Một Nét Son Tình
Chương 59: Độc không nguyên do
Vừa nãy Đông Cô đã rớt hết nửa hồn, may sao khả năng chịu đựng của nàng cũng tương đối khá, sau khi bình tĩnh lại một chút, ba chân bốn cẳng bò đến bên La Hầu.
"Chàng......Chàng thế nào rồi?"
Đông Cô lắp bắp run rấy. La Hầu cầm tay nàng, lắc đầu. Sắc mặt tuy không đổi, nhưng từ sức mạnh trong cái nắm tay của chàng, có thể hiểu được lòng chàng. Mất rồi tìm về được, từ cõi chết thoát được về cõi sống. Đông Cô ôm chặt chàng trong lòng.
Văn Giới thong thả hỏi: "Không ai nói gì với ân nhân cứu mạng này lấy một câu à?"
Đông Cô ngẩng đầu:
"Văn Giới, cảm ơn cô."
"Chậc." Tự Văn Giới muốn người ta nói, đến lúc nghe người nói cảm ơn thì chả quan tâm. "Thôi đủ rồi, dẹp màn cảm ơn này đi."
Lúc này cô ta nhìn thấy La Từ đứng phía sau.
Văn Giới nói: "Không biết vị này là......"
Đông Cô đáp: "Cô ấy là La Từ, em gái của La Hầu."
Văn Giới làm bộ gật gù, như cười như không: "Thì ra là em gái La Từ đó hả, hạnh ngộ."
Trải qua cú vừa rồi, sắc mặt La Từ rất tệ, nhưng cũng lịch sự đáp lễ.
"Cảm tạ nữ hiệp đã ra tay giải vây. "
"Ha." Văn Giới bảo, "Nói rất hay."
La Từ ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Chẳng hay nữ hiệp là người phương nào?"
Văn Giới đáp: "Ta tên là Liêu Văn Giới, cô đừng gọi ta là nữ hiệp nữa, ta là một người đồng đội cũ của La Hầu trong quân đội, bữa trước vợ chồng hắn báo cho ta biết có việc cần giúp đỡ, nên ta tới."
Chúng tôi gọi cô à?
La Hầu và Đông Cô đều âm thầm ngẩn ra, Đông Cô phản ứng nhanh hơn, nàng vừa lén vỗ vỗ lưng La Hầu vừa gật đầu nói với La Từ: "Đúng vậy Từ em, lúc đi quá vội vã nên quên báo cho em biết. Văn Giới là bạn của anh chị, trước khi đi chị đã sai người cấp tốc truyền tin cho cô ấy."
Nói một hồi, nàng lại chuyển ánh mắt về phía Văn Giới: "Mãi lâu không tới, chị cứ tưởng là Văn Giới không chịu đến nữa. Cho nên mới không chủ động nói với em."
"Thì ra là vậy." La Từ âm thầm tính toán một chút, nói: "Tôi và chị dâu tôi không có võ, cơ thể của anh trai tôi lại bất tiện, võ nghệ của Liêu cô nương cao siêu, lại trượng nghĩa bằng lòng giúp đỡ, đúng là đã giải nguy cho chúng tôi trong đường tơ kẽ tóc, La Từ xin cảm tạ cô nương."
Văn Giới hờ hững gật đầu, "Nói khá lắm."
Một bên La Từ tận sức trao đổi với Văn Giới để tìm cách hiểu thêm về cô ta từ cử chỉ và lời nói, trong khi bên kia, Văn Giới và Đông Cô kẻ tung người hứng, vô cùng ăn ý, khiến cho sự xuất hiện đột ngột của Văn Giới nghe rất hợp tình hợp lý.
La Hầu đứng dậy, lẳng lặng không nói gì.
Một tay của chàng vịn lên cánh tay của Đông Cô, tay kia lén đặt nơi lồng ngực—–
Chàng thấy có gì đó bất thường.
Ban nãy tình thế quá căng thẳng nên không để ý, hiện giờ mọi việc đã qua đi, tâm trạng thả lỏng, chàng liền phát hiện ra cơ thể của mình có gì đó khác lạ. Vừa rồi khi chàng đánh nhau phải vận nội công, giờ đây đã kết thúc trận đánh, ngực mang cảm giác nặng nề, khó điều tức. Lúc chàng vừa đứng dậy thì khí huyết đảo lộn, suýt nữa máu trào ra miệng.
La Hầu đã trải qua đao lửa bao lần, tự động hiểu đây là dấu hiệu trúng độc. Hơn nữa chắc là độc mãn tính, vốn không nên phát vào lúc này, nhưng bởi vì chàng dùng nội công cho nên mới thôi thúc tác dụng của động tố trong cơ thể. Nhưng mà trúng độc khi nào.......
Gần một tháng nay bọn họ đi không ngừng nghỉ, vốn đều ở trong thâm sơn cùng cốc ăn uống và nghỉ đêm, không có ai khác ở bên, chỉ ba người bọn họ. Bình thường người làm cơm nếu không phải là chàng thì là Đông cô, rốt cuộc kẻ nào đã hạ độc được chàng.
".......Chồng ơi? Chàng thế nào rồi?"
Đông Cô phát hiện La Hầu đang ngây người, khẽ nói với chàng: "Có cần lên xe ngựa nghỉ ngơi một chút không."
Nếu như bình thường, La Hầu nhất định sẽ không để Đông Cô 1 mình rồi bản thân thì chủ động vào trong xe ngựa ngồi, nhưng hiện giờ chàng cố chịu đựng những khó chịu trong cơ thể nên đành gật đầu vì không muốn làm mọi người lo lắng.
Đông Cô đỡ chàng lên xe ngựa.
"Ủa, chàng muốn vào trong xe?" Đông Cô thấy chàng lê vào trong xe nên hỏi.
".......Ừ, ta nghỉ ngơi một chút, sẽ khá lên ngay."
"Được." Tuy Đông Cô không nhận ra là La Hầu trúng độc, nhưng cũng thấy sắc mặt chàng không được tốt, nàng nghĩ bụng chắc là lúc nãy đã khiến chàng nhọc sức, cho dù chàng giỏi giang cách mấy, dù sao đi nữa cũng nhiều năm chưa đánh nhau, cơ thể cũng khác xa trước đây. Nàng thấy đau lòng, dặn: "Chàng nghỉ ngơi cho tốt một chút, thức ăn và nước uống ở ngay cạnh tay chàng, nếu chàng muốn ăn thì cứ ăn."
".......Được."
Đông Cô buông rèm trong xe, xoay người đi về phía Văn Giới và La Từ.
Văn Giới nhìn nàng, "La Hầu đâu?"
Đông Cô đáp: "Chàng mệt, nghỉ ngơi một chốc."
"Ồ?"
Mệt? Văn Giới nhìn về phía chiếc xe ngựa trầm ngâm. Đông Cô và La Từ không hiểu biết về võ công, đương nhiên không rõ La Hầu giỏi đến cỡ nào, nhưng Văn Giới rất hiểu La Hầu. Nếu bảo chỉ mới vài chiêu ban nãy mà chàng đã mệt, thì thà cô ta chết chứ không chịu tin đâu. Nhưng mà tại sao hắn lại quay vào xe?
Văn Giới nghi ngờ, nhưng bởi La Từ có mặt ở đó nên không tiện để tỏ ra mặt.
"Được rồi, trời cũng không còn sớm, chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Đông Cô nói, "Hôm nay La Hầu đấu võ nên quá mệt chúng ta cần phải xuống núi tìm nhà người dân để cho chàng được nghỉ ngơi cho đàng hoàng một đêm."
"Chị nói phải lắm." La Từ gật đầu, "Đi thôi."
Văn Giới cũng cưỡi ngựa tới nên cột ngựa vào xe, rồi bản thân cô ta ngồi ở chỗ La Hầu hay ngồi (bên ngoài xe).
"Ê, cú đâm lúc nãy bằng thương của ta cũng nhọc sức lắm đấy, đánh xe cho cẩn thận để gia nghỉ ngơi một chút cho khoẻ."
"Ha." Đông Cô bật cười sau đó nói nghiêm túc, "Văn Giới, cảm ơn cô."
Văn Giới gối đầu lên hai bàn tay, nhắm mắt hỏi: "Cảm ơn ta cái gì?"
Đông Cô đáp: "Cảm ơn cô đã tới, nhất là cảm ơn cô đã cứu La Hầu."
Văn Giới nói: "Nếu như ta tới không kịp lúc, con kia lấy mạng của La Hầu, thì ngươi định làm gì?"
Đông Cô điều khiển xe ngựa, cẩn thận nhìn đường.
"Tiếp tục hành trình."
"Ồ?" Văn Giới nhướn 1 mí mắt, "Đông Cô à, không phải là ta không nhắc ngươi, hai ta nói chuyện như thế này, người bên trong có khi nghe thấy đấy."
Mặt Đông Cô bình thản, khoé miệng mang chút ý cười, "Tôi biết chứ."
"Chậc chậc, đàn bà đúng là cái giống bạc tình......."
Đông Cô nhìn thẳng trước mặt, khẽ nói: "Chàng hy sinh vì chuyện này thì tôi nhất định phải hoàn thành công việc đó, thế thì mới ăn nói được với chàng."
"Hoàn thành xong thì sao?"
Đông Cô đáp: "Hoàn thành thì đi cùng chàng."
"......." Văn Giới mở lớn mắt nhìn cô gái đang đánh xe, vươn tay ra khoang xe phía sau gõ gõ lên vách, "Ê, nghe rõ chưa, ả này chịu tuẫn tình vì ngươi đấy."
Trong xe im ỉm không động tĩnh.
Văn Giới ngoái đầu, thò một tay nắm lấy một góc rèm định kéo ra, nhưng vừa kéo thì bên kia có người cũng nắm rèm, giữ lại.
"Ớ?" Văn Giới nhướn mày, "Sao, không cho coi à, ngượng rồi?"
Giật thêm một cú nữa, vẫn không kéo được rèm. Văn Giới quay đầu lại bảo Đông Cô: "Ngươi xem này, hắn đang ngượng."
Đông Cô trở tay kéo móng vuốt không yên phận của Văn Giới về. "Được rồi, cô tha cho chàng đi, để chàng nghỉ ngơi cho yên."
"Chậc." Văn Giới khinh bỉ, nhắm mắt lại như cũ.
Không ai hay, người trong khoang xe đang cố gắng chịu đựng đau đớn, khắp người La Hầu là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, một tay chàng chống lên băng ghế để giữ thăng bằng, một tay ra sức ấn mạnh vào lồng ngực. Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, sức trong cơ hể dần dần bị rút cạn. La Hầu vẫn tiếp tục chịu đựng. Chàng biết độc mãn tính sẽ không bùng phát hết thảy trong một lúc, dù có bùng phát thì chỉ cần chịu đựng một hồi là có thể chống đỡ được.
Nhưng quá trình chịu đựng này thì không phải bất cứ ai cũng có thể chịu được. Mồ hôi lạnh trên mặt của La Hầu lớp lớp nối tiếp nhau, từng giọt xuôi theo những đường nét rắn rỏi của gương mặt chàng mà nhỏ xuống chiếc áo màu đen trên mình. Vốn có một giây chàng đã không sao chống chọi được nữa, nhưng ngay vào lúc đó, chàng nghe thấy mẩu đối thoại giữa Đông Cô và Văn Giới.
Nếu như chàng chết đi, nàng sẽ làm gì.
Câu trả lời của người con gái chính là lời chàng muốn nghe nhất, cũng là lời chàng không muốn nghe nhất........
Bất kể thế nào, một khắc đó chàng lấy ngón tay ấn mạnh vào một số huyệt lớn trên người, bất chấp cái giá phải trả là sẽ gây thêm tổn hại cho bản thân, đổi lấy thêm một chút thời gian tiếp tục gắng gượng. Ta không thể chết được, ít ra, ta không thể chết trước mặt nàng.
Độc tố thách thức ý chí của La Hầu, trong lồng ngực như có hàng vạn con bọ đang gặm nhấm, khiến chàng hận không thể rạch toác ngực mình ra để thoát khỏi sự khó chịu. Bỗng xe ngựa như bị vấp một cục đá giữa đường, nảy lên, cơ thể của La Hầu chao đảo, ngã xuống sàn. Trước lúc ngã, chàng dùng tay chống theo phản xạ, giảm bớt tiếng động. Xe ngựa vốn chật hẹp, La Hầu nằm cuộn tròn, cắn chặt răng. Độc này khác với loại độc chàng đã từng gặp trước đây, độc tố như có sự sống, chạy loạn khắp nơi trong người chàng, tìm kiếm những điểm yếu nhất của chàng. Chàng dùng toàn bộ sức lực của mình để ấn lên phần chân cụt bên phải.
Sức mạnh của bàn tay La Hầu có thể bóp nát xương tay của người ta, huống chi một chút da thịt yếu mềm ấy. Gần như ngay khi bóp mạnh, chàng liền thấy tay mình có máu, máu từ vết thương bị rách thấm ướt quần áo. Chàng khó nhọc xoay người, tránh để lại vết máu trong xe ngựa. May mà....... La Hầu nghĩ bụng, may mà mặc chiếc áo đen, dính máu cũng nhìn không ra.
Thời gian chậm chạp trôi. Đau đớn thống trị nhục thể, nhưng không chiến thắng được ý chí của con người.
Cuối cùng La Hầu cầm cự qua được giai đoạn đau đớn nhất, run rẩy bò dậy, leo lại lên băng ghế. Khắp người là mồ hôi, áo như vừa ngâm mình dưới nước lên. Thế này không ổn..... La Hầu thở một cách khó nhọc. Đông Cô quá thông minh, nhất định nàng sẽ nhìn ra điểm bất thường. Chàng quay qua mở bọc hành lý. Lúc này đây, tay chàng yếu ớt vô lực, một cái nút thắt cỏn con, chàng phải mất rất nhiều sức mới mở ra được. La Hầu lấy một chiếc áo ra thay cho chiếc hiện giờ đang mặc trên mình. Quần áo của chàng đa số đều màu đen, thay xong không khác gì mấy.
Gỡ thắt lưng, cởi chiếc áo ngoài....... La Hầu nào hay, thì ra những động tác đơn giản thế này, có một ngày chàng phải khó khăn lắm mới làm được chúng. Về sau biết phải làm sao, liệu độc này có thuốc giải không, chàng phải đi lấy từ ai. Chàng không có một chút manh mối, chàng vốn luôn không giỏi phân tích tình hình. Đông Cô giỏi, nhưng La Hầu không dám nói cho nàng hay.
Đi mãi không ngừng, cuối cùng vào lúc đêm xuống, họ đến được một thôn nọ. Nơi này thuộc vùng khu vực biên giới, là nơi triều đình lân bang giao nhau, buôn bán tấp nập, cho nên thôn dân không lấy làm lạ gì với khách lạ. Toán người của Đông Cô nhanh chóng tìm ra được một gia đình đồng ý cho họ tá túc.
Đông Cô đỗ xe lại, mở rèm.
"La Hầu, tới nơi rồi."
La Hầu gật đầu, "Ừ."
Đông Cô đỡ chàng xuống xe, màn đêm dày đặc, Đông Cô tạm thời chưa nhìn ra được sắc mặt trắng bệch của La Hầu, nhưng Văn Giới đứng cạnh nàng đã trông thấy.
Văn Giới nói: "Đông Cô."
"Hả?"
"Hôm nay mọi người vất vả, ngươi vào thôn tìm người trong thôn mua thịt mua rau ngon về cải thiện bữa ăn một chút đi, cũng coi như để lấy lại bình tĩnh."
"Có lý." Đông Cô gật đầu, "Vậy phiền cô và em chăm sóc cho La Hầu, tôi đi tìm đồ về."
La Từ chợt nói: "Các gia đình quanh núi này ở khá rải rác, một mình chị đi e rằng sẽ mất không ít thời gian, chúng ta chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn. Về phần anh trai thì cảm phiền Liêu cô nương."
Câu nói của cô nói đúng ngay với ý của Văn Giới.
"Được."
Đông Cô và La Từ chia nhau đi, Văn Giới đỡ La Hầu vào phòng trọ.
Chàng trai ngồi trên chiếc giường gỗ, im lặng không nói một lời.
Văn Giới cầm trường thương được bọc trong vải đen, người tựa vào tường.
"Nói đi, chuyện gì đã xảy ra."
hết chương 59
"Chàng......Chàng thế nào rồi?"
Đông Cô lắp bắp run rấy. La Hầu cầm tay nàng, lắc đầu. Sắc mặt tuy không đổi, nhưng từ sức mạnh trong cái nắm tay của chàng, có thể hiểu được lòng chàng. Mất rồi tìm về được, từ cõi chết thoát được về cõi sống. Đông Cô ôm chặt chàng trong lòng.
Văn Giới thong thả hỏi: "Không ai nói gì với ân nhân cứu mạng này lấy một câu à?"
Đông Cô ngẩng đầu:
"Văn Giới, cảm ơn cô."
"Chậc." Tự Văn Giới muốn người ta nói, đến lúc nghe người nói cảm ơn thì chả quan tâm. "Thôi đủ rồi, dẹp màn cảm ơn này đi."
Lúc này cô ta nhìn thấy La Từ đứng phía sau.
Văn Giới nói: "Không biết vị này là......"
Đông Cô đáp: "Cô ấy là La Từ, em gái của La Hầu."
Văn Giới làm bộ gật gù, như cười như không: "Thì ra là em gái La Từ đó hả, hạnh ngộ."
Trải qua cú vừa rồi, sắc mặt La Từ rất tệ, nhưng cũng lịch sự đáp lễ.
"Cảm tạ nữ hiệp đã ra tay giải vây. "
"Ha." Văn Giới bảo, "Nói rất hay."
La Từ ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Chẳng hay nữ hiệp là người phương nào?"
Văn Giới đáp: "Ta tên là Liêu Văn Giới, cô đừng gọi ta là nữ hiệp nữa, ta là một người đồng đội cũ của La Hầu trong quân đội, bữa trước vợ chồng hắn báo cho ta biết có việc cần giúp đỡ, nên ta tới."
Chúng tôi gọi cô à?
La Hầu và Đông Cô đều âm thầm ngẩn ra, Đông Cô phản ứng nhanh hơn, nàng vừa lén vỗ vỗ lưng La Hầu vừa gật đầu nói với La Từ: "Đúng vậy Từ em, lúc đi quá vội vã nên quên báo cho em biết. Văn Giới là bạn của anh chị, trước khi đi chị đã sai người cấp tốc truyền tin cho cô ấy."
Nói một hồi, nàng lại chuyển ánh mắt về phía Văn Giới: "Mãi lâu không tới, chị cứ tưởng là Văn Giới không chịu đến nữa. Cho nên mới không chủ động nói với em."
"Thì ra là vậy." La Từ âm thầm tính toán một chút, nói: "Tôi và chị dâu tôi không có võ, cơ thể của anh trai tôi lại bất tiện, võ nghệ của Liêu cô nương cao siêu, lại trượng nghĩa bằng lòng giúp đỡ, đúng là đã giải nguy cho chúng tôi trong đường tơ kẽ tóc, La Từ xin cảm tạ cô nương."
Văn Giới hờ hững gật đầu, "Nói khá lắm."
Một bên La Từ tận sức trao đổi với Văn Giới để tìm cách hiểu thêm về cô ta từ cử chỉ và lời nói, trong khi bên kia, Văn Giới và Đông Cô kẻ tung người hứng, vô cùng ăn ý, khiến cho sự xuất hiện đột ngột của Văn Giới nghe rất hợp tình hợp lý.
La Hầu đứng dậy, lẳng lặng không nói gì.
Một tay của chàng vịn lên cánh tay của Đông Cô, tay kia lén đặt nơi lồng ngực—–
Chàng thấy có gì đó bất thường.
Ban nãy tình thế quá căng thẳng nên không để ý, hiện giờ mọi việc đã qua đi, tâm trạng thả lỏng, chàng liền phát hiện ra cơ thể của mình có gì đó khác lạ. Vừa rồi khi chàng đánh nhau phải vận nội công, giờ đây đã kết thúc trận đánh, ngực mang cảm giác nặng nề, khó điều tức. Lúc chàng vừa đứng dậy thì khí huyết đảo lộn, suýt nữa máu trào ra miệng.
La Hầu đã trải qua đao lửa bao lần, tự động hiểu đây là dấu hiệu trúng độc. Hơn nữa chắc là độc mãn tính, vốn không nên phát vào lúc này, nhưng bởi vì chàng dùng nội công cho nên mới thôi thúc tác dụng của động tố trong cơ thể. Nhưng mà trúng độc khi nào.......
Gần một tháng nay bọn họ đi không ngừng nghỉ, vốn đều ở trong thâm sơn cùng cốc ăn uống và nghỉ đêm, không có ai khác ở bên, chỉ ba người bọn họ. Bình thường người làm cơm nếu không phải là chàng thì là Đông cô, rốt cuộc kẻ nào đã hạ độc được chàng.
".......Chồng ơi? Chàng thế nào rồi?"
Đông Cô phát hiện La Hầu đang ngây người, khẽ nói với chàng: "Có cần lên xe ngựa nghỉ ngơi một chút không."
Nếu như bình thường, La Hầu nhất định sẽ không để Đông Cô 1 mình rồi bản thân thì chủ động vào trong xe ngựa ngồi, nhưng hiện giờ chàng cố chịu đựng những khó chịu trong cơ thể nên đành gật đầu vì không muốn làm mọi người lo lắng.
Đông Cô đỡ chàng lên xe ngựa.
"Ủa, chàng muốn vào trong xe?" Đông Cô thấy chàng lê vào trong xe nên hỏi.
".......Ừ, ta nghỉ ngơi một chút, sẽ khá lên ngay."
"Được." Tuy Đông Cô không nhận ra là La Hầu trúng độc, nhưng cũng thấy sắc mặt chàng không được tốt, nàng nghĩ bụng chắc là lúc nãy đã khiến chàng nhọc sức, cho dù chàng giỏi giang cách mấy, dù sao đi nữa cũng nhiều năm chưa đánh nhau, cơ thể cũng khác xa trước đây. Nàng thấy đau lòng, dặn: "Chàng nghỉ ngơi cho tốt một chút, thức ăn và nước uống ở ngay cạnh tay chàng, nếu chàng muốn ăn thì cứ ăn."
".......Được."
Đông Cô buông rèm trong xe, xoay người đi về phía Văn Giới và La Từ.
Văn Giới nhìn nàng, "La Hầu đâu?"
Đông Cô đáp: "Chàng mệt, nghỉ ngơi một chốc."
"Ồ?"
Mệt? Văn Giới nhìn về phía chiếc xe ngựa trầm ngâm. Đông Cô và La Từ không hiểu biết về võ công, đương nhiên không rõ La Hầu giỏi đến cỡ nào, nhưng Văn Giới rất hiểu La Hầu. Nếu bảo chỉ mới vài chiêu ban nãy mà chàng đã mệt, thì thà cô ta chết chứ không chịu tin đâu. Nhưng mà tại sao hắn lại quay vào xe?
Văn Giới nghi ngờ, nhưng bởi La Từ có mặt ở đó nên không tiện để tỏ ra mặt.
"Được rồi, trời cũng không còn sớm, chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Đông Cô nói, "Hôm nay La Hầu đấu võ nên quá mệt chúng ta cần phải xuống núi tìm nhà người dân để cho chàng được nghỉ ngơi cho đàng hoàng một đêm."
"Chị nói phải lắm." La Từ gật đầu, "Đi thôi."
Văn Giới cũng cưỡi ngựa tới nên cột ngựa vào xe, rồi bản thân cô ta ngồi ở chỗ La Hầu hay ngồi (bên ngoài xe).
"Ê, cú đâm lúc nãy bằng thương của ta cũng nhọc sức lắm đấy, đánh xe cho cẩn thận để gia nghỉ ngơi một chút cho khoẻ."
"Ha." Đông Cô bật cười sau đó nói nghiêm túc, "Văn Giới, cảm ơn cô."
Văn Giới gối đầu lên hai bàn tay, nhắm mắt hỏi: "Cảm ơn ta cái gì?"
Đông Cô đáp: "Cảm ơn cô đã tới, nhất là cảm ơn cô đã cứu La Hầu."
Văn Giới nói: "Nếu như ta tới không kịp lúc, con kia lấy mạng của La Hầu, thì ngươi định làm gì?"
Đông Cô điều khiển xe ngựa, cẩn thận nhìn đường.
"Tiếp tục hành trình."
"Ồ?" Văn Giới nhướn 1 mí mắt, "Đông Cô à, không phải là ta không nhắc ngươi, hai ta nói chuyện như thế này, người bên trong có khi nghe thấy đấy."
Mặt Đông Cô bình thản, khoé miệng mang chút ý cười, "Tôi biết chứ."
"Chậc chậc, đàn bà đúng là cái giống bạc tình......."
Đông Cô nhìn thẳng trước mặt, khẽ nói: "Chàng hy sinh vì chuyện này thì tôi nhất định phải hoàn thành công việc đó, thế thì mới ăn nói được với chàng."
"Hoàn thành xong thì sao?"
Đông Cô đáp: "Hoàn thành thì đi cùng chàng."
"......." Văn Giới mở lớn mắt nhìn cô gái đang đánh xe, vươn tay ra khoang xe phía sau gõ gõ lên vách, "Ê, nghe rõ chưa, ả này chịu tuẫn tình vì ngươi đấy."
Trong xe im ỉm không động tĩnh.
Văn Giới ngoái đầu, thò một tay nắm lấy một góc rèm định kéo ra, nhưng vừa kéo thì bên kia có người cũng nắm rèm, giữ lại.
"Ớ?" Văn Giới nhướn mày, "Sao, không cho coi à, ngượng rồi?"
Giật thêm một cú nữa, vẫn không kéo được rèm. Văn Giới quay đầu lại bảo Đông Cô: "Ngươi xem này, hắn đang ngượng."
Đông Cô trở tay kéo móng vuốt không yên phận của Văn Giới về. "Được rồi, cô tha cho chàng đi, để chàng nghỉ ngơi cho yên."
"Chậc." Văn Giới khinh bỉ, nhắm mắt lại như cũ.
Không ai hay, người trong khoang xe đang cố gắng chịu đựng đau đớn, khắp người La Hầu là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, một tay chàng chống lên băng ghế để giữ thăng bằng, một tay ra sức ấn mạnh vào lồng ngực. Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, sức trong cơ hể dần dần bị rút cạn. La Hầu vẫn tiếp tục chịu đựng. Chàng biết độc mãn tính sẽ không bùng phát hết thảy trong một lúc, dù có bùng phát thì chỉ cần chịu đựng một hồi là có thể chống đỡ được.
Nhưng quá trình chịu đựng này thì không phải bất cứ ai cũng có thể chịu được. Mồ hôi lạnh trên mặt của La Hầu lớp lớp nối tiếp nhau, từng giọt xuôi theo những đường nét rắn rỏi của gương mặt chàng mà nhỏ xuống chiếc áo màu đen trên mình. Vốn có một giây chàng đã không sao chống chọi được nữa, nhưng ngay vào lúc đó, chàng nghe thấy mẩu đối thoại giữa Đông Cô và Văn Giới.
Nếu như chàng chết đi, nàng sẽ làm gì.
Câu trả lời của người con gái chính là lời chàng muốn nghe nhất, cũng là lời chàng không muốn nghe nhất........
Bất kể thế nào, một khắc đó chàng lấy ngón tay ấn mạnh vào một số huyệt lớn trên người, bất chấp cái giá phải trả là sẽ gây thêm tổn hại cho bản thân, đổi lấy thêm một chút thời gian tiếp tục gắng gượng. Ta không thể chết được, ít ra, ta không thể chết trước mặt nàng.
Độc tố thách thức ý chí của La Hầu, trong lồng ngực như có hàng vạn con bọ đang gặm nhấm, khiến chàng hận không thể rạch toác ngực mình ra để thoát khỏi sự khó chịu. Bỗng xe ngựa như bị vấp một cục đá giữa đường, nảy lên, cơ thể của La Hầu chao đảo, ngã xuống sàn. Trước lúc ngã, chàng dùng tay chống theo phản xạ, giảm bớt tiếng động. Xe ngựa vốn chật hẹp, La Hầu nằm cuộn tròn, cắn chặt răng. Độc này khác với loại độc chàng đã từng gặp trước đây, độc tố như có sự sống, chạy loạn khắp nơi trong người chàng, tìm kiếm những điểm yếu nhất của chàng. Chàng dùng toàn bộ sức lực của mình để ấn lên phần chân cụt bên phải.
Sức mạnh của bàn tay La Hầu có thể bóp nát xương tay của người ta, huống chi một chút da thịt yếu mềm ấy. Gần như ngay khi bóp mạnh, chàng liền thấy tay mình có máu, máu từ vết thương bị rách thấm ướt quần áo. Chàng khó nhọc xoay người, tránh để lại vết máu trong xe ngựa. May mà....... La Hầu nghĩ bụng, may mà mặc chiếc áo đen, dính máu cũng nhìn không ra.
Thời gian chậm chạp trôi. Đau đớn thống trị nhục thể, nhưng không chiến thắng được ý chí của con người.
Cuối cùng La Hầu cầm cự qua được giai đoạn đau đớn nhất, run rẩy bò dậy, leo lại lên băng ghế. Khắp người là mồ hôi, áo như vừa ngâm mình dưới nước lên. Thế này không ổn..... La Hầu thở một cách khó nhọc. Đông Cô quá thông minh, nhất định nàng sẽ nhìn ra điểm bất thường. Chàng quay qua mở bọc hành lý. Lúc này đây, tay chàng yếu ớt vô lực, một cái nút thắt cỏn con, chàng phải mất rất nhiều sức mới mở ra được. La Hầu lấy một chiếc áo ra thay cho chiếc hiện giờ đang mặc trên mình. Quần áo của chàng đa số đều màu đen, thay xong không khác gì mấy.
Gỡ thắt lưng, cởi chiếc áo ngoài....... La Hầu nào hay, thì ra những động tác đơn giản thế này, có một ngày chàng phải khó khăn lắm mới làm được chúng. Về sau biết phải làm sao, liệu độc này có thuốc giải không, chàng phải đi lấy từ ai. Chàng không có một chút manh mối, chàng vốn luôn không giỏi phân tích tình hình. Đông Cô giỏi, nhưng La Hầu không dám nói cho nàng hay.
Đi mãi không ngừng, cuối cùng vào lúc đêm xuống, họ đến được một thôn nọ. Nơi này thuộc vùng khu vực biên giới, là nơi triều đình lân bang giao nhau, buôn bán tấp nập, cho nên thôn dân không lấy làm lạ gì với khách lạ. Toán người của Đông Cô nhanh chóng tìm ra được một gia đình đồng ý cho họ tá túc.
Đông Cô đỗ xe lại, mở rèm.
"La Hầu, tới nơi rồi."
La Hầu gật đầu, "Ừ."
Đông Cô đỡ chàng xuống xe, màn đêm dày đặc, Đông Cô tạm thời chưa nhìn ra được sắc mặt trắng bệch của La Hầu, nhưng Văn Giới đứng cạnh nàng đã trông thấy.
Văn Giới nói: "Đông Cô."
"Hả?"
"Hôm nay mọi người vất vả, ngươi vào thôn tìm người trong thôn mua thịt mua rau ngon về cải thiện bữa ăn một chút đi, cũng coi như để lấy lại bình tĩnh."
"Có lý." Đông Cô gật đầu, "Vậy phiền cô và em chăm sóc cho La Hầu, tôi đi tìm đồ về."
La Từ chợt nói: "Các gia đình quanh núi này ở khá rải rác, một mình chị đi e rằng sẽ mất không ít thời gian, chúng ta chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn. Về phần anh trai thì cảm phiền Liêu cô nương."
Câu nói của cô nói đúng ngay với ý của Văn Giới.
"Được."
Đông Cô và La Từ chia nhau đi, Văn Giới đỡ La Hầu vào phòng trọ.
Chàng trai ngồi trên chiếc giường gỗ, im lặng không nói một lời.
Văn Giới cầm trường thương được bọc trong vải đen, người tựa vào tường.
"Nói đi, chuyện gì đã xảy ra."
hết chương 59
Tác giả :
Twentine