Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch
Chương 64: Phiên ngoại 1: Hậu tục
Đại Tráng nằm ở trên ghế chậm rãi lắc lư, đầu mùa xuân ánh sáng nhè nhẹ trải trên sân, bốn phía rất yên lặng, chỉ có âm thanh hô hấp nhẹ nhàng của Đại Tráng.
Ngốc Tử dẫn theo ba đứa nhỏ đi xem một vòng ruộng, vừa tiến vào cổng liền nhìn thấy hai má vì phơi nắng mà có chút phớt hồng của Đại Tráng, hai bàn tay đặt ở bụng, thỏa mái nhàn nhã ngủ...
“Suỵt, các con đi ra ngoài chơi đi!" Ngốc Tử quay lại đối với ba đứa nhỏ đang đánh đánh nháo nháo làm một động tác dừng lại âm thanh, nhẹ nhàng bước vào.
“Dạ!" Đại Vọng hoan hô một tiếng, dẫn Tiểu Vọng cùng Lang Đầu chạy về phía đầu thôn, vừa rồi lúc về, có thấy chỗ đó có mấy đứa nhỏ.
“Đừng la!" Ngốc Tử nhìn bóng dáng ba đứa nhỏ mắng một câu, cuống quýt quay đầu nhìn Đại Tráng, phát hiện chưa bị đánh thức mới an lòng.
Lại một trận gió thổi qua, mặc dù là dưới ánh nắng, đầu mùa xuân khí lạnh vẫn làm Đại Tráng trong mộng khẽ run.
Ngốc Tử cởi ra áo trên mình, cẩn thận đắp lên người Đại Tráng.
Đại Tráng không ý thức được trở mình, đem áo khoát khóa lại trên người.
Ngốc Tử im lặng mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhạt của Đại Tráng...
Đại Tráng trong mộng chép miệng, nghiêng đầu một chút, lại tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào.
Dựa theo hành động của Đại Tráng, Ngốc Tử chỉ cảm thấy môi chạm vào môi Đại Tráng một trận tê dại, trong lòng liền không khỏi ngứa ngáy, tiếp tục đuổi theo đôi môi phấn nộn.
Đại Tráng miệng không lớn, môi cũng hơi mỏng, hơn nữa luôn làm bộ dạng mân môi nghiêm túc, cho nên nhìn qua liền càng mỏng. Thế nhưng góc cạnh cùng viền môi đều rất rõ ràng, phía trong hé ra đầu lưỡi tinh tế.
Hàm trụ lấy cái lưỡi, dùng sức mút vào, chỉ sau hai ba nụ hôn, đôi môi Đại Tráng liền trở nên đỏ hồng diễm lệ. Nghe được người dưới thân không ý thức được phát ra tiếng rên, Ngốc Tử thích thù cười nhẹ hai tiếng.
Gần đây Ngốc Tử bận rộn chuyện xuân vụ, Đại Tráng thì cả ngày ở Tân Hồ thành, Lục Khẩu trấn làm một cái khách điếm, hai người có một tháng chưa thân thiết. Ngốc Tử hôn một hồi liền nóng lên, một tay chống, một tay ôm lấy Đại Tráng, miệng xuôi theo cằm đi xuống, ở trên cổ thì dừng lại, có chút vội vàng tìm kiếm phía dưới vạt áo của Đại Tráng...
“A Đại!" Đại Tráng khẽ kêu một tiếng.
Động tác của Ngốc Tử chỉ ngừng lại một chút, hơi ngẩng đầu, hai mắt hàm chứa lửa nóng cùng dục vọng.
“Hắc hắc!" Ngốc Tử nở nụ cười, tiếp theo cúi đầu dùng một tay cùng miệng và mũi giúp đỡ, đẩy ra vạt áo của Đại Tráng.
“Uy, a..." Đại Tráng thở dốc tránh đi cái ôm.
Ngốc Tử dùng ưu thế sức mạnh, thực dễ dàng liền áp chế Đại Tráng ở trên ghế, khó khăn lắm mới đẩy ra được vạt áo của Đại Tráng, lộ ra bờ ngực trắng nõn mịn màng, còn ẩn hiện hai đầu vú màu hồng. Ánh mắt Ngốc Tử trở nên thâm sâu, vội vàng đi qua, đem gần nửa đầu tiến vào bên trong áo Đại Tráng, bắt đầu từ đầu vú bên trái, dùng đầu lưỡi trêu đùa.
Đại Tráng vừa vội vừa tức, trong ngực kịch liệt thở dốc, trái tránh phải động, muốn tránh khỏi sự tập kết của Ngốc Tử.
“Đại Tráng, Đại Tráng..." Ngốc Tử gần như đã chìm đắm trong dục hỏa, miệng lí nhí thì thào khẽ gọi.
Đại Tráng duỗi chân, cảm giác được tiểu tráng đang ngủ phía trong đùi thế nhưng cũng nổi lên phản ứng nóng rực, không đường chọn lựa từ bỏ vùng vẫy. Mặc dù bản thân là một người bảo thủ, nhưng vẫn là tư tưởng được khai mở từ hiện đại, đối với sự phát tiết tình dục cũng không quá cố kị.
“A Đại, ít nhất nên biết đây là sân lớn, vạn nhất có người tới, chúng ta liền mất thể diện!" Đại Tráng ấn đầu Ngốc Tử nói.
Ngốc Tử đáp một tiếng, ôm lấy Đại Tráng liền hướng vào phòng.
Một hồi sau, trong phòng chỉ còn lại thanh âm “ừ a a"...
“Ngươi ngủ đi, để ta đi bưng nước tới!" Ngốc Tử ôm lấy Đại Tráng bên tai nhẹ nhàng nói.
“Ừ!" Đại Tráng lười biếng phát ra thanh âm, xem như đồng ý.
“Đại Tráng ca ca, có nhà không? có nhà không..."
Ngốc Tử đi ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng kêu to.
Đại Tráng đành phải chưa rửa sạch phía sau, vội vàng ngồi dậy trước mặc lại quần áo.
Người đến là Dương Trụ Tử. Trận chiến loạn trước kia khiến Dương Trụ Tử trở thành cô nhi, hắn theo người khác chạy trốn một đường về phía bắc, đi đến kinh thành. Năm trước sau khi Đại Tráng vào kinh giải quyết chuyện Nhị Nựu Nhi cùng Nhị Tráng, Dương Trụ Tử vừa lúc từ kinh thành trở về Lục Khẩu trần, cầm toàn bộ gia sản bắt đầu việc buôn bán, thế nhưng hơn nửa năm liền kinh doanh trở nên rực rỡ, hiện đã chuẩn bị thuê mấy cửa hàng mặt tiền ở Tân Hồ thành. Sau khi Đại Tráng cùng Ngốc Tử không ở nhà, Dương Trụ Tử trở về Liễu Thụ thôn vài lần, không biết thế nào lại gặp Tam Nựu Nhi, hai người hiện tại một ngươi chưa chồng, một người chưa cưới, Đại Tráng cũng không mong muốn gì, Dương Trụ Tử lớn hơn Tam Nựu Nhin 7 tuổi không nói, Tam Nựu Nhi cũng quá nhỏ, lại sợ không chịu được tính cách nóng nảy của Tam Nựu Nhi nhà mình...
Lần này, Dương Trụ Tử là tự mình dẫn theo bà mỗi đến tặng lễ vật.
“Đại Tráng ca ca, ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ không để Tam Nựu Nhi chịu khổ!" Dương Trụ Tử nhìn sắc mặt Đại Tráng không được tốt lắm, nở nụ cười bảo chứng nói.
Đại Tráng di chuyển người, cảm giác được cổ dịch từ từ chảy ra, mang theo một chút cảm giác mềm mại, sắc mặt liền trở nên tồi tệ.
“Đại Tráng hôm này thân mình không thoải mái, theo ý ngươi xem trọng ngày rồi định!" Tình trạng đó Ngốc Tử thấy được, mới giải thích.
“Đại Tráng ca ca không khỏe sao? Có muốn ta sai người ở kinh thành mang về mấy phần thuốc bổ..." Dương Trụ Tử thở phào, tiếp theo hỏi.
“Không cần, chỉ là chút bệnh nhỏ, nghỉ ngơi nửa ngày liền ổn!" Đại Tráng cuối cùng lên tiếng.
Sau khi chọn được ngày thành hôn, nhìn danh sách sính lễ, sự tình liền xong xuôi.
“Đại Tráng ca ca sớm đi nghỉ, ta về trước!" Dương Trụ Tử cũng không ở lâu, tiếp theo chào tạm biệt ra về.
Đại Tráng ừ một tiếng, sợ phía sau quần hiện ra dấu vết, cũng không dám đứng dậy, Ngốc Tử giúp tiễn người ra ngoài.
Ngốc Tử sau khi trở vào, Tam Nựu Nhi đang lén lút đừng ở bên ngoài sân liền trốn, Ngốc Tử mỉm cười, làm như không thấy, thẳng đường đi vào nhà chính.
“Ngươi đúng là tên ngốc, ban ngày ban mặt lại phát tình, mất mặt chết đi được, còn không giúp ta đi rửa, khó chịu chết..." Trong phòng Đại Tráng rống to một trận.
Ngốc Tử cẩn thận giúp đỡ, hầu hạ Đại Tráng đi vào phòng tắm...
“Tay ngươi sờ chỗ nào đó?" Đại Tráng đột nhiên đưa mắt hỏi.
Ngốc Tử dưới ánh mắt lạnh lùng của Ngốc Tử, thu hồi lại mát xa trên người Đại Tráng, sau đó đặt tay nơi cái mông.
“Một ngày, không, ba ngày không được chạm vào ta!" Đại Tráng thở hổn hển kêu lên, trên cánh tay Ngốc Tử nhéo mạnh một cái.
“Đại Tráng..." Ngốc Tử phát ra tiếng kêu thảm...
Hai người lại trôi qua một ngày bình thản nhưng không thiếu thăng trầm...
Ngốc Tử dẫn theo ba đứa nhỏ đi xem một vòng ruộng, vừa tiến vào cổng liền nhìn thấy hai má vì phơi nắng mà có chút phớt hồng của Đại Tráng, hai bàn tay đặt ở bụng, thỏa mái nhàn nhã ngủ...
“Suỵt, các con đi ra ngoài chơi đi!" Ngốc Tử quay lại đối với ba đứa nhỏ đang đánh đánh nháo nháo làm một động tác dừng lại âm thanh, nhẹ nhàng bước vào.
“Dạ!" Đại Vọng hoan hô một tiếng, dẫn Tiểu Vọng cùng Lang Đầu chạy về phía đầu thôn, vừa rồi lúc về, có thấy chỗ đó có mấy đứa nhỏ.
“Đừng la!" Ngốc Tử nhìn bóng dáng ba đứa nhỏ mắng một câu, cuống quýt quay đầu nhìn Đại Tráng, phát hiện chưa bị đánh thức mới an lòng.
Lại một trận gió thổi qua, mặc dù là dưới ánh nắng, đầu mùa xuân khí lạnh vẫn làm Đại Tráng trong mộng khẽ run.
Ngốc Tử cởi ra áo trên mình, cẩn thận đắp lên người Đại Tráng.
Đại Tráng không ý thức được trở mình, đem áo khoát khóa lại trên người.
Ngốc Tử im lặng mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhạt của Đại Tráng...
Đại Tráng trong mộng chép miệng, nghiêng đầu một chút, lại tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào.
Dựa theo hành động của Đại Tráng, Ngốc Tử chỉ cảm thấy môi chạm vào môi Đại Tráng một trận tê dại, trong lòng liền không khỏi ngứa ngáy, tiếp tục đuổi theo đôi môi phấn nộn.
Đại Tráng miệng không lớn, môi cũng hơi mỏng, hơn nữa luôn làm bộ dạng mân môi nghiêm túc, cho nên nhìn qua liền càng mỏng. Thế nhưng góc cạnh cùng viền môi đều rất rõ ràng, phía trong hé ra đầu lưỡi tinh tế.
Hàm trụ lấy cái lưỡi, dùng sức mút vào, chỉ sau hai ba nụ hôn, đôi môi Đại Tráng liền trở nên đỏ hồng diễm lệ. Nghe được người dưới thân không ý thức được phát ra tiếng rên, Ngốc Tử thích thù cười nhẹ hai tiếng.
Gần đây Ngốc Tử bận rộn chuyện xuân vụ, Đại Tráng thì cả ngày ở Tân Hồ thành, Lục Khẩu trấn làm một cái khách điếm, hai người có một tháng chưa thân thiết. Ngốc Tử hôn một hồi liền nóng lên, một tay chống, một tay ôm lấy Đại Tráng, miệng xuôi theo cằm đi xuống, ở trên cổ thì dừng lại, có chút vội vàng tìm kiếm phía dưới vạt áo của Đại Tráng...
“A Đại!" Đại Tráng khẽ kêu một tiếng.
Động tác của Ngốc Tử chỉ ngừng lại một chút, hơi ngẩng đầu, hai mắt hàm chứa lửa nóng cùng dục vọng.
“Hắc hắc!" Ngốc Tử nở nụ cười, tiếp theo cúi đầu dùng một tay cùng miệng và mũi giúp đỡ, đẩy ra vạt áo của Đại Tráng.
“Uy, a..." Đại Tráng thở dốc tránh đi cái ôm.
Ngốc Tử dùng ưu thế sức mạnh, thực dễ dàng liền áp chế Đại Tráng ở trên ghế, khó khăn lắm mới đẩy ra được vạt áo của Đại Tráng, lộ ra bờ ngực trắng nõn mịn màng, còn ẩn hiện hai đầu vú màu hồng. Ánh mắt Ngốc Tử trở nên thâm sâu, vội vàng đi qua, đem gần nửa đầu tiến vào bên trong áo Đại Tráng, bắt đầu từ đầu vú bên trái, dùng đầu lưỡi trêu đùa.
Đại Tráng vừa vội vừa tức, trong ngực kịch liệt thở dốc, trái tránh phải động, muốn tránh khỏi sự tập kết của Ngốc Tử.
“Đại Tráng, Đại Tráng..." Ngốc Tử gần như đã chìm đắm trong dục hỏa, miệng lí nhí thì thào khẽ gọi.
Đại Tráng duỗi chân, cảm giác được tiểu tráng đang ngủ phía trong đùi thế nhưng cũng nổi lên phản ứng nóng rực, không đường chọn lựa từ bỏ vùng vẫy. Mặc dù bản thân là một người bảo thủ, nhưng vẫn là tư tưởng được khai mở từ hiện đại, đối với sự phát tiết tình dục cũng không quá cố kị.
“A Đại, ít nhất nên biết đây là sân lớn, vạn nhất có người tới, chúng ta liền mất thể diện!" Đại Tráng ấn đầu Ngốc Tử nói.
Ngốc Tử đáp một tiếng, ôm lấy Đại Tráng liền hướng vào phòng.
Một hồi sau, trong phòng chỉ còn lại thanh âm “ừ a a"...
“Ngươi ngủ đi, để ta đi bưng nước tới!" Ngốc Tử ôm lấy Đại Tráng bên tai nhẹ nhàng nói.
“Ừ!" Đại Tráng lười biếng phát ra thanh âm, xem như đồng ý.
“Đại Tráng ca ca, có nhà không? có nhà không..."
Ngốc Tử đi ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng kêu to.
Đại Tráng đành phải chưa rửa sạch phía sau, vội vàng ngồi dậy trước mặc lại quần áo.
Người đến là Dương Trụ Tử. Trận chiến loạn trước kia khiến Dương Trụ Tử trở thành cô nhi, hắn theo người khác chạy trốn một đường về phía bắc, đi đến kinh thành. Năm trước sau khi Đại Tráng vào kinh giải quyết chuyện Nhị Nựu Nhi cùng Nhị Tráng, Dương Trụ Tử vừa lúc từ kinh thành trở về Lục Khẩu trần, cầm toàn bộ gia sản bắt đầu việc buôn bán, thế nhưng hơn nửa năm liền kinh doanh trở nên rực rỡ, hiện đã chuẩn bị thuê mấy cửa hàng mặt tiền ở Tân Hồ thành. Sau khi Đại Tráng cùng Ngốc Tử không ở nhà, Dương Trụ Tử trở về Liễu Thụ thôn vài lần, không biết thế nào lại gặp Tam Nựu Nhi, hai người hiện tại một ngươi chưa chồng, một người chưa cưới, Đại Tráng cũng không mong muốn gì, Dương Trụ Tử lớn hơn Tam Nựu Nhin 7 tuổi không nói, Tam Nựu Nhi cũng quá nhỏ, lại sợ không chịu được tính cách nóng nảy của Tam Nựu Nhi nhà mình...
Lần này, Dương Trụ Tử là tự mình dẫn theo bà mỗi đến tặng lễ vật.
“Đại Tráng ca ca, ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ không để Tam Nựu Nhi chịu khổ!" Dương Trụ Tử nhìn sắc mặt Đại Tráng không được tốt lắm, nở nụ cười bảo chứng nói.
Đại Tráng di chuyển người, cảm giác được cổ dịch từ từ chảy ra, mang theo một chút cảm giác mềm mại, sắc mặt liền trở nên tồi tệ.
“Đại Tráng hôm này thân mình không thoải mái, theo ý ngươi xem trọng ngày rồi định!" Tình trạng đó Ngốc Tử thấy được, mới giải thích.
“Đại Tráng ca ca không khỏe sao? Có muốn ta sai người ở kinh thành mang về mấy phần thuốc bổ..." Dương Trụ Tử thở phào, tiếp theo hỏi.
“Không cần, chỉ là chút bệnh nhỏ, nghỉ ngơi nửa ngày liền ổn!" Đại Tráng cuối cùng lên tiếng.
Sau khi chọn được ngày thành hôn, nhìn danh sách sính lễ, sự tình liền xong xuôi.
“Đại Tráng ca ca sớm đi nghỉ, ta về trước!" Dương Trụ Tử cũng không ở lâu, tiếp theo chào tạm biệt ra về.
Đại Tráng ừ một tiếng, sợ phía sau quần hiện ra dấu vết, cũng không dám đứng dậy, Ngốc Tử giúp tiễn người ra ngoài.
Ngốc Tử sau khi trở vào, Tam Nựu Nhi đang lén lút đừng ở bên ngoài sân liền trốn, Ngốc Tử mỉm cười, làm như không thấy, thẳng đường đi vào nhà chính.
“Ngươi đúng là tên ngốc, ban ngày ban mặt lại phát tình, mất mặt chết đi được, còn không giúp ta đi rửa, khó chịu chết..." Trong phòng Đại Tráng rống to một trận.
Ngốc Tử cẩn thận giúp đỡ, hầu hạ Đại Tráng đi vào phòng tắm...
“Tay ngươi sờ chỗ nào đó?" Đại Tráng đột nhiên đưa mắt hỏi.
Ngốc Tử dưới ánh mắt lạnh lùng của Ngốc Tử, thu hồi lại mát xa trên người Đại Tráng, sau đó đặt tay nơi cái mông.
“Một ngày, không, ba ngày không được chạm vào ta!" Đại Tráng thở hổn hển kêu lên, trên cánh tay Ngốc Tử nhéo mạnh một cái.
“Đại Tráng..." Ngốc Tử phát ra tiếng kêu thảm...
Hai người lại trôi qua một ngày bình thản nhưng không thiếu thăng trầm...
Tác giả :
Nhân Sinh Giang Nguyệt