Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch
Chương 38: Thu hoạch!! (Hạ)
“Lão thái gia, lão thái gia, người có khỏe không?... A Đại..." Một người trung niên mang vẻ mặt tang thương len lén chạy vào trong gian nhà, nhỏ giọng kêu.
“A, Trần đại thúc!" Ngốc Tử quay đầu vui mừng kêu.
“Xuỵt, A Đại, Đại Tráng tới tìm ngươi." Người trung niên kia nhanh chóng nói.
“Thực sao!" Ngốc Tử vui mừng kêu.
“A Đại, cháu nhỏ giọng một chút đi, nếu như để mẹ bọn họ nghe được... Mẹ ngươi không cho chúng ta mở cửa, hiện giờ không biết hắn còn ở bên ngoài không..."
“Ta đi mở cửa!" Ngốc Tử liền hướng ra ngoài cửa đi.
“Này, cháu không sợ mẹ cháu đánh cháu sao!" Trần đại thúc kéo Ngốc Tử nói.
“Đỡ ta đứng lên, ta đi!" Ngô lão thái gia nãy giờ vẫn không lên tiếng từ trên giường nằm nửa người dậy nói.
“A, lão thái gia, ngài tỉnh rồi..." Người trung niên trên mặt lộ ra nụ cười, nhẹ giọng kêu.
“Ông nội, cháu đi là được rồi!" A Đại đỡ lấy Ngô lão thái gia lo lắng nói.
“Đỡ ta đứng lên! A Đại, khụ khụ..." Ngô lão thái gia kiềm chế âm thanh ho khan.
Trung niên họ Trần là người làm ở nhà Ngô gia, giúp Ngô gia trồng trọt đã hơn mười năm, trước đây còn lão thái gia và lão thái thái, ba hắn cả ngày chỉ biết đàn hát rượu chè đánh vợ đánh con, mẹ của hắn bệnh nặng, trong nhà nghèo đến cả cái chiếu cũng không có, khi đó Ngô gia vừa mới mướn mấy người làm, Ngô lão thái gia liền ứng cho hắn nửa năm tiền công, có số tiền đó, mẹ hắn cả đời khổ sở trước khi chết cũng qua được mấy ngày lành...
A Đại cùng trung niên họ Trần đỡ Ngô lão thái gia ra ngoài, trong viện đã có người đứng, người ngồi vây quanh.
“Lão thái gia, người đừng lo..."
“Lão thái gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì..."
“... Không xuống ruộng thì làm gì vậy..."
...
Mấy người làm ở Ngô gia mỗi sáng sớm đều tập hợp ở trước sân, nghe chủ nhân nói xem hôm nay làm cái gì, cả nhà ba anh em Ngô gia cũng cùng nhau làm ruộng...
“Mọi người im lặng một chút, nay lão già ta liền đem chuyện này giải quyết triệt để!" Ngô lão thái gia thở hổn hển nói.
“Này, này, có chuyện gì vậy? A Đại không có ở nhà sao? Này... Mau mở cửa..." Đại Tráng ở bên ngoài liên tiếp đập cửa gọi lớn.
Ngốc Tử để người làm đỡ lấy Ngô lão thái gia, vui mừng chạy ra cố gắng mở cổng: “Đại Tráng!"
“A Đại, ngươi... Mặt ngươi bị sao vậy?" Đại Tráng nhìn gò má bầm tím và cái trán ứ máu cùng với vành mắt lớn nhỏ khẩn trương hỏi, thế nhưng thấy được người, trong lòng cũng thở phào một hơi.
“Dạ, không có gì, đã hết đau!" Ngốc Tự vừa cười vừa đáp, tất nhiên là khi thấy Đại Tráng liền cực kì vui vẻ.
“A đại, để Đại Tráng vào đi!" Ngô lão thái gia suy yếu nói.
Đại Tráng tạm thời đè xuống lo lắng cho Ngốc Tử, vội bước nhanh vào sân nhà Ngô gia, liếc mắt liền thấy mấy người đều đang đỡ Ngô lão thái gia, nhíu mày hỏi: “Ngô lão thái gia, xảy ra chuyện gì vậy? Ngài đừng lo lắng quá nhiều!"
“Gọi lão đại, lão nhị, lão tam đến!" Ngô lão thái thái không có đáp lại Đại Tráng, nói với mấy người làm đứng ở xa.
Ba đứa người làm liền nhanh chân chạy đi.
Ngốc Tử kéo Đại Tráng đứng ở bên cạnh Ngô lão thái gia, Đại Tráng nhìn khóe miệng bầm tím của Ngốc Tử, mặc dù biết đây là chuyện nhà Ngô gia, nhưng vẫn không yên tâm, cau mày ở lại.
Rất nhanh, ba huynh đệ Ngô gia đi từ cửa tới, theo sau là một đoàn người thần sắc hoảng sợ.
Đại Tráng nhìn lướt qua, trên đầu mẹ Ngốc Tử cùng Tam thẩm đều đeo một cái khăn giống nhau trông rất buồn cười, hai người từ khi thấy mặt nhau đã bắt đầu liếc nhìn.
Tam thẩm Ngốc Tử nhìn thoáng qua trong sân lớn liền thấy Đại Tráng đứng bên người Ngô lão thái gia, mỉa mai nói: “Ai da, đại tẩu, ngươi nuôi được đứa con trai ngoan ăn cây táo rào cây xung nha!"
Mẹ Ngốc Tử trừng mắt nhìn Tam thẩm, bị chọc đến nghẹn, bước lên vài bước giơ tay đập lung tung lên mặt Ngốc Tử, trong miệng mắng chửi không rõ: “Chửi ngươi liền không nhớ, ta đánh chết cái đứa ngốc như ngươi, cả ngày chỉ biết ăn biết ỉa hại lão nương... "
Đại Tráng nhanh tay lẹ mắt lôi Ngốc Tử lùi về phía sau một bước, tránh ra cái tát nặng nề.
“Phi, mày còn dám tránh, tao sinh ra mày nuôi mày, hiện tại mày có vài mẫu đất có lông có cánh liền..." Mẹ Ngốc Tử hét lên, vội cấu lấy cánh tay Ngốc Tử mà nhấn.
“Cô làm gì vậy! Buông ra!" Đại Tráng vừa vội vừa giận kêu lên, vung tay xoa nhẹ lên cánh tay đã bị mẹ Ngốc Tử nhéo, cẩn thận kéo lên ống tay áo kiểm tra nhìn: “Đây là xảy ra chuyện gì?"
Đại Tráng hít sau một hơi, trên cánh tay của Ngốc Tử tràn đầy vết thương xanh xanh tím tím, ngoại trừ vết tích bị nhéo lúc nãy, rõ ràng còn có vết thương do bị gậy đánh.
“Phản, phản, tất cả phản rồi, khụ khụ... Thằng cả, lão già ta còn chưa nằm thẳng cẳng ra đâu! Khụ khu..." Ngô lão thái gia vừa hô vừa ho.
Ngô lão đại liền tiến đến kéo vợ mình, nhỏ giọng nói: “Cha, người làm sao thế?"
“Ta mà không dậy, nhà này đều bị mấy đứa mày quậy tung đến rối tinh rối mù lên hết!" Ngô lão thái gia đưa tay tát một cái lên mặt Ngô lão đại, thở hổn hển nói.
“Cha, người nói cái gì vậy..." Mẹ Ngốc Tử đau lòng kéo chồng mình về phía sau, kêu lớn.
“Bà đừng cãi nữa đi..." Ngô lão đại khẽ nói với vợ mình.
“Coi bộ tình trạng này, thừa dịp lão già ta còn chưa nhắm mắt, liền đem ra nói rõ ràng, hôm nay liền chia nhà, sau này các ngươi mỗi người một chỗ, ai cũng không còn không vừa mắt nhau..." Ngô lão thái gia dừng một chút nghiêm túc nói.
“Cha..." Ba huynh đệ Ngô gia cùng nhau kêu lên.
“Cha, ngươi thân thể không khỏe, chuyện này lần sau hãy nói đi!" Vẫn là Ngô lão nhị thấp giọng nói.
Lão đại nhà Ngô gia và lão Tam Ngô gia đều tán đồng gật đầu.
“Được rồi, dù sao ngày này cũng tới, lão nhân ta cũng sẽ không nói tới ra riêng, nhìn các ngươi như bây giờ, giữa ban ngày ban mặt, liền làm việc cũng không thể làm, việc làm ruộng chuẩn bị làm sao... Khụ khụ..." Ngô lão thái gia nói một hơi đến cuối, nhịn không được liền ho khan.
“Cứ như lời ta nói, hiện giờ ra riêng là tốt nhất..." Tam thẩm Ngốc Tử chợt chen vào một câu.
Ngô lão tam giận giữ tát vợ mình một cái, lớn tiếng mắng: “Ai kêu bà lắm miệng, còn không tới bà..."
“Được lắm, ông bây giở cũng ra vẻ ta đây..." Tam thẩm Ngốc Tử giống như lên cơn điên hét lên đánh gáy Ngô lão tam.
Mấy đứa nhỏ thấy thế, bị dọa đến khóc lớn, trong lúc này khắp viện Ngô gia đúng là đến gà bay chó sủa...
Đại Tráng mắt lạnh nhìn trò khôi hài này, trên tay không ngừng giúp Ngốc Tử xoa máu bầm.
Ngô lão thái gia ngực kịch liệt phập phòng, đột nhiên tránh mấy đứa người làm, lượm một cây gỗ, bước nhanh về phía trước, quay sang chỗ Ngô lão tam và vợ y mà đập xuống...
“Bây giờ cũng không sợ mất mặt đúng không? Ngoài sân rất rộng..." Ngô lão thái gia vừa vung gậy vừa mắng.
“Cha, cha..."
“... Người cẩn thận..."
Ngô lão nhị nhanh tay tiến lên đỡ lấy Ngô lão thái gia sắp ngã xuống, giúp Ngô lão thái gia vuốt ngực thông khí.
“Đừng ồn ào nữa, lão đại, lão nhị, lão tam và..." Ngô lão thái gia bình phục tâm tình kích động, chỉ mấy đứa nhỏ lớn hơn Ngốc Tử một chút nói: “Mấy người các ngươi, theo ta đi vào, những người khác đứng ở ngoài đây!"
Ngốc Tử và hai đứa con trai trưởng của ba huynh đệ Ngô gia được chỉ định, Đại Tráng mắt sáng lên, coi bộ Ngô lão thái giá thật sự dự định ở riêng...
“Đi đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi, một hồi qua nhà ta giúp ngươi bôi thuốc!" Đại Tráng đẩy vai Ngốc Tử, thấp giọng nói.
“Dạ!" Ngốc Tử mỉm cười đáp ứng.
“Hôm nay xin lỗi mọi người, mọi người mau ngồi uống uống chén trà đi!" Ba người vợ của ba huynh đệ Ngô gia cuối cùng cũng còn có hiểu biết, Nhị thẩm của Ngốc Tử bắt chuyện với Đại Tráng và mấy người làm đi vào gian phòng khác.
...
“Đã đỡ chưa?" Đại Tráng nhìn Ngốc Tử ở trong sân hết nhìn đông rồi ngó tây, đi tới hỏi.
“Đại Tráng, ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi!" Ngốc Tử cao hứng kéo Đại Tráng nói.
“Có chuyện gì, chúng ta đi thôi!" Đại Tráng sờ mấy vết thương trên mặt Đại Tráng, cau mày nhẹ giọng nói.
“Dạ!" Ngốc Tử lên tiếng, trong mắt ngập hình ảnh Đại Tráng, một chút cũng không để ý ánh mắt soi mói của mẹ y...
“A Đại ca ca, ngươi đã đến rồi!" Tam Nựu Nhi ồn ào từ trong nhà chạy đến, vui mừng nói.
Nhị Nựu Nhi nghe tiếng cũng chạy ra ngoài, nhào tới trên đùi Ngốc Tử, ngước đầu hỏi: “A Đại ca ca, anh sao lâu vậy không tới chơi? Ai nha, A Đại ca ca, mặt ngươi làm sao vậy?"
Đại Tráng nhìn bộ dạng không biết làm sao của Ngốc Tử, trong lòng không hiểu thế nào lại nhẹ nhõm, xem ra không quen một mình mà không có Ngốc Tử...
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi vào thôi!" Đại Tráng dắt hai bé gái đi vào.
Sau hai ba câu đuổi được hai đứa bé gái cùng hai đứa bé sinh đôi đến giúp vui, để Đại Nựu Nhi cùng bọn chúng trong sân chơi, Đại Tráng bưng một chậu nước nóng tiến đên, đem một cái khăn, để Ngốc Tử cởi sạch nằm ở trên giường, trước tiên dùng nước nóng lau vết thương toàn thân của Ngốc Tử, sau đó cầm lấy thảo dược tự chế ra, cẩn thận giúp Ngốc Tử bôi lên tất cả vết thương.
“Chuyện gì xảy ra?" Đại Tráng cau mày nhìn vết thương rõ ràng do gậy gây ra, trầm giọng nói.
“Mẹ cùng Tam thẩm cãi nhau... Ông nội tức giận đến bệnh, để ta chăm sóc ông nội... Ta muốn tới tìm ngươi, mẹ nói sợ mất mặt... Buổi tối len lén đi ra, bị Tam thẩm thấy... rổi cãi nhau... không cho các đại thúc đi làm ruộng..." Ngốc Tử đứt quãng nói.
Đại Tráng không nói gì, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được mấy ngày nay ở Ngô gia xảy ra chuyện gì.
“Ngươi ngốc quá đi, mẹ đánh ngươi, ngươi không biết trốn sao..." Đại Tráng cầm lấy ít thuốc cuối cùng bôi lên người Ngốc Tử, không vui nói.
“Mẹ mắng ngươi..." Ngốc Tử thành thật nói.
“Cũng được mà, chờ thuốc mỡ khô hãy mặc quần áo!" Đại Tráng vỗ vỗ cái mông săn chắc của Ngốc Tử, nhẹ nhàng nói.
“Dạ, ta hiểu rồi!" Ngốc Tử sờ vết thương trên cánh tay nói.
Đại Tráng bưng chén thuốc và chậu gỗ xoay người đi ra ngoài, căn bản không chú ý tới vẻ mặt đỏ bừng không bình thường của Ngốc Tử..
“A, Trần đại thúc!" Ngốc Tử quay đầu vui mừng kêu.
“Xuỵt, A Đại, Đại Tráng tới tìm ngươi." Người trung niên kia nhanh chóng nói.
“Thực sao!" Ngốc Tử vui mừng kêu.
“A Đại, cháu nhỏ giọng một chút đi, nếu như để mẹ bọn họ nghe được... Mẹ ngươi không cho chúng ta mở cửa, hiện giờ không biết hắn còn ở bên ngoài không..."
“Ta đi mở cửa!" Ngốc Tử liền hướng ra ngoài cửa đi.
“Này, cháu không sợ mẹ cháu đánh cháu sao!" Trần đại thúc kéo Ngốc Tử nói.
“Đỡ ta đứng lên, ta đi!" Ngô lão thái gia nãy giờ vẫn không lên tiếng từ trên giường nằm nửa người dậy nói.
“A, lão thái gia, ngài tỉnh rồi..." Người trung niên trên mặt lộ ra nụ cười, nhẹ giọng kêu.
“Ông nội, cháu đi là được rồi!" A Đại đỡ lấy Ngô lão thái gia lo lắng nói.
“Đỡ ta đứng lên! A Đại, khụ khụ..." Ngô lão thái gia kiềm chế âm thanh ho khan.
Trung niên họ Trần là người làm ở nhà Ngô gia, giúp Ngô gia trồng trọt đã hơn mười năm, trước đây còn lão thái gia và lão thái thái, ba hắn cả ngày chỉ biết đàn hát rượu chè đánh vợ đánh con, mẹ của hắn bệnh nặng, trong nhà nghèo đến cả cái chiếu cũng không có, khi đó Ngô gia vừa mới mướn mấy người làm, Ngô lão thái gia liền ứng cho hắn nửa năm tiền công, có số tiền đó, mẹ hắn cả đời khổ sở trước khi chết cũng qua được mấy ngày lành...
A Đại cùng trung niên họ Trần đỡ Ngô lão thái gia ra ngoài, trong viện đã có người đứng, người ngồi vây quanh.
“Lão thái gia, người đừng lo..."
“Lão thái gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì..."
“... Không xuống ruộng thì làm gì vậy..."
...
Mấy người làm ở Ngô gia mỗi sáng sớm đều tập hợp ở trước sân, nghe chủ nhân nói xem hôm nay làm cái gì, cả nhà ba anh em Ngô gia cũng cùng nhau làm ruộng...
“Mọi người im lặng một chút, nay lão già ta liền đem chuyện này giải quyết triệt để!" Ngô lão thái gia thở hổn hển nói.
“Này, này, có chuyện gì vậy? A Đại không có ở nhà sao? Này... Mau mở cửa..." Đại Tráng ở bên ngoài liên tiếp đập cửa gọi lớn.
Ngốc Tử để người làm đỡ lấy Ngô lão thái gia, vui mừng chạy ra cố gắng mở cổng: “Đại Tráng!"
“A Đại, ngươi... Mặt ngươi bị sao vậy?" Đại Tráng nhìn gò má bầm tím và cái trán ứ máu cùng với vành mắt lớn nhỏ khẩn trương hỏi, thế nhưng thấy được người, trong lòng cũng thở phào một hơi.
“Dạ, không có gì, đã hết đau!" Ngốc Tự vừa cười vừa đáp, tất nhiên là khi thấy Đại Tráng liền cực kì vui vẻ.
“A đại, để Đại Tráng vào đi!" Ngô lão thái gia suy yếu nói.
Đại Tráng tạm thời đè xuống lo lắng cho Ngốc Tử, vội bước nhanh vào sân nhà Ngô gia, liếc mắt liền thấy mấy người đều đang đỡ Ngô lão thái gia, nhíu mày hỏi: “Ngô lão thái gia, xảy ra chuyện gì vậy? Ngài đừng lo lắng quá nhiều!"
“Gọi lão đại, lão nhị, lão tam đến!" Ngô lão thái thái không có đáp lại Đại Tráng, nói với mấy người làm đứng ở xa.
Ba đứa người làm liền nhanh chân chạy đi.
Ngốc Tử kéo Đại Tráng đứng ở bên cạnh Ngô lão thái gia, Đại Tráng nhìn khóe miệng bầm tím của Ngốc Tử, mặc dù biết đây là chuyện nhà Ngô gia, nhưng vẫn không yên tâm, cau mày ở lại.
Rất nhanh, ba huynh đệ Ngô gia đi từ cửa tới, theo sau là một đoàn người thần sắc hoảng sợ.
Đại Tráng nhìn lướt qua, trên đầu mẹ Ngốc Tử cùng Tam thẩm đều đeo một cái khăn giống nhau trông rất buồn cười, hai người từ khi thấy mặt nhau đã bắt đầu liếc nhìn.
Tam thẩm Ngốc Tử nhìn thoáng qua trong sân lớn liền thấy Đại Tráng đứng bên người Ngô lão thái gia, mỉa mai nói: “Ai da, đại tẩu, ngươi nuôi được đứa con trai ngoan ăn cây táo rào cây xung nha!"
Mẹ Ngốc Tử trừng mắt nhìn Tam thẩm, bị chọc đến nghẹn, bước lên vài bước giơ tay đập lung tung lên mặt Ngốc Tử, trong miệng mắng chửi không rõ: “Chửi ngươi liền không nhớ, ta đánh chết cái đứa ngốc như ngươi, cả ngày chỉ biết ăn biết ỉa hại lão nương... "
Đại Tráng nhanh tay lẹ mắt lôi Ngốc Tử lùi về phía sau một bước, tránh ra cái tát nặng nề.
“Phi, mày còn dám tránh, tao sinh ra mày nuôi mày, hiện tại mày có vài mẫu đất có lông có cánh liền..." Mẹ Ngốc Tử hét lên, vội cấu lấy cánh tay Ngốc Tử mà nhấn.
“Cô làm gì vậy! Buông ra!" Đại Tráng vừa vội vừa giận kêu lên, vung tay xoa nhẹ lên cánh tay đã bị mẹ Ngốc Tử nhéo, cẩn thận kéo lên ống tay áo kiểm tra nhìn: “Đây là xảy ra chuyện gì?"
Đại Tráng hít sau một hơi, trên cánh tay của Ngốc Tử tràn đầy vết thương xanh xanh tím tím, ngoại trừ vết tích bị nhéo lúc nãy, rõ ràng còn có vết thương do bị gậy đánh.
“Phản, phản, tất cả phản rồi, khụ khụ... Thằng cả, lão già ta còn chưa nằm thẳng cẳng ra đâu! Khụ khu..." Ngô lão thái gia vừa hô vừa ho.
Ngô lão đại liền tiến đến kéo vợ mình, nhỏ giọng nói: “Cha, người làm sao thế?"
“Ta mà không dậy, nhà này đều bị mấy đứa mày quậy tung đến rối tinh rối mù lên hết!" Ngô lão thái gia đưa tay tát một cái lên mặt Ngô lão đại, thở hổn hển nói.
“Cha, người nói cái gì vậy..." Mẹ Ngốc Tử đau lòng kéo chồng mình về phía sau, kêu lớn.
“Bà đừng cãi nữa đi..." Ngô lão đại khẽ nói với vợ mình.
“Coi bộ tình trạng này, thừa dịp lão già ta còn chưa nhắm mắt, liền đem ra nói rõ ràng, hôm nay liền chia nhà, sau này các ngươi mỗi người một chỗ, ai cũng không còn không vừa mắt nhau..." Ngô lão thái gia dừng một chút nghiêm túc nói.
“Cha..." Ba huynh đệ Ngô gia cùng nhau kêu lên.
“Cha, ngươi thân thể không khỏe, chuyện này lần sau hãy nói đi!" Vẫn là Ngô lão nhị thấp giọng nói.
Lão đại nhà Ngô gia và lão Tam Ngô gia đều tán đồng gật đầu.
“Được rồi, dù sao ngày này cũng tới, lão nhân ta cũng sẽ không nói tới ra riêng, nhìn các ngươi như bây giờ, giữa ban ngày ban mặt, liền làm việc cũng không thể làm, việc làm ruộng chuẩn bị làm sao... Khụ khụ..." Ngô lão thái gia nói một hơi đến cuối, nhịn không được liền ho khan.
“Cứ như lời ta nói, hiện giờ ra riêng là tốt nhất..." Tam thẩm Ngốc Tử chợt chen vào một câu.
Ngô lão tam giận giữ tát vợ mình một cái, lớn tiếng mắng: “Ai kêu bà lắm miệng, còn không tới bà..."
“Được lắm, ông bây giở cũng ra vẻ ta đây..." Tam thẩm Ngốc Tử giống như lên cơn điên hét lên đánh gáy Ngô lão tam.
Mấy đứa nhỏ thấy thế, bị dọa đến khóc lớn, trong lúc này khắp viện Ngô gia đúng là đến gà bay chó sủa...
Đại Tráng mắt lạnh nhìn trò khôi hài này, trên tay không ngừng giúp Ngốc Tử xoa máu bầm.
Ngô lão thái gia ngực kịch liệt phập phòng, đột nhiên tránh mấy đứa người làm, lượm một cây gỗ, bước nhanh về phía trước, quay sang chỗ Ngô lão tam và vợ y mà đập xuống...
“Bây giờ cũng không sợ mất mặt đúng không? Ngoài sân rất rộng..." Ngô lão thái gia vừa vung gậy vừa mắng.
“Cha, cha..."
“... Người cẩn thận..."
Ngô lão nhị nhanh tay tiến lên đỡ lấy Ngô lão thái gia sắp ngã xuống, giúp Ngô lão thái gia vuốt ngực thông khí.
“Đừng ồn ào nữa, lão đại, lão nhị, lão tam và..." Ngô lão thái gia bình phục tâm tình kích động, chỉ mấy đứa nhỏ lớn hơn Ngốc Tử một chút nói: “Mấy người các ngươi, theo ta đi vào, những người khác đứng ở ngoài đây!"
Ngốc Tử và hai đứa con trai trưởng của ba huynh đệ Ngô gia được chỉ định, Đại Tráng mắt sáng lên, coi bộ Ngô lão thái giá thật sự dự định ở riêng...
“Đi đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi, một hồi qua nhà ta giúp ngươi bôi thuốc!" Đại Tráng đẩy vai Ngốc Tử, thấp giọng nói.
“Dạ!" Ngốc Tử mỉm cười đáp ứng.
“Hôm nay xin lỗi mọi người, mọi người mau ngồi uống uống chén trà đi!" Ba người vợ của ba huynh đệ Ngô gia cuối cùng cũng còn có hiểu biết, Nhị thẩm của Ngốc Tử bắt chuyện với Đại Tráng và mấy người làm đi vào gian phòng khác.
...
“Đã đỡ chưa?" Đại Tráng nhìn Ngốc Tử ở trong sân hết nhìn đông rồi ngó tây, đi tới hỏi.
“Đại Tráng, ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi!" Ngốc Tử cao hứng kéo Đại Tráng nói.
“Có chuyện gì, chúng ta đi thôi!" Đại Tráng sờ mấy vết thương trên mặt Đại Tráng, cau mày nhẹ giọng nói.
“Dạ!" Ngốc Tử lên tiếng, trong mắt ngập hình ảnh Đại Tráng, một chút cũng không để ý ánh mắt soi mói của mẹ y...
“A Đại ca ca, ngươi đã đến rồi!" Tam Nựu Nhi ồn ào từ trong nhà chạy đến, vui mừng nói.
Nhị Nựu Nhi nghe tiếng cũng chạy ra ngoài, nhào tới trên đùi Ngốc Tử, ngước đầu hỏi: “A Đại ca ca, anh sao lâu vậy không tới chơi? Ai nha, A Đại ca ca, mặt ngươi làm sao vậy?"
Đại Tráng nhìn bộ dạng không biết làm sao của Ngốc Tử, trong lòng không hiểu thế nào lại nhẹ nhõm, xem ra không quen một mình mà không có Ngốc Tử...
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi vào thôi!" Đại Tráng dắt hai bé gái đi vào.
Sau hai ba câu đuổi được hai đứa bé gái cùng hai đứa bé sinh đôi đến giúp vui, để Đại Nựu Nhi cùng bọn chúng trong sân chơi, Đại Tráng bưng một chậu nước nóng tiến đên, đem một cái khăn, để Ngốc Tử cởi sạch nằm ở trên giường, trước tiên dùng nước nóng lau vết thương toàn thân của Ngốc Tử, sau đó cầm lấy thảo dược tự chế ra, cẩn thận giúp Ngốc Tử bôi lên tất cả vết thương.
“Chuyện gì xảy ra?" Đại Tráng cau mày nhìn vết thương rõ ràng do gậy gây ra, trầm giọng nói.
“Mẹ cùng Tam thẩm cãi nhau... Ông nội tức giận đến bệnh, để ta chăm sóc ông nội... Ta muốn tới tìm ngươi, mẹ nói sợ mất mặt... Buổi tối len lén đi ra, bị Tam thẩm thấy... rổi cãi nhau... không cho các đại thúc đi làm ruộng..." Ngốc Tử đứt quãng nói.
Đại Tráng không nói gì, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được mấy ngày nay ở Ngô gia xảy ra chuyện gì.
“Ngươi ngốc quá đi, mẹ đánh ngươi, ngươi không biết trốn sao..." Đại Tráng cầm lấy ít thuốc cuối cùng bôi lên người Ngốc Tử, không vui nói.
“Mẹ mắng ngươi..." Ngốc Tử thành thật nói.
“Cũng được mà, chờ thuốc mỡ khô hãy mặc quần áo!" Đại Tráng vỗ vỗ cái mông săn chắc của Ngốc Tử, nhẹ nhàng nói.
“Dạ, ta hiểu rồi!" Ngốc Tử sờ vết thương trên cánh tay nói.
Đại Tráng bưng chén thuốc và chậu gỗ xoay người đi ra ngoài, căn bản không chú ý tới vẻ mặt đỏ bừng không bình thường của Ngốc Tử..
Tác giả :
Nhân Sinh Giang Nguyệt