Một Mảnh Phù Hoa
Chương 28
– Bảo Bảo, Lam Lam, nhanh lên!- Tiểu Trung nói, hắn bày ra một bộ cầu cơ dưới đất. Nhà này là nhà ba người mới mướn, muốn thử nói chuyện với các linh hồn ở đây trước. Lam Lam uống một ít nước rồi để ly xuống bàn, nhanh chóng chạy lại chỗ bàn cầu cơ.
Bảo Bảo sốt ruột, hối: – Bắt đầu đi chứ.
Sau khi hoàn thành xong các nghi thức, Tiểu Trung thấy chiếc ly trên bàn cầu cơ bắt đầu rung rinh nhè nhẹ. Hắn chạm ngón tay lên ly, Lam Lam Bảo Bảo cũng cho ngón tay lên, bắt đầu đồng thanh hỏi:
– Chúng ta bắt đầu trò chơi nhé.
Chiếc ly ngay lập tức di chuyển đến chữ y, chữ e, rồi chữ s. Hồn ma đồng ý chơi cùng các nàng, Lam Lam liền hỏi:
– Cho hỏi, linh hồn là nam hay nữ.
Chiếc ly chạy ngang chạy dọc trên bàn cầu cơ, cho ra một chữ Nam. Bảo Bảo thấy vậy bèn hỏi thêm: – Vậy cho em hỏi linh hồn tên gì?
– Linh hồn tên A Nam tụi mày ơi, Cao Nam- Tiểu Trung hưng phấn nói.
– Hôm nay Lam Lam làm bài kiểm tra được không?- Bảo Bảo hỏi, chiếc ly trên bàn không ai động mạnh cũng tự di chuyển, tạo thành một chữ rớt. Lam Lam sớm biết mình sẽ rớt, nhưng khi hồn ma nói vậy, nàng liền hụt hẫng, buồn bã không thôi.
– Cho em hỏi, linh hồn là ma, hay là quỷ?
Chiếc ly đang di chuyển nhanh bỗng chầm chậm lại, chạy từ từ trên bàn cầu cơ, tạo thành một chữ QUỶ. Bảo Bảo hét lên một tiếng lật bàn cầu cơ, ly thủy tinh rơi xuống sàn đất.
– Tụi mày nhát tao đúng không? Tự nhiên lại là quỷ?
– Mày khùng hả, tao nhát mày làm gì!- Tiểu Trung bực bội la lên, Lam Lam ngay lập tức đi lấy chổi quét đi mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
Họ quên mất nói, "Chúng ta kết thúc nhé"
Mọi người cũng quên đi ngày hôm đó, cho đến khi một ngày Bảo Bảo chết khi đang trên đường đi mua đồ ăn đêm. Khi chết, sau đầu là một mảnh bầm đen, cảnh sát bó tay không tìm được nguyên do Kim Bảo Bảo chết. Cả đội nhìn xác nạn nhân và hiện trường, ngay cả đội pháp y cũng bảo không hề có bất cứ dấu vết gì lưu lại.
Nếu mà là một vụ án mạng thật sự, thì hung thủ phải là một người cực kì cẩn trọng và hoàn hảo, hoàn hảo đến độ sẽ là kẻ gϊếŧ người hoàn hảo với bộ hồ sơ lưu mãi mãi. Mạn Hy đăm chiêu nhìn bảng tin xuất hiện trên tờ báo nhân dân, xã hội lúc này cũng thật loạn lạc đi, con người tha hóa đến độ này.
Buổi chiều, Bối Vịnh Thi có một cuộc gọi từ sở cảnh sát, nàng đang tưới cây, nghe là bên sở cảnh sát liền buông bình nước xuống, hỏi: – Các anh có chuyện gì?
– Đội trưởng muốn chị đến thành phố H xem một chuyến, nếu là ma, bọn em đóng hồ sơ.
– Các anh tin ma quỷ? Không phải không được tin sao?- Bối Vịnh Thi chất vấn, hỏi lại, không thể tin được họ gọi nàng đi qua thành phố H xem ma.
– Mấy hôm nay cứ cách ngày lại có một người trong đội chết, bọn em canh kĩ lắm rồi, vẫn bị đập chết. Chỉ có thể là ma thôi, em dùng tính mạng đảm bảo!- Tiểu cảnh sát quả quyết nói, cả đội mười người bây giờ chỉ còn có 6 người, nói không sợ, chỉ có thần kinh thép mới không sợ.
– Là quỷ, không phải ma. Hắn là Cao Nam, sát thủ chùy gai.- Nàng nói.
Nếu là ma, bọn chúng không động chạm được đến thân thể của người thường, nhưng nếu là quỷ lại khác. Bối Vịnh Thi chỉ biết trừ ma, đối với quỷ nàng chưa hề đụng đến. Cũng giống như người có người bình thường và người điên, ma và quỷ cũng vậy. Cao Vân Nam khi còn sống đã là một tên điên rồi.
– Đúng rồi! Cô nói tôi mới để ý, hắn đánh y hệt sát thủ chùy gai!- Tiểu cảnh sát reo lên, toàn đội đang mất tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhảy bổ lại gần tiểu cảnh sát nghe ngóng.
Cuối cùng Bối Vịnh Thi vẫn quyết định đi, nàng biết nếu như Minh giới muốn gọi nàng về, họ gọi lúc nào cũng được. Nhưng bây giờ chưa tới lúc, nàng cũng không tham gì mạng sống. Ngồi máy bay đến thành phố H, tiểu cảnh sát tên gọi A Hưng đón nàng, chở nàng về với tiểu đội.
– Hắn trú ở hiện trường vụ án, các anh chở tôi đến đó được không?- Bối Vịnh Thi cười cười, nàng lấy trong túi xách ra một chai nước, lại uống một ngụm. Uống nước nhiều da dẻ mới căng mọng đầy sức sống, thế mới xinh đẹp mãi được.
Hiện trường vụ án là một căn hộ tách biệt, căn nhà như lọt thỏm giữa vườn cỏ cây. Vịnh Thi không dám chạm tay vào đâu trong nhà, nàng sợ kí ức kinh tởm của nhà này xộc vào người nàng. Nàng nhìn quanh một dọc, A Hưng nói với nàng: – Nơi này sát thủ chùy gai chết nè. Ghê ghê.
– Nếu tôi có chuyện gì, nhớ, tát vào cánh tay tôi mạnh vào.
Bối Vịnh Thi đẩy cửa phòng xem thử một lượt. Lam Lam nước mắt trào mi, nói với nàng: – Tối nào em cũng mơ thấy ma hết.
– Em cầu cơ hả?- Vịnh Thi nhìn xung quanh phòng một lúc, cảnh tượng ở đây quá tàn bạo rồi. Máu me vương vãi khắp nơi, hắn còn quỷ dị trét lên mặt, trét lên mũi. Vịnh Thi chậc lưỡi một cái: – Các em tự tạo nghiệt rồi, vốn sống ở đây đã không tốt, còn cầu cơ!
– Huhu chị ơi, hắn nói ngày mai hắn mang theo em. Bảo Bảo với Tiểu Trung chết hết rồi, em nên làm sao đây chị!- Lam Lam khóc còn lợi hại hơn nữa, nàng đáng lẽ không nên cầu cơ mới phải. Đáng lẽ ra nàng phải khuyên Bảo Bảo với Tiểu Trung, nếu vậy hai người đó sẽ không chết rồi.
– Em nên im lặng.
Vịnh Thi đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ lưu lại một câu. Vịnh Thi ghét nhất là ai trêu đùa đến ma quỷ trước để bị quấy phá, nếu nàng biết, nàng đã không đến. Nàng mở cửa nhà tắm, chưa kịp nhìn đã bị nện một cái vào lưng, nàng cơ hồ như sắp ngã quỵ.
Lẩm bẩm đọc kinh, hi vọng có thể ngăn được chuyện này. Con quỷ này mạnh hơn nàng nghĩ rất nhiều. Vịnh Thi ngã xuống sàn, đầu đập mạnh vào gạch đá dưới đất. Cơ hồ như thấy cả ngàn vạn vì sao bay xung quanh mình, Vịnh Thi lẩm bẩm, cứ thế đọc kinh kệ. Chết rồi, nàng đã quá chủ quan, cứ nghĩ đối đầu trực diện sẽ không sao.
Trong lúc nàng thần trí mơ hồ, nàng thấy một người con gái lướt qua các cảnh sát tiến đến chỗ nàng, ngồi xuống trước mặt nàng, nói:
– Ê Vịnh Thi, tự nhiên nằm đây chi vậy?
– An An ngu ngốc, làm gì ở đây?- Nàng cũng không hiểu vì sao nàng nói thế, chỉ biết sau đó liền ngất đi.
Bảo Bảo sốt ruột, hối: – Bắt đầu đi chứ.
Sau khi hoàn thành xong các nghi thức, Tiểu Trung thấy chiếc ly trên bàn cầu cơ bắt đầu rung rinh nhè nhẹ. Hắn chạm ngón tay lên ly, Lam Lam Bảo Bảo cũng cho ngón tay lên, bắt đầu đồng thanh hỏi:
– Chúng ta bắt đầu trò chơi nhé.
Chiếc ly ngay lập tức di chuyển đến chữ y, chữ e, rồi chữ s. Hồn ma đồng ý chơi cùng các nàng, Lam Lam liền hỏi:
– Cho hỏi, linh hồn là nam hay nữ.
Chiếc ly chạy ngang chạy dọc trên bàn cầu cơ, cho ra một chữ Nam. Bảo Bảo thấy vậy bèn hỏi thêm: – Vậy cho em hỏi linh hồn tên gì?
– Linh hồn tên A Nam tụi mày ơi, Cao Nam- Tiểu Trung hưng phấn nói.
– Hôm nay Lam Lam làm bài kiểm tra được không?- Bảo Bảo hỏi, chiếc ly trên bàn không ai động mạnh cũng tự di chuyển, tạo thành một chữ rớt. Lam Lam sớm biết mình sẽ rớt, nhưng khi hồn ma nói vậy, nàng liền hụt hẫng, buồn bã không thôi.
– Cho em hỏi, linh hồn là ma, hay là quỷ?
Chiếc ly đang di chuyển nhanh bỗng chầm chậm lại, chạy từ từ trên bàn cầu cơ, tạo thành một chữ QUỶ. Bảo Bảo hét lên một tiếng lật bàn cầu cơ, ly thủy tinh rơi xuống sàn đất.
– Tụi mày nhát tao đúng không? Tự nhiên lại là quỷ?
– Mày khùng hả, tao nhát mày làm gì!- Tiểu Trung bực bội la lên, Lam Lam ngay lập tức đi lấy chổi quét đi mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
Họ quên mất nói, "Chúng ta kết thúc nhé"
Mọi người cũng quên đi ngày hôm đó, cho đến khi một ngày Bảo Bảo chết khi đang trên đường đi mua đồ ăn đêm. Khi chết, sau đầu là một mảnh bầm đen, cảnh sát bó tay không tìm được nguyên do Kim Bảo Bảo chết. Cả đội nhìn xác nạn nhân và hiện trường, ngay cả đội pháp y cũng bảo không hề có bất cứ dấu vết gì lưu lại.
Nếu mà là một vụ án mạng thật sự, thì hung thủ phải là một người cực kì cẩn trọng và hoàn hảo, hoàn hảo đến độ sẽ là kẻ gϊếŧ người hoàn hảo với bộ hồ sơ lưu mãi mãi. Mạn Hy đăm chiêu nhìn bảng tin xuất hiện trên tờ báo nhân dân, xã hội lúc này cũng thật loạn lạc đi, con người tha hóa đến độ này.
Buổi chiều, Bối Vịnh Thi có một cuộc gọi từ sở cảnh sát, nàng đang tưới cây, nghe là bên sở cảnh sát liền buông bình nước xuống, hỏi: – Các anh có chuyện gì?
– Đội trưởng muốn chị đến thành phố H xem một chuyến, nếu là ma, bọn em đóng hồ sơ.
– Các anh tin ma quỷ? Không phải không được tin sao?- Bối Vịnh Thi chất vấn, hỏi lại, không thể tin được họ gọi nàng đi qua thành phố H xem ma.
– Mấy hôm nay cứ cách ngày lại có một người trong đội chết, bọn em canh kĩ lắm rồi, vẫn bị đập chết. Chỉ có thể là ma thôi, em dùng tính mạng đảm bảo!- Tiểu cảnh sát quả quyết nói, cả đội mười người bây giờ chỉ còn có 6 người, nói không sợ, chỉ có thần kinh thép mới không sợ.
– Là quỷ, không phải ma. Hắn là Cao Nam, sát thủ chùy gai.- Nàng nói.
Nếu là ma, bọn chúng không động chạm được đến thân thể của người thường, nhưng nếu là quỷ lại khác. Bối Vịnh Thi chỉ biết trừ ma, đối với quỷ nàng chưa hề đụng đến. Cũng giống như người có người bình thường và người điên, ma và quỷ cũng vậy. Cao Vân Nam khi còn sống đã là một tên điên rồi.
– Đúng rồi! Cô nói tôi mới để ý, hắn đánh y hệt sát thủ chùy gai!- Tiểu cảnh sát reo lên, toàn đội đang mất tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhảy bổ lại gần tiểu cảnh sát nghe ngóng.
Cuối cùng Bối Vịnh Thi vẫn quyết định đi, nàng biết nếu như Minh giới muốn gọi nàng về, họ gọi lúc nào cũng được. Nhưng bây giờ chưa tới lúc, nàng cũng không tham gì mạng sống. Ngồi máy bay đến thành phố H, tiểu cảnh sát tên gọi A Hưng đón nàng, chở nàng về với tiểu đội.
– Hắn trú ở hiện trường vụ án, các anh chở tôi đến đó được không?- Bối Vịnh Thi cười cười, nàng lấy trong túi xách ra một chai nước, lại uống một ngụm. Uống nước nhiều da dẻ mới căng mọng đầy sức sống, thế mới xinh đẹp mãi được.
Hiện trường vụ án là một căn hộ tách biệt, căn nhà như lọt thỏm giữa vườn cỏ cây. Vịnh Thi không dám chạm tay vào đâu trong nhà, nàng sợ kí ức kinh tởm của nhà này xộc vào người nàng. Nàng nhìn quanh một dọc, A Hưng nói với nàng: – Nơi này sát thủ chùy gai chết nè. Ghê ghê.
– Nếu tôi có chuyện gì, nhớ, tát vào cánh tay tôi mạnh vào.
Bối Vịnh Thi đẩy cửa phòng xem thử một lượt. Lam Lam nước mắt trào mi, nói với nàng: – Tối nào em cũng mơ thấy ma hết.
– Em cầu cơ hả?- Vịnh Thi nhìn xung quanh phòng một lúc, cảnh tượng ở đây quá tàn bạo rồi. Máu me vương vãi khắp nơi, hắn còn quỷ dị trét lên mặt, trét lên mũi. Vịnh Thi chậc lưỡi một cái: – Các em tự tạo nghiệt rồi, vốn sống ở đây đã không tốt, còn cầu cơ!
– Huhu chị ơi, hắn nói ngày mai hắn mang theo em. Bảo Bảo với Tiểu Trung chết hết rồi, em nên làm sao đây chị!- Lam Lam khóc còn lợi hại hơn nữa, nàng đáng lẽ không nên cầu cơ mới phải. Đáng lẽ ra nàng phải khuyên Bảo Bảo với Tiểu Trung, nếu vậy hai người đó sẽ không chết rồi.
– Em nên im lặng.
Vịnh Thi đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ lưu lại một câu. Vịnh Thi ghét nhất là ai trêu đùa đến ma quỷ trước để bị quấy phá, nếu nàng biết, nàng đã không đến. Nàng mở cửa nhà tắm, chưa kịp nhìn đã bị nện một cái vào lưng, nàng cơ hồ như sắp ngã quỵ.
Lẩm bẩm đọc kinh, hi vọng có thể ngăn được chuyện này. Con quỷ này mạnh hơn nàng nghĩ rất nhiều. Vịnh Thi ngã xuống sàn, đầu đập mạnh vào gạch đá dưới đất. Cơ hồ như thấy cả ngàn vạn vì sao bay xung quanh mình, Vịnh Thi lẩm bẩm, cứ thế đọc kinh kệ. Chết rồi, nàng đã quá chủ quan, cứ nghĩ đối đầu trực diện sẽ không sao.
Trong lúc nàng thần trí mơ hồ, nàng thấy một người con gái lướt qua các cảnh sát tiến đến chỗ nàng, ngồi xuống trước mặt nàng, nói:
– Ê Vịnh Thi, tự nhiên nằm đây chi vậy?
– An An ngu ngốc, làm gì ở đây?- Nàng cũng không hiểu vì sao nàng nói thế, chỉ biết sau đó liền ngất đi.
Tác giả :
yenvu18