhà cửa hàng ngày. Kỳ Kỳ thích gây sự những nơi nào con bé đi qua, giống như thổ phỉ vào thôn, mọi thứ lộn xộn khắp nơi, mặt đất toàn là rác, mẹ phải dọn dẹp hàng ngày.
Mộ Thanh cũng nâng mắt, cặp mắt lộ rõ tang thương của thời gian, nhìn căn nhà trước mắt cũng nở nụ cười, nơi này, về sau thật sự là nhà của bà.
“Đi, Lam Lam, trở về, ăn dưa hấu, đêm nay ăn nhiều đồ mặn, ăn chút dưa hấu, sẽ dễ chịu hơn." Mộ Thanh nói xong, liền lôi kéo Lam Hân vào nhà.
Lam Hân cười ngây ngô đi theo.
“Mẹ, Chú Dịch tình sâu nghĩa nặng, đừng bỏ qua hạnh phúc đời mình." Lam Hân đột nhiên nói.
Mộ Thanh nhìn thoáng qua cô, cười cười, không nói gì.
Bà đã bắt đầu chấp nhận Dịch Thiên Kỳ.
Lam Hân thấy mẹ không nói gì, cũng chỉ cười cười.
Lúc này Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ, ngồi ở phòng khách xem TV.
Trên ghế sô pha màu be,hai anh em mỗi đứa một góc, không thèm để ý tới nhau.
Lam Hân vừa thấy, cũng bó tay, Kỳ Kỳ tới giờ vẫn giận Tiểu Tuần sao?
Kỳ Kỳ thấy thái độ của Tiểu Tuấn, vẫn thấy uất ức, nhìn mặt thậm chí còn tức giận.
Mộ Thanh tự nhiên cũng nhìn ra hai đứa nhỏ đang giận nhau, nhưng chuyện như vậy bà đã sớm quen.
Kỳ Kỳ tính tình nóng nảy, nhưng vẫn là cô bé hiền lành, làm người cũng rất đúng mực.
Tiểu Tuấn lại hay nói giỡn, bà đi tới tủ lạnh lấy ra dưa hấu, người một nhà ăn hoa quả xong, đều tự rửa mặt trở về phòng nghỉ ngơi.
Bây giờ ba đứa trẻ đã có phòng riêng, và chúng đều có thể tự ngủ.
Lam Hân có một phòng riêng ở nửa tầng trên cùng.
Trong phòng trang trid rất đơn giản, chỉ dán giấy dán tường, đặt một bộ nội thất màu trắng, nhà vệ sinh và phòng tắm cũng cùng đồng bộ.
Lam Hân thích kiểu phòng ngủ này, để cô ở nhà một tháng, cô cũng vô cùng vui vẻ.
Có câu nói rằng, muốn làm một trạch nữ (cô gái suốt ngày ru rú trong nhà) điều kiện đầu tiên là phải mua một ngôi nhà.
Sau khi tắm xong, cô lau khô tóc, sau đó nhìn điện thoại trên bàn trang điểm.
Khi mở máy, nhìn thấy hơn mười cuộc gọi nhở của Mộc Tử Hoành.
Lam Hân vừa nghe được điều này lại càng yên tâm.
Cười nói: “Cẩn Hy, anh nói như vậy, em lại thêm yên tâm, quan hệ giữa em và Lục Hạo Thành chỉ là cấp trên cấp dưới, Tần Ninh Trăn sẽ không tìm em gây phiền toái."
Nhạc Cần Hy vừa nghe, có chút tức giận, “Lam Lam, em đó, quá hiền lành, Tần Ninh Trăn đã bắt đầu điều tra em rồi, vậy có nghĩa là bà ta đã nghi ngờ."
Lam Hân nghĩ nghĩ, lần trước bởi vì thiết kế bị đánh cáp, cô cùng Tần Ninh Trăn có mâu thuẫn.
Cô tự tin cười, nói: “Cẩn Hy, không sao cả, em không sợ bà ta"
Nhạc Cần Hy bất lực nhìn cô nở nụ cười “Em thật là,anh biết em không sợ, nhưng không sợ quan minh chính đại, chỉ sợ người âm thầm ra tay thôi.
Mà Tần Ninh Trăn thích nhất chính là âm thầm đối phó người khác."
Những thủ đoạn giấy tay, tiêu diệt một người quá dễ dàng.
Lam Hân khẽ lắc đầu, “Cần Hy, không có việc gì hết, anh cứ yên tâm đi!"
“Được! Dù âm thầm anh cũng sẽ trợ giúp em, nhưng em phải đồng ý, không được đến quá gần Lục Hạo Thành, nếu không, Tần Ninh Trăn cũng sẽ giận chó đánh mèo."
Lam Hân suy nghĩ một chút, nhớ tới cảnh tượng đi tới tập đoàn Lục Trăn ngày đó, Lục Hạo Thành phản ứng rất kỳ lạ.
Cô luôn cảm tháy rất khó hiểu.
Cô nhìn Cần Hy nói: “Cẩn Hy, em và bà ta trước đó đã có mâu thuẫn, cũng không sợ lại tiếp diễn."
Cô không sợ Tần Ninh Trăn, có một số việc, không phải sợ có thể giải quyết.
Nhạc Cần Hy không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng võ vai cô"Anh đi đây, ngày mai là cuối tuần, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bữa tối có thời gian anh sẽ đến ăn cơm."
" “Được rồi, anh ở một mình nấu cơm cũng không tiện, có thời gian cứ qua đây ăn." Lam Hân cười.
Dù sao trước kia ở thành phố Phàn, anh cũng là thường xuyên qua nhà cô ăn ké.
“Được, Có lời này của em, anh đây là tới nhà ăn cơm, cũng không phải là ăn ké. " Nhạc Cần Hy cười hì hì nói, không giống giám đốc Dịch chuyên đi ăn chực cơm.
“Biết rồi, mau về nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt mỏi."
“Được, anh về đây." Nhạc Cần Hy nhìn cô, ánh mắt rồi rắm lưu luyến, tình ý thoáng hiện lên nhưng rất nhanh lại bị anh đè nén.
Anh rất lo lắng cho cô, nhưng nhìn vẻ mặt đơn thuần đó, anh không thể mở lời.
Quên đi, anh vẫn nên bí mật trợ giúp cô thì hơn.
Những thủ đoạn xấu xa đó, những người trong sáng và tốt bụng như cô, không nên bị nhúng chàm.
Nhạc Cần Hy vẫy tay với cô, xoay người mại tao nhã rời đi.
Mộ Thanh đứng ngoài cửa lớn, vừa nghe đến tiếng bước chân, liền quay đầu trốn vào góc.
Cho đến khi Nhạc Cần Hy đi xa bà âm thầm bước ra.
Khuôn mặt phúc hậu bình thường, giò phút này bị mây đen bao phủ Bà nhìn qua khe cửa, thấy vẻ mặt hạnh phúc của Lam Hân, mây đen dần tản ra.
Đây là đứa con gái mà bà đã bảo vệ suốt bảy năm, bà sẽ không đề ai bắt nạt cô.
Lam Lam của mẹ, so ai đều hiếu thảo hơn.
Bà mỉm cười bước vào, nụ cười yêu đời như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Lam Lam, Cẩn Hy đi rồi à2"
“Mẹ, đã đi rồi!" Lam Hân đi tới khoác tay bà, hai mẹ con nhìn nhau cười.
Lam Hân đột nhiên lấy ra chỉ phiếu mà Kỳ Kỳ mang cho cô.
“Mẹ, tiền này mẹ cầm đi, trong nhà còn cần chỉ tiêu, mẹ cầm mà lo liệu việc nhà."
Mộ Thanh tiếp nhận chỉ phiếu, khóe môi tươi cười tràn đầy cưng chiều.
“Lam Lam, dùng tiền của cháu gái, cảm giác so với dùng tiền của con gái thì càng hạnh phúc hơn"
Lam Hân cười rộ lên, tỏa sáng như ánh nắng, khiến đêm đen dường như sáng hơn rất nhiều.
“Mẹ, Mẹ không thương con, có cháu gái liền quên con gái, nhưng con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, để gia đình chúng ta có cuộc sóng tốt đẹp." Lam Hân dựa vào vai mẹ làm nũng.
Mộ Thanh gật gật đầu, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh trước mặt, con bé này, ở trước mặt bà vẫn là trẻ con, ngày nào đi làm về cũng làm nũng.
Đôi mắt đẹp ấy luôn sáng lấp lánh như những vì sao, mỗi khi nhìn con như thế này lòng, lòng bà lại mềm đi, càng có thể cảm nhận được hạnh phúc mà con gái mang lại cho mình.
Mộ Thanh gõ nhẹ vào trán cô: “Đứa ngốc, mẹ không thương con, thì thương ai hả? Không nói lung tung nữa, ngày mai là cuối tuần, không cần dậy sớm, ngủ một giấc, sáng mai mẹ mua đồ ăn, làm cho con một bữa ngon."
“Vâng!" Lam Hân hạnh phúc gật đầu.
Cô nâng mắt, nhìn căn nhà rực rỡ ánh đèn, vui vẻ cười nói: “Mẹ, chúng ta có nhà rồi đúng không?"
Ở thành phố Phàn, căn hộ họ sống rất nhỏ, một gia đình 5 người quây quần bên nhau. Mẹ làm việc rất chăm chỉ và phải dọn dẹp nhà cửa hàng ngày. Kỳ Kỳ thích gây sự những nơi nào con bé đi qua, giống như thổ phỉ vào thôn, mọi thứ lộn xộn khắp nơi, mặt đất toàn là rác, mẹ phải dọn dẹp hàng ngày.
Mộ Thanh cũng nâng mắt, cặp mắt lộ rõ tang thương của thời gian, nhìn căn nhà trước mắt cũng nở nụ cười, nơi này, về sau thật sự là nhà của bà.
“Đi, Lam Lam, trở về, ăn dưa hấu, đêm nay ăn nhiều đồ mặn, ăn chút dưa hấu, sẽ dễ chịu hơn." Mộ Thanh nói xong, liền lôi kéo Lam Hân vào nhà.
Lam Hân cười ngây ngô đi theo.
“Mẹ, Chú Dịch tình sâu nghĩa nặng, đừng bỏ qua hạnh phúc đời mình." Lam Hân đột nhiên nói.
Mộ Thanh nhìn thoáng qua cô, cười cười, không nói gì.
Bà đã bắt đầu chấp nhận Dịch Thiên Kỳ.
Lam Hân thấy mẹ không nói gì, cũng chỉ cười cười.
Lúc này Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ, ngồi ở phòng khách xem TV.
Trên ghế sô pha màu be,hai anh em mỗi đứa một góc, không thèm để ý tới nhau.
Lam Hân vừa thấy, cũng bó tay, Kỳ Kỳ tới giờ vẫn giận Tiểu Tuần sao?
Kỳ Kỳ thấy thái độ của Tiểu Tuấn, vẫn thấy uất ức, nhìn mặt thậm chí còn tức giận.
Mộ Thanh tự nhiên cũng nhìn ra hai đứa nhỏ đang giận nhau, nhưng chuyện như vậy bà đã sớm quen.
Kỳ Kỳ tính tình nóng nảy, nhưng vẫn là cô bé hiền lành, làm người cũng rất đúng mực.
Tiểu Tuấn lại hay nói giỡn, bà đi tới tủ lạnh lấy ra dưa hấu, người một nhà ăn hoa quả xong, đều tự rửa mặt trở về phòng nghỉ ngơi.
Bây giờ ba đứa trẻ đã có phòng riêng, và chúng đều có thể tự ngủ.
Lam Hân có một phòng riêng ở nửa tầng trên cùng.
Trong phòng trang trid rất đơn giản, chỉ dán giấy dán tường, đặt một bộ nội thất màu trắng, nhà vệ sinh và phòng tắm cũng cùng đồng bộ.
Lam Hân thích kiểu phòng ngủ này, để cô ở nhà một tháng, cô cũng vô cùng vui vẻ.
Có câu nói rằng, muốn làm một trạch nữ (cô gái suốt ngày ru rú trong nhà) điều kiện đầu tiên là phải mua một ngôi nhà.
Sau khi tắm xong, cô lau khô tóc, sau đó nhìn điện thoại trên bàn trang điểm.
Khi mở máy, nhìn thấy hơn mười cuộc gọi nhở của Mộc Tử Hoành.
Tác giả :
Nam Cung Tử Yên