Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh
Chương 60
Editor: Cam Đá
Sau khi làm việc xong, các khách mời khác lập tức vội vàng trở về lịch trình của mình, còn Tô Tinh Dã là khách mời tạm thời tiếp nhận ghi hình cho hai tập nữa, nên sau khi tan làm đã đi chung với Thẩm Vọng Tân và mọi người cùng đi ăn khuya, bọn họ tìm được một nhà hàng món Trung, đặt một phòng bao.
Trước khi món ăn được dọn ra, Thẩm Vọng Tân theo thói quen rót một ly trà lúa mạch cho Tô Tinh Dã, “Uống một chút trước đi."
Tô Tinh Dã “Dạ" một tiếng rồi đón lấy ly trà.
Trịnh Hựu năm nay ba mưới bốn tuổi, là người lớn tuổi nhất trong số những người mới ra mắt công chúng, đồng thời anh ta cũng là khách mời chưa từng thay đổi kể từ mùa đầu tiên của 《Thử thách cực hạn》, ánh mắt anh ta nhìn về hai người đang ngồi trước mặt, thực ra hôm nay anh ta cũng chú ý đến hai người rất có ý với nhau này.
Đối với các khách mời nữ khác sẽ vô tình hay cố ý mà thể hiện bản thân mình, tranh giành ống kính một chút. Tô Tinh Dã lại rất yên tĩnh, cô không tranh giành lên hình, trong quá trình ghi hình, cô lặng lẽ đi theo bên cạnh Thẩm Vọng Tân làm nhiệm vụ, thật ra điều này cũng không có gì vì dù gì hai người cũng chung một đội, lúc ghi hình không ở cạnh nhau thì mới là tập lạ. Nhưng trong lúc nghỉ giải lao, hầu hết thời gian hai người họ sẽ vẫn ở bên nhau, cũng không có hành động gì khác thường, chỉ là ngồi chung với nhau, khi thì cùng nghịch điện thoại, khi thì cùng nhau trò chuyện, vô hình trung sinh ra cảm giác khiến người khác không thể nào chen vào được.
Còn có một điểm rất thú vị nữa chính là, anh ta đã ghi hình chung với Vọng Tân mười tập, trong mười tập này, mỗi tập sẽ có khách mới, khách mời nam thì không bàn tới, chỉ nói về khách mới nữ, anh ta chưa từng thấy anh quan tâm cho một vị khách nữ nào như thế này, lúc nghỉ giải lao càng không bao giờ ở cạnh khách mời nữ, người tinh mắt chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra, anh đối xử với Tô Tinh Dã không giống với các khách mời khác.
Hai người rõ ràng không phải là người yêu của nhau, nhưng khi ở cạnh nhau họ còn hợp nhau hơn cả tình nhân, một người tự nhiên đưa đồ một người tự nhiên nhận đồ, tới cả chai nước khoáng cũng mở nắp sẵn rồi mới đưa cho cô, lúc làm nhiệm vụ, cũng không khắt khe như trước kia, ngược lại có vài phần tùy ý và... cưng chiều, cứ nói như thế này đi, cho dù hiện tại hai người bọn hiện tại thực sự không có gì, nhưng cứ theo chiều hướng này, hai con đường sớm muộn gì cũng sẽ cũng gặp nhau.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trịnh Hựu không khỏi hơi nhếch lên, anh ta sợ ý cười trên khóe miệng lộ ra quá rõ ràng, liền bưng ly trà ở bên cạnh lên giả vờ uống trà.
“Anh Hựu, anh làm gì thế?" Ngô Quân Di đột nhiên hỏi.
“Uống trà." Trịnh Hựu đáp.
Trong mắt Ngô Quân Di lóe lên vẻ không tin, “Anh có chắc trong ly của anh có trà không?"
Trịnh Hựu nhìn xuống ly, lúc này mới nhận ra ly của mình trống không liền cảm thấy xấu hổ, cũng may thức ăn đã được dọn lên, phá vỡ sự bối rối vào lúc này.
Ngô Quân Di nhỏ hơn Tô Tinh Dã một tuổi, cho nên gọi cô là chị gái, “Chị Tinh Dã, chị nghĩ như thế nào mà lại đến chương trình này làm khách mời tạm thời vậy?"
Chương trình của bọn họ ngoài khách cố định thì thật sự không có nghệ sĩ nào tình nguyện làm khách mời tạm thời, nếu không phải do phí tham gia chương trình cao, đoán chừng tới cả nghệ sĩ thời hạn cũng sẽ không đồng ý đến tham gia, vì rõ ràng chương trình này thật sự bất chấp nguy hiểm, mấy tập này bọn họ đã đi đến vách đá Pulpit (1), Tháp Macau (2), Cáp treo gỗ băng biển ở Indonesia (3) … nhưng hai tập sau này còn điên hơn nữa, họ sẽ đi đến thị trấn Queenstown ở NewZealand để đu dây ở hẻm núi sâu và bệnh viện kinh dị ở Nhật Bản.
Tô Tinh Dã nhìn anh ta và nói: “Tổ chương trình gửi lời mời thì tôi cứ đến thôi."
“Chỉ vậy thôi?" Ngô Quân Di kinh ngạc, chắc tổ chương trình của bọn họ đã đi mời rất nhiều nghệ sĩ rồi đây.
“Ừ, chính là như thế."
Lần này Trịnh Hựu giơ lên ly trà thật sự là để uống trà.
***
Hai tập cuối chương trình không mời khách khác, cộng thêm Tô Tinh Dã là tổng cộng có sáu người. Một ngày sau sáu người bọn họ ngồi máy bay đến New Zealand, thử thách của tập này là đu dây ở hẻm núi sâu tại thị trấn Queenstown, nơi này cao đến 160 mét, trong 1,5 giây tốc độ đạt 120km/h, tiết mục này phải dùng câu "Người bay phía trước, linh hồn đuổi theo phía sau" mới hình dung nổi.
Lúc còn chưa đến giờ bọn họ cùng xem một số video thử thách, lúc xem video là đã kinh hồn hoảng vía rồi, huống hồ chi bây giờ bọn họ trực tiếp đối mặt với hẻm núi, liếc mắt nhìn xuống một cái là hoa mắt chóng mặt, Ngô Quân Di hồi hộp giữ chặt lấy cổ tay Trần Kiêu, “Mẹ ôi, tôi nhìn thấy là muốn đau bụng rồi."
Trần Kiêu an ủi: “Không sao đâu. Thật ra chỉ vèo một cái, cũng không mất mấy giây, nhanh lắm."
“Anh Kiêu, thôi anh đừng nói nữa, anh càng nói em càng đau bụng, em muốn đi vệ sinh."
“Cậu mà muốn đi vệ sinh cái gì, cậu đang hồi hộp thì có."
Một lúc sau, nhân viên công tác đến hỏi bọn họ, “Trong các bạn đội nào muốn nhận thử thách trước tiên?"
Ngô Quân Di nắm lấy cánh tay Trần Kiêu, cậu ấy sợ hãi, còn cả Tần Dương chung đội với Trịnh Hựu cũng đang sợ.
Nhìn thấy cảnh đó, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã cùng nhìn nhau, sau khi quyết định bọn họ mới nói với đội của Trịnh Hựu, “Vậy em với Tô Tinh Dã thử thách trước nhé?"
“Các cậu nghĩ kĩ rồi chứ, thật sự nhận thử thách đầu tiên?" Trịnh Hựu hỏi bọn họ.
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Vâng, nghĩ kỹ rồi ạ, tụi em đi trước đây."
Trịnh Hựu đưa tay ra, mấy người khác cũng chồng tay lên, “Thử thách cực hạn, cố lên!"
“Cố lên cố lên!"
Nhân viên công tác thấy Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đi đến liền hỏi, “Hai người đồng ý chấp nhận thử thách chứ?"
Hai người ăn ý trả lời: “Đồng ý."
Ngô Quân Di nghe thấy xong, miệng lẩm bẩm, “Ây dô, Anh Kiêu, anh thấy đoạn đối thoại này nghe quen quen không?"
Trần Kiêu liếc anh ta một cái, tầm mắt lướt qua bóng dáng hai người trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó nói với Ngô Quân Di, “Bây giờ cậu có sức lực rồi hả?"
Nghe vậy, Ngô Quân Di càng ôm chặt cánh tay anh ta hơn, “Không có, không có, bây giờ em không có chút sức lực nào cả."
Hai người đeo trang bị bảo hộ, Thẩm Vọng Tân vô thức đưa tay giúp cô kiểm tra dây đeo quanh eo, "Thấy sao nào, có đủ chặt không?"
“Cũng được ạ, còn anh thì sao?"
“Cũng được rồi."
Sau khi ngồi ổn định, Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu liếc nhìn chốt khóa bên cạnh Tô Tinh Dã, nói với nhân viên công tác, “Vui lòng giúp cô ấy kiểm tra lại chốt khóa một lần nữa, cảm ơn"
Nhân viên công tác làm theo lời anh, tiến lên kiểm tra tỉ mỉ cho cả hai một lượt, sau đó giơ ngón tay OK báo cho anh.
Sợi dây bên trên bắt đầu di chuyển ra ngoài, hai chân dần dần nhẹ bỗng trên không trung, hiện tại sức nặng toàn thân đều dồn về sau hông. Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn về Thẩm Vọng Tân, phát hiện hai cánh tay thon dài đang nắm chặt hai bên dây thừng đã nổi cả gân xanh lên, trong mắt cô lộ ra sự lo lắng, hỏi anh: “Anh thật sự không sao chứ?"
Thẩm Vọng Tân lắc đầu, “Thực sự không sao."
Tô Tinh Dã mím mím môi, “Nếu thực sự không ổn thì đừng thử thách nữa, em có thể nhận thử thách cho phần của hai người chúng ta."
Thẩm Vọng Tân nghe thấy lời nói đó, khóe miệng nở một nụ cười vừa bất lực lại yếu ớt: “Anh vậy mà là người nhảy qua dù người khác."
Ngô Quân Di hồi hộp tới mức đau bụng, nhưng sau khi nghe xong đoạn đối thoại của hai người bọn họ, khóe miệng bỗng giật giật, nói với Trần Kiêu đứng bên cạnh: “Anh Kiêu, anh có phát hiện ra chuyện gì không?"
Trần Kiêu cảm thấy tập lạ hỏi anh ta: “Phát hiện chuyện gì chứ?"
“Lẽ nào anh không phát hiện, hai người bọn họ cầm nhầm kịch bản của nhau à?"
“Are you ready? (Các bạn đã sẵn sàng chưa)" Nhân viên công tác đứng phía sau hỏi.
“Yes!"
Sau khi sợi dây cáp kêu lên một tiếng “Ting", tiếng la hét đầu tiên không phát ra từ Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đang ngồi trên dây cáp, mà là tiếng của Ngô Quân Di đang ngồi ở trên đài, “A!!!!!!"
Trần Kiêu bất thình lình bị tiếng hét của anh ta làm cho hoảng sợ, vỗ nguc, “Không biết chắc còn tưởng người đang thử thách là cậu đó."
Thực ra Thẩm Vọng Tân là người càng căng thẳng thì càng im lặng, ngay khoảnh khắc lúc đi xuống, cảm giác mất đi trọng lực quen thuộc ập vào mặt, bờ môi mỏng đẹp đẽ mím chặt lại.
Bên tai là tiếng gió gào thét, nhưng trong tiếng gió, anh nghe thấy giọng nói của Tô Tinh Dã, “Thẩm Vọng Tân!!!"
Thẩm Vọng Tân mới tỉnh táo nhìn sang cô, mái tóc đen bị gió trong hẻm núi thổi lòa xòa trên trán, đôi mắt trong veo sáng ngời, đôi môi đỏ mọng mấp máy vài lần.
***
Khi hai người bước lên, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, mọi thứ khác đều không sao, Ngô Quân Di lo lắng hỏi thăm Tô Tinh Dã, “Chị Tinh Dã, thấy sao, có đáng sợ không?"
Tô Tinh Dã bình tĩnh nói: "Không đáng sợ, cảnh rất đẹp, đừng căng thẳng"
Ngô Quân Di: " ··· " Cô ấy vẫn là một cô gái đúng không? Thật sự là con gái hả trời??!!
Đang suy nghĩ, Ngô Quân Di đột nhiên chỉ vào vị trí cổ của cô, “Sợi dây chuyền của chị rơi ra rồi."
Tô Tinh Dã liếc mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền bị rơi ra, có lẽ khi nãy lúc trong hẻm núi bị rung lắc rơi ra.
“Là vì họ của chị là Tô, trong tên của chị có một ngôi sao, nên sợi dây chuyền có một ngôi sao nhỏ và chữ S?" Ngô Quân Di tò mò hỏi.
Tô Tinh Dã siết chặt sợi dây chuyền và gật đầu, “Ừm."
“Đang nói chuyện gì vậy?" Thẩm Vọng Tân sau khi tháo đồ bảo hộ xong, thuận miệng hỏi.
Tô Tinh Dã không để ý cứ thế mà đeo dây chuyền lại rồi nói với anh: “Không có gì đâu."
Ngô Quân Di cũng không để ý nhiều làm gì, đúng lúc Trần Kiêu ở kế bên gọi sang chuẩn bị, anh ta liền run lẩy bẩy đi qua.
Sau khi đeo trang bị bảo hộ an toàn và chốt khóa xong, anh ta căng thẳng tới mức tự lẩm bẩm: "Cái đó... Cái này có buộc chặt chưa vậy? Liệu có khi nào đi nửa đường thì bị lỏng ra không?"
“A... không được không được rồi, bụng tôi hình như càng ngày càng đau."
“Này này... đừng đá vào chân tôi."
“Đừng đẩy tôi... tôi tự đến mà... "
“Chờ chờ chờ đã, tôi nghĩ mình còn chưa ngồi chắc chắn… hay là để tôi suy nghĩ kỹ lại…"
Trần Kiêu nhìn một màn oanh tạc lảm nhảm của anh ta mà bật cười bất đắc dĩ: “Tiểu Di à, người ta là con gái mà còn dũng cảm hơn cậu sao?"
Ngô Quân Di lắc đầu kịch liệt, nhanh chóng phủ nhận, "Không... chị ấy không phải là con gái... "
Tô Tinh Dã đứng kế bên nằm im cũng dính đạn: “...."
Trần Kiêu nhịn cười nhìn vào máy quay, dáng vẻ trịnh trọng nói: “Làm phiền thầy hậu tập nhất định phải P (đăng) lên màn so sánh giữa cậu ta và Tinh Dã."
- --
(1) Vách đá Pulpit hay Preikestolen
(2) Tháp Macau cao 338M
(3)Cáp treo gỗ băng biển ở Indo
*Tui đoán anh chị đu dây kiểu này
- -----oOo------
Sau khi làm việc xong, các khách mời khác lập tức vội vàng trở về lịch trình của mình, còn Tô Tinh Dã là khách mời tạm thời tiếp nhận ghi hình cho hai tập nữa, nên sau khi tan làm đã đi chung với Thẩm Vọng Tân và mọi người cùng đi ăn khuya, bọn họ tìm được một nhà hàng món Trung, đặt một phòng bao.
Trước khi món ăn được dọn ra, Thẩm Vọng Tân theo thói quen rót một ly trà lúa mạch cho Tô Tinh Dã, “Uống một chút trước đi."
Tô Tinh Dã “Dạ" một tiếng rồi đón lấy ly trà.
Trịnh Hựu năm nay ba mưới bốn tuổi, là người lớn tuổi nhất trong số những người mới ra mắt công chúng, đồng thời anh ta cũng là khách mời chưa từng thay đổi kể từ mùa đầu tiên của 《Thử thách cực hạn》, ánh mắt anh ta nhìn về hai người đang ngồi trước mặt, thực ra hôm nay anh ta cũng chú ý đến hai người rất có ý với nhau này.
Đối với các khách mời nữ khác sẽ vô tình hay cố ý mà thể hiện bản thân mình, tranh giành ống kính một chút. Tô Tinh Dã lại rất yên tĩnh, cô không tranh giành lên hình, trong quá trình ghi hình, cô lặng lẽ đi theo bên cạnh Thẩm Vọng Tân làm nhiệm vụ, thật ra điều này cũng không có gì vì dù gì hai người cũng chung một đội, lúc ghi hình không ở cạnh nhau thì mới là tập lạ. Nhưng trong lúc nghỉ giải lao, hầu hết thời gian hai người họ sẽ vẫn ở bên nhau, cũng không có hành động gì khác thường, chỉ là ngồi chung với nhau, khi thì cùng nghịch điện thoại, khi thì cùng nhau trò chuyện, vô hình trung sinh ra cảm giác khiến người khác không thể nào chen vào được.
Còn có một điểm rất thú vị nữa chính là, anh ta đã ghi hình chung với Vọng Tân mười tập, trong mười tập này, mỗi tập sẽ có khách mới, khách mời nam thì không bàn tới, chỉ nói về khách mới nữ, anh ta chưa từng thấy anh quan tâm cho một vị khách nữ nào như thế này, lúc nghỉ giải lao càng không bao giờ ở cạnh khách mời nữ, người tinh mắt chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra, anh đối xử với Tô Tinh Dã không giống với các khách mời khác.
Hai người rõ ràng không phải là người yêu của nhau, nhưng khi ở cạnh nhau họ còn hợp nhau hơn cả tình nhân, một người tự nhiên đưa đồ một người tự nhiên nhận đồ, tới cả chai nước khoáng cũng mở nắp sẵn rồi mới đưa cho cô, lúc làm nhiệm vụ, cũng không khắt khe như trước kia, ngược lại có vài phần tùy ý và... cưng chiều, cứ nói như thế này đi, cho dù hiện tại hai người bọn hiện tại thực sự không có gì, nhưng cứ theo chiều hướng này, hai con đường sớm muộn gì cũng sẽ cũng gặp nhau.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trịnh Hựu không khỏi hơi nhếch lên, anh ta sợ ý cười trên khóe miệng lộ ra quá rõ ràng, liền bưng ly trà ở bên cạnh lên giả vờ uống trà.
“Anh Hựu, anh làm gì thế?" Ngô Quân Di đột nhiên hỏi.
“Uống trà." Trịnh Hựu đáp.
Trong mắt Ngô Quân Di lóe lên vẻ không tin, “Anh có chắc trong ly của anh có trà không?"
Trịnh Hựu nhìn xuống ly, lúc này mới nhận ra ly của mình trống không liền cảm thấy xấu hổ, cũng may thức ăn đã được dọn lên, phá vỡ sự bối rối vào lúc này.
Ngô Quân Di nhỏ hơn Tô Tinh Dã một tuổi, cho nên gọi cô là chị gái, “Chị Tinh Dã, chị nghĩ như thế nào mà lại đến chương trình này làm khách mời tạm thời vậy?"
Chương trình của bọn họ ngoài khách cố định thì thật sự không có nghệ sĩ nào tình nguyện làm khách mời tạm thời, nếu không phải do phí tham gia chương trình cao, đoán chừng tới cả nghệ sĩ thời hạn cũng sẽ không đồng ý đến tham gia, vì rõ ràng chương trình này thật sự bất chấp nguy hiểm, mấy tập này bọn họ đã đi đến vách đá Pulpit (1), Tháp Macau (2), Cáp treo gỗ băng biển ở Indonesia (3) … nhưng hai tập sau này còn điên hơn nữa, họ sẽ đi đến thị trấn Queenstown ở NewZealand để đu dây ở hẻm núi sâu và bệnh viện kinh dị ở Nhật Bản.
Tô Tinh Dã nhìn anh ta và nói: “Tổ chương trình gửi lời mời thì tôi cứ đến thôi."
“Chỉ vậy thôi?" Ngô Quân Di kinh ngạc, chắc tổ chương trình của bọn họ đã đi mời rất nhiều nghệ sĩ rồi đây.
“Ừ, chính là như thế."
Lần này Trịnh Hựu giơ lên ly trà thật sự là để uống trà.
***
Hai tập cuối chương trình không mời khách khác, cộng thêm Tô Tinh Dã là tổng cộng có sáu người. Một ngày sau sáu người bọn họ ngồi máy bay đến New Zealand, thử thách của tập này là đu dây ở hẻm núi sâu tại thị trấn Queenstown, nơi này cao đến 160 mét, trong 1,5 giây tốc độ đạt 120km/h, tiết mục này phải dùng câu "Người bay phía trước, linh hồn đuổi theo phía sau" mới hình dung nổi.
Lúc còn chưa đến giờ bọn họ cùng xem một số video thử thách, lúc xem video là đã kinh hồn hoảng vía rồi, huống hồ chi bây giờ bọn họ trực tiếp đối mặt với hẻm núi, liếc mắt nhìn xuống một cái là hoa mắt chóng mặt, Ngô Quân Di hồi hộp giữ chặt lấy cổ tay Trần Kiêu, “Mẹ ôi, tôi nhìn thấy là muốn đau bụng rồi."
Trần Kiêu an ủi: “Không sao đâu. Thật ra chỉ vèo một cái, cũng không mất mấy giây, nhanh lắm."
“Anh Kiêu, thôi anh đừng nói nữa, anh càng nói em càng đau bụng, em muốn đi vệ sinh."
“Cậu mà muốn đi vệ sinh cái gì, cậu đang hồi hộp thì có."
Một lúc sau, nhân viên công tác đến hỏi bọn họ, “Trong các bạn đội nào muốn nhận thử thách trước tiên?"
Ngô Quân Di nắm lấy cánh tay Trần Kiêu, cậu ấy sợ hãi, còn cả Tần Dương chung đội với Trịnh Hựu cũng đang sợ.
Nhìn thấy cảnh đó, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã cùng nhìn nhau, sau khi quyết định bọn họ mới nói với đội của Trịnh Hựu, “Vậy em với Tô Tinh Dã thử thách trước nhé?"
“Các cậu nghĩ kĩ rồi chứ, thật sự nhận thử thách đầu tiên?" Trịnh Hựu hỏi bọn họ.
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Vâng, nghĩ kỹ rồi ạ, tụi em đi trước đây."
Trịnh Hựu đưa tay ra, mấy người khác cũng chồng tay lên, “Thử thách cực hạn, cố lên!"
“Cố lên cố lên!"
Nhân viên công tác thấy Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đi đến liền hỏi, “Hai người đồng ý chấp nhận thử thách chứ?"
Hai người ăn ý trả lời: “Đồng ý."
Ngô Quân Di nghe thấy xong, miệng lẩm bẩm, “Ây dô, Anh Kiêu, anh thấy đoạn đối thoại này nghe quen quen không?"
Trần Kiêu liếc anh ta một cái, tầm mắt lướt qua bóng dáng hai người trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó nói với Ngô Quân Di, “Bây giờ cậu có sức lực rồi hả?"
Nghe vậy, Ngô Quân Di càng ôm chặt cánh tay anh ta hơn, “Không có, không có, bây giờ em không có chút sức lực nào cả."
Hai người đeo trang bị bảo hộ, Thẩm Vọng Tân vô thức đưa tay giúp cô kiểm tra dây đeo quanh eo, "Thấy sao nào, có đủ chặt không?"
“Cũng được ạ, còn anh thì sao?"
“Cũng được rồi."
Sau khi ngồi ổn định, Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu liếc nhìn chốt khóa bên cạnh Tô Tinh Dã, nói với nhân viên công tác, “Vui lòng giúp cô ấy kiểm tra lại chốt khóa một lần nữa, cảm ơn"
Nhân viên công tác làm theo lời anh, tiến lên kiểm tra tỉ mỉ cho cả hai một lượt, sau đó giơ ngón tay OK báo cho anh.
Sợi dây bên trên bắt đầu di chuyển ra ngoài, hai chân dần dần nhẹ bỗng trên không trung, hiện tại sức nặng toàn thân đều dồn về sau hông. Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn về Thẩm Vọng Tân, phát hiện hai cánh tay thon dài đang nắm chặt hai bên dây thừng đã nổi cả gân xanh lên, trong mắt cô lộ ra sự lo lắng, hỏi anh: “Anh thật sự không sao chứ?"
Thẩm Vọng Tân lắc đầu, “Thực sự không sao."
Tô Tinh Dã mím mím môi, “Nếu thực sự không ổn thì đừng thử thách nữa, em có thể nhận thử thách cho phần của hai người chúng ta."
Thẩm Vọng Tân nghe thấy lời nói đó, khóe miệng nở một nụ cười vừa bất lực lại yếu ớt: “Anh vậy mà là người nhảy qua dù người khác."
Ngô Quân Di hồi hộp tới mức đau bụng, nhưng sau khi nghe xong đoạn đối thoại của hai người bọn họ, khóe miệng bỗng giật giật, nói với Trần Kiêu đứng bên cạnh: “Anh Kiêu, anh có phát hiện ra chuyện gì không?"
Trần Kiêu cảm thấy tập lạ hỏi anh ta: “Phát hiện chuyện gì chứ?"
“Lẽ nào anh không phát hiện, hai người bọn họ cầm nhầm kịch bản của nhau à?"
“Are you ready? (Các bạn đã sẵn sàng chưa)" Nhân viên công tác đứng phía sau hỏi.
“Yes!"
Sau khi sợi dây cáp kêu lên một tiếng “Ting", tiếng la hét đầu tiên không phát ra từ Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đang ngồi trên dây cáp, mà là tiếng của Ngô Quân Di đang ngồi ở trên đài, “A!!!!!!"
Trần Kiêu bất thình lình bị tiếng hét của anh ta làm cho hoảng sợ, vỗ nguc, “Không biết chắc còn tưởng người đang thử thách là cậu đó."
Thực ra Thẩm Vọng Tân là người càng căng thẳng thì càng im lặng, ngay khoảnh khắc lúc đi xuống, cảm giác mất đi trọng lực quen thuộc ập vào mặt, bờ môi mỏng đẹp đẽ mím chặt lại.
Bên tai là tiếng gió gào thét, nhưng trong tiếng gió, anh nghe thấy giọng nói của Tô Tinh Dã, “Thẩm Vọng Tân!!!"
Thẩm Vọng Tân mới tỉnh táo nhìn sang cô, mái tóc đen bị gió trong hẻm núi thổi lòa xòa trên trán, đôi mắt trong veo sáng ngời, đôi môi đỏ mọng mấp máy vài lần.
***
Khi hai người bước lên, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, mọi thứ khác đều không sao, Ngô Quân Di lo lắng hỏi thăm Tô Tinh Dã, “Chị Tinh Dã, thấy sao, có đáng sợ không?"
Tô Tinh Dã bình tĩnh nói: "Không đáng sợ, cảnh rất đẹp, đừng căng thẳng"
Ngô Quân Di: " ··· " Cô ấy vẫn là một cô gái đúng không? Thật sự là con gái hả trời??!!
Đang suy nghĩ, Ngô Quân Di đột nhiên chỉ vào vị trí cổ của cô, “Sợi dây chuyền của chị rơi ra rồi."
Tô Tinh Dã liếc mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền bị rơi ra, có lẽ khi nãy lúc trong hẻm núi bị rung lắc rơi ra.
“Là vì họ của chị là Tô, trong tên của chị có một ngôi sao, nên sợi dây chuyền có một ngôi sao nhỏ và chữ S?" Ngô Quân Di tò mò hỏi.
Tô Tinh Dã siết chặt sợi dây chuyền và gật đầu, “Ừm."
“Đang nói chuyện gì vậy?" Thẩm Vọng Tân sau khi tháo đồ bảo hộ xong, thuận miệng hỏi.
Tô Tinh Dã không để ý cứ thế mà đeo dây chuyền lại rồi nói với anh: “Không có gì đâu."
Ngô Quân Di cũng không để ý nhiều làm gì, đúng lúc Trần Kiêu ở kế bên gọi sang chuẩn bị, anh ta liền run lẩy bẩy đi qua.
Sau khi đeo trang bị bảo hộ an toàn và chốt khóa xong, anh ta căng thẳng tới mức tự lẩm bẩm: "Cái đó... Cái này có buộc chặt chưa vậy? Liệu có khi nào đi nửa đường thì bị lỏng ra không?"
“A... không được không được rồi, bụng tôi hình như càng ngày càng đau."
“Này này... đừng đá vào chân tôi."
“Đừng đẩy tôi... tôi tự đến mà... "
“Chờ chờ chờ đã, tôi nghĩ mình còn chưa ngồi chắc chắn… hay là để tôi suy nghĩ kỹ lại…"
Trần Kiêu nhìn một màn oanh tạc lảm nhảm của anh ta mà bật cười bất đắc dĩ: “Tiểu Di à, người ta là con gái mà còn dũng cảm hơn cậu sao?"
Ngô Quân Di lắc đầu kịch liệt, nhanh chóng phủ nhận, "Không... chị ấy không phải là con gái... "
Tô Tinh Dã đứng kế bên nằm im cũng dính đạn: “...."
Trần Kiêu nhịn cười nhìn vào máy quay, dáng vẻ trịnh trọng nói: “Làm phiền thầy hậu tập nhất định phải P (đăng) lên màn so sánh giữa cậu ta và Tinh Dã."
- --
(1) Vách đá Pulpit hay Preikestolen
(2) Tháp Macau cao 338M
(3)Cáp treo gỗ băng biển ở Indo
*Tui đoán anh chị đu dây kiểu này
- -----oOo------
Tác giả :
Tống Cửu Cận