Một Ngàn Tám Trăm Ngày
Chương 32
Khi ấy mới hai giờ sáng, Lý Đạo bật mở đèn, nhìn cả gò má hồng hồng của cô, nhắm nghiền hai mắt, giữa đôi môi không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Hai ngón tay anh giữ cằm cô khẽ lắc: "Cố Tân?"
Cố Tân hơi nheo mi mắt, biểu cảm đau đớn.
Lý Đạo đứng ngây người bên cạnh giường cúi đầu nhìn cô, một tay siết chặt, tay kia luồn vào tóc, vết thương ngoài da anh còn miễn cưỡng xử lý giúp, nhưng chưa từng chăm sóc phụ nữ phát sốt, cho nên có phần mù mịt.
Một lúc lâu, cuối cùng anh cũng phản ứng lại, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ trước.
Anh đi ra xe lấy hộp thuốc ra, lật tới lật lui mới tìm được nhiệt kế, đo được 39 độ 5.
Trán cô phủ đầy mồ hôi li ti, trên người chỉ mặc bộ quần áo mỏng, vải vóc dính sát vào da thịt.
Lý Đạo nghĩ một hồi, sau đó lấy khăn lông, thấm ít nước, lau mồ hôi trên trán giúp cô, ánh mắt chuyển xuống dưới, dừng một lát, kéo cổ áo ngủ, một tay cầm khăn đi vào trong lau chùi giúp cô.
Lý Đạo vốn đang giữ tâm bất định, vào thời khắc này, cái bản năng tư tưởng của đàn ông lại hoạt động khá linh hoạt trong đầu anh, sau khi lau qua vài vòng, lại đổi đến chỗ khác.Nghĩ đến gì đó, anh lắc đầu cười một tiếng.
Lý Đạo nâng cổ cô lên, giúp cô lau sau lưng.
Cố Tân nói: "Khó chịu."
"Khó chịu chỗ nào?" Anh hạ giọng hỏi.
"... Nhức đầu." Cô vẫn không mở mắt, trong cơn mơ màng hình như cô nói thầm một câu: "Đầu em vẫn còn à..."
Lý Đạo cười một tiếng, đỡ gáy cô nằm lại: "Còn, đồ ngốc."
"Đau quá..."
Lý Đạo lấy một viên thuốc giảm sốt, "Há miệng, uống thuốc xong sẽ hết đau."
Cố Tân nằm mơ, ăn tết năm nào đó, Cố Duy đang tết tóc cho cô, anh rất ngốc, sức lực rất mạnh, đầu cô bị kéo theo tay anh, tóc quấn ngang quấn dọc sát trong da, da đầu như sắp bị tróc ra.
Cô sít răng: "Anh, anh, đầu em đau quá!"
Cố Duy chỉ biết toét miệng cười, lừa cô nói uống thuốc xong sẽ hết đau.
Câu nói vừa rồi giống như anh ấy vừa nói, nhưng hình như là một người đàn ông khác. Cơ thể cô cực kỳ mệt mỏi, trực giác khi tỉnh lại sẽ đối mặt với chuyện không tốt, ngực cô rất đau đớn, nhức đầu, da thịt mỏi nhừ, nội tạng cũng nhói đau.
Cô không muốn tỉnh, nhưng cứ có người vặn cơ thể cô hết lần này đến lần khác, không ngừng lải nhải vài lời bên tai cô, quá đáng ghét.
Cố Tân vung tay quơ quào một cái, giống như vừa đánh một người nào đó, sau đó cô thu tay đặt trước ngực đối phương, quay đầu không chịu phối hợp.
Nhưng cái tát đó lại khá vang.
Đầu lưỡi Lý Đạo lướt trên má trái của cô, một luồng khí bùng trong lòng anh, chưa có người phụ nữ nào dám làm bậy trên mặt anh.
Anh lẳng lặng đè nén cơn tực giận xuống, gật đầu tự an ủi chính mình, nhủ thầm đàn ông trưởng thành lớn xác không so đó với phụ nữ nhỏ bé đang phát sốt, huống hồ người ta đang mơ màng, không không chế được hành động của mình, nghĩ như thế, lại bỏ qua tất cả hạ giọng dỗ dành người ta.
Cố Tân bị bệnh không ngoan như bình thường, Lý Đạo như mất hết kiên nhẫn, cuối cùng thẳng tay bóp miệng cô ra, dùng ngón tay đẩy viên thuốc vào miệng.
"Ngoan, uống nước."
Lúc này Cố Tân mím chặt môi.
Lý Đạo dày vò cả người đầy mồ hôi, nước cũng bị bắn ra không ít, hai ngón tay anh dùng thêm sức, bóp răng cô tạo ra một khe hở.
Sau đó Cố Tân bị đau nên tỉnh lại, thở ra một tiếng, mở mắt nhìn.
Khuỷu tay Lý Đạo đặt hai bên người cô, nói với cô: "Em đang sốt, uống chút nước rồi ngủ tiếp."
Dần tỉnh táo lại, Cố Tân cũng cảm nhận được vị đắng trong miệng, hơi chống đầu lên, tay anh đưa nước đến sát để cô tiện nuốt thuốc.
"Ngủ đi." Lý Đạo nói.
Cố Tân ngoan ngoãn nhắm mắt.
Anh dùng khăn lông lau mồ hôi trên người mình, nằm lên giường lần nữa, Cố Tân tự giác tiến sát vào trong ngực anh.
Sau khi tỉnh Lý Đạo không ngủ lại được nữa, cái lò lửa nhỏ trong lòng anh không giảm nhiệt độ, mồ hôi nóng lại quấn lấy cơ thể.
Lý Đạo không dám vén chăn, sợ Cố Tân tỉnh lại lần nữa vì lạnh, nên chỉ ôm chặt lấy cô, mở mắt cho đến khi bầu trời bắt đầu sáng.
Đến một lúc nào đó, không biết Cố Tân nằm mơ thấy gì, ngũ quan cô nhăn nhó, giãy giụa một cách bất an, trong cơn mơ liên tục nói mớ, rồi sau đó nhắm hai mắt khẽ khóc.
Bàn tay Lý Đạo vỗ nhẹ vào lưng cô, môi dò tìm đến trán cô, cảm giác càng ngày càng nóng.
Trong lòng anh không yên tâm, lập tức mặc quần áo vào, đi gõ cửa phòng Tiêu Hải Dương sát bên.
Bác sĩ trong thôn được mời đến khi trời chưa sáng hẳn, người này có giao tình với Tiêu Hải Dương, vết thương của Kỷ Cương cũng do anh ta xử lý, điều không nên nói thì không nói, điều không biết cũng không hỏi nhiều.
Anh ta khám cho Cố Tân từng chút, bỏ lại vài miếng dán hạ sốt để đề phòng bất kỳ tình huống nào, vừa dặn dò cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Tiêu Hải Dương liếc nhìn cô gái nằm trên giường, nhìn Lý Đạo mang theo một thâm ý khác: "Bận tâm rồi?"
Lý Đạo hời hợt: "Có chút."
"Không phải nhược điểm là được." Tiêu Hải Dương tốt bụng nhắc nhở.
Anh không tiếp lời.
Tiêu Hải Dương hỏi: "Nghĩ xong sẽ làm gì tiếp theo chưa?"
Chuyện của Cố Duy đã đả kích anh không nhỏ, anh bắt đầu hoài nghi việc mình đưa mọi người chạy trốn trên con đường này là đúng hay sai, có phải vào lúc tỉnh ngộ như lời của Cố Duy hay không, rằng đi trên con đường này khi quay đầu không có kết cục tốt.
Đi quá lâu trong bóng tối, đã quên mất cách làm việc của người bình thường, nhận định rằng phán đoán và lựa chọn của mình đều chính xác. Cho nên trong chuyện mang theo Cố Tân rời đi lần này, anh không dám suy nghĩ nhiều đến thế, cho dù dùng bất cứ cách nào, chỉ cần có thể đưa cô xuất cảnh là được, cũng không suy xét làm như thế sẽ mang đến nguy hiểm và phiền phức cho cô. Khi ấy là chuyện không mấy liên quan, chỉ khi nào trộn lẫn quá nhiều tình cảm riêng tư, thì lập trường của người đứng xem và người trong cuộc hoàn toàn khác nhau.
Là anh mắc nợ cô.
Lý Đạo thở dài một tiếng, rồi nghĩ đến có một đêm, cô nói muốn bỏ ác theo thiện phải rửa sạch tội nghiệt của bản thân trước mới được.
Hóa ra lẽ sống của cô gái này thông suốt hơn anh nhiều.
Trong lòng anh vẫn luôn kiên định vài chuyện, nhưng chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, bỗng nhiên có phần dao động.
Tiêu Hải Dương: "Sững sờ gì thế? Hỏi cậu đã nghĩ phải làm gì tiếp theo chưa?"
"Chưa nghĩ ra." Anh nói.
"Vậy thì cứ từ từ nghĩ." Dương Tử khoát vai anh, "Chiều nay đi sửa hai chiếc xe kia của cậu?"
Lý Đạo nói: "Xem thời gian của anh."
Thăm khám xong xuôi, Cố Tân ngủ say.
Đến trưa đo nhiệt độ cơ thể lần nữa, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm, Lý Đạo gọi Tiểu Ngũ đến phòng thay anh chăm sóc, anh theo Dương Tử và Hứa Đại Vệ đi sửa xe.
Khi Cố Tân tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối, Tiểu Ngũ ngồi bên mép giường táy máy nghịch điện thoại, cậu ta liếc mắt nhìn thấy cô muốn ngồi dậy, nhanh chóng ném điện thoại di động đi đến đỡ cô.
Cậu ta hỏi cô cảm thấy thế nào.
Cố Tân giật giật, bắp thịt không còn đau nữa, cả người cũng không còn cảm giác như nằm trên lò lửa, chỉ có điều cơ thể không được thăng bằng, hoàn toàn mất sức.
Sau bữa cơm tối đi ra ngoài một lúc, trong sân có rất nhiều máy móc cũ và đồ vặt vãnh, xung quanh là từng gian nhà, trong góc giăng một sợi dây thừng, trên dây phơi vài bộ quần áo, tất và nón.
Cố Tân ngồi trên một băng ghế dưới mái hiên, mưa vừa dứt, không khí còn rất ẩm ướt, có cơn gió vừa thổi qua mặt cô, mang theo hơi lạnh lẽo.
Lý Đạo mang cái áo cho cô choàng, ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô.
Hai người không ai nói tiếng nào, Cố Tân moi trong túi áo ra một bao thuốc lá, là bao thuốc dành cho phụ nữ Lý Đạo mua ở trấn Phong Bình cho cô.
Cô hỏi: "Anh hút không?"
Lý Đạo cúi đầu giành lấy: "Em đang cảm, không tốt đâu."
Cố Tân: "Một điếu chẳng làm sao được."
Lý Đạo thông cảm với tâm trạng của cô, không ngăn cản.
Luồng khói trắng nhàn nhạt bay ra, ngón tay Cố Tân kẹp thuốc nhỏ quá mức, cả cơ thể như gầy hẳn một vòng lớn.
Mắt cá chân Lý Đạo gác lên đầu gối chân còn lại, tầm nhìn đến giờ vẫn không rời khỏi cơ thể cô.
"Nếu như... cho em quay lại cuộc sống như trước đó..." Anh dừng lại: "Em có đồng ý không?"
Câu hỏi này rất khó trả lời, cô nói không muốn có lẽ là vì muốn giảm bớt cảm giác áy náy trong thâm tâm mình, nhưng anh sợ cô nói cô đồng ý hơn.
Động tác đưa thuốc lên của Cố Tân bỗng dừng lại, cô hơi cúi đầu, lâu sau đó mới nói: "Anh cũng không cần em à?"
Yết hầu Lý Đạo khẽ lăn, trái tim bình ổn quay về chỗ cũ, quay về lúc cô nói chuyện, cả trái tim bị bóp chặt lần nữa, khó chịu nhưng không thể làm gì.
"Hỏi bừa thế thôi." Anh nói.
Cố Tân nói: "Không phải Cố Duy muốn em đi tìm mẹ à?"
"Không để ý lại chạy trốn?"
Tròng mắt Cố Tân lạnh nhạt, không nhìn ra tâm trạng gì: "Không để ý, kết quả dù tốt hay xấu chưa chắc đã công bằng."
Lý Đạo nhìn cô vài giây, câu nói này khiến anh bỗng dưng phát sinh nỗi bất an.
Cố Tân đột nhiên hỏi: "Anh từng trải qua cảm giác có người thân qua đời rồi à?"
"Rồi, bố tôi."
Cố Tân mấy máy môi, cảm thấy nếu hỏi tiếp thì quá tàn nhẫn.
Lý Đạo thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, anh cười một tiếng: "Có gì thì hỏi đi."
Cố Tân xoa chóp mũi, vứt điếu thuốc trên nền xi măng rồi dẫm lên nó: "Khi ấy anh làm thế nào để thoát ra?"
"Dùng chân bước đi."
Cố Tân sững sốt đôi chút, bỗng bật cười, cười nhiều, hốc mắt dâng chút nước.
Cô hỏi: "Anh nói con người ta tại sao còn sống?"
Anh thở dài: "Khi chúng ta sinh ra, cũng đâu có ai hỏi qua ý kiến của chúng ta."
Cố Tân đánh anh một cái, vừa khóc vừa cười.
Rốt cuộc ý nghĩ của việc sống sót là gì? Chịu khổ, qua đời, luân hồi, rồi chịu khổ, rồi qua đời, rồi lại luân hồi, lặp đi lặp lại.
Ông trời đã sắp xếp con đường cho từng người, trên con đường đi qua bảy loại khổ đau, chân không bước qua, mỗi một bước đều có gai, cuối cùng toàn thân đều là vết thương, vẫn chạy không thoát kết cục, từ bỏ thế sự nằm trong mộ đất.
Chính là ý nghĩa đó.
Hai tay Cố Tân vuốt mắt, giải thích: "Không phải em muốn khóc, em chịu đựng có hơi khó khăn, anh hiểu được tâm trạng bây giờ của em không?"
Trên thế giới này, làm gì có chuyện cảm động lây được, cho dù có đau khổ, nhưng mỗi loại đau khổ lại không giống nhau.
Lý Đạo không đáp lời, bàn tay đưa ra, ấn đầu cô nằm trên đùi mình: "Như ngốc."
Hai chứ này cũng không khó nghe, Cố Tân ôm lấy chân anh, nước mắt như được mở van, không kiềm chế nổi, khóc đau thương quằn quại.
Lý Đạo dỗ dành cô khóc, bàn tay vẫn cứ dán vào trên tóc cô, vuốt ve từng chút từng chút một.
Anh không nhìn cô, tầm nhìn cố định vào nơi nào đó phía trước, nói: "Chỉ có hưởng không được phúc, không có chuyện gì là không vượt qua được." Giọng nói rất nhẹ, giống như nói với bản thân, càng giống như an ủi cô.
Lý Đạo đánh giá cao sức đề kháng của cô, vào nửa đêm, Cố Tân phát sốt lần nữa.
Miếng dán hạ sốt và thuốc uống cũng vô ích, lại gọi bác sĩ đến, tiếp tục thăm khám.
Nhưng lần thăm khám này không thấy hiệu quả, bệnh tình Cố Tân lặp đi lặp lại, kéo dài hai ngày, cuối cùng bác sĩ cũng hết cách, nói nếu như thật sự không ổn hơn, thì phải nhanh chóng đưa người đến bệnh viện trấn.
Lòng Lý Đạo như lửa đốt, nhìn cô gái trên giường dường như gầy rộc hắn đi, vừa lo lắng vừa đau lòng, chỉ trách không giúp cô gánh vác được phần tội này.
Trong quá khứ Cố Duy luôn nói rằng, anh không có em gái, anh không hiểu.
Giờ phút này, trừ bản thân ra, anh có lẽ đã cả nhận được tâm trạng của Cố Duy.
Nghĩ đến Cố Duy, trong đầu anh chợt lóe lên, bỗng nhớ lại chuyện nào đó, Lý Đạo không do dự, bước nhanh ra ngoài, lại đến gõ cửa phòng Tiêu Hải Dương.
Dương Tử bị hành hạ cũng không tức giận, quá nửa đêm chỉ mặc một cái quần cộc đi ra, hỏi anh làm gì, nói xác nhận: "Bây giờ? Hai giờ sáng? Muốn ăn đào ngâm?"
"Chỗ anh có không?"
Tiêu Hải Dương nói: "Ông anh đây đi trộm cho cậu?" Giọng nói chậm rãi: "Chỉ có nước trái cây."
"Vậy tôi đi mua."
"Mẹ kiếp cậu không xem mấy giờ rồi." Anh ta gầm một tiếng, nghĩ cách giúp anh: "Hái hai quả đào tiên trong vườn, thêm đường nấu thử xem."
Lý Đạo ngay lập tức quay người đi ra phía sau.
Anh đi xuống nhà bếp, nấu nước sôi, bốc một nắm đường phèn ném vào, đào được gọt vỏ bỏ hột, cắt thành miếng lớn nhỏ không đồng đều, bỏ hết trong nồi nấu.
Anh mút ngón tay dính nước, nhủ thầm ông đây đều vì em mà làm nhưng chuyện này, nếu không khỏe lại anh cũng chẳng thèm quan tâm nữa, ném thẳng ra ngoài làm mồi cho sói ăn.
Rồi lại nghĩ thêm, bây giờ cô gầy chỉ còn da bọc xương, chó sói cũng chẳng thèm ăn, không bằng nuôi thêm cho mập hơn để tự mình ăn.
Lý Đạo lắc đầu xem thường mình, trong phòng bếp lớn người đàn ông nghĩ những chuyện ngổn ngang này, chắc không ngây thơ.
Anh đổ thứ đồ mình vừa nấu vào một chậu nhỏ, đổ bớt nước ra, bê vào trong phòng.
Lý Đạo đỡ Cố Tân dựa vào ngực mình, xúc một miếng nhỏ đưa đến bên miệng cô.
Nhắc đến lại thấy kỳ dị, cô gái này vốn còn đang mơ màng, nhưng dường như ngửi được mùi, há miệng ăn ngay.
Lý Đạo phấn khởi như tìm được gì đó, anh khều môi, nói trêu chọc cô: "Ôi, hết bệnh rồi à, thèm ăn đến thế."
Cố Tân nhắm hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn động đậy, không trả lời anh.
Lý Đạo hôn trên đỉnh đầu cô một cái, anh lại xúc thêm một thìa đút cho cô.
Cái chậu nhỏ nhanh chóng thấy đáy, Cố Tân nghiêng đầu, nhắm hai mắt lắc đầu.
Lý Đạo: "Không ăn nữa?"
"... Ừm." Cô lẩm bẩm.
Lý Đạo đặt Cố Tân nằm xuống, đắp chăn cho cô.
Anh vác cái ghế xếp nhỏ ngời bên cạnh giường, bê cái chậu nhỏ ăn phần Cố Tân chừa lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, quai hàm di chuyển, tự cười bản thân mình: "Mẹ kiếp, không ngờ ông đây còn có cái kỹ năng này."
Sau đó, Lý Đạo ngủ một giấc yên ổn, từ sau khi rời khỏi Thượng Lăng đây là giấc ngủ đầu tiên.
Bởi vì yên ổn, nên cảm thấy ngắn.
Trong giấc mộng anh cảm thấy mũi mình rất nhột, muốn gãi, nhưng khi đưa tay lên bắt...
Lý Đạo bỗng bừng tỉnh, hơi ngẩng đầu lên, mơ màng mở một con mắt, đối diện với nụ cười yêu kiều cỉa Cố Tân.
Vài giây hoảng hốt, Lý Đạo nói: "Tỉnh rồi?"
Cô vẫn tiều tụy như thế, nhưng trong mắt lấp lành vài tia sáng, dịu dàng gọi: "Trời sáng rồi."
Lý Đạo nhìn cô mười mấy giây, chống người quay đầu nhìn.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã mọc, bầu trời trong xanh.
Hai ngón tay anh giữ cằm cô khẽ lắc: "Cố Tân?"
Cố Tân hơi nheo mi mắt, biểu cảm đau đớn.
Lý Đạo đứng ngây người bên cạnh giường cúi đầu nhìn cô, một tay siết chặt, tay kia luồn vào tóc, vết thương ngoài da anh còn miễn cưỡng xử lý giúp, nhưng chưa từng chăm sóc phụ nữ phát sốt, cho nên có phần mù mịt.
Một lúc lâu, cuối cùng anh cũng phản ứng lại, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ trước.
Anh đi ra xe lấy hộp thuốc ra, lật tới lật lui mới tìm được nhiệt kế, đo được 39 độ 5.
Trán cô phủ đầy mồ hôi li ti, trên người chỉ mặc bộ quần áo mỏng, vải vóc dính sát vào da thịt.
Lý Đạo nghĩ một hồi, sau đó lấy khăn lông, thấm ít nước, lau mồ hôi trên trán giúp cô, ánh mắt chuyển xuống dưới, dừng một lát, kéo cổ áo ngủ, một tay cầm khăn đi vào trong lau chùi giúp cô.
Lý Đạo vốn đang giữ tâm bất định, vào thời khắc này, cái bản năng tư tưởng của đàn ông lại hoạt động khá linh hoạt trong đầu anh, sau khi lau qua vài vòng, lại đổi đến chỗ khác.Nghĩ đến gì đó, anh lắc đầu cười một tiếng.
Lý Đạo nâng cổ cô lên, giúp cô lau sau lưng.
Cố Tân nói: "Khó chịu."
"Khó chịu chỗ nào?" Anh hạ giọng hỏi.
"... Nhức đầu." Cô vẫn không mở mắt, trong cơn mơ màng hình như cô nói thầm một câu: "Đầu em vẫn còn à..."
Lý Đạo cười một tiếng, đỡ gáy cô nằm lại: "Còn, đồ ngốc."
"Đau quá..."
Lý Đạo lấy một viên thuốc giảm sốt, "Há miệng, uống thuốc xong sẽ hết đau."
Cố Tân nằm mơ, ăn tết năm nào đó, Cố Duy đang tết tóc cho cô, anh rất ngốc, sức lực rất mạnh, đầu cô bị kéo theo tay anh, tóc quấn ngang quấn dọc sát trong da, da đầu như sắp bị tróc ra.
Cô sít răng: "Anh, anh, đầu em đau quá!"
Cố Duy chỉ biết toét miệng cười, lừa cô nói uống thuốc xong sẽ hết đau.
Câu nói vừa rồi giống như anh ấy vừa nói, nhưng hình như là một người đàn ông khác. Cơ thể cô cực kỳ mệt mỏi, trực giác khi tỉnh lại sẽ đối mặt với chuyện không tốt, ngực cô rất đau đớn, nhức đầu, da thịt mỏi nhừ, nội tạng cũng nhói đau.
Cô không muốn tỉnh, nhưng cứ có người vặn cơ thể cô hết lần này đến lần khác, không ngừng lải nhải vài lời bên tai cô, quá đáng ghét.
Cố Tân vung tay quơ quào một cái, giống như vừa đánh một người nào đó, sau đó cô thu tay đặt trước ngực đối phương, quay đầu không chịu phối hợp.
Nhưng cái tát đó lại khá vang.
Đầu lưỡi Lý Đạo lướt trên má trái của cô, một luồng khí bùng trong lòng anh, chưa có người phụ nữ nào dám làm bậy trên mặt anh.
Anh lẳng lặng đè nén cơn tực giận xuống, gật đầu tự an ủi chính mình, nhủ thầm đàn ông trưởng thành lớn xác không so đó với phụ nữ nhỏ bé đang phát sốt, huống hồ người ta đang mơ màng, không không chế được hành động của mình, nghĩ như thế, lại bỏ qua tất cả hạ giọng dỗ dành người ta.
Cố Tân bị bệnh không ngoan như bình thường, Lý Đạo như mất hết kiên nhẫn, cuối cùng thẳng tay bóp miệng cô ra, dùng ngón tay đẩy viên thuốc vào miệng.
"Ngoan, uống nước."
Lúc này Cố Tân mím chặt môi.
Lý Đạo dày vò cả người đầy mồ hôi, nước cũng bị bắn ra không ít, hai ngón tay anh dùng thêm sức, bóp răng cô tạo ra một khe hở.
Sau đó Cố Tân bị đau nên tỉnh lại, thở ra một tiếng, mở mắt nhìn.
Khuỷu tay Lý Đạo đặt hai bên người cô, nói với cô: "Em đang sốt, uống chút nước rồi ngủ tiếp."
Dần tỉnh táo lại, Cố Tân cũng cảm nhận được vị đắng trong miệng, hơi chống đầu lên, tay anh đưa nước đến sát để cô tiện nuốt thuốc.
"Ngủ đi." Lý Đạo nói.
Cố Tân ngoan ngoãn nhắm mắt.
Anh dùng khăn lông lau mồ hôi trên người mình, nằm lên giường lần nữa, Cố Tân tự giác tiến sát vào trong ngực anh.
Sau khi tỉnh Lý Đạo không ngủ lại được nữa, cái lò lửa nhỏ trong lòng anh không giảm nhiệt độ, mồ hôi nóng lại quấn lấy cơ thể.
Lý Đạo không dám vén chăn, sợ Cố Tân tỉnh lại lần nữa vì lạnh, nên chỉ ôm chặt lấy cô, mở mắt cho đến khi bầu trời bắt đầu sáng.
Đến một lúc nào đó, không biết Cố Tân nằm mơ thấy gì, ngũ quan cô nhăn nhó, giãy giụa một cách bất an, trong cơn mơ liên tục nói mớ, rồi sau đó nhắm hai mắt khẽ khóc.
Bàn tay Lý Đạo vỗ nhẹ vào lưng cô, môi dò tìm đến trán cô, cảm giác càng ngày càng nóng.
Trong lòng anh không yên tâm, lập tức mặc quần áo vào, đi gõ cửa phòng Tiêu Hải Dương sát bên.
Bác sĩ trong thôn được mời đến khi trời chưa sáng hẳn, người này có giao tình với Tiêu Hải Dương, vết thương của Kỷ Cương cũng do anh ta xử lý, điều không nên nói thì không nói, điều không biết cũng không hỏi nhiều.
Anh ta khám cho Cố Tân từng chút, bỏ lại vài miếng dán hạ sốt để đề phòng bất kỳ tình huống nào, vừa dặn dò cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Tiêu Hải Dương liếc nhìn cô gái nằm trên giường, nhìn Lý Đạo mang theo một thâm ý khác: "Bận tâm rồi?"
Lý Đạo hời hợt: "Có chút."
"Không phải nhược điểm là được." Tiêu Hải Dương tốt bụng nhắc nhở.
Anh không tiếp lời.
Tiêu Hải Dương hỏi: "Nghĩ xong sẽ làm gì tiếp theo chưa?"
Chuyện của Cố Duy đã đả kích anh không nhỏ, anh bắt đầu hoài nghi việc mình đưa mọi người chạy trốn trên con đường này là đúng hay sai, có phải vào lúc tỉnh ngộ như lời của Cố Duy hay không, rằng đi trên con đường này khi quay đầu không có kết cục tốt.
Đi quá lâu trong bóng tối, đã quên mất cách làm việc của người bình thường, nhận định rằng phán đoán và lựa chọn của mình đều chính xác. Cho nên trong chuyện mang theo Cố Tân rời đi lần này, anh không dám suy nghĩ nhiều đến thế, cho dù dùng bất cứ cách nào, chỉ cần có thể đưa cô xuất cảnh là được, cũng không suy xét làm như thế sẽ mang đến nguy hiểm và phiền phức cho cô. Khi ấy là chuyện không mấy liên quan, chỉ khi nào trộn lẫn quá nhiều tình cảm riêng tư, thì lập trường của người đứng xem và người trong cuộc hoàn toàn khác nhau.
Là anh mắc nợ cô.
Lý Đạo thở dài một tiếng, rồi nghĩ đến có một đêm, cô nói muốn bỏ ác theo thiện phải rửa sạch tội nghiệt của bản thân trước mới được.
Hóa ra lẽ sống của cô gái này thông suốt hơn anh nhiều.
Trong lòng anh vẫn luôn kiên định vài chuyện, nhưng chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, bỗng nhiên có phần dao động.
Tiêu Hải Dương: "Sững sờ gì thế? Hỏi cậu đã nghĩ phải làm gì tiếp theo chưa?"
"Chưa nghĩ ra." Anh nói.
"Vậy thì cứ từ từ nghĩ." Dương Tử khoát vai anh, "Chiều nay đi sửa hai chiếc xe kia của cậu?"
Lý Đạo nói: "Xem thời gian của anh."
Thăm khám xong xuôi, Cố Tân ngủ say.
Đến trưa đo nhiệt độ cơ thể lần nữa, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm, Lý Đạo gọi Tiểu Ngũ đến phòng thay anh chăm sóc, anh theo Dương Tử và Hứa Đại Vệ đi sửa xe.
Khi Cố Tân tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối, Tiểu Ngũ ngồi bên mép giường táy máy nghịch điện thoại, cậu ta liếc mắt nhìn thấy cô muốn ngồi dậy, nhanh chóng ném điện thoại di động đi đến đỡ cô.
Cậu ta hỏi cô cảm thấy thế nào.
Cố Tân giật giật, bắp thịt không còn đau nữa, cả người cũng không còn cảm giác như nằm trên lò lửa, chỉ có điều cơ thể không được thăng bằng, hoàn toàn mất sức.
Sau bữa cơm tối đi ra ngoài một lúc, trong sân có rất nhiều máy móc cũ và đồ vặt vãnh, xung quanh là từng gian nhà, trong góc giăng một sợi dây thừng, trên dây phơi vài bộ quần áo, tất và nón.
Cố Tân ngồi trên một băng ghế dưới mái hiên, mưa vừa dứt, không khí còn rất ẩm ướt, có cơn gió vừa thổi qua mặt cô, mang theo hơi lạnh lẽo.
Lý Đạo mang cái áo cho cô choàng, ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô.
Hai người không ai nói tiếng nào, Cố Tân moi trong túi áo ra một bao thuốc lá, là bao thuốc dành cho phụ nữ Lý Đạo mua ở trấn Phong Bình cho cô.
Cô hỏi: "Anh hút không?"
Lý Đạo cúi đầu giành lấy: "Em đang cảm, không tốt đâu."
Cố Tân: "Một điếu chẳng làm sao được."
Lý Đạo thông cảm với tâm trạng của cô, không ngăn cản.
Luồng khói trắng nhàn nhạt bay ra, ngón tay Cố Tân kẹp thuốc nhỏ quá mức, cả cơ thể như gầy hẳn một vòng lớn.
Mắt cá chân Lý Đạo gác lên đầu gối chân còn lại, tầm nhìn đến giờ vẫn không rời khỏi cơ thể cô.
"Nếu như... cho em quay lại cuộc sống như trước đó..." Anh dừng lại: "Em có đồng ý không?"
Câu hỏi này rất khó trả lời, cô nói không muốn có lẽ là vì muốn giảm bớt cảm giác áy náy trong thâm tâm mình, nhưng anh sợ cô nói cô đồng ý hơn.
Động tác đưa thuốc lên của Cố Tân bỗng dừng lại, cô hơi cúi đầu, lâu sau đó mới nói: "Anh cũng không cần em à?"
Yết hầu Lý Đạo khẽ lăn, trái tim bình ổn quay về chỗ cũ, quay về lúc cô nói chuyện, cả trái tim bị bóp chặt lần nữa, khó chịu nhưng không thể làm gì.
"Hỏi bừa thế thôi." Anh nói.
Cố Tân nói: "Không phải Cố Duy muốn em đi tìm mẹ à?"
"Không để ý lại chạy trốn?"
Tròng mắt Cố Tân lạnh nhạt, không nhìn ra tâm trạng gì: "Không để ý, kết quả dù tốt hay xấu chưa chắc đã công bằng."
Lý Đạo nhìn cô vài giây, câu nói này khiến anh bỗng dưng phát sinh nỗi bất an.
Cố Tân đột nhiên hỏi: "Anh từng trải qua cảm giác có người thân qua đời rồi à?"
"Rồi, bố tôi."
Cố Tân mấy máy môi, cảm thấy nếu hỏi tiếp thì quá tàn nhẫn.
Lý Đạo thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, anh cười một tiếng: "Có gì thì hỏi đi."
Cố Tân xoa chóp mũi, vứt điếu thuốc trên nền xi măng rồi dẫm lên nó: "Khi ấy anh làm thế nào để thoát ra?"
"Dùng chân bước đi."
Cố Tân sững sốt đôi chút, bỗng bật cười, cười nhiều, hốc mắt dâng chút nước.
Cô hỏi: "Anh nói con người ta tại sao còn sống?"
Anh thở dài: "Khi chúng ta sinh ra, cũng đâu có ai hỏi qua ý kiến của chúng ta."
Cố Tân đánh anh một cái, vừa khóc vừa cười.
Rốt cuộc ý nghĩ của việc sống sót là gì? Chịu khổ, qua đời, luân hồi, rồi chịu khổ, rồi qua đời, rồi lại luân hồi, lặp đi lặp lại.
Ông trời đã sắp xếp con đường cho từng người, trên con đường đi qua bảy loại khổ đau, chân không bước qua, mỗi một bước đều có gai, cuối cùng toàn thân đều là vết thương, vẫn chạy không thoát kết cục, từ bỏ thế sự nằm trong mộ đất.
Chính là ý nghĩa đó.
Hai tay Cố Tân vuốt mắt, giải thích: "Không phải em muốn khóc, em chịu đựng có hơi khó khăn, anh hiểu được tâm trạng bây giờ của em không?"
Trên thế giới này, làm gì có chuyện cảm động lây được, cho dù có đau khổ, nhưng mỗi loại đau khổ lại không giống nhau.
Lý Đạo không đáp lời, bàn tay đưa ra, ấn đầu cô nằm trên đùi mình: "Như ngốc."
Hai chứ này cũng không khó nghe, Cố Tân ôm lấy chân anh, nước mắt như được mở van, không kiềm chế nổi, khóc đau thương quằn quại.
Lý Đạo dỗ dành cô khóc, bàn tay vẫn cứ dán vào trên tóc cô, vuốt ve từng chút từng chút một.
Anh không nhìn cô, tầm nhìn cố định vào nơi nào đó phía trước, nói: "Chỉ có hưởng không được phúc, không có chuyện gì là không vượt qua được." Giọng nói rất nhẹ, giống như nói với bản thân, càng giống như an ủi cô.
Lý Đạo đánh giá cao sức đề kháng của cô, vào nửa đêm, Cố Tân phát sốt lần nữa.
Miếng dán hạ sốt và thuốc uống cũng vô ích, lại gọi bác sĩ đến, tiếp tục thăm khám.
Nhưng lần thăm khám này không thấy hiệu quả, bệnh tình Cố Tân lặp đi lặp lại, kéo dài hai ngày, cuối cùng bác sĩ cũng hết cách, nói nếu như thật sự không ổn hơn, thì phải nhanh chóng đưa người đến bệnh viện trấn.
Lòng Lý Đạo như lửa đốt, nhìn cô gái trên giường dường như gầy rộc hắn đi, vừa lo lắng vừa đau lòng, chỉ trách không giúp cô gánh vác được phần tội này.
Trong quá khứ Cố Duy luôn nói rằng, anh không có em gái, anh không hiểu.
Giờ phút này, trừ bản thân ra, anh có lẽ đã cả nhận được tâm trạng của Cố Duy.
Nghĩ đến Cố Duy, trong đầu anh chợt lóe lên, bỗng nhớ lại chuyện nào đó, Lý Đạo không do dự, bước nhanh ra ngoài, lại đến gõ cửa phòng Tiêu Hải Dương.
Dương Tử bị hành hạ cũng không tức giận, quá nửa đêm chỉ mặc một cái quần cộc đi ra, hỏi anh làm gì, nói xác nhận: "Bây giờ? Hai giờ sáng? Muốn ăn đào ngâm?"
"Chỗ anh có không?"
Tiêu Hải Dương nói: "Ông anh đây đi trộm cho cậu?" Giọng nói chậm rãi: "Chỉ có nước trái cây."
"Vậy tôi đi mua."
"Mẹ kiếp cậu không xem mấy giờ rồi." Anh ta gầm một tiếng, nghĩ cách giúp anh: "Hái hai quả đào tiên trong vườn, thêm đường nấu thử xem."
Lý Đạo ngay lập tức quay người đi ra phía sau.
Anh đi xuống nhà bếp, nấu nước sôi, bốc một nắm đường phèn ném vào, đào được gọt vỏ bỏ hột, cắt thành miếng lớn nhỏ không đồng đều, bỏ hết trong nồi nấu.
Anh mút ngón tay dính nước, nhủ thầm ông đây đều vì em mà làm nhưng chuyện này, nếu không khỏe lại anh cũng chẳng thèm quan tâm nữa, ném thẳng ra ngoài làm mồi cho sói ăn.
Rồi lại nghĩ thêm, bây giờ cô gầy chỉ còn da bọc xương, chó sói cũng chẳng thèm ăn, không bằng nuôi thêm cho mập hơn để tự mình ăn.
Lý Đạo lắc đầu xem thường mình, trong phòng bếp lớn người đàn ông nghĩ những chuyện ngổn ngang này, chắc không ngây thơ.
Anh đổ thứ đồ mình vừa nấu vào một chậu nhỏ, đổ bớt nước ra, bê vào trong phòng.
Lý Đạo đỡ Cố Tân dựa vào ngực mình, xúc một miếng nhỏ đưa đến bên miệng cô.
Nhắc đến lại thấy kỳ dị, cô gái này vốn còn đang mơ màng, nhưng dường như ngửi được mùi, há miệng ăn ngay.
Lý Đạo phấn khởi như tìm được gì đó, anh khều môi, nói trêu chọc cô: "Ôi, hết bệnh rồi à, thèm ăn đến thế."
Cố Tân nhắm hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn động đậy, không trả lời anh.
Lý Đạo hôn trên đỉnh đầu cô một cái, anh lại xúc thêm một thìa đút cho cô.
Cái chậu nhỏ nhanh chóng thấy đáy, Cố Tân nghiêng đầu, nhắm hai mắt lắc đầu.
Lý Đạo: "Không ăn nữa?"
"... Ừm." Cô lẩm bẩm.
Lý Đạo đặt Cố Tân nằm xuống, đắp chăn cho cô.
Anh vác cái ghế xếp nhỏ ngời bên cạnh giường, bê cái chậu nhỏ ăn phần Cố Tân chừa lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, quai hàm di chuyển, tự cười bản thân mình: "Mẹ kiếp, không ngờ ông đây còn có cái kỹ năng này."
Sau đó, Lý Đạo ngủ một giấc yên ổn, từ sau khi rời khỏi Thượng Lăng đây là giấc ngủ đầu tiên.
Bởi vì yên ổn, nên cảm thấy ngắn.
Trong giấc mộng anh cảm thấy mũi mình rất nhột, muốn gãi, nhưng khi đưa tay lên bắt...
Lý Đạo bỗng bừng tỉnh, hơi ngẩng đầu lên, mơ màng mở một con mắt, đối diện với nụ cười yêu kiều cỉa Cố Tân.
Vài giây hoảng hốt, Lý Đạo nói: "Tỉnh rồi?"
Cô vẫn tiều tụy như thế, nhưng trong mắt lấp lành vài tia sáng, dịu dàng gọi: "Trời sáng rồi."
Lý Đạo nhìn cô mười mấy giây, chống người quay đầu nhìn.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã mọc, bầu trời trong xanh.
Tác giả :
Giải Tổng