Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 150: Lục Hạo Thành thực sự coi người phụ nữ này là bảo bối.
Khương Tĩnh Hàm bị bà ta mắng mỏ nhưu vậy, chỉ có thể giả vờ ngậm miệng lại: “Bỏ đi, con phải tìm cơ hội làm quen Darlene, con cũng học thiết kế mà, nếu như có thể trở thành học trò của bà ấy thì tương lai con sẽ lên như diều gặp gió." Khương Lam Hân nói rồi, nâng ly rượu lên, uốn éo cái eo vừa tay chậm rãi đi tới chỗ các danh viện tụ tập.
“Alz! Các cô mau nhìn kìa, người phụ nữ bên cạnh Lục tổng kia chính là Lam Hân giám đốc thiết kế mới tới của công ty họ." “Ngoại hình rất xinh đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục tổng mang theo bạn nữ." “Đúng đó, anh ấy luôn không để ý tới chúng ta, muốn nói chuyện một câu với anh ấy cũng thật khó, không biết Lam Hân đó dùng thủ đoạn đê tiện gì mà khiến cho Lục Hạo Thành ngoan ngoãn với cô ta như vậy." “Không phải Cố An An đã nói rồi sao, chắc chắn là dùng thủ đoạn không chính đáng." Khương Tĩnh Hàm trên đường đi tới đều nghe thấy bọn con gái nhỏ tiếng bàn tán chuyện giữa Lục Hạo Thành và Lam Hân, cô ta hài lòng cong cong khóe môi.
Cố An An quả nhiên không phải một người an phận, chuyện này cô ta không nói trong vòng bạn bè danh viện thì cô ta cũng sớm không chịu nổi nói ra rồi.
Cố An An đi vào phòng, thay một bộ đồ ngủ tơ tằm gợi cảm tôn lên đường cong lung linh của cô ta, sửa soạn hoàn mỹ cô ta bình tĩnh ngồi trên giường đợi Lục Hạo Thành đến, đáy lòng ngập tràn sự mong chờ vô hạn.
Nghĩ đến khí lực mạnh mẽ ấy, mặt Cố An An liền khó chịu như bị lửa thiêu, vừa mong chờ vừa sợ hãi.
Còn Lục Hạo Thành gửi tin nhắn bảo Tô Cảnh Minh ở không xa để mắt tới Lam Hân, anh sợ những người phụ nữ nhạt nhẽo kia sẽ gây phiền phức cho Lam Hân.
Tô Cảnh Minh nhận được wechat, cam chịu số phận gật đầu.
Lục Hạo Thành thực sự coi người phụ nữ này thành bảo bối rồi.
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, thấy cô rượu cũng không uống, mỉm cười điềm tĩnh nhìn phía xa, cô như vậy mang đến cho người khác một loại tốt đẹp cực kỳ, khiến người ta muốn thời gian ngừng lại, mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, nhưng anh thì không thể đợi được nữa.
Anh chậm rãi thu lại ánh mắt rơi trên khuôn mặt Lam Hân, giọng nói khẽ khàng: “Lam Lam, tôi đi đến phòng vệ sinh một chuyến, em ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." “Được!" Lam Hân gật gật đầu, anh ta không bên cạnh cô, cô càng cảm thấy tự nhiên.
Lục Hạo Thành thấy biểu cảm anh đi nhanh cho tôi nhờ của cô, đáy lòng cay đắng.
Anh quay người, thân hình cao lớn sang trọng đi ngược lại ánh đèn neon, dáng người anh mạnh mẽ lại càng cao quý, bộ vest sẫm màu được cắt may vừa vặn cơ thể, ánh hòa quang chói lọi chiếu rọi khắp cơ thể làm tôn lên thân hìnhcường tráng hoàn mỹ của anh.
Lam Hân nhìn dáng vẻ đó của Lục Hạo Thành, nếu như cô chưa có con có lẽ sẽ không tự chủ được mà ngưỡng mộ người đàn ông như vậy, cô cũng có tâm tư cô gái nhỏ, cũng có sự theo đuổi trong giấc mơ của mình.
Thế nhưng, Lam Hân cười chua xót, bây giờ cái gì cô cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn chăm sóc tốt cho ba đứa con và mẹ.
Bỗng nhiên, điện thoại Lam Hân reo lên, thấy mẹ gọi tới, Lam Hân bắt giác cong cong khóe môi: “Alol Mẹ ạ?" “Lam Lam, về nhà chưa con?" Âm thanh từ ái, khiến nụ cười trên mặt Lam Hân càng mở rộng.
“Vẫn chưa ạ, mẹ, có một bữa tiệc con gặp được chú Dịch." Lam Hân nói.
Đầu dây điên thoại đối diện rất lâu mới có âm thanh, Lam Hân cảm thấy rất kỳ quái.
“Lam Lam, vậy cũng tốt, chú Dịch con rất ít khi tham gia tiệc tùng.
“Vâng! Đây là lần đầu tiên con gặp." “Lam Lam, tiểu Quân nói, mấy ngày nữa thằng bé muốn đến chỗ con, bảo mẹ hỏi con trước xem con có đồng ý không?
“Alz! Các cô mau nhìn kìa, người phụ nữ bên cạnh Lục tổng kia chính là Lam Hân giám đốc thiết kế mới tới của công ty họ." “Ngoại hình rất xinh đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục tổng mang theo bạn nữ." “Đúng đó, anh ấy luôn không để ý tới chúng ta, muốn nói chuyện một câu với anh ấy cũng thật khó, không biết Lam Hân đó dùng thủ đoạn đê tiện gì mà khiến cho Lục Hạo Thành ngoan ngoãn với cô ta như vậy." “Không phải Cố An An đã nói rồi sao, chắc chắn là dùng thủ đoạn không chính đáng." Khương Tĩnh Hàm trên đường đi tới đều nghe thấy bọn con gái nhỏ tiếng bàn tán chuyện giữa Lục Hạo Thành và Lam Hân, cô ta hài lòng cong cong khóe môi.
Cố An An quả nhiên không phải một người an phận, chuyện này cô ta không nói trong vòng bạn bè danh viện thì cô ta cũng sớm không chịu nổi nói ra rồi.
Cố An An đi vào phòng, thay một bộ đồ ngủ tơ tằm gợi cảm tôn lên đường cong lung linh của cô ta, sửa soạn hoàn mỹ cô ta bình tĩnh ngồi trên giường đợi Lục Hạo Thành đến, đáy lòng ngập tràn sự mong chờ vô hạn.
Nghĩ đến khí lực mạnh mẽ ấy, mặt Cố An An liền khó chịu như bị lửa thiêu, vừa mong chờ vừa sợ hãi.
Còn Lục Hạo Thành gửi tin nhắn bảo Tô Cảnh Minh ở không xa để mắt tới Lam Hân, anh sợ những người phụ nữ nhạt nhẽo kia sẽ gây phiền phức cho Lam Hân.
Tô Cảnh Minh nhận được wechat, cam chịu số phận gật đầu.
Lục Hạo Thành thực sự coi người phụ nữ này thành bảo bối rồi.
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, thấy cô rượu cũng không uống, mỉm cười điềm tĩnh nhìn phía xa, cô như vậy mang đến cho người khác một loại tốt đẹp cực kỳ, khiến người ta muốn thời gian ngừng lại, mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, nhưng anh thì không thể đợi được nữa.
Anh chậm rãi thu lại ánh mắt rơi trên khuôn mặt Lam Hân, giọng nói khẽ khàng: “Lam Lam, tôi đi đến phòng vệ sinh một chuyến, em ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." “Được!" Lam Hân gật gật đầu, anh ta không bên cạnh cô, cô càng cảm thấy tự nhiên.
Lục Hạo Thành thấy biểu cảm anh đi nhanh cho tôi nhờ của cô, đáy lòng cay đắng.
Anh quay người, thân hình cao lớn sang trọng đi ngược lại ánh đèn neon, dáng người anh mạnh mẽ lại càng cao quý, bộ vest sẫm màu được cắt may vừa vặn cơ thể, ánh hòa quang chói lọi chiếu rọi khắp cơ thể làm tôn lên thân hìnhcường tráng hoàn mỹ của anh.
Lam Hân nhìn dáng vẻ đó của Lục Hạo Thành, nếu như cô chưa có con có lẽ sẽ không tự chủ được mà ngưỡng mộ người đàn ông như vậy, cô cũng có tâm tư cô gái nhỏ, cũng có sự theo đuổi trong giấc mơ của mình.
Thế nhưng, Lam Hân cười chua xót, bây giờ cái gì cô cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn chăm sóc tốt cho ba đứa con và mẹ.
Bỗng nhiên, điện thoại Lam Hân reo lên, thấy mẹ gọi tới, Lam Hân bắt giác cong cong khóe môi: “Alol Mẹ ạ?" “Lam Lam, về nhà chưa con?" Âm thanh từ ái, khiến nụ cười trên mặt Lam Hân càng mở rộng.
“Vẫn chưa ạ, mẹ, có một bữa tiệc con gặp được chú Dịch." Lam Hân nói.
Đầu dây điên thoại đối diện rất lâu mới có âm thanh, Lam Hân cảm thấy rất kỳ quái.
“Lam Lam, vậy cũng tốt, chú Dịch con rất ít khi tham gia tiệc tùng.
“Vâng! Đây là lần đầu tiên con gặp." “Lam Lam, tiểu Quân nói, mấy ngày nữa thằng bé muốn đến chỗ con, bảo mẹ hỏi con trước xem con có đồng ý không?
Tác giả :
Nam Cung Tử Yên