Một Mảnh Phù Hoa
Chương 44
Ngày hôm sau Nguyệt Phối lại đến, cùng lúc Bối Kỳ phải quay về nhà lấy đồ đi công tác gấp. Thấy Bạch Dĩnh, Bối Kỳ ngạc nhiên một chút, sau đó cười xòa: – Thì ra cậu lén ở đây chơi, không về nhà hả?
– Ừ, cậu đi công tác với chị mình?- Bạch Dĩnh hỏi.
– Phải, chị ấy với mình sang nước ngoài nửa tháng, sau kì nghỉ đông mình về. Lần này làm dự án lớn, được thưởng dẫn mẹ với Dĩnh đi ăn, haha.
Vịnh Thi giúp con gái mình xếp đồ, nói với Bạch Dĩnh: – Em đi xem cô bé kia đi, để khách ở một mình không nên.
Vừa nghe xong Bạch Dĩnh đã tuân mệnh chạy ùa đi tiếp khách, Vịnh Thi dặn dò con gái mình đừng tham việc quá, phải ráng học hành, không được mê việc quên học. Bối Kỳ cũng đem đồ nhét vào vali, vâng vâng dạ dạ. Xếp đồ xong Vịnh Thi cùng Bối Kỳ ra khỏi nhà, nàng trách: – Không nói sớm, mẹ tiễn con ra sân bay.
– Sếp mới báo sáng nay mà mẹ, mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé.
– Ừ, phải rồi, có đem theo thủy tinh không?- Vịnh Thi chợt nhớ ra.
– Dạo này con không gặp thứ dơ bẩn nữa mẹ, lạ lắm. Chắc không cần cũng được.
Vịnh Thi chỉnh lại áo của Bối Kỳ, mỉm cười: – Được rồi, con lên đường bình an.
Sau khi Bối Kỳ đi rồi Vịnh Thi mới quay đầu về nhà, Bối Kỳ nói dạo này không gặp ma nữa tức là có thứ gì cao hơn đang trấn cho Bối Kỳ. Người đó Vịnh Thi biết là ai, Bạch Lộ Tư, chị gái của Bạch Dĩnh, nếu vậy nàng cũng yên tâm hơn.
Khách nhân ngồi ở phòng khách, cô bé nhìn nàng chằm chằm, nàng nghĩ cô bé sợ nàng lại từ chối.
– Em muốn hỏi chị cách dẹp hết ảo thanh, ảo hình trong em đúng không?
Vịnh Thi ngồi xuống ghế đối diện Nguyệt Phối, nàng đưa tay nắm lấy tay Nguyệt Phối, xâm nhập vào trong tầng kí ức của cô bé. Cô bé này không có tiền kiếp, không có hậu kiếp, đúng như nàng nghĩ, cô bé này không phải con người.
– Có một giọng nói xúi giục em hại cha mình?- Vịnh Thi buông tay khỏi tay Nguyệt Phối, sau đó hỏi.
Nguyệt Phối ngay lập tức gật đầu: – Mỗi khi lời nói đó xuất hiện.. em.. em lại muốn hại cha mình..
– Ảo thanh đó đại diện cho phần ác trong em, để không bị nó chi phối, chị nghĩ em nên tịnh tâm tu hành. Em xem, tóc em rụng, răng em cũng rụng sắp hết, không chừng một vài năm nữa sẽ chết.
Nhướn người chạm vào mái tóc của Nguyệt Phối, Vịnh Thi đem ra một chùm tóc rụng, Bạch Dĩnh thấy vậy mới giữ lấy tóc của Nguyệt Phối, phủi phủi tay cho Vịnh Thi.
– Ông ấy đáng chết! Ông ấy phải chết!- Giọng nói của Nguyệt Phối bỗng chốc thay đổi, Vịnh Thi biết ngay lúc này nàng phải niệm kinh.
Nghe tiếng kinh kệ Nguyệt Phối mới giữ được bản thân thanh tỉnh, mỗi khi giọng nói đó xuất hiện, Nguyệt Phối lại thấy cha mình thật đáng chết. Ông ấy không nên sống trên đời này! Ông ấy phải chết.
– Em nghịch luân chen vào dòng luân hồi, kiếp trước em là một con rắn độc, bị cha em đập chết. Sau khi chết, em ăn linh hồn của con ông ấy, xen vào nhân sinh làm con của ông.
– Thật?
– Phải, chị nói dối em làm gì? Cha em hiện tại đang ở đâu?
– Ông ấy đang ở tù, tội bạo hành.
Chậc lưỡi một cái, Vịnh Thi không nghĩ là mọi chuyện lại đi đến mức này, con ép cha phải vào tù. Có lẽ phần thiện trong Nguyệt Phối đang muốn vùng lên, không nghe theo sự chi phối của cái ác nữa, Vịnh Thi muốn biết được điều này, nàng phải dò xem phần ác trong người Nguyệt Phối mạnh đến mức nào.
– Cha em là ai? Tên gì?
Nguyệt Phối nghi hoặc nhìn Vịnh Thi, trả lời: – Cha em tên Triệu Cổ Tín.
– Cha em đối xử với em ra sao?
– Ông ấy là một người ác độc, ông ấy là một người ác độc.
Giọng nói của Nguyệt Phối bỗng chốc thay đổi, Bạch Dĩnh ngồi bên cạnh cũng thấy sốt ruột, chỉ sợ Nguyệt Phối lại như mấy người trước lao vào Vịnh Thi.
– Ông ấy chăm lo cho em, cho em cái ăn cái mặc, ông ấy xấu chỗ nào?- Vịnh Thi nhất định phải trò chuyện với phần ác trong người Nguyệt Phối, tốt nhất là có thể thu phục, gửi vào chùa, không thì phải triệt tiêu từ trong tâm của Nguyệt Phối.
– Ông ấy đập chết tôi! Tôi cầu xin ông ấy đừng đập tôi, tôi dập đầu xuống đất xin ông, vậy mà ông vẫn truy theo đập tôi! Ông là quỷ dữ chứ không phải con người.
Nhưng theo Vịnh Thi thấy trong kí ức của Nguyệt Phối, cha của Nguyệt Phối không phải người xấu. Nếu ông là người xấu, nàng cũng sẽ không giải quyết chuyện này làm gì. Biết là mình đang nói chuyện với phần ác của linh hồn rắn độc, Vịnh Thi liền hấp tấp lôi Bạch Dĩnh ra ngoài phòng, nói nhỏ: – Dĩnh, em biến thành hồ ly cắn cô bé ấy đi.
– Được.
– Nhớ là cắn nhẹ thôi, hù dọa là chính.
Nói rồi Bạch Dĩnh liền biến thành hồ ly, ngoan ngoãn được Vịnh Thi bế vào lòng. Nguyệt Phối nhìn thấy hồ ly, phản ứng đầu tiên là nhe răng ra khè. Vịnh Thi thả tay xuống cho Bạch Dĩnh nhào lại cắn Nguyệt Phối, vốn chỉ định cho Nguyệt Phối biết nếu gặp nguy hiểm ai cũng sẽ hành động theo bản năng của mình. Không nghĩ Nguyệt Phối đá Bạch Dĩnh một cái, khiến hồ ly Bạch Dĩnh éc éc một tiếng ngất xỉu.
– NÀY!!- Vịnh Thi gấp đến hồ đồ, nhanh chóng chạy lại ôm con hồ ly béo của mình lên, lật ngang lật dọc xem có bị làm sao không. Bạch Dĩnh nhắm mắt giả vờ xỉu, thật ra với tu vi của nàng, năm đạo thiên lôi còn có thể chịu được, bị đá có làm sao?
– Em thấy không? Ai gặp nguy hiểm mà không làm theo bản năng? Em biết mình là con rắn độc không? Đương nhiên người ta sẽ tự vệ trước, trách là trách do em phải tận kiếp tại đó. Ông ấy đập em cũng là số phận mà em phải trải qua, để em hết kiếp về Minh giới nhận kiếp khác, em lại nghịch luân ăn đi linh hồn con gái của ông ấy, hại ông ấy phải chịu cảnh tù đày, em nhớ ngày xưa ông ấy tốt với em thế nào không? Cái ăn cái mặc có cho em thiếu thốn với ai không? Em sống mà nghịch thiên tiếp đi, chuyện này chị không giải quyết nữa.
– Chị, hồ ly có sao không?- Nguyệt Phối như bừng tỉnh giữa giấc mộng, nàng đi lại gần Vịnh Thi xem hồ ly có bị nàng đá quá mạnh không. Nàng chợt nhận ra, có thể là do bản năng của mỗi người đã là như vậy, nếu là người khác, người khác cũng vì bảo toàn tính mạng của mình mà đánh đuổi nàng.
– Chị cũng không biết- Vịnh Thi gấp đến xôi hỏng bỏng không, không kiềm được mà rơi nước mắt. Bạch Dĩnh nghe tiếng thút thít của Vịnh Thi bèn chịu không nổi, nhịn không đùa giỡn nữa, khe khẽ mở mắt, quẩy đuôi nhè nhẹ.
– Tỉnh rồi!- Nguyệt Phối vui mừng reo lên.
Hồ ly Bạch Dĩnh dụi vào ngực áo Vịnh Thi làm nũng, bây giờ cũng là hồ ly, ăn một chút đậu hũ người khác cũng chỉ thấy nàng đang nũng nịu thôi. Chỉ có Vịnh Thi là thấy nhột vô cùng, chỉ muốn trực tiếp đem hồ ly ném xuống.
– Nếu bây giờ em muốn thay đổi, em phải làm sao?
– Lên chùa xuất gia, lấy pháp danh. Nếu em không thể ở tại chùa, em có thể tu hành ở nhà, ăn chay, tận hiếu với cha mẹ. Như vậy đến lúc em mất trạng sư mới có thể giúp em nói vài câu, bằng không em sẽ thành quỷ, ngàn đời chịu tội. Em phải nhớ, em đang phá đi trật tự luân hồi của loài người.
Nguyệt Phối ngập ngừng nhìn Vịnh Thi một cái, sau đó lẳng lặng gật đầu. Vịnh Thi ôm Bạch Dĩnh đi lục lọi trên tủ lấy ra một lá bùa, nàng đốt lên rồi thả vào nước, đưa cho Nguyệt Phối: – Em uống đi, hơi khó uống một chút, nhưng chị nghĩ phần thiện của em sẽ được tiếp sức hơn.
- Nếu em đi tu, năm sau em cũng sẽ chết?
– Không nói trước được gì, em cứ an tâm tu hành đi. Tâm tốt tự nhiên mọi chuyện đều tốt.
Sau khi Nguyệt Phối đi rồi, Vịnh Thi mới đem hồ ly của mình lật qua lật lại một hồi, xem xem bị thương chỗ nào. Bạch Dĩnh biến thành một làn khói trắng, sau đó hiện thành người, cười khì khì ôm lấy Vịnh Thi.
– Em bị đá đau không?
– Không, không đau chút nào.
– Ừ, cậu đi công tác với chị mình?- Bạch Dĩnh hỏi.
– Phải, chị ấy với mình sang nước ngoài nửa tháng, sau kì nghỉ đông mình về. Lần này làm dự án lớn, được thưởng dẫn mẹ với Dĩnh đi ăn, haha.
Vịnh Thi giúp con gái mình xếp đồ, nói với Bạch Dĩnh: – Em đi xem cô bé kia đi, để khách ở một mình không nên.
Vừa nghe xong Bạch Dĩnh đã tuân mệnh chạy ùa đi tiếp khách, Vịnh Thi dặn dò con gái mình đừng tham việc quá, phải ráng học hành, không được mê việc quên học. Bối Kỳ cũng đem đồ nhét vào vali, vâng vâng dạ dạ. Xếp đồ xong Vịnh Thi cùng Bối Kỳ ra khỏi nhà, nàng trách: – Không nói sớm, mẹ tiễn con ra sân bay.
– Sếp mới báo sáng nay mà mẹ, mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé.
– Ừ, phải rồi, có đem theo thủy tinh không?- Vịnh Thi chợt nhớ ra.
– Dạo này con không gặp thứ dơ bẩn nữa mẹ, lạ lắm. Chắc không cần cũng được.
Vịnh Thi chỉnh lại áo của Bối Kỳ, mỉm cười: – Được rồi, con lên đường bình an.
Sau khi Bối Kỳ đi rồi Vịnh Thi mới quay đầu về nhà, Bối Kỳ nói dạo này không gặp ma nữa tức là có thứ gì cao hơn đang trấn cho Bối Kỳ. Người đó Vịnh Thi biết là ai, Bạch Lộ Tư, chị gái của Bạch Dĩnh, nếu vậy nàng cũng yên tâm hơn.
Khách nhân ngồi ở phòng khách, cô bé nhìn nàng chằm chằm, nàng nghĩ cô bé sợ nàng lại từ chối.
– Em muốn hỏi chị cách dẹp hết ảo thanh, ảo hình trong em đúng không?
Vịnh Thi ngồi xuống ghế đối diện Nguyệt Phối, nàng đưa tay nắm lấy tay Nguyệt Phối, xâm nhập vào trong tầng kí ức của cô bé. Cô bé này không có tiền kiếp, không có hậu kiếp, đúng như nàng nghĩ, cô bé này không phải con người.
– Có một giọng nói xúi giục em hại cha mình?- Vịnh Thi buông tay khỏi tay Nguyệt Phối, sau đó hỏi.
Nguyệt Phối ngay lập tức gật đầu: – Mỗi khi lời nói đó xuất hiện.. em.. em lại muốn hại cha mình..
– Ảo thanh đó đại diện cho phần ác trong em, để không bị nó chi phối, chị nghĩ em nên tịnh tâm tu hành. Em xem, tóc em rụng, răng em cũng rụng sắp hết, không chừng một vài năm nữa sẽ chết.
Nhướn người chạm vào mái tóc của Nguyệt Phối, Vịnh Thi đem ra một chùm tóc rụng, Bạch Dĩnh thấy vậy mới giữ lấy tóc của Nguyệt Phối, phủi phủi tay cho Vịnh Thi.
– Ông ấy đáng chết! Ông ấy phải chết!- Giọng nói của Nguyệt Phối bỗng chốc thay đổi, Vịnh Thi biết ngay lúc này nàng phải niệm kinh.
Nghe tiếng kinh kệ Nguyệt Phối mới giữ được bản thân thanh tỉnh, mỗi khi giọng nói đó xuất hiện, Nguyệt Phối lại thấy cha mình thật đáng chết. Ông ấy không nên sống trên đời này! Ông ấy phải chết.
– Em nghịch luân chen vào dòng luân hồi, kiếp trước em là một con rắn độc, bị cha em đập chết. Sau khi chết, em ăn linh hồn của con ông ấy, xen vào nhân sinh làm con của ông.
– Thật?
– Phải, chị nói dối em làm gì? Cha em hiện tại đang ở đâu?
– Ông ấy đang ở tù, tội bạo hành.
Chậc lưỡi một cái, Vịnh Thi không nghĩ là mọi chuyện lại đi đến mức này, con ép cha phải vào tù. Có lẽ phần thiện trong Nguyệt Phối đang muốn vùng lên, không nghe theo sự chi phối của cái ác nữa, Vịnh Thi muốn biết được điều này, nàng phải dò xem phần ác trong người Nguyệt Phối mạnh đến mức nào.
– Cha em là ai? Tên gì?
Nguyệt Phối nghi hoặc nhìn Vịnh Thi, trả lời: – Cha em tên Triệu Cổ Tín.
– Cha em đối xử với em ra sao?
– Ông ấy là một người ác độc, ông ấy là một người ác độc.
Giọng nói của Nguyệt Phối bỗng chốc thay đổi, Bạch Dĩnh ngồi bên cạnh cũng thấy sốt ruột, chỉ sợ Nguyệt Phối lại như mấy người trước lao vào Vịnh Thi.
– Ông ấy chăm lo cho em, cho em cái ăn cái mặc, ông ấy xấu chỗ nào?- Vịnh Thi nhất định phải trò chuyện với phần ác trong người Nguyệt Phối, tốt nhất là có thể thu phục, gửi vào chùa, không thì phải triệt tiêu từ trong tâm của Nguyệt Phối.
– Ông ấy đập chết tôi! Tôi cầu xin ông ấy đừng đập tôi, tôi dập đầu xuống đất xin ông, vậy mà ông vẫn truy theo đập tôi! Ông là quỷ dữ chứ không phải con người.
Nhưng theo Vịnh Thi thấy trong kí ức của Nguyệt Phối, cha của Nguyệt Phối không phải người xấu. Nếu ông là người xấu, nàng cũng sẽ không giải quyết chuyện này làm gì. Biết là mình đang nói chuyện với phần ác của linh hồn rắn độc, Vịnh Thi liền hấp tấp lôi Bạch Dĩnh ra ngoài phòng, nói nhỏ: – Dĩnh, em biến thành hồ ly cắn cô bé ấy đi.
– Được.
– Nhớ là cắn nhẹ thôi, hù dọa là chính.
Nói rồi Bạch Dĩnh liền biến thành hồ ly, ngoan ngoãn được Vịnh Thi bế vào lòng. Nguyệt Phối nhìn thấy hồ ly, phản ứng đầu tiên là nhe răng ra khè. Vịnh Thi thả tay xuống cho Bạch Dĩnh nhào lại cắn Nguyệt Phối, vốn chỉ định cho Nguyệt Phối biết nếu gặp nguy hiểm ai cũng sẽ hành động theo bản năng của mình. Không nghĩ Nguyệt Phối đá Bạch Dĩnh một cái, khiến hồ ly Bạch Dĩnh éc éc một tiếng ngất xỉu.
– NÀY!!- Vịnh Thi gấp đến hồ đồ, nhanh chóng chạy lại ôm con hồ ly béo của mình lên, lật ngang lật dọc xem có bị làm sao không. Bạch Dĩnh nhắm mắt giả vờ xỉu, thật ra với tu vi của nàng, năm đạo thiên lôi còn có thể chịu được, bị đá có làm sao?
– Em thấy không? Ai gặp nguy hiểm mà không làm theo bản năng? Em biết mình là con rắn độc không? Đương nhiên người ta sẽ tự vệ trước, trách là trách do em phải tận kiếp tại đó. Ông ấy đập em cũng là số phận mà em phải trải qua, để em hết kiếp về Minh giới nhận kiếp khác, em lại nghịch luân ăn đi linh hồn con gái của ông ấy, hại ông ấy phải chịu cảnh tù đày, em nhớ ngày xưa ông ấy tốt với em thế nào không? Cái ăn cái mặc có cho em thiếu thốn với ai không? Em sống mà nghịch thiên tiếp đi, chuyện này chị không giải quyết nữa.
– Chị, hồ ly có sao không?- Nguyệt Phối như bừng tỉnh giữa giấc mộng, nàng đi lại gần Vịnh Thi xem hồ ly có bị nàng đá quá mạnh không. Nàng chợt nhận ra, có thể là do bản năng của mỗi người đã là như vậy, nếu là người khác, người khác cũng vì bảo toàn tính mạng của mình mà đánh đuổi nàng.
– Chị cũng không biết- Vịnh Thi gấp đến xôi hỏng bỏng không, không kiềm được mà rơi nước mắt. Bạch Dĩnh nghe tiếng thút thít của Vịnh Thi bèn chịu không nổi, nhịn không đùa giỡn nữa, khe khẽ mở mắt, quẩy đuôi nhè nhẹ.
– Tỉnh rồi!- Nguyệt Phối vui mừng reo lên.
Hồ ly Bạch Dĩnh dụi vào ngực áo Vịnh Thi làm nũng, bây giờ cũng là hồ ly, ăn một chút đậu hũ người khác cũng chỉ thấy nàng đang nũng nịu thôi. Chỉ có Vịnh Thi là thấy nhột vô cùng, chỉ muốn trực tiếp đem hồ ly ném xuống.
– Nếu bây giờ em muốn thay đổi, em phải làm sao?
– Lên chùa xuất gia, lấy pháp danh. Nếu em không thể ở tại chùa, em có thể tu hành ở nhà, ăn chay, tận hiếu với cha mẹ. Như vậy đến lúc em mất trạng sư mới có thể giúp em nói vài câu, bằng không em sẽ thành quỷ, ngàn đời chịu tội. Em phải nhớ, em đang phá đi trật tự luân hồi của loài người.
Nguyệt Phối ngập ngừng nhìn Vịnh Thi một cái, sau đó lẳng lặng gật đầu. Vịnh Thi ôm Bạch Dĩnh đi lục lọi trên tủ lấy ra một lá bùa, nàng đốt lên rồi thả vào nước, đưa cho Nguyệt Phối: – Em uống đi, hơi khó uống một chút, nhưng chị nghĩ phần thiện của em sẽ được tiếp sức hơn.
- Nếu em đi tu, năm sau em cũng sẽ chết?
– Không nói trước được gì, em cứ an tâm tu hành đi. Tâm tốt tự nhiên mọi chuyện đều tốt.
Sau khi Nguyệt Phối đi rồi, Vịnh Thi mới đem hồ ly của mình lật qua lật lại một hồi, xem xem bị thương chỗ nào. Bạch Dĩnh biến thành một làn khói trắng, sau đó hiện thành người, cười khì khì ôm lấy Vịnh Thi.
– Em bị đá đau không?
– Không, không đau chút nào.
Tác giả :
yenvu18