Một Hồi Vợ Chồng
Chương 5: Đến chết tôi cũng không đợi anh thêm nữa
Cô cười nói: “Sẽ không, anh yên tâm, em sẽ không còn chờ anh nữa, em sẽ ngủ thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt."
Từ hôm nay trở đi, hắn phản bội đã khắc vào tim cô, rất sâu, rất nặng.
Rất nhiều năm, hắn cũng không phát giác, trong lòng cô, ngày hôm nay hắn đã bị kết án tử hình.
=========================================================
Giữa lúc mơ hồ, khi cô thất thần, không ý thức, Úy Hành Vân đã mở cửa tiến vào, bước chân vừa vang lên, cô đã quay đầu lại, nhìn qua đôi mắt nhu tình sâu xa của hắn.
Đó… nhu tình trước nay chưa từng có đó là đối với Nhiễm Tô cô sao?!
Tính nghi hoặc trong lòng dâng lên, cô thậm chí hận sự nhạy cảm của phụ nữ vào giờ phút này!
Bước chân có phần lảo đảo bước nhanh về hướng Úy Hành Vân, cô đứng trước mặt hắn, thật sâu ngắm nhìn hắn.
Thoáng chốc, hắn chống lại con mắt trong trẻo lạnh nhạt của cô, trái tim bỗng nhiên nhảy dựng, không rõ vì sao trong lòng lại nổi tính ghen tuông.
Cổ họng thắt chặt, hắn câu dẫn ra một nụ cười ưu nhã lãnh đạm, trước sau như một, trầm giọng nói: “Anh đã trở về… Nhiễm Tô, sao còn chưa ngủ? Không phải anh đã bảo em đừng chờ à?"
“… Anh đã về…"
_
Môi cô động đậy theo bản năng, có chút sững sờ lên tiếng, cô cũng chỉ biết chuyên chú ngưng mắt nhìn hắn, sau đó bàn tay không tự chủ được vẽ lên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, lướt qua chóp mũi thẳng tắp của hắn, cho đến đôi môi mỏng khêu gợi, cô dừng lại hai giây, sau đó, nhón chân lên, ôm hắn thật chặt, tựa vào gần cổ hắn: “Anh đã nói vậy, nhưng em rất muốn chờ anh."
Nói cho em biết, tất cả đều chưa xảy ra, có phải không?
Úy Hành Vân… anh hãy lừa em đi, được hay không, chỉ lừa em một chút cũng được.
Đúng vậy… Ai cũng có thể lừa gạt cô, nhưng cô không thể lừa gạt được chính mình.
Thân thể của hắn cũng không lừa được cô…
Hít sâu một hơi, cô nhanh chóng ngửi mùi hương từ ngực hắn, khứu giác nhạy cảm không thể tránh né đã cho cô tin tức xấu nhất.
… Hắn đã tắm rửa, đã không còn mùi thuốc lá, mùi bạc hà, hơi thở của hắn rõ ràng mang theo hương hoa của sữa tắm, hương chanh, hương thơm nụ hoa nhài, và… sự nhạy cảm chuyên nghiệp còn có thể cho cô thấy được hương hoa điều, nhưng giờ phút này cô không thể nghĩ ra cái gì…
Úy Hành Vân, anh tắm rửa ở bên ngoài xong rồi trở về?!
_
Trong cùng một lúc, cô đem đầu ngón tay vừa lướt qua môi hắn lên chóp mũi ngửi trong một giây, một giây cũng đủ nói cho cô biết, môi hắn dính vào mấy thành phần hóa học, rượu cồn và chất dầu của son môi.
Cô hiểu sự thật, hắn vừa che đi dấu vết vừa cố ý để lại càng làm cho trái tim cô băng giá, cô hiểu:
Đêm nay hắn bề bộn nhiều việc, thật sự bề bộn nhiều việc…
Khi tất cả cũng bắt đầu, khi lòng hắn không thu lại, khi hắn không chỉ gặp dịp thì chơi, còn đùa mà thành thật, cô muốn hỏi chính mình, cô có thể làm một vị phu nhân giàu sang không hề so đo điều gì hay không? Đắn đo danh phận, chưa từ bỏ ý định chiếm cứ địa vị cao?!
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu cô, thay vào đó là cười khổ và xé rách đau đớn.
Cô không làm được, cô liều mạng cũng sẽ không làm được!
“Ly hôn" hai chữ trong nháy mắt cắm vào cổ họng cô sắp sửa bật lên, một giây sau trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt non nớt xinh xắn của cậu bé trai, nó hiện lên trong đầu cô cũng rất rõ ràng…
Con yêu, nếu như, con biết cuộc hôn nhân của mẹ chỉ có bốn năm, con có cảm thấy buồn cười không?!
… Hôn nhân của mẹ có thể chỉ có bốn năm, bởi vì vào lúc này đã kết thúc.
Nhưng con à, con của mẹ, con sẽ chấp nhận bố mẹ con kết thúc cuộc hôn nhân khi mà con còn chưa khôn lớn sao?!
Cô bắt đầu không thể kềm chế cảm giác lạnh run, tất cả các tế bào trong cơ thể dường như đều hỗn loạn…
“Nhiễm Tô." Gọi cô một tiếng, hắn hơi khó chịu đẩy cô ra, thậm chí còn có sự cứng rắn.
Trong mắt hắn đột nhiên thấy ánh mắt non mềm tự ti, bỗng, hắn muốn cách Nhiễm Tô xa một chút, nhưng trong nháy mắt khi hắn đẩy cô, đầu ngón tay hắn không hiểu sao lại quyến luyến nhiệt độ cơ thể cô, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, một giây đồng hồ, cảm giác kia chợt lóe lên, không dừng lại, hắn cũng không sờ tới bất kỳ nhiệt độ nào của cô, cô cách hắn một bước ngắn, lại tựa như gần trong gang tấc, xa tựa chân trời…
Nhiễm Tô cười lạnh buốt một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo, cô vẫn biết rõ, giờ phút này hắn thật sự không muốn đụng vào cô.
Hắn đang vì một người phụ nữ khác mà thủ thân như ngọc?!
Sạch sẽ như ngọc? Sao cô lại không biết chứ? Lạnh lùng bật cười, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, không thể đoán ra cảm xúc.
“Nhiễm Tô, có phải em có chuyện gì muốn nói cho anh biết? Nói đi, muốn nói cho anh biết điều gì? Bận rộn mãi cũng thấy mệt mỏi, nói xong anh muốn đi ngủ." Hắn cởi áo khoác, trầm giọng hỏi thăm cô, hắn không để lộ tất cả những gì xảy ra đêm nay, không phải cố ý giấu giếm, mà là không cần phải nói gì, tin tưởng không có một người nào, không có một người đàn ông nào sẽ thẳng thắn nói thật với vợ mình rằng mình yêu một người phụ nữ khác.
Em mang thai… chúng ta sẽ có một cô con gái…
Cô đột nhiên không muốn nói gì, có lẽ sau này hắn sẽ biết, có lẽ họ thật sự sẽ chia ly vì một người phụ nữ khác, nhưng đột nhiên cô không muốn nói gì, càng không muốn nói với hắn, có lẽ, hắn cũng không sẵn sàng lắng nghe, tai hắn chắc hẳn càng hy vọng nghe thấy âm thanh khác của một người…
“Không có gì, em bỗng quên mất rồi, dù sao cũng không phải là chuyện quan trọng, anh mau ngủ đi, dù sao… anh cũng mệt mỏi." Mấy chữ cuối cùng, cô phải cắn chặt răng.
Úy Hành Vân gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Em cũng đi ngủ sớm một chút, về sau đừng chờ anh, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để quá mệt."
Nghe vậy, cô ngẩn ra, nhếch môi tạo thành độ cong tuyệt mỹ, cười tươi như hoa làm hắn hoảng hốt, lại mang vẻ thê lương băng lạnh.
“Sẽ không, anh yên tâm, em sẽ không còn chờ anh nữa, em sẽ ngủ thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt."
Úy Hành Vân, Nhiễm Tô tôi đời này sẽ không đợi anh thêm nữa…
Giờ khắc này, Nhiễm Tô tôi thề.
Sẽ không chờ đợi anh ngoái đầu nhìn lại, cũng không mong đợi anh sẽ phát hiện ra điểm tốt của tôi, cũng không mong đợi anh có thể yêu tôi như tôi đã thử yêu anh.
Anh sẽ không, và tôi cũng không mong đợi gì nữa.
Con người khó khống chế tình cảm, nhưng chỉ cần tôi muốn, ít nhất tôi cũng có thể đào anh ra khỏi lòng tôi, máu tươi chảy đầm đìa tôi cũng không để ý!
Cho dù có một ngày anh cầu xin tôi, tôi cũng không có bất kỳ mong đợi nào với anh.
Cô nghĩ rằng, những lời này sẽ trở thành sự thật trong cuộc sống của họ những ngày sau đó, Úy Hành Vân ngày ngày chờ đợi khao khát cô đáp lại, nhưng chỉ nhận được sự bình tĩnh đối đãi của cô.
Lúc này, mùi thơm như có như không trên người hắn đâm vào ngực cô, khiến cô đau nhức, cô hận khứu giác nhạy cảm của mình, nếu như hôm nay cô vẫn chưa yêu hắn, cô có thể vẫn chỉ là một Nhiễm Tô trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, tâm như nước chảy, đối với bất cứ chuyện gì cũng tỉnh táo phân tích và đối mặt.
Có thể, trong cuộc hôn nhân của họ, cô đã không phải là cô nữa.
Hắn lại vẫn là hắn, Úy Hành Vân, anh thật sự rất lợi hại, anh dùng chính vũ khí của tôi để làm tôi bị thương, thậm chí còn không quan tâm, không hề hay biết…
Cô cười ra tiếng, phảng phất như trông thấy hình ảnh mẹ mình năm đó, chứng kiến bố mặt mũi tràn đầy gió xuân, tay ôm tình nhân đã nổi điên thét chói tai.
Nổi điên, thét chói tai, Nhiễm Tô không làm, cô chỉ cần nhớ lại ngày đó cô ẩn núp trong góc, nhìn mẹ thất thố đẩy người phụ nữ đang lo sợ kia ra, thật đáng buồn, cũng thật nực cười.
_
Cô không muốn như vậy, nổi điên, thét chói tai, khóc thút thít thì có ích lợi gì, chẳng lẽ làm vậy mọi chuyện đều chưa xảy ra sao? Người phụ nữ kia sẽ chưa từng xuất hiện, bọn họ chưa từng ở cùng một chỗ?!
Sẽ không đâu, cho nên, cô không khóc, cũng không nói, cô cười, cười đến mức dường như có thể đưa nước mắt chảy vào trong.
“… Làm sao vậy?" Hắn nghe thấy tiếng cười của cô, kinh ngạc nhìn về phía cô, thấy vẻ mặt không còn lạnh nhạt như trước mà là nụ cười tuyệt mỹ sáng chói, hắn bỗng cảm thấy mình không thấy rõ… Đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy thất lạc và phiền muộn, tim hắn đập loạn mấy nhịp, tựa như không tìm được nơi hạ xuống.
“Không sao, anh ngủ trước đi, em đi xem con trai ngủ chưa?" Giọng cô không hề mang theo chút giận dữ nào, nhẹ nhàng cười với hắn, nhưng khi vừa xoay người, vẻ mặt cô đã không còn vui vẻ, bình tĩnh, lạnh giá.
Đáp một tiếng, Úy Hành Vân gật đầu, sau đó thay đồ ngủ, đắp chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc đó Úy Hành Vân không thể nghĩ được rằng, nhiều năm sau hắn sẽ vì ngày này mà vô cùng đau đớn, hắn thậm chí hận chính mình của ngày hôm nay, tâm tư không hề nhạy cảm, hận những gì hắn làm ngày hôm nay.
Sau vô số lần suy nghĩ, nếu như hôm nay hắn nhận ra điểm khác thường của cô, hiểu rõ tâm tư của cô, biết quan tâm đến cô, biết rõ chuyện hắn giấu giếm nhiều năm đã hoàn toàn bại lộ ngay ngày hôm nay, hắn có trực tiếp cầu xin cô tha thứ hay không, cầu xin cô cho hắn một cơ hội, nói cho cô biết từ nay về sau sẽ tuyệt không có người khác, cô có mềm lòng không, có thể chấp nhận lời thỉnh cầu của hắn không, sau đó, tất cả sẽ như những gì cô muốn.
Hôn nhân, năm tháng yên tĩnh.
_
Đáng tiếc, hắn lại không muốn thừa nhận, cũng biết, tất cả không thể quay trở lại.
Ngày hôm nay, có một người bị kết án tử hình, kỳ hạn là cả đời.
Cho dù hắn liên tục không phát hiện, có lẽ chỉ là tù có thời hạn, mà có một người cũng không biết hắn từng phạm sai lầm, hắn còn có thể tránh né, còn có thể đào thoát.
Hắn liên tục cho rằng như vậy, liên tục nghĩ như vậy.
Có thể có một số việc một khi đã bắt đầu cũng sẽ không có ngày biến mất, hôm nay hắn không còn là Úy Hành Vân như bình thường, không phải là người đàn ông thương yêu trân trọng vợ mình.
Từ hôm nay trở đi, hắn phản bội đã khắc vào tim cô, rất sâu, rất nặng.
Từ hôm nay trở đi, hắn phản bội đã khắc vào tim cô, rất sâu, rất nặng.
Rất nhiều năm, hắn cũng không phát giác, trong lòng cô, ngày hôm nay hắn đã bị kết án tử hình.
=========================================================
Giữa lúc mơ hồ, khi cô thất thần, không ý thức, Úy Hành Vân đã mở cửa tiến vào, bước chân vừa vang lên, cô đã quay đầu lại, nhìn qua đôi mắt nhu tình sâu xa của hắn.
Đó… nhu tình trước nay chưa từng có đó là đối với Nhiễm Tô cô sao?!
Tính nghi hoặc trong lòng dâng lên, cô thậm chí hận sự nhạy cảm của phụ nữ vào giờ phút này!
Bước chân có phần lảo đảo bước nhanh về hướng Úy Hành Vân, cô đứng trước mặt hắn, thật sâu ngắm nhìn hắn.
Thoáng chốc, hắn chống lại con mắt trong trẻo lạnh nhạt của cô, trái tim bỗng nhiên nhảy dựng, không rõ vì sao trong lòng lại nổi tính ghen tuông.
Cổ họng thắt chặt, hắn câu dẫn ra một nụ cười ưu nhã lãnh đạm, trước sau như một, trầm giọng nói: “Anh đã trở về… Nhiễm Tô, sao còn chưa ngủ? Không phải anh đã bảo em đừng chờ à?"
“… Anh đã về…"
_
Môi cô động đậy theo bản năng, có chút sững sờ lên tiếng, cô cũng chỉ biết chuyên chú ngưng mắt nhìn hắn, sau đó bàn tay không tự chủ được vẽ lên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, lướt qua chóp mũi thẳng tắp của hắn, cho đến đôi môi mỏng khêu gợi, cô dừng lại hai giây, sau đó, nhón chân lên, ôm hắn thật chặt, tựa vào gần cổ hắn: “Anh đã nói vậy, nhưng em rất muốn chờ anh."
Nói cho em biết, tất cả đều chưa xảy ra, có phải không?
Úy Hành Vân… anh hãy lừa em đi, được hay không, chỉ lừa em một chút cũng được.
Đúng vậy… Ai cũng có thể lừa gạt cô, nhưng cô không thể lừa gạt được chính mình.
Thân thể của hắn cũng không lừa được cô…
Hít sâu một hơi, cô nhanh chóng ngửi mùi hương từ ngực hắn, khứu giác nhạy cảm không thể tránh né đã cho cô tin tức xấu nhất.
… Hắn đã tắm rửa, đã không còn mùi thuốc lá, mùi bạc hà, hơi thở của hắn rõ ràng mang theo hương hoa của sữa tắm, hương chanh, hương thơm nụ hoa nhài, và… sự nhạy cảm chuyên nghiệp còn có thể cho cô thấy được hương hoa điều, nhưng giờ phút này cô không thể nghĩ ra cái gì…
Úy Hành Vân, anh tắm rửa ở bên ngoài xong rồi trở về?!
_
Trong cùng một lúc, cô đem đầu ngón tay vừa lướt qua môi hắn lên chóp mũi ngửi trong một giây, một giây cũng đủ nói cho cô biết, môi hắn dính vào mấy thành phần hóa học, rượu cồn và chất dầu của son môi.
Cô hiểu sự thật, hắn vừa che đi dấu vết vừa cố ý để lại càng làm cho trái tim cô băng giá, cô hiểu:
Đêm nay hắn bề bộn nhiều việc, thật sự bề bộn nhiều việc…
Khi tất cả cũng bắt đầu, khi lòng hắn không thu lại, khi hắn không chỉ gặp dịp thì chơi, còn đùa mà thành thật, cô muốn hỏi chính mình, cô có thể làm một vị phu nhân giàu sang không hề so đo điều gì hay không? Đắn đo danh phận, chưa từ bỏ ý định chiếm cứ địa vị cao?!
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu cô, thay vào đó là cười khổ và xé rách đau đớn.
Cô không làm được, cô liều mạng cũng sẽ không làm được!
“Ly hôn" hai chữ trong nháy mắt cắm vào cổ họng cô sắp sửa bật lên, một giây sau trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt non nớt xinh xắn của cậu bé trai, nó hiện lên trong đầu cô cũng rất rõ ràng…
Con yêu, nếu như, con biết cuộc hôn nhân của mẹ chỉ có bốn năm, con có cảm thấy buồn cười không?!
… Hôn nhân của mẹ có thể chỉ có bốn năm, bởi vì vào lúc này đã kết thúc.
Nhưng con à, con của mẹ, con sẽ chấp nhận bố mẹ con kết thúc cuộc hôn nhân khi mà con còn chưa khôn lớn sao?!
Cô bắt đầu không thể kềm chế cảm giác lạnh run, tất cả các tế bào trong cơ thể dường như đều hỗn loạn…
“Nhiễm Tô." Gọi cô một tiếng, hắn hơi khó chịu đẩy cô ra, thậm chí còn có sự cứng rắn.
Trong mắt hắn đột nhiên thấy ánh mắt non mềm tự ti, bỗng, hắn muốn cách Nhiễm Tô xa một chút, nhưng trong nháy mắt khi hắn đẩy cô, đầu ngón tay hắn không hiểu sao lại quyến luyến nhiệt độ cơ thể cô, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, một giây đồng hồ, cảm giác kia chợt lóe lên, không dừng lại, hắn cũng không sờ tới bất kỳ nhiệt độ nào của cô, cô cách hắn một bước ngắn, lại tựa như gần trong gang tấc, xa tựa chân trời…
Nhiễm Tô cười lạnh buốt một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo, cô vẫn biết rõ, giờ phút này hắn thật sự không muốn đụng vào cô.
Hắn đang vì một người phụ nữ khác mà thủ thân như ngọc?!
Sạch sẽ như ngọc? Sao cô lại không biết chứ? Lạnh lùng bật cười, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, không thể đoán ra cảm xúc.
“Nhiễm Tô, có phải em có chuyện gì muốn nói cho anh biết? Nói đi, muốn nói cho anh biết điều gì? Bận rộn mãi cũng thấy mệt mỏi, nói xong anh muốn đi ngủ." Hắn cởi áo khoác, trầm giọng hỏi thăm cô, hắn không để lộ tất cả những gì xảy ra đêm nay, không phải cố ý giấu giếm, mà là không cần phải nói gì, tin tưởng không có một người nào, không có một người đàn ông nào sẽ thẳng thắn nói thật với vợ mình rằng mình yêu một người phụ nữ khác.
Em mang thai… chúng ta sẽ có một cô con gái…
Cô đột nhiên không muốn nói gì, có lẽ sau này hắn sẽ biết, có lẽ họ thật sự sẽ chia ly vì một người phụ nữ khác, nhưng đột nhiên cô không muốn nói gì, càng không muốn nói với hắn, có lẽ, hắn cũng không sẵn sàng lắng nghe, tai hắn chắc hẳn càng hy vọng nghe thấy âm thanh khác của một người…
“Không có gì, em bỗng quên mất rồi, dù sao cũng không phải là chuyện quan trọng, anh mau ngủ đi, dù sao… anh cũng mệt mỏi." Mấy chữ cuối cùng, cô phải cắn chặt răng.
Úy Hành Vân gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Em cũng đi ngủ sớm một chút, về sau đừng chờ anh, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để quá mệt."
Nghe vậy, cô ngẩn ra, nhếch môi tạo thành độ cong tuyệt mỹ, cười tươi như hoa làm hắn hoảng hốt, lại mang vẻ thê lương băng lạnh.
“Sẽ không, anh yên tâm, em sẽ không còn chờ anh nữa, em sẽ ngủ thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt."
Úy Hành Vân, Nhiễm Tô tôi đời này sẽ không đợi anh thêm nữa…
Giờ khắc này, Nhiễm Tô tôi thề.
Sẽ không chờ đợi anh ngoái đầu nhìn lại, cũng không mong đợi anh sẽ phát hiện ra điểm tốt của tôi, cũng không mong đợi anh có thể yêu tôi như tôi đã thử yêu anh.
Anh sẽ không, và tôi cũng không mong đợi gì nữa.
Con người khó khống chế tình cảm, nhưng chỉ cần tôi muốn, ít nhất tôi cũng có thể đào anh ra khỏi lòng tôi, máu tươi chảy đầm đìa tôi cũng không để ý!
Cho dù có một ngày anh cầu xin tôi, tôi cũng không có bất kỳ mong đợi nào với anh.
Cô nghĩ rằng, những lời này sẽ trở thành sự thật trong cuộc sống của họ những ngày sau đó, Úy Hành Vân ngày ngày chờ đợi khao khát cô đáp lại, nhưng chỉ nhận được sự bình tĩnh đối đãi của cô.
Lúc này, mùi thơm như có như không trên người hắn đâm vào ngực cô, khiến cô đau nhức, cô hận khứu giác nhạy cảm của mình, nếu như hôm nay cô vẫn chưa yêu hắn, cô có thể vẫn chỉ là một Nhiễm Tô trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, tâm như nước chảy, đối với bất cứ chuyện gì cũng tỉnh táo phân tích và đối mặt.
Có thể, trong cuộc hôn nhân của họ, cô đã không phải là cô nữa.
Hắn lại vẫn là hắn, Úy Hành Vân, anh thật sự rất lợi hại, anh dùng chính vũ khí của tôi để làm tôi bị thương, thậm chí còn không quan tâm, không hề hay biết…
Cô cười ra tiếng, phảng phất như trông thấy hình ảnh mẹ mình năm đó, chứng kiến bố mặt mũi tràn đầy gió xuân, tay ôm tình nhân đã nổi điên thét chói tai.
Nổi điên, thét chói tai, Nhiễm Tô không làm, cô chỉ cần nhớ lại ngày đó cô ẩn núp trong góc, nhìn mẹ thất thố đẩy người phụ nữ đang lo sợ kia ra, thật đáng buồn, cũng thật nực cười.
_
Cô không muốn như vậy, nổi điên, thét chói tai, khóc thút thít thì có ích lợi gì, chẳng lẽ làm vậy mọi chuyện đều chưa xảy ra sao? Người phụ nữ kia sẽ chưa từng xuất hiện, bọn họ chưa từng ở cùng một chỗ?!
Sẽ không đâu, cho nên, cô không khóc, cũng không nói, cô cười, cười đến mức dường như có thể đưa nước mắt chảy vào trong.
“… Làm sao vậy?" Hắn nghe thấy tiếng cười của cô, kinh ngạc nhìn về phía cô, thấy vẻ mặt không còn lạnh nhạt như trước mà là nụ cười tuyệt mỹ sáng chói, hắn bỗng cảm thấy mình không thấy rõ… Đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy thất lạc và phiền muộn, tim hắn đập loạn mấy nhịp, tựa như không tìm được nơi hạ xuống.
“Không sao, anh ngủ trước đi, em đi xem con trai ngủ chưa?" Giọng cô không hề mang theo chút giận dữ nào, nhẹ nhàng cười với hắn, nhưng khi vừa xoay người, vẻ mặt cô đã không còn vui vẻ, bình tĩnh, lạnh giá.
Đáp một tiếng, Úy Hành Vân gật đầu, sau đó thay đồ ngủ, đắp chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc đó Úy Hành Vân không thể nghĩ được rằng, nhiều năm sau hắn sẽ vì ngày này mà vô cùng đau đớn, hắn thậm chí hận chính mình của ngày hôm nay, tâm tư không hề nhạy cảm, hận những gì hắn làm ngày hôm nay.
Sau vô số lần suy nghĩ, nếu như hôm nay hắn nhận ra điểm khác thường của cô, hiểu rõ tâm tư của cô, biết quan tâm đến cô, biết rõ chuyện hắn giấu giếm nhiều năm đã hoàn toàn bại lộ ngay ngày hôm nay, hắn có trực tiếp cầu xin cô tha thứ hay không, cầu xin cô cho hắn một cơ hội, nói cho cô biết từ nay về sau sẽ tuyệt không có người khác, cô có mềm lòng không, có thể chấp nhận lời thỉnh cầu của hắn không, sau đó, tất cả sẽ như những gì cô muốn.
Hôn nhân, năm tháng yên tĩnh.
_
Đáng tiếc, hắn lại không muốn thừa nhận, cũng biết, tất cả không thể quay trở lại.
Ngày hôm nay, có một người bị kết án tử hình, kỳ hạn là cả đời.
Cho dù hắn liên tục không phát hiện, có lẽ chỉ là tù có thời hạn, mà có một người cũng không biết hắn từng phạm sai lầm, hắn còn có thể tránh né, còn có thể đào thoát.
Hắn liên tục cho rằng như vậy, liên tục nghĩ như vậy.
Có thể có một số việc một khi đã bắt đầu cũng sẽ không có ngày biến mất, hôm nay hắn không còn là Úy Hành Vân như bình thường, không phải là người đàn ông thương yêu trân trọng vợ mình.
Từ hôm nay trở đi, hắn phản bội đã khắc vào tim cô, rất sâu, rất nặng.
Tác giả :
Thảo Môi