Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi
Chương 19
Ánh mặt Trương Vu Thủy phức tạp, vừa nãy bật thốt lên chữ A diễn như thể bản thân đã từng gọi hàng nghìn hàng vạn lần.
Bầu không khí nhất thời đọng lại.
Trương Khâu đứng phía sau, quét mắt nhìn qua nhìn lại hai người, y rất muốn nhắc nhở hoàn cảnh bây giờ thật sự không thích hợp, có hàng vạn câu chữ gì gì đó có thể đợi ra khỏi gian mộ rồi nói được không, ở nơi có hàng ngàn quan tài như thế này luôn có cảm giác bọn họ sẽ trở thành món ăn khuya của đám bánh tông này mất thôi, trong khoảnh khắc nào đó nếu như toàn bộ cùng nhảy ra ——
Hình ảnh đẹp muốn sợ luôn, y nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Khụ —— "
" Mẹ nó mày là cái quái gì!"
Trương Khâu giả vờ ho bị cắt ngang, suýt sặc nước miếng, thế là thành ho thật luôn, y quét mắt, là Lão Phỉ bên cạnh nói, lúc này đang giơ súng nhắm vào Hạ Bi Huệ vương trên bình đài, thứ đồ chơi này đúng là một phát chết luôn, y cũng không biết nói gì cho phải.
Trên lưng được một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng vỗ về, là Ly Thù.
Bất giác cả người buông lỏng, cơn ho chầm chậm ngừng lại.
Trương Khâu ngước nhìn, thấy Hạ Bi Huệ vương trên bình đài cười cười, rõ ràng đáy mắt không có ý cười mà lại khiến người khác có cảm giác rất ôn nhu rất dịu dàng, bị ý cười như vậy nhìn chằm chằm, mấy người Lão Phỉ rõ ràng cũng lung lay luôn, mặc dù mấy người này đều là thẳng nam, nhưng tướng mạo Hạ Bi Huệ vương quả thực có lực sát thương quá mạnh.
Nhưng phía sau sao cứ cảm thấy lạnh buốt.
Trương Khâu quay đầu lại, thấy sắc mặt Trương Vu Thủy trầm như nước, trong mắt ánh mắt lóe lên điên cuồng lại cố chấp, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Bi Huệ vương giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Y trước đây chưa từng thấy Trương Vu Thủy có dáng vẻ như vậy, thật đáng sợ.
Lão Phỉ tỉnh táo lại, nghĩ đến vừa rồi bản thân nhìn chăm chằm một tên đàn ông đến xuất thần liền nổi giận, mắng to: " *** con mẹ mày!" Giơ súng hướng về phía Hạ Bi Huệ vương trên bình đài trực tiếp nổ súng.
Ầm ——
Gần như cùng một lúc, Trương Khâu cảm thấy hoa mắt, thân ảnh Trương Vu Thủy đã lao đến phía trước Lão Phỉ, thân thủ gọn gàng nắm cánh tay đang cầm súng của Lão Phỉ trực tiếp bẻ racphía sau, Lão Phỉ hét lên như lợn phọt tiết A a a a tiếng hét thảm thiết, vang vọng toàn bộ gian mộ, chỉ trong chốc lát, Hạ Bi Huệ vương vừa rồi còn đứng trên bình đài đã đến trước mặt Trương Vu Thủy.
Trong tay hắn cầm viên hồng châu, nhìn chằm chằm Trương Vu Thủy.
"Nợ ngươi, ngày hôm nay trả lại."
Hạ Bi Huệ vương như cố ý hạ thấp giọng, như vậy mới không còn làm cho hắn hiện ra quá mức ôn nhu, chỉ là môi của hắn hình dáng đặc biệt kỳ lạ, vừa lên tiếng nói chuyện tổng hội hơi giương lên, như là tại cười nói lời tâm tình giống nhau.
Trương Vu Thủy rõ ràng nhìn nhập thần, lệ khí trên người tản ra, giọng nói ôn hòa, " Anh —— "
Mới vừa mở miệng, Hạ Bi Huệ vương động tác rất nhanh, trực tiếp đem hồng châu nhét vào miệng Trương Vu Thủy.
Trương Khâu bên cạnh sửng sốt một giây, phản ứng lại, " Đây là thứ gì?"
"Ha ha ha ha ha."
Tiếng cười kia quá rợn tóc gáy, Trương Khâu quên mất muốn hỏi gì, quay đầu nhìn lại không biết từ lúc nào Kim lão đại đã từ bình đài bò tới đây, thấy bọn họ nhìn hắn, nhất thời đắc ý hơn, " Tao đã bôi kịch độc trên hạt châu, nó sẽ chết."
"Không thể nào!" Ánh mắt Hạ Bi Huệ vương lóe lên sự căng thẳng, theo bản năng cầm chặt tay Trương Vu Thủy.
Trương Vu Thủy trở tay nắm quyền khống chế, gắt gao kéo Hạ Bi Huệ vương, thần sắc lạnh nhạt, nhưng đáy mắt lại mang theo sự mừng rỡ, chỉ là giống như xác minh lời Kim lão đại nói, mặt hắn đột nhiên trắng như tờ giấy, một cỗ ngai ngái trào dâng trong cổ họng.
Kim lão đại thấy đã có hiệu quả, hô to động thủ.
Ly Thù kéo Trương Khâu ra phía sau, chỉ là tình huống trước mắt lại không giống như những gì bọn họ nghĩ, hai người đàn em Kim lão đại đột nhiên rút dao ra hướng về phía đao sẹo và bị cắn nửa mặt, đâm mấy phát, hai người đó giống như là điên rồi, tốc độ cực nhanh, hai người kia lại hoàn toàn cho rằng bọn họ là cùng một phe, căn bản không có phòng bị, đâm mấy nhát xong, rồi trực tiếp ném hai người đó xuống dưới mương, Trương Khâu thậm chí còn nghe thấy tiếng lưỡi dao sắc bén bên dưới đâm xuyên qua cơ thể hai người.
Một loạt biến cố như vậy ập tới Trương Khâu có chút choáng váng, căn bản không suy nghĩ được gì cả.
"Mùi máu tanh quá nồng, thi thể nơi này sắp thay đổi." Ly Thù hai mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Kim lão đại trước mắt, " Mày không phải Kim lão đại."
Trương Khâu sững sờ, lặp lại " Anh ta không phải Kim lão đại?" Đây rõ ràng chính là Kim lão đại mà!
Kim lão đại khí chất cả người biến đổi, dĩ nhiên không sợ Ly Thù phóng thích áp lực chút nào, một tay tóm lấy Lão Phỉ trên đất, người đàn ông trai tráng cao một mét tám bị Kim lão đại nhỏ gầy xách giống như một đứa nhóc, dao nhanh chóng xẹt qua cổ Lão Phỉ, máu tươi phun tung toé khắp nơi, Lão Phỉ hiển nhiên không còn sức lực phản khán, chết ngay lập tức.
Không tới một phút, ba mạng người cứ như vậy không còn, hơn nữa còn chết thảm như vậy, Trương Khâu chấn động đến mức nói không ra lời, cả đầu giống như bị hồ dán.
"Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng —— "
Mùi máu tanh lan tràn, cả gian mộ đột nhiên phát ra tiếng động, hơn một nghìn quan tài màu đen chuyển sang màu đỏ nhạt, bên trong giống như có thứ đó đang va chạm, muốn phá quan tài ra ngoài, âm thanh càng lúc càng lớn, Trương Khâu thậm chí còn có thể cảm nhận được quan tài gần y nhất đang ầm ầm ầm phát ra tiếng động.
Mặt đất dưới chân đang rung chuyển, ba người Kim lão đại thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài.
" Khởi thi, chạy mau." Ly Thù cầm tay Trương Khâu, chạy ra ngoài, Trương Khâu nhất thời cuống lên, " Anh ba còn ở bên trong!"
"Có người sẽ cứu."
Ở chỗ Hạ Bi Huệ vương âm thanh càng lúc càng lớn, lại nhìn Trương Vu Thủy suy yếu, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, đỡ cánh tay Trương Vu Thủy, nâng người chạy trốn.
Cửa đá đã bị phá, không thể giam được hơn một nghìn bánh tông bên trong, trong mộ đạo sớm đã không thấy bóng dáng ba người Kim lão đại đâu nữa, cũng không biết nhảy đi đâu rồi, rõ ràng là chân trước chân sau.
Âm thanh phía sau càng lúc càng lớn, cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy âm thành gào rú.
Ly Thù kéo Trương Khâu nhanh chóng chạy tới hành lang phía trước, Hạ Bi Huệ vương mang theo Trương Vu Thủy nhìn qua có vẻ không vất vả chút nào, tốc độ rất nhanh theo phía sau.
Bọn họ chạy được một đoạn, Trương Khâu đột nhiên nghe thấy tiếng gào rú phía sau, càng lúc càng gần, còn có tiếng bước hỗn loạn, bước chân này tiếp nối bước chân khác, sắc mặt y trắng bệch, bụng lúc này không hoạt động mạnh, cũng cảm thấy đau âm ỉ.
Y nhịn đau, quay đầu lại nhìn, nương theo ánh sáng đèn pin trong tay, nhìn thấy phía sau cách đó không xa khoảng chừng mười mấy mét có mười mấy con bánh tông đuổi theo, quần áo đã rách rưới không nhìn ra hình thù, cả người khô quắt, khá giống xác ướp, hai mắt đen ngòm, mơ hồ có máu đỏ tươi chảy xuống.
"Bánh tông đã đuổi tới."
Đạo mộ hẹp, còn có cơ quan, bánh tông bên trong nhất thời không thể một mạch đến đây, bọn họ chạy thêm một đoạn, bánh tông phía sau càng lúc càng nhiều, hơn nữa bước chân càng lúc càng linh hoạt hơn.
" Thế này không phải cách." Hạ Bi Huệ vương để Trương Vu Thủy dựa vào vào tường, hắn rút dao găm từ bên hông ra, một tay nắm chặt lưỡi dao, máu tươi liền túa ra, sau đó nhỏ máu của mình xuống đất, bánh tông phía sau có chút kiêng dè bước chậm lại.
Trương Vu Thủy lúc này thần trí không rõ ràng, trên trán hắn mồ hôi lạnh ứa ra, mặt lại trắng bệch như người chết.
Hạ Bi Huệ vương một lần nữa nâng cánh tay Trương Vu Thủy lên, nghe thấy Trương Vu Thủy nỉ non cả người run lên, ánh mắt phức tạp nhìn Trương Vu Thủy, không nói gì tiếp tục chạy.
Lại là cây cột ký hiệu màu đen.
Ly Thù đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén quét mắt nhìn xung quanh, Trương Khâu vội vã hỏi: "Có gì không ổn sao?" Y vừa nói xong, lại nghe thấy âm thanh gào rú của bánh tông, Hạ Bi Huệ vương cau mày, "Máu của ta không ngăn được bánh tông này."
"Hấp thu tinh phách phượng hoàng ngàn năm, đám banh tông này sớm đã không bình thường nữa rồi." Ly Thù nói đồng thời đưa tay sờ hoa văn trên cây cột màu đen, đạo mộ tối đen như mực, Trương Khâu cũng không thấy rõ rốt cuộc Ly Thù muốn làm gì, bánh tông phía sau càng lúc càng gần, Trương Khâu tim đã muốn nhảy lên đến cuống họng, chỉ nghe tiếng ken két, cây cột sau lưng vậy mà lại từ từ mở ra một cánh cửa đá.
Ly Thù kéo Trương Khâu vào cửa đá, Hạ Bi Huệ vương mang theo Trương Vu Thủy đi vào theo, khoảng chừng một giây sau, phía sau có một bánh tông mặt khô quắt đi vào, Trương Khâu cầm đèn pin trong tay vừa vặn rọi đến mặt bánh tông, sợ đến lui về sau một bước, được Ly Thù đỡ.
Bánh tông kia vẫn đang tiến vào thăm dò, miệng rít lên một tiếng, Ly Thù tốc độ tay nhanh chóng gọn gàng trực tiếp đẩy cửa đá qua, cùm cụp một tiếng, đầu bánh tông rơi trên mặt đất, ùng ục ùng ục lăn tới chân Trương Khâu, hai mắt đen ngòm nhìn chòng chọc vào y.
Trương Khâu sợ hết hồn, cả người đầy mồ hôi lạnh, bụng đau muốn chết, trực tiếp ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, bụng vẫn còn cồn cào khó chịu, tư duy y chậm chạp vài giây, đột nhiên nhớ tới trước lúc té xỉu còn có hơn một nghìn bánh tông ở trong mộ, vừa mắt ra một mảnh đen như mực, Trương Khâu kìm nén sự sợ hãi, nhỏ giọng gọi: "Ly Thù?"
" Cậu đã tỉnh."
Trương Khâu nghe thấy âm thanh quen thuộc sợ sệt trong lòng lập tức không còn, đưa tay lên sờ soạng trong không trung, Ly Thù đưa tay tới, trong tay là nhiệt độ lạnh như băng, nhưng đối với Trương Khâu thì lại vô cùng đáng tin cậy.
" Anh ba và Hạ Bi Huệ vương đâu?"
Ly Thù tay kia ôm lấy hông Trương Khâu, tay rất tự nhiên đặt trên bụng ở Trương Khâu, nói: "Ở bên cạnh."
Trương Khâu nghe thấy mọi người không có chuyện gì thở phào nhẹ nhõm, " Sao không bật đèn pin lên?"
"Vừa nãy rơi mất."
" Tối thui không thấy rõ đường."
Ly Thù trầm mặc, nói: "Tôi không cần đèn cũng có thể nhìn thấy." Lại nghe thấy giọng Hạ Bi Huệ vương bên cạnh, "Ta cũng vậy."
"Có hai người là được." Y chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, mà kỳ quái chỗ nào lại không nói ra được, thoáng cái, Trương Khâu nghĩ tới chuyện khác, " Tôi cứ cảm thấy lúc vào mộ có hơi kỳ quái, hóa ra Kim lão đại đã sớm biết tình hình trong mộ rồi, không thì làm sao chỉ trong túi hành lý của hắn có cung nỏ và dây thừng." Y nắm chặt tay Ly Thù, "Anh nói Kim lão đại không phải Kim lão đại là có ý gì?"
"Hắn là người cướp hộp." Hạ Bi Huệ vương đột nhiên mở miệng, giọng chắc nịch, cười lạnh, "Lúc đó bị ta đánh chết rồi." Hắn lúc đó mới thức tỉnh, nhìn thấy mặt hoàng đế, ký ức hỗn loạn mơ hồ, không chút suy nghĩ mà cắn lên, đồ vật trong tay bị người ta đoạt mất, đến lúc hắn đuổi kịp thì đánh chết đối phương.
Nếu Kim lão đại đã chết, như vậy người ngụy trang thành Kim lão đại theo bọn họ suốt cả chặng đường rốt cuộc là ai?
Ly Thù lại nói: "Có lẽ người kia thật sự là Kim lão đại."
"Kim lão đại không phải đã chết?"
Ly Thù lại không nói, "Đi trước, ba người Kim lão đại cũng đang ở trong hành lang này." Dừng lại, Ly Thù nhìn về phía Trương Khâu, " Tính mạng anh ba cậu còn đang nằm trong tay Kim lão đại."
"Đúng đúng đúng, cứu người quan trọng, cũng không biết thuốc độc Kim lão đại dùng có thuốc giải hay không." Trương Khâu lại nghĩ tới điều gì đó, y không nhìn thấy Hạ Bi Huệ vương ở chỗ nào, dựa vào âm thanh nhìn về phía đối phương, " Anh cho anh ba tôi ăn cái gì?"
Nhắc đến chuyện bày, ánh mắt Hạ Bi Huệ vương dịu đi một chút, nhưng là Trương Khâu không nhìn thấy.
" Tinh phách phượng hoàng của hắn."
- --------------------
Chỗ xưng hô của Hạ Bi Huệ vương vì là người cổ đại nên mk để ta - ngươi luôn nhé.
Còn Trương Vu Thủy thì tạm thời xưng anh - tôi đã nhé.
Sau có gì mk sẽ sửa lại cho phù hợp ạ.
Toi cũng k biết sao nữa Hụ hụ ❤.