Một Mảnh Phù Hoa
Chương 48
Nếu mà hỏi vụ này đối với Vịnh Thi có khó hay không, thì nàng xin trả lời là không, chuyện của Huyền Cơ là một trong những chuyện dễ giải quyết nhất của nàng. Có những hồn ma bám theo vật chủ là có mục đích, có những hồn ma không hề có mục đích, và hồn ma theo Huyền Cơ là một trong số không có mục đích.
Trước ngày Bạch Dĩnh đến, Vịnh Thi thường sẽ giả thần giả quỷ lập đàn trừ ma, nhưng từ khi Bạch Dĩnh đến nàng rất sợ bị Bạch Dĩnh cười nàng, thế nên đơn giản ngắn gọn giải trừ ma, lấy tiền khách. Hồn ma này đối với Vịnh Thi rất dễ dàng, nàng chỉ bỏ ra một giờ tìm hiểu căn nguyên, xem là lành hay dữ rồi trừ hẳn. Nhưng Huyền Cơ cứ bám lấy nàng hỏi lung tung, Vịnh Thi bèn từ tốn trả lời hết, cứ bảo nàng ấy sinh hoạt như bình thường.
– Xong rồi, giờ tôi về!- Vịnh Thi nhận lấy biên lai miễn phí của Khổng gia, nhận từ họ một ân tình cũng quá dễ đi.
Huyền Cơ đứng lên khỏi ghế sô pha, nói với nàng: – Để tôi tiễn chị ra cổng.
– Làm phiền cô.
Hai người cùng đi song song ra khỏi đại sảnh của Khổng gia, vốn công việc tiễn khách này là của quản gia, Huyền Cơ tiểu thư ít khi nào chủ động thân cận với ai, bây giờ lại muốn tiễn khách thì thật hiếm thấy. Hai người đi cùng nhau, Huyền Cơ không mở lời hỏi chuyện, Vịnh Thi cũng không muốn nói gì.
Mãi một lúc Huyền Cơ mới hỏi: – Vậy em sẽ không bị nhát nữa đúng không?
– Phải, trừ khi có hồn ma khác đến tìm em.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi sáng, mái tóc đen tuyền của Vịnh Thi càng trở nên long lanh hơn. Đôi mắt đượm buồn với hàng mi cong cong khiến nàng trở nên thật mỏng manh, hệt như giọt sương sớm đậu trên cánh hoa, ai cũng nổi lên ham muốn chở che cho nàng. Huyền Minh ấn nút hạ cửa kính xuống nhìn hai người con gái đang đi song song với nhau, trong giây phút đó hắn nghĩ, hắn đã tìm được vợ mình rồi.
Khổng Huyền Minh năm nay đã ba mươi tám tuổi, do quá kén chọn nên mãi vẫn không ưng cô nào, điều kiện của Huyền Minh lại rất tốt nên các cô gái khác đều vây quanh hắn, hầu như chỉ muốn tiền, không muốn tình. Nhưng cô gái này lại rất lạ, nàng ấy cho hắn một cảm giác như khi mệt mỏi trở về nhà, an yên và bình lặng đến lạ.
Ban nãy hắn đã nghe nàng ấy giới thiệu, nàng ấy chính là Bối Vịnh Thi – bà đồng nổi tiếng của thành phố. Hắn còn nghĩ bà đồng là một người cực kì mê tín, trên người phải phảng phất sự u mê, hoặc là phải kì dị, không nghĩ lại trông y hệt như một nữ nhân bình thường. Vốn học y như hắn, việc mang tính tâm linh như thế hắn sẽ không làm. Ngặt nỗi em gái hắn lại cực nhát gan, thế nên phải kiếm thầy kiếm bà, không nghĩ bà đồng này lại hợp ý hắn đến thế.
– Chú chạy qua phía bên kia đi- Huyền Minh chỉ một góc vắng gần cửa nhà, nhìn về phía cổng xem bao giờ hai cô gái kia mới đi từ nhà ra. Đợi một lúc thì thấy Huyền Cơ vẫy tay tiễn Vịnh Thi rồi đi vào nhà, Vịnh Thi xốc lại túi xách của mình, lấy ra chiếc điện thoại.
Nàng sải bước đi trên lề, vừa đi vừa bấm điện thoại, trong lòng mắng Khổng gia ngàn lần. Lúc rước thì đưa đón, về lại bắt nàng đi bộ thế này.
– Vịnh Thiiiii
Vịnh Thi biết mình chỉ cần gọi, không đến ba hồi chuông thì lão công nhà nàng sẽ nghe máy. Tiểu Dĩnh nhà nàng có thể nói là đặt nàng lên trên tất cả mọi thứ, dù sao với hồ ly như Bạch Dĩnh thì cuộc sống loài người này cũng không có gì quan trọng bằng Vịnh Thi.
– Vịnh Thi đây.
Bạch Dĩnh đứng dựa vào tường, chân nàng hơi đá loạn xạ xuống đất, khiến cho một vài cục đá lăn ra xa: – Chị đi qua nhà khách nhân sao rồi?
– Chị đang đi trên đường C, qua đón chị mau lên.
– Năm phút có mặt!- Bạch Dĩnh mừng rỡ nói.
Vịnh Thi hơi cười, mắng: – Em bay qua à? Đi cẩn thận thôi.
– Em biết rồi, đợi em.
Nói rồi, Bạch Dĩnh ngay lập tức lấy xe đi đón Vịnh Thi của nàng. Vịnh Thi vừa tắt máy cho điện thoại vào túi thì phát hiện có một chiếc xe tấp đến chỗ nàng, phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình. Nàng xem quá nhiều phim về xã hội đen, đủ để tưởng tượng ra viễn cảnh bị bắt trói lên xe, sau đó bị tống tiền, bị đánh bị gϊếŧ ném xuống biển. Không nghĩ người bước xuống xe là anh cả của Huyền Cơ – Huyền Minh.
– Em về đường nào, tôi tiện đường đưa em về?- Huyền Minh bước xuống xe, thân hình cao gầy của hắn lại trở nên đẹp mắt vô cùng. Theo như tư liệu phim ảnh của Vịnh Thi, đây chính là nam chính trong phim ngôn tình ba xu nàng thường xem, đáng tiếc, nàng trót yêu một nữ nhân rồi, nàng cam không nổi vai nữ chính.
Vịnh Thi mỉm cười thật có lỗi, nói: – Ngại quá, tôi mới gọi người yêu lên đón rồi.
Huyền Minh nghe nói Vịnh Thi có người yêu, lòng chợt chùng xuống ba giây, nhưng hắn nghĩ lại, độ tuổi của Vịnh Thi, không có chồng đã hay lắm rồi.
– Tôi có thể xin số điện thoại của em không?- Huyền Minh cũng chẳng ngại đánh đồn đã có địch, nàng chưa kết hôn, vẫn có thể tán tỉnh được.
Vịnh Thi thấy mình nói như thế mà Huyền Minh vẫn không bỏ cuộc, thế nên nàng nói thêm: – Đừng tốn thời gian cho tôi, tôi đã có con rồi, con tôi năm nay vào đại học rồi đấy.
– Em thẳng thắn quá, tôi thật sự không có cơ hội sao?
– Phải, không có cơ hội. Với lại tôi có người yêu rồi, như vậy tán tỉnh.. có hơi thất đức đó- Vịnh Thi nhìn lướt phía sau xe Huyền Minh thì thấy xe của Bạch Dĩnh đến rồi, nàng như chết đuối với được cọc, liền chỉ vào xe Bạch Dĩnh, nói: – Người yêu tôi đến rồi, tôi về nhé!
Nhìn bóng dáng của Vịnh Thi đi như chạy khiến Huyền Minh cảm thấy mất mát, hắn nghĩ, giá mà mình gặp được nàng trước đây. Hắn đã tìm được người hắn có hứng thú, một người hắn muốn lấy làm vợ, nhưng đã lỡ nhau… Lòng hắn chùng xuống, buồn bã ngồi vào xe.
– Ai vậy?- Bạch Dĩnh ngữ khí có chút khác thường, ít khi nào nàng nói trống không với Vịnh Thi như thế. Vịnh Thi hơi nhíu mày lại, trả lời: – Khổng Huyền Minh, anh của khách nhân hôm nay.
– Hắn nói chuyện riêng với chị làm gì?- Bạch Dĩnh không giấu được giấm chua trong lòng mình, chua, cực kì chua. Mỗi khi nàng thấy bất kì nam nhân nào đến bắt chuyện cùng Vịnh Thi, lòng nàng đều chua, nếu cực kì yêu một người, không ghen là chuyện không thể. Vịnh Thi của nàng lại xuân sắc đến thế, ngay cả nàng còn vừa thấy đã yêu, người ta cũng có thể như thế.
Vịnh Thi biết Bạch Dĩnh lại giở chứng ghen tuông rồi, mái tóc dài quá vai của Bạch Dĩnh hơi rối bên vai, nàng liền giúp Bạch Dĩnh gỡ rối. Nhìn xem, Bạch Dĩnh trẻ trung hơn nàng biết bao nhiêu, Bạch Dĩnh xinh đẹp hơn nàng biết bao nhiêu. Nhưng trong gia đình của hai nàng, Bạch Dĩnh thường là người ghen tuông nhiều nhất, vì Bạch Dĩnh chính là chủ vựa giấm chua.
Sở dĩ Vịnh Thi không ghen là vì bản tính hời hợt với người ngoài của Bạch Dĩnh, nếu ai muốn tiếp cận với nàng, ngày trước nàng sẽ không từ chối, nhưng bây giờ nàng không thể nói chuyện với ai khác ngoại trừ Vịnh Thi được. Nàng không rảnh, thời gian nói chuyện với họ thà nàng cùng Vịnh Thi về nhà tưới cây, nướng thịt, lau nhà, quét nhà còn hơn.
– Hỏi chuyện linh tinh thôi, em không tin chị chung thủy sao? Tối ngày ghen tuông.
Bạch Dĩnh bị nói tối ngày ghen tuông, mặt nàng ngay lập tức đỏ lên, phùng má phản bác:- Không có, em mới không ghen tuông.
– Thật không? Hắn vừa xin số điện thoại của chị.
– Em nào ghen..- Bạch Dĩnh lèm bèm trong miệng- Rồi chị có cho không?
– Em không ghen hả? Chị..
– Chị làm sao?- Bạch Dĩnh hơi gấp gáp, nàng không lái xe được nữa bèn tấp vào lề. Nhìn gương mặt ấp úng của Vịnh Thi kìa, nàng thật ghen, thật muốn làm rõ ngọn ngành. Vịnh Thi nói nửa úp nửa mở không phải khiến hồ ly nàng xoắn ruột chết!
– Chị yêu em.
Bạch Dĩnh không kiềm lòng nổi mà ôm hai bên má Vịnh Thi, hôn miết đôi môi mọng của nàng ấy, yêu Vịnh Thi khiến nàng thật khổ sở, nàng như muốn chết trong suy nghĩ một ngày sẽ mất đi nàng ấy vào tay người khác. Hồ ly đem lòng yêu thương một viên ngọc quý, hồ ly nàng thấy đó là viên ngọc quý, người khác cũng thế. Người khác còn danh chính ngôn thuận hơn nàng, người ta là nam nhân, còn nàng lại là nữ nhân.
– Chị yêu em.. chị yêu em..- Giữa làn hơi thở gấp gáp, Vịnh Thi thỏ thẻ với chủ vựa giấm rằng nàng yêu nàng ấy, yêu, rất yêu.
Bạch Dĩnh mừng rỡ đến độ trái tim bất ổn của nàng cũng yên ổn trở lại, lẳng lặng rơi nước mắt: – Em cũng yêu chị.
– Chị biết, Dĩnh, cả đời này chị chỉ có em thôi, được chứ?- Vịnh Thi hơi mỉm cười nhìn gương mặt mếu máo của Bạch Dĩnh, còn chẳng biết bao giờ hồ ly này mới trưởng thành.
– Em cũng vậy.
Yêu, chỉ một chữ nhưng hàng ngàn hàng vạn cảm xúc. Lĩnh hội được yêu là gì, đó là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời, cho nên vì thế ngàn đời sau con người vẫn mải miết kiếm tìm tình yêu, giải nghĩa nó. Bạch Dĩnh thì vẫn đang học về tình yêu, cô giáo dạy cho nàng điều này chính là Vịnh Thi, lão bà nhà nàng.
Trước ngày Bạch Dĩnh đến, Vịnh Thi thường sẽ giả thần giả quỷ lập đàn trừ ma, nhưng từ khi Bạch Dĩnh đến nàng rất sợ bị Bạch Dĩnh cười nàng, thế nên đơn giản ngắn gọn giải trừ ma, lấy tiền khách. Hồn ma này đối với Vịnh Thi rất dễ dàng, nàng chỉ bỏ ra một giờ tìm hiểu căn nguyên, xem là lành hay dữ rồi trừ hẳn. Nhưng Huyền Cơ cứ bám lấy nàng hỏi lung tung, Vịnh Thi bèn từ tốn trả lời hết, cứ bảo nàng ấy sinh hoạt như bình thường.
– Xong rồi, giờ tôi về!- Vịnh Thi nhận lấy biên lai miễn phí của Khổng gia, nhận từ họ một ân tình cũng quá dễ đi.
Huyền Cơ đứng lên khỏi ghế sô pha, nói với nàng: – Để tôi tiễn chị ra cổng.
– Làm phiền cô.
Hai người cùng đi song song ra khỏi đại sảnh của Khổng gia, vốn công việc tiễn khách này là của quản gia, Huyền Cơ tiểu thư ít khi nào chủ động thân cận với ai, bây giờ lại muốn tiễn khách thì thật hiếm thấy. Hai người đi cùng nhau, Huyền Cơ không mở lời hỏi chuyện, Vịnh Thi cũng không muốn nói gì.
Mãi một lúc Huyền Cơ mới hỏi: – Vậy em sẽ không bị nhát nữa đúng không?
– Phải, trừ khi có hồn ma khác đến tìm em.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi sáng, mái tóc đen tuyền của Vịnh Thi càng trở nên long lanh hơn. Đôi mắt đượm buồn với hàng mi cong cong khiến nàng trở nên thật mỏng manh, hệt như giọt sương sớm đậu trên cánh hoa, ai cũng nổi lên ham muốn chở che cho nàng. Huyền Minh ấn nút hạ cửa kính xuống nhìn hai người con gái đang đi song song với nhau, trong giây phút đó hắn nghĩ, hắn đã tìm được vợ mình rồi.
Khổng Huyền Minh năm nay đã ba mươi tám tuổi, do quá kén chọn nên mãi vẫn không ưng cô nào, điều kiện của Huyền Minh lại rất tốt nên các cô gái khác đều vây quanh hắn, hầu như chỉ muốn tiền, không muốn tình. Nhưng cô gái này lại rất lạ, nàng ấy cho hắn một cảm giác như khi mệt mỏi trở về nhà, an yên và bình lặng đến lạ.
Ban nãy hắn đã nghe nàng ấy giới thiệu, nàng ấy chính là Bối Vịnh Thi – bà đồng nổi tiếng của thành phố. Hắn còn nghĩ bà đồng là một người cực kì mê tín, trên người phải phảng phất sự u mê, hoặc là phải kì dị, không nghĩ lại trông y hệt như một nữ nhân bình thường. Vốn học y như hắn, việc mang tính tâm linh như thế hắn sẽ không làm. Ngặt nỗi em gái hắn lại cực nhát gan, thế nên phải kiếm thầy kiếm bà, không nghĩ bà đồng này lại hợp ý hắn đến thế.
– Chú chạy qua phía bên kia đi- Huyền Minh chỉ một góc vắng gần cửa nhà, nhìn về phía cổng xem bao giờ hai cô gái kia mới đi từ nhà ra. Đợi một lúc thì thấy Huyền Cơ vẫy tay tiễn Vịnh Thi rồi đi vào nhà, Vịnh Thi xốc lại túi xách của mình, lấy ra chiếc điện thoại.
Nàng sải bước đi trên lề, vừa đi vừa bấm điện thoại, trong lòng mắng Khổng gia ngàn lần. Lúc rước thì đưa đón, về lại bắt nàng đi bộ thế này.
– Vịnh Thiiiii
Vịnh Thi biết mình chỉ cần gọi, không đến ba hồi chuông thì lão công nhà nàng sẽ nghe máy. Tiểu Dĩnh nhà nàng có thể nói là đặt nàng lên trên tất cả mọi thứ, dù sao với hồ ly như Bạch Dĩnh thì cuộc sống loài người này cũng không có gì quan trọng bằng Vịnh Thi.
– Vịnh Thi đây.
Bạch Dĩnh đứng dựa vào tường, chân nàng hơi đá loạn xạ xuống đất, khiến cho một vài cục đá lăn ra xa: – Chị đi qua nhà khách nhân sao rồi?
– Chị đang đi trên đường C, qua đón chị mau lên.
– Năm phút có mặt!- Bạch Dĩnh mừng rỡ nói.
Vịnh Thi hơi cười, mắng: – Em bay qua à? Đi cẩn thận thôi.
– Em biết rồi, đợi em.
Nói rồi, Bạch Dĩnh ngay lập tức lấy xe đi đón Vịnh Thi của nàng. Vịnh Thi vừa tắt máy cho điện thoại vào túi thì phát hiện có một chiếc xe tấp đến chỗ nàng, phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình. Nàng xem quá nhiều phim về xã hội đen, đủ để tưởng tượng ra viễn cảnh bị bắt trói lên xe, sau đó bị tống tiền, bị đánh bị gϊếŧ ném xuống biển. Không nghĩ người bước xuống xe là anh cả của Huyền Cơ – Huyền Minh.
– Em về đường nào, tôi tiện đường đưa em về?- Huyền Minh bước xuống xe, thân hình cao gầy của hắn lại trở nên đẹp mắt vô cùng. Theo như tư liệu phim ảnh của Vịnh Thi, đây chính là nam chính trong phim ngôn tình ba xu nàng thường xem, đáng tiếc, nàng trót yêu một nữ nhân rồi, nàng cam không nổi vai nữ chính.
Vịnh Thi mỉm cười thật có lỗi, nói: – Ngại quá, tôi mới gọi người yêu lên đón rồi.
Huyền Minh nghe nói Vịnh Thi có người yêu, lòng chợt chùng xuống ba giây, nhưng hắn nghĩ lại, độ tuổi của Vịnh Thi, không có chồng đã hay lắm rồi.
– Tôi có thể xin số điện thoại của em không?- Huyền Minh cũng chẳng ngại đánh đồn đã có địch, nàng chưa kết hôn, vẫn có thể tán tỉnh được.
Vịnh Thi thấy mình nói như thế mà Huyền Minh vẫn không bỏ cuộc, thế nên nàng nói thêm: – Đừng tốn thời gian cho tôi, tôi đã có con rồi, con tôi năm nay vào đại học rồi đấy.
– Em thẳng thắn quá, tôi thật sự không có cơ hội sao?
– Phải, không có cơ hội. Với lại tôi có người yêu rồi, như vậy tán tỉnh.. có hơi thất đức đó- Vịnh Thi nhìn lướt phía sau xe Huyền Minh thì thấy xe của Bạch Dĩnh đến rồi, nàng như chết đuối với được cọc, liền chỉ vào xe Bạch Dĩnh, nói: – Người yêu tôi đến rồi, tôi về nhé!
Nhìn bóng dáng của Vịnh Thi đi như chạy khiến Huyền Minh cảm thấy mất mát, hắn nghĩ, giá mà mình gặp được nàng trước đây. Hắn đã tìm được người hắn có hứng thú, một người hắn muốn lấy làm vợ, nhưng đã lỡ nhau… Lòng hắn chùng xuống, buồn bã ngồi vào xe.
– Ai vậy?- Bạch Dĩnh ngữ khí có chút khác thường, ít khi nào nàng nói trống không với Vịnh Thi như thế. Vịnh Thi hơi nhíu mày lại, trả lời: – Khổng Huyền Minh, anh của khách nhân hôm nay.
– Hắn nói chuyện riêng với chị làm gì?- Bạch Dĩnh không giấu được giấm chua trong lòng mình, chua, cực kì chua. Mỗi khi nàng thấy bất kì nam nhân nào đến bắt chuyện cùng Vịnh Thi, lòng nàng đều chua, nếu cực kì yêu một người, không ghen là chuyện không thể. Vịnh Thi của nàng lại xuân sắc đến thế, ngay cả nàng còn vừa thấy đã yêu, người ta cũng có thể như thế.
Vịnh Thi biết Bạch Dĩnh lại giở chứng ghen tuông rồi, mái tóc dài quá vai của Bạch Dĩnh hơi rối bên vai, nàng liền giúp Bạch Dĩnh gỡ rối. Nhìn xem, Bạch Dĩnh trẻ trung hơn nàng biết bao nhiêu, Bạch Dĩnh xinh đẹp hơn nàng biết bao nhiêu. Nhưng trong gia đình của hai nàng, Bạch Dĩnh thường là người ghen tuông nhiều nhất, vì Bạch Dĩnh chính là chủ vựa giấm chua.
Sở dĩ Vịnh Thi không ghen là vì bản tính hời hợt với người ngoài của Bạch Dĩnh, nếu ai muốn tiếp cận với nàng, ngày trước nàng sẽ không từ chối, nhưng bây giờ nàng không thể nói chuyện với ai khác ngoại trừ Vịnh Thi được. Nàng không rảnh, thời gian nói chuyện với họ thà nàng cùng Vịnh Thi về nhà tưới cây, nướng thịt, lau nhà, quét nhà còn hơn.
– Hỏi chuyện linh tinh thôi, em không tin chị chung thủy sao? Tối ngày ghen tuông.
Bạch Dĩnh bị nói tối ngày ghen tuông, mặt nàng ngay lập tức đỏ lên, phùng má phản bác:- Không có, em mới không ghen tuông.
– Thật không? Hắn vừa xin số điện thoại của chị.
– Em nào ghen..- Bạch Dĩnh lèm bèm trong miệng- Rồi chị có cho không?
– Em không ghen hả? Chị..
– Chị làm sao?- Bạch Dĩnh hơi gấp gáp, nàng không lái xe được nữa bèn tấp vào lề. Nhìn gương mặt ấp úng của Vịnh Thi kìa, nàng thật ghen, thật muốn làm rõ ngọn ngành. Vịnh Thi nói nửa úp nửa mở không phải khiến hồ ly nàng xoắn ruột chết!
– Chị yêu em.
Bạch Dĩnh không kiềm lòng nổi mà ôm hai bên má Vịnh Thi, hôn miết đôi môi mọng của nàng ấy, yêu Vịnh Thi khiến nàng thật khổ sở, nàng như muốn chết trong suy nghĩ một ngày sẽ mất đi nàng ấy vào tay người khác. Hồ ly đem lòng yêu thương một viên ngọc quý, hồ ly nàng thấy đó là viên ngọc quý, người khác cũng thế. Người khác còn danh chính ngôn thuận hơn nàng, người ta là nam nhân, còn nàng lại là nữ nhân.
– Chị yêu em.. chị yêu em..- Giữa làn hơi thở gấp gáp, Vịnh Thi thỏ thẻ với chủ vựa giấm rằng nàng yêu nàng ấy, yêu, rất yêu.
Bạch Dĩnh mừng rỡ đến độ trái tim bất ổn của nàng cũng yên ổn trở lại, lẳng lặng rơi nước mắt: – Em cũng yêu chị.
– Chị biết, Dĩnh, cả đời này chị chỉ có em thôi, được chứ?- Vịnh Thi hơi mỉm cười nhìn gương mặt mếu máo của Bạch Dĩnh, còn chẳng biết bao giờ hồ ly này mới trưởng thành.
– Em cũng vậy.
Yêu, chỉ một chữ nhưng hàng ngàn hàng vạn cảm xúc. Lĩnh hội được yêu là gì, đó là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời, cho nên vì thế ngàn đời sau con người vẫn mải miết kiếm tìm tình yêu, giải nghĩa nó. Bạch Dĩnh thì vẫn đang học về tình yêu, cô giáo dạy cho nàng điều này chính là Vịnh Thi, lão bà nhà nàng.
Tác giả :
yenvu18